Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 509: Cảnh cáo của Lâm Tài Tuấn!



Sau khi Chu Hằng chỉ dẫn một cái phương hướng, Dương Lan Hinh liền vội vã chạy trở về phòng chủ hạm, giá trị của Tinh Mị ấu thể thật sự quá cao, nếu nàng đã biết dĩ nhiên là không có đạo lý sẽ bỏ qua.

Ai, Chu Hằng thì thở dài, thầm nghĩ bây giờ đi về làm nóng lại, vẫn là có thể ăn Nguyệt Ảnh Thánh Nữ a?

- Đứng lại!

Hắn mới vừa xoay người lại, vẫn chưa ra khỏi hai bước, liền nghe một thanh âm vang lên ở phía sau hắn, mang theo một cỗ cao cao tại thượng.

Thần ý của Chu Hằng mẫn tuệ sâu sắc, không cần quay đầu lại liền biết rằng người này chính là thanh niên nhẹ nhàng ở phòng chủ hạm, cũng chính là biểu ca Lâm Tài Tuấn của Dương Lan Hinh. Hắn vốn chính là chưa thỏa mãn dục vọng, nén một bụng hỏa khí, nghe Lâm Tài Tuấn nói như vậy cũng cũng không để ý tới, vẫn đi nhanh tới trước như cũ.

Ngươi là ai a?

Trong lòng Lâm Tài Tuấn lập tức cả giận, thầm nghĩ tiểu tử này bất quá là ăn nhờ ở đậu, hiện tại đã lớn lối như vậy, về sau nếu thật sự được Dương gia trọng dụng còn kiêu ngạo tới đâu a? Chẳng phải là sẽ cưỡi lên trên đầu của hắn sao?

Hắn đã có đối thủ cạnh tranh cường đại như Lưu Hàn Diệp, thật sự không muốn có thêm một người nữa!

Chu Hằng kiệt ngao bất tuần như thế, thực hiển nhiên, ngày sau nếu là hắn muốn theo đuổi Dương Lan Hinh, căn bản không phải một câu liền có thể khuyên lui.

Nhất thiết hiện tại phải cho hắn biết tốt xấu!

Lâm Tài Tuấn nặng nề hừ một tiếng, nói:

- Bản thiếu bảo ngươi đứng lại, ngươi không có lỗ tai sao?

Trong lòng Chu Hằng cũng dâng lên sự tức giận, lão bà đã cởi hết ở trên giường chờ hắn, hết lần này tới lần khác có một tên không biết tốt xấu còn đang dong dài, không cho hắn vào động phòng, chuyện này ai có thể không sinh khí?

- Có rắm thì phóng nhanh đi!

Hắn xoay người lại, khuôn mặt không kiên nhẫn, hiển nhiên ruồi bọ ong ong kêu này không nói mấy câu là không thể nào đi, cũng chỉ đành chịu nhịn nghe một chút.

Có rắm thì mau phóng đi . . .

Lâm Tài Tuấn lập tức yên lặng. Lúc này hắn thật đúng là không dám nói lời nào, nếu nói không phải thành đánh rắm sao?

Tên khốn nạn này làm sao lại thiếu đạo đức như vậy?

- Tới lúc bảo ngươi phóng thì ngươi không phóng, lúc không bảo ngươi phóng thì ngươi lại ném loạn, muốn chơi cái gì a!

Chu Hằng lại xoay người, nếu đối phương đã nước lên thì thuyền lên, đã bao nhiêu năm không ai nói như vậy với hắn?

Cái này không để cho hắn cảm thấy mới mẻ, mà là hiện lên lửa giận vô cùng vô tận.

Thu tên đầu đầy góc cạnh vào Dương gia, quả thực chính là thiết trí một quả bom hẹn giờ, không chừng lúc nào đó sẽ đột nhiên bùng nổ, làm liên lụy mọi người của cả gia tộc.

- Chuẩn bị thả?

Chu Hằng xoay người lại, lộ ra một nụ cười.

- Chu Hằng, bản thiếu gia không cùng ngươi nói lời vô ích. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ một điểm, ngươi chỉ là thuộc hạ của Dương gia, không cần có bất kỳ ảo tưởng không thực tế!

Lâm Tài Tuấn lạnh lùng nói, trên mặt lại khôi phục thần sắc cao ngạo.

Hắn là thân thích của Dương gia, chuẩn con rể, chủ nhân tương lai. Há cần phải gân cố với một tên thuộc hạ? Đây là tự mất thân phận!

- Nga, ảo tưởng không thực tế? Đây là ý gì?

Chu Hằng ra vẻ khó hiểu.

Lâm Tài Tuấn lăng lăng nhìn Chu Hằng, có chút không xác định được đối phương là hồ đồ thật hay giả bộ hồ đồ, nhưng hắn vẫn là quyết định nói rõ ràng, coi như người kia là một tên ngu ngốc là được.

Hắn nói:

- Biểu muội ta là thiên chi kiêu nữ, thân phận cao quý, không phải loại người thấp hèn như ngươi có thể nghĩ xa! Cho nên, không nên bởi vì biểu muội ta có chút coi trọng ngươi, ngươi sẽ không biết tốt xấu, con cóc liền muốn ăn thịt thiên nga! Người đê tiện đi lên từ Phàm giới như ngươi, chỉ xứng với dong chi tục phấn! Làm người quý ở tự mình hiểu lấy, cổ vươn dài quá thì sẽ gãy a! . . . Ngươi không xứng!

Sau khi hắn lưu loát nói hồi lâu, cuối cùng rốt cục tổng kết, một câu "Ngươi không xứng!" cực kỳ khinh miệt, vẻ khinh bỉ bộc lộ trong lời nói.

Lâm Tài Tuấn vẫn là thật bội phục bản thân, lời nói này khẳng định đánh cho Chu Hằng mình đầy thương tích, về sau ngay cả nhìn cũng không dám liếc mắt nhìn Dương Lan Hinh một cái!

Chu Hằng lộ ra vẻ mờ mịt, nói:

- Nói hồi lâu, biểu muội ngươi rốt cuộc là ai a? Ngươi là ai a?

Phốc!

Lâm Tài Tuấn thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, hắn ra sức biểu diễn nửa ngày, người ta ngay cả hắn là ai cũng không biết! Này này này này này, hắn chỉ cảm thấy chính mình mình đầy thương tích, ủy khuất muốn khóc a!

Nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ lại, con bà nó đây tuyệt đối là Chu Hằng đang cố ý giả bộ hồ đồ chọc tức hắn, tiểu tử này giảo hoạt tới lợi hại, đâu có thể nào lúc này còn không biết thân phận của hắn!

- Thật can đảm! Thật can đảm!

Trong mắt Lâm Tài Tuấn nén giận, trong ánh mắt sắp phun ra lửa, quả muốn một bàn tay đập chết Chu Hằng!

Hắn có sức mạnh như vậy, Nguyệt Minh Hoàng muốn thu thập Nguyệt Minh Vương còn không phải giống như chơi đùa sao? Chỉ là hắn có điều cố kỵ!

Hiện tại Lưu Hàn Diệp đang cạnh tranh lợi hại cùng hắn, mà Chu Hằng hiển nhiên là nhân tài Dương Lan Hinh nhìn trúng, nếu là Chu Hằng chết ở trong tay của hắn, Dương Lan Hinh khẳng định sẽ giận dữ, tuy rằng không đến mức lấy hắn bồi thường mạng, nhưng tất nhiên cũng sẽ bất hòa với hắn, do đó để Lưu Hàn Diệp có được tiện nghi!

Hiện tại hết thảy lấy chuyện cưới được Dương Lan Hinh làm tiền đề, bất kỳ chuyện ảnh hưởng đến cái mục tiêu này tuyệt đối không thể tồn tại!

Chu Hằng đã làm hắn động sát tâm, không giết không được! Nhưng giết thế nào thì cần cân nhắc một chút, tuyệt đối không thể để cho hắn liên lụy, tốt nhất còn có thể giá họa đến trên đầu Lưu Hàn Diệp, đây mới là nhất tiễn song điêu!

- Chu Hằng, nhớ kỹ lời của bản thiếu, nếu không . . .

Hắn không có nói hết lời, nhưng giọng điệu lành lạnh, đủ để cho Chu Hằng hiểu.

Lâm Tài Tuấn xoay người rời đi, rất nhanh thì đã hoàn toàn biến mất trong cảm ứng của Chu Hằng.

Chu Hằng đứng ở cửa không có lập tức đẩy cửa tiến vào, trong ánh mắt cũng lóe ra sát ý.

Hắn chỉ là muốn tìm một chỗ ở tạm thời, nguyên bản cũng không muốn gây chuyện, nhưng hắn dường như trời sinh đã kèm theo kỹ năng trào phúng, phiền toái sẽ tự mình tìm hắn!

Nếu trốn không xong, như vậy làm sao cần e ngại, chiến một trận là được!

Chu Hằng có thể cảm ứng được sát ý của Lâm Tài Tuấn đối với hắn, mặc dù có chút mịt mờ, nhưng hắn không biết đã giết bao nhiêu người, chính là sát ý yếu hơn nữa cũng tránh không khỏi cảm ứng của hắn!

Đối với người muốn giết chính mình, vậy không có gì đáng nói, tiên hạ thủ vi cường, miễn cho tạo thành ảnh hưởng đối với người đứng bên cạnh hắn!

Tuy nhiên, Lâm Tài Tuấn có điều cố kỵ, Chu Hằng cũng có điều cố kỵ, dù sao trên danh nghĩa hắn đã là binh của Dương gia, xuống tay đối với đồng bạn làm sao cũng là đại kỵ, tất nhiên không thể làm quang minh chánh đại.

Đáng tiếc, thực lực bây giờ của con lừa đen quá yếu, nếu không một người một lừa liên thủ, vậy thì thật là tổ đội giết người giựt tiền tốt nhất!

Chu Hằng thở dài, đẩy cửa mà vào.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ sớm đã sửa sang quần áo, trong tay nắm một khối linh thạch thượng phẩm, khoanh chân ngồi ở trên giường điều tức dưỡng nguyên.

- Tiểu Ảnh Ảnh!

Chu Hằng liếc bộ ngực cao vút của nàng, đầu óc lại có chút ngứa ngáy.

Thân thể mềm mại của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ khẽ run, lại là không mở mắt, cũng không nói chuyện.

Giả bộ! Còn giả bộ cùng hắn!

Chu Hằng cười hắc hắc, đặt mông ngồi ở bên cạnh Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, dùng cái mũi ngửi mùi thơm mê người trên người nàng, sau đó theo làn gió thơm di chuyển, gương mặt thiếu chút nữa áp vào trên ngực Nguyệt Ảnh Thánh Nữ.

Trừ bỏ mùi thơm của cơ thể, còn có một hương vị nữ nhi gia nhè nhẹ, làm cho Chu Hằng rung động.

- Tiểu Ảnh Ảnh, chúng ta tiếp tục đi!

Hắn thở hắt ra, nhiệt lưu chui vào trong quần áo, có thể nhìn thấy rõ ràng cổ ngọc của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ trong nháy mắt đã nổi lên một tầng ửng đỏ.

Bành! Bành! Bành!

Ngay vào lúc này, cửa phòng lại vang lên thanh âm tầng tầng lớp lớp, chỉ nghe một người nói:

- Chu đội phó, đại tiểu thư mời ngươi đi phòng chủ hạm!

Chu Hằng thở dài, dừng một chút mới hữu khí vô lực nói:

- Đã biết!

Xem ra, hôm nay nhất định không ăn được mỹ nhân này!

- Hi hi!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lại đột nhiên nở nụ cười, liếc mắt nhìn Chu Hằng, nói:

- Ngốc tử, về sau . . . Có rất nhiều thời gian!

Trong lòng Chu Hằng lập tức rung động, thò tay nắm lấy cằm bóng loáng như ngọc của Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, cười nói:

- Tiểu nữu, cười một cái cho đại gia!

- Đi tìm chết!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ oán trách đá Chu Hằng.

- Chu đội phó!

Người nọ bên ngoài còn không có rời đi, rất không thức thời mà thúc giục.

Chu Hằng thật muốn đi ra ngoài làm thịt tên kia, hắn lại thở dài, lấy Cửu Huyền Thí Luyện Tháp ra đưa cho Nguyệt Ảnh Thánh Nữ, nói:

- Tháp này lát nữa ngươi giao cho Hoặc Thiên bảo tồn!

Đến Tiên giới rồi, Chu Hằng lập tức liền từ cường giả đỉnh cao biến thành tiên nhân bình thường, Cửu Huyền Thí Luyện Tháp với hắn mà nói quá mức trọng yếu, chỉ có đi theo Hoặc Thiên mới có thể làm cho hắn hoàn toàn yên tâm.

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ cũng hiểu được điểm ấy, lúc này thận trọng gật gật đầu, nói:

- Ngươi cũng cẩn thận!

Lúc nói lời này, nàng đã tự giác trở thành nhân vật tiểu tức phụ, khóe mắt chân mày tất cả đều là nhu tình mật ý.

Chu Hằng cười ha ha một tiếng, đánh một cái vào cái mông vung cao của nàng, nói:

- Ta cũng không phải là đi chịu chết!

- Nha!

Nguyệt Ảnh Thánh Nữ lập tức nhảy dựng lên, chỉ cảm thấy cái mông nhỏ tê tê, tràn đầy cảm giác khác thường, nàng liếc mắt nhìn Chu Hằng một cái, nói:

- Chớ nói lung tung!

- Chu đội phó . . .

Người bên ngoài rất không thức thời, lại kêu lên.

- Đã biết, đã biết!

Chu Hằng lập tức không có hưng trí, đứng dậy mở cửa phòng ra, đi thẳng ra ngoài.

- Đi!

Hắn một đường đi tới phòng chủ hạm, chỉ thấy nơi này vẫn là ba người ban đầu: Dương Lan Hinh, Lâm Tài Tuấn cùng Vương Nguyên Long.

- Chu Hằng, lúc trước Xuyên Lưu Toa đã tìm được tung tích của Tinh Mị ấu thể kia, chuẩn bị chiến đấu!

Dương Lan Hinh cũng không quay đầu lại đã nói, thanh âm đầy truyền cảm quanh quẩn bên tai Chu Hằng, vô cùng mị lực.

Nữ nhân này có được một mái tóc đen nhánh đến eo, làm cho người ta đầu tiên nhìn liền rơi xuống eo thon kia, sau đó lại kìm lòng không đặng mà đưa mắt xuống, chăm chú vào trên cái mông màu mỡ tròn trịa này.

Một lớn một nhỏ, đối lập kinh người!

Chu Hằng không để ý ánh mắt tràn ngập cảnh cáo kia của Lâm Tài Tuấn, thưởng thức bộ phận khêu gợi nhất của vưu vật này, có chút giật mình nói:

- Nhanh như vậy liền tìm được?

- Đần độn, đây chính là Xuyên Lưu Toa, tốc độ là nhanh bực nào a!

Lâm Tài Tuấn thầm nói ở một bên, thanh âm còn không nhỏ, đủ để cho Chu Hằng nghe được rõ ràng.

Hắn là cố ý.

Chu Hằng lại chỉ coi như không nghe thấy, đi lên trước vài bước đứng cùng Dương Lan Hinh, sau đó nhìn về cửa sổ, chỉ thấy ít nhất ngoài trăm dặm ở phía trước có một Cự Nhân đang chậm rãi mà đi.

Đúng là Tinh Mị ấu thể kia!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.