Tà Vân Dược sư đương nhiên muốn biết, nếu như hắn cũng có thể trở thành thân thể dược nhân, như vậy hắn có thể làm thử dược ngay trên thân thể mình, hắn có thể điều phối dược vật hiệu suất tăng lên gấp mười, thậm chí gấp trăm lần!
Quan sát thân thể thử dược dù sao chỉ có thể thông qua mắt nhìn, nhưng nếu tự mình thử độc dược, vậy thì sẽ hiểu biết toàn bộ phương vị.
Tà Vân Dược sư lập tức nổi lên hứng thú thật lớn, dù sao hắn cũng không sợ Chu Hằng đùa giỡn âm mưu gì.
Hai người kia đều bị phong ấn tu vi, mà lại bị nhốt trong lồng giam, dù là Nguyệt Minh Đế đích thân tới, muốn công phá ra cũng không phải trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được!
Hơn nữa, bản thân hắn chính là Nguyệt Minh Hoàng!
Cho nên, Tà Vân Dược sư không hề phòng bị đi tới lồng giam. Nếu như thân thể dược nhân này của mình có thể ngày sau cải tạo, vậy hắn biết bí mật này, nhất định có thể dựa vào đó từ Dược sư nhị tinh nhảy vọt tới độ cao Dược sư ngũ tinh, thậm chí là Dược sư lục tinh!
Vừa nghĩ tới đây hắn máu nóng sôi trào, hai mắt đều đỏ lên, dường như cũng uống vào một liều xuân dược.
- Bí mật này chính là...
Thanh âm của Chu Hằng càng nói càng thấp, do thói quen mà thôi Tà Vân Dược sư nghiêng sát lỗ tai lắng nghe, ngay lúc này, Chu Hằng liền tế ra hắc kiếm, chém ra Phi Vũ Thất Kiếm!
"Kiếm Phá Phi Vũ!" Loảng xoảng, cái lồng giam giống như giấy, Chu Hằng như một con mãnh hổ sổng chuồng vọt ra.
Tà Vân Dược sư như thế nào cũng không nghĩ tới Chu Hằng có thể đột nhiên phát động công kích, hơn nữa, rõ ràng đối phương chỉ là một Nguyệt Minh Vương, lại có thể phát ra lực lượng kinh khủng như vậy! Thậm chí là tiên thuật, phẩm bậc không tính là thấp!
- A...
Lão biến thái vội vàng né đầu qua một bên, tận lực tránh chỗ yếu hại.
Chu Hằng toàn lực phát ra, 10 vầng trăng khuyết ở phía sau hắn đồng loạt nở rộ, "Tiểu nhân" màu vàng hiện lên trên đỉnh đầu, bàn tay nhỏ bé vỗ một cái, trấn áp tới Tà Vân Dược sư.
Chính là Phiên Thiên Chưởng!
Nếu như công bình giao chiến, với thực lực Nguyệt Minh Hoàng 4 luân của Tà Vân Dược sư không nói tới nghiền ép Chu Hằng, nhưng muốn liều mạng ngang tay thì cũng không có gì khó... trừ phi Chu Hằng tế ra Lăng Thiên Cửu Thức! Nhưng bây giờ cũng không phải một trận chiến công bình.
Tà Vân Dược sư vốn không có nửa điểm đề phòng với Chu Hằng. Thậm chí còn bị Chu Hằng lừa gạt, áp sát nghiêng tai trước mặt địch nhân, khoảng cách không tới ba xích!
Trừ phi hắn là Nguyệt Minh Đế, bằng không nếu hắn còn có thể may mắn thoát khỏi mới kêu không có thiên lý!
"Phốc!" Chu Hằng đâm ra một kiếm ngay vào trong ngực Tà Vân Dược sư, nhưng Phi Vũ Thất Kiếm chung quy không phải là Lăng Thiên Cửu Thức. Mà lão biến thái sắp chết giãy giụa cũng không phải là uổng phí, không ngờ một kiếm này không thể trúng ngay tim, mà lệch chừng một tấc.
Tà Vân Dược sư vừa giận vừa mừng vừa sợ: tiên nhân chỉ cần không phải một kích trí mạng, như vậy bị thương nặng mấy đi nữa đều có thể khôi phục lại, huống chi bản thân hắn chính là Dược sư nhị tinh: Chữa thương với hắn mà nói là chút chuyện nhỏ.
Thân hình hắn bắn lùi lại, định thoát thân vọt đi, chỉ cần cho hắn một chút thời gian, hắn có thể phát động cảnh báo, đến lúc đó cả chiếc tinh thuyền đều sẽ biết chuyện xảy ra ở nơi này.
Chu Hằng sao có thể cho hắn cơ hội chạy thoát, hắc kiếm đột nhiên gập lại trợt tới!
"Phốc!" Một màn mưa máu bắn ra, thân thể Tà Vân Dược sư tuy rằng bay ra phía sau nhưng cùng bay với hắn còn có số lớn máu tươi, đoạn ruột đứt, mảnh nhỏ trái tim, tỳ vị...
Hắc kiếm gập lại trợt tới, đã phá hủy toàn bộ nội phủ của lão biến thái!
Bị hắc kiếm đâm trúng yếu hại, ai cũng không thể sống!
Thân thể Tà Vân Dược sư còn đang bay lui, sinh cơ lại nhanh chóng hút ra khỏi thân mình, trước mắt hắn càng ngày càng mơ hồ.
Cho đến chết, hắn cũng không hiểu tại sao Chu Hằng có thể khôi phục linh lực, còn làm thế nào xông phá ra ngoài cái lồng giam mà ngay cả Nguyệt Minh Đế đều cần thật lâu mới có thể phá vỡ, rồi tạo thành tuyệt sát với hắn!
Chẳng lẽ, Chu Hằng là Nhật Diệu Vương?
Không đúng! Tên này không phải rõ ràng chỉ phóng ra 10 vầng trăng khuyết: Đây là Nguyệt Minh Vương, hoàn toàn là sự thật! Oái! 10 vầng trăng, hắn đụng phải tên biến thái gì vậy?
Chết ở trong tay thiên tài như vậy, cũng không tính oan uổng lắm...
Cuối cùng ý niệm trong đầu Tà Vân Dược sư cũng không có tiếp diễn, sinh cơ đã hoàn toàn bị hút ra khỏi thân thể hắn.
"Phịch!" Thi thể của hắn nặng nề đánh vào trên vách tường, cũng may toàn bộ hạm thất tầng dưới chót này đều thuộc về một mình hắn sử dụng. Nơi bách độc này ngay cả một trợ thủ cũng không có, loại động tĩnh va chạm mạnh như thế cũng không dẫn tới người nào chú ý.
Chu Hằng thu hồi hắc kiếm, hắn không dùng Lăng Thiên Cửu Thức là bởi vì mỗi lần dùng sẽ rút cạn linh lực hắn, nếu như Mặc Ngọc Nghiên đúng lúc đi tới, không phải hắn sẽ trở thành một con cua chết hay sao?
- Chu Hằng! Ngươi như thế nào khôi phục linh lực? Dương Lan Hinh tràn ngập ngạc nhiên hỏi. Rõ ràng cảnh giới của nàng cao hơn Chu Hằng, nhưng đến lúc này nàng cũng không có mảy may cảm giác cấm chế trên người mình có bất kỳ dấu hiệu buông lỏng nào.
- ... Lão biến thái kia cho ta uống lung tung nhiều độc dược như vậy, ta lấy độc trị độc chậm rãi công phá cấm chế! Chu Hằng nói.
Tuy rằng hắn nói ra không phải hoàn toàn là chân tướng, nhưng quả thật sự thật đại khái đúng như thế, chỉ là nếu thiếu hai vị đại gia Cốt phù và hắc kiếm, hắn cũng chỉ có thể giương mắt chờ chết.
Dương Lan Hinh đang nghĩ Chu Hằng là không gì không được làm, nghe nói lời ấy cũng không hề hoài nghi. Người này chính là thiên tài, thì lợi hại gấp trăm lần so với tiên nhân bình thường cũng không có gì lạ?
- Thừa cơ hội này, chúng ta mau tìm một chiếc Lưu Vân Toa chạy đi! Chu Hằng nói.
- Ừm! Dương Lan Hinh gật đầu lộ vẻ ngưng trọng, chỉ cần tìm được một chiếc Lưu Vân Toa, có tọa độ tinh không ghi trên đó, cộng thêm Lưu Vân Toa có năng lực xuyên qua tinh không, bọn họ có thể trong khoảng thời gian ngắn quay về 49 Tiên Thành.
Chỉ cần gặp được phụ thân, với thực lực đồng dạng Nguyệt Minh Đế của Dương Thiết Hổ, nhất định có thể giải trừ cấm chế trên người nàng.
Tuy rằng bị giam hơn ba tháng, nhưng cuối cùng là hữu kinh vô hiểm! Đều là nhờ tên nam nhân này!
Dương Lan Hinh lòng dạ ác độc, mắt cao hơn đỉnh đầu, chưa từng lọt mắt xanh một nam nhân nào, nhưng Chu Hằng lại nhiều lần làm cho nàng vô cùng kinh ngạc, còn có mọi cách "quan tâm", "săn sóc"... làm cho nàng không khỏi có chút động tâm.
Hiện tại nàng càng nhìn Chu Hằng càng thấy thuận mắt, thậm chí mơ hồ có ý tưởng nếu có gả thì gả cho loại nam nhân này.
Chu Hằng đang muốn ôm lấy Dương Lan Hinh đi ra cửa, nhưng dưới chân lại lập tức ngừng lại, thần thức của hắn cao thâm vượt hơn xa cảnh giới, cảm ứng được có người đang đến gần.
Nhất định là Mặc Ngọc Nghiên.
Trong mắt Chu Hằng lóe lên một tia sát khí, tuy rằng ra tay gây thống khổ trên người hắn đều là Tà Vân Dược sư, nhưng nói đến cùng kẻ đầu têu lại là vị tứ tiểu thư Mặc gia này!
Nếu hiện tại hắn đi ra cửa, khẳng định sẽ chạm mặt nàng ta!
Với chiến lực của Nguyệt Minh Vương đối phó với Nguyệt Minh Đế... trăm bại không thắng!
Chu Hằng hít một hơi thật sâu, làm động tác tay ra hiệu cho Dương Lan Hinh chớ có lên tiếng, rồi tế ra hắc kiếm, đứng núp bên sau cửa, tinh khí thần cả người tăng lên tới điểm cao nhất, nhưng khí tức ngược lại thu liễm toàn bộ.
Hắn phải phục kích Mặc Ngọc Nghiên, tuyệt sát đối phương!
Tuy rằng chiến lực kém một cảnh giới, nhưng Chu Hằng còn có Lăng Thiên Cửu Thức nghịch thiên, một người có chú tâm một kẻ vô tình, cũng không phải không có khả năng!
Mà bây giờ hắn thân hãm trong sào huyệt của địch, trừ cách lớn mật đánh một trận này, cũng không có đường nào khác có thể đi!
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, với tu vi của Mặc Ngọc Nghiên vốn có thể hạ bước chân xuống đất không tiếng động, nhưng thân ở trong tinh thuyền của mình nàng cần để ý cẩn thận như vậy sao? Nàng là chủ nhân chiếc Không Hạm này, cũng không phải là giặc cướp.
Rất nhanh, tiếng bước chân dừng ở cửa, sau đó truyền vào tiếng gõ cửa, rồi Mặc Ngọc Nghiên nói giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng: - Tiên sinh...
Đúng lúc này, Chu Hằng ra tay... Lăng Thiên Cửu Thức! Thức thứ nhất, thức thứ hai, thức thứ ba... thức thứ bảy, thức thứ tám... thức thứ chín!
Thẳng đến khi vận chuyển ra, Chu Hằng mới phát hiện không ngờ hắn có thể sử ra một thức sau cùng của Lăng Thiên Cửu Thức!
9 thức hợp nhất! Hắc kiếm trở lại nguyên trạng, không có phóng ra một tia hào quang nào, chỉ có chỗ gãy mới có một tia sáng sâu kín, sâu sắc đến mức có thể làm cho cao thủ cấp bậc Sáng Thế Cảnh đều phải tâm thần phảng phất!
Trên mặt Mặc Ngọc Nghiên lộ ra vô cùng kinh ngạc, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới: mình vừa gõ cửa phía sau cửa lại nghênh đón một đòn lôi đình như thế!
Một kiếm này là ở đâu ra vậy?!
Dường như chỉ là một kiếm đâm thẳng vô cùng đơn giản, nhưng dường như lại ẩn chứa huyền diệu của thiên địa vũ trụ, khiến người ta vừa thấy liền không thể tự kềm chế trầm mê trong đó.
Nhưng Mặc Ngọc Nghiên dù sao cũng là Nguyệt Minh Đế, cao hơn hai cảnh giới so với Chu Hằng!
Nàng dừng cương trước bờ vực, cuối cùng đúng lúc phản ứng lại, chụp ra một chưởng, thân hình nhanh chóng lách tránh!
"Phốc!" Lăng Thiên Cửu Thức uy lực đến mức nào, 9 thức hợp nhất, chém tuyệt thiên địa!
"Xoạt" một tiếng, bàn tay Mặc Ngọc Nghiên bị đâm thủng, hắc kiếm tiếp tục đâm ra, ghim thẳng vào lồng ngực của nàng!
Máu tươi bắn vọt ra, Mặc Ngọc Nghiên lảo đảo thối lui liên tiếp 7 bước, trong lồng ngực cắm một thanh hắc kiếm, nhưng... là ở bên ngực phải, không phải ngực trái chỗ trái tim!
Một chưởng cuối cùng của nàng kia đã giúp nàng có được một chút thời gian, tránh thoát một kích trí mạng này!
Linh lực toàn thân Chu Hằng đều bị một kiếm này rút sạch, hắn đang định vung kiếm chém ngang, chém dập nát trái tim Mặc Ngọc Nghiên, nhưng lúc này Mặc Ngọc Nghiên lại đánh ra một chưởng, kình phong đảo qua, Chu Hằng lập tức bị đánh bay lên, mang theo hắc kiếm bị đánh bay lui 7, 8 trượng, thẳng đến đánh trên vách khoang mới bắn trở lại.
May mà, tài liệu chế tạo tinh thuyền này cũng đủ cứng chắc, mà cũng vì Mặc Ngọc Nghiên bị thương nặng, uy lực của một chưởng này đã giảm sút.
Lúc này Chu Hằng đã có thể chất của Tiên khí Nguyệt Minh nhất trọng thiên, tuy rằng một chưởng này đánh cho hắn xương cốt sắp nứt ra, nhưng chung quy chỉ là vết thương nhẹ mà thôi.
Mặc Ngọc Nghiên xoay người định lui, nhưng một kiếm của Chu Hằng kia mặc dù không có trúng mục tiêu chỗ yếu hại của nàng, nhưng Lăng Thiên Cửu Thức uy lực đến mức nào? Hắc kiếm loại Tiên khí bậc cao này cũng đâu phải ăn chay?
"Phịch", nàng lập tức lảo đảo ngã trên mặt đất, chỉ cảm thấy lực lượng cả người bị rút đi, ngay cả nhúc nhích một ngón tay đều vô cùng gian nan.
Chu Hằng bay nhanh lại quay về, tay hắn cầm hắc kiếm, sát khí lẫm lẫm.
Ánh mắt nhìn lướt qua mông của Mặc Ngọc Nghiên. Tuy rằng không phải Chu Hằng thích nhất hình dáng mật đào màu mỡ, nhưng thắng ở sức sống mười phần, cặp mông săn chắc kia lập tức làm cho trong lòng hắn nóng lên, trong nháy mắt hai mắt nổi lên đỏ bừng.
Chất độc mị dược kia chỉ là bị hắn cưỡng ép áp chế xuống. Mà có thể làm được điểm này, nguyên nhân trọng yếu nhất cũng không phải lực kiềm chế của Chu Hằng cường đại tới mức nào, mà là bộ dáng bà béo ngụy trang của Dương Lan Hinh hiện tại khiến hắn thật sự chán ngán!
Thế nhưng Mặc Ngọc Nghiên cũng không có ngụy trang, hơn nữa bản thân nàng là một mỹ nữ tuyệt sắc không kém Dương Lan Hinh, chỉ là về dáng người hơi theo không kịp một chút thôi.
Nếu là bình thường có thể Chu Hằng không thèm quan tâm với loại mỹ nữ này, nhưng bây giờ hắn thân trúng mị độc, cũng không phải do hắn làm chủ.
Mị độc ngóc đầu trở lại, uy lực lần này vượt qua xa lần trước, hắn không còn khắc chế được nữa...