Truyền thừa của Vũ Văn Kiếm quả nhiên tràn đầy lực hấp dẫn!
Chu Hằng quét nhìn ra xa, chỉ thấy tất cả tinh thuyền đều dừng lại vây quanh một tòa đại lục vỡ nát, cũng chậm rãi di chuyển theo đại lục kia trôi đi. Kỳ quái, là không có một chiếc nào đáp lên đó.
Tinh thuyền chỉ cần khởi động sẽ thành một thứ đốt tiền, càng là tinh thuyền cao cấp thì càng đốt dữ dội, chẳng lẽ mọi người đều ngại tiên thạch phỏng tay, không đốt là không thoải mái?
- Vũ Văn Kiếm đại năng tài năng như tạo hóa, mặc dù Ngự Long Điện xây trên đại lục đó, nhưng lại ảnh hưởng bao phủ toàn đại lục, chỉ cần tinh thuyền đáp xuống liền không thể bay lên được!
Liên Tĩnh Hương ở bên cạnh giải thích.
- Người thì được? Chu Hằng hỏi, đây là vấn đề mấu chốt nhất.
Nếu như người cũng vào rồi không ra được, vậy còn không phải bị nhốt chết trên đó?
- Ừm, người có thể thoát khỏi trọng lực bên dưới, nhưng nếu tinh thuyền mạnh mẽ giãy ra, kết cục sẽ là thân thuyền không chống chịu nổi mà vỡ tan tành! Liên Tĩnh Hương nghiêm mặt nói.
Bị lạc trong vũ trụ không phải là chuyện nhỏ, bởi vì không có tọa độ tinh không, ở trong vũ trụ tối tăm này, võ giả quả thật như ruồi không đầu.
- Bên kia, là cường đạo tinh hải! Liên Tĩnh Hương chỉ về phía xa.
Chu Hằng nhìn theo hướng nàng chỉ, chỉ thấy có một mảnh tinh thuyền quả thật tách ra một khoảng.
Giữa tinh thuyền và tinh thuyền khẳng định phải có khoảng cách nhất định, miễn cho ai đó đột nhiên nổi điên, bắn ra một phát Linh Quang Pháo vậy là thuyền nổ người chết! Nhất định phải cách xa một khoảng, có đủ thời gian phản ứng để khởi động lá chắn linh lực.
Nhưng mà một mảnh tinh thuyền kia lại kéo khoảng cách quá xa.
Vốn có hình dạng như một cái bánh mì lớn, hiện tại lại bị cắt ra một miếng, rõ ràng không hòa hợp với xung quanh.
- Những người kia không sợ hay sao? Chu Hằng nhìn đằng xa, nói thật đối với cường đạo tinh hải, hắn cũng chưa nói tới chán ghét, bởi vì số lượng người mà hắn giết cũng đủ có tư cách làm cường đạo tinh hải - Nếu không có cái bảng hiệu Dược sư tam tinh của hắn chống đỡ.
- Thực lực cường đạo tinh hải cũng không yếu, mấy chục vạn năm phát triển, bọn họ cũng hình thành thế giới của mình, thậm chí không thiếu tồn tại Sáng Thế Đế! Chỉ cần cường đạo tinh hải không đi tấn công Tiên Thành, vậy sẽ không thể có thế lực chủ động đi thảo phạt cường đạo tinh hải! Liên Tĩnh Hương nói.
Trong lòng Chu Hằng cười lạnh, thật ra bất luận cường đạo tinh hải hay hào môn Tiên Thành, đều là cá mè một lứa. Khác ở chỗ một bên chiếm giữ độ cao đạo đức, một bên khác thanh danh xấu xa mà thôi, về bản chất thì hoàn toàn không khác gì.
Nếu như hào môn Tiên Thành thật sự ghét ác như thù, hiện tại sẽ đứng từ xa nhìn đám cường đạo tinh hải? Làm gì mà ẩn tình nhìn nhau như vậy được, đã sớm xắn áo vung đao rồi.
Chu Hằng cũng lười để ý tới loại chuyện chó cắn chó này, hỏi: - Lúc nào chúng ta lên trên đó? Hắn chỉ vào đại lục to lớn kia, rộng lớn vô biên.
- Đừng vội, bây giờ trọng lực còn quá lớn, chúng ta xuống đó lúc này cũng sẽ chỉ bị đè thành bánh thịt! Liên Tĩnh Hương lắc đầu.
- Theo đại năng Tuyệt Tiên Thành nói, còn phải chờ 2 tháng nữa. Cấm chế trung tâm đại lục đó mới xuất hiện một lỗ hổng ổn định, để cho võ giả Nhật Diệu Vương trở xuống tiến vào! Khi đó trọng lực sẽ nhỏ hơn rất nhiều!
- Bằng không, trọng lực đột nhiên mạnh lên, ngay cả Nhật Diệu Đế cũng sẽ nháy mắt bị nghiền nát!
Thì ra là thế.
Còn hai tháng nữa, vừa lúc tiếp tục nghiền ngẫm Huyết Hà Thiên Kinh, bây giờ hắn đã có chút đầu mối về tiểu phù văn đầu tiên.
- Chu huynh, có hứng thú ra ngoài chơi? Liên Tĩnh Hương cười nói.
- Đi chơi? Chu Hằng lộ ra vẻ ngạc nhiên, trong vũ trụ hoang vắng này có gì mà chơi?
- Ha ha! Chu huynh có điều không biết, cũng không phải mọi người đều tới đây mạo hiểm tìm bảo vật, nơi này còn có rất nhiều người làm ăn. Ngươi nhìn bên này, tinh thuyền thứ 107 ở bên trái chúng ta, đó là một tửu lâu. Còn nữa, tinh thuyền thứ 67 ở bên phải, đó là sòng bạc!
Chu Hằng không khỏi buồn cười, nói: - Quả thật là không ngờ tới!
- Không có ai tu luyện chỉ vì tu luyện, ăn uống chơi bời là nhu cầu của phần lớn mọi người, nhất là những người đi ra từ các đại gia tộc, từ nhỏ đã ăn ngon mặc đẹp. Nếu có thể ăn ngon, ai lại không muốn hưởng thụ chứ?
Liên Tĩnh Hương lại rất thành thật.
- Cũng không phải đây là lần đầu Tiên giới có di phủ xuất thế trong tinh hải, mỗi lần gặp tình huống này đều sẽ có thương gia chạy đến góp vui, nhất là Thiên Bảo Các. Ngươi chờ xem, trước khi di phủ chính thức mở ra, khẳng định sẽ có một hội đấu giá long trọng!
- Hơn nữa, vật phẩm đấu giá này khẳng định là vô cùng quý giá, nhưng cũng khẳng định giá sẽ cao quá đáng!
Chu Hằng nhìn tửu lâu trong không gian xa xôi, hỏi: - Liên cô nương, đi nhờ cô một chuyến đến đây, ta mời cô một bữa được chứ?
- Ngươi thật đúng là keo kiệt, một bữa cơm liền muốn đuổi ta đi?
Liên Tĩnh Hương cong môi cười khẽ.
Nói thì nói vậy, nàng lại lấy ra một chiếc Lưu Vân Toa, chở Chu Hằng cùng con lừa đen bay về phía chiếc "tửu lâu" kia.
Nếu là tửu lâu, tự nhiên là mở cửa làm ăn, lên thuyền không cần chào hỏi trước cái gì, Lưu Vân Toa trực tiếp đáp xuống sàn tàu. Liên Tĩnh Hương thu hồi Lưu Vân Toa, lập tức có người ăn mặc kiểu tiểu nhị đi lên đón, hỏi: - Quý khách, các ngài chỉ có hai vị? Có đặt chỗ trước chứ?
- À hừm, con mắt ngươi ở đâu, không thấy được Lư đại gia hả? Chúng ta là ba vị! Ba vị! Con lừa đen nổi giận, giơ một cái chân ra muốn so sánh với 3 ngón tay, nhưng cái móng của nó làm kiểu gì cũng không tách ra được, nhìn kiểu gì cũng là một cái chân lừa.
Tiểu nhị kia bị con lừa đen làm hoảng sợ, yêu thú thông linh không có gì lạ, nhưng một con lừa mặc váy hoa còn nói chuyện được thì trước giờ chưa từng thấy! Cũng may hắn coi như thường gặp chuyện, sững sờ một hồi liền nói: - Ba... ba vị!
- Các ngươi làm ăn tốt như vậy, còn phải hẹn trước? Chu Hằng có chút tò mò. - Quý khách, chúng ta kinh doanh cũng không tệ, nếu các vị không có hẹn trước, chỉ có thể ngồi chờ ở đại sảnh một lát! Tiểu nhị này dẫn hai người một con lừa rời sàn tàu, đi vào trong khoang tàu lớn, nơi này còn có mấy chục người đang chờ.
Chậc, kinh doanh nào chỉ là không tệ, quả thật là tốt đến đỉnh điểm!
- Quý khách, các vị xem thực đơn trước, chọn xong món ăn rồi nói cho tiểu nhân. Tiểu nhân sẽ báo cho các đầu bếp chuẩn bị trước, sau khi có chỗ sẽ lập tức thông báo cho hai vị, không, ba vị! Tiểu nhị này nói.
Chu Hằng nhận lấy thực đơn hắn đưa sang, ánh mắt quét qua, không khỏi co rúm.
Đúng là cắt cổ mà!
Bên trên có rất nhiều món mà Chu Hằng chưa có nghe qua, nhưng ít ra cũng nhận ra mấy món, hắn cũng đã ăn ở Thiên Phương Các. Nhưng Thiên Phương Các đã nổi danh là giá đắt, nhưng so sánh với chỗ này thì đúng là gặp sư phụ.
Ít nhất phải đắt gấp 10 lần Thiên Phương Các!
Không có đắt nhất, chỉ có đắt hơn!
Nhưng cố tình là đắt như thế vẫn còn có nhiều người đổ xô vào, quả thật là không hiểu chuyện gì!
Chu Hằng ngẫm lại bản thân, không khỏi cười thầm, có thể là người tham ăn uống, có thể là người sĩ diện, có thể cũng có người như hắn. Cũng may, hắn kiếm cả đống lớn tiên thạch còn chưa có chỗ dùng nữa!
- Chu huynh, sẽ không đánh trống rút lui đấy chứ?
Liên Tĩnh Hương cười nói, cố ý đùa cợt Chu Hằng.
- Nếu đã nói phải mời, vậy có táng gia bại sản ta cũng bất chấp! Chu Hằng cũng cười.
- Bổn tọa đói đến bụng dán lên lưng rồi, khỏi chờ chỗ nữa, chúng ta cứ ngồi ăn dưới đất đi! Dù sao con lừa này cũng không biết xấu hổ, lập tức đưa ra ý xấu.
Chu Hằng cùng Liên Tĩnh Hương quyết đoán không để ý tới nó, coi như con lừa đê tiện này không tồn tại.
Hắn chọn vài món, lại để Liên Tĩnh Hương thêm mấy món, cuối cùng bị con lừa đen giật lấy chọn thêm mười mấy món, cuối cùng mới trả thực đơn cho tiểu nhị, tiếp theo là phải đợi.
Cũng may tiên nhân tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn, đừng nói vài giờ, dù là vài ngày, vài năm cũng có thể không nhíu mày mà đợi - đương nhiên là không bao gồm Chu Hằng cùng con lừa đen trong đó.
Chu Hằng là quá trẻ tuổi, chưa từng có một lần bế qua là qua mấy năm, con lừa đen thì quá không chịu được tịch mịch.
Lục tục có người đợi đến lượt rời khỏi chỗ này, nhưng cũng có khách mới đến, trong không gian không có ngày sáng đêm tối, "tửu lâu" này mở cửa không gián đoạn.
Thẳng đến 2 giờ sau, cuối cùng đến phiên mấy người Chu Hằng.
Bọn họ vừa mới đứng lên, liền thấy bốn thanh niên vừa từ bên ngoài vào, nhìn thấy hai người Chu Hằng, bọn họ liền đứng lại, một nam nhân áo xanh, sau người có một cái đuôi bọ cạp nói: - Nhường lại vị trí của các ngươi!
Hắn nói vô cùng ngạo khí, như là không phải bảo Chu Hằng nhường lại vị trí, mà là đang bố thí cho Chu Hằng một cái ân huệ!
Nói xong, hắn cũng mặc kệ Chu Hằng có đồng ý hay không, trực tiếp cùng ba người kia đi tới.
Tiểu nhị nhìn Chu Hằng, tửu lâu có quy củ của tửu lầu, trước tiên hắn phải được Chu Hằng đồng ý.
- Còn ngây ra cái gì, không mau dẫn đường? Nam nhân đuôi bọ cạp lạnh lùng nói với tiểu nhị, ánh mắt khép mở, có áp lực khủng bố xoay chuyển.
Người dị tộc này khá trẻ tuổi, nhìn khí huyết tràn đầy của hắn cho thấy tuyệt đối không quá 2000 tuổi, nhưng tu vi lại đã đạt đến Nguyệt Minh Đế!
Đương nhiên hắn không thể so sánh với tốc độ tiến bộ của Chu Hằng, nhưng Nguyệt Minh Đế 2000 tuổi ở Tiên giới cao tầng này cũng là vô cùng kiệt xuất. Dù là các thiên kiều Tây Ngọ Thành như Tử Anh Minh, Quách Vũ Hậu cũng đã quá 5000 tuổi!
Trong những người Chu Hằng đã gặp, có lẽ chỉ Chung Cổ Phong cùng Nguyên Thiếu Hoàng mới có tiến bộ tu vi so sánh được với người này!
Hẳn là đến từ thế lực Thăng Hoa Cảnh!
Chu Hằng không nhìn tới hắn, cười nói với tiểu nhị: - Đi thôi!
- Tiểu tử! Nam nhân đuôi bọ cạp quát lớn, con mắt vàng nâu trừng ra, lạnh nhạt nói: - Ngươi đang tự rước lấy chuyện!
Chu Hằng không thèm để ý, cất bước đi tới, còn con lừa đê tiện lại không dễ nói chuyện như vậy, lúc đi ngang qua nam nhân đuôi bọ cạp liền phun nước bọt xuống, nói: - Phi, chó ngoan không cản đường!
Nam nhân đuôi bọ cạp giận quá hóa cười, vươn tay chụp lấy Chu Hằng, nói: - Đứng lại cho ta!
Ầm!
Chu Hằng xoay người đánh một quyền, hai cỗ kình lực đụng nhau, tạo thành lốc xoáy xung kích. May mắn người ở đây phần lớn bất phàm, đều mở ra phòng ngự hóa giải sóng xung kích, còn thân thuyền cũng đủ cứng rắn, chịu nổi công kích này.
Nam nhân đuôi bọ cạp lui lại bảy bước, ánh mắt toát ra ngạc nhiên, như là kinh ngạc vì Chu Hằng còn trẻ tuổi hơn hắn lại có được thực lực chống lại hắn.
- Muốn đánh ra ngoài đánh, đừng quấy nhiễu các khách hàng dùng bữa! Lúc này, một tiếng nói mờ ảo vang lên, nhưng tràn đầy uy nghiêm!
Đó là tồn tại Nhật Diệu Cảnh!
Nam nhân đuôi bọ cạp nhìn chằm chằm Chu Hằng một hồi, lúc này mới lui sang một bên, thường nói cường long không áp địa đầu xa, hơn nữa ở trước mặt tồn tại Nhật Diệu Cảnh, hắn không thể xưng là cường long gì.