Kiếm Động Cửu Thiên

Chương 889: Kéo xuống nước



- Kim sư huynh... Chu Hằng kêu lớn.

Kim Hoán Nhật trước tiên sửng sốt, nhưng lập tức lại toát ra mỉm cười, hô: - Chu sư đệ!

Bản tính của hắn là hạng người miệng nam mô bụng đầy dao găm, lúc trước khi tra khảo Chu Hằng vẫn còn luôn miệng gọi Chu sư đệ, hiện tại tự nhiên sẽ không làm mất "phong độ".

Nhưng trước đó hắn bị một đòn chém mất nửa bên người, càng hận Chu Hằng thấu xương, gọi ra một tiếng Chu sư đệ này tràn đầy lạnh lẽo!

Xong rồi!

Chu Hằng thầm hô, hắn không phải gọi một tiếng Kim sư huynh này cho có, dụng ý chính là kéo Kim Hoán Nhật xuống nước! Hắn lại vội vàng nói: - Kim sư huynh, có một tên Thanh Dương Học Phủ muốn giết ta, mau giúp ta một tay!

Ầm!

Ngay lúc này, Dương Thần cũng lao ra từ rừng rậm.

Ở trong rừng, tầm mắt hắn bị lá cây, thân cây che phủ, nhưng thính lực không bị ảnh hưởng, rõ ràng nghe được đối thoại vô cùng đơn giản giữa Chu Hằng và Kim Hoán Nhật.

Sư huynh, sư đệ?

Đều là Đại Nguyên Học Phủ!

Trong lòng Dương Thần lập tức nghiêm nghị, đồng thời trào ra sát khí mãnh liệt.

Giữa Thanh Dương Học Phủ và Đại Nguyên Học Phủ không thể nói là tử thù, nhưng học sinh hai học phủ gặp mặt, tuyệt đối không tránh khỏi một phen mắng chiến, thậm chí càng thành loạn chiến! Tuy rằng hắn không phải học sinh Thanh Dương Học Phủ, nhưng là hộ vệ của học sinh Thanh Dương Học Phủ, trên trán đã dán lên dấu hiệu của Thanh Dương Học Phủ.

Sau khi xảy ra chuyện đại thiếu Trương gia bị Chu Hằng giết chết, Dương Thần lại coi tất cả học sinh Đại Nguyên Học Phủ là kẻ địch, bởi vậy hắn vừa phản ứng lại Kim Hoán Nhật cũng là học sinh Đại Nguyên Học Phủ, lập tức sinh ra địch ý mãnh liệt.

Giết!

Giết!

Ánh mắt Dương Thần lạnh lẽo, lại đánh ra một cái Cửu Nguyên Tinh Sát. Nhưng cửu tinh không chỉ nhắm vào Chu Hằng, ngay cả Kim Hoán Nhật cũng thành mục tiêu bị đánh! Sở dĩ dám ra tay quyết đoán như thế, chính là bởi hắn nhìn Kim Hoán Nhật chẳng qua là Tinh Thần Vương 26 tinh, có khoảng cách cực lớn đối với hắn.

Cái đệch!

Dù là Kim Hoán Nhật không mắng ra tiếng, nhưng trong lòng tuyệt đối có cả vạn con "thảo nê mã" đang chạy ào qua! (thảo nê mã: đọc trại âm ra có nghĩa tương tự "định mệnh nó")

Nằm cũng trúng đạn mà!

Tên khốn kiếp kia cố ý kéo mình xuống nước! Nhưng cũng trách hắn, tại sao lại hùa theo chứ? Heo hả!

Hiện tại trong lòng Kim Hoán Nhật hối hận muốn chết, nhưng hắn làm sao đoán được ở chỗ này lại đột nhiên đụng phải Chu Hằng chạy ra, càng không thể ngờ đến đằng sau còn có một người đuổi theo!

Hiểu lầm đã thành lập!

- Vị huynh đài này, ta có thù hận sâu đậm với kẻ này, trước tiên chúng ta liên thủ bắt lấy hắn được chứ? Tuy rằng Kim Hoán Nhật trăm lần không muốn đánh với đối phương, nhưng công kích đã đánh tới, hắn làm sao khi không lại bị đánh? Đành phải giơ hai tay đánh ra, hóa giải một phần lực lượng mà hắn có thể ngăn cản.

Có hắn kiềm chế, chia sẽ một phần công kích, áp lực lên Chu Hằng liền nhỏ đi nhiều, đẩy ra hai tầng Ngũ Hành Phù Văn, hắn miễn cưỡng hóa giải chiêu này của Dương Thần, tuy rằng cũng làm hắn lại phun máu.

- Cám ơn Kim sư huynh! Chu Hằng còn không quên tiếp tục kéo Kim Hoán Nhật xuống nước.

Sắc mặt Dương Thần càng thêm khó coi, tuy rằng trong miệng Tinh Thần Vương đối diện nói là có thù oán với Chu Hằng, nhưng lại giúp đỡ đối phương hóa giải công kích của mình, rõ ràng là đang nói bậy! Đúng rồi, là cố ý muốn đứng cùng phe với hắn, sau đó thừa cơ đánh lén!

Hừ! Kỹ xảo nho nhỏ này mà muốn gạt được hắn?

Kim Hoán Nhật càng giận đến méo cả mặt!

Hắn tự nhiên nhìn ra được biểu tình thay đổi của Dương Thần, trong lòng mắng to đối phương đần độn - ngươi đánh luôn cả ta, ta còn không chống cự hay sao? Ai lại chịu đưa tính mạng mình vào tay người khác nắm giữ? Hắn vội vàng giải thích: - Bằng hữu, ta tuyệt không có địch ý, chỉ muốn mạng của tiểu tử này!

Hừ! Ngươi diễn đi, tiếp tục diễn đi!

Dương Thần cười lạnh, hai tên này coi hắn là đần độn hay sao? Đặc biệt là Tinh Thần Vương kia, rõ ràng đã bị hắn vạch trần, nhưng vẫn còn ngụy biến, hoàn toàn là sỉ nhục trí khôn của hắn!

Chu Hằng đáng chết, kẻ này cũng vô cùng đáng ghét!

Lửa giận của hắn càng thêm dữ dội, sắc mặt càng âm trầm như nước!

Đậu móa nó, lão tử đã chết một thiếu chủ, trở về còn không biết bị trừng phạt thế nào, vận mệnh đã đủ bi thảm, hai tên gây họa các ngươi lại còn trêu chọc, lừa gạt ta, còn không biết xấu hổ cỡ nào nữa?

Đúng là khinh người quá đáng!

Dương Thần hoàn toàn bùng nổ, nào còn nghĩ nhiều, lại đánh ra một chiêu, bầu trời sụp đổ, đồng thời trấn xuống Chu Hằng cùng Kim Hoán Nhật. Hơn nữa, bởi vì thực lực Kim Hoán Nhật mạnh hơn, hắn tự nhiên nhắm ngay phần lớn lực lượng vào kẻ này, về phần Chu Hằng... chỉ cần tiểu tử này không trốn, hắn cũng không vội.

Xử xong lớn, còn sợ không đối phó được nhỏ?

Thảo nê mã! Thảo nê mã!

Kim Hoán Nhật làm sao không mắng thầm mắng Dương Thần chồng chất vết thương, hắn làm sao cũng không hiểu nổi, đường đường Tinh Thần Vương thậm chí còn không nhìn ra được kế chuyển họa sang đông rõ ràng như thế, làm sao lại đi nhìn chằm chằm mình?

Nhưng một vị Tinh Thần Vương như nổi điên triển khai công pháp mạnh mẽ công kích, hoặc là hắn trốn, hoặc là chống đỡ, cũng không thể bó tay chịu chết được?

Chạy?

Đó cũng là đối sách tốt nhất, nhưng vấn đề là, như thế hắn sẽ không lấy được bảo vật, công pháp trên người Chu Hằng! Sau khi biết hai thứ bảo vật thần kỳ, cùng công pháp nghịch thiên đó, Kim Hoán Nhật làm sao chịu bỏ qua được?

Vì một bộ công pháp tuyệt thế, bất cứ ai cũng sẽ chịu liều mạng, huống chi trên người Chu Hằng không đơn giản chỉ là có một bộ công pháp tuyệt thế!

Hơn nữa, dù là hắn tránh né, chỉ sợ Chu Hằng cũng sẽ đi theo hắn, tiếp tục dẫn họa sang đông!

Má nó chứ oan quá!

Kim Hoán Nhật giận quá gầm lên, đẩy ra một chưởng, cũng có mấy ngôi tinh tú trồi lên, đón đỡ Dương Thần, vừa vươn tay trái đánh về phía Chu Hằng, quát: - Huynh đài, đừng trúng kế chia rẽ khiêu khích của tiểu tử này!

- Kim sư huynh, chuyện đến lúc này, không cần phải lừa con heo kia nữa! Chu Hằng mở ra Ngũ Hành Phù Văn, chỉ là một phần lực lượng công kích của Tinh Thần Vương thì hắn hoàn toàn ngăn cản được, tối đa cũng chỉ bị chấn đến khí huyết sôi trào mà thôi.

Ầm!

Ba người giao nhau một chiêu, dấy lên lốc xoáy cát bụi vô tận, hình thành mấy cái lốc xoáy cuốn thẳng lên trời.

Dương Thần dựng thẳng chân mày, trong lòng cười lạnh.

Dù là tiểu tử Chu Hằng kia giết thiếu chủ, nhưng ít ra tên này không dối trá, không giống sư huynh của hắn, đến lúc này còn vọng tưởng muốn gạt hắn! Đậu móa nó, nhìn lão tử giống ngu ngốc lắm hả? Má nó ngươi hai ba lần lừa gạt lão tử, coi ta là đối thủ hay là đồ con heo!

Hừ! Đừng quên hắn mới là tồn tại có tu vi cao nhất chỗ này, lừa gạt hắn sẽ chỉ làm hắn càng thêm giận dữ, từ đó bùng phát ra chiến lực càng mạnh hơn!

- Hai tên các ngươi đều chết đi cho ta! Dương Thần giận dữ hét lên, hai chưởng đẩy ra, cửu tinh liên châu điên cuồng bắn phá Chu Hằng cùng Kim Hoán Nhật. Mà phần lớn công kích đều nhắm vào Kim Hoán Nhật --- tuy rằng hai người đều nằm trong danh sách phải giết của hắn, nhưng rõ ràng "tiểu nhân dối trá" Kim Hoán Nhật càng thêm đáng hận hơn!

- Tên ngu xuẩn nhà ngươi! Kim Hoán Nhật cũng nổi giận, hắn hai ba lần lùi bước, càng chủ động công kích Chu Hằng để tỏ vẻ "trong sạch", nhưng sao mà tên này cứ vẫn nhìn mình chằm chằm?

Khinh hắn không nổi giận hay sao?

Thấy Kim Hoán Nhật nổi giận như thế, trong lòng Dương Thần cười lạnh, nói: - Hết nhịn được, cuối cùng lộ ra sơ hở rồi? Hai tay hắn liên tục vung lên, chín ngôi tinh tú bay múa, lực áp bách kinh người.

Không nhịn được con muội ngươi!

Kim Hoán Nhật đành phải dốc hết sức chống đỡ, trong lòng phiền muộn không thể nói hết!

Chiến đấu với Dương Thần cũng không có gì, cuộc đời võ giả không tránh khỏi chiến đấu, cũng chỉ có chiến đấu với võ giả bậc cao mới có thể nâng cao tiêu chuẩn của mình, cứ luôn đánh với gà mờ, vậy mình cũng sẽ biến thành gà! Nhưng mấu chốt là, trận đánh này quá oan uổng, mà càng làm hắn không thể chấp nhận được, hắn bị Chu Hằng lợi dụng!

Đệ đệ hắn bị Chu Hằng làm nhục trước mặt đám đông, còn hắn thì bị Chu Hằng tước mất nửa bên người, đây là chuyện nhục nhã cỡ nào?

Nhưng đụng mặt kẻ thù, hắn chẳng những không thể nào báo thù, lại còn phải liều chết che chắn thay đối phương, đổi lại là ai mà không nổi giận cho được?

Hắn thật muốn bỏ đi cho xong! Nhưng một khi đi rồi, công pháp tuyệt thế, Bảo khí quý giá cũng khẳng định vô duyên với hắn, làm sao mà hắn nỡ bỏ được?

- A... Hắn tràn ngập phiền muộn rống lớn, mở ra toàn bộ chiến lực!

Ầm! Ầm! Ầm!

Ba người đánh rất kịch liệt, bởi vì Kim Hoán Nhật là Tinh Thần Vương, hơn nữa càng nổi giận hơn, tự nhiên Dương Thần tập trung công kích vào người hắn. Mà thực lực Dương Thần mạnh nhất, Kim Hoán Nhật liền phải chống đỡ toàn lực, căn bản không có thừa sức công kích Chu Hằng.

Lúc này biến thành Chu Hằng cùng Kim Hoán Nhật liên thủ chống lại Dương Thần.

Quả nhiên là thế!

Trong lòng Dương Thần một mảnh "sáng tỏ", quả nhiên bị hắn bức ép, hai người này liền lộ ra mặt thật!

Nhìn hắn cười lạnh tự cho là đúng, Kim Hoán Nhật thật là vừa tức vừa giận lại hận, nếu hắn có thực lực đủ mạnh, khẳng định trước tiên một tay đập chết Dương Thần, mới quay lại đối phó Chu Hằng.

Dù sao Tinh Thần Vương cũng là Tinh Thần Vương, Kim Hoán Nhật cùng Dương Thần nhanh chóng thành vai chính trong trận chiến, còn Chu Hằng lại từ từ thu hồi lực lượng, trở nên càng không quan trọng, cuối cùng thành nhân vật đi ngang qua.

Đây là hắn cố ý làm ra.

Hiện tại tuy rằng Kim Hoán Nhật cũng đánh ra lửa giận, nhưng rõ ràng không thể tử chiến với Dương Thần, cuối cùng khẳng định vẫn sẽ chọn lùi bước. Cho nên, hắn nhất định phải thoát ly vòng chiến thật sớm.

Hơn nữa, hắn cũng không hy vọng hai người này đánh cho cùng nhau bị thương hoặc là một bên chết trận kết thúc, bởi vì hắn muốn tự tay xử lý hai kẻ này, trút ra ác khí trong lòng!

Chuyện này không hề xa xôi, chỉ cần để hắn hái được Đông Tinh Thảo, như vậy luyện chế ra Minh Vương Đan, đợi hắn đột phá Tinh Thần Cảnh, thế mạnh yếu sẽ hoàn toàn đảo ngược!

Ầm!

Dương Thần cùng Kim Hoán Nhật đụng nhau thật mạnh, hai người chợt lùi nhanh. Dương Thần còn được, nhưng Kim Hoán Nhật lại phun máu, dù sao lực lượng của hắn kém đối phương cả mảng lớn, không địch lại là chuyện quá bình thường.

Chính là lúc này!

Chu Hằng đột nhiên nhảy lên, quay đầu bỏ chạy!

Lúc này, Dương Thần cùng Kim Hoán Nhật đều bị đẩy lui, chỉ có thể trơ mắt nhìn hắn cướp đường bỏ đi, căn bản không thể ngăn cản.

- Đáng chết! Thân hình dừng lại, Kim Hoán Nhật vội vàng đạp chân, bắn ra vội đuổi theo.

- Chạy được hay sao? Dương Thần thì hừ lạnh, một chưởng ấn vào sau lưng Kim Hoán Nhật. Đây là sư huynh của Chu Hằng, mặc kệ Chu Hằng trốn tới chỗ nào, chỉ cần đi theo Kim Hoán Nhật là nhất định có thể tìm tới tận gốc chỗ Chu Hằng!

Suy luận kín không kẽ hở mà!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.