Đây không phải là gây phiền toái cho hắn sao?
Chu Hằng chưa bao giờ sợ phiền toái, nhưng loại phiền toái ập vào mình vốn không hề có quan hệ với hắn này, lại làm cho hắn rất không thích. Hắn có trêu ai ghẹo ai, tại sao lại phải thay Cảnh Tâm Nặc ngăn đỡ mũi tên?
Như Mai Lập Bình, Phác Viễn thì đều muốn làm bia đỡ đạn cho nàng nhưng cầu còn không được, vì sao lại tìm tới mình chứ?
Chu Hằng thật không tin Cảnh Tâm Nặc đột nhiên ưa thích mình. Nữ nhân này chính là một nàng Công chúa kiêu ngạo, muốn mọi người đều mê đắm xoay quanh nàng.
Một khi đã như vậy, thì cũng đừng trách hắn!
Hắn nhe răng cười, lộ ra một vẻ tà khí đặc sệt, chợt vươn ra hai tay ôm lấy vòng eo nhỏ của Cảnh Tâm Nặc, nói: - Nếu Cảnh sư tỷ muốn tiểu đệ bồi tiếp, tiểu đệ có lý nào không dám tuân theo!
- Chu Hằng! Mau buông tay! Mai Lập Bình, Phác Viễn nhao nhao gầm lên, mà các học sinh học phủ khác cũng đồng dạng không kiềm được phẫn nộ.
Thân thể mềm mại của Cảnh Tâm Nặc bởi vì Chu Hằng đột nhiên khinh bạc mà trở nên cứng ngắc, phải qua một hồi nàng mới kịp phản ứng, dùng sức vùng vẫy muốn giãy thoát vòng tay Chu Hằng. Thế nhưng nàng phát hiện rõ ràng: không ngờ lực lượng 900 tinh của nàng ở trước mặt Chu Hằng không có mảy may đất dụng võ!
- Không muốn bị lột sạch ở trước mặt những người này, thì ngoan ngoãn đi! Chu Hằng vừa dùng dao động thần thức truyền âm, vừa khinh miệt lướt mắt nhìn một vòng về phía mọi người, nói: - Kêu la cái gì! Chuyện riêng tư giữa ta và Cảnh sư tỷ, các ngươi nhiều chuyện cái gì?
- Nói hươu nói vượn! Bọn người Mai Lập Bình đều đỏ mắt rống giận, ánh mắt nhìn vòng tay Chu Hằng ôm thân hình mảnh mai của Cảnh Tâm Nặc, hận không thể băm vằm hắn. Thế nhưng không ngờ vào lúc này Cảnh Tâm Nặc không có kêu la một tiếng, làm cho bọn họ hoàn toàn không có cớ để ra tay.
Chuyện gian phu dâm phụ người ta là ngươi tình ta nguyện, dù là leo lên nóc nhà đánh dã chiến thì có liên quan gì với bọn họ?
Cảnh Tâm Nặc đúng là không dám nói lung tung, nàng từ trên thân Chu Hằng cảm ứng được một khí thế đáng sợ, làm cho từ ở sâu trong nội tâm nàng dâng lên nỗi kính sợ mãnh liệt. Điều này không khỏi làm nàng hoảng sợ không hiểu: Nếu như đấu với Chu Hằng, nàng có thể phát huy ra mấy phần chiến lực đây?
Dưới áp lực mạnh, nàng cũng không dám hoài nghi chút nào Chu Hằng sẽ làm theo lời nói lột sạch nàng, nếu thật sự bị lột sạch thành con heo ở trước mặt mọi người, vậy nàng còn làm người được sao?
Bởi vậy, nàng chỉ có thể mặc cho bàn tay to của Chu Hằng ôm vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Dưới rất nhiều cảm xúc sợ hãi, lo lắng, khẩn trương... nàng cũng biến thành mẫn cảm cực độ, chỉ cảm thấy dường như bàn tay của Chu Hằng đang toát ra nhiệt lực, làm cho toàn thân nàng đều có loại cảm giác nóng bỏng.
- Có nhiều thời gian như vậy còn không đi tu luyện cho tốt, lại ở chỗ này tranh giành tình nhân! Chu Hằng quét mắt nhìn mọi người một vòng, răn dạy. Nói về tuổi tác khẳng định là hắn nhỏ nhất, nhưng một đường từ Phàm giới đánh lên tới Minh giới, hắn đã trải qua biết bao nhiêu trận chiến sinh tử, bao nhiêu nguy hiểm, tâm tính thành thục là hơn xa những người này có thể so sánh.
Tên hỗn đản này, ôm eo Nữ thần của họ, còn muốn bọn họ đừng tranh giành tình nhân? Quá khinh người mà!
- Chu Hằng! Ta muốn quyết đấu với ngươi! Một gã thanh niên không kiềm nổi kêu lên.
Chu Hằng liếc mắt nhìn hắn một cái, khẽ "xì" một tiếng, nói:
- Ngươi là Tinh Thần Đế, lại đòi khiêu chiến với Tinh Thần Vương ta, đây chính là dũng khí của ngươi ư?
- Ngươi... Gã thanh niên kia chỉ tay vào Chu Hằng, sắc mặt căng phồng đến đỏ bừng, lại nói không ra lời.
Đúng vậy! Tinh Thần Đế khiêu chiến với Tinh Thần Vương, có loại chuyện này sao? Nói ra đúng là muốn bị người nhạo báng chết mà! Có ức hiếp người như vậy sao? Khiêu chiến? Khiêu cái... em gái ngươi ấy! Cái này không phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao?
Giữa các võ giả đẳng cấp rất sâm nghiêm, vốn Tinh Thần Đế đối với Tinh Thần Vương hẳn là nghiền ép tuyệt đối, có Tinh Thần Vương nào dám làm càn ở trước mặt Tinh Thần Đế? Nhưng hiện giờ đúng là có một quái thai như vậy, dám ở trước mặt mọi người khiêu khích Tinh Thần Đế, hơn nữa còn đồng thời khiêu khích tới vài Tinh Thần Đế!
Nếu là ở bên ngoài, tùy tiện bất kỳ người nào chỉ dí một ngón tay là có thể nghiền chết tên cuồng vọng này rồi, nhưng ai bảo đây là học phủ!
Trong học phủ cấm tư đấu! Huống chi Chu Hằng còn là người được chọn tham gia Cuộc tranh tài học phủ, nếu hắn bị đánh trọng thương, thậm chí bị đánh chết, thì ai gánh nổi trách nhiệm này? Ai cũng không chịu nổi!
Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều từ trong lòng sinh ra uất nghẹn mãnh liệt, mà lại không phát tiết được, khiến bọn họ vô cùng khó chịu!
Điểm mấu chốt này ở ngay trên mình Cảnh Tâm Nặc, nàng không mở miệng, thì đó chính là việc riêng tư giữa nàng với Chu Hằng, ai cũng không thể vô cớ ra mặt!
"Két!" Đúng lúc này, cửa chính bị đẩy ra, Đại Nguyên Học Phủ là một tòa viện rộng lớn, bên trong lại chia ra rất nhiều tòa nhà độc lập, vừa để cho người của học phủ ở chung với nhau, lại mỗi người có được không gian riêng tư.
- Đại thúc! Đại thúc! Đột nhiên vang lên thanh âm trẻ con líu ríu, chỉ thấy thân hình nho nhỏ của Khương Tử Sương từ ngoài cửa nhảy vào, vừa nhìn thấy Chu Hằng, nàng lập tức kêu lên: - Đại thúc, con chó đâu?
Từ cửa chính đi vào cũng không chỉ một mình nàng, còn có Dương Ngọc Hoa; còn có bốn nam nhân Chu Hằng không quen biết; cuối cùng, không ngờ còn có một mỹ nữ tuyệt sắc, Đài Niệm Ngưng!
Chu Hằng nghe Khương Tử Sương nói qua, thày trò của Thiên Trận Viện của Đại Nguyên Học Phủ là được thỉnh mời tới Đại Hà Học Phủ, nhưng tiểu nha đầu cũng không có nói rõ ràng, hoặc là nàng cũng không biết. Thì ra Thiên Dược Viện cũng đồng dạng được mời tới.
Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng, Cảnh Tâm Nặc, ba đại mỹ nữ của Đại Nguyên Học Phủ không ngờ tụ tập chung một đường, cơ hội như vậy tuyệt đối không có nhiều khả năng lắm.
Ba vị mỹ nữ mỗi người đều vẻ phong tình riêng: Dương Ngọc Hoa đẫy đà hoà nhã, tràn đầy dáng mỹ phụ phong tình thành thục; Đài Niệm Ngưng thì thanh nhã nhưng lạnh lùng, có một loại khí chất của tiên tử siêu thoát trần thế; còn Cảnh Tâm Nặc thì tràn đầy sức sống tuổi thanh xuân.
Ba nàng đều ở đây tranh tươi đua sắc lẫn nhau, lại làm tôn vẻ đẹp cho nhau, khiến mỗi người đều càng thêm chói mắt loá mắt, cũng để cho nam nhân nơi này nhìn hoa cả mắt, nhưng lại có cảm giác chỉ sinh ra hai mắt thật không đủ dùng.
Chu Hằng buông ra bàn tay ôm Cảnh Tâm Nặc, một tay bế lên Khương Tử Sương, cười ha hả nói: - Tiểu nha đầu các người như thế nào tới trễ như vậy?
Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện là kiểm soát, luyện hóa liên quan tới trận văn, đan dược, đâu cần bọn họ đi chiến đấu, bởi vậy đương nhiên Dương Ngọc Hoa bọn họ không cần đi theo con đường như Chu Hằng bọn họ, chỉ cần một đường dùng truyền tống trận tới đây là được.
- Rõ ràng là đại thúc các người chạy quá nhanh! Khương Tử Sương cắn ngón tay nói, vừa đưa mắt nhìn trên thân Cảnh Tâm Nặc, không ngừng đánh giá từ trên xuống dưới: - Đại thúc! Thì ra thúc thích nữ sinh bộ ngực nhỏ nhỏ nha!
"Phốc!" Nghe nàng không hề cố kỵ nói ra những lời này, thật khiến rất nhiều người đều cười phun phèo phèo; mà Cảnh Tâm Nặc thì vừa tức vừa xấu hổ: bộ ngực của nàng quả thật không tính là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ nhỏ a!
Nhưng loại chuyện này làm sao có thể đem ra thảo luận trước mặt mọi người chứ? Người ta là tiểu nha đầu, người khác chỉ cho là khờ dại, nhưng nàng thì khác, nếu tranh luận bộ ngực lớn nhỏ của mình với người, về sau còn có mặt mũi gặp người sao?
Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Chu Hằng một cái, tự nhiên là tính khoản nợ này lên trên đầu của hắn.
Chu Hằng bĩu môi, dù sao vừa rồi đã đắc tội với nữ nhân này, cũng không kém nhiều một chút. Hắn hướng về phía Dương Ngọc Hoa, Đài Niệm Ngưng mỉm cười, nói: - Hai vị sư tỷ đường xa mệt mỏi, mau mau trở về phòng nghỉ ngơi một chút đi!
Dương Ngọc Hoa khẽ cúi chào về hướng Chu Hằng, xem như đáp lễ. Ở đây nhiều người nhiều miệng, nàng cũng không muốn nhiều lời gì, chỉ nói:
- Điềm Điềm! Theo mẫu thân trở về!
- Dạ! Khương Tử Sương luyến tiếc từ trên mình Chu Hằng tụt xuống, sau đó kéo tay Chu Hằng, cho hắn cúi gập lưng xuống, áp sát tai hắn nói: - Đại thúc! Buổi tối thúc thúc tới phòng chúng ta, Điềm Điềm sẽ giúp thúc đem gạo nấu thành cơm!
Chu Hằng thiếu chút nữa té ngã lộn nhào một cái: rốt cuộc tiểu nha đầu này có phải là con đẻ của Dương Ngọc Hoa hay không đây!
Tiểu nha đầu buông tay Chu Hằng, vẫy vẫy tay, sau đó đi theo Dương Ngọc Hoa rời đi. Bên kia, Đài Niệm Ngưng vẫn lặng im; nàng nhìn qua vẻ ngoài như người hiền lành, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người. Lúc này khẽ gật đầu, rồi thân mình nhẹ nhàng lướt đi, nàng cũng đi nhận lãnh chỗ ở của mình.
Đệ tử mới tới Thiên Trận Viện, Thiên Dược Viện đều trợn to mắt nhìn Chu Hằng, tên này vừa tới nơi liền dám công khai trắng trợn quyến rũ Nữ thần của bọn họ, hoàn toàn không thể nhịn được mà!
Chu Hằng thở dài, ai bảo hắn chỉ quen biết Dương Ngọc Hoa và Đài Niệm Ngưng thôi? Hắn quay đầu, liền thấy Cảnh Tâm Nặc đang dùng một loại ánh mắt khinh bỉ nhìn chằm chằm vào hắn, có lẽ vừa rồi tiểu nha đầu kia thì thầm đã bị nàng nghe được.
Ở trong lòng nữ nhân này, mình chính là một tên hiếu sắc lợi dụng đứa nhỏ "khờ dại" kia để đạt tới mục đích đây!
Chu Hằng không khỏi cười thầm, tiểu nha đầu Khương Tử Sương này thật đúng là con quỷ linh tinh, nàng nói ra câu kia rõ ràng đúng là muốn nói cho Cảnh Tâm Nặc nghe, không ngoài dụng ý là châm ngòi ly gián! Đáng tiếc, giữa hắn và Cảnh Tâm Nặc vốn đâu có giao tình gì, cũng không có gì để châm ngòi ly gián.
Lại nói tới, chỉ số thông minh của Cảnh Tâm Nặc còn không có cao thâm bằng tiểu nha đầu Khương Tử Sương, quả thật đáng thương!
Chu Hằng nhìn Cảnh Tâm Nặc, lắc lắc đầu cảm thán.
Này, đây là ánh mắt gì, là ý gì vậy?!
Cảnh Tâm Nặc bị cái nhìn này của hắn xem ra không sao nói rõ được, chỉ cảm thấy bị Chu Hằng xem thường thật sâu! Thật đáng ghét mà! Tên này chẳng những ở trước mặt mọi người chớt nhả mình, lại còn dám khinh thường mình!
- Chu sư đệ! Không phải muốn đi dạo phố chung với ta sao, đi thôi! Nàng lộ ra vẻ tươi cười "ngọt ngào", nắm tay Chu Hằng bước đi.
Những người còn lại đều hai mặt nhìn nhau, người ta đã rõ ràng muốn hai người riêng tư cùng một chỗ, bọn họ còn đuổi theo để làm chi, muốn bị mắng hay sao? Tuy nhiên, nơi này lại tới thêm hai mỹ nữ tuyệt sắc, một người thành thục quyến rũ, một người thanh nhã như tiên nhưng lạnh lùng, người nào cũng không kém thua Cảnh Tâm Nặc!
Chân trời xa xăm nơi nào lại không có hoa thơm cỏ lạ, cần gì phải đơn phương yêu mến một cành hoa?
Cảnh Tâm Nặc nắm tay áo Chu Hằng, sau khi đi ra khỏi cửa viện kia, nụ cười trên mặt nàng dần lạnh xuống, nói: - Cuồng đồ lớn mật, dám chớt nhả bổn cô nương!
- Cảnh sư tỷ! Cái này tỷ nói mười phần sai rồi! Chu Hằng nghiêm trang nói: - Tỷ muốn ta làm tấm mộc, thân là sư đệ, đương nhiên phải tận tâm tận lực vì tỷ, cho nên vì phải biểu diễn cho thật một chút, ta chỉ đành phải làm như vậy! Tuy nhiên sư tỷ yên tâm, ta là sư đệ của tỷ, nên sẽ không ai hoài nghi tình tỷ đệ hồn nhiên của chúng ta!
Cảnh Tâm Nặc trố mắt nhìn, nàng chỉ biết là Chu Hằng rất to gan, nhưng không nghĩ tới tên này còn có năng lực miệng lưỡi dẻo kẹo như vậy!
Rõ ràng là chớt nhả mình, ngược lại dường như chính mình biến thành người thiếu hắn một mối nhân tình. Này này này này... người có thể vô sỉ, nhưng không thể vô sỉ đến mức không có hạn cuối như thế chứ!
Chỉ là nàng cũng không biết: Chu Hằng là thường thường đi ra bên ngoài cùng với ai? Nếu nàng gặp con lừa đen, vậy thì càng đê tiện đến mức nhân sinh quan của nàng phải vặn vẹo.
- Ta mặc kệ! Dù sao ngươi chớt nhả bổn cô nương, nhất định phải chịu trách nhiệm! Cảnh Tâm Nặc đột nhiên bật cười, sáng lạn như cảnh xuân, dường như hoàn toàn quên hết sạch chuyện không vui trước đó.
Xảy ra chuyện khác thường tất có yêu thích mà!
Chu Hằng sờ sờ đầu, rất cẩn thần dè dặt nói: - Sờ một cái cũng sẽ không mang thai chứ?
Lập tức gương mặt xinh đẹp Cảnh Tâm Nặc căng phồng đến đỏ bừng, đuổi theo đánh Chu Hằng...