Kiếm Động Trung Châu

Chương 14: Nảy tà tâm động thủ quá chiêu xuất ngân kiếm quần tà khiếp phục





Lại nói, tên thủ lĩnh bọn cường khấu nhận thấy Quan lão uy vũ bất phàm, tướng mạo oai nghiêm, nhãn thần như điện thì biết ngay đó là một nhân vật không thể xem thường. Hắn liền quay sang Cấp Thần Quỷ hỏi :



- Lão Tang. Vị lão tiên sinh đó lai lịch thế nào.



Cấp Thần Quỷ cất tiếng cười nhạt :



- Nãy giờ mới nghe ngươi nói được một câu cho ra con người. Ngươi muốn biết lão nhân gia là ai ư. Hừ hừ.



Nghe Cấp Thần Quỷ nói với vẻ nghiêm trọng như thế, tên kia cũng thầm chột dạ, hồi hộp hỏi :



- Lão nhân gia là ai thế.



Cấp Thần Quỷ lạnh lùng nói :



- Ta cũng chẳng tiếc gì mà không nói cho ngươi biết. Lão nhân gia chính là nhân vật đĩnh đĩnh đại danh Sinh Tử Phán Quan lão tiền bối. Danh hiệu của lão nhân gia chắc ngươi cũng đã từng nghe qua rồi.



Tên thủ lĩnh chưa nghe dứt câu thì đã giật nảy mình, mặt biến sắc, bật lùi ra phía sau mấy bước, cảm thấy có một làn hơn lạnh chạy dọc sống lưng. Bọn thủ hạ đứng sau lưng hắn cũng đều rúng động.



Uy danh của Quan lão, những người như bọn họ đương nhiên đã được nghe qua. Ngày trước, suốt cả một thời gian dài, uy danh của Quan lão chấn động cả võ lâm, bất kể thuộc chính tà ma đạo, ai ai cũng phải kính sợ. Ngờ đâu nay lại gặp phải vị đại sát tinh khét tiếng một thời trong hoàn cảnh này.



Nghe đến danh hiệu của Quan lão, bọn cường đạo có vẻ nao núng, không biết nên xử sự thế nào cho phải.



Rút lui ư. Đã đến nước này rồi. Chẳng biết có còn cơ hội rút lui hay không. Còn nếu tấn công mà không giết chết được Quan lão ngay tại đây, mà chuyện này e rằng còn khó hơn cả lên trời, thì sau này bọn họ chẳng còn chỗ nào để dung thân. Thủ đoạn ghê gớm của Quan lão bọn họ đã quá biết rồi.



Cả bọn lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết làm sao cho phải.



Giữa lúc toàn trường đang yên ắng như tờ, bỗng nhiên trong đám cường đạo có một tên lên tiếng :



- Đại đương gia. Chuyện đã đến nước này rồi, e chẳng còn đường nào để lui nữa. Chúng ta người đông thế mạnh, sợ gì bọn họ chứ.



Tên vừa mới lên tiếng là một hắc y nhân, mặt được che kín bằng một mảnh vải đen. Nhưng chỉ vừa nghe hắn ta lên tiếng, Quan lão đã nhận ra ngay hắn ta là ai rồi, liền cười nhạt nói :



- Ta còn tưởng là ai. Hóa ra kẻ đứng đằng sau xúi bẩy lại là ngươi. Hừ hừ. Đào Vĩnh Thọ. Có lẽ ngươi đã chán sống rồi phải không.



Tên kia quả đúng thật là Bát Quái Kim Đao Đào Vĩnh Thọ. Chính hắn đã vì lòng tham nên mới tìm lời xúi giục bọn này đến đây chặn đường đoạt của. Đương nhiên là hắn đã không nói cho bọn chúng biết đối phương là ai. Nay hắn thấy cả bọn quần tà vừa mới nghe danh Quan lão là có vẻ dao động nên mới định tìm lời khiêu khích, muốn cho song phương xung đột để hắn ở giữa thủ lợi.




Nào ngờ, Quan lão vừa mới nghe hắn ta lên tiếng là đã nhận ra ngay. Biết không thể nào tránh né được nữa, hắn đành cố làm ra vẻ tự nhiên, không hề sợ hãi, ung dung rảo bước ra phía trước.



Rồi đột nhiên hắn ta xông thẳng tới phía trước, thanh Bát Quái Kim Đao trong tay vung lên, nhằm vào lão tứ Tiếu Diện Quỷ Thạch Phi trong bọn Lan Thương Tứ Sát chém tới, mở đầu cuộc động thủ.



Chẳng phải hắn ta không sợ chết mà xông ra giao đấu đầu tiên. Chỉ vì hắn ta là một kẻ thâm hiểm gian ngoa, biết rằng ngày hôm nay không thể nào tránh thoát khỏi tay Quan lão, nên mới tiến ra trước mở đầu cuộc động thủ, khiến cho bọn quần tà không còn đường rút lui nữa, bắt buộc phải liên tay với hắn mà đối phó với bọn Quan lão. Và hắn cũng rất khôn ngoan khi chọn lựa đối thủ, bởi trừ Giang Hoài Ngọc không kể thì lão tứ Thạch Phi là kẻ có võ công kém nhất bên phe đối phương.



Thạch Phi lần đầu vì chủ nhân ra sức nên cố sức hiển lộng thần oai, sử dụng toàn kỳ chiêu, trường kiếm múa tít tạo nên vô số những bông hoa bạc tấn công tới tấp vào các yếu huyệt của đối thủ.



Tên họ Đào cũng không chịu kém, bảo đao múa tít, một vầng kim quang bao bọc quanh thân, chặn đứng ngân quang.



Trận đấu rất ác liệt.



Qua hơn hai mươi, Đào Vĩnh Thọ dần dần kém thế, liên tiếp bị đẩy lùi về phía sau, chỉ còn đường chống đỡ chứ không thể phản kích lại được chiêu nào, lại còn mấy lần ngộ hiểm. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, hắn ta sẽ bị kiệt lực mà phải mất mạng dưới kiếm của đối phương.



Tên thủ lĩnh thấy thế liền rú lên một tiếng vang rền, rồi múa kiếm xông vào. Và bọn thủ hạ cũng đồng loạt rút vũ khí nhập cuộc. Bọn chúng để bảy tên hợp cùng Đào Vĩnh Thọ vây đánh Lan Thương Tứ Sát. Số còn lại ồ ạt lao vào tấn công cỗ xe, nơi có ba người bọn Quan lão trấn giữ.



Quan lão, Uông lão và Bách Lý Hạc thấy thế liền chia ra bảo vệ ba phía. Ba lão múa tít ngọn roi trong tay. Chỉ nghe xoẹt xoẹt mấy tiếng, ngay phía trước mặt ba lão, trong khoảng chu vi bảy thước bỗng biến thành một bức tường vô hình vững chắc ngăn không cho bất cứ kẻ nào đến gần cỗ xe.



Có tám chín tên cường khấu không may lỡ xông vào bên trong phạm vi đó, bị trúng độc thủ, chỉ kịp thét lên mấy tiếng thảm thiết rồi ngã ngửa tức thì. Bọn chúng máu tươi đầy mặt, má bên phải đều bị roi quất trúng, có vết thương dài đến ba tấc, sâu thấy xương, máu tươi chảy ra lai láng, trông thật kinh khiếp rùng rợn. Bọn chúng đau quá nên đều chết giấc tức thì.



Bọn cường khấu thấy tình hình như thế đều giật mình kinh hãi. Chúng liền hợp nhau tấn công, nhưng cả mấy lượt đều bị đẩy lùi.



Nhưng chúng đã không còn đường để lùi nữa, vẫn như con thiêu thân liên tục lao vào hết tên này đến tên khác. Chỉ trong thoáng chốc, lại có thêm mười mấy tên nữa trúng thương ngã lăn ra.



Máu tươi lai láng mặt đất. Thây chất ngổn ngang.



Tên thủ lĩnh bọn cường khấu cũng là một kẻ cơ mưu thâm trầm. Hắn ta nhận thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không ổn chút nào. Và hắn lại phát hiện ra một điều trọng yếu là ba người đối phương vây quanh cỗ xe ngăn chặn không cho ai đến gần. Thế là hắn ta nghĩ ra một ý tưởng, liền tập họp bọn thủ hạ lập thành vòng vây bên ngoài, rồi luân phiên ném ám khí vào.



Lúc này, tình thế đã đổi khác.



Bọn cường khấu không lao vào tấn công nữa, chỉ vây chặt bên ngoài mà ném ám khí vào. Trong khi đó, ba người bọn Quan lão lại phải liên tục múa tít ngọn roi ngăn không cho ám khí bắn vào bên trong cỗ xe.



Hiện tình vẫn còn tạm ở thế cân bằng.



Song, nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng bao lâu nữa ba người bọn Quan lão rồi sẽ đến lúc kiệt lực, không còn sức kháng cự.



Mấy lần, cả ba định xông ra ngoài tiêu diệt kẻ địch nhưng lại không thể nào rời bỏ vị trí được, nếu không muốn để cho Giang Hoài Ngọc phải thọ thương. Ba lão đành tiếp tục đương cự, thầm cầu mong cho bên đối phương sớm sử dụng hết ám khí, trước khi một trong ba lão kiệt lực.



Thật ra thì việc ba lão muốn rời khỏi đây là một việc dễ như trở bàn tay, bọn cường khấu không thể nào ngăn trở nổi. Song ba lão đều lo cho sự an nguy của Giang Hoài Ngọc mà kiên quyết không rời vị trí.



Trong khi đó, bên phía bọn cường khấu tình thế cũng chẳng hơn gì. Bọn chúng đều thầm cầu mong sao cho bọn Quan lão sẽ bị kiệt lực trước khi bọn chúng hết ám khí. Nếu không, khi ba lão phản công thì bọn chúng sẽ chết không có chỗ chôn thân, hoặc tệ hơn nữa, sẽ “được” nếm thủ đoạn ghê gớm của Quan lão, những thủ đoạn mà chỉ mới tưởng tới thôi cũng đủ lạnh người.



Lúc ấy, Giang Hoài Ngọc đang ngồi trong xe, nghe tiếng đánh nhau liền nhẹ vén rèm lên nhìn xem. Đảo mắt nhìn một lượt khắp toàn trường, chàng khẽ cau mày. Phía ba người bọn Quan lão tạm thời vẫn còn có thể cầm cự được. Nhưng bên phía bọn Lan Thương Tứ Sát thì tình hình khác hẳn.



Song cũng phải công nhận võ công của bọn Lan Thương Tứ Sát không phải hạng tầm thường. Bọn họ một đấu với hai mà không hề tỏ ra kém thế. Chỉ có lão tứ Thạch Phi là dần dần rơi vào thế hạ phong.



Võ công của gã kể ra cũng khá cao. Nhưng so với tên Đào Vĩnh Thọ thì cũng chỉ một chín một mười mà thôi. Nay lại bị hai người hợp công nên bị dồn vào thế kém, đã mấy phen rơi vào hiểm cảnh, chỉ tạm chống chọi được nhất thời, chẳng bao lâu nữa chắc chắn sẽ phải thọ hại.



Lúc nãy, sở dĩ tên họ Đào tỏ ra kém thế la chỉ vì muốn đồng bọn nhảy vào tham chiến. Giờ thì mục đích đã đạt thành, hắn không còn ngần ngại gì nữa mà không dùng hết sức quyết đấu, mong sớm đánh bại được đối phương để còn đi lo việc khác. Đối tượng của hắn là Giang Hoài Ngọc chứ chẳng phải là Thạch Phi. Hắn ta vừa đánh mà ánh mắt thỉnh thoảng vẫn cứ ngó chừng cỗ xe. Hắn đã nuôi ý định là khi có cơ hội sẽ bất ngờ tập kích, bắt chàng mang đi, để mặc bọn cường khấu ở lại cùng sống chết với bọn Quan lão. Thật là một ý đồ thâm độc.



Cuộc chiến vẫn tiếp diễn rất ác liệt.



Bỗng nhiên, Thạch Phi rú lên một tiếng thất thanh, vai trái đã trúng đao, máu tuôn lai láng ướt đẫm y phục. Nhưng gã vẫn gắng sức múa kiếm tiếp tục chiến đấu. Tuy vậy, tiếng rú thất thanh vừa rồi của gã cũng đã làm ảnh hưởng đến bọn huynh đệ. Bọn họ vì lo lắng cho nghĩa đệ mà phân tâm, liên tiếp ngộ hiểm.



Tình hình đã đến thế này rồi, không còn cách nào khác, Giang Hoài Ngọc khẽ buông tiếng thở dài, nhẹ nhàng đưa ngọc thủ ra bên ngoài cửa sổ. Đã đến lúc chàng bắt buộc phải động thủ.



Bàn tay chàng khẽ xoay một vòng nhẹ nhàng. Tiếp đó, năm ngón tay của chàng liên tục co lại rồi búng ra như đang gảy đàn. Ngay tức khắc, một luồng ánh sáng lấp lánh ngân quang từ trong tay áo chàng bay ra, hướng thẳng về phía tên Đào Vĩnh Thọ lao vút tới nhanh như tên bắn.



Chỉ nghe tên họ Đào rú lên một tiếng thất thanh, buông rơi thanh đao, thân hình loạng choạng muốn ngã. Thạch Phi đang lúc căm hận không nơi phát tiết, liền vung kiếm chém hắn một nhát, đứt làm hai đoạn.



Ngay lúc đó, Giang Hoài Ngọc lại xoay bàn tay vẽ nên một vòng tròn nữa, rồi ngón tay chàng cứ co lại búng ra liên tiếp. Luồng ngân quang kia như con thần long vũ lộng giữa không trung, rồi nhắm vào bọn địch nhân lao xuống.



Chỉ trong khoảnh khắc, ánh ngân quang đã chiếu khắp toàn trường. Tiếng la hét inh ỏi. Tiếng loảng xoảng vang lên không ngớt.



Rồi đột nhiên, luồng ngân quang kia đã bay trở về, và được Giang Hoài Ngọc thu trở lại vào tay áo.



Lúc này, cuộc chiến đấu đã dừng lại, mọi người mới có dịp quan sát tàn cuộc. Trong bọn địch nhân, chỉ riêng có Đào Vĩnh Thọ là đã bị Thạch Phi chém đứt làm hai đoạn, số còn lại nơi cổ tay đều có một lỗ nhỏ rướm máu, dường như là đã bị lợi khí đâm phải. Bọn họ không còn đủ sức cầm vũ khí nữa nên đành phải buông rơi xuống đất. Tất cả, không trừ một ai, đều không còn đủ sức lực để tiếp tục giao chiến, đành đứng yên tại chỗ mà chịu theo số mệnh.



Giữa lúc ấy, có một số tên cường khấu định lẻn trốn đi, nhưng đã nghe Giang Hoài Ngọc nói :



- Tên nào định đào tẩu mà có thể toàn mạng được thì chuyện hôm nay ta không truy cứu nữa. Các ngươi cứ chạy thử xem có thoát được không.




Cả bọn cường khấu nghe chàng nói thế thảy đều rúng động. Tên nào vừa định đào tẩu cũng vội bỏ ngay ý định đó. Thần công tuyệt thế kinh nhân của Giang Hoài Ngọc bọn họ vừa mới được nếm thử. Ai nấy đều tin tưởng lời nói của chàng là không ngoa. Cả bọn đành đứng yên bất động, ánh mắt thẫn thờ, ngay cả việc băng bó vết thương hiện đang rỉ máu cũng không dám.



Lúc này, bọn Tang Lương đã xúm vào xem xét thương thế của Thạch Phi. Giang Hoài Ngọc liền hỏi :



- Thạch huynh đệ. Thương thế của ngươi ra sao rồi.



Thạch Phi chỉ bị chém một đao nơi vai trái, may mà chưa tổn hại đến gân cốt. Gã hướng về Giang Hoài Ngọc cung kính nói :



- May nhờ công tử ra tay kịp thời, thuộc hạ không sao, chỉ bị chút thương tích ngoài da thôi ạ.



Giang Hoài Ngọc lại khẽ rung tay. Một vật từ tay chàng bay về phía bọn Thạch Phi. Tang Lương vội giơ tay đón lấy thì mới biết đó là một chiếc lọ ngọc đựng thuốc. Giang Hoài Ngọc nói :



- Các ngươi hãy băng bó vết thương cho Thạch huynh đệ đi.



Cả bọn cúi đầu cảm tạ, rồi xúm nhau lo băng bó vết thương cho tứ đệ. Vết thương tuy nhẹ, nhưng nếu cứ tiếp tục để cho máu chảy ra mãi thì rồi cũng vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng.



Lúc này, Giang Hoài Ngọc đã buông rèm xuống, ngồi yên trong xe không nói gì nữa. Bọn Quan lão là người trì trọng nên cũng không hỏi han gì về võ công quá ư là lợi hại của chàng. Toàn trường yên ắng một lúc.



Hồi lâu sau, Quan lão mới ghé sát thành xe, khẽ hỏi :



- Công tử. Còn bọn kia cần nên xử trí ra sao.



Giang Hoài Ngọc hỏi :



- Vậy theo ý tiên sinh thì nên thế nào.



Bọn cường đạo kia nghe hai người đối đáp liền biết ngay số phận chúng sắp được định đoạt Ai nấy đều cố lắng tai nghe ngóng, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, lòng hồi hộp khôn tả. Bọn họ chỉ nghĩ đến tiếng “giết” mà bọn họ tin rằng Quan lão sắp thốt ra. Nào ngờ, Quan lão lại nói :



- Lão phu xin nghe theo sự định đoạt của công tử.



Giang Hoài Ngọc lại hỏi :



- Theo các ngươi thì ta nên xử trí các ngươi thế nào.



Đương nhiên câu hỏi này của chàng là dành cho bọn cường khấu. Cả bọn ngơ ngác một lúc, rồi tên thủ lĩnh nói với giọng rầu rầu :



- Dĩ nhiên là bọn tại hạ muốn được tha mạng. Nhưng bọn tại hạ không thể quyết định được. Xin chờ ở lòng độ lượng của công tử.



Giang Hoài Ngọc nói :



- Thế à. Vậy các ngươi mau đi đi.



Chàng hãy còn chưa dứt lời mà cả bọn cường khấu đã ngẩn người kinh ngạc. Tên thủ lĩnh lắp bắp nói :



- Công tử … công tử tha cho bọn tại hạ thật.



Giang Hoài Ngọc nói :



- Sao lại không thật.



Cả bọn mừng rỡ khôn tả, đồng thời lại cảm thấy vô cùng kính phục phong độ của Giang Hoài Ngọc. Tất cả bọn cường khấu, không ai bảo ai, đồng quỳ xuống vái lạy chàng theo đúng lễ số rồi mới dắt dìu nhau dời khỏi cục trường. Bọn Quan lão vốn đã biết trước rồi chàng cũng sẽ tha cho bọn chúng nên cũng không lộ vẻ gì.



Thấy bọn Lan Thương Tứ Sát đã buộc xong vết thương cho Thạch Phi, đang tiến lại chờ lệnh, Giang Hoài Ngọc nói :



- Nghĩa tử là nghĩa tận. Dù sao thì tên họ Đào cũng đã chết rồi. Các ngươi hãy chôn cất cho hắn đi. Đừng để hắn phải bộc lộ thi hài tội nghiệp.



Bốn huynh đệ bọn họ cung kính vâng dạ, vừa định quay đi thì Giang Hoài Ngọc lại nói tiếp :



- Tên họ Đào đã chết rồi. Thanh Bát Quái Kim Đao của hắn cũng là một thứ lợi khí. Vậy Hoàng Phủ huynh đệ hãy thu lấy nó mà dùng.



Hoàng Phủ Kính vội chắp tay cảm tạ, rồi thu lấy thanh kim đao, trong lòng mừng rỡ vì có được thứ lợi khí này. Sau đó bốn người bọn họ vác xác tên họ Đào đi tìm nơi kín đáo để chôn cất hắn ta.



Tại trường giờ chỉ còn lại Giang Hoài Ngọc và ba người bọn Quan lão. Ba người họ khẽ đưa mắt nhìn nhau, lắc đầu thở dài. Lát sau, Bách Lý Hạc mới lên tiếng :



- Thần công của công tử tuyệt thế vô song, lão phu kính phục vô cùng.



Quan lão chép miệng nói :



- Lão phu từng trải giang hồ mấy mươi năm, từng tự hào rằng mình kiến văn quảng bác, chưa bao giờ xem lầm người. Ngờ đâu lúc về già đôi mắt lại mù mờ, không nhận ra một bậc cao nhân là công tử đây.



Uông lão cũng nói :




- Tuyệt kỹ của công tử vô cùng siêu tuyệt, trước nay lão phu chưa từng được thấy có môn công phu nào lại lợi hại đến vậy. Có phải đấy là môn Ngự kiếm thuật mà các Cổ thư đã từng nhắc đến hay không.



Giang Hoài Ngọc đáp :



- Đúng rồi. Nhưng tiểu sinh chỉ mới chập chững bước vào giai đoạn nhập môn mà thôi, kỹ thuật hãy còn kém lắm.



Quan lão lại hỏi :



- Công tử võ công vô cùng cao tuyệt. Chẳng hay lai lịch sư thừa thế nào, có thể cho bọn lão phu được biết hay không.



Giang Hoài Ngọc nói :



- Tiểu sinh võ học kém cỏi, chỉ có môn Ngự kiếm thuật là tạm dùng được. Trước nay tiểu sinh vốn không thích học võ, chỉ theo các vị phu tử học thi thư mà thôi. Còn về thuật Ngự kiếm là do biểu ca truyền thụ cho.



Quan lão nói :



- Biểu ca của công tử chắc hẳn võ công phải lợi hại lắm.



Còn Uông lão lại ngạc nhiên về vấn đề khác :



- Lão phu từng trải quan trường mấy mươi năm mà chưa từng nghe nói có vị vương gia nào lại giỏi Ngự kiếm thuật cả.



Nhưng đây lại là việc liên quan đến một vị vương gia nên lão cũng không tiện hỏi nhiều, liền cả cười nói tiếp :



- Lúc trước bọn lão phu định đi theo là để bảo vệ công tử khỏi bị bọn người võ lâm sinh sự, giờ nghĩ lại mới thấy thật buồn cười.



Ba người họ không ai trách phiền gì về việc Giang Hoài Ngọc che giấu võ công. Chàng hết sức cảm động, khẽ nói :



- Tam vị tiên sinh vì tiểu sinh mà phải lao nhọc, tiểu sinh cảm kích vô cùng.



Rồi chàng khe khẽ thở dài, nói với giọng buồn rầu :



- Tình trạng sức khỏe của tiểu sinh không cho phép tiểu sinh có những hoạt động quá sức, nhất là việc sử dụng võ công, nếu không tử kỳ sẽ đến sớm hơn. Chỉ vì chuyện chẳng đặng đừng, không còn cách nào khác nên tiểu sinh mới đành phải xuất thủ đó thôi.



Quan lão rất quan tâm đến chàng, liền hỏi :



- Thế thì thời hạn sống của công tử lại rút ngắn rồi chăng.



Giang Hoài Ngọc thở dài nói :



- Có lẽ chỉ còn độ hai tháng nữa thôi.



Ba lão nghe chàng nói thế đều lộ vẻ thương tiếc, ai nấy cúi mặt trầm ngâm. Hồi lâu, Bách Lý Hạc bỗng hỏi :



- Chẳng lẽ bệnh thế của công tử không có cách nào chữa trị được ư.



Giang Hoài Ngọc cười khổ :



- Chẳng phải là không có cách. Song cơ hội ít lắm. Chẳng thà tiểu sinh sử dụng khoảng thời gian còn lại đi du sơn ngoạn cảnh còn hay hơn. Có thế thì khi chết đi tiểu sinh cũng cảm thấy không có gì luyến tiếc.



Bách Lý Hạc nghiêm giọng nói :



- Công tử. Con sâu cái kiến hãy còn muốn sống, hà huống chi là con người. Chỉ cần có cơ hội, dù là rất nhỏ thì cũng phải nắm lấy không được bỏ qua.



Quan lão cũng nói :



- Phải đó. Trên đời này người nào có thể chữa khỏi bệnh cho công tử. Công tử hãy nói ra. Bọn lão phu sẽ đưa công tử đến đó.



Giang Hoài Ngọc thoáng trầm ngâm, không biết có nên nói ra hay không.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.