Kiêm Gia Khúc

Chương 16: Cái gọi là tâm bệnh



Tâm lý cũng có một loại bệnh, tên là chứng cuồng loạn. (tên khoa học của nó Hysteria. Các bạn muón biết thêm thêng tin chi tiết vui lòng tìm gồ ca nha)

Loại bệnh này không phải là bệnh tâm thần, mà là người bệnh ở trong ảo tưởng muốn thỏa mãn khát vọng sâu nhất trong tim của mình, do đó đạt tới một loại trạng thái hạnh phúc.

Trong gian phòng của Tiền Phương kia im ắng không có thanh âm. Triệu Thải sau khi bị thê chủ của mình là kéo vào thì sau đó cơ hồ vài ngày không có đi ra. Mọi người chỉ có thể nhìn thấy nữ nhân nhìn như thành thật kia rầu rĩ ngồi ở trong viện, sắc mặt càng ngày càng âm trầm.

Giản Già đối với những tin đồn trong thôn không hề hay biết. Mấy ngày nay Thiển Thanh tinh thần sa sút, cùng với việc Hồi Xuân Đường càng ngày càng nhiều bệnh nhân làm cho sắc mặt của nàng cũng càng ngày càng lạnh.

Nàng là phi thường lo lắng khi để hắn một mình ở nhà.

Thiển Thanh nhìn qua thì có lẽ vẫn giống như trước đây, buổi sáng khinh thủ khinh cước (nhẹ tay nhẹ chân) thức dậy làm điểm tâm, sau đó may quần áo cho Giản Già, nhưng buổi tối khi ngủ ngay cả tiếng hô hấp đều không thể nghe thấy.

Nhưng Giản Già biết, từ sau sự kiện của Triệu Thải, Thiển Thanh cơ hồ là cả đêm mất ngủ.

Đây là tâm bệnh, Triệu Thải đối với Thiển Thanh không thể nói là tốt. Nhưng ‘hắn’ là đối tượng duy nhất trong cuộc sống hắc ám của Thiển Thanh có thể nói chuyện. Cho nên Thiển Thanh đã xem ‘hắn’ như bằng hữu. Nay bằng hữu duy nhất lại đối hắn như vậy, đả kích với hắn là rất lớn.

Ánh trăng đã lên rất cao, chiếu sáng trên mặt đất, phản xạ lại làm trong phòng cũng có vẻ rất sáng, Giản Già có thể rõ ràng nhìn thấy người nắm trên giường đưa lưng về phía mình co lại thành một cuộn, tuy rằng nhìn không thấy mặt, nhưng Giản Già biết, hắn nhất định không có ngủ.

Thiển Thanh vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt mắt, lông mi hơi hơi rung động, hắn không dám động, hắn sợ đánh thức Giản Già. Nhiều ngày nay thê chủ trên mặt rõ ràng mệt mỏi, hắn sợ quấy rầy thê chủ nghỉ ngơi.

Do nằm nghiêng, tay của Thiển Thanh bị ép tới run lên, có chút không được tự nhiên giật giật. Phía sau truyền đến thanh âm Giản Già xoay người, thân thể Thiển Thanh cứng đờ nhất thời không dám động nữa, sợ làm nàng tỉnh dậy.

Nghe thấy hô hấp phía sau dần an tĩnh lại, Thiển Thanh nhẹ nhàng thở ra, thật cẩn thận hoạt động ngón tay một chút.

Sau lưng đột nhiên có một loại ấm áp không phải của hắn dựa vào đem Thiển Thanh đang cuộn người vây vào trong lòng. Trong thanh âm Giản Già mang theo chút khàn khàn, vòng tay ấm áp ôm lấy eo của Thiển Thanh, trong giọng nói mang theo ôn nhu thân thiết “Hai tay chàng tê rần rất khó chịu đi?”

Thiển Thanh bị nàng vòng tay ôm lấy, mà cái tay kia bị nàng nắm ở trong tay nhẹ nhàng ấn. Thiển Thanh nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của Giản Già, trong lòng chậm rãi lắng đọng một cảm giác hạnh phúc.

Loại hạnh phúc này có thể giúp hắn chống đỡ hết thảy mọi thứ.

“Giản Già” Thiển Thanh không dấu vết đem thân mình của mình dựa gần nàng một chút, thấp giọng nói “Ta đánh thức nàng sao?”

Giản Già làm như không biết động tác nhỏ của hắn, đưa tay lôi kéo, làm cho Thiển Thanh bị chôn ở trong lòng của mình, trên tay cũng không ngừng lại, cười nói “Không có, thế nào, nhiều sao?”

Thiển Thanh gật đầu, biết chính mình cũng bị buông lỏng ra (câu này không bít là gì, xin lỗi wa làm ngay lúc wa lười suy nghĩ), cảm thấy có chút mất mát.

“Vừa vặn ta ngủ không được, tâm sự với ta đi.” Giản Già một bên nói một bên đem Thiển Thanh kéo lại, làm cho hai người gối lên cùng một cái gối đầu.

Giản Già hô hấp lướt qua hai má Thiển Thanh, có chút ngứa. Thiển Thanh có chút may mắn trong phòng thực tối, bằng không nhất định nàng sẽ nhì thấy bộ dáng chân tay luống cuống của mình.

“Tán gẫu…… cái gì?”

Biết Thiển Thanh khẩn trương, Giản Già mang theo trấn an vỗ nhẹ phía sau lưng Thiển Thanh, ôn hòa lặp lại “Cái gì cũng đều có thể, chàng nghĩ gì, đều có thể nói cho ta biết.”

Thiển Thanh trầm mặc một lúc lâu, mờ mịt mở miệng nói “Nàng muốn hỏi ta chuyệnTriệu Thải sao?”

Mấy ngày nay hắn không đơn giản là vì bị Triệu Thải hãm hại mất đi đứa nhỏ mà không thể ngủ yên, còn bởi vì những lời này Triệu Thải nói hắn đoạt đi những thứ vốn thuộc về ‘hắn’ gì đó .

Chỗ sâu nhất trong nội tâm hắn luôn sợ hãi, sợ là hắn sẽ bị vứt bỏ.

Nhận thấy được Thiển Thanh bất an, Giản Già đem trán tựa vào trên trán của hắn, mang ý cười ôn hòa nói “Thanh Nhi, chàng còn nhớ rõ những gì ta nói không?”

Thiển Thanh trong bóng đêm nhìn đến đôi mắt sâu thẳm của nàng, thật sự làm cho hắn một trận thất thần.

“Ta đã nói rồi, ta sẽ đối với chàng thật tốt, vĩnh viễn, sẽ không ruồng bỏ chàng.”

Vĩnh viễn…… Sẽ không ruồng bỏ……

“Chàng phải tin tưởng ta.”

Kết quả đêm đó cái gì cũng không có nói, Giản Già có ý đồ muốn khuyên bảo cũng không có đạt thành. Bởi vì đến cuối cùng hai người lại ngủ lúc nào không biết. Ngày hôm sau lúc nàng thức dậy liền nhìn thấy Thiển Thanh đang vùi vào trong lòng mình, hơn nữa ngoài ý muốn là hắn lại đang ngủ thực sâu.

Tuy nói nàng không khuyên thành công, bất quá cuối cùng đã khiến hắn ngủ ngon, như vậy mục đích cũng coi như là thành công một nửa. Nhưng Giản Già vẫn rất là lo lắng khi để Thiển Thanh một mình ở nhà.

“ Cái gì?”

Thấy Thiển Thanh một bộ dàng kinh ngạc, Giản Già lập lại lời nói của mình một lần nữa “Mấy ngày nay chàng hãy cùng ta đi hiệu thuốc, không cần ở nhà một mình nữa.”

“Nhưng…… Nhưng là……” Thiển Thanh không biết cự tuyệt như thế nào, đâu có thê chủ nào đi làm kiếm sống còn mang theo phu thị……

“Mấy ngày nay hiệu thuốc sinh ý cũng có chút việc, chàng đi qua giúp ta một tay. Ta đã cùng lão bản nói qua, không có việc gì.”

Thấy bộ dáng của Giản Già không chấp nhận cự tuyệt, Thiển Thanh mới gật gật đầu.

Bệnh nhân đến Hồi Xuân Đường xem bệnh đúng là rất nhiều, nhưng Thiển Thanh cũng không giống như Giản Già nói là đi qua “giúp một tay”, chỉ là ngồi nghỉ ngơi, chuyện gì cũng không có làm.

Nghĩ tới lúc vừa tới Hồi Xuân Đường, lão bản một bộ như bừng tỉnh đại ngộ cười nhìn hắn, cùng với câu nói kia “Ngươi chính là phu thị bảo bối của Lâm đại phu a……”, Thiển Thanh trên mặt đỏ giống như là sắp bị thiêu cháy.

Nữ tử ngồi ở chỗ kia bắt mạch ánh mắt chuyên chú, khai thuốc kê đơn, tuy rằng trên mặt không có biểu tình gì, chỉ ngồi như vậy lại có một loại ý vị làm cho người ta trầm mê.

Thiển Thanh khóe miệng gợi lên, trong lòng chỉ cần nghĩ đến đây là thê chủ hắn, liền nổi lên ngọt ý thản nhiên.

“Ngươi chính là Lâm đại phu kia?!”

Rồi một thanh âm đột nhiên vang lên làm cho mọi người trong hiệu thuốc cả kinh. Thiển Thanh lúc này mới chú ý tới, nữ nhân có mặt ngăm đen, vẻ mặt khiếp sợ kia hóa là Tiền Phương.

Giản Già không hờn giận nhíu mày, lạnh nhạt nói “Bệnh gì?”

Tiền Phương quẫn bách nói không nên lời, đứng cứng ngắc một hồi, sao đó thế nhưng xoay người chạy mất. Mọi người xếp hàng ở phía sau đều mạc danh kỳ diệu (không thể hiểu được).

Thiển Thanh nhìn chằm chằm Giản Già vẫn đang tiếp tục chẩn bệnh, trong lòng có điểm bất an. Tiền Phương…… Làm sao có thể tới nơi này?

“Uy! Ta đã nhìn ngươi rất lâu ah. Ngươi vì sao cứ nhìn chằm chằm vào Lâm đại phu?”

Không biết từ nơi nào chui ra một tiểu hài tử có vẻ mất hứng nhìn hắn, chu miệng tiếp tục nói “Ngươi tới chậm rồi nha. Lâm đại phu là người mà ca ca ta thích.”

Thiển Thanh nắm ống tay áo, không biết nói cái gì cho phải.

“Hơn nữa ngươi cũng không phải là đẹp lắm. Ca ca ta xinh đẹp như vậy nhưng Lâm đại phu cũng không thích hắn……” Tiểu hài tử sắc mặt mất mát, đánh giá Thiển Thanh một phen rồi nói.

“Ta…… Ta là……”

“Hắn là phu thị của ta.”

Giản Già đã xem bệnh xong đi qua phía Thiển Thanh, hướng tiểu hài tử vẻ mặt kinh dị nói “Cho nên, ta sẽ không cưới ca ca ngươi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.