Kiêm Gia Khúc

Chương 28: Nói tiết trời ấm lại



Thời tiết dần dần ấm lại, người dân trong thôn bắt đầu bận rộn chuẩn bị cày bừa vụ xuân. Giản Già ở trong sân làm một mảnh đất trồng một số loại thảo dược. Nhưng bởi vì là vừa khai hóa không bao lâu, đất còn có chút cứng rắn, còn có cả nước bùn nên rất khó làm.

Thiển Thanh ở bên người Giản Già xem nàng cẩn thận làm việc, trên người mặc áo khoác thật dày, thời tiết đã ấm hơn rất nhiều, nhưng Giản Già vẫn lo lắng nên muốn hắn phải mặc thật kín đáo.

Thiển Thanh nhìn thê chủ tay đầy nước bùn, ngón tay cũng bởi vì tuyết đông lạnh đỏ mà bừng không khỏi nói “Giản Già, hay là ta đến giúp nàng được không?”

“Ngoan ngoãn đợi ở đó đi” Giản Già không có ngẩng đầu, tay vẫn hoạt động không ngừng “Có lạnh hay không? Chàng đi về trước đi, phải lâu lắm mới có thể xong việc.”

Thiển Thanh không hề động, cũng không hề mở miệng, tiếp tục lẳng lặng đứng tại chỗ.

Bởi vì không có quay đầu nhìn, Thiển Thanh cũng không hề ra tiếng, Giản Già còn tưởng rằng Thiển Thanh đã về phòng rồi.Chờ tới lúc nàng chuyên tâm sửa sang xong mảnh đấy trồng thảo dược đã là một lúc lâu sau. Lúc nàng quay người liền thấy Thiển Thanh hai má bị đông lạnh đỏ bừng nhưng vẫn đứng ở nơi đó.

Giản Già chau mày, bước nhanh qua nói

“Tại sao vẫn cứ đứng như vậy? Đã bị đông lạnh rồi sao? Chàng vẫn đứng ở đây sao không lên tiếng?”

“Ta mặc rất nhiều, không lạnh.” Thiển Thanh cưới cười lấy khăn tay ra cho Giản Già lau tay. Giản Già lắc đầu nói “Không cần, ta trở về rửa một chút là được.”

Sau khi vào nhà, Thiển Thanh lấy một ít nước lạnh rồi đổ thêm một chút nước ấm sau đó thử lại xem đã vừa đủ ấm chưa rồi mới đưa cho Giản Già rửa tay. Giản Già nói

“Hôm nay ta phải tới Hồi Xuân Đường sớm hơn. Giữa trưa cũng không trở lại. Một mình chàng ở nhà cũng phải chịu khó ăn cơm không được bỏ bữa có biết không?”

Trong khoảng thời gian này Giản Già rất ít khi về nhà giữa trưa, cho nên hắn cũng không chuẩn bị đồ ăn, chỉ ăn một chút đồ ăn thừa từ tối hôm qua rồi sau đó yên lặng ngồi thêu chờ Giản Già về, cho nên sắc mặt cũng kém đi rất nhiều.

“Ta không có……”

Giản Già nắm lấy mũi hắn

“Đừng có giấu giếm ta. Mỗi buổi tới ta về đều không thấy bếp lò có dấu vết được sử dụng qua. Chàng mà còn không chịu ăn cho đầy đủ làm hại tới thân thể để xem ta phạt chàng như thế nào.”

Thiển Thanh vụng trộm le lưỡi.

Giản Già nheo mắt lại “Không phục?”

Thiển Thanh lắc đầu, nhìn tiểu viên vẫn không ngừng cắn cải củ, lúng ta lúng túng nói “Ta đã biết……”

Giản Già khóe miệng lộ ra một chút ý cười. Tính tình Thiển Thanh so với lúc trước thì tươi sáng hơn rất nhiều. Tuy nói những thay đổi này không rõ ràng nhưng Giản Già vẫn rất hưởng thụ, thưởng thức loại biến hóa từng chút một này.

Giản Già cúi người nhẹ nhàng hôn một cái lên sườn mặt Thiển Thanh. “Được rồi, ta pải đi rồi, đừng quên thêm củi, bằng không lò sưởi tắt thì sẽ rất lạnh.”

“Được” Thiển Thanh trong mắt có chút không nở, mỉm cười nói “Hiện tại đường rất khó đi, nàng phải cẩn thận.”

“Đa tạ Lâm đại phu, ta gần đây đã tốt hơn rất nhiều, dược của ngươi thật sự là tốt lắm a……”

Lão nhân tóc hoa râm không ngừng hướng Giản Già nói lời cảm tạ, Giản Già thản nhiên nở nụ cười “Không có gì, thuốc này ngươi lại uống thêm hai lần, đến lúc đó ta sẽ khai một phương thuốc điều dưỡng cho ngươi.”

Lão nhân nói lời cảm tạ rồi rời đi, bệnh nhân vẫn chờ ở phía sau lập tức ngồi xuống.

Cửa truyền đến thanh âm ồn ào. Giản Già ngẩng đầu, không biết là người nhà giàu nào tới, hộ vệ cùng không ít. Giản Già không để ý, cúi đầu tiếp tục bắt mạch.

“Lâm Kiếm Gia! Đi ra!”

Lâm Giản Chi đứng ở cửa càn rỡ, vẻ mặt khiêu khích, thấy Giản Già liền cười trào phúng “Mẫu thân ta từ trước tới nay vẫn chăm sóc ngươi, đi ra nghênh đón một chút đi.”

Giản Già sắc mặt lạnh nhạt, không hề động “Chẩn bệnh, thỉnh (xin mời) xếp hàng.”

Lâm Giản Chi mặt đỏ lên, vừa muốn nói gì đó đã bị nam tử phía sau kéo lại. Tiêm Hòa vẫn là bộ dáng ôn ôn nhu nhu, hướng về phía Giản Già hành lễ, nhẹ giọng nói

“Kiếm Gia, bác là trưởng bối (người có vai vế lớn hơn cao hơn trong gia đình tỷ như chú bác cô dì…), thân thể lại không tốt, ngươi đi ra một chút được không?”

Giản Già nheo mắt, ẩn ẩn có ánh sáng lạnh hiện lên “Ta không đi ra ngoài chẩn.”

“Ngươi có biết cái gì là trưởng bối hay không!? Lâm Kiếm Gia ngươi còn có nhớ ngươi họ gì hay không a? Mẫu thân ta đối với ngươi tốt như vậy nhưng ngươi báo đáp nàng như vậy sao? Không chỉ không muốn chẩn bệnh cho nàng, bây giờ ngay cả ra cửa nghênh đón cũng không nguyện ý sao?”

Lâm Giản Chi không để ý đến Tiêm Hòa ngăn lại mà rống lên, Tiêm Hòa nhíu mi nhìn Giản Già, giống như cũng không thể chấp nhận được việc Giản Già không biết đạo lý như vậy.

“Được rồi, đừng ầm ỹ.”

Mặc Di lần trước đi theo Lâm Giản Chi tới chỗ của Giản Già mở miệng nói “Phu nhân lần này đi tới đây đã không dễ, tránh ra đi, đỡ phu nhân tiến vào.”

Quả nhiên, nữ nhân được giúp đỡ đi vào trên mặt không có chút huyết sắc (màu máu chính là màu hồng hào), một bộ dáng bệnh nguy kịch, còn không ngừng ho khan, giống như ngay cả khí lực(sức lực) nói chuyện cũng không có, có thể xuất môn (ra khỏi nhà) thật sự là không dễ.

Trước mặt Giản Già còn có ba bốn bệnh nhân, cũng mắc bệnh thực nghiêm trọng được người nhà đỡ tới xem bệnh. Lâm Giản Chi đi đến trước mặt bệnh nhân đang xem chẩn không kiên nhẫn nói “Tránh ra! Chúng ta xem trước.”

Đang xem bệnh là một nam tử trung niên, vừa thấy đoàn người Lâm Giản Chi là biết nhà có tiền, lập tức đứng dậy tránh chỗ. Nhưng một nữ tử ở phía sau ‘hắn’ đang đỡ mẫu thân bị bệnh liền không vui, lớn tiếng nói “Dựa vào cái gì mà phải để các người lên trước? Chuyện gì cũng phải có thứ tự trước sau chứ?”

Lâm Giản Chi trừng mắt “Ngươi có biết ngươi đang nói chuyện với ai không? Cẩn thận một chút!”

Giản Già lãnh đạm quét mắt nhìn Lâm Giản Chi, đứng dậy nói với nam tử đã lui sang một bên “Đây là phương thuốc, ngươi có thể đi lấy thuốc, kế tiếp.”

Nữ tử vừa mới nói chuyện giúp đỡ mẫu thân của mình ngồi xuống. Lâm Giản Chi nghiến răng nghiến lợi “Ta bảo ngươi lui sang một bên, ngươi không có nghe thấy sao?”

Giản Già lạnh lùng cười “Lâm Giản Chi, nơi này là hiệu thuốc nhỏ không tiếp nổi tôn giá (đại loại là thân phận cao quí) của ngươi. Nếu không muốn xếp hàng hãy mau rời đi, không cần quấy rầy người khác tới xem bệnh.”

“Dược rồi…… đừng nói nữa……”

Thanh âm khan khàn vang lên, Lâm Giản Chi vội vàng đi qua đỡ lấy người nọ “Nương, có phải lại khó chịu hay không?”

Lâm Tuyên khó khăn lắc đầu, lấy một loại ánh mắt phức tạp nhìn Giản Già một lúc lâu, sau đó nói với Mặc Di “Đỡ ta…… Về phía sau chờ.”

“Nương!”

Lâm Giản Chi không cam lòng hô một tiếng, Mặc Di đã đỡ Lâm Tuyên đi xếp hàng.

Kéo lấy Tiêm Hòa còn đang nhìn Giản Già, Lâm Giản Chi nói “Đi, chúng ta đi qua bên kia chờ.”

Ước chừng qua nửa canh giờ, bệnh nhân trước mặt rốt cục biến thành Lâm Tuyên không ngừng ho, Giản Già sắc mặt không thay đổi, hướng về phía Lâm Tuyên nói “Tay.”

Cánh tay khô héo tái nhợt đặt lên nhuyễn đệm (đệm mềm, nhuyễn= mềm), Giản Già chăm chú. Yên lặng được một lúc, Lâm Tuyên mở miệng.

“Kiếm Gia…… Khụ, ta thật không ngờ còn có thể nhìn thấy ngươi…… Khụ khụ……”

‘“……”

“Ta biết ngươi còn trách ta…… Ta năm đó…… Khụ khụ, cũng là không có cách nào…… Khụ khụ.”

“……”

“Tiêm Hòa…… Không thích với hợp ngươi…… Khụ…… Giản Chi là một, khụ khụ, hảo hài tử (đứa nhỏ tốt)……”

Giản Già liếc mắt nhìn Lâm Tuyên một cái “Im lặng, ta không có cách nào bắt mạch.”

Lâm Tuyên cứng lại một chút.

Mặc Di mâu sắc trầm xuống, thấp giọng nói “Lâm…… Đại phu, năm đó ngươi bị đuổi đi cũng là phu nhân bị bất đắc dĩ. Dù sao ngươi cũng đã làm chuyện như vậy. Tiêm Hòa công tử không có khả năng cùng ngươi ở cùng một chỗ,chuyện này không thể trách phu nhân……”

Giản Già thu hồi tay, lấy bút viết xuống phương thuốc, sau đó nói “Đây là bệnh cũ, cần thời gian dài điều trị, uống theo phương thuốc này một khoảng thời gian, một tháng sau đến tái khám.”

Đem phương thuốc đưa qua, Giản Già đứng dậy nói với lão bản nơi quầy “Không còn bệnh nhân nữa, lão bản (ông/bà chủ), ta đi về.”

“Kiếm Gia!”

Lâm Tuyên ở phía sau ho khan kịch liệt, hơi thở đứt quãng “…… Là cô có lỗi, khụ khụ, khụ…… Kiếm Gia ngươi,…… Có thể đáp ứng cô một chuyện hay không…… Khụ khụ……”

Giản Già hơi hơi nghiêng đầu, sắc mặt lãnh đạm.

“Ta chỉ phụ trách chẩn bệnh.”

“Chuyện khác, xin thỉnh cao minh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.