Kiêm Gia Khúc

Chương 29: Nói ấm áp



“Nương! Ngươi làm sao vậy! Nương!”

“Phu nhân!”

“Lâm Kiếm Gia ngươi quay lại!”

Phía sau cơ hồ là loạn thành một đoàn, tiếng ho khan kịch liệt cũng không nghe thấy nữa. Nhưng Giản Già không có quay đầu lại, đối với những người tự cho là đúng xem mình như thân nhân của nàng, kỳ thật không có một chút quan hệ với nàng.

Thiển Thanh đang thêu một bức nhạn đồ (hình chim nhạn), là phụ thân Tương Dĩ đặt hàng, giá coi như là thích hợp. Bởi vì mấy ngày nay trời ấm hơn, hắn thừa dịp Giản Già không ở nhà vụng trộm tắt lò sưởi, trong phòng có chút lạnh buốt, hắn nghĩ là trước khi Giản Già trở về mới lại đốt lò sưởi lên. Thiển Thanh có chút thất thần, không ngờ liền châm vào ngón tay, hít một ngụm khí lạnh.

Vừa vặn lúc này cửa bị đẩy ra, Giản Già vừa tiến vào liền thấy Thiển Thanh hơi nhíu mi nhìn đầu ngón tay. Nàng đi qua đem tay của Thiển Thanh lúc này còn đang king ngạc vì sao nàng về sớm như vậy kéo lại.Nhìn thấy trên đầu ngón tay có một giọt máu nàng không chút do dự cúi đầu mút lấy, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiển Thanh “Sao lại không cẩn thận như vậy?”

“Không có việc gì” Thiển Thanh cười cười “Nàng không phải đã nói hôm nay đến tối mới trở về sao? Sao lại về sớm như vậy?”

Trong mắt Giản Già hiện lên một tia lo lắng, lập tức biến mất, nắm chặt tay Thiển Thanh, mỉm cười nói “Hồi Xuân Đường cũng không có chuyện gì làm. Sao tay chàng lại lạnh như vậy?”

Thiển Thanh muốn rút tay về, kết quả bị Giản Già kéo qua dùng tay bao lại “Đâu có lạnh……”

“Như vậy rời còn nói không lạnh?” Giản Già nhíu mi, sau đó lại thấy trong phòng cũng lạnh lẽo liền hỏi, “Thanh Nhi! Sao lại không đốt lò sưởi?Trong phòng lạnh như vậy chàng bị nhiễm lạnh thì làm sao?”

“Không sao đâu…… Ta mặc nhiều áo, không sợ lạnh……”

“Như vậy cũng không được!”

Giản Già ánh mắt nặng nề, đem mấy thứ đồ Thiển Thanh đang thêu đặt trên bàn, sau đó ôm người nhét vào chăn, trầm giọng nói “Thân mình không tốt còn không để ý, chàng muốn tức chết ta sao?”

Thiển Thanh mím mím môi, cúi đầu nói “Thực xin lỗi…… Giản Già, nàng đừng giận……“

Đối với bộ dáng Thiển Thanh yếu thế lại đáng thương, Giản Già dù có một bụng đầy hỏa cũng phát (phát này là phát hỏa nha) không được, thở dài nói “Ở trên giường ấm, đừng đi ra, ta đi đốt lò sưởi.”

Thiển Thanh muốn nói cái gì đó, do dự một chút rồi sau đó trầm mặc.

Đem lò sưởi đốt lên, Giản Già ngồi trở lại bên giường. Thiển Thanh nhu thuận cuống mình trong chăn chỉ lô ra nửa khuôn mặt, đôi mắt đen bóng mang theo lo lắng, lúng ta lúng túng nói “Giản Già nàng đừng giận……”

Giản Già nhìn bộ dáng của hắn trong lòng liền nhu hòa lại, đưa tay nhéo nhéo mặt Thiển Thanh, bất đắc dĩ “Được rồi, ta không giận, hài tử ngốc, lạnh như thế vì sao không đốt lò sưởi?”

Thiển Thanh kéo lấy bàn tay Giản Già, sau một lúc lâu mới do dự nói “Trong nhà sắp hết củi. Mấy ngày nay lại không thể lên núi. Nên ta muốn dùng ít củi một chút.”

Trong lòng Giản Già có chút đau xót, thấp giọng hỏi “Cho nên chàng mới không đốt lò sưởi?”

“Ừ.”

“Mấy ngày nay ta không ở nhà, có phải đều không đốt lò sưởi không?”

“Đã hai ngày không đốt.”

“Hài tử ngốc” Giản Già lại hít sâu một chút, cúi đầu hôn lên trán Thiển Thanh một cái “Về sau không được như vậy, biết không?”

“Ừ.”

Thiển Thanh không dám nói nữa, sợ Giản Già tức giận. Giản Già nhìn Thiển Thanh chôn mình trong chăn trong lòng như có cái vuốt gãi qua, cởi ngoại bào cũng leo lên nằm xuống, đem Thiển Thanh ôm vào trong lòng, sau đó lấy tay vuốt hai má hắn.

Một lúc sau, mặt Thiển Thanh liền đỏ lên, cũng không biết là thẹn thùng hay là bị Giản Già vuốt đến đỏ lên.

Giản Già cười nhẹ một tiếng, nghiêng người hôn lên môi Thiển Thanh, sau đó chậm rãi vẽ theo bờ môi hắn. Thiển Thanh có chút khẩn trương mà nín thở, hơi hơi nhắm mắt.

Trên môi Thiển Thanh cũng có cảm giác mát lạnh làm cho Giản Già không tự chủ được hôn sâu hơn, chậm rãi mút vào. Đầu ngón tay dọc theo bên gáy hắn chậm rãi trượt xuống, đẩy vạt áo ngoài tiến vào áo trong. Dưỡng(nuôi hay cũng có thể nói là vỗ béo đó) lâu như vậy, Thiển Thanh cũng không còn gầy như trước nữa, thân thể mượt mà tinh tế, làm cho Giản Già yêu thích không muốn buông tay.

“Giản…… Già…… Hiện, hiện tại là ban ngày……”

Thiển Thanh thở cũng không xong, cố nén run rẩy nói. Nhưng dường như Giản Già không có nghe được, tay cũng không ngừng lại mà ngày càng quá đáng, dần dần lần xuống phía dưới tìm kiếm, cho tới khi Thiển Thanh không thể ức chế mà ngâm khẽ một tiếng, mới khàn khàn nói “Ngoan. Chuyện này không cần phân biệt thời điểm……”

……

Thiển Thanh hơi thở hào hển dựa vào trên người Giản Già, lộ ra cổ và vai đều là những vết hồng hồng tím tím, sắc mặt vẫn mang theo sắc hồng, thần sắc có chút mệt mỏi.

Giản Già một bàn tay vuốt nhẹ dọc theo lưng Thiển Thanh nhẹ nhàng an ủi, nhưng môi ở bên gáy Thiển Thanh vẫn lưu luyến không rời, “Chắc là chàng mệt muốn chết rồi. Ngủ một chút đi.”

Nói xong liền muốn đem Thiển Thanh đặt trên gối để hắn có thể ngủ ngon, nhưng Thiển Thanh lại lắc đầu, ôm lấy Giản Già, không muốn rời đi.

Thấy Thiển Thanh không muốn buông ra, Giản Già cũng đành để hắn dựa vào, nhìn bên ngoài, cười nói “Không đói bụng sao? Đã trễ thế này rồi.”

Thiển Thanh rụt người vào chăn một chút, nhưng vẫn không chịu buông ra.

Giản Già vỗ vỗ hắn, ở bên sườn mặt hắn khẽ hôn một cái, cười nói “Được rồi, chàng ngủ một chút đi. Ta đi nấu ít nước cho chàng lau thân mình, được không?”

Thiển Thanh vẫn nằm im, nhắm mắt như sắp ngủ.

“Ngoan, ta đi làm cơm chiều, không ăn cơm đối với thân thể chàng không tốt.”

Giản Già vẫn đang dỗ dành Thiển Thanh, thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa.Thật chết tiệt, cái này cho dù Giản Già không muốn cũng phải dậy.

Giúp Thiển Thanh đắp chăn xong. Bởi vì tiếng đập cửa có vẻ rất gấp, nên nàng chỉ mặc lung tung một bộ quần áo chưa kịp mặc ngoại sam (áo ngoài) liền đi ra ngoài mở cửa. Cửa vừa mở, nam tử diễm sắc vô song (tóm lại là rất đẹp) bên ngoài liền ngẩn ra, sau đó ngượng ngùng vuốt tóc “Lâm đại phu hay là quay lại mặc quần áo xong rồi hãy ra đi……”

Giản Già nhíu mày, nắm lấy ngoại sam nói “Có chuyện gì?”

Nam tử vẫn không dám quay sang. Trước đây ‘hắn’ từng đứng phía xa xa Hồi Xuân Đường nhìn thấy Lâm Kiếm Gia vài lần, nhưng trên người nàng mang theo sự lạnh lùng làm cho người ta sợ hãi và mê muội. Nhưng lúc nãy nàng đi ra, trên mặt còn mang theo chưa ý cười sủng nịnh chưa tiêu tan, làm cho ‘hắn’ không khỏi nghĩ nếu loại sủng nịch này thuộc về ‘hắn’, thật là hạnh phúc biết bao?

“Lâm đại phu……” Nam tử cúi đầu thấp giọng nói “Ngươi hẳn là nhớ rõ ta. Ta gọi là Triệu Dương, chính là…… là Triệu gia công tử mà Từ Công từng nhắc tới…… Ta nghĩ……”

Không đợi Triệu Dương nói tiếp, Giản Già đã lạnh mặt đóng sầm cửa lại.

“Không biết!”

Triệu Dương vẻ mặt kinh ngạc, chưa từng có một nữ tử nào đối mặt với ‘hắn’ lại có thể không khách khí như thế, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho hắn……

“Công…… Công tử……” người hầu phía sau Triệu Dương tiến lên cẩn thận kêu lên “Chúng ta có cần gõ cửa lần nữa không?”

“Chúng ta đi!”

Triệu Dương nghiến răng, Lâm Kiếm Gia! Ngươi sẽ hối hận!

Giản Già nấu nước xong đem theo khăn để bên người Thiển Thanh đã muốn ngủ say. Nhưng dù động tác rất nhẹ nhàng vẫn làm hắn tỉnh lại, ánh mắt Thiển Thanh còn chút mông lung, buồn ngủ “…… Là ai đến đây vậy?”

“Người ta” Giản Già nhẹ nhàng nói, vỗ về Thiển Thanh “Ngủ ngon. Một chút nữa ăn cơm ta sẽ gọi chàng.”

“Ngô.” Thiển Thanh an tâm ngủ lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.