Kiêm Gia Khúc

Chương 30: Chính như tuyết đọng



Lúc Giản Già ngủ tới nửa đêm bỗng dưng tỉnh lại. Cả người nóng bức khó chịu, đầu cũng hỗn loạn, khó chịu mà rên một tiếng, đứng dậy đến bên cạnh bàn rót một chén trà lạnh uống.

Nhưng uống nước xong cổ họng vẫn nòng rát, đau đớn, Giản Già ngồi ở trên ghế thở dài. Thân thể vẫn rất khỏe, như thế nào nói sinh bệnh thì liền bị bệnh……

Sau đó nóng bức dần dần tiêu tán, ngay sau đó nhiệt độ cơ thể lại hạ xuống, Giản Già run cả người, đến bên giường nằm xuống.

Không biết đã ngủ bao lâu, mi mắt như dính lại không thể mở được, trên người cũng đau đau ê ẩm. Giản Già khàn khàn ho khan vài tiếng, nghiêng người một chút,liền cảm thấy trên trán có cái gì đó rớt xuống.

Chỉ chốc lát sau đó, thứ vừa rơi xuống lại phủ lên trên trán mang theo cảm giác lạnh. Một đôi tay nhẹ nhàng giúp nàng lau đi mồ hôi trên người.Ánh mắt Giản Già giật giật, trong nháy mắt ánh sang làm cho nàng có chút mê muội.

“Giản Già nàng có khá hơn chút nào không?”

Có người ở bên tai nhẹ giọng hỏi, Giản Già trong lúc nhất thời không thể xác định người đó là ai.

“Giàn Già muốn uống nước hay không?”

Nghe thấy chữ nước, Giản Già nhấp đôi môi khô nứt, cổ họng vừa đau vừa ngứa thập phần khó chịu, chậm rãi gật đầu.

Nước ấm được đưa tới bên miệng, Giản Già được người giúp đỡ ngồi dậy, sau đó vội đem nước uống hết.

Tuy chỉ là động tác ngồi xuống đơn giản như vậy,nhưng Giản Già liền cảm giác được thân thể giống như bị rút mất sức lực. Lúc nằm xuống ngay cả đầu ngón tay cũng không muốn cử động.

Nhưng trong lúc mơ hồ vẫn có thể cảm giác được có người ở bên chiếu cố mình, khăn trên trán cách một đoạn thời gian sẽ được thay một lần, cảm giác mát lạnh làm cho cả người thoải mái.

Chờ tới lúc Giản Già thanh tỉnh một chút, Thiển Thanh đã muốn mệt tới nỗi ghé vào bên giường mà ngủ, khăn cùng thau gỗ đặt ở một bên. Thiển Thanh ngủ hơi hơi cau mày bộ dáng rất không an ổn, Giản Già chi muốn đứng dậy xuống giường uống nước. Ai ngờ nàng vừa động Thiển Thanh liền tỉnh, thấy yếu bộ dáng suy yếu của Giản Già thì đỏ hốc mắt, vừa vội vừa vui.

Cẩn thận đỡ Giản Già, Thiển Thanh rót nước trà đem tới chờ Giản Già uống xong, sau đó lo lắng hỏi “Giản Già có muốn ăn chút gì không? Ta nấu một chút cháo lát nữa đem tới cho nàng.”

“Ta…… Ngủ bao lâu?”

Thanh âm Giản Già như nghẹn lại, ho khan vài tiếng rồi hỏi.

“Một ngày, nàng cả người nóng sốt …… Ta, ta thế nhưng không có phát hiện……”

Thiển Thanh tự trách thì thào tự nói, ngón tay không ngừng vò vạt áo, đến nỗi chúng trở nên trắng bệch.

Giản Già cúi đầu nở nụ cười, nắm lấy bán tay tái nhợt của hắn, cảm giác hơi lạnh làm cho Giản Già thoải mái nheo mắt, thở dài “Không thể tưởng được ta ngủ lâu như vậy, hơi đói, múc cho ta một chút cháo đi.”

Thiển Thanh vừa nghe, vội vàng đứng dậy đi ra ngoài, múc cháo đem tới, sau đó nhẹ nhàng thổi, đưa đến bên miệng Giản Già.

Giản Già vốn muốn tự mình ăn nhưng sau đó lại thôi, suy yếu tựa vào đầu giường, chậm rãi đem cháo nuốt xuống.

Hai người một người chậm rãi đút một người chậm rãi ăn, trong lúc nhất thời không ai nói chuyện, tuy rằng yên lặng nhưng lại có một loại ấm áp không thể nói thành lời.

Một chén cháo ăn chưa kịp ăn được mấy muỗng, bên ngoài vang lên thanh âm làm Giản Già vô cùng đau đầu, tiếng đập cửa dồn dập không có lễ phép cùng tiếng Lâm Giản Chi lớn tiếng kêu la.

“Lâm Kiếm Gia! Lâm Kiếm Gia ngươi sao lại thế này? Vì sao không đi Hồi Xuân Đường? Ngươi mở cửa, ta có việc gấp!”

Giản Già bất đắc dĩ nhắm mắt lại, Thiển Thanh đem chén cháo mới ăn một nửa đặt trên bàn, chỉnh lại quần áo rồi đi mở cửa.Cửa vừa mở ra, Lâm Giản Chi vẻ mặt phong trần mệt mỏi nhìn cũng không nhìn Thiển Thanh một cái liền xông vào, thấy Giản Già nằm ở trên giường không nói hai lời liền đem Giản Già kéo đi. Giản Già vốn đang bệnh, ngủ lâu như vậy nên thân thể vô lực, tứ chi như nhũn ra, lúc này thiếu chút nữa bị kéo đến té xuống.

“Nương ta bệnh nặng! nhanh cùng ta đi xem!”

Giản Già ở trong lòng rủa thầm một tiếng, muốn tránh ra nhưng thân thể lại không có lựa. Việc này làm Thiển Thanh sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng ngăn cản.

“Buông ra! Giản Già đang bệnh, ngươi buông tay!”

Không kiên nhẫn liếc Thiển Thanh một cái, Lâm Giản Chi khẩu khí ác liệt “Một nam tử la hét cái gì! Tránh ra, chúng ta có việc gấp!”

Thiển Thanh mặt đỏ lên, tuy rằng khí lực không bằng người ta, nhưng vẫn kiên trì giữ lấy Giản Già không hề động.

Giản Già nhíu mày, đối với sự bảo hộ của Thiển Thanh từ đáy lòng nổi lên lo lắng.

“Kêu ngươi tránh ra ngươi không nghe sao?!” Lâm Giản Chi rống lên một câu, cất bước tiến lên muốn nắm lấy Thiển Thanh, lại bị Giản Già cầm cổ tay lại.

“Lâm Giản Chi,” Giản Già ánh mắt lãnh liệt, thả tay của ‘nàng’ ra, “Đây là phu thị của ta, ngươi muốn làm cái gì?”

Lâm Giản Chi hừ một tiếng, sắc mặt không kiên nhẫn “Đừng nói nhiều lời vô nghĩa, nương ta ngày đó sau khi về nhà bệnh liền nặng thêm, mau đi theo ta.”

Giản Già sắc mặt lạnh hơn, nhìn vào mắt Lâm Giản Chi nói “Ngượng ngùng, ta có bệnh trong người, chỉ sợ không giúp được ngươi.”

“Ngươi!”

Lâm Giản Chi, kéo không dưới mặt lại bởi vì có việc cầu người nên không thể làm quá mức, giằng co một hồi, Lâm Giản Chi cắn răng nói “Ngươi muốn cái gì?”

Di?

Vấn đề này làm cho Giản Già kinh ngạc một chút, đây là cái gì ý tứ a……

“Ngươi muốn cái gì? Đòi tiền? Hay là muốn trở về Lâm gia? Ngươi nói, chỉ cần ta có thể làm ta sẽ làm tất cả không nói hai lời.”

Giản Già quả thực rất muốn cười, Lâm Giản Chi có phải ở Lâm gia lâu lắm nên lúc nào cũng nghi thần nghi quỷ……

Nghĩ như vậy, Giản Già trên mặt lộ ra một loại biểu tình tựa tiếu phi tiếu, Lâm Giản Chi nhất thời cảm thấy nan kham, ánh mắt hung tợn nhìn Giản Già, làm như hạ quyết định quyết tâm “Ngươi nói đi, hay là muốn Tiêm……”

“Ta không muốn bất kì thứ gì từ ngươi” Giản Già ôm lấy Thiển Thanh đang khẩn trương đánh gãylời nói đối phương “Ta là sinh bệnh cấp tính, chờ ta khỏe một chút các ngươi lại tới Hồi Xuân Đường xem bệnh là được.”

Giản Già một bộ dáng không muốn đi làm cho Lâm Giản Chi phẫn nộ, tiếng nói không khỏi càng lúc càng lớn.

“Ngươi còn muốn muốn cái gì?! Ngươi nói ra! Ta có thể làm tuyệt không từ chối! Nàng cũng là bác của ngươi! Là thân nhân!”

Giản Già bị Lâm Giản Chi rống đầu càng thêm đau, có điểm mệt mỏi cau mày tựa vào trên ngườiThiển Thanh, ngay cả khí lực tranh cãi cũng không có.

“Vị tiểu thư này……” Thiển Thanh thấy sắc mặt nàng càng lúc càng kém, không khỏi mở miệng nói “thê chủ của ta hôm nay quả thật không thoải mái, có chuyện gì cũng không thể đợi hai ngày sau hãy nói sao?”

“Ngươi câm miệng!”

Lâm Giản Chi vừa rống xong biểu tình Giản Già vốn còn mang chút ý tứ ‘không sao cả’ lập tức thay đổi…… Ánh mắt nặng nề kéoThiển Thanh đang không biết làm sao, sau đó cười lạnh nói “Cút đi.”

“Ngươi nói cái gì?”

Lâm Giản Chi một bộ dáng kinh ngạc khó có thể tin.

“Ta nói” Giản Già gằn từng tiếng chậm rãi nói “Cút! Đi!”

Lâm Giản Chi muốn phản bác, muốn chửi ầm lên, muốn dùng địa vị của Lâm gia để uy hiếp chèn ép, nhưng biểu tình cùng ngữ khí của nữ tử trước mặt cho‘nàng’ một loại cảm giác áp bách làm cho người ta hít thở không thông, làm cho ‘nàng’ không còn lời nào để nói, ngay cả chính mình như thế nào đi ra khỏi cái phòng nhỏ mà ở trong mắt ‘nàng’cực kì nghèo nàn kia cũng không biết.

“Giản Già……”

Thiển Thanh có chút lo lắng nhẹ nhàng kêu Giản Già, Giản Già nắm chặt tay Thiển Thanh ý bảo chính mình không có việc gì.

Mấy ngày nay lúc nói nhiều nhất là lúc nãy đi……

Thật sự là, càng ngày càng táo bạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.