Giản Già cẩn thận giúp đỡ Thiển Thanh lên xe ngựa, chờ Thiển Thanh đi vào mới trở lại nói với Tương Dĩ “Làm phiền ngươi, lần này thật cảm
ơn.”
“Có cái gì mà ơn với nghĩa,” Tương Dĩ cười hớ hớ khoát tay “Về sau
cần phải thường xuyên trở về nhìn xem, nơi này có một đại phu là ngươi
ak.”
“Được.”
Tiến vào xe ngựa, quả thực giống như nàng đã dặn dò, trong xe ngựa có một nhuyễn điếm trải thảm bạc có thể thoải mái nằm sấp, Tương Dĩ tuy
thoạt nhìn tùy tiện, nhưng làm việc thật đúng là rất cẩn thận.
Thấy Giản Già đi lên, Thiển Thanh liền thẳng thân mình. Giản Già đem
nhuyễn điếm ở một bên lấy đi qua đặt điếm ở sau người Thiển Thanh nói
“Dựa vào cái này đi, trên đường có chút xóc nảy.”
Mới nói, xe ngựa liền động mạnh một cái, thân mình Thiển Thanh nghiên đi suýt ti nữa bị đụng vào, liền bị Giản Già kéo vào trong lòng ôm lấy.
“Hay là để ta ôm ngươi nghỉ một chút đi,” Giản Già siết cánh tay chặt thêm một chút “Bằng không nếu lại xuất hiện loại tình huống này, ta
nhất định sẽ bị hù chết.”
Thiển Thanh mím môi nở nụ cười, ghé vào trong lòng Giản Già, một bàn tay nhẹ nhàng đặt tại bụng.
Nha, cục cưng, phụ thân cùng mẫu thân sẽ bảo vệ ngươi.
……
Lâm Thủy Đường.
Giản Già đem Thiển Thanh vừa mới tỉnh ngủ còn có chút mơ hồ dùng áo
choàng gói kỹ lưỡng, ôm xuống dưới.Tiểu nhị liền cười hớ hớ đã chạy tới
nói “Lão bản ngươi đến đây a, trong điếm đều chuẩn bị xong rồi, chỉ còn
chờ ngài đến treo biển hành nghề khai trương.”
Tiểu nhị kêu là Tiểu Lục, là lão bản Hồi Xuân Đường giới thiệu, người cũng không tệ lắm, Giản Già liền dùng.
Giản Già gật gật đầu nói “Vất vả.”
Cà người cuộn trong áo choàng giật giật thân mình Thiển Thanh rất là
không được tự nhiên khi được Giản Già thân thiết ôm vào trong ngực như
thế trước mặt người ngoài. Hai mà nóng bừng đầu càng cúi thấp nhỏ giọng
nói bên tai Giản Già “Chúng ta vẫn nên, …… vào đi thôi?”
Nghe thấy xấu hổ trong lời nói của Thiển Thanh, Giản Già nở nụ cười,
nói với Tiểu Lục đang đứng ở một bên “Khai trương đi, ta đi vào trước.”
“Được rồi.”
Tiểu Lục tay chân lanh lẹ đem pháo treo lên, Giản Già vừa vào nhà, phía sau liền truyền đến tiếng vang “Bùm bùm”.
Phía sau hiệu thuốc là một tiểu viện, tuy rằng không lớn, nhưng so
với phòng ở tại Tam Li thôn lại thoải mái hơn nhiều, đem Thiển Thanh đặt trên giường, Giản Già vuốt hai má đối phương hỏi “Mệt sao?”
“Ngồi xe ngựa tới, làm sao có thể mệt?” Thiển Thanh lắc đầu, đánh giá ngôi nhà sau này của mình, trong mắt tràn đầy hân hoan.
“Thích nơi này không?”
Thiển Thanh trong mắt rất sáng ngời, gật gật đầu nói “Ân, đây là nhà của chúng ta.”
Nghĩ đến bên ngoài chỉ có một Tiểu Lục thu xếp chuyện buôn bán, Thiển Thanh có chút lo lắng “Giản Già, trong điếm chỉ có một người, sẽ không
có vấn đề gì sao?”
“Ngày đầu tiên khai trương hắn sẽ không có khách nhân gì đâu” Giản
Già cười cười, nói tiếp “Nơi này vị trí hẻo lánh, chúng ta lại là hiệu
thuốc không có danh tiếng gì, yên tâm đi. Tiểu Lục một mình cũng không
sao.”
Nhưng sinh ý không tốt,thì làm sao bây giờ……
Thấy Giản Già vẻ mặt thoải mái, Thiển Thanh không hỏi ra những lời đó.
Bỗng dưng, sắc mặt Thiển Thanh hóa trắng, tay ôm bụng, thần sắc thống khổ.
“Làm sao vậy Thanh Nhi?” Giản Già khẩn trương đi qua đỡ lấy hắn, vội vàng nói “Bụng đau?”
Giản Già vội vàng bắt mạch cho Thiển Thanh, cau mày, sau một lúc lâu
thở phào nhẹ nhõm, an ủi “Không có việc gì, chỉ là động thai khí một
chút, ta đi nấu chút thuốc dưỡng thai cho chàng, đừng sợ.”
“…… Đứa nhỏ không có việc gì đi?”
Thiển Thanh vẫn còn kinh hồn tán đảm, tay cầm lấy tay Giản Già thủ đều run lên.
“Yên tâm” Giản Già hôn lên trán hắn “Có ta ở đây, sẽ không sẽ có chuyện gì.”
An ủi Thiển Thanh uống thuốc xong, để cho hắn ngủ một chút, Giản Già
lúc này mới lộ ra thần sắc ưu thương. Thiển Thanh thân thể vốn không
tốt, cho dù điều dưỡng lâu như vậy nhưng cũng không khởi sắc được bao
nhiêu, bây giờ lại có đứa nhỏ, lại tiêu hao tinh lực……
Đưa tay chậm rãi vuốt lên đôi mày nhăn lại trong lúc ngủ mơ của Thiển Thanh, Giản Già ánh mắt nhu hòa.
Thanh Nhi, ta chắc chắn sẽ bảo vệ chàng bình an vô sự.
Ngoài cửa truyền tới tiếng động có người đang cẩn thận gõ, Tiểu Lục nhỏ giọng nói “Lão bản, có người nói muốn gặp ngươi.”
“Nói ta không có ở đây.”
“Nhưng……” thanh âm Tiểu Lục rất là khó xử “Người nọ dẫn theo một bệnh nhân, giống như bị bệnh không nhẹ.”
Giản Già lại nhìn thoáng qua Thiển Thanh trong lúc ngủ mơ, mới mở miệng nói “Đã biết, ta một lát nữa sẽ liền đi ra.”
Tiểu Lục lên tiếng ly khai(rời đi), Giản Già đắp lại chăn cho Thiển Thanh, sau đó lặng yên không một tiếng động đi ra ngoài.
Quả nhiên trong Lâm Thủy Đường có hai người đang đứng, một nữ tử có
chút nghèo túng không chịu nổi giúp đỡ một nam nhân bệnh nặng, thấy Giản Già đi ra, nữ tử hừ một tiếng “Lâm đại phu, nếu ngươi còn không ra ta
còn muốn tự mình đi vào tìm ngươi ah.”
Giản Già đánh giá đối phương một hồi lâu, lúc này mới từ những vết
thương trên mặt tìm được cảm giác khuôn mặt tuấn tú trong trí nhớ, giật
mình nói “Trần Ảnh?”
“Chậc, mới bao lâu đã không còn nhớ rõ ta, thật đúng là quý nhân hay
quên.” Trần Ảnh tà tà nhìn Giản Già “Nếu không phải vị kia ở Hồi Xuân
Đường nói cho ta biết ngươi tại đây, ta thực sự không có biện pháp.”
Trần Ảnh đem vẫn nam tử không ngừng ho khan đỡ ngồi xuống, sao đó
ngênh hướng Giản Già “’Hắn’ bị bệnh đã lâu, ngươi xem cho ‘hắn’ đi.”
Giản Già cũng không để ý tới sự vô lý của Trần Ảnh, xem mạch cho nam
tử, sắc mặt dần dần trở nên trầm trọng, nói “thân thể ‘ hắn’ chỉ có thể
điều dưỡng, hơn nữa dung thuốc cũng không thể gấp, ta khai cho ngươi một phương thuốc một tháng sau quay lại chẩn một lần nữa.”
Trần Ảnh cũng không nói gì, mắt nhìn Nhan Tô suy yếu, nhíu mày nói
“Nhan Tô, đã nói đừng đi theo ta nữa, nữ nhân ngươi chờ không phải đã
trở về sao? Ngươi còn có cái gì không hài lòng?”
“…… Ta muốn đi theo ngươi.”
Nhan Tô cúi đầu, ngữ khí lại dị thường kiên trì.
“Được rồi.” Trần Ảnh bĩu môi nói “Hưu thư ta đã viết cho ngươi, không phải ngươi vẫn muốn ta đi sao? Hiện tại làm bộ dáng cho ai xem?”
Nhan Tô sắc mặt vốn tái nhợt lại trắng thêm vài phần, lại vẫn kiên trì nói “Ta muốn đi theo ngươi.”
Giản Già nhìn nhìn hai người trước mắt, thản nhiên nói “Hai vị đi trả tiền chẩn bệnh là có thể ly khai, ta còn có việc.”
Lo lắng lúc Thiển Thanh tỉnh lại không thấy nàng ở bên thì sẽ bất an, Giản Già chuẩn bị trở về phòng, phía sau thanh âm Trần Ảnh lạnh lùng.
“Nhan Tô, ta đã không muốn dây dưa nữa, ngươi cũng trở lại bên người trong lòng, như vậy không tốt sao?”
“Ngươi không phải vẫn chán ghét người giang hồ, chán ghét ta,muốn rời khỏi ta sao? Thư sinh, nhã nhặn, a…… Ta cái gì cũng không phải.”
“Quá hai ngày nữa thân thể ngươi tốt hơn một chút ta sẽ đưa ngươi trở về, đừng bực bội với ‘nàng’ nữa.”
……
Nghe không rõ Nhan Tô cuối cùng còn nói cái gì nữa, Giản Già mặc kệ đem thanh âm đó đá ra sau đầu.
Nghe không rõ Nhan Tô cuối cùng còn nói cái gì nữa, Giản Già mặc kệ đem thanh âm đó đá ra sau đầu.
Thiển Thanh vẫn còn đang ngủ nhưng bộ dáng lại không an ổn, hơn nữa
còn ra mồ hôi lạnh, và nói những lời vô nghĩa. Giản Già đưa tay lên thử
nhiệt độ trên trán Thiển Thanh, cảm thấy không có phát sốt mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó xốc lên một góc chăn rồi cũng chui vào nằm, ôm lấy Thiển Thanh, bàn tay ấm áp vuốt ve dọc theo lưng Thiển Thanh thật nhẹ nhàng.
Tới lúc Giản Già cảm thấy cánh tay có chút tê, thì sắc mặt Thiển
Thanh trở nên hồng nhuận, hô hấp cũng đều đặn lại, cả người nằm ở trong
lòng Giản Già, cực kỳ giống con thỏ đang ngủ.
Thấy Thiển Thanh ngủ an ổn, Giản Già cũng dần có chút buồn ngủ, hơi hơi nghiêng người ôm sát người bên cạnh, chậm chậm ngủ.
Không biết ngủ bao lâu, Giản Già trong mông lung cảm giác trên mặt
ngứa ngứa, vẫy tay muốn đuổi đi thứ gì đó đang quấy rầy giấc ngủ của
mình, nhưng chỉ chốc lát cảm giác đó lại trở lại, hơn nữa giống như còn
có người đang cười……
Đang cười?
Giản Già mở mắt ra liền thấyThiển Thanh ánh mắt sáng trong suốt đang
dùng đuôi tóc nhẹ nhàng phẩy lên mặt mình. Thấy Giản Già tỉnh, Thiển
Thanh ngượng ngùng rũ mắt, sắc mặt đỏ lên nói “Giản Già, trời đã tối
rồi, ta muốn đi làm cơm……”
Giản Già nheo lại mắt, nâng cằm Thiển Thanh lên, ngữ điệu hơi hơi
nâng lên “Nga, nhưng…… vậy thì cùng với việc chàng gãi lên mặt ta có
quan hệ gì với nhau?”
“Nàng…… Nàng vẫn ôm ta, ta không có cách nào khác xuống giường……”
Thiển Lam ngồi ở phía trước cửa sổ lơ đễnh ngắt ngắt mấy đóa hoa. Hai ngày nay Trần Ngôn vì vội vàng chuẩn bị thành thân, hơn nữa thỉnh
thoảng còn phải đi an ủi Triệu đại công tử hơi một chút thì phát hỏa,
bận rộn đến sứt đầu mẻ trán, đã sớm đem hắn_một tiểu thị quăng ra sau
đầu.
“Làm sao vậy Thiển Lam, ta biết ngươi không phải là người khinh địch cứ như vậy mà buông tay a……”
Nhìn Thiển Lam ngây người, Triệu Dương có chút châm chọc bật cười
“Ngươi không phải vẫn muốn làm người duy nhất của người kia sao? Như thế nào, bây giờ lại nhận mệnh(tùy theo số mệnh)?”
Thiển Lam ném hoa tàn trong tay, vỗ vỗ tay nói “Triệu đại công tử,
mọi chuyện đã đến tình trạng này ngươi còn muốn ta làm thế nào? Đừng nói với ta ngươi vẫn không muốn gả cho Trần Ngôn, gạo đã nấu thành cơm, còn cách giải quyết khác sao?”
“Ta không cam lòng!” ánh mắt Triệu Dương tàn nhẫn, khăn trong tay cơ
hồ bị xé nát “Ta tìm cách lâu như vậy, hiện tại tất cả đều thất bại, Lâm Kiếm Gia thế nhưng đem thứ đó giao ra, nàng bị choáng váng đầu sao?!”
“Vậy ngươi muốn thế nào?”
Triệu Dương đột nhiên liền lộ ra một cái ý cười ôn nhu, cúi người nói bên tai Thiển Lam “Ngươi hận Trần Ngôn chứ?”
Ánh mắt Thiển Lam chợt lóe, nhưng vẫn trầm mặc nhấp trà.
“Nàng đã từng nói qua chỉ cần một mình ngươi đúng không? thế nhưng
hiện tại lại muốn cưới ta, ngươi không hận sao? Không muốn trả thù sao?”
Thiển Lam chậm rãi nắm chặt bàn tay, móng tay đâm vào trong lòng bàn tay sinh đau.
“Kỳ thật ta biết, không phải Thanh Phong làm, là Trần Ngôn! Là nàng
hủy hoại tất cả của ta! Chúng ta cùng nhau trả thù nàng, thế nào?”
Thiển Lam cũng cười, quyến rũ mà ôn nhu, nhẹ giọng nói “Được.”