Trong tiểu viện đặt một cái nhuyễn tháp,vào lúc thời tiết tốt Thiển
Thanh sẽ tựa vào trên nhuyễn tháp ôm tiểu Viên chơi đùa. Hôm nay lúc
Giản Già từ bên ngoài trở về, Thiển Thanh đã tựa vào trên nhuyễn tháp mà ngủ. Giản Già đi đến gần nhìn Thiển Thanh đang ngủ, không tự giác lộ ra một nụ cười, sau đó cúi người ôm lấy hắn, thuận tay đem mỗ con thỏ lưu
manh bám tại trên người Thiển Thanh không chịu đi xuống dưới ném vào
trong bụi cỏ.
Mức độ được sủng ái ngày càng kịch liệt giảm xuống làm mỗ con thỏ ai oán, ngay cả lỗ tai cũng cụp xuống.
Thiển Thanh từ sau khi có bầu thì rất ham ngủ, hơn nữa đều ngủ rất
sâu, bị Giản Già ôm trở về cũng không có bừng tỉnh, hô hấp an ổn. Giản
Già khẽ hôn một cái lên khóe miệng Thiển Thanh, sau đó lại ra phía trước chẩn bệnh.
Lâm Thủy Đườngviệc buôn bán cũng không phải là rất dồi dào, nhưng cứ
cách một lúc lại có không ít lão khách nhân, đều vì nghe danh lúc trước
của Giản Già ở trấn Nam Kiều mà tới, nên cũng kiếm được không ít bạc,
rất nhiều dược liệu hiếm là do Giản Già tự mình lên núi hái, nên chất
lượng tốt mà giá cũng rất vừa phải, nên có được tiếng tốt. Do đó Lâm
Thủy Đường ở Lâm huyện cũng dần dần nổi danh.
Thấy trong điếm cũng không có khách, Tiểu Lục nhức đầu, nói với vẫn
Giản Già còn ở lại trong điếm “Lão bản, hiện tại cũng không có việc gì,
ngài nếu…… nếu muốn trở về thì…… để mình ta ở lại cũng không có việc gì, hắc hắc……”
Sau khi tới đây không lâu, Tiểu Lục đã rất hiểu biết trình độ sủng ái phu thị của lão bản nhà mình.
Giản Già giương mắt nhìn Tiểu Lục một cái, có chút tựa tiếu phi tiếu(cười mà như không cười) nói “Nga? Thật sự có thể sao?”
Nghĩ đến chính mình tính tình vụng về hồ đồ (cái này chém nha. Nhưng
đại khái nó cũng là lơ mơ hay hồ đồ gì đó), Tiểu Lục vò đầu “Đại…… Đại
khái đi……”
Giản Già lắc đầu, tiếp tục viết chữ.
Vào giữa trưa khi Giản Già trở về Thiển Thanh đã nấu xong cơm. Khuôn
mặt Thiển Thanh bị khí nóng hun thành màu hồng còn có chút mồ hôi làm
cho Giản Già sắc mặt lập tức trầm xuống, đi qua thử thử nhiệt độ trên
mặt Thiển Thanh, sau đó bình tĩnh nói “Về sau chờ ta trở lại rồi ta làm
cho, chàng không được tự mình làm việc, biết không?”
“Nhưng……”
Không cho Thiển Thanh nói hết, Giản Già đem cái khăn đã nhúng nước ấm sạch sẽ lau mồ hôi trên mặt Thiển Thanh, sau đó ấn hắn lên ghế “Ăn cơm
đi.”
Thiển Thanh gần đây kén chọn rất nhiều, cho dù chính hắn không nói,
nhưng lúc ăn cơm đều chỉ gắp một ít, đồ ăn cũng là không ăn miếng được
miếng không. Nhìn người đối diện chỉ ăn một ít cơm, Giản Già nhíu mày
đem chén buông xuống, sau đó nói “Không hợp khẩu vị sao?”
“Umh, không đói bụng.”
Nhìn thức ăn trên bàn, Giản Già suy nghĩ một hồi, đứng dậy, đi xuống
phòng bếp, chỉ chốc lát liền bưng bát canh dưa chuột nóng hôi hổi đi ra. Canh có vị chua thực dễ dàng kích thích cảm giác them ăn, Giản Già nhẹ
nhàng thổi thổi sau đó đưa qua nói “Uống một chút đi, cái này để khai
vị.”
Thiển Thanh nghe hương vị nhẹ nhàng nhấp một ngụm, trên mặt tuy rằng
vẫn là mang ý cười giống như là rất thích, nhưng ngón tay lại run lên,
vừa bưng lên bát muốn đem canh uống hết đã bị Giản Già ngăn cản. Nàng
thở dài, cầm chén đặt qua một bên nói “Có phải không thích hương vị
nàyhay không? Đứa ngốc, sao lại không nói?”
“Ta…… không phải không hề thích……”
Thiển Thanh muốn phản bác, nhưng trong thanh âm lại lộ ra chút chột dạ…
Giản Già cười cười vươn tay nhéo nhéo mặt Thiển Thanh “Chàng không
thích, cục cưng cũng sẽ không thích, vì cục cưng cũng muốn nói cho ta
biết nó muốn ăn cái gì a.”
Thấy Thiển Thanh trầm mặc, Giản Già lấy tay đặt ở trên bụng Thiển
Thanh, đầu cũng đặt lên nhẹ giọng nói “Cục cưng, nói cho mẫu thân biết
con thích ăn cái gì na?“
“Umh…… Mứt hoa quả? Hay bánh cuốn? Nói hay không, không nói thì ta sẽ cho con mỗi ngày đêu uống thuốc a……”
“Ta muốn ăn…… Lạt ” Thiển Thanh nhỏ giọng trả lời, bởi vì Giản Già tựa đầu lên bụng mình mà mặt đỏ lên.
Giản Già lúc này mới có chút hiểu được, bởi vì bình thường nàng đều
ăn nhạt, Thiển Thanh nấu cơm cũng nấu nhạt lại, ngay cả muối cũng rất ít cho vào.
“Được, ta đi làm cho chàng” Giản Già ở trên mặt Thiển Thanh hôn một cái, nói “Chờ ta một chút.”
“Không cần,” Thiển Thanh giữ chặt đối phương lại, vội vàng nói “Hôm nay ta đã ăn no.”
Giản Già nở nụ cười, lúc nãy nàng thấy hắn cũng không có động tới
được mấy miếng cơm “Chỉ một chút như vậy liền no rồi? Như vây thì làm
cho cục cưng ăn một chút, được không?”
Thiển Thanh lúc này mới gật đầu.
Bởi vì Thiển Thanh rất dễ buồn ngủ, lo lắng hắn ăn cơm chiều không có tiêu hóa tốt thì muốn đi ngủ, nên Giản Già cố ý cùng hắn ở trong sân
tản bộ, nơi này tuy là nhỏ, nhưng là trước mặt hồ, cảnh sắc cũng rất
được.
“Hoàn hảo.” Thiển Thanh lắc đầu, cười nói “Ta không có suy yếu như vậy.”
“Hôm nay có chút nóng, phơi nắng hay không phơi nắng?”
“Không” Nhìn Giản Già trên mặt mang theo khẩn trương, Thiển Thanh
nhịn không được cười loan cả mắt, hai bàn tay đan vào nhau nắm cùng một
chỗ, thật hạnh phúc.
Hiện tại bụng còn chưa có nổi lên thì đã khẩn trương như vậy, đợi tới mấy tháng sau, Giản Già, nàng còn trụ được sao?
Buổi tối điếm đóng cửa, Giản Già trở về trong tay còn cầm theo một bó hoa cô dâu , xanh dương và tím pha cùng một chỗ, rất là xinh đẹp.
Lúc Thiển Thanh thấy thì rất kinh hỉ, tiếp nhận hoa trong tay Giản Già hỏi “Làm sao nàng có nó vậy? Thật đẹp.”
Giản Già không trả lời, hỏi ngược lại “Thích không?”
“Umh.”
Thiển Thanh ánh mắt tinh lượng, bộ dáng cười khanh khách làm cho Giản Già cũng cười theo.
“Nếu thích, về sau mỗi ngày ta đều mang về một bó.”
Giản Già quả nhiên nói được thì làm được, mỗi ngày buổi sáng hoặc là
buổi tối, trong phòng sẽ xuất hiện một bó hoa còn vươn sương sớm, có đôi khi thậm chí là lúc Thiển Thanh vừa mở mắt, đã nhìn thấy một bó hoa đặt ở trên bàn, sức sống dạt dào.
Lâm Thủy Đường hôm nay đóng cửa có vẻ trễ, nhưng lúc Giản Già trở về
trên tay vẫn cầm theo một bó hoa. Lúc Thiển Thanh nhận lấy mới chú ý
tới, trên người nàng ngoại bào bị kéo rách một chỗ, bàn tay cũng có vết
máu, nàng bị thương.
Sắc mặt Thiển Thanh trắng nhợt, nắm lấy tay Giản Già vội vàng hỏi “Nàng, này…… Làm sao mà lại bị thương?”
Giản Già thu tay, không muốn để hắn nhìn thấy vết máu, an ủi “Không
có việc gì, lúc hái thuốc không cẩn thận nên bị thương một chút.”
Đôi mắt Thiển Thanh đỏ lên, nhìn nhìn hoa trong tay nói “Có phải vì cái này…?”
“Không phải, đừng nghĩ lung tung.”
Thiển Thanh mím môi, ngón tay nắm lấy góc áo, sau đó hung ác đem hoa ném qua một bên, nói “Ta không thích……”
“Di?”
“Ta không thích……” thanh âm của Thiển Thanh lớn hơn một chút, nước
mắt nhịn không được mà tuôn rơi, “Ta…… Ta không thích nhất chính là hoa, về sau, ta không bao giờ muốn……”
“Được rồi được rồi, không thích thì không thích, đừng khóc,” Giản Già tiến lên đem Thiển Thanh có chút kích động ôm vào lòng, nhẹ nhàng vuốt
ve “Đừng khóc, đối với thân thể không tốt, lần này là ta sai được không? Đừng khóc.”
Thiển Thanh trầm mặc, nắm lấy khăn tay muồn lau tay cho Giản Già,
Giản Già nhưng không có vươn tay, ngược lại lấy khăn lau khô nước mắt
trên mặt Thiển Thanh, thanh âm ôn hòa “Sao lại thích khóc như vậy, cẩn
thận sau này cục cưng sẽ chê cười chàng ah.”
……
Đợi tới lúc trong phòng tối đen Giản Già cũng ngủ say, Thiển Thanh
mới khinh thủ khinh cước leo xuống giường, nhặt bó hoa bị mình ném vào
một góc, cẩn thận sửa sang lại mấy đóa hoa tán loạn một chút, sau đó xem như bảo bối mà ôm vào.