Kiêm Gia Khúc

Chương 47: Đúng như ánh trăng…



“Ngươi thật sự là ngu ngốc, Lâm Kiếm Gia đối với ngươi tốt như vậy thế nhưng ngươi cứ như vậy chạy đến đây, thật xứng đáng cho ngươi khi chịu nhiều đau khổ như vậy.”

Thiển Lam nhìn người hai tay bị trới ngồi dưới đất lạnh lùng trào phúng.

Thiển Thanh cúi đầu trầm mặc sau một lúc lâu, biểu tình lại bình tĩnh ngoài ý muốn, thấp giọng nói “…… Ta không có.”

Thiển Lam cùng Thiển Thanh đều bị nhốt tại sài phòng cười lạnh “Ngươi không có? Ngươi không có sao có thể bị Trần Ngôn tên hỗn đản đó bắt đến nơi này? Ngươi không có vào lúc đêm hôm khuya khoắt cùng phụ thân chạy đến nơi này? Ngươi thế nhưng không tin Lâm Kiếm Gia mà tự tiện làm chủ, ngươi không phải ngốc, ngươi là xuẩn (ngu đần)!”

“Ta không phải!” Thiển Thanh lần đầu tiên lớn tiếng phản bác đệ đệ, cắn răng đứt quãng nói “Ta…… Ta bị lừa……”

“Thiết, Lâm Kiếm Gia coi trọng ngươi thật sự là mắt bị mù,” Thiển Lam bĩu môi, nhìn Thiển Thanh mang thai, hừ lạnh “Trần Ngôn đã muốn phát rồ rồi, ngươi cầu ông trời phù hộ ngươi sẽ không mất đi đứa nhỏ này đi.”

Thiển Thanh co người, sắc mặt trắng bệch, sau đó nhìn chằm chằm Thiển Lam nói “Lam nhi, ngươi giúp ta, ta không thể mất đi đứa nhỏ này, ta không thể mất đi thê chủ……”

“Thiển Thanh,” Tuy rằng chật vật nhưng nam tử vẫn như trước là vẻ mặt ngạo khí mà xinh đẹp gọi ca ca của mình, chậm rãi nói “Ngươi có biết ta ghét nhất ở ngươi là cái gì không? Chính là bộ dáng yếu đuối này của ngươi, ngươi vĩnh viễn cũng không hiểu phải nắm bắt những người đối tốt với ngươi. Trần Ngôn năm đó đem tranh thêu đặt ở trong tay ngươi, ngươi lại trơ mắt nhìn ta cướp đi, bởi vì ta là đệ đệ ngươi. Lâm Kiếm Gia sủng ngươi vô điều kiện, ngươi lại dễ dàng rời bỏ nàng, bởi vì người kia là phụ thân ngươi, ngươi mỗi lần đều dễ dàng có được bảo bối mà người ta cầu mà không có, nhưng ngươi lại luôn tự mình buông tay, cho nên, ta chán ghét ngươi.”

“…… Các ngươi, là thân nhân của ta.”

“Chậc, ta thật thấy phiền cho sự thiện lương ghê tởm này của ngươi.” Thiển Lam vừa nói vừa ngăn dây thừng của Thiển Thanh “Đúng vậy chúng ta những thân nhân đã bán đi ngươi? Hay là thân nhân mắt nhìn thấy ngươi chịu khổ mà cũng không động dung lấy một chút? Thiển Thanh, ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, cái gì mới là thứ ngươi chân chính cần phải bảo hộ?”

Thiển Thanh kinh ngạc một hồi lâu, sau đó nhỏ giọng trả lời nhỏ đến không thể nghe thấy nói “…… Thê chủ.”

“Ta thật sự là không muốn cùng ngươi nói tới những thứ này” Thiển Lam vuốt lại mái tóc rối của mình, đem dây thừng đá qua “Bất quá phỏng chừng chúng ta cũng sẽ không bình an ra khỏi nơi này, những lời này ta cũng nghẹn đã lâu, nói ra dù sao cũng dễ chịu một chút.”

Hai người lẳng lặng dựa vào tường, cho tới khi cửa sài phòng bị mở ra, Trần Ngôn mang theo ý cười vô hại đi đến.

“Chậc, như thế nào, liên lạc cảm tình huynh đệ?”

Thiển Thanh không nói chuyện, nhưng Thiển Lam khinh thường mở miệng “Trần Ngôn, ngươi đừng bày ra một bộ sắc mặt như vậy, ta hiện tại vừa nhìn liền ghê tởm.”

Trần Ngôn nhíu mày, vẫn là bộ dáng tựa tiếu phi tiếu, nói với Thiển Lam “Ngươi lúc trước không phải là chết sống cũng phải gả cho ta sao, hiện tại nói hối hận, thực làm cho ta khổ sở.”

“Ta là mắt bị mù, không thấy rõ ngươi dĩ nhiên là người điên!” Thiển Lam nghiến răng nghiến lợi.

Không để ý tới Thiển Lam, Trần Ngôn đi đến trước mặt Thiển Thanh ngồi xổm xuống, muốn đưa tay nắm lấy đối phương, lại bị Thiển Thanh đẩy ra, không khỏi cười, thấp giọng nói “Thanh Nhi, ngươi vẫn không nhớ sao?”

“Lần mà ta té bị thương chân, ta đem tranh thêu đưa cho ngươi ta đã nói, vô luận ta làm sao, cuối cùng đều trở lại bên cạnh ngươi,” trong thanh âm của Trần Ngôn mang theo ôn nhu làm người ta phát lạnh, nhẹ nhàng nói “Nhưng, sau đó ngươi lại đem nó tặng cho đệ đệ ngươi.”

“Ta thật sự thất vọng.”

“Thanh Nhi, ta hiện tại cái gì cũng có, quyền thế, địa vị, ta muốn gì đều có, không ai dám khoa tay múa chân với ta nữa, cũng không có người dám nói ta là người què nữa, cho nên, trở lại bên ta đi.”

Trần Ngôn nói xong, giang hai tay muốn ôm lấy Thiển Thanh, lại thình lình bị đối phương đẩy ra.

Nam tử trên mặt là kháng cự cùng phòng bị không che dấu, Thiển Thanh hai tay bảo vệ bụng, chậm rãi lắc đầu “Ta không cần.”

“Ngươi nói cái gì?”

Trần Ngôn giống như là không có nghe thấy, ôn hòa lại hỏi một câu.

“Ta không cần,” Thiển Thanh thanh âm lớn hơn, cố nén sợ hãi ngẩng mặt nhìn Trần Ngôn nói “Ta đã có thê chủ, ta sẽ không cùng ngươi.”

“Là vì cái này?” Trần Ngôn ánh mắt dừng ở trên cái bụng đang được Thiển Thanh gắt gao bảo vệ, nheo mắt tự nói “Nếu không còn thứ trói buộc này, vậy thì sẽ không còn vấn đề gì rồi?”

Nàng đang nói cái gì?!

Thiển Thanh không tự chủ được lúi về phía sau, cố gắng làm cho chính mình thanh tỉnh một chút. Lúc trước Thiển Lam hình như cũng đã nói với hắn, nếu tiếp tục yếu đuối, chờ hắn, chính là hai bàn tay trắng.

Trần Ngôn đứng dậy, bình tĩnh nhìn mặt Thiển Thanh tràn đầy phòng bị, sau đó nâng chân, thình lình hướng tới cái bụng hở ra của hắn mà đá!

Không cần!–

Đôt nhiên có người lao tới phía trước, một tiếng kêu rên, sau đó là thanh âm Trần Ngôn mang theo kinh ngạc.

“A, thật sự là không thể tưởng được……”

Thiển Thanh mở mắt, liền thấy Thiển Lam bên khóe miệng mang theo vết máu, có chút vặn vẹo cười nói “Không có biện pháp, ta vui.”

“Lam nhi……” Thiển Thanh lăng lăng nói không nên lời, kích động lấy tay lau đi máu trên mặt đệ đệ, vô ý thức hỏi “Vì sao……”

Vì sao?

Là vì cái kẻ ngu ngốc ngu xuẩn lại thiện lương này chạy tới cứu ‘hắn’, hay là vì hắn là người ca ca luôn cười ôn hòa với ‘hắn’, cũng hoặc là vì lương tâm mạc danh kỳ diệu tràn ra?

Thiển Lam cũng không biết.

Trần Ngôn mắt lạnh nhìn Thiển Lam quỳ rạp trên mặt đất ho ra máu, phân phó “Đem hắn kéo ra.”

Nữ tử chuyển xem qua hướng Thiển Thanh, trong mắt hắn là một mảnh lo lắng “Thứ này chết đi, ngươi như thế nào trốn được nữa?”

cước bộ tới gần, lại bị đánh gãy ngoài ý muốn.

“U, náo nhiệt a náo nhiệt, tiểu Hi, sao chúng ta luôn tới dung lúc để xem náo nhiệt ak.”

Phong Hoa áo trắng vẫn là một cây chiết phiến, văn nhã phe phẩy, nói với Văn Hi bên người “Mỹ nhân a tiểu Hi, lần trước cứu một người, lần này là hai người, ngươi thật là có số đào hoa.”

“…… Cảm tạ, ta không cần.”

“Ai, ngươi thật là không hiểu phong tình.” Phong Hoa giống như tiếc hận lắc đầu thở dài, sau đó đem ánh mắt dừng ở trên người Trần Ngôn, ngữ khí ôn hòa nhưng đáy mắt lại dấu không được ánh sáng lạnh lóe ra “Trần Ngôn, ngươi thật sự là thật to gan.”

Vẻ tàn nhẫn trên mặt Trần Ngôn khi nhìn thấy người tới thì nhanh chóng biến mất không còn dấu vết, cung kính cúi người hành lễ “Phong vương gia giá lâm hàn xá, thật là vinh hạnh.”

“Không dám nhận,” Phong Hoa cong khóe miệng,“Ta không nhận nỗi những đại lễ như vậy ah.”

“Vương gia khách khí, không biết Vương gia tới đây có gì chuyện quan trọng?”

Phong Hoa đi qua, nói với Thiển Lam vẫn còn ho không ngừng “Mỹ nhân, cùng ta đi, được không?”

“Vương gia, Thiển Lam là phu thị của ta, làm sao có thể cùng ngài rời đi, ngài nói đùa.”

“Bổn vương muốn mang đi, thì không có ai dám ngăn cản” Phong Hoa đem Thiển Lam ý thức có chút không rõ ôm lấy, sau đó lạnh nhạt nói với Trần Ngôn “Muốn người, đi Phong Hoa lâu tìm ta đi.”

Nói xong thì hô lên với Văn Hi vẫn còn đứng một bên “Tiểu Hi, ta không thể mang theo hai người, người kia giao cho ngươi.”

Văn Hi im lặng.

Ra khỏi phủ đệ Trần Ngôn, khoảng trăm mét, có một chiếc xe ngựa chờ ở nơi đó đã lâu.

Trần Ảnh nói với nữ tử vẫn không có một chút biểu tình “Người ta giúp ngươi tìm trở về, nhân tình này ta sẽ nhớ kỹ.”

“Cảm tạ.”

“Ngươi cũng đủ lợi hại ah, nhiều cừu nhân như vậy tìm ta thật lâu cũng không thấy, ngươi lại có thể đem ta đào ra, chậc.”

Giản Già ánh mắt nặng nề nhìn Văn Hi ôm Thiển Thanh đi đến, sau đó tiếp nhận người trong tay đối phương, mím môi nói “Đa tạ.”

“Không khách khí,” Văn Hi gật đầu,“ Chuyện của Thanh Phong, còn cần ngươi tốn thêm một chút tâm huyết.”

Hàn huyên xong, Trần Ảnh tiếp tục đi tránh né mấy cừu nhân đuổi giết, Phong Hoa đã sớm không biết tung tích, Văn Hi lên một một chiếc xe ngựa khác.

Giản Già đem Thiển Thanh an trí xong, vẫn lẳng lặng ngồi ở một bên không nói lời nào, không có an ủi không có ôm, cái gì cũng đều không có, thậm chí, ngay cả cái ánh mắt nhìn hắn cũng không có.

Chỉ ngồi, mắt lạnh nhìn ngoài cửa sổ.

Thiển Thanh lúc thấy Giản Già rất hân hoan giờ phút này đã sớm bị khẩn trương vô thố thay thế, muốn mở miệng, lại bị biểu tình tràn đầy hàn ý của đối phương dọa, trầm mặc như vậy, làm người ta sợ hãi.

Cho đến lúc đến Lâm Thủy Đường, mặt Giản Già vẫn không chút thay đổi trước khi xuống xe, chỉ nói với một câu duy nhất Thiển Thanh.

“Thiển Thanh, ta thực thất vọng.”

Sau đó, nàng không có giống như trước đây che chở hắn xuống xe, mà trở thành một người hầu xa lạ, linh hoạt đỡ Thiển Thanh đi xuống.

Thiển Thanh trong đầu trống rỗng, nhưng ý thức lại vô cùng rõ ràng –

Hắn, đã mất đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.