Triệu Thị Tuệ không biết phải nhìn về hướng nào. Về đằng trước hay sang bên trái. Cả hai giọng nói lạ lùng khiến ả bối rối.
Thế rồi ả giận dữ phun phì phì. Một mùi thối kinh khủng bay ra từ mồm ả. Nó có mùi cây rữa, mùi lá mục, và một thứ nhựa đặc rịn ra từ hai khóe miệng ả như hai dòng si rô. Trương Anh Hào không biết nó rịn ra từ khoang miệng của Triệu Thị Tuệ hay từ cái mõm xương xẩu của đầu lâu nằm dưới làn da.
Phục Kim Tiến đang nói chuyện với Lập Công Tịnh, Trương Anh Hào chỉ nghe loáng thoáng vài từ. Anh đang yêu cầu cậu bé đứng yên, vì anh cũng muốn vào trận đấu.
Hai người Trương Anh Hào tiến lại từ hai hướng.
Ả đàn bà lùi về.
Cái đầu ả xoay xoay, hốt hoảng giật từ hướng này sang hướng khác, nhanh đến nỗi những đường nét của đầu lâu nhợt nhòe dưới da, như muốn tan ra.
Ả gào lên gọi nhà sư cứu trợ.
“Quang Vị Hải!” - Ả hổn hển lấy hơi. - “Quang Vị Hải!”
Quang Vị Hải không nghe thấy, gã đang nằm dưới đất. Mặc dù vậy, tiếng gọi đến tên tay trưởng nhóm đạo như truyền thêm sức mạnh cho ả đàn bà. Triệu Thị Tuệ đột ngột húc đầu chạy thẳng về hướng Trương Anh Hào.
Trương Anh Hào chưa bao giờ chiến đấu với ả, nhưng hắn biết những sức mạnh nào ẩn bên trong cái hình thù quái dị này.
Trương Anh Hào nhả đạn.
Viên đạn bạc đã được ngâm trong nước thánh xuyên vào cơ thể Triệu Thị Tuệ. Trong một giây đồng hồ, con quỷ cây thay đổi dáng chạy, thoắt thành lảo đảo. Nhìn cứ tưởng nó sẽ ngã xuống, từ chỗ đạn xuyên chảy ra một con giun của thứ nhựa cây thẫm màu.
Hai người Trương Anh Hào đã đến nơi này từ trước, đã nằm phục trên cỏ, nghe từng lời ả giải thích và bây giờ, hai người họ rõ mọi chuyện đã bắt đầu ra sao.
Nhưng viên đạn bạc không ngăn nổi con quỷ cây. Ả chạy tiếp, định giết Trương Anh Hào.
Nhanh như cắt, Trương Anh Hào né sang bên.
Hai cánh tay ả đột ngột dài ra. Chúng trôi bồng bềnh trong không khí, tóm lấy Trương Anh Hào và quật hắn xuống đất bằng một sức mạnh dữ dội.
Ả đàn bà nhào xuống người Trương Anh Hào.
Có phải là ả không? Hay đó là cả một biển những thân cây rữa nát đang tóm lấy Trương Anh Hào. Nó như một chiếc xe lăn, như một tấm thảm rộng bóp cho Trương Anh Hào ngạt thở, và hắn cảm nhận thứ nhựa cây ấm ấm ghê hồn đang nhỏ xuống người mình.
Hai bàn tay tìm đến cổ họng Trương Anh Hào. Bồng bềnh trước mặt Trương Anh Hào là hai hốc mắt. Trương Anh Hào nhìn thấy cái đầu lâu, mõm há rộng. Nó đang ói cho lớp nhựa cây trào ra ngoài.
Trương Anh Hào muốn thúc đầu gối lên cao, nhưng ả đàn bà bây giờ nặng như núi đá.
Rồi Trương Anh Hào nghe tiếng rít gió.
Đó là một âm thanh đặc biệt, đã từ lâu Trương Anh Hào không còn nghe thấy.
Tai Trương Anh Hào cảm nhận tiếng rít gió, và lòng Trương Anh Hào hạnh phúc.
Trong cùng tích tắc, tiếng rít gió nhường chỗ cho tiếng quật khi ba lằn roi diệt quỷ cùng đập xuống thân hình ả đàn bà.
Con quỷ cây giật lên.
Đột ngột, ả coi như Trương Anh Hào không còn tồn tại nữa. Phục Kim Tiến đã dùng một loại lá bùa thông thường chống lại ả, và Triệu Thị Tuệ chưa biết phải đối chọi với loại nội lực này như thế nào.
Ả nhảy vọt lên, trông như một bóng ma chấp chới. Ả không thét lớn, nhưng những âm thanh thoát ra từ khoang miệng nghe thật rùng rợn. Nó giống như tiếng chít của một con chuột khi bị vuốt con mèo tát trúng.
Con quỷ cây lảo đảo trên nền đất ẩm. Với những cử chỉ giật giật, cứng cứng. Trương Anh Hào nhỏm dậy, nhìn về phía ả và tin chắc ả không còn đứng được bao lâu, bởi cả ba lằn roi của Phục Kim Tiến cùng để lại vết tích trên thân hình ả.
Phục Kim Tiến đã quất roi thật chính xác. Một làn roi quật ngang đầu con quái vật và kéo thành một vệt hõm sâu trong xương sọ. Nó là vết thương sâu nhất và châm ngòi cho quá trình hủy diệt.
Có ánh lửa lóe lên trong đầu lâu. Đột ngột, hai người Trương Anh Hào thấy nó vừa tối mà vừa tỏa sáng.
Rồi cả cái đầu nổ tung ra. Những khúc xương cũng thế.
Nó bốc thành một đám mây của vô vàn những thân cây thối rữa, run rẩy bay trong không khí như một đàn côn trùng. Vậy là cái đầu đã đi trước.
Tiếp theo đến phần thân.
Cả nó cũng đã bị sức mạnh của những lằn roi xé rách ra, nó nổ tung, nhưng không rơi xuống đất, mà biến thành một bó khổng lồ của những thân cây đang rữa, rụng lả tả xuống đất như đám bụi thân cây từ đầu con quái vật.
Không còn Triệu Thị Tuệ nữa. Chỉ còn lại một tấm thảm nhỏ bằng thân cây đang bốc lên mùi thối nồng nặc, ngộp thở, mùi thối đang trộn lẫn vào những lớp hơi ẩm bay là là mặt đất.
Tới một lúc nào đó, rồi ngọn gió cũng sẽ xua tan cả cái mùi tởm lợm này. Con quỷ cây chỉ còn là hồi ức.
Trương Anh Hào đưa tay cho Phục Kim Tiến bắt.
Anh mỉm cười.
Hai người họ là một đội quân.
Rồi hai người họ đi về hướng Lập Công Tịnh. Cậu bé nhìn hai người Trương Anh Hào bằng khuôn mặt trắng bệch sưng vù trong nước mắt.
“Các chú mang cháu về chỗ ba mẹ chứ?” - Cậu thì thào.
Hai người Trương Anh Hào cùng gật đầu. Phục Kim Tiến bế cậu lên tay.
“Đúng thế, Công Tịnh, các chú mang cháu về nhà...”
…
Ngày 19 tháng 11.
Tính từ ngày đưa Lập Công Tịnh trở về, hôm nay đã là ngày thứ năm.
Liên quan tới vấn đề Bại quái, Hiệp hội Thợ săn bao giờ cũng có tốc độ như tên lửa, trong buổi sáng ngày đưa Lập Công Tịnh trở về, một đội thẩm định đã tới. Sau khi ghi chép đầy đủ, kiểm tra và đối chứng, nhóm người thẩm định của Hiệp hội giao tiền vào tay Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào.
Phục Kim Tiến không phải là Mục Trường Thân, lần hợp tác này Trương Anh Hào xuất lực không nhiều và việc ăn ở, đi lại cũng do Phục Kim Tiến lo liệu, cho nên Trương Anh Hào chỉ được 30% số tiền thưởng.
Số tiền không phải nhiều, song cũng đã đủ rồi.
Chia xong tiền, Trương Anh Hào lập tức đi mua một lọ thuốc tăng cường thể chất. Đương nhiên là loại thuốc này có nhiều loại tên gọi khác nhau, người ta có thể gọi nó là tăng cường sức mạnh, tăng cường tố chất, tăng cường thân thể,… Việc gọi như thế nào là do bản thân người gọi thích gọi thế nào cho thuận miệng, còn người bán thì luôn hiểu người mua cần mua gì.
Ngồi trong một căn phòng trống trong văn phòng của Phục Kim Tiến, Trương Anh Hào nhìn chiếc lọ óng ánh sắc đỏ trên tay, không nhịn được cảm khái. Mấy ai có thể hiểu được một chiếc lọ thuốc nho nhỏ như thế này lại có giá 150 Kim, một con số quá lớn đối với những thường dân. Để tích đủ số tiền cho lần này, Trương Anh Hào không còn cách nào khác là lấy hết tích lũy trong những năm làm thợ săn của mình ra.
Giờ khắc này, Trương Anh Hào không thể nào tiết kiệm được nữa, hắn không thể tiếp tục chờ đợi thêm.
Một lọ thuốc cao cấp là bước đệm để Trương Anh Hào có thể vươn mình vào tầng lớp Võ giả. Chỉ cần uống vào, rèn luyện thân thể đến mức tận cùng. Sau đó, hơn 80% là hắn sẽ có thể bắt đầu học tập môn võ công đầu tiên.
Có trải qua mới có thể hiểu được muốn từ một bình dân trở thành Võ giả là khó khăn dường nào. Chính bản thân Trương Anh Hào đã vật lộn trong làn ranh sinh tử không biết bao nhiêu lần mới có ngày hôm nay. Bất cứ ai không muốn trả giá lại muốn có được kết quả đều là không thể.
Dĩ nhiên, nếu ngay từ đầu, Trương Anh Hào bán đi tấm bùa Thanh Âm Phạn Xướng, dù mua ba lọ thuốc tăng cường thể chất, hắn chắc chắn vẫn sẽ còn dư lại một số tiền. Thế nhưng tấm bùa này là của bố mẹ Trương Anh Hào để lại, họ đã dành ra cả chục năm mới đủ tiền mua nó, do đó Trương Anh Hào không muốn bán nó đi, thậm chí hắn không định vứt nó ngay cả khi nó đã không còn sử dụng được nữa.
Ánh mắt dần trở nên kiên định, Trương Anh Hào không do dự nữa. Trương Anh Hào đưa lọ thuốc lên môi, uống một hơi cạn sạch. Như những lần trước, một mùi máu tanh, cùng với một cái vị tởm lợm không miêu tả rõ xộc vào mũi, khiến Trương Anh Hào phát tởm. Chất lỏng tràn vào vòm họng, đi thẳng xuống dạ dày. Dạ dày và cổ họng Trương Anh Hào như muốn tống khứ loại chất lỏng có mùi kinh khủng này ra ngoài, dạ dày co thắt lại, giật giật đẩy lên trên, còn cổ họng thì liên tục hóp lại, phình ra.
Đã có kinh nghiệm từ trước, từ khi vừa uống vào, Trương Anh Hào rất nhanh đưa hai tay lên, dùng lực bóp mạnh lấy cổ họng, ngăn chặn cơn nôn mửa này.
Thời gian chầm chậm trôi đi, khoảng hai mươi giây sau, khi thứ chất lỏng màu đỏ kia trôi tuột vào sâu bên trong ruột, cảm giác ghê tởm nọ nhạt dần và biến mất. Lúc này, Trương Anh Hào mới buông hai cánh tay cứng như gọng kiềm ra khỏi cổ họng, rồi bắt đầu thở dốc.
Đang lúc Trương Anh Hào lấy lại dưỡng khí, một cảm giác đau nhức từ khoang bụng lan dần ra xung quanh, rồi lấy tốc độ như sóng thần ập vào bờ, lan tràn khắp mọi ngỏ ngách trong cơ thể hắn. Dẫu đã là lần thứ ba, nghe có vẻ như đáng lý ra Trương Anh Hào đã phải quen thuộc cảm giác đau đớn này, nhưng không, lần này cũng giống như những lần trước đó, Trương Anh Hào không thể ngồi được, hắn ngã xuống đất, cong người lại như con tôm bị nướng chín, chốc chốc lại giật giật toàn thân như người động kinh.
Ở ngoài cơ thể Trương Anh Hào, từng mảng da thịt của hắn bắt đầu đỏ bừng lên, như thể hắn đang sốt cao bốn mươi độ, đồng thời mới phơi ngoài nắng gắt khoảng ba mươi phút.
Nỗi đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần rất nhanh nhấn chìm lý trí của Trương Anh Hào. Lý trí của Trương Anh Hào từ ban đầu như chiếc lá nhỏ trên những đợt sóng dồn dập, qua tới như lá nhỏ đang oằn mình gánh chịu cơn bão tàn phá, và cuối cùng là đến ngày tận thế, lá nhỏ cũng như những vật thể khác, bị tận thế nhấn chìm, hủy diệt trong phút chốc.
Lý trí bị nhấn chìm, Trương Anh Hào dần cũng mất đi ý thức. Dù là thế, cơ thể Trương Anh Hào vẫn còn đang phải gánh chịu từng cơn co giật và đau đớn liên hồi.