Kiếm Hiệp Tình

Chương 119: Chớ quá nôn nóng



Tình huống bây giờ xảy ra đúng như những gì Vương Hải Lam và Tiểu Chu đang tận mắt quan sát. Người mặc áo lam vừa tung người đuổi theo Trình tổng quản vừa phát lên những loạt cười sặc sụa, khí thế ngạo mạn tột cùng: “Đến Thiên Quân Phái, Chân Nhân Đạo Phái, bổn giáo còn xem không ra gì, một Vương gia trang bé nhỏ cớ sao ta không dám ra tay triệt hạ. Họ Trình, ngươi đừng mong chạy thoát. Ha ha...”

Nhờ nhìn thấy như thế, Vương Hải Lam và Tiểu Chu mới có cơ hội lần đầu tiên chứng kiến thuật phi thân thượng thừa đang được Trình tổng quản thi triển, để chỉ một thoáng sau Trình tổng quản đã chạy thoát khỏi sự truy đuổi của người mặc áo lam của Hắc Xích Giáo. Và khi Trình tổng quản chạy đến một bờ vực, chia cắt giữa phần lộ thiên ở hậu trang và phạm vi sinh hoạt của Vương gia trang, bất chấp khoảng cách ngăn chia đôi bờ vực là có đến hơn mười hai mét, Trình tổng quản chỉ cần giẫm mạnh chân là bật tung người lao đi dễ dàng, vượt qua quãng trống, bỏ rơi hoàn toàn người mặc áo lam, kẻ không đủ bản lãnh công phu phi thân để lao vượt đi như Trình tổng quản vừa thực hiện.

Người mặc áo lam có vẻ như bất ngờ vì diễn biến này, y sững người nhìn theo Trình tổng quản, không biết rằng diện mạo đầy hung ác của y đang được Vương Hải Lam và Tiểu Chu nhìn thấy, đồng thời cũng ghi khắc thật kỹ vào nội tâm.

Sau đó, khi người mặc áo lam hậm hực quay người bỏ đi, Vương Hải Lam bấy giờ mới dám bật ra tiếng kêu thảng thốt và kinh ngạc: “Khinh công của Trình tổng quản quả nhiên danh bất hư truyền. Nhưng công phu bá đạo của người mặc áo lam còn đáng sợ hơn bội phần. Điều này càng khiến ta thêm lo ngại cho mẹ ta, sao mãi đến lúc này vẫn không thấy người xuất hiện.”

Vương Hải Lam nôn nóng chui người ra khỏi lùm cây, khiến Tiểu Chu thất kinh đưa tay ngăn lại: “Thiếu Trang chủ đến tận đây tìm Trang chủ phu nhân ư? Tiểu nhân e Thiếu Trang chủ chỉ phí công vô ích.”

Vương Hải Lam giận dữ vì bị Tiểu Chu ngăn cản: “Ngươi bảo là vô ích vì cho rằng mẹ ta đã bị người mặc áo lam của Hắc Xích Giáo sát hại?”

Tiểu Chu gượng cười: “Tiểu nhân không hề có ý nghĩ đó, mà ngược lại, nếu mãi đến lúc này vẫn không thấy Trang chủ phu nhân xuất hiện, tiểu nhân tin rằng có lẽ phu nhân đang ở tiền sảnh, nơi Trang chủ đang ngóng chờ tin hồi báo từ các phái.”

Vương Hải Lam cười nhạt: “Giữa các phái và bổn trang bấy lâu nay chưa từng giao hảo. Ngươi dựa vào đâu mà cho rằng cha ta đang mong ngóng chờ tin từ phía họ? Hay là ngươi sợ người mặc áo lam, không dám cùng ta đến hậu trang tìm mẹ ta, cố tình nói như thế để có cớ bỏ đi, vì giữ lại chính mạng sống của ngươi?”

Tiểu Chu cúi gằm đầu, thở dài: “Thiếu Trang chủ muốn nghĩ về tiểu nhân như thế nào cũng được. Kỳ thực tiểu nhân chỉ muốn mau chóng báo tin Hắc Xích Giáo xuất hiện để Trang chủ và mọi người tiện bề thu xếp ứng phó.”

Vương Hải Lam quả quyết đứng lên, vừa chui ra ngoài lùm cây vừa bảo: “Ngươi vẫn là kẻ nhát gan như độ nào mà ta và mẹ ta đã nhận định. Được rồi, phần báo tin là phận sự của ngươi, hãy đi đi! Riêng ta sẽ không yên tâm nếu chưa tận mắt nhìn thấy mẹ ta vẫn an toàn. Ta sẽ đến hậu trang một mình. Hừ!”

Tiểu Chu chợt chép miệng, cũng miễn cưỡng chui ra ngoài lùm cây, đi bám sát theo sau Vương Hải Lam: “Thật ra phía hậu trang là nơi tiểu nhân không tiện đến. Nhưng nếu Thiếu Trang chủ đã có lệnh, tiểu nhân cung kính không bằng tuân lệnh.”

Vương Hải Lam quay mặt lại, miệng điểm một nụ cười hài lòng: “Ta và ngươi tuy thân phận có khác, nhưng dù sao vẫn cũng đã từng cùng nhau vào sinh ra tử, thân tình chẳng khác nào huynh đệ. Ta biết thế nào ngươi cũng không thể bỏ mặc ta. Và ta đã đoán đúng.”

Với nụ cười như thế, Vương Hải Lam càng thêm thoăn thoắt tiến nhanh hơn về phía hậu trang. Nhưng Vương Hải Lam không biết rằng vào lúc này, ở sau lưng hắn, Tiểu Chu cũng lẳng lặng nở một nụ cười hài lòng, khác với thái độ miễn cưỡng lúc nãy.

Vương gia trang có địa hình khá kỳ quặc. Hoặc nói đúng hơn Vương gia trang có phạm vi cư trú gồm hai phần riêng biệt, và được ngăn cách bởi một vực sâu - là nơi lúc nãy Trình tổng quản đã nhờ khinh công thượng thừa mới có thể vượt qua.

Tiểu Chu lo lắng khi cùng Vương Hải Lam đứng từ bờ vực bên này nhìn qua bờ vực bên kia: “Muốn đến hậu trang, chúng ta không thể không vượt qua miệng vực này, nhưng khinh công của tiểu nhân thì...”

Vương Hải Lam cười đắc ý: “Ắt ngươi nghĩ ta có thể dùng khinh công thượng thừa để vượt qua khoảng không những mười hai mét như thế này ư? Hà hà... Chuyện đó hãy chờ đến khi ta luyện hết võ công của Vương gia và luyện đến đại thành. Còn bây giờ đây là phương pháp để giúp ta và ngươi cùng vượt qua vực. Hà hà...”

Bằng một cử chỉ mơ hồ, Vương Hải Lam chợt vung tay làm cho một vật lấp lánh sáng xuất hiện và bay qua bờ vực bên kia. Để khi vật nọ chạm vào bờ đá, cắm sâu vào, tạo thành một tiếng động khô khan như tiếng sắt thép va mạnh, Tiểu Chu mới gật gù bật kêu khâm phục: “Tiểu nhân vẫn nghe nói Trang chủ phu nhân vốn có xuất xứ từ phương tây, nơi có nhiều dị bảo mà người phương bắc chỉ có thể nghe chứ hiếm khi được nhìn thấy, lời này quả chẳng sai. Phải chăng Thiếu Trang chủ vừa ném ra Tỵ Đao, và định dùng nó như một phương tiện để vượt qua miệng vực?”

Ở trong tay Vương Hải Lam lúc này vẫn còn nắm giữ một sợi tơ lóng lánh sắc vàng, với một đầu đã vươn qua bên kia bờ vực, nhờ nối kết với vật lấp lánh sáng lúc nãy, thứ đã được Vương Hải Lam ném đi. Nó cắm sâu vào vách đá, hiện tại đang tạo thành một đoạn dây mỏng manh căng ngang giữa hai bờ vực.

Vương Hải Lam cau mày, hoang mang: “Dị bảo này ngoài ta ra, chỉ có cha và mẹ ta là biết đến sự tồn tại của nó. Sao ngươi có thể biết và còn gọi đúng đó là Tỵ Đao?”

Tiểu Chu phì cười: “Có lần đề cập đến các võ phái, chẳng phải chính Trang chủ lệnh tôn đã thuận miệng giảng giải về mọi dị bảo hiếm có trên giang hồ đấy sao? Nhờ vậy, thoạt nhìn qua sợi tơ mỏng manh này, tiểu nhân đoán nếu là vật vô dụng, ắt Thiếu Trang chủ không bao giờ đắc ý, nói rằng đã có cách vượt qua vực sâu. Đủ hiểu đó là Tỵ Đao.”

Vương Hải Lam đành gượng cười: “Ta thật lấy làm lạ vì với tâm cơ ngươi nhạy bén như thế, lẽ nào ngươi không đủ tư chất để luyện công như ngươi luôn nhún nhường thừa nhận.”

Tiểu Chu đượm sắc buồn: “Thân phận mỗi người mỗi khác. Tiểu nhân cũng mong có ngày luyện được thân thủ như Thiếu Trang chủ lúc này, nhưng thất vọng cứ vẫn mãi là thất vọng.”

Vương Hải Lam vội xua tay: “Vẫn có câu “Ông trời không bao giờ phụ lòng người cố gắng”. Chỉ cần ngươi kiên trì, nhẫn nại, ta tin chắc ắt có ngày ngươi toại nguyện. Nào, chúng ta hãy mau mau vượt qua.”

Nhờ Vương Hải Lam đứng bên này và giữ cho sợi tơ Tỵ Đao được căng ra, Tiểu Chu chỉ sau vài lượt bám tay và di chuyển trên sợi tơ, gã đã vượt qua bên kia bờ vực một cách an toàn.

Tiếp đó, Tiểu Chu thu Tỵ Đao và cũng nhổ bật ngọn tiểu đao nối kết với Tỵ Đao ra khỏi vách đá, đồng thời ném ngược ngọn tiểu đao qua bên kia miệng vực cho Vương Hải Lam.

Đón lấy ngọn tiểu đao, Vương Hải Lam tự tay cắm vào bờ vách đá bên này. Và chờ khi Tiểu Chu giữ căng Tỵ Đao, hắn mới trổ thuật phi hành vượt qua bờ vực, đến ngay bên cạnh Tiểu Chu chỉ sau vài lượt điểm chân lên sợi tơ.

Tiểu Chu buột miệng khen: “Có thân thủ cao minh, dĩ nhiên cách di chuyển cũng lợi hại hơn bội phần. Thiếu Trang chủ đâu cần bám tay một cách vất vả như tiểu nhân lúc mới rồi.”

Vương Hải Lam tươi cười, vừa dùng thủ pháp linh hoạt để thu lại ngọn tiểu đao vốn còn cắm sẵn ở bờ đá bên kia, vừa giải thích: “Có thể nói võ học của Vương gia so với Thập Đại Môn Phái cũng lợi hại không kém. Nếu ngươi thật sự ngưỡng mộ, ta có ý này, chờ khi đại họa qua đi, ta sẽ thỉnh cầu cha ta nhận và truyền sở học của Vương gia cho ngươi. Thế nào?”

Tiểu Chu chỉ tỏ vẻ vui mừng một nửa, phần còn lại thì thập phần lo ngại: “Ý tốt của Thiếu Trang chủ có lẽ tiểu nhân chỉ dám tâm lĩnh mà thôi. Bởi do tư chất của tiểu nhân quá kém, e rằng lệnh tôn khó chấp nhận.”

Vương Hải Lam xua tay gạt đi: “Nhân định ắt thắng thiên. Vả lại nhận định tư chất ngươi như thế nào là do cha ta quyết định, ngươi cần gì giữ mãi mặc cảm, tự ti một cách quá đáng? Thôi, đi nào.”

Với dáng vẻ quyết tâm đang có về chuyện sẽ dẫn tiến Tiểu Chu với cha, Vương Hải Lam càng thêm tự tin, tiến những bước dài về phạm vi hậu trang, mau chóng vượt qua phần lộ thiên là nơi mà khi nãy đã xảy ra động thủ giữa người mặc áo lam của Hắc Xích Giáo và Trình tổng quản.

Nhưng Vương Hải Lam bỗng nghe Tiểu Chu gọi giật lại: “Thiếu Trang chủ chớ quá nôn nóng. Hãy nhìn xem đây là dấu vết gì?”

Sắp bước vào một hang động đá to rộng, tiếng kêu của Tiểu Chu làm cho Vương Hải Lam dừng bước và kịp dừng chân ngay bên ngoài cửa động. Khi nhìn theo hướng tay Tiểu Chu chỉ, Vương Hải Lam lập tức nhìn thấy một vệt nám đen in sẫm màu ngay trên bờ vách đá ở bên phải cửa động.

Vương Hải Lam hoang mang nhìn vào dấu vết kỳ quái nọ: “Đã có người lẻn đến đây vào ban đêm? Dấu vết này là do khói từ ngọn đuốc thắp sáng cháy ám vào?”

Tiểu Chu ngập ngừng: “Đuốc là để soi tỏ đường đi. Vì lẽ này, người đó ắt hẳn phải có dụng ý khác mới cố tình để ngọn đuốc cháy sát vào bờ vách đá, không cần cho ánh sáng chiếu vào trong cửa động. Thiếu Trang chủ nghĩ có đúng không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.