Kiếm Hiệp Tình

Chương 121: Chỉ muốn so tài cao thấp



Người trung niên chợt hạ giọng xuống, làm ra giải thích ngắn gọn: “Phát tín hiệu triệu tập là phu nhân. Do tình hình đã có biến động ngoài ý muốn nên cũng thay đổi luôn nơi tụ lại. Thiếu Trang chủ không cần đến tiền sảnh.”

Tiểu Chu nghe đến đây vội lên tiếng bẩm báo: “Nhất định là do sự xuất hiện của Hắc Xích Giáo. Nhị đầu mục, tiểu nhân theo lệnh Nhị đầu mục, đã đến giám sát khu vực hậu trang và phát giác sự xuất hiện của chúng.”

Người trung niên vừa được Tiểu Chu gọi là Nhị đầu mục chợt gật đầu. Và khi lên tiếng thì người này vẫn lễ độ nói chuyện với Vương Hải Lam: “Bọn Hắc Xích Giáo đến sớm hơn chúng ta nghĩ. Thiếu Trang chủ đừng chần chờ nữa, hãy đến ngay chỗ phu nhân, cùng bọn hạ nhân nghĩ cách đối phó.”

Vương Hải Lam bắt đầu tỏ ra lo ngại, nôn nóng, nói: “Nếu là vậy, phiền Nhị đầu mục dẫn đường cho. Mọi người đã đến đông đủ chưa?”

Nhị đầu mục cười nhạt: “Nuôi quân ba năm chỉ có dùng trong một ngày. Thiếu Trang chủ yên tâm, toàn thể gia nhân bổn trang đã đến đủ, quyết không để lũ ác ma hoành hành bá đạo. Mời Thiếu Trang chủ theo chân thuộc hạ.”

Dứt lời, Nhị đầu mục quay người, đi men theo dãy nhà ngang, tiến thẳng về phía có bóng dáng của một khu rừng ẩn hiện.

Cũng theo chân Nhị đầu mục như Vương Hải Lam, Tiểu Chu chợt hỏi: “Sau khu rừng vốn là tuyệt lộ, đã bị dãy núi trùng điệp chắn lối. Bổn trang đang lâm phải tình huống như thế nào? Đến nỗi đành chọn vị thế bất lợi làm nơi tụ lại? Giống như là muốn cùng bọn Hắc Xích Giáo quyết một phen sinh tử?”

Vương Hải Lam nghe thế liền sững người, tinh thần rung động đến sắc mặt cũng biểu lộ vẻ hoang mang tột cùng: “Phải đấy, Nhị đầu mục. Tình thế của bổn trang đã lâm cảnh nguy khốn đến vậy thật sao?”

Nhị đầu mục vẫn thoăn thoắt đi trước dẫn đường: “Thiếu Trang chủ có nghe câu “chỉ trong đường chết mới tìm thấy đường sống” không? Đây là ý của phu nhân. Còn diễn biến thế nào, tình cảnh bổn trang ra sao, chỉ cần Thiếu Trang chủ đi đến nơi, Thiếu Trang chủ ắt sẽ minh bạch mọi sự.”

Họ đi tắt ngang khu rừng. Địa hình quả đúng như lời Tiểu Chu đã nói, toàn bộ mọi cảnh quang trước mặt đều bị dãy núi trùng điệp chắn ngang, khiến họ nếu không muốn tầm mắt bị ngăn cản, buộc phải phóng tầm nhìn xuôi mãi theo chiều dốc lên cao của sườn núi.

Ở trên đó, đứng sừng sững tại một sườn đá cao là một nhóm người. Thoạt nhìn qua, Tiểu Chu đã nhận ra ngay họ đều là những người có tuổi luôn tỏ ra trung thành với Vương gia trang sau quãng thời gian dài họ được Vương gia trang cưu mang, bao bọc.

Đứng tách biệt với nhóm người này, ở một sườn đá khác cạnh đó, là một vị phu nhân với ba trung niên nghiêm cẩn hầu cận xung quanh.

Cũng vừa vặn lúc đó, Tiểu Chu nghe Vương Hải Lam cất tiếng gọi dành cho vị phu nhân nọ: “Mẹ...”

Cánh rừng núi đang yên tĩnh, cùng sự yên tĩnh, khẩn trương của một Vương gia trang bất ngờ gặp cảnh nguy khốn tột cùng bị phá vỡ. Tiếng kêu của Vương Hải Lam làm cho vị phu nhân nọ giật mình quay đầu lại và kêu thất thanh: “Lam nhi sao cũng đến đây nạp mạng? Hãy mau mau chạy đi.”

Vương Hải Lam đang gọi mẹ, nghe mẹ hốt hoảng bảo chạy, liền chấn động đưa mắt nhìn Nhị đầu mục: “Sao mẹ ta lại bảo ta chạy, trong khi Nhị đầu mục theo mệnh lệnh...”

Tiếng quát của Tiểu Chu chợt vang lên, cắt ngang câu Vương Hải Lam đang hỏi Nhị đầu mục: “Chúng ta trúng kế rồi, Thiếu Trang chủ. Đã có gian nhân tiềm nhập bổn trang, lệnh khi nãy của Nhị đầu mục chỉ là lệnh giả. Lão cũng là một trong những gian nhân. Chúng ta hãy mau chạy thoát thân, sau đó sẽ nghĩ cách giải cứu mọi người.”

Nhị đầu mục cười phá lên, tiếng cười sằng sặc: “Tiểu Chu, ngươi và Thiếu Trang chủ có nhận ra gian kế thì cũng quá muộn. Còn mong tìm cơ hội thoát thân ư? Ha... ha...”

Vẫn tiếp tục cười, Nhị đầu mục chỉ đảo người và khoa tay vài lượt là đã thi triển thủ pháp vi diệu điểm vào huyệt đạo của Vương Hải Lam và Tiểu Chu, một chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhìn thấy thân thủ này của Nhị đầu mục, Vương Hải Lam giận dữ quát: “Vương gia trang đã đắc tội gì với lão? Sao lão bấy lâu nay vẫn giấu kín thân thủ, mãi đến bây giờ mới xuất đầu lộ diện?”

Đáp lại câu quát giận dữ của Vương Hải Lam, từ một nơi nào đó ở sâu trong chân núi chợt vang lên tiếng gầm phẫn nộ: “Đủ rồi. Bọn vô sỉ các ngươi muốn thế nào cứ nói, Vương Vân Ngụy này nguyện đáp ứng. Với điều kiện bọn ngươi không được gây bất kỳ chuyện bất lợi nào cho vợ ta, cho toàn thể gia nhân bổn trang.”

Nghe tiếng quát này, Vương Hải Lam lại một phen nửa rùng mình, nửa chấn động, cố gọi thật to vào sâu trong chân núi: “Cha! Điều gì đã xảy ra? Bọn họ là ai? Sao cố tình lập kế khống chế mọi người, để uy hiếp và buộc cha phải làm theo ý họ?”

Lão Nhị đầu mục cười lạnh, vươn tay chộp Vương Hải Lam và ném mạnh lên cao, hướng về phía mỏm đá có mẹ hắn đang đứng giữa ba người trung niên: “Thiếu Trang chủ muốn biết bọn ta là ai và đang muốn gì ở lệnh tôn thì cứ lên trên kia nhìn sẽ rõ.”

Vương Hải Lam bị ném như một phế vật và được một trong ba người trung niên nọ đưa tay đón bắt. Sau đó, người trung niên này đặt hắn đứng cạnh mẹ hắn. Có lẽ mẹ hắn cũng bị ba người trung niên nọ khống chế.

Tiểu Chu đưa mắt nhìn theo. Gã phát hiện kể từ lúc Vương Hải Lam được đứng cạnh mẹ, Vương Hải Lam đã sững người nhìn chằm chằm mãi một nơi nào đó ở phía bên kia. Đó cũng là nơi nằm khuất ngay phía dưới chân mỏm đá, một nơi mà Tiểu Chu cứ đứng ở dưới này nhìn lên thì không bao giờ phát hiện điều gì đang xảy ra ở nơi đó.

Không những thế, kể cả mẹ của Vương Hải Lam và nhóm khoảng hai mươi người trung thành với Vương gia trang cũng từ hai mỏm đá cùng dõi mắt nhìn vào nơi đó.

Tiểu Chu bật hỏi: “Nếu Tiểu Chu này nhớ không lầm, trước đây từng nghe lão nói ở bên trong dãy núi vốn tồn tại một nơi kỳ lạ, phải chăng đấy là nơi lão và những kẻ đồng bọn đang uy hiếp Vương Trang chủ.”

Lão Nhị đầu mục cười nhạt: “Ngươi tuy võ học không bằng ai, nhưng trí nhớ và thái độ nhanh nhảu đoảng của ngươi thì không ai bằng. Đã vậy, có lẽ số phận của ngươi cũng đã được định đoạt, hãy lên trên đó mà chung chia cảnh ngộ với lũ xấu số kia. Hừ!”

Cũng y như cách mà Vương Hải Lam đã nếm trải, toàn thân Tiểu Chu vụt bay bổng lên cao, đến tận đỉnh mỏm đá, nơi có nhóm nhân vật trung thành với Vương gia trang đứng sẵn. Khi Tiểu Chu bay tới gần đây, một người đưa tay đón đỡ Tiểu Chu. Chẳng phải ai khác, mà chính là Trình tổng quản.

Lúc được đặt đứng xuống, Tiểu Chu bĩu môi nhìn Trình tổng quản: “Hóa ra Trình tổng quản từ lâu đã đồng mưu cùng với bốn vị đầu mục, những người đều luôn được Vương Trang chủ dùng ánh mắt khác biệt để đối đãi. Phải chăng trận giao đấu vừa xảy ra ở hậu trang chỉ là ngụy tạo, với mục đích nhằm che đậy gian kế giữa bọn lão và người mặc áo lam của Hắc Xích Giáo?”

Trình tổng quản lạnh lùng nhìn Tiểu Chu: “Ngươi đừng quá tự phụ, tự cho những gì ngươi suy đoán đều đúng. Xưa nay vẫn có câu “họa từ miệng họa mà ra”. Lời nói này chẳng phải trước đây ta từng dạy dỗ, giáo huấn ngươi ư? Bởi ngươi không nghe, không chịu để vào tai những lời ta giáo huấn. Thế nên bây giờ hậu quả dù có như thế nào, ngươi cố mà gánh lấy, cũng đừng trách ai.”

Tiểu Chu quay mặt, nhổ ra một bãi nước bọt: “Ta không như lão. Cùng là người tứ cố vô thân như nhau, nhưng lão lại là hạng lấy oán báo ân, phản lại Vương Trang chủ - một người đại lượng, cưu mang lão. Tiểu Chu này thà chết, quyết không bao giờ nghe theo những lời giáo huấn xuất phát từ hạng phản phúc như lão.”

Nét mặt Trình tổng quản sa sầm lại, lão lập tức vươn tay điểm vào huyệt Á của Tiểu Chu: “Trẻ tuổi như ngươi, biết gì chuyện ân oán giang hồ mà lên mặt bình phẩm, mắng người này là phản, thóa mạ kẻ khác là vô ân? Thằng nhóc con như ngươi vì chưa thấy quan tài nên chưa đổ lệ phải không?”

Bị điểm vào huyệt Á, Tiểu Chu dù muốn nói cũng không thể mở miệng. Gã hậm hực nhìn quanh, sau đó đưa mắt nhìn vào một nơi mà lúc này hầu như ai ai cũng chăm chú nhìn. Nhờ đó Tiểu Chu phát hiện ở mỏm đá bên này chỉ có mỗi một mình lão tổng quản họ Trình là nhân vật duy nhất còn ung dung cử động, chứ thật ra mọi người khác điều bị điểm huyệt đạo.

Điều đó cho thấy số người phản bội Vương gia trang rốt cuộc chỉ có năm người, là lão Nhị đầu mục, Trình tổng quản, cùng với ba người trung niên ở mỏm đá bên kia, những kẻ đang giám sát từng động tĩnh nhỏ nhặt của Vương Hải Lam và mẹ.

Với phát hiện này, Tiểu Chu thầm ước ao: “Phải chi có kỳ tích xuất hiện, khiến những ai trung thành với Vương gia trang bất ngờ được giải huyệt. Lúc đó có lẽ tất cả mọi người sẽ nhân cơ hội này xoay chuyển cục diện, khống chế và trừng trị năm kẻ bội nghĩa vô ân đáng chết kia.”

Mọi ước ao, hy vọng của Tiểu Chu đành vụt tắt khi ánh mắt chạm vào cảnh đang diễn ra ở dưới kia. Đó là nơi tuy chỉ thấp hơn hai mỏm đá mà mọi người đang đứng khoảng chừng mười tám, mười chín mét, nhưng lại hiểm yếu, khiến bất kỳ ai nếu lỡ sẩy chân lọt vào đó cũng chẳng còn chút cơ may nào thoát thân.

Và đó là cảnh ngộ đang xảy đến cho một lão nhân, dù tuổi tác đã cao nhưng dáng vẻ bên ngoài vẫn còn uy nghi, quắc thước. Vây quanh lão nhân là ba người lạ mặt.

Nhìn rộng hơn chút nữa, có thể thấy bốn phía là vách đá. Chẳng hiểu sao chúng đều nhẵn bóng, dù có tìm một chỗ bấu tay, hay đặt chân để leo lên cũng không hề thấy. Với tình huống hiện tại và địa thế như vậy, lão nhân có khinh công cao cường ở bên dưới không cần chạy lấy đà thì vẫn có thể bật thẳng người, lao qua khỏi một cái hố thiên nhiên cao đến mười bảy, mười tám mét ấy. Thế nhưng do bị ba người lạ mặt kia vây hãm, lão nhân cũng chẳng có cơ hội thi triển thuật khinh công thượng thừa đó.

Lão nhân nọ tay cầm kiếm, mắt gờm gờm nhìn ba người kia: “Sao bọn ngươi không nói rõ chủ ý muốn gì ở ta?”

Một trong ba người kia cười nhẹ: “Vương Vân Ngụy, Trang chủ Vương gia trang, uy danh vốn bất phàm. Bọn ta nào dám bất kính, nào dám áp đặt ý muốn của riêng bọn ta cho Vương Trang chủ. Chỉ xin Vương Trang chủ chỉ giáo một vài cao chiêu.”

Lão nhân Vương Vân Ngụy cười mỉa mai: “Muốn lĩnh giáo cao chiêu của Vương Vân Ngụy ta còn không bằng đi lĩnh giáo Thập Đại Môn Phái. So về võ học, sở học của ta còn kém võ lâm Thập Đại Môn Phái nhiều lắm. Lời giải thích mà bọn ngươi đưa ra nghe không được thuận tai chút nào. Nhất là khi bọn ngươi dùng mạng sống của bao nhiêu người trên kia để uy hiếp ta, ép ta nhảy xuống đây. Nếu là chỉ muốn so tài cao thấp, ai lại làm vậy bao giờ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.