Lạ thay, người đáp lời lại chính là mẹ của Vương Hải Lam, vợ của Vương Vân Ngụy.
Vị phu nhân này lạnh lùng bảo: “Bọn ngươi thật vô dụng, đến chuyện đó cũng hỏi ý ta sao? Giết!”
Tiểu Chu chấn động tột cùng.
Tương tự, Vương Trang chủ cũng giật mình bật kêu: “Phu nhân, hóa ra nàng chính là....”
Ba người Hồng Vân Hội đã ra tay, khiến Vương Trang chủ không còn cơ hội nói thêm bất kỳ lời nào nữa.
Như Tiểu Chu đang nhìn thấy, Vương Trang chủ vì mãi bàng hoàng, do nhận ra người chủ mưu toàn bộ thảm trạng này là vị Trang chủ phu nhân, nên mọi phản ứng quá muộn khi bị ba người Hồng Vân Hội đồng loạt ra tay.
Họ tung mọi đòn hiểm quật vào Vương Trang chủ, làm cho Vương Vân Ngụy muốn thoát thân cũng chỉ còn mỗi một cách thực hiện. Đó là vận toàn lực cắm ngập thanh trường kiếm vào vách đá nhẵn bóng, sau đó để tận dụng thời gian, nhờ lực đang nắm chặt kiếm đột ngột tung người lên cao. Có lẽ mong muốn duy nhất của Vương Vân Ngụy là lao lên khỏi miệng hố đang bị không khí chết chóc bao trùm.
Nhưng...
Cạch...
Vương Trang chủ hoặc do vận lực quá mạnh, hoặc vì quên rằng phần tiếp giáp giữa chuôi và thân kiếm quá mỏng manh. Nên ngay khi tỳ mạnh người lên, chuôi kiếm lập tức gãy lìa, làm chỗ đặt tay duy nhất vừa có đã bất ngờ mất đi.
Vương Trang chủ loạng choạng suýt ngã, tạo cho cơ hội cho mấy đòn hiểm của ba người Hồng Vân Hội liên miên bất tận đánh vào.
Ầm... Ầm...
Xương cốt của Vương Trang chủ lập tức vỡ toang, máu tươi nhuộm hồng từng mảng trên bốn phía vách đá nhẵn bóng.
Đây cũng là lúc Tiểu Chu lần đầu tiên nghe Trang chủ phu nhân đột ngột phát lên tràng cười lanh lảnh, biểu thị một tâm địa tột cùng độc ác.
“Ha... Ha... Hãy giết hết... Giết tất cả cho ta. Bất kỳ ai có liên quan đến Vương gia trang đều phải chết. Ha... ha...”
Trên mỏm đá bên này, Tiểu Chu bàng hoàng tột độ khi phát hiện vị Tổng quản họ Trình đã bất ngờ cùng lão Nhị đầu mục lần lượt tung nhiều loạt kình lợi hại, quật bừa vào Tiểu Chu và số gia nhân Vương gia trang cho đến lúc này vẫn may còn giữ được mạng.
Nhìn sinh mạng bản thân đang bị một ngọn kình uy hiếp, Tiểu Chu chỉ biết nghiến răng và mở to mắt nhìn trừng trừng vào bọn ác nhân đang chực chờ đưa hồn phách hắn vào Quỷ Môn Quan.
Đang căm phẫn tột cùng là thế, Tiểu Chu đột ngột phát hiện ở trong thân thể bỗng có sự đổi thay, là huyệt đạo bị điểm đã tự giải khai.
Với diễn biến này, huyệt đạo giải khai quá muộn để Tiểu Chu có thể có phản ứng kịp lúc, ít nhất là để tránh thoát ngọn kình đang ào ào quật bủa vào người. Tiểu Chu đành mạo hiểm chờ ngọn kình lao đến thật gần. Nhân đà ngọn kình vừa chạm vào, Tiểu Chu nghiến răng nương theo lực chấn kình xuất hiện, tự ý bật tung người, lao bừa xuống hố sâu, nơi đang có nhiều thi thể khác cũng bị Trình tổng quản và lão Nhị đầu mục quật cho rơi vương vãi xuống.
Đang bị rơi, Tiểu Chu suýt nữa bật kêu khi phát hiện có một người trong ba người Hồng Vân Hội cố tình tung người lên và giẫm mạnh cả hai chân vào người hắn.
Nhưng vì kịp hiểu đó là phương cách duy nhất để ba người Hồng Vân Hội tự nhảy lên khỏi hố sâu, biết họ cần mượn những thân hình bất động đang rơi xuống để tạo đà nhảy tiếp lên cao, nên Tiểu Chu cố nén lòng, chịu đựng lực giẫm chân quá mạnh của người nọ.
Tiểu Chu bị người nọ giẫm vào, nếu người nọ nhờ đó lao tiếp lên cao thì ngược lại, Tiểu Chu càng bị ấn mạnh thêm xuống dưới. Vì thế, lúc chạm đến nền đá cứng của hố sâu, cú chạm quá mạnh làm cho toàn bộ xương cốt của Tiểu Chu như bị gãy lìa.
Nhưng như thế vẫn chưa hết, những thi thể bất động từ bên trên cứ tiếp tục rơi xuống, rơi chậm hơn so với Tiểu Chu. Và có không ít thi thể rơi đúng vào chỗ Tiểu Chu vừa rơi, liên tiếp tạo thành lực va chạm mạnh, làm cho Tiểu Chu đã đau càng thêm đau, đến phải ngất đi.
…
Trong mơ hồ, một loạt tiếng gào giận dữ bỗng lồng lộng vang lên, xoáy vào màng nhĩ Tiểu Chu, vô tình giúp Tiểu Chu hồi tỉnh. Đó là tiếng gào của Vương Hải Lam, vừa là Thiếu Trang chủ, vừa là người bạn trạc tuổi của Tiểu Chu.
“Con hận mẹ... Từ nay về sau con hận mẹ...”
Vừa hồi tĩnh nhờ vào loạt gào này, Tiểu Chu chợt rung động tâm can khi nghe thanh âm lạnh lùng của Trang chủ phu nhân, mẹ của Vương Hải Lam vang lên: “Lão không là cha ngươi, tuyệt đối không liên quan gì với ngươi về huyết thống. Ngươi còn nói một câu hận ta nữa, đừng trách ta là mẹ lại nỡ đối xử tuyệt tình với ngươi. Nghe rõ chưa?”
Nhưng Vương Hải Lam vẫn bi phẫn gào lên: “Con không tin. Con mãi mãi là người của Vương gia. Con chỉ có một người cha. Trang chủ Vương gia trang mới chính là cha của con. Hự!”
Đột ngột có tiếng Vương Hải Lam kêu hộc lên, khiến Tiểu Chu không thể không nghĩ Vương Hải Lam vậy là đã bị chính mẹ mình hạ thủ.
Quá phẫn nộ vì hành vi tàn độc và không đếm xỉa đến nhân tình của một người đáng lẽ phải luôn luôn thể hiện tình mẫu tử, Tiểu Chu chợt uất hận tột cùng, khiến lửa giận trong tâm bỗng dâng trào, làm cho khí huyết đảo ngược, tâm can đảo lộn, mắt hoa mày choáng, và lập tức lại lâm vào cảnh hôn mê, ngất lịm.
…
Tỉnh lại đã lâu nhưng vẫn cố tình nằm yên nghe ngóng, sau đó khi hoàn toàn tin chắc xung quanh không hề có bất kỳ dấu hiệu nào của sự sống hiện diện, ngoại trừ bản thân, Tiểu Chu mới dám cho phép mình thở hắt một hơi dài nhẹ nhõm.
Nhưng vừa thở ra xong, Tiểu Chu mới cảm nhận khắp thân thể ngoài những nỗi đau âm ỉ xuất phát từ tận xương cốt, bản thân còn bị tê dại đến mất hết mọi cảm giác.
Lo sợ vì cho rằng bản thân lâm cảnh này là do thương thế quá nghiêm trọng, khiến cơ thể rơi vào tình huống bán thân bất toại, Tiểu Chu đổ mồ hôi như mưa. Tuy nhiên, gã không đầu hàng số phận, mà nghiến răng dùng lực, quyết làm cho tứ chi cử động.
“May quá!” - Tiểu Chu nghĩ thế khi phát hiện tứ chi dù sao vẫn còn cử động, không đến nỗi bán thân bất toại như thoạt đầu đã lo. Đồng thời Tiểu Chu cũng nhận ra khắp thân bị tê dại mất cảm giác là do từ bên trên có khá nhiều thi thể rơi đè lên. Chịu cảnh này quá lâu, trải qua thời gian hai lần tỉnh lại, Tiểu Chu thở than: “Bản thân không bị chết vì ngạt cũng là điều thật sự may.”
Cựa quậy thân mình để ngoi lên trên, thoát cảnh bị đè, điều đầu tiên Tiểu Chu nhận thức là thời gian lúc này đã về chiều, trời đã chập choạng tối, chỉ một lúc nữa thôi là màn đêm buông xuống. Nó sẽ ngăn cản hoàn toàn thị lực của Tiểu Chu.
Tiểu Chu đứng lên và thở dài: “Mình phải thoát khỏi hố sâu trước khi trời tối hoàn toàn, thời điểm khó lòng nhận ra đường đi.”
Hố sâu thiên nhiên này là nơi không thể dễ dàng cho bất kỳ ai thoát khỏi, trừ khi kẻ đó đã có sẵn khinh công thượng thừa. Tuy Tiểu Chu chưa đạt mức thượng thừa về khinh công, nhưng vẫn không hề tỏ ra hoảng hốt, lo lắng phải làm như thế nào để lao ra hố sâu.
Tiểu Chu hoàn toàn bình tĩnh, bình thản đưa mắt nhìn khắp bốn phía vách đá - nơi hầu như nhẵn bóng chẳng có lấy một chỗ bấu tay hay đặt chân. Đang nhìn như thế, toàn thân Tiểu Chu chợt rung động, đến nỗi ánh mắt như đờ ra khi phát hiện một hình hài quen thuộc đang nằm yên bất động giữa nhiều thi thể khác.
Tiểu Chu khẽ kêu thành một tiếng bàng hoàng: “Thiếu Trang chủ! Chao ôi... Vậy là cuối cùng toàn bộ Vương gia trang đều bị sát hại?”
“Đến Thiếu Trang chủ, dù là cốt nhục, vẫn bị chính tay mẹ ruột hạ thủ. Mụ là ai? Sao trên đời lại có hạng người độc ác đến như vậy. Hổ dữ còn không ăn thịt con, mụ ta còn thua cả đám dã thú.”
Trước mắt Tiểu Chu, ngoài những thi thể đều là hạng gia nhân trung thành với Vương gia trang, ngoài hình hài quen thuộc của Vương Hải Lam, thì còn có thêm năm xác chết khác mà Tiểu Chu không ngờ là họ cũng mất mạng. Đó là xác chết của vị Tổng quản họ Trình và bốn người Đầu mục đã cùng nhau tạo phản, gây ra thảm trạng cho Vương gia trang.
“Họ đã bị Trang chủ phu nhân sát hại để diệt khẩu? Hay đã có cao nhân xuất hiện trừng trị họ đúng vào lúc ta hãy còn hôn mê?”
Hoang mang với nghi vấn này, Tiểu Chu tiến đến gần thi thể của Vương Hải Lam. Và sau một lúc lâu tìm tòi, Tiểu Chu giật mình lo lắng: “Trong người Thiếu Trang chủ không còn dị bảo Tỵ Đao nữa. Phải chăng kẻ ra tay giết người diệt khẩu chính là Trang chủ phu nhân? Và mụ đã kịp thu hồi dị bảo trước khi ném toàn bộ mọi thi thể xuống hố sâu? Rốt cuộc mụ là ai, có thâm thù đại hận như thế nào với Vương gia, để mà lại nhẫn tâm gây ra thảm kịch này?”
Trời càng lúc càng tối, vì không muốn chần chừ nữa, Tiểu Chu đành bùi ngùi nhìn những thi thể thân quen lần cuối: “Trang chủ, Thiếu Trang chủ và chư vị chú bác, xin tất cả hãy yên tâm nhắm mắt. Tiểu Chu này dù tài hèn sức mọn, nhưng cũng nguyện thay chư vị báo thù, trả lại công đạo cho Vương gia. Do tình thế quá cấp bách, tôi không thể lo liệu mọi hậu sự cho chư vị. Hành vi kém lễ nghĩa này của tôi, mong tất cả mọi người ngàn lần lượng thứ. Một lễ này xin tạ tội.”
Tiểu Chu nghiêm cẩn cúi người hành lễ, sau đó nhanh chóng áp mạnh cả hai tay vào vách đá nhẵn bóng, bám người đu lên, từ từ vượt khỏi hố sâu. Ai có thể ngờ Tiểu Chu lại có thể vượt khỏi hố sâu mà không cần có khinh công thượng thừa?
Do thương thế càng lúc càng nghiêm trọng, mãi đến lúc tận đêm khuya, Tiểu Chu mới có thể lê lết tấm thân tàn đến được nơi cần đến.
Đó là một hẻm núi âm u, bên ngoài đầy rẫy những táng cây che phủ, cộng với trùng trùng lớp lớp những thảm cỏ dại mọc cao ngang đầu người. Nơi đây hầu như không hề có bất kỳ một dấu hiệu nào cho thấy đây là nơi từng có người ghé qua.