Kiếm Hiệp Tình

Chương 142: Nào dám không nghe?



Có tiếng hai kẻ địch bất ngờ kêu đau.

“Chao ôi. Sao ngươi đánh nhầm vào ta?”

“Hự! Là ngươi xuất thủ đánh vào ta thì có. Hừ... ừ...”

Hoa Cúc và Bạch Cúc thì nhân cơ hội có màn khói đen bao phủ, vội hốt hoảng quơ tay sờ tìm Trương Anh Hào.

Đang lo sẽ tìm không thấy, Hoa Cúc chợt nghe có tiếng thì thầm, đúng là của Trương Anh Hào: “Hãy nhận định vị trí cho thật chuẩn xác. Chạy ngược lên bắc mau.”

Vừa lúc đó Hoa Cúc nghe Bạch Cúc kêu ré lên vì mừng: “Muội tìm được y rồi, làm gì bây giờ Hoa Cúc tỷ?”

Hoa Cúc định mở miệng đáp, đột nhiên nghe Trương Anh Hào chép miệng thầm thì: “Hỏng rồi. Sao Bạch Cúc lại dại dột to tiếng như thế? Chạy ngược xuống nam thì hơn. Nhanh.”

Chợt hiểu đối phương nếu không nhìn thấy gì thì cũng còn thính giác. Bạch Cúc lên tiếng chính là giúp đối phương dễ bề nhận định vị trí mà tấn công vào, Hoa Cúc lại vội sờ tìm Bạch Cúc.

May thay cả hai kịp tìm tay nhau và lập tức tháo lui trước khi nghe tiếng địch nhân quát loạn: “Chớ để chúng thoát? Đánh!”

Cố ý ném thêm vài loạt Phao Phao Mê Tâm Tán nữa, sau đó Hoa Cúc mới lặng lẽ cùng Bạch Cúc đưa Trương Anh Hào đi khuất dần trong màn đêm cũng dày đặc không kém gì màn khói Phao Phao Mê Tâm Tán.

Khi cảm thấy thật an toàn, Bạch Cúc cười hớn hở: “Họ Trương ngươi quả là quỷ kế khôn lường. Ai có ngờ chỉ một lời của ngươi là bọn Hồng Vân Hội lập tức bâu vào ngươi, giúp ta và Hoa Cúc tỷ được một vài giây rảnh tay hành sự. Nếu không phải thế, cho dù kế của ngươi có cao minh đến đâu cùng vô phương thực hiện.”

Hoa Cúc lần đầu tiên cũng lên tiếng tán dương Trương Anh Hào: “Đáng phục nhất là nhờ đó mà phe địch có hai kẻ vô tình đánh loạn vào nhau. Chắc hẳn chúng rất mạnh tay, vì lúc chạy ta có quay đầu nhìn lại, nhìn thấy cả hai đều mang thương tích nặng nề. Chúng chỉ còn có ba, lại lo cho hai tên nọ, có muốn truy đuổi chúng ta cũng khó, phải thừa nhận đây là đại công của họ Trương ngươi.”

Trương Anh Hào không vì được khen mà quên không cảnh giác hai nàng: “Hồng Vân Hội chắc gì chỉ có chừng ấy người. Do vậy, bây giờ chưa phải lúc để hai vị ăn mừng, hoặc vội vàng chạy về chỗ tiểu thư của hai vị. Hay hơn hết là hai vị nên tạm thời tìm chỗ lánh thân chờ đến sáng hãy tính kế khác.”

Hoa Cúc bồn chồn: “Nhưng ta đang rất lo cho họ, không kịp quay về sao được?”

Trương Anh Hào bảo: “Tại hạ chỉ là người đề nghị, định đoạt thế nào tùy hai vị. Huống chi...”

Thở hắt ra một hơi dài và cười ngượng, Trương Anh Hào nói tiếp, giọng an phận: “... tại hạ dù gì vẫn còn là kẻ đang bị hai vị bắt giữ, liệu có dám thay hai vị định đoạt sao?”

Tiếng thở dài của Trương Anh Hào làm cho Bạch Cúc ái ngại, chợt đưa mắt nhìn Hoa Cúc.

“Y vừa lập đại công, giúp chúng ta thoát chết trong tình huống ngỡ không bao giờ thoát. Hoa Cúc tỷ có thể nào tạm thời giải khai huyệt đạo cho y hay không?”

Lời nói này của Bạch Cúc như có kết quả, vì Hoa Cúc đột ngột dừng chân.

Tuy nhiên, ngay sau đó Hoa Cúc lại quay nhìn Trương Anh Hào bằng ánh mắt thật kỳ lạ. Đó là thứ ánh mắt vừa sửng sốt vừa hoang mang, rất hợp với lời nói vừa được Hoa Cúc nói, nêu lên một nghi vấn cũng kỳ lạ không kém gì ánh mắt của nàng.

Hoa Cúc hỏi: “Ta nhớ ra rồi. Dường như hai người lúc nãy đã vô tình đánh lẫn vào nhau chính là hai kẻ cùng một lúc xông về phía ngươi, định hạ thủ với ngươi? Họ đều là cao thủ, còn xông ùa vào ngươi trước khi bọn ta có cơ hội dùng Phao Phao Mê Tâm Tán che mắt họ. Ý ta muốn hỏi là cớ sao hạng cao thủ như họ, với ngươi là đối tượng đã được họ chọn trước, và họ còn biết rõ vị trí của ngươi thật chuẩn xác, vậy thì lẽ nào hai người họ lại xuất hiện một sự nhầm lẫn lạ kỳ, khiến họ thì đánh nhầm vào nhau, riêng ngươi thì không có chuyện gì? Phải chăng đó là do ngươi gây ra? Nghĩa là ngươi đã tự giải khai huyệt đạo từ lâu, nhưng vẫn cứ giả vờ như còn bị khống chế? Chỉ khi Phao Phao Mê Tâm Tán che mắt tất cả, chính ngươi chứ không phải ai khác, đã nhân đó xuất thủ, đả thương hai người kia. Rồi lại làm cho hai người đó ngộ nhận, ngỡ là đã tự đánh vào nhau?”

Từng lời quá ư chi tiết của Hoa Cúc, tuy diễn giải dài dòng nhưng lại thừa hiệu quả là làm cho bất kỳ ai nghe cũng hiểu. Vì thế, Bạch Cúc cũng giương ánh mắt sững sờ nhìn Trương Anh Hào, kẻ đang bị tình nghi.

Trương Anh Hào gượng cười: “Hoa Cúc tỷ nghĩ gì lạ vậy? Thủ pháp Phong Gân Bế Mạch gì đó là do Hoa Cúc tỷ thi triển. Đó chẳng phải là thủ pháp độc môn rất ư lợi hại sao? Đệ có bản lĩnh gì mà khiến Hoa Cúc tỷ nghi ngờ là đệ có thể tự giải khai? Nếu đã giải khai, đệ sao vẫn còn như thế này?”

Hoa Cúc chợt thần tốc vươn tay vừa chộp, vừa sờ nắn khắp người Trương Anh Hào.

Có lẽ Hoa Cúc muốn xem lại toàn bộ kinh mạch Trương Anh Hào, xem thủ pháp Phong Gân Bế Mạch liệu có còn tác dụng gì trên Trương Anh Hào hay không. Khi Hoa Cúc đang rà soát để kiểm tra, Bạch Cúc chợt kêu: “Rất có thể y đã tự giải khai huyệt đạo. Vì, Hoa Cúc tỷ này, ngoài tình tiết kỳ lạ nhưng hết sức thuyết phục như Hoa Cúc tỷ vừa nêu, muội cũng sực nhớ đến một chuyện cũng kỳ lạ không kém.”

Hoa Cúc đã thu tay về. Chuyện rà soát đã xong, kết quả là Hoa Cúc đã sững sờ thì càng thêm sững sờ. Dẫu vậy, vừa nghe Bạch Cúc bảo thế, Hoa Cúc vội nhìn Bạch Cúc bằng ánh mắt khích lệ: “Là chuyện gì?”

Bạch Cúc kể, vừa kể vừa len lén nhìn Trương Anh Hào: “Hoa Cúc tỷ còn nhớ lúc ném y vào trong cỗ xe cho muội, tỷ có nói y đã bị Phao Phao Mê Tâm Tán làm cho mê man? Và để yên tâm hơn, cũng chính tỷ đã điểm thêm vào huyệt Hôn của y?”

Hoa Cúc cau mày: “Muội muốn nói sau đó y đã tự giải khai, kể cả mê dược trong Mê Tâm Tán cũng vô hiệu đối với y?”

Bạch Cúc gật đầu. “Là lúc lão Quách nhờ thính lực tinh tường đã phát giác bên trong cỗ xe có đến hai người, chứ không phải chỉ có một. Tỷ biết không, y đã làm muội kinh ngạc khi bất ngờ tự tỉnh lại. Tiếp đó, y còn tự bế khí, bế kín đến nỗi một cao nhân thượng thừa như lão Quách cũng không thể phát hiện. Và cũng chính y vừa dùng thủ hiệu, vừa vạch từng chữ vào lòng bàn tay muội, mách bảo muội phải làm gì làm gì, phải giả vờ ra sao ra sao. Cuối cùng, nó đã khiến cho lão Quách hoang mang, ngỡ bên trong cỗ xe có cao nhân ẩn thân, nên lão nao núng, rồi bỏ cuộc.”

Hoa Cúc nhờ nhẫn nại nghe Bạch Cúc kể, nên hiểu rõ thêm những tình tiết mà nàng chưa có dịp hỏi. Và cũng nhân đó, Hoa Cúc hỏi thêm: “Vậy cách đối phó lão Trương Hổ cũng là do y chỉ cho muội?”

Bạch Cúc ngượng ngùng đáp: “Y bảo chưa từng thấy mỹ nhân nào có nhan sắc dễ làm rung động lòng người như muội. Vì thế y nói muội cứ yên tâm, hãy dùng nhan sắc của bản thân, nhất là nụ cười mê hồn của muội, làm cho lão ta mê mẩn. Nhân đó hắn có cách giúp chúng ta thoát hiểm. Muội đâu còn cách nào khác ngoài việc cứ hành động theo đề nghị của y?”

Hoa Cúc hậm hực nhìn Trương Anh Hào: “Ta thừa nhận một lần nữa, ngươi quả là kẻ có mưu ma chước quỷ. Đến cả việc huyệt đạo ngươi tuy vẫn bị khống chế, nhưng ở ngươi lại xuất hiện nhiều điều lạ lùng khiến ta nhất thời bó tay, bất lực vì không tài nào suy đoán ra. Nhưng mà ngươi chớ đắc ý vội, vì trước sau gì ta cũng sẽ phát hiện nếu ngươi vô tình để lộ sơ hở. Giờ thì đi. Hừ.”

Hoa Cúc lại nhấc Trương Anh Hào lên và đưa đi. Điều này như chứng minh rằng chuyện Trương Anh Hào đã tự giải khai huyệt đạo là điều không có, hoặc như nàng vừa thú nhận là nàng bất lực, không thể xác minh xem chuyện đó có hay không.

Bạch Cúc vội theo chân Hoa Cúc: “Hoa Cúc tỷ vẫn quyết định đi về chỗ tiểu thư?”

Hoa Cúc bật ra tiếng thở dài: “Ở bên cạnh chúng ta lúc này là một vị chân nhân bất lộ tướng. Y đã bảo không nên quay về, lẽ nào ta dám có những hành động ngược lại? Đành phải tìm chỗ tạm trú ngụ cho qua đêm nay đã.”

Bạch Cúc lại hỏi: “Liệu Hoa Cúc tỷ đã có chủ ý gì chưa? Chúng ta sẽ nghỉ qua đêm ở đâu?”

Hoa Cúc cười nhạt: “Sao ngươi không hỏi y? Đừng quên y từng là khách quen của Vương gia trang, thân với Thiếu Trang chủ như anh em. Địa hình nơi này là thế nào, chỉ có y mới biết được tận tường.”

Bạch Cúc không hiểu vì sao Hoa Cúc dường như đang có ý giận lây qua nàng. Do đó, Bạch Cúc chỉ dám đưa mắt nhìn Trương Anh Hào và lén lút tỏ ý dò hỏi.

Thái độ của cả hai khiến Trương Anh Hào tủm tỉm cười: “Nếu Hoa Cúc tỷ thật sự tin ở đệ, đệ có hai điều cần nói.”

Hoa Cúc liếc mắt nhìn Trương Anh Hào: “Chỉ cần một điều là đủ. Hãy cho ta biết đâu là nơi có thể tạm nghỉ qua đêm?”

Trương Anh Hào cười thành tiếng: “Đệ là chân nhân bất lộ tướng, lời của Hoa Cúc tỷ, đệ nào dám không nghe? Mà thôi, cứ theo ý Hoa Cúc tỷ vậy, đệ đành giữ lại cho riêng đệ một điều, chỉ nói điều còn lại, đó là địa điểm có thể giúp chúng ta ẩn thân. Hãy đi chếch qua bên trái. Chếch thêm chút nữa. Được rồi, nếu hai vị nhìn kĩ, thế nào cùng phát hiện ở phía trước có một con đường nhỏ. Không, không phải đi theo con đường nhỏ, mà là cạnh con đường nhỏ có một lối mòn. Dù hiện giờ lối này có lẽ đã bị cỏ mọc dày che lấp, nhưng đấy chính là lối chúng ta cần đi. À... đúng là nó rồi. Thật may, tuy tại hạ đã có nửa năm chưa từng quay lại chốn này, nhưng nhờ trí nhớ vẫn còn tốt, nên vẫn nhận định đúng phương hướng cần tìm. Được rồi, cứ thế cứ thế. Đi một lúc nữa là đến.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.