Kiếm Hiệp Tình

Chương 180: Mới là điều tôi lo lắng



“Anh chẳng làm gì được đâu.” - Trương Anh Hào bảo. - “Chúng đã ra lệnh cho anh câm miệng, vậy thì anh hãy im lặng. Đừng nói với bất kỳ ai chuyện gì đang diễn ra, đừng bao giờ.”

Lộ Tri Thức nhìn xuống chân, gục đầu vào hai bàn tay, buông một tiếng rên rỉ vô cùng khổ sở, giống như anh ta bị nỗi thất vọng nghiền nát.

“Tôi phải nói chuyện với ai đó.” - Anh chàng nói. - “Tôi phải thoát khỏi chuyện này. Tôi nói thật đấy, tôi phải thoát ra. Tôi phải nói chuyện với ai đó.”

Trương Anh Hào lắc đầu với Lộ Tri Thức.

“Anh không thể làm thế.” - Trương Anh Hào bảo. - “Chúng đã lệnh cho anh không nói gì, thế thì đừng nói gì. Làm thế các người sẽ được sống, anh và gia đình mình.”

Lộ Tri Thức ngước lên, run cầm cập.

“Một chuyện rất khủng khiếp đang diễn ra.” - Anh chàng nói. - “Tôi phải ngăn chuyện đó lại nếu có thể.”

Trương Anh Hào thêm một lần lắc đầu. Nếu một chuyện rất khủng khiếp đang diễn ra quanh những kẻ đã đưa ra những lời đe dọa thế kia, Lộ Tri Thức sẽ không bao giờ ngăn lại được. Anh ta đã bị lôi vào cuộc, và sẽ phải ở trong cuộc.

Trương Anh Hào dành cho Lộ Tri Thức một nụ cười héo hắt và lắc đầu lần thứ ba. Anh chàng gật đầu như đã hiểu, giống như rốt cuộc anh ta đã chấp nhận tình thế. Lộ Tri Thức lại lắc lư, nhìn chằm chằm vào tường. Hai mắt anh ta mở to, đỏ và lờ đờ khi không đeo kính. Lộ Tri Thức ngồi yên lặng một lúc lâu.



Trương Anh Hào không thể hiểu được lời thú nhận ấy, lẽ ra Lộ Tri Thức nên ngậm miệng mới phải. Anh ta lẽ ra nên phủ nhận bất kỳ mối liên quan nào tới người đàn ông đã chết. Anh ta nên nói rằng anh ta không biết vì sao số điện thoại của mình viết ở mẩu giấy trong giày ông ta. Anh ta nên bảo rằng anh ta không biết Zyrpaa là gì. Như thế là anh ta đã có thể về nhà.

“Lộ Tri Thức này!” - Trương Anh Hào gọi. - “Tại sao anh lại thú tội?”

Anh chàng ngước lên, đợi một lúc lâu mới trả lời.

“Tôi không thể trả lời câu ấy.” - Anh ta nói. - “Tôi đã nói cho ông quá nhiều.”

“Tôi đã biết quá nhiều rồi.” - Trương Anh Hào nói. - “Tiêu Mông đã hỏi về nạn nhân và Zyrpaa, anh đột ngột trở nên giận dữ. Thế nên tôi biết rằng có mối liên hệ giữa anh với nạn nhân, dù Zyrpaa có là gì đi nữa.”

Lộ Tri Thức nhìn chằm chằm vào Trương Anh Hào, có vẻ mơ hồ.

“Tiêu Mông là tay thám tử da đen à?” - Anh ta hỏi.

“Đúng.” - Trương Anh Hào nói. - “Tiêu Mông, đội trưởng thám tử.”

“Ông ấy là người mới.” - Lộ Tri Thức nói. - “Trước đây tôi chưa bao giờ gặp. Đội trưởng trước giờ vẫn là Solova Bonzski. Ông ấy làm ở đó nhiều năm rồi, từ hồi tôi còn bé. Chỉ có duy nhất một thám tử, anh biết đấy, tôi không hiểu vì sao người ta gọi là đội trưởng thám tử trong khi chỉ có một người. Cả đồn cảnh sát chỉ có tám người. Đồn trưởng Phàn Văn Thịnh, ông ấy đã làm nhiều năm, rồi người làm văn phòng, bốn cảnh sát mặc sắc phục, một phụ nữ, và thám tử là Solova Bonzski. Thám tử duy nhất bây giờ là Tiêu Mông, người mới. Ông ta là người da đen, người da đen đầu tiên ở đồn của thị trấn chúng tôi. Solova Bonzski tự sát, anh biết đấy, treo cổ lên xà ga ra. Tôi nghĩ là hồi tháng mười vừa rồi.”

Trương Anh Hào mặc cho Lộ Tri Thức lảm nhảm. Chuyện trong tù mà. Việc đó giúp giết thời gian, đó là mục đích của nó. Lộ Tri Thức giỏi việc ấy, nhưng Trương Anh Hào vẫn muốn anh ta trả lời câu hỏi của mình.

Trán đau, Trương Anh Hào muốn chườm nước lạnh lên. Trương Anh Hào muốn đi bộ loanh quanh một lát, hắn cũng muốn ăn, cũng muốn uống cà phê. Trương Anh Hào chờ đợi mà không chú tâm nghe trong khi Lộ Tri Thức lảm nhảm hết phần lịch sử của thị trấn Vũ Thiên.

Đột nhiên anh chàng ngừng lại.

“Anh đang hỏi tôi gì ấy nhỉ?” - Anh ta hỏi.

“Tại sao anh thú nhận đã giết người đàn ông?” - Trương Anh Hào lặp lại.

Lộ Tri Thức ngó quanh, rồi nhìn thẳng vào Trương Anh Hào.

“Có một mối liên hệ.” - Anh ta nói. - “Đó là toàn bộ những gì có thể nói ra một cách an toàn vào lúc này. Viên thám tử nhắc đến người đàn ông rồi sử dụng từ Zyrpaa, khiến tôi nhảy dựng lên. Tôi giật mình, tôi không thể tin rằng ông ấy biết mối liên hệ. Rồi tôi nhận thấy ông ấy không biết rằng có mối liên hệ, giật mình cũng có nghĩa là tôi đã nói với ông ấy điều đó. Anh hiểu chứ? Tôi đã để lộ. Tôi nghĩ mình đã làm lộ bí mật. Tôi không được phép để lộ, chúng đã dặn tôi thế.”

Lộ Tri Thức nói nhỏ dần rồi im lặng. Cảm giác sợ hãi và hoảng loạn mà anh ta đã trải qua trong phòng Tiêu Mông đang trở lại. Anh ta ngước lên lần nữa, hít một hơi sâu.

“Tôi rất sợ.” - Lộ Tri Thức nói. - “Nhưng rồi viên thám tử bảo rằng người kia đã chết, ông ấy bị bắn chết. Tôi trở nên khiếp sợ bởi nếu chúng đã giết ông ấy thì có thể chúng cũng giết tôi. Tôi không thể nói thật với anh vì sao. Nhưng có mối liên hệ, như anh đã luận ra. Chúng đã tóm đúng ông ta, điều ấy cũng có nghĩa là chúng sẽ tóm được tôi chứ? Hay là không phải thế? Tôi phải nghĩ ra. Tôi còn chẳng biết chắc chắn kẻ nào đã giết ông ta. Nhưng rồi viên thám tử nói cho tôi về sự hung bạo. Ông ấy đã kể cho anh rồi chứ?”

Trương Anh Hào gật đầu.

“Những vết thương hả?” - Trương Anh Hào hỏi. - “Nghe thật kinh khủng.”

“Vâng.” - Lộ Tri Thức nói. - “Và điều ấy chứng tỏ đó đúng là kẻ tôi nghĩ, thế nên tôi sợ hãi thật sự. Lúc ấy tôi nghĩ liệu có phải chúng cũng đang tìm tôi? Hay là không? Tôi chỉ không biết thôi. Tôi hoảng sợ. Tôi suy nghĩ rất lâu. Chuyện cứ xoay đi xoay lại trong đầu. Viên thám tử thì phát điên. Tôi chẳng nói gì vì tôi mải nghĩ ngợi, dường như suốt mấy giờ liền. Tôi rất sợ, anh biết chứ?”

Lộ Tri Thức lại rơi vào im lặng. Đầu anh ta điểm lại hết các sự kiện một lần nữa. Có lẽ tới lần thứ một ngàn rồi, cố gắng tìm hiểu xem liệu quyết định của mình có đúng không.

“Tôi chợt nghĩ ra mình phải làm gì.” - Anh chàng nói. - “Tôi có ba vấn đề. Nếu chúng đang bám theo tôi, tôi phải tránh chúng. Lẩn trốn ấy, anh hiểu chứ? Để bảo vệ bản thân. Nhưng nếu chúng không bám theo thì tôi phải giữ im lặng, đúng không? Để bảo vệ vợ con tôi. Và theo quan điểm của chúng thì cần bắn chết người đàn ông ấy. Ba vấn đề. Thế nên tôi thú tội.”

Trương Anh Hào không hiểu được lý luận của Lộ Tri Thức, cách anh ta giải thích cho Trương Anh Hào không hợp lý lắm. Trương Anh Hào trân trối nhìn anh chàng.

“Ba vấn đề riêng rẽ phải không?” - Anh ta hỏi. - “Tôi đã quyết định để cho cảnh sát bắt giữ, như thế tôi sẽ được an toàn nếu chúng đang bám theo, bởi trong này chúng sẽ không thể chạm tới tôi, đúng không? Chúng đang ở ngoài kia còn tôi ở đây. Như vậy vấn đề thứ nhất đã được giải quyết. Nhưng tôi cũng nghĩ, đây là vấn đề phức tạp, nếu thực sự chúng chẳng hề bám theo tôi thì tại sao tôi không để bị bắt giữ nhưng chẳng hề khai gì về chúng? Chúng sẽ nghĩ rằng tôi bị bắt một cách vô tình hay vì lý do gì khác, và chúng thấy rằng tôi không khai. Chúng hiểu, đúng không? Điều đó chứng tỏ rằng tôi an toàn. Kiểu như chứng minh rằng tôi đáng tin. Một hình thức chứng minh, dạng thử thách hay đại loại thế. Như thế thì vấn đề thứ hai được giải quyết. Và việc tuyên bố rằng tôi thực sự là hung thủ dường như hoàn toàn đặt tôi về phía chúng, giống như tuyên bố trung thành, đúng không? Tôi nghĩ có thể chúng thấy cảm kích vì tôi đã lái cuộc điều tra sang hướng khác trong một thời gian. Như thế thì vấn đề thứ ba được giải quyết.”

Trương Anh Hào nhìn Lộ Tri Thức chằm chằm. Không có gì nghi ngờ khi anh chàng câm như hến và nghĩ như điên suốt bốn mươi phút lúc trong phòng cùng Tiêu Mông. Một mũi tên trúng ba con chim, đó là điều anh ta đã nhắm tới.

Phần liên quan tới việc chứng minh rằng anh ta có thể tin tưởng được, không tuôn hết mọi chuyện ra thì phần này ổn. Dù là ai đi nữa, chúng cũng sẽ nhận thấy điều ấy. Một thời gian trong tù mà không hề hé răng là nghi lễ vượt qua thử thách, là một tấm huân chương. Nó rất có lý. Tư duy tay Lộ Tri Thức này tốt đấy.

Nhưng không may là phần còn lại thì rất kém chắc chắn.

Ở đây chúng không thể chạm tới anh ta chăng? Chắc hẳn anh chàng đang nói đùa. Để khử một người, không nơi nào trên thế giới tốt hơn trong nhà tù. Ta biết hắn ở đâu, ta có đủ thời gian cần thiết, rất nhiều kẻ sẽ làm điều đó cho ta, rất nhiều cơ hội, lại rẻ nữa. Một vụ xử thuê trên phố mất bao nhiêu? Một kim hay hai kim? Cộng thêm rủi ro nữa. Trong tù thì chỉ mất một cây thuốc lá, cộng với việc không có rủi ro, bởi vì chẳng ai nhận ra. Không, nhà tù chẳng phải nơi nương náu an toàn. Tư duy tồi lắm, Lộ Tri Thức. Và còn một khiếm khuyết nữa.

“Anh sẽ làm gì vào thứ hai?” - Trương Anh Hào hỏi anh chàng. - “Anh sẽ trở về nhà, làm việc gì đó còn tùy anh. Anh sẽ đi dạo quanh Vũ Thiên hay Atlan hay bất kỳ nơi nào anh hay dạo quanh. Nếu chúng bám theo anh, khi ấy chúng có tóm anh không?”

Lộ Tri Thức lại khởi động tư duy, lại suy nghĩ như điên. Trước đây anh ta đã không nghĩ xa lắm.

Lúc buổi chiều thì hoảng loạn đến mù quáng. Anh ta quen xử lý việc hiện tại, đó không phải nguyên tắc tồi. Trừ một việc là tương lai cũng sẽ sớm trải ra và cần xử lý.

“Tôi hy vọng có được điều tốt nhất.” - Lộ Tri Thức nói. - “Tôi đã cảm thấy rằng nếu chúng muốn tóm tôi, có thể một lúc là chúng sẽ bớt nóng. Tôi rất có ích cho chúng. Tôi hy vọng chúng sẽ nghĩ về điều đó. Bây giờ tình hình rất căng thẳng, nhưng chuyện sớm dịu lại thôi. Có lẽ tôi sẽ vượt qua chuyện này. Chúng tóm tôi thì cứ để chúng tóm. Tôi không còn quan tâm nữa. Gia đình mới là điều tôi lo lắng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.