Kiếm Hiệp Tình

Chương 91: Nghĩ tới là đã có thể nổi điên



Triệu Thị Tuệ đảo tròng mắt lên trời. Một giọng nói nội tại cho ả biết đã đến thời điểm phải rời khỏi căn hộ này. Cô con gái của người đàn ông già nua có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.

“Đến chỗ chị đi cũng được, Công Tịnh.”

“Từ đây đến đó bao lâu?”

“Chỉ vài phút thôi. Nếu bây giờ em đi vệ sinh là mẹ em sẽ lo lắm đấy.”

Lý do này thuyết phục được cậu bé. Lập Công Tịnh gật đầu, nói: “Thôi được, ta đi thôi.”

Triệu Thị Tuệ thở ra nhẹ nhõm. Tình hình không thể tốt hơn nữa. Cậu bé năm tuổi là món bảo hiểm mạng sống chắc chắn nhất cho ả.

Không một ai nhìn thấy ả đàn bà dắt cậu bé rời khỏi căn hộ rồi rời khỏi ngôi nhà.



Những tập hồ sơ bụi bặm. Những tời giấy đã chuyển màu, lúc xám lúc vàng, loang lổ vết ố, vết bẩn, những tập giấy đã bị hàm răng của thời gian gặm phải và đã nằm rất lâu trong phòng lưu trữ hồ sơ của Sở Cảnh sát thành phố Thượng Thanh.

Chắc chắn những thông tin này cũng có dưới dạng phim tài liệu, nhưng Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào quyết định mang hồ sơ giấy về phòng xem cho thoải mái.

Lúc quay trở lại đây, hai người Trương Anh Hào còn kịp gặp Phan Thị Lan. Cô thư ký của Phục Kim Tiến hôm nay vui vẻ, mặc dù trời đã tối, cô vẫn lo mua cho hai người Trương Anh Hào hai suất ăn nhanh, vừa đủ chất dinh dưỡng mà không quá nặng bụng, cho phép người ta làm việc tiếp. Trong thời gian gần đây, Phan Thị Lan bắt đầu chú ý đến đề tài dinh dưỡng khoa học. Cô ấy ăn rất nhiều rau trộn, sữa chua và ngũ cốc.

Nhưng đó là những điệu nhạc chẳng hợp cho Trương Anh Hào. Thỉnh thoảng Trương Anh Hào lại phải ăn một món chất lượng. Đồ ăn nhanh hầu như chắng bao giờ cho Trương Anh Hào cảm giác no thật sự.

Để giảm bớt hậu quả của những làn bụi bốc lên từ hồ sơ, Trương Anh Hào và Phục Kim Tiến uống nước khoáng. Trương Anh Hào thấy vị nó nhạt thếch, hắn để cho Phục Kim Tiến uống tiếp và quay trở lại với cà phê. Phan Thị Lan đã pha cho Trương Anh Hào cả một bình đầy, để trên bếp hâm nóng.

Hai ngọn đèn tỏa sáng.

Hai quầng sáng phủ xuống bàn làm việc chất đầy những tập giấy đầy bụi. Hai người Trương Anh Hào chia nhau đọc. Phần còn lại trong căn phòng chìm vào bóng tối mờ mờ như chìm xuống sương mù.

Mấy tiếng đồng hồ liền chỉ những âm thanh lặp đi lặp lại: tiếng loạt xoạt của giấy khi hồ sơ được giở sang trang, tiếng e hèm không hài lòng, thỉnh thoảng là một câu rủa mà Trương Anh Hào không kìm được. Phục Kim Tiến nhẫn nại hơn Trương Anh Hào, anh vẫn chưa chửi tiếng nào.

Sau hai tiếng đồng hồ nghiên cứu tài liệu cũ, hai người họ trao đổi với nhau. Phục Kim Tiến ngồi phía đối diện, anh cười, nhìn về phía mặt Trương Anh Hào.

“Đến lượt cậu đấy, Anh Hào!”

“Lượt gì?”

“Tổng kết lại đi!”

Trương Anh Hào thò đuôi bút chì ra đằng sau gáy, gãi gãi cho một vài món tóc dựng đứng lên.

“Mình chỉ có thể nói cùng lắm là bốn câu. Mà như thế là quá ít.”

Phục Kim Tiến gật đầu.

“Đúng, cánh đồng nghiệp của chúng ta ngày đó đã dọn dẹp rất sạch sẽ. Gã sư phụ đó bị bắn chết.”

“Nhưng hắn không phải là người chết duy nhất.”

“Không!” - Phục Kim Tiến lật một vài trang giấy.

“Khi cảnh sát tràn tới nơi thì có hai người thanh niên đã chết.”

“Đúng thế.”

“Họ tự tử.” - Phục Kim Tiến nói. - “Họ đã tự uống thuốc độc, theo như biên bản khám nghiệm tử thi. Các bạn đồng nghiệp của chúng ta đã đến quá muộn. Thêm nữa là cô nàng Triệu Thị Tuệ.”

“Hai mươi hai năm trời nằm mê man. Bất tỉnh vì một cú đập vào đầu.”

“Cậu hiểu chuyện đó không Anh Hào?”

“Không. Mình không hiểu, tại sao cô gái hoặc người đàn bà đó trong suốt quãng thời gian qua lại không hề già đi. Đó là một câu hỏi lớn, đồng thời cũng là một dấu vết.”

Anh nháy mắt với Trương Anh Hào.

“Ý cậu muốn nói dấu vết dẫn tới đâu, anh bạn già?”

Trương Anh Hào nhún vai.

“Mình chưa biết rõ, Kim Tiến. Đây không phải là chuyện bình thường. Chắc ở đây phải có một thế lực nào đó giữ Triệu Thị Tuệ trong móng vuốt của nó.”

“Sức Mạnh Đen.”

“Đúng là mình đã nghĩ tới nó.”

“Nhưng loại nào?”

Trương Anh Hào nhún vai lần nữa.

“Chỉ có một giải pháp thôi. Nó phải liên quan trực tiếp tới nhà sư kia.”

“Nhưng hắn đã bị bắn chết rồi mà.”

“Dĩ nhiên. Nhưng liệu chúng có thể qua mắt hai ta sao? Ta đã gặp quá nhiều trường hợp cơ thể không còn tồn tại nữa, nhưng linh hồn lại quay trở lại. Cả mình lẫn cậu đều đã nhiều lần đối mặt với chuyện này. Chúng ta đơn giản phải tính đến khả năng cơ thể của nhà sư kia đã chết nhưng linh hồn vẫn chưa bị hủy diệt.”

“Và hắn đã chiếm lấy cơ thể Triệu Thị Tuệ.”

Trương Anh Hào đập tay lên một tập hồ sơ.

“Tổng kết lại những gì mà mình vừa đọc ở đây, tất cả đều chỉ hướng đến duy nhất một kết luận. Cô ta đã bị ngất đi, nhưng nhà sư đó và linh hồn của gã đã canh giữ cô ta. Điều đó có nghĩa là hắn đã kiểm soát cô gái trong suốt quãng thời gian đó.”

Phục Kim Tiến nhăn trán.

“Có lẽ như vậy đấy, Anh Hào. Có thể đây là khả năng duy nhất.”

“Ta cứ thống nhất như vậy đã.”

Phục Kim Tiến gật đầu và nhìn vẻ dò hỏi khi Trương Anh Hào cầm ống nghe lên và bắt đầu chọn số.

“Mình gọi về bệnh viện, xem liệu ở đó đã có dấu vết gì mới chưa.”

“Chỉ uổng công thôi.”

“Chờ xem đã.”

Người ta nối điện thoại từ nơi này qua nơi khác. Chờ một lúc sau Trương Anh Hào mới nghe thấy tiếng tiến sĩ Trường Giang ở đầu dây bên kia. Giọng ông mệt mỏi như vừa thức dậy sau một cơn ngủ mê.

“À, hóa ra là anh.”

“Vâng, bác sĩ. Có tin gì mới của nữ bệnh nhân không?”

“Không, không có tin gì cả. Ả ta đã biến mất rồi. Người của chúng tôi thậm chí tìm khắp công viên nhưng chẳng phát hiện ra điều gì. Ả rất biết cách tận dụng thời gian.”

“Vâng, tôi cũng có cảm giác như vậy.”

“Anh biết không, anh Anh Hào.” - Bác sĩ nói và Trương Anh Hào nghe tiếng ông uống một ngụm rượu. - “Tôi không biết nếu bây giờ mà gặp ả thì tôi sẽ làm gì. Mà tôi cũng chẳng muốn gặp ả. Tôi áy náy vô cùng.”

“Bác sĩ hoàn toàn không có lỗi về cái chết của cô y tá.”

“Cứ cho là như vậy đi, nhưng thật lòng tôi nghĩ khác. Còn có một chuyện khác, đúng hơn là một chuyện bí hiểm. Lẽ ra, tôi phải liên hệ với anh từ rất sớm, khi nhận thấy con người đó không già đi. Đó là một chuyện phi tự nhiên, một chuyện bất bình thường mà tôi không giải thích nổi. Trong tư cách bác sĩ trưởng, tôi quả thật đã phạm phải một sơ suất. Mà tôi cũng có phần ích kỷ nữa, bởi tôi chỉ muốn giữ hiện tượng bí hiểm về mặt y học này cho riêng mình hoặc chỉ thông báo cho một số nhỏ các bạn đồng nghiệp biết. Tôi cứ nghĩ làm như vậy là rất tốt cho công cuộc nghiên cứu y học, nhưng thật ra là một chuyện vô cùng tệ hại, anh biết rồi đó.”

“Tôi hiểu.”

“Dù sao, chính tay tôi đã thả một kẻ giết người và thậm chí cũng không giải thích nổi tại sao sự việc lại diễn ra như vậy. Anh đã nghiên cứu những hồ sơ cũ chưa?”

“Đã.”

Giọng nói của bác sĩ hơi có vẻ hồi hộp:

“Thế nào? Có dấu vết gì không?”

“Không.”

“Tôi cũng đã đoán trước như vậy.”

“Bác sĩ đừng hoảng hốt. Hiện chúng ta mới đứng ở điểm bắt đầu.” - Trương Anh Hào nhìn về hướng Phục Kim Tiến lúc này đang loay hoay chép cái gì đó từ một tập hồ sơ ra một mảnh giấy con. - “Chúng ta hiện mới bắt đầu và một tia hy vọng mỏng manh đang xuất hiện ở đâu đó. Kinh nghiệm mách bảo cho tôi như vậy.”

“Rõ rồi, chỉ có điều cứ cho phép tôi tiếp tục nghi ngờ.”

“Nghi ngờ là chuyện rất tự nhiên, thưa bác sĩ.”

Tiến sĩ Trường Giang ngáp: “Hãy gọi điện ngay cho tôi nếu anh có tin tức gì mới nhé?”

“Tôi sẽ làm.”

“Cám ơn anh. Và làm ơn truy đuổi con quái vật đó. Hãy tiêu diệt nó!”

“Tôi sẽ cố hết sức.”

“Thế nào, ông ấy nói sao?” - Phục Kim Tiến hỏi khi Trương Anh Hào đặt máy xuống.

Trương Anh Hào nhún vai.

“Ông ấy biết gì nào? Ông ấy chỉ tự trách mình. Ông ấy nghĩ lẽ ra nên báo cho chúng ta sớm hơn về trạng thái bất thường của Triệu Thị Tuệ.”

“Ông ấy có lý đấy.”

“Mình cũng thấy vậy.”

Phục Kim Tiến gõ gõ ngón trỏ xuống mảnh giấy mà anh vừa ghi.

“Mình vừa đọc lại một phần hồ sơ và ghi lại tên của tất cả các cảnh sát viên đã tham gia chiến dịch hồi đó.”

“Thế nào? Có gì mới không?”

Phục Kim Tiến nhún vai: “Giờ thì chưa thể nói được. Nhưng mình hy vọng sẽ có.”

“Tất cả là bao nhiêu người?”

“Kể cả đội trưởng là bảy người. Như thế cũng đủ rồi. Mình tin đa phần bọn họ bây giờ đã về hưu. Cho một chiến dịch đặc biệt như thế chắc chắn người ta không cử những cảnh sát viên còn quá trẻ.”

“Cậu có lý.”

Phục Kim Tiến bắt đầu đọc cho Trương Anh Hào nghe tên các viên cựu cảnh sát, nhưng Trương Anh Hào chỉ nghe loáng thoáng bằng một nửa bên tai. Suy nghĩ của Trương Anh Hào xoay quanh sự biến mất của một con người hoàn toàn không già đi trong suốt hai mươi hai năm trời. Người ta không thể coi đó là một hiện tượng y học. Nó là một hiện tượng bí hiểm phi tự nhiên. Đối với Trương Anh Hào, chỉ có duy nhất một khả năng: nguyên nhân chính trong trường hợp này phải liên quan trực tiếp đến nhà sư phương nam Quang Vị Hải.

Kinh nghiệm thầm bảo cho Trương Anh Hào biết thế gian có những nhân vật có khả năng đặc biệt mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi. Chính Trương Anh Hào đã chứng kiến không ít sự kiện như thế trong Liên bang, đặc biệt là ở phương nam, nơi cũng là xuất xứ của rất nhiều những phong trào đã và đang lan sang cả Liên bang. Người ta muốn đi một con đường khác, người ta muốn mở ra một thế giới khác chỉ bằng sức mạnh tinh thần và khả năng chế ngự bản thân. Những thế giới mà huyền thoại xưa cũ đã nhắc nhở đến rất nhiều. Trương Anh Hào kính trọng những nhà sư sống trong những ngôi chùa u vắng và một mình tiến hành những công cuộc nghiên cứu của họ, phục vụ cho cái thiện và con người. Rất nhiều lời đồn về khả năng siêu nhiên của họ là đúng với sự thật. Nhưng Trương Anh Hào căm ghét những kiểu nhà sư như Quang Vị Hải, kẻ đã bỏ rừng núi và quê hương, sang những thành phố lớn để bẻ gãy con người, mặc dù ngoài miệng hắn rao giảng những điều hoàn toàn khác. Đó là loại người khiến ta chỉ cần nghĩ đến chúng là đã có thể nổi điên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.