Kiếm Hiệp Tình

Chương 94: Ả đàn bà biến mất



Con quỷ cây lại mỉm cười một cách ghê tởm. Có cái gì trào ra từ khóe miệng phía bên phải của ả, nhìn như một cái lưỡi có cái đầu rất nhọn bị ép lại. Nhưng sự thật, đó là thứ tinh hoa của thân cây đang lừ lừ trôi ra như một loại si rô đặc.

Kế hoạch của ả đã sẵn sàng. Ả sẽ lại hành động đúng như đã từng ra tay với Liễu Minh Không, và ả đàn bà chắc chắn ả sẽ thành công.

Còn hai bước chân nữa. Thế rồi ả đứng sát cạnh giường, sát bên đầu của người đàn ông đang ngủ. Bên dưới chân ả bây giờ là một tấm thảm rất dày, êm như nhung.

Triệu Thị Tuệ nhìn xuống dưới.

Quả đúng là Nguyễn Phan Nam. Trải qua bao nhiêu năm trời, ả vẫn nhận ngay ra khuôn mặt góc cạnh của người đàn ông, dù viên cựu cảnh sát bây giờ đã già đi và mái tóc đã bạc trắng.

Con quái vật gật đầu.

Cái gật đầu như một lời xét duyệt, một hành động mở màn. Ả chỉ cần quay cho ông ta nằm ngửa ra, rồi mọi thứ sẽ lại diễn biến như tự động.

Ả căm ghét người đàn ông này biết bao. Ngày đó, ông ta là người chịu trách nhiệm cho vụ ra quân. Chính tay ông ta đã găm đạn vào cơ thể nhà sư Quang Vị Hải. Ông ta sẽ phải chịu khổ sở cùng cực, sẽ ngạt thở, sẽ chết một cái chết dần dần.

Ả đàn bà cúi đầu xuống, hai tay khẽ giơ lên, chuẩn bị.

Ả ném cái nhìn cuối cùng về hướng cửa sổ.

Khuôn cửa kính trông như một lớp gương mờ mờ. Chẳng có gì chuyển động đằng sau nó. Không một kẻ ăn trộm muốn lọt vào đây. Ngôi nhà này bây giờ chỉ còn có Triệu Thị Tuệ và hai nạn nhân của ả. Và còn thêm một vị khách nữa chứ, vị khách thứ tư - Tử thần!

Hồi tưởng về sự kiện đã xảy ra trước đây cả hai thập niên khiến ả đâm hồi hộp. Mùi thân cây rữa bốc ra từ cơ thể ả đột ngột gay gắt lên gấp bội. Nhưng người đang ngủ không cảm nhận được.

Ả giơ hai tay ra, nhìn xuống đôi bàn tay trông như móng vuốt của ma quỷ trong ánh đèn mờ mờ. Chỉ vài giây nữa thôi, nó sẽ khóa chặt cái cổ kia và ấn xuống.

Trong một tích tắc, khuôn mặt ả méo đi, như chỉ còn là một vệt tả tơi ma quái. Đôi mắt sáng lên, nhưng đó không phải là ánh mắt của Triệu Thị Tuệ, mà là của một kẻ đã qua đời từ lâu, thân hình bây giờ chỉ còn lại một nhúm tro.

Hai tay ả siết tới!

Nhanh như một con rắn mổ, hai bàn tay ả ập vào nhau như hai gọng kìm được đẩy tới từ hai phía. Vừa siết, ả vừa xoay mặt người đàn ông đang ngủ về phía mình.

Ả muốn nhìn thấy ông đau khổ ra sao, ả cũng muốn nói cho ông biết tội lỗi mà ông đã phạm phải, ả muốn phun những lời kết tội vào mặt ông, để rồi sau đó giết ông bằng một thứ nhựa đặc từ những thân cây đã rữa.



Nguyễn Phan Nam tỉnh dậy!

Một cú tỉnh dậy thật khác bình thường. Đó là động tác lao vọt nhanh như chớp từ trạng thái này sang thẳng trạng thái khác. Nó đồng thời còn là động tác bị kéo thẳng vào thế giới kinh hoàng của trạng thái vô phương kháng cự, cái ý thức chỉ trong một phần giây nhận thấy mình không còn thở được nữa và chìm ngập xuống trong cảm giác hoảng hốt vô biên.

Ông tìm cách thét lên.

Nhưng cổ họng ông chỉ đưa ra những âm thanh nghẹn nghẹn, sặc sụa.

Ông mở lớn mắt. Ông nhìn thấy khuôn mặt kinh tởm của ả đàn bà và nét hung bạo hoang dại trong đôi mắt đó.

Nguyễn Phan Nam hiểu rằng thực thể trước mặt ông không biết tha thứ hay nhân nhượng, và đột ngột ông nhận ra ông đang ở trong tình huống nào. Nỗi hoảng hốt kinh hoàng cháy lên trong mắt ông. Nguyễn Phan Nam muốn chuyển động, nhưng kẻ đối diện đè thẳng xuống người ông, giữ chặt tay ông ép ông nằm yên. Trông thân hình ả thật mảnh mai, vậy mà nó nặng như một dãy núi đá.

“Mày phải chết! Mày phải chết!” - Ả đàn bà hào hển vào mặt ông. Rồi ả há mồm ra, cho thứ nhựa đặc bên trong phun ra thành vòi. Đồng thời, làn da mỏng lại như giấy, bên dưới ánh lên một cái đầu lâu lạnh như băng vĩnh cửu.

Dòng chất lỏng chảy ra từ mồm ả. Không còn gì ngăn cản, nó đập thẳng vào khuôn mặt người đàn ông nằm dưới, chảy dọc theo cánh mũi, tỏa ra hai bên má rồi xuống môi, khiến Nguyễn Phan Nam phải nhổ ra.

“Một chút nữa thôi là mày sẽ chết!” - Triệu Thị Tuệ siết mạnh hơn, ả nhấn cả người xuống như muốn đè bẹp người đàn ông dưới giường.

Chính trong giây đồng hồ đó, chuông điện thoại đột ngột reo lên!

Âm thanh vang lên như tiếng còi hú, như một tiếng thét khủng khiếp cắt ngang tấm màn tĩnh lặng trong đêm và khiến cả hai cùng ngạc nhiên.

Không, còn một người thứ ba nữa. Người đàn bà đang nằm cạnh Nguyễn Phan Nam, người đàn bà cho tới nay vẫn ngủ rất sâu bây giờ đột tỉnh dậy. Vợ Nguyễn Phan Nam đã quá quen với những âm thanh này từ thời trước. Đã bao nhiêu lần bà nghe tiếng chuông điện thoại quỷ quái vang lên trong đêm. Bao giờ nó cũng đem lại tin dữ, và dần thành ám ảnh, thúc bà tỉnh giấc, ngay từ âm thanh đầu.

Phản xạ có điều kiện này giờ đây vẫn còn, ngay cả khi chồng bà đã về hưu. Vợ Nguyễn Phan Nam không phải chỉ tỉnh ngủ, mà còn ngồi thẳng người ngay lập tức.

Bà nhìn sang bên phải.

Bà không hiểu gì cả. Bà thấy có hai dáng người, rồi lại nghe chuông điện thoại reo lần nữa.

Nguyễn Phan Nam là một người đàn ông khôn ngoan, tỉnh táo. Ông vẫn chưa quên những gì đã được đào tạo trong thời làm cảnh sát. Từ ngày đó ông đã nổi danh là người có phản ứng nhanh nhạy.

Giống như bây giờ.

Nguyễn Phan Nam nhìn thấy cơ hội của mình lóe lên. Ông không biết thực thể trước mặt ông là ai, nhưng rõ ràng nó đang muốn giết ông và tiếng réo của chuông điện thoại hình như có phần khiến nó bất ngờ.

Có thể thế lắm, hai gọng kìm đang siết trên cổ Nguyễn Phan Nam lỏng ra chút ít.

Viên cựu cảnh sát hành động.

Nguyễn Phan Nam là một chiến binh kỳ cựu. Ông đã đi lên từ hai bàn tay trắng, đã vật lộn cả tuổi trẻ với không biết bao nhiêu băng đảng găng-tơ. Ông biết rõ các kỹ thuật, biết rõ các mánh khóe, và chúng bây giờ chính là mảnh gỗ cho ông trong cơn chết đuối.

Nguyễn Phan Nam đập mạnh đầu lên phía trên.

Trong tích tắc - không, chỉ một nửa tích tắc thôi - ông nhận thấy hai bàn tay đối thủ lỏng và trượt xuống cổ ông.

Trán ông đập thẳng vào mặt ả đàn bà. Đập chính giữa mũi ả.

Chẳng phải chỉ Nguyễn Phan Nam thét lên, mà cả ả đàn bà cũng vậy. Đầu ả giật sang bên, mái tóc vàng nhợt tung tóe, cái mồm méo đi và khép lại.

Nguyễn Phan Nam thoáng hạ người xuống, rồi lại nhanh như chớp hục đầu lên lần thứ hai.

Lần này, ông húc vào ngực ả đàn bà.

Cơ thể ả giật lên và viên cựu cảnh sát bồi tiếp bằng quả đấm trái. Một quả đấm trực diện, giáng thẳng vào cơ thể đối phương và đẩy được nó lùi xa giường một bước.

Lúc bấy giờ vợ Nguyễn Phan Nam mới hiểu điều gì đang xảy ra trong căn phòng tối mờ mờ. Bà thét lên chói chang, nhưng rồi nghe ra giọng thì thào của chồng mình yêu cầu bà ngậm miệng lại. Ông muốn tiếp tục chiến đấu.

Điện thoại vẫn reo.

Nguyễn Phan Nam không chú ý đến cảm giác đau trên cổ. Ông tập trung vào một yếu tố khác hẳn. Theo đúng đà lùi của Triệu Thị Tuệ, ông cũng đập người sang bên, lăn qua cạnh giường, húc thẳng vào người con quái vật.

Triệu Thị Tuệ tìm cách né. Chỉ cần một giây nữa thôi, có lẽ ả đã tránh kịp. Nhưng quá muộn, sức nặng của người đàn ông đập ả ngã xuống đất.

Ả đàn bà gào lên giận dữ, muốn lăn người sang bên, nhưng lăn được nửa chừng thì ả chợt nhận thấy một chân ả vẫn còn tự do.

Con quỷ cây đạp tới.

Nguyễn Phan Nam không gặp may. Cú đạp trúng vào cằm ông, vang tiếng kêu gọn khẽ. Người đàn ông bị văng về phía sau, đập gáy vào thành giường.

Vợ Nguyễn Phan Nam bật điện lên ở phía bà.

Ánh sáng tỏa ra, đủ để nhận dạng kẻ lạ mặt. Triệu Thị Tuệ lúc này vừa nhảy chồm dậy.

Trông ả như một con quái vật.

Cái miệng há thật to, đầy một thứ nhựa đặc của những thân cây thối rữa, ánh mắt như đã hóa đá, khuôn mặt ả bây giờ là hỗn hợp nửa đầu lâu nửa mặt người thường, như thể hai nửa đang giằng co, không biết quyết định cho hướng nào.

Vợ Nguyễn Phan Nam không kìm được nữa.

Nỗi sợ hãi của bà tuôn theo tiếng thét ra ngoài. Tiếng thét đánh lạc hướng Triệu Thị Tuệ, con quỷ cây thoáng nhìn sang phía vợ Nguyễn Phan Nam.

Đó là cơ hội cho Nguyễn Phan Nam quay người. Ông mở ngăn kéo bàn trang điểm.

Trong ngăn kéo có súng lục.

Viên cựu cảnh sát chộp lấy súng, nhưng do bàn tay đổ quá nhiều mồ hôi, khẩu súng tuột đi. Đến lần thứ hai ông mới nắm được nó.

Nguyễn Phan Nam xoay lại.

Trước khi ông kịp nhả đạn, Triệu Thị Tuệ phát hiện ra món vũ khí trong tay đối thủ. Nhanh như chớp, ả cúi xuống giật cái chăn lên cao. Một mảnh vải đung đưa ngay trước mặt Nguyễn Phan Nam, ông phân tâm, buột miệng rủa, nghe điện thoại reo tiếng chuông cuối cùng, rồi ông bóp cò.

Tiếng súng ầm vang như tiếng sấm trong căn phòng nhỏ.

Rồi cái chăn được ném vào mặt ông. Chăn đã bị thủng lỗ, cả mảng tường trước mặt cũng vậy, nhưng kẻ giết người, đáng tiếc, lại không trúng đạn.

Triệu Thị Tuệ lúc đó đã lao về phía cửa. Ả cúi người xuống mà chạy, thu nhỏ mục tiêu như có thể. Lúc ả mở được cánh cửa ra cũng là khi Nguyễn Phan Nam gỡ tấm chăn khỏi đầu. Giận dữ, ông ném nó xuống giường.

Ông bắn lần thứ hai.

Triệu Thị Tuệ thụt người xuống tránh. Ả gặp may. Thân hình hầu như là là sát đất, ả đàn bà choài qua ngưỡng cửa ra ngoài hành lang. Viên đạn lao sát trên đầu ả, rồi cắm ngập vào khung cửa gỗ.

Ả đàn bà biến mất.

“Anh Nam!” - Vợ Nguyễn Phan Nam gào lớn. - “Trời ơi, cái gì thế? Quái vật nào thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.