Kiếm Hiệp Tình

Chương 96: Hy vọng là đúng hướng



Hai người họ dừng lại. Một cảnh sát viên đứng bên cạnh một chiếc xe đi tuần tiến lại chào khi nhìn thấy hai người Trương Anh Hào bước từ chiếc Hạ Cửu Vũ 010 xuống. Những người hàng xóm tò mò xúm lại gần hơn. Có hai người đang cầm trong tay những chai rượu vang, trông có vẻ đang ngà ngà say.

“Họ đang chờ hai anh ở trong kia.”

“Cám ơn.”

Phục Kim Tiến và Trương Anh Hào đi vào nhà. Đèn cháy sáng rực ở mọi căn phòng, khiến ngôi nhà nổi lên như một hòn đảo giữa màn đêm.

Đôi vợ chồng Nguyễn Phan Nam đang ngồi trên ghế sô-pha trong phòng khách. Vợ Nguyễn Phan Nam choàng tay qua vai chồng. Quanh cổ người đàn ông có quấn khăn. Cả hai đang uống nước lọc. Thỉnh thoảng, Nguyễn Phan Nam lại đưa tay lên sờ cuống họng.

Có hai cảnh sát viên đang ngồi bên vợ chồng Nguyễn Phan Nam. Họ biết hai người Trương Anh Hào và im lặng dịch sang bên, nhường hai người họ ngồi gần Nguyễn Phan Nam. Trương Anh Hào chưa kịp tự giới thiệu thì Nguyễn Phan Nam đã phẩy tay.

“Tôi biết anh.” - Nguyễn Phan Nam nói bằng giọng khàn khàn. - “Cả khi không còn tại ngũ, người ta vẫn được cung cấp thông tin.”

“Tốt lắm.”

Vợ Nguyễn Phan Nam không biết Trương Anh Hào nên chồng bà phải giới thiệu. Người đàn bà gật đầu, giơ tay kéo tấm áo choàng sát vào cơ thể, đôi mắt bà vẫn còn ánh lên vẻ kinh hoàng. Chốc chốc, vợ Nguyễn Phan Nam lại liếc thật nhanh quanh phòng, như thể ả sát nhân có thể bất thình lình trở lại và xuất hiện từ bất kỳ ngóc ngách nào.

“Chắc bây giờ hai anh muốn biết chi tiết chuyện gì đã xảy ra?” - Viên cựu cảnh sát hỏi.

“Dĩ nhiên.”

“Tôi biết mà. Nhưng phải nói với các anh ngay từ đầu là cả hai chúng tôi đã gặp may.”

“Tôi hiểu. Chúng tôi đang truy tìm con đàn bà đó.”

“Đàn bà?” - Nguyễn Thị Cẩm Tú kêu lớn. - “Không, đó không phải là một người đàn bà, đó là một con quái vật, một con quỷ. Nó không còn là người nữa. Ông có biết trông nó như thế nào không?”

“Tú, kìa em, để anh kể cho họ nghe.”

“Nhưng mà cổ họng anh...”

“Không sao đâu!”

“Thôi thì tùy anh.”

Nguyễn Phan Nam nhìn một lúc xuống dưới chân ông một thoáng, rồi ông bắt đầu bản báo cáo. Hai người Trương Anh Hào được nghe kể mọi chi tiết. Nguyễn Phan Nam vừa nói vừa không khỏi rùng mình. Mỗi lần như vậy, bà vợ đã đặt bàn tay an ủi lên trên cánh tay ông. Thời gian dài trong đội ngũ cảnh sát quả đã để lại một hiệu ứng rất tốt. Bất chấp tình huống căng thẳng hiện thời, Nguyễn Phan Nam đã trao cho hai người Trương Anh Hào một bản miêu tả Triệu Thị Tuệ thật chi tiết. Ông cũng không quên nói ả đàn bà cuối cùng đã đi về hướng nào và hai người Trương Anh Hào hầu như không có cơ hội đuổi theo ả.

“Nhưng còn một điều, anh Anh Hào, còn một điều mà đến giờ tôi vẫn chưa hiểu nổi. Tại sao lại là tôi, tại sao lại là lúc này?”

“Có một nguyên nhân?” - Phục Kim Tiến nói. - “Nhưng tôi phải kể lại từ đầu, đó là một câu chuyện xảy ra rất lâu rồi. Cách đây đã trên hai mươi năm. Ngày đó ông là nhóm trưởng trong một đợt ra quân tóm bắt một nhà sư tên là Quang Vị Hải, kẻ đứng đầu một nhóm đạo của Thời Kỳ Nguyệt Thụ.”

Ánh mắt người đàn ông như đang chìm vào ký ức. Hai người Trương Anh Hào thấy rõ ông đang cố sức, ông cúi đầu xuống một thoáng, rồi gật đầu.

“Ông nhớ ra rồi chứ?”

Nguyễn Phan Nam phẩy tay: “Vâng, tôi có nhớ!”

Trương Anh Hào bổ sung thêm: “Trong vụ đó đã có người chết. Nhà sư muốn đưa tất cả tín đồ vào một cuộc tự sát tập thể, rồi đứng đó nhìn họ chết. Hai người đã làm theo lời hắn, sau đó cảnh sát xuất hiện.”

“Vâng!” - George Nguyễn Phan Nam đột ngột bật nói được to như bình thường. - “Chúng tôi đã bắn chết hắn.”

“Đúng.”

“Trong vụ đó còn một cô gái. Mãi sau này tôi mới chú ý đến cô ta. Cô ta bị ngất đi và mãi chẳng tỉnh dậy.”

“Cô ta đã ngất suốt hai mươi hai năm trời.” - Phục Kim Tiến nói.

Nguyễn Phan Nam giơ cả hai bàn tay lên và áp lòng bàn tay vào má.

“Trời ạ!” - Ông rên lên. - “Đúng nó. Chính con bé đó. Con đàn bà giết người... đã chui vào nhà chúng tôi trông giống cô ta. Vâng, giờ thì tôi nhớ lại rồi. Ngày đó tôi thậm chí còn đến thăm nó trong bệnh viện. Thế rồi...”

“Không chỉ là trông giống nhau đâu, ông Nam.” - Phục Kim Tiến nói. - “Chính nó đấy. Triệu Thị Tuệ đã tỉnh dậy khỏi cơn mê và thực hiện một đợt trả thù. Nó không quên một điều gì cả. Mối quan hệ của nó với nhà sư còn quá mạnh mẽ.”

“Không, không thể nào!”

“Tại sao không?”

“Không thể thế được! Nó đã già đi hai mươi hai tuổi, nhưng trông mặt mày vẫn như ngày trước.”

“Đúng thế!” - Trương Anh Hào lên tiếng. - “Quá trình lão hóa đã được một bàn tay vô hình ngăn lại.”

“Nhưng khoa học đâu đã tiến triển tới mức đó.”

“Nhưng Sức Mạnh Đen thì có. Đó là sức mạnh của nhà sư đã chết. Chúng ta có thể thiêu hủy cơ thể hắn nhưng tinh thần hắn thì chưa. Tôi chắc rằng linh hồn hắn đã trải qua một cuộc lột xác. Nó đã nhập vào cơ thể cô gái. Nó đã chiếm lĩnh Triệu Thị Tuệ, ông hiểu chứ ạ?”

“Vâng, tôi tin anh.”

Cả hai cảnh sát viên lẫn bà vợ Nguyễn Phan Nam chỉ ngạc nhiên há mồm nghe và nhìn ba người Trương Anh Hào nói chuyện. Những khuôn mặt trắng nhợt, những đôi mắt mở lớn, kinh hoàng. Trương Anh Hào nhìn rõ vợ Nguyễn Phan Nam đang nổi da gà.

“Nó đã giết được hai người rồi.” - Trương Anh Hào thông báo.

“Ai thế?”

“Một cô y tá tên là Phùng Thị Thế Trinh và một đồng nghiệp cũ của ông, Liễu Minh Không.”

Nguyễn Phan Nam đờ người ra. Ông nhìn Trương Anh Hào trân trối, làn môi khẽ chuyển động nhưng một lúc sau mới nói được thành lời.

“Liễu Minh Không!” - Ông thì thào. - “Tại sao lại là Liễu Minh Không? Trời đất, cậu ấy là một trong những người tốt nhất, cậu ấy...”

“Và con đàn bà đó đang giữ cháu ông ấy trong tay.” - Phục Kim Tiến thêm vào.

“Lập Công Tịnh?”

“Đúng thế.”

Nguyễn Phan Nam rùng mình, thân hình ông sụp xuống trong ghế bành và đột ngột như thóp nhỏ hẳn lại. Rồi người đàn ông bật khóc.

“Tôi biết gia đình anh ấy.” - Ông nói. - “Vâng, tôi biết họ.”

Vợ Nguyễn Phan Nam cũng gật đầu. Bà kinh hoàng đến độ không khóc được.

“Tại sao vậy?” - Nguyễn Phan Nam hỏi.

“Chúng tôi không biết thật chính xác. Chúng tôi chỉ có thể đoán, ả đàn bà mang đứa bé theo để làm bùa hộ mạng.”

“Đúng, đúng là bùa hộ mạng.”

“Thế nên chúng ta không chỉ phải tìm ra nó, mà còn phải tìm cả Lập Công Tịnh. Đây là một ý nghĩ hơi có phần lạ, nhưng tôi thật muốn hỏi xem ổng có thể nghĩ ra khả năng con quái đó đi về đâu, trừ địa chỉ của tất cả các cảnh sát viên đã tham gia đợt ra quân hồi đó.”

“Tại sao?”

“Tất cả đã được đưa về một ngôi nhà và bảo vệ.”

Nguyễn Phan Nam nhún vai: “Vậy là anh đánh giá tôi cao quá. Việc xảy ra đã quá lâu rồi, Tôi đã quên đi phần lớn sự việc. Anh phải xem lại trong những tập hồ sơ cũ. Có lẽ anh sẽ tìm thấy ở đó một lời chỉ dẫn.”

“Chúng tôi đã làm, nhưng không có kết quả.”

“Vậy ra tôi là hy vọng cuối cùng của hai anh?”

“Đúng vậy. Ngày đó, chính ông đã lãnh đạo đợt ra quân. Chúng tôi muốn nói đến nhà sư Quang Vị Hải. Qua các tập hồ sơ, chúng tôi biết rằng hắn đã bị bắn chết.”

“Đúng.”

“Nhưng chuyện sau đó ra sao? Ông có thể nói cho chúng tôi nghe được không?”

“Với cái xác phải không?” - Nguyễn Phan Nam nhún vai. - “Người ta không chôn hắn. Nếu tôi không lầm thì cái xác đã bị đốt. Phần tro được đưa vào một tiểu bằng sành và chôn trong một khu mộ tập thể. Chắc các anh biết trong nghĩa trang thường có những nơi dùng để chôn hũ tro của những người không được ai quan tâm đến. Ngoài ra, làm như thế cũng là cách tốn ít tiền của chính phủ nhất. Chắc bây giờ nó vẫn còn ở nghĩa trang đó.”

“Ông còn nhớ tên nghĩa trang không?” - Phục Kim Tiến hỏi.

Nguyễn Phan Nam cân nhắc, ông đưa tay vuốt dọc cần cổ, rờ lên cằm.

“Nếu tôi không lầm.” - Ông lẩm bẩm. - “Có lẽ đó là nghĩa trang Nhật Ánh.”

Viên cựu cảnh sát uống nước rồi nói tiếp: “Nghĩa trang đó rất rộng, có một khu riêng để chôn các hũ tro.”

“Cám ơn ông!”

Nguyễn Phan Nam nhìn hai người Trương Anh Hào, vẻ không hiểu.

“Anh muốn biết điều đó để làm gì?”

Phục Kim Tiến mỉm cười: “Rất đơn giản. Mối quan hệ giữa Triệu Thị Tuệ và nhà sư rất mạnh mẽ. Tôi đoán ả sẽ tìm cách quay trở lại với ngôi mộ, đào chỗ tro lên, để gần gũi nhà sư của ả, dù là trong trạng thái nào chăng nữa.”

“Đúng là điên rồ.” - Nguyễn Phan Nam thì thào. - “Nhưng không quá điên đến mức độ không thể xảy ra. Tôi nhớ tôi cũng từng gặp không ít vụ ăn trộm tro người chết, có một kẻ đã bị chúng tôi truy đuổi. Hắn cũng đã đào một ngôi mộ tập thể để ăn cắp tro. Mọi chuyện đều có thể xảy ra. Đúng vậy, mọi chuyện. Tôi không muốn phản đối các anh.”

“Tốt lắm.” - Trương Anh Hào mỉm cười.

“Anh cho rằng anh có thể gặp lại được con đàn bà đó ở nghĩa trang Nhật Ánh, đúng không?”

“Vâng, tôi tin vậy. Ông thử nghĩ lại xem. Bây giờ ả không thể tiếp tục trả thù bằng con đường bình thường được nữa. Tất cả các cảnh sát viên còn lại đã được đưa về nơi an toàn và được bảo vệ nghiêm ngặt. Đồng thời, tất cả những căn hộ của họ cũng được canh chừng. Nó sẽ gây chú ý, nó sẽ sa bẫy, và đó là điều mà nó không hề muốn. Ngoài ra, nó cũng phải trốn tránh. Nó không thể cứ đi lang thang mãi qua tất cả các phố phường của thành phố này, mà mối liên quan giữa nó với Quang Vị Hải là rất mạnh. Triệu Thị Tuệ chắc chắn muốn được bổ sung sức lực cũng như kiến thức. Hai chúng tôi bây giờ sẽ ra nghĩa trang và kiểm soát khu vực chôn hũ tro.”

“Không đến nỗi tồi.”

“Tôi hy vọng là đúng hướng.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.