"Cho nên nếu gặp được người mang Mệnh Thị, nhớ phải rất cẩn thận khi đánh nhau với họ!"
Trọng Lân bất ngờ nói: "Thế Lam trưởng lão ngài có Mệnh Thị không?”
Lam Hòa cười nhẹ, sau đó chỗ mi tâm trên trán hiện ra một hoa văn thần bí màu trắng.
Hoa văn đó chợt lóe rồi biến mất, Lam Hòa nhẹ giọng nói: " Lúc đột phá cảnh giới Kim Đan, phần lớn đệ tử Đại Hạ
Kiếm Tông đều có thể thu được Mệnh Thị."
"Bởi vì lão tổ của Đại Hạ Kiếm Tông chính là đại năng tu sĩ phi thăng thượng giới!"
Dứt lời, các đệ tử trong điện lập tức ồ lên kinh ngạc.
"Woal Không ngờ Đại Hạ Kiếm Tông chúng ta lại có lão tổ ở tiên giới!"
"Trời ơi, cái này.... các tông môn khác chắc không có đâu nhỉ?"
"Lão tổ... đó là nhân vật bao nhiêu năm về trước rồi cơ chứ."
"Có thể gia nhập vào Đại Hạ Kiếm Tông đúng là chuyện may mắn nhất đời này của ta."
Giờ phút này, tất cả các đệ tử mới vào của Đại Hạ Kiếm Tông đều đang dâng trào lòng tự hào trong tim.
Đó là một cảm giác đặc biệt tự hào về tông môn.
Đợi khi tiếng ôn ào bớt đi, Lam Hòa nhẹ giọng nói: "Được rồi, những kiến thức đơn giản này ta chỉ dạy đến đây thôi."
"Tiếp theo sau đây chính là bài học đầu tiên về nhập môn tu đạo!"
"Đoái Thể!"
Thực ra rất nhiều đệ tử xin vào môn phần lớn đều là người phàm, bọn họ hoàn toàn không biết phải Đoái Thể như thế nào.
Sau khi nghe Lam Hòa giảng giải, mọi người đều đã hiểu đầu đuôi vấn đề.
Sau đó Lam Hoà phát quyển trục, trên đó có ghi một bộ khẩu quyết Đoái thể cơ bản, cùng với phương pháp huấn luyện.
"Cảnh giới Đoái thể nhanh thì ba tháng, chậm thì một năm là có thể đạt được Đoái thể đại viên mãn."
"Ví dụ như... Lý Tuấn Huy."
Lý Tuấn Huy bất ngờ bị điểm tên, hắn ngại ngùng sờ sờ cái mũi. Chap mới l𝓊ôn có tại # 𝑻𝙍𝓊M𝑻𝙍𝑈𝒴e 𝖭﹒𝖵𝖭 #
Sau đó Lam Hòa chỉ vào cái cối đá nặng trăm cân được chuẩn bị sẵn rồi cười nói: "Nào, Tuấn Huy, ngươi hãy biểu diễn nâng tảng đá trăm cân bằng một tay cho mọi người xem đi."
Nàng ta đã nói đến mức này, Lý Tuấn Huy cũng không tiện từ chối.
Năm cái cối đá cực lớn được xuyên qua bởi một thanh sắt.
Dưới sự quan sát của mọi người, Lý Tuấn Huy từ từ đi tới.
Lúc nhập môn, mọi người đều biết thiên phú của Lý Tuấn Huy nghịch thiên cỡ nào.
Nhưng thấy dáng người anh gầy gầy yếu yếu, có người không nhịn được thì thâm: “Cái cối đá kia ít nhất cũng nặng trăm cân, với cái cơ thể gầy gò kia liệu hắn có làm được
không vậy? Hắn còn không cường tráng bằng ta này!"
Có người cũng phụ họa theo: "Đúng thế, có làm được không vậy? Đừng có mà bị đá đè chết đấy..."
Ánh mắt Trọng Lân lóe lên, hắn ta cũng đang ở Đoái Thể đỉnh phong, hắn ta nhìn thấy Lý Tuấn Huy ởi về phía cối đá.
Hắn ta thầm tính toán, với sức lực của hắn ta thì nhiều nhất có thể nâng được ba trăm cân.
Còn Lý Tuấn Huy lại gặp khó khăn, hắn ta cũng không biết cái mà Lam Hòa nói nặng bao nhiêu cân.
Lý Tuấn Huy đứng trước mặt cối đá rồi nhún vai, sau đó hắn từ từ vươn tay phải ra nắm chặt ở giữa thanh sắt.