Kiếm Khóa Giả

Chương 5: Vô Đề



“Giờ chỉ còn một việc cuối là xem vũ khí của mình”

Hoàng Thiên nhắm mắt đưa tay thẳng về phía trước, cảm nhận một sợi nhỏ liên hệ giữa mình với thiên địa.

Hàng ngàn những điểm sáng từ đâu xuất hiện bay đến hội tụ cả bàn tay của Hoàng Thiên, những điểm sáng ấy sắp xếp hình thành một thanh kiếm.

Vài phút sau

Càng ngày càng nhiều ánh sáng hội tụ làm thanh kiếm trở nên rõ ràng. Hoàng Thiên nhắm mắt hồi lâu rút cuộc mở mắt, thét lớn lên

“ NGƯNG BINH”

Các điểm sáng nghe được liền liên kết lại với nhau, các điểm sáng ấy biến mất, xuất hiện là món vũ khí.

Hoàng Thiên cầm vũ khí trên tay, lông mày nhỏ nhăn lại,nghi hoặc tự hỏi đây rút cuộc có phải thanh kiếm hay…… là chìa khóa cổ

Phần thân “thanh kiếm” không có sắt bén, dẹp mà nó lại phình ra như một cây côn dài 60cm, nếu không có phần tay cầm thì nó chẳng khác gì cây côn. Tay cầm và phần đỉnh đầu là hình dáng của một chìa khóa cổ.

Hoàng Thiên cầm “ Thanh kiếm chìa khóa” trên tay nhìn tảng đá lúc nãy mình ngồi, rồi đưa tay lên chém xuống.

“ Keng”

Thanh kiếm đập vào tảng đá, Hoàng Thiên nhìn, tảng đá chẳng bị gì, dù là một vết xước cũng không có khiến hắn cảm thấy rất thất vọng thầm nói

“ Đây là thanh kiếm sẽ theo mình phát triển mà mạnh lên đây sao? Yếu, quá yếu, ngay cả độ sắc bén cũng chẳng có…. “

Nghĩ đến cảnh tượng mình vừa rút thanh kiếm ra, thiên hạ cười nhạo là khuôn mặt hắn liền đen như đáy nồi rồi.

“ Thôi, trời cũng tối rồi, để về nhà rồi kiểm tra sức mạnh của nó vậy” Hoàng Thiên nhìn lên ra khỏi hang động thấy xung quanh đã tối đen như mật, sợ mọi người trong nhà lo lắng nên hắn đành ngưng kiểm tra đánh giá thanh kiếm. thở dài “cầm thanh kiếm chìa khóa” ra khỏi hang động đi về nhà.

Trên đường về nhà hắn nhìn xung quanh, cảm thấy cảnh vật hai bên đường nó khác hơn rất nhiều trước khi vào hang động, cây cỏ mọc dài ra, khu rừng trở nên rậm rạp hơn.

( Hoàng Thiên cứ tưởng lúc hắn ngất đi bất quá là vài giờ đồng hồ rồi tỉnh lại nhưng thật ra hắn đã bất tỉnh đến vài tháng rồi)

“ Con về rồi nè gia đình”

Hoàng Thiên mệt mỏi mở cửa nhà thấy mẹ hắn đang ngồi, đôi mắt sưng vì khóc quá nhiều ôm quần áo của hắn kế bên là Hoàng Thường đang ôm mẹ, đôi mắt ướt đẫm

“ Mẹ đừng khóc nữa mà, ca ca nhất định sẽ trở về thôi….”

“ Ừm, mẹ biết mà, con đừng lo, trời tối rồi con đi ngủ đi, mấy tháng nay mẹ thấy con thường xuyên ngủ rất trễ, đừng như vậy, nó không tốt cho sức khỏe con đâu” Tiêu nữ xoa đầu con nói

“ Tại con không ngủ được…” Hoàng Thường như bị nghẹn vậy, nói không được

Hai mẹ liền ôm nhau an ủi.

Hoàng Thiên không biết chuyện gì xảy ra chỉ thấy hai mẹ con ngồi ôm nhau khóc liền hốt hoảng chạy đến

“ Tại sao mẹ với em khóc vậy, Không lẽ cha có chuyện gì xảy ra sao…. Là do Tạ gia với Lục gia làm à!!!!’ Hoàng Thiên không cầm được sát khí nói

Hai mẹ con nghe được giọng nói liền ngỡ ngàng nhìn hắn.

Hoàng Thường khi thấy được ca ca liền chạy đến ôm lấy hắn, khóc lớn lên

“ Ca…. ca ca…. về rồi… ca ca….. không …… có chuyện gì xảy ra hết” Hoàng Thường ôm chặt hắn



Tiếp sau đó, Tiêu Nữ đã xác nhận được đây là con của nàng cũng chạy đến ôm, ôm luôn cả Hoàng Thường.

“ Thiên Nhi, con của t….không có chuyện gì hết… tốt quá… thiệt tốt quá, lão thiên phù hộ… lão thiên phù hộ” Tiêu nữ vừa khóc vừa mừng cảm tạ trời đất

“ Thường muội, mẹ, chuyện gì xảy ra vậy” Hoàng Thiên ngỡ ngàn nhìn hai mệ con ôm mình, không hiểu chuyện gì xảy ra

Được một lúc lâu, Tiêu nữ mới bình phục lại, nhìn Hoàng Thiên nói

“ Vài tháng nay con đã đi đâu, con không biết là gia đình lo lắng cho con lắm không” Tiêu nữ trách móc nói

“ CÁI GÌ, con đã ra khỏi nhà được mấy tháng rồi sao” Hoàng Thiên không dám tin nói.

Hắn thật không biết, lúc mình tỉnh dậy, đã là vài tháng trôi qua rồi, hèn gì trên đường về hắn lại thấy cảnh vật xung quanh lại khác như vậy.

“ Ừm, Cha con, hắn vì lo lắng mà đã tìm con khắp khu rừng, thậm chí còn vào hang cọp, âm thầm về Trấn La Thành xem xét xem có tin tức về con không” Tiêu nữ nói

“ Cha…..” Hoàng Thiên nghe thấy vậy liền cảm động.

“ Giờ cha đang ở đâu” Hoàng Thiên nói

“ Chắc giờ này hắn sắp về rồi” Tiêu nữ nói

“ Ta về rồi” Hoàng Viêm giọng ểu oải nói

Vài Tháng nay vì tìm kiếm con hắn, hắn đã không ăn không ngủ đi kiếm, kiếm xung quanh khu rừng, liều mạng chạy đến mấy hang động có yêu thú hòng để xem có thấy xác của con mình không, thậm chí còn vào Trấn La Thành nghe ngóng tin tức nhưng vẫn không kiếm được. Thân thể hắn càng lúc càng suy nhược, ốm yếu đi rất nhiều, đôi mắt quầng thâm đã đậm đến đen sậm. Nhìn qua chẳng khác một gì một tên quèn vậy, không còn thần thái của một đức minh quân.

Hoàng Thiên thấy hình dáng cha hắn như vậy, lòng đau như cắt, hối hận vì đã đi mà không nói, hắn cứ ngỡ đi mất quá chỉ tốn vài ngày, nhưng không nghĩ đến bùng một lát lại là vài tháng sau. Hoàng Thiên chạy đến ôm cha hắn.

“ Cha, ta đã về rồi, cha đừng đi kiếm nữa, ta đã về rồi này “ Hoàng Viêm nói, không kìm được cảm xúc mà ôm cha hắn khóc

Hoàng Viêm bất ngờ bị ai đó ôm lấy, đôi mắt thâm sậm nhìn, sau đó như có ai đó gỡ ra, đôi mắt sáng lên nhìn Hoàng Thiên ôm mình, hắn liền ôm chặt lại nói

“ Con của ta không sao, con của ta đã về” Hoàng Viêm ôm nói

Lại thêm một lúc lâu nữa, Hoàng Viêm mới tỉnh táo, đẩy hai vai của con mình ra hỏi

“ Vài Tháng nay con đã đi đâu, và cảm giác này….. con đã bước vào luyện nhục tam cảnh ” Hoàng Viêm kinh ngạc nói. Mới qua vài tháng thôi mà con mình đã một lúc tiến bộ quá nhanh rồi, cái này thật sự là không hợp lẽ thường, phải biết người tu luyện nhục cảnh phải mất vài tháng mới lên được một cảnh giới, như vậy cũng được gọi là thiên tài rồi.

“ Dạ chuyện là thế này” Hoàng Thiên bịa chuyện kể là hắn đi vào rừng không may ngã xuống một cái lỗ, dưới cái lỗ đó là một hang động, hắn đi theo hang động bỗng phát hiện một cái cây có những quả nhìn rất kì lạ nên hái xuống ăn, khi đã chén xong hết nhưng quả đó thì hắn cảm thấy buồn ngủ nên lăn ra ngủ, khi tình dậy về nhà mới biết đã vài tháng trôi qua, tu vi cũng tiến lên hai cảnh giới

Cả gia đình tin tưởng câu chuyện bịa của hắn, dù gì hắn cũng mới ba tuổi, đang là tuổi tò mò mọi thứ xung quanh nên cha và mẹ hắn không cảm thấy nghi ngờ gì, chỉ có Thường muội làm mặt quỷ nói hắn có đồ ăn ngon mà không để lại cho em nó, hắn dỗ dành hồi lâu, hứa một số chuyện thì em nó mới hết giận nhưng dù vậy hắn cũng ra ngoài không xin phép gia đình nên bị mắng vài tiếng đồng hồ mới được thả ra.

Hoàng Viêm nhìn Tiêu nữ đang “ dạy dỗ” con mình liếc mắt nhìn thứ “ đồ chơi” cầm trên tay Hoàng Thiên suy nghĩ, sau khi Tiêu Nữ “dạy” xong rồi mới hỏi con mình

“ Hoàng Thiên con đang cầm gì trên tay vậy cho ta xem thử được không?” Hoàng Viêm hỏi

Hoàng Thiên nghe thấy cha nói vậy liền đứng dậy đưa cho cha hắn. Hoàng Viêm Đánh giá hồi lâu sau đó nói

“ Không tệ, thứ này là một thanh hạ phẩm Huyền khí” Hoàng Viêm nói

Ở Thế giới này đẳng cấp phân chia lần lượt từ thấp cao là Huyền U Hoàng, mỗi cấp lại chia thành Hạ Trung Thượng, mặc dù chỉ là Hạ phẩm Huyền thôi nhưng ở trong Trấn La Thành cũng quý hiếm rồi.

“ Con cũng tìm được ở trong hang động đó à? “ Hoàng Viêm hỏi

“ Vâng “ Hoàng Thiên thành thật đáp

Hoàng Viêm nghe được vậy liền suy nghĩ, nếu đúng là thật thì hang động đó rất có thể còn chứa nhiều báu vật khác. Nếu là vậy thì việc phục hưng gia tộc sẽ đẩy nhanh tiến độ hơn.

“ Con có nhớ là nó là ở đâu không?” Hoàng Viêm hỏi

“ Xin lỗi cha, khi con ra khỏi hang là trời đã tối rồi, đường về tối qua nên con không nhớ được” Hoàng Thiên nói

“Ừm, trời cũng tối rồi, hai con về đi”

“ Dạ”

Về đến phòng Hoàng Thiên ngã xuống giường nằm dài, ngày hôm nay quá nhiều chuyện xảy ra khiến thân thể 3 tuổi của hắn có chút chịu không nổi, hắn liền chợp mắt ngủ.

…….

Ngày hôm sau, hắn tỉnh dậy, mơ màng nhìn xung quanh, hít một hơi thật sâu, cảm nhận căn phòng của hắn,linh hồn lực được tăng lên giác quan, sự nhạy cảm khiến hắn cảm nhận rõ rệt mọi thứ.

Hắn đứng dậy, đi rửa mặt, tắm rửa sạch., về lại phòng nhìn thấy thanh kiếm đang đặt một góc trong tường, hắn đi đến cầm lên, Suy nghĩ tiếp “thanh kiếm chìa khóa” này có tác dụng gì

Suy nghĩ vài canh giờ vẫn không khám phá được gì mới hắn định ra khỏi phòng thì cửa phòng mở ra, đôi mắt to to nhìn hắn cười, miệng nhỏ nhắn nói

“ Ca dậy rồi” Hoàng Thương nở nụ cười chạy lại ôm hắn

“ Ừm, Muội qua phòng ta làm gì, không lẽ muốn ta dẫn đi chơi”

“ Hì hì, Chỉ có ca ca hiểu ý ta, vậy thì ta đi thôi” Hoàng Thường nắm tay kéo Hoàng Thiên

“ Từ từ, đã nào, ta muốn thử cái này” Hoàng Thiên

“ Ca ca muốn làm gì” Hoàng Thường làm khuôn mặt tò mò nói

Hoàng Thiên giải thích một hồi, Hoàng thường nghe được cảm thấy thích thú nên đứng im nhắm mắt.

Hoàng Thiên đang tính dùng công pháp “ Kết Nối Chúng Sinh” để kết nối mình với Hoàng Thường. Hắn thấy Hoàng Thường đã nhắm mắt nên đứng cách xa một khoảng. Sau đó đưa tay về trước mặt Hoàng Thường đọc nhẩm công pháp.

“ Xong chưa ca ca” Hoàng Thường nhắm mắt hồi lâu không thấy gì xảy ra, sốt ruột hỏi

Hoàng Thiên khó hiểu nhìn, hắn đã làm đúng theo các bước nhưng tại sao vẫn không thấy gì hết.

“ Không lẽ liên quan đến thanh kiếm kia?” Hoàng Thiên suy nghĩ

Sau đó hắn cầm thanh kiếm lên, chĩa vào Hoàng Thường đọc nhẫm công pháp.

Bất ngờ. Ánh sáng hội tụ tại đỉnh đầu của thanh kiếm, đến khi ánh sáng ở đỉnh đầu to bằng trái cam thì một đường thẳng từ trái cam bắn ra bay đến tim Hoàng Thường.

“Đẹp quá”

Hoàng Thường khuôn mặt tò mò, ti hí nhìn ánh sáng từ thanh kiếm bắn vào tim mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.