Tia sáng từ đỉnh đầu thanh kiếm của Hoàng Thiên bắn vào trái tim Hoàng Thường.
Hoàng Thường cảm nhận được nơi trái tim mình từng luồng từng luồng ấm áp bao quanh rồi lan ra khắp cơ thể,ngoài ra tinh thần cũng như được tẩm bổ vậy, cảm giác rất dễ chịu, thoải mái.
“ A đây là….”Hoàng Thường cảm giác được có một sợi dây dần hình thành kết nối giữa mình với Hoàng Thiên. Ở trước ngực của Thường xuất hiện hình xăm vương miện
“ Oanh”
Sau khi mối liên kết được thiết lập,Hoàng Thường đột phá, từ Luyện nhục nhất cảnh trở thành luyện nhục nhị cảnh. Hoàng Thường cảm giác bản thân tựa như nhẹ đi rất nhiều, vui vẻ ôm chầm lấy Hoàng Thiên
“ Ca ca ta cảm giác như thân thể giống như trút được một cục đá vậy, không lẽ đây là do ta kết nối với ca ca phải không?????” Hoàng Thường ngây thơ nói
“ Không, đây là cảm giác ngươi đã đột phá lên luyện nhục nhị cảnh, mỗi lần ngươi đột phá, cơ thể sẽ càng thêm mạnh mẽ…..” Hoàng Thiên giải thích
“ Ngươi đã hiểu chưa?”
“um….. vậy ta kết nối với ca ca có tác dụng gì?” Thường muội khó hiểu nói
“ Cái này…. Sau này ngươi sẽ biết được, hiện tại ta quá yếu nên vẫn chưa phát huy được sức mạnh gì của công pháp này …” Hoàng Thiên nói
“ Đối với ta, ca ca là mạnh nhất trên đời” Hoàng Thường cười hì hì
“ Ừm, giờ muội ở đây tu luyện ta xem “
Nghe lời Hoàng Thiên, Hoàng Thường ngồi bệt xuống, bắt đầu tu luyện, khi cô bắt đầu lẩm nhẩm công pháp,hấp thu nguyên khí thì trước ngực cô, hình xăm hình vương miện phát sáng, kế đó, từng luồng nguyên khí dung nhập vào người em càng lúc càng nhanh.
Hình xăm vương miện thì giống như có 1 luồng ánh sáng từ hình xăm ấy thoát ra bay thẳng đến Hoàng Thiên, chui vào cơ thể rồi tan ra thành nguyên khí tẩm bổ nhục thân của hắn.
“ Thật kì diệu, ta cảm thấy bản thân tu vi có 1 tia tinh tiến “ Hoàng Thiên đánh giá bản thân nói
Đây là năng lực đầu tiên của công pháp Kết Nối Chúng Sinh Vạn Vật, hấp thu tu luyện của người khác trở thành của mình. Vì hắn mới nắm được một chút xíu da lông của năng lực này nên chỉ hấp thu được một phần trăm của người khác,chờ hắn luyện tập năng lực này đại thành thì sẽ hấp thu một trăm phần trăm tu luyện.
Một canh giờ sau, Hoàng Thường kết thúc tu luyện, ngạc nhiên nhìn Thiên ca nói
“ Ca ca, hình như tốc độ hấp thu nguyên khí của ta nhanh lên rất nhiều…..”
Thật ra nói là hấp thu vậy thôi chứ thật ra năng lực này giống như một động cơ vậy, khi người ta tu luyện thì sẽ đồng thời khởi động động cơ (cũng chính là hình xăm vương miện) để hấp thu nguyên khí giùm Hoàng Thiên chứ người tu luyện chẳng bị đánh cắp nguyên khí gì cả, ngoài ra còn giúp cho người tu luyện hấp thu nguyên khí được nhanh hơn, đấy gọi là đôi bên vừa có lợi.
“ Ừm đây là năng lực công pháp của ca ca đấy” Hoàng Thiên mỉm cười nói
“ Công pháp của ca ca thật lợi hại, để ta kêu baba và mama đến kết nối với ca” Thường muội phấn khởi muốn chạy ra khỏi phòng nói cho cha mẹ biết nhưng Hoàng Thiên vội vàng nắm lại
“ Không được đâu, Cha mẹ giờ đã là Luyện Cốt Trung Giai rồi, ta không thể kết nối với người hơn ta một đại cảnh giới được và ta không muốn cha mẹ biết thế nên Thường muội giữ bí mật giùm ta nha “ Hoàng Thiên giải thích, Hắn hiện tại đã bịa chuyện rất nhiều rồi, nếu như chuyện này cha mẹ hắn biết được chỉ sợ sẽ nghi ngờ hết tất cả lời nói của hắn mất.
Thường muội nghe xong liền trầm mặc không nói, lát sau nhìn Hoàng Thiên mỉm cười
“ Vậy đây sẽ là bí mật giữa hai ta nha” Hoàng Thường nói
“ Ừm, chúng ta ngoắc tay thề “ Hoàng Thiên đưa ngón tay út ra
“ A, Ca Ca xấu tính, ta không thề, không thề đâu” Hoàng Thường phản kháng
Lát sau, Hoàng Thường cũng bỏ cuộc, xụ mặt đưa ngón tay út ra ngoắc với ngón tay của Hoàng Thiên
“ Ngoắc tay~, Ngoắc tay ~, nếu một người nói dối, kẻ đó sẽ bị chặt ngón tay út đi, bị đánh mười nghìn lần và phải nuốt một ngàn cái kim” Cả hai cùng hát
“ hư Ca ca đáng ghét “ Hoàng Thường buồn bã lè lưỡi nói
“ Ha ha, thôi chúng ta đi ra ngoài chơi nha” Hoàng Thiên đưa tay
“dạ..”
…..
Hoàng Thường dắt hắn đi cả buổi sáng và chiều, cho đến khi màn đêm buông xuống thì cả hai mới về nhà, về đến phòng hắn lại đến chiếc giường thân yêu của mình mà nằm xuống.
“ Em mình lấy đâu ra thể lực nhiều thế nhỉ?” hắn tự hỏi
“Hửm, cảm giác này, Thường muội đang tu luyện sao?” Hắn kinh ngạc, cảm nhận được ở đâu từng luồng nguyên khí bay đến phía mình. Khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng sợ như gặp quỷ đồng dạng, Đi chơi cả ngày trời mà còn có thể lực để tu luyện sao? Sức của em ấy từ đâu có vậy.
“ Ta cũng không thể thua được” Hoàng Thiên ngồi dậy nhưng không tu luyện mà cầm thanh kiếm hắn để trong góc lên.
“ Ngay cả thi triển công pháp cũng nhờ cả nó, không biết nó còn có tác dụng gì nữa không?” Hắn cầm thanh kiếm quơ quơ suy nghĩ.
Một lúc lâu thấy không kiểm tra được gì, hắn lại chán nản nằm xuống, tay cầm thanh kiếm, nhớ lại mọi chuyện.
Đã được 3 năm hắn đến thế giới này, cũng thích ứng được thế giới nơi đây, nhưng dù sao cũng là người từ thế giới khác nên hắn cũng có chút tiếc nuối ở thế giới cũ, nhớ lại baba và mama của hắn ở thế giới kia,hắn vẫn chưa làm được gì giúp cha mẹ hắn cả,
“Không biết cha mẹ ở kiếp trước, hiện tại ra sao nhỉ?” Hoàng Thiên lẩm bẩm nói
“Rung, Rung “
Bất ngờ thanh kiếm khóa trong tay hắn rung lên, lôi cả người hắn dậy, chĩa vào giữa căn phòng.
“ Chíu”
Một điểm sáng nhỏ từ đỉnh đầu thanh kiếm bắn ra, bay đến giữa căn phòng sau đó khuếch trương lên tạo thành một vòng tròn lớn bán kính ước chừng 40cm. Khuếch trương xong thanh kiếm hóa thành hàng ngàn điểm sáng tiêu thất trong không khí.
Hoàng Thiên đồng tử co rút lại, không hiểu chuyện gì vừa xảy ra. Nhìn chằm chằm vào vòng tròn sáng.
“ Đây là chuyện gì xảy ra??? sao thanh kiếm ta biến mất rồi…. và vòng tròn ấy là sao?” Hàng loạt câu hỏi hiện trong đầu hắn
Trầm mặc suy nghĩ một hồi lâu cũng hắn cũng không tìm được nguyên nhân tại sao, việc này thật sự đã quá khả năng nhận biết của hắn rồi.
“ Có lẽ ta nên kiểm tra xem “ nghĩ xong, hắn đứng dậy đi đến vòng tròn ấy vươn tay ra, bỗng nhiên một luồng hấp lực từ vòng tròn kéo hắn vào.
Vòng tròn hút hắn vào trong xong liền thu nhỏ lại biến mất giữa căn phòng.
Trái Đất, Ở Đất nước tên Việt Nice, trong Tỉnh Tp. Hồ Chí Mo, Quận 10, Phường 1, chợ hoa Hồ Thị Ký, buổi tối, ở một góc không có bóng người bỗng xuất hiện một vòng tròn lớn, từ vòng tròn đó nhảy ra một cậu bé khoảng chừng 3 tuổi, cao 60 cm, trang phục là áo dài việt nice thời xưa.
“ Phụt “
Cậu bé đó nhảy ra, tiếp cả người xuống mặt đất. Vòng tròn đưa Hoàng Thiên đến đây liền biến mất.
“ Móa, Rút cuộc là chuyện gì xảy ra vậy “ Hoàng Thiên đứng dậy phủi bụi cả người chửi thề, quan sát cảnh vật xung quanh, sau đó giống nhận ra điều gì, hắn dụi mắt nhìn mọi vật xung quanh một lần nữa, Miệng hình chữ O cằm hình chữ A, không dám tin được khung cảnh trước mắt của mình.
10 phút sau
Hắn đứng đó, lúc này mới lẩm bẩm mở miệng nói
“ Đây là…… Đây là….. Thế giới trước kia của mình,Địa cầu, Trái đất, chuyện này….. rút cuộc là chuyện gì xảy ra?” Hắn tự hỏi, hàng loạt những câu hỏi xuất hiện trong đầu, tại sao hắn lại ở đây, hắn phải ở Thế giới Thần Việt chứ, Không lẽ tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mở của mình……….. Nhưng sau đó một câu trả lời xuất hiện.
“ Đúng rồi, là do thanh kiếm khóa đó!!!!!” Hắn rút cuộc hiểu tại sao hắn lại ở đây, chính là do thanh kiếm khóa của hắn, chính nó đã đưa hắn ở đây, chính nó đã nghe được tiếng lòng của hắn mà mang hắn đến đây, đã biết được nguyên nhân, hắn lại câu mày, bởi vì…….. Thanh kiếm khóa của hắn đã biến mất rồi.
“ Làm sao để trở về đây?” Mặc dù đúng là hắn có luyến tiếc ở thế giới này, luyến tiếc cha mẹ và bạn bè nhưng hắn đã trọng sinh ở thế giới khác, là Hoàng Thiên của Thế Giới Thần Việt, hắn đã không còn ở đây nữa.
Đang suy nghĩ làm cách nào để thoát thế giới này thì bỗng nhiến từ sau lưng hắn nghe giọng nói run rẩy
“ Con phải không Hoàng Thiên????” một người phụ nữ nói
Hoàng Thiên quay lại nhìn,đôi mắt hắn mở to, người phụ nữ này khoảng 40 tuổi nhưng khuôn mặt vẫn còn rất trẻ chỉ xuất hiện vài vết chân chim để thể hiện ra số tuổi, cầm giỏ xách hình như mới mua đồ từ siêu thị về. Đó chính là mẹ hắn ở thế giới Địa cầu. Nguyễn Khang Ngọc.
Hắn nhìn mẹ hắn, cảm xúc trào dâng, hắn muốn chạy đến, ôm thật chặt mẹ hắn, kể ra hắn nhớ mẹ hắn thế nào, cả một bầu trời yêu thương đang trực trào để mà tràn ra nhưng hắn kiềm lại, hắn không thể, giờ hắn đã là người của thế giới khác, Hoàng Thiên ở thế giới này, đã chết rồi.
“ Dạ, xin lỗi cô hình như cô nhìn lầm ng……..” Chưa nói hết câu. Hai bàn tay bất chợt xuống hiện ôm chầm lấy hắn, tiếng khóc tiếp sau đó cất tiếng
“Con, Đúng là con rồi, con chưa chết, con của ta chưa có chết, phật phù hộ, ông trời phù hộ, con của tôi chưa chết” Khang Ngọc khóc, nước mắt tràn ra, Con của cô chưa chết, hắn vẫn sống, vẫn chưa chết, linh cảm của mình là đúng,cảm giác mình là đúng con của mình sẽ ở đây, ở nơi không có người qua lại.
Hoàng Thiên đứng đó không nói, hắn đang kìm nén không cho nước mắt trào ra, đôi mắt đỏ, cảm nhận cái ôm của Khang Ngọc.
Ôm một lúc lâu, Khang Ngọc thả ra, sờ sờ khuôn mặt trắng mịn của Hoàng Thiên,
“ Là thật, không phải ảo giác, là con của ta bằng xương bằng thật, hức hức, Hoàng Thiên con biết không, mẹ đã tưởng con đã chết rồi…..” Khang ngọc nước mắt đầy cả khuôn mặt nói
Hoàng Thiên định muốn nói cái gì thì bỗng nhiên nghe tiếng một người đàn ông cất tiếng trước mặt hắn
“ Bà Đang làm gì mà chạy vào nơi đây, không sợ bị người khác đánh cướp sao “ Người đàn ông từ từ tiến lại cất tiếng nói
Người đàn ông khoảng 45 tuổi, thân hình cường tráng, cao 1m8 từ từ tiếng lại. Là cha của Hoàng Thiên ở thế giới này. Hoàng Tuấn Kiệt
Đặt lên vai Khang Ngọc
“ Bà đang ôm cái g……..” Chưa nói hết câu, ngạc nhiên nhìn người mà Ngọc đang ôm, vô tình bật lên tiếng