Trong đống gạch vụn ngói vỡ, lỗ tai của con vượn già khẽ nhúc nhích, nghe ngóng những động tĩnh nhỏ bé. Lão nhếch mép khom lưng nhặt một miếng ngói bể lên, ước lượng một phen, sau khi đứng dậy nhanh chóng đập vỡ. Mảnh ngói như dao cắt đậu hủ dễ dàng xuyên qua vách tường và nóc nhà, mang theo tiếng sấm xé gió bay đi, phương hướng của nó chính là nơi phát ra âm thanh kia.
Chỉ tiếc con vượn già lại không nhìn thấy tung tích của thiếu niên. Mũi chân lão nhún một cái, thân thể cao lớn vọt lên, một chân đạp vào cột của căn nhà cũ, mượn phản lực nhảy lên khỏi lỗ thủng đáp xuống nóc nhà.
Lão nhìn thấy ở nơi rất xa, thiếu niên lưng đeo cung gỗ đang đứng trên mái cong của một căn nhà, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía con vượn già áo trắng.
Con vượn già cũng biết mình đã tính sai, vừa rồi ném mảnh ngói động tĩnh quá lớn, có lẽ đã rút dây động rừng, khiến cho thằng nhóc quê mùa ở ngõ Nê Bình kia cảm thấy không ổn, vì vậy cũng không dựa vào một chút ưu thế về khoảng cách của cung tên để chiếm lợi. Con vượn già cười mở rộng hai tay, tỏ ý trong tay mình không có thứ gì, sau đó vươn ngón tay ngoắc ngoắc, ra hiệu cho thiếu niên có thể thoải mái dùng các loại mánh khóe, lão sẵn sàng theo hầu đến cùng, tiếp tục thư giãn gân cốt.
Nếu nói lão đang giở trò lừa bịp thì đúng là oan uổng cho con vượn hộ sơn núi Chính Dương này. Tu hành ngàn năm, chân thân ngàn trượng, thân pháp bản lĩnh của lão được được khen là đội trời đạp đất cũng không quá mức.
Trong năm tháng tu hành dài đằng đẵng của vượn Bàn Sơn, nhất là ban đầu khi núi Chính Dương khai sơn lập phái, sơn môn nhỏ yếu, bốn bề thụ địch, hổ sói dòm ngó. Sau khi thủy tổ khai sơn của núi Chính Dương chết trận, con vượn già là đại tướng số một, có loại tử chiến huyết chiến nào mà chưa từng trải qua? So với chém giết trước kia, trận chiến “quy mô nhỏ” trên nóc nhà hôm nay cũng tuyệt diệu không kém. Trong những trận đại chiến rung động tâm can năm xưa, đám tu sĩ đỉnh cao và luyện khí sĩ đều dùng pháp bảo vũ khí từ xa kiềm chế con vượn già, không dám chém giết chính diện. Giống như kỵ binh nhẹ Đại Khương đi lại như gió trên sa trường thế tục, chắc chắn sẽ không đâm thẳng vào binh lính Đại Ly mặc giáp nặng, mà dùng dao sắc cắt thịt chậm, tìm kiếm thời cơ từng chút một, từ từ gọt đi lớp ngoài của trận thế chặt chẽ.
Hiện nay ngoài phiên vương Tống Trường Kính, con vượn già có thể xem là một trong số nhân vật bị thiên đạo nơi này áp chế nhiều nhất. Còn vị tông sư Binh gia đeo hổ phù kia, bởi vì thân phận đặc thù, được vùng trời đất này “coi trọng”, cho nên mặc dù tu vi không tầm thường nhưng cũng không chịu ảnh hưởng rõ ràng.
Vào giây phút này, đối diện với một thiếu niên khỏe mạnh khác với dân chúng bình thường trong trấn nhỏ, con vượn già lại tìm được một chút sảng khoái như năm xưa tắm máu chiến đấu hăng say.
Lão không phủ nhận thiếu niên đã gây cho mình rất nhiều kinh ngạc bất ngờ, biết tính toán lòng người, biết sắp đặt cạm bẫy, biết phát huy địa lợi, đương nhiên quan trọng nhất là lá gan còn không nhỏ.
Con vượn già ngẩng đầu nhìn sắc trời, mặt trời đã hạ xuống phía tây, chiều hôm đã đến, tầm mắt sẽ càng lúc càng bị ảnh hưởng. Mà lão lại hoàn toàn không quen thuộc địa thế của trấn nhỏ, đây có lẽ là một trong số chỗ dựa của tên thiếu niên kia, đại khái có thể xem là một tấm bùa hộ mạng.
Con vượn già bắt đầu chạy băng băng, thế như ngựa phi, một bước có thể vượt qua khoảng cách một trượng, nghe mà rùng mình.
Trong nháy mắt khi con vượn già hành động, thiếu niên cũng xoay người chạy như bay. Hắn không men theo nóc nhà liên miên không dứt đi về hướng bắc, dù sao nơi đó có đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, thế gia tụ tập, rồng nằm hổ phục. Lỡ may có người ra mặt giúp con vượn già kia, Trần Bình An không cảm thấy mình có bản lĩnh chạy thoát khỏi vòng vây được. Cho nên hắn quyết đoán chạy về hướng tây, bởi vì phía nam hướng cầu mái che tầm nhìn rộng rãi, không có chỗ để ẩn thân. So sánh lực chân của hai người, Trần Bình An suy đoán một khi mất đi chướng ngại che lấp, mình sẽ rất khó thoát được con vượn Bàn Sơn truy sát.
Ra khỏi trấn nhỏ về phía tây là núi sâu rừng thẳm, cỏ cây um tùm, rất nhiều đường nhỏ bí ẩn, còn có rất nhiều bẫy do thợ săn đặt xuống.
Đường núi khó đi, nếu không đi theo đường mòn có sẵn thì sẽ rất vất vả, Trần Bình An biết rõ điều này hơn ai khác.
Thiếu niên suy nghĩ không sai, nhưng hắn đã đánh giá sai về con vượn già. Nên biết lão là vượn hộ sơn của núi Chính Dương, hiểu rõ về sông núi sâu sắc lâu dài hơn thiếu niên rất nhiều.
Khi thiếu niên nhảy khỏi nóc nhà cuối cùng đáp xuống đất, hai đầu gối cong lại, khéo léo hóa giải một phần lực rơi, nhanh chóng quay đầu liếc nhìn cảnh tượng phía sau, sau đó tiếp tục khom người vọt tới trước.
Trên đường chạy nhanh, bộ cung gỗ và túi đựng tên đều đã mất tích.
Trong rừng núi, một khi Trần Bình An lựa chọn từ bỏ đường mòn nhiều đời đi lại, “hoảng hốt chạy bừa”, như vậy những thứ này tất nhiên sẽ trở thành rườm rà.
Trông thấy thiếu niên muốn làm cá chạch xuống nước, tâm tình con vượn già hơi bực bội, quay đầu nhìn về hướng nhà Lý gia ở đường Phúc Lộc. Thực ra một khi vào núi, lão không dám nói là chiếm hết địa lợi, nhưng chắc chắn sẽ thành thạo hơn là theo thằng nhóc kia chạy đông chạy tây trong trấn nhỏ.
Con vượn già đã hạ quyết tâm, nhanh chóng cân nhắc thiệt hơn, hít thở sâu một ngụm “không khí mới”, không nhiều không ít, không sai lệch quá lớn, vừa đủ có thể giết người. Chợt thấy sắc mặt lão nổi lên từng trận sóng gợn xanh tím, thân hình cao lớn bất ngờ vọt lên vang dội, tòa nhà đáng thương bên dưới bị lực chân của lão đạp đến sụp đổ hơn nửa. May mà phía tây trấn nhỏ đều là người nghèo cư trú, kiến trúc của nhà cửa yếu hơn nhiều so với đường Phúc Lộc, chẳng hạn như gỗ dùng làm xà nhà và cột đều rất kém chất lượng. Vạn hạnh trong bất hạnh là lúc này một nhà bốn miệng đều không có ở trong.
Con vượn già nhảy lên thật cao, vẽ nên một vòng cung to lớn giữa không trung, lúc đáp xuống vừa khéo ở ngay bên cạnh thiếu niên. Nơi hai chân chạm đất xuất hiện hai cái hố to, bùn xốp mùa xuân bắn lên tung tóe.
Con vượn già đánh một quyền vào vị trí trái tim sau lưng thiếu niên.
Sau lưng con người có nhiều Dương mạch (1), cho nên bất kỳ kinh mạch tạng phủ nào đều liên thông với lưng. Nhất là sau lưng cách trái tim không quá gang tấc, đó là vị trí rất yếu ớt.
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, thiếu niên nghe được động tĩnh bên cạnh đột nhiên phát lực, thân hình còn nhanh hơn hai ba phần so với lúc trước dụ con vượn già đạp lên nóc nhà mục nát!
Như vậy nghĩa là từ đầu đến cuối thiếu niên vẫn luôn ẩn giấu sức lực.
Điều này khiến cho một quyền kia của con vượn già chẳng những không thể xuyên qua lưng thiếu niên, không thể thành công đánh nát trái tim, ngược lại chỉ “quét” một chút vào phần lưng dưới trái tim một tấc.
Mặc dù không trúng thẳng một quyền này, thiếu niên vẫn giống như bị chùy lớn đập phải, hai chân rời đất bay nhào ra ngoài.
Nhìn cảnh tượng tiếp theo, sự mạnh mẽ linh hoạt khiến người ta cảm thán của thiếu niên lại được biểu hiện một cách sâu sắc.
Chỉ thấy khóe miệng thiếu niên giày cỏ rỉ ra tơ máu, sau khi bị một quyền đánh bay, kết cục lẽ ra phải là đầu hướng xuống đất ngã sấp mặt. Nhưng thiếu niên lại vươn hai tay về phía trước, trong nháy mắt chống xuống đất, khuỷu tay cong lại rồi phát lực, cả người lưu loát lộn nhào giữa không trung, biến thành hai chân đáp xuống đất. Sau đó hắn lại mượn quán tính đẩy tới trước, không hề giảm tốc độ tiếp tục chạy như điên.
Cho dù là vượn Bàn Sơn kiến thức rộng rãi đã trải qua rất nhiều trận chiến, nhìn thấy sự kiên trì của thiếu niên trấn nhỏ cũng khó tránh khỏi cảm thấy nhức răng.
Con vượn già giơ tay lên, trên mu bàn tay máu tươi đầm đìa.
Chút thương thế này không tính là gì, lão chỉ cười trừ, nhưng càng quyết tâm gi.ết chết thiếu niên hơn.
Còn vì sao bị thương thì không hề phức tạp.
Xuân hàn se lạnh, thiếu niên ngõ hẹp vốn chỉ mặc quần áo phong phanh, nhưng hôm nay khi xuất hiện trước mắt con vượn già rõ ràng đã mặc dày hơn rất nhiều. Ngoại trừ quần áo của mình, hắn còn tìm một bộ đồ cũ rộng thùng thình của thiếu niên cao lớn Lưu Tiện Dương mặc ở bên ngoài, giữa hai bộ quần áo còn có bí mật khác. Nguyên lai thiếu niên đã làm một bộ “giáp gỗ sứ” cho mình, sáu miếng gỗ dài phân biệt được đục lỗ, dùng dây thừng bằng tơ xuyên qua cột chặt, trước ngực ba miếng, sau lưng ba miếng. Quan trọng nhất là bộ giáp gỗ rất đơn sơ này còn khảm chi chít mảnh sứ nhỏ.
Lúc này tâm tình của con vượn già rất tồi tệ, giống như quan to hiển quý không cẩn thận đạp phải một bãi phân chó thối, hơn nữa trong chốc lát còn rất khó cạo ra.
Hai bàn tay con vượn già nắm chặt, nín thở tập trung, đứng yên tại chỗ, kìm nén khí tức hùng hậu cuộn trào trong cơ thể, sắc mặt từ sóng gợn tím xanh chuyển thành tím bầm, lóe lên rồi biến mất.
Con vượn già giận tím mặt, bởi vì vào lúc này lại có một hòn đá từ trong rừng cây bắn đến.
Lão đưa tay chụp lấy hòn đá cứng rắn kia, lớn khoảng bằng móng tay.
Sau đó những tiếng soàn soạt vang lên, chứng tỏ thiếu niên đang chạy trốn vào trong núi sâu.
Sắc mặt con vượn già rất âm trầm.
Lão quay đầu nhìn trấn nhỏ giữa màn đêm.
Chỉ lo đây mới là kế dụ hổ rời núi thật sự của đối phương.
Nhưng trực giác nói với con vượn già, tốt nhất phải nhanh chóng đánh chết thiếu niên giày cỏ kia trong núi.
- --------
Cây hòe con cháu ở đường Phúc Lộc lúc trước vừa bị thiếu niên thích khách trèo lên, cành cao nhất có thể chịu được trọng lượng một người, vị trí cao hơn nóc nhà rất nhiều. Lúc này có một vị khách không mời đang ngồi ở đó, bên dưới một chút còn một người đang đứng.
Hai người này đột ngột xuất hiện khiến cho trong nhà Lý gia sợ bóng sợ gió, nhưng lại phải nhẫn nhịn giả vờ như không nhìn thấy, bởi vì người đàn ông mặc áo bào trắng ngồi ở đó chính là quan giám sát đại nhân. Ông ta dẫn theo Tống Tập Tân đi lên cây hòe con cháu, nói là muốn cho hắn xem một vở kịch hay. Nhưng khi đó đã là cuối hoàng hôn, thị lực của Tống Tập Tân không đủ, chỉ có thể nghe Tống Trường Kính giảng giải cho hắn cuộc truy sát buồn cười trên nóc nhà ở ngõ Nê Bình lúc trước.
Một tay người đàn ông chống đầu gối, một tay nâng cằm nhìn về phía xa. Trong lúc rãnh rỗi giảng giải quá trình truy sát, thỉnh thoảng sẽ xen vào một ít chuyện bí mật không ai biết trong trấn nhỏ, hoặc là một ít cảm ngộ tu hành vừa ý.
- Nếu không nói đến cơ duyên, chỉ nói đến đồ vật pháp bảo thật sự, bộ Kiếm Kinh nổi tiếng đã lâu kia có thể xếp vào ba hạng đầu trong trấn nhỏ. Nếu như kéo dài tuyến thời gian, xét trong cả ba ngàn năm lịch sử của trấn nhỏ, có lẽ chưa chắc đứng trong mười hạng đầu, nhưng hai mươi hạng đầu thì không có vấn đề gì. Đừng cho rằng thứ hạng này rất thấp, trên thực tế nó đã rất cao rồi.
- Cộng thêm bộ giáp cục kia, nếu thằng nhóc họ Lưu có thể tiêu hóa hết những thứ này, theo bản vương thấy cơ duyên của hắn không hề kém hơn năm người các ngươi.
Tống Tập Tân không ngẩng đầu lên, bởi vì có một người khác đã để chân trên đầu thiếu niên. Hắn chỉ hiếu kỳ hỏi:
- Vậy tại sao hắn lại bị con vượn già núi Chính Dương một quyền đánh chết?
Tống Trường Kính hờ hững cười nói:
- Vận may quá tốt nên bị người khác đố kị, lại không có chỗ dựa, rất khó hiểu sao?
Vẻ mặt Tống Tập Tân đầy nghi hoặc, hỏi:
- Vậy khi đó ở ngõ Nê Bình, tại sao chú không quyết tâm lôi kéo hắn hơn?
Phiên vương Đại Ly ngồi trên đầu thiếu niên cười ha hả, cực kỳ sảng khoái, cười rất lâu mới nói:
- Bản vương đối với những thiên tài tu hành trên núi kia... tóm lại chờ sau khi ngươi ra ngoài, nghe được một danh hiệu khác của bản vương, sẽ hiểu được nguyên do trong đó.
Tống Trường Kính đột nhiên đứng lên, nhìn về nơi xa, vẻ mặt hơi biến đổi, một tay khẽ vuốt đai ngọc trên hông, ánh mắt nóng bỏng.
Trong mắt vị đại tông sư võ đạo gần như “leo lên cao nhất ta thành đỉnh” này, ở tận cùng phía tây trấn nhỏ, sau khi con vượn Bàn Sơn phá hư quy củ, trong nháy mắt cơ năng vận hành của trời đất không ngừng xao động, khiến cho khí tức ở khu vực đó trở nên hỗn loạn, giống như một món đồ gốm tồi tàn nổ ra tung tóe.
Tống Trường Kính chậm rãi nói:
- Có thể ngươi sẽ cảm thấy rất khó hiểu, vì sao những người xứ khác kia đều có một loại ánh mắt xem người khác như con kiến. Ngươi thật cho rằng đây chỉ là do bọn họ trời sinh tự phụ? Mắt mọc trên trời sao? Tính cách là một phần nhỏ nguyên nhân, còn phần nhiều là do xu thế tất yếu. Ngươi chưa từng ra khỏi trấn nhỏ, không biết được địa vị siêu nhiên của những tiên sư này ở thế giới bên ngoài.
Tống Tập Tân đáp:
- Cháu không hề cảm thấy khó hiểu.
- Nói chuyện với người từng đọc sách đúng là tốn sức.
Tống Trường Kính cũng không cảm thấy bất ngờ, thản nhiên tiếp tục nói:
- Bởi vì có một ranh giới nằm giữa các ngươi và bọn họ. Ranh giới này nói lớn không lớn, đối với một số người thì còn không bằng mương nước nhỏ, chỉ cần gặp được nó là có thể sải bước đi qua. Giống như ngươi và Lưu Tiện Dương lúc trước, còn có nhân tài đọc sách Triệu Dao được tông môn Đạo gia lớn ở châu khác nhìn trúng, đều nằm trong hàng ngũ này. Nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ, phần lớn người trong trấn nhỏ nhìn ranh giới kia giống như đối diện với một rãnh trời, ngay cả khao khát vượt qua cũng không có nổi.
- Hai nhóm người bị ranh giới kia phân chia, thực ra chênh lệch lớn như... người và cỏ cây vậy, không khác nào âm dương cách biệt, thậm chí còn lớn hơn.
Nói đến đây phiên vương Đại Ly đột nhiên ồ lên, hơi kinh ngạc, sau đó giống như cười trên nỗi đau của người khác nói:
- Lần này con súc sinh già kia gặp xui xẻo rồi, lại chọc phải một con nhím nhỏ như vậy, ẩn giấu rất sâu. Tống Tập Tân, bây giờ bản vương có phần hiểu được suy nghĩ của ngươi rồi. Ai gặp phải một đối thủ như vậy đều sẽ cảm thấy khó chịu, ngoại trừ dứt khoát dùng một quyền đánh chết, nếu không thì đúng là một chuyện rất phiền phức đáng ghét.
Sắc mặt Tống Tập Tân không vui.
Trong nhà lớn Lý gia cách đó không xa vang lên tiếng hò hét, còn có lá bài tẩy trong tối giận dữ ra tay.
Quả nhiên thiếu niên giày cỏ kia còn có viện trợ tiếp ứng.
Hơn nữa còn không phải là người bình thường.
Tống Trường Kính cười cười, cho dù bóng dáng của thích khách kia lướt qua bên dưới cây hòe con cháu, vị phiên vương này cũng không có ý định ngăn cản.
Trong tầm mắt, bóng dáng cao lớn của con vượn già từ phía tây chạy về, không ngừng “nhấp nhô” phía trên trấn nhỏ. Còn như lúc đáp xuống có đạp sụp nhà cửa hay không, có phá hư bố trí trong viện người khác hay không, lão lại chẳng hề để ý.
Con vượn già núi Chính Dương kia dường như muốn tìm một nơi trút giận.
Tống Trường Kính bỗng nhíu mày, tiếp đó lại thư thái, sau đó trong nháy mắt chiến ý dâng trào bộc phát.
Võ phu Đại Ly Tống Trường Kính đời này rất thích ba chuyện, xây mộ địch, giết thiên tài, chiến thần tiên.
Trong khoảnh khắc Tống Tập Tân trợn to hai mắt, chẳng biết từ lúc nào người đàn ông trên đầu đã đáp xuống đường Phúc Lộc, đối diện với ông lão cao lớn từ nơi xa chạy như bay đến, đơn giản gần như thô bạo đâm vào nhau.
Phiên vương Đại Ly, vượn già Bàn Sơn.
Mỗi người trao đổi một quyền, đánh trúng ngực đối phương.
Tống Trường Kính không lùi mà tiến tới, bước lên trước một bước, con vượn già thì lại lui về sau một bước.
Lại là mỗi người một quyền, lần này đánh vào ấn đường trên trán đối phương.
Tống Trường Kính bước nhanh lên trước, lần này chỉ có ông ta xuất quyền.
Một bước đạp mạnh tới trước, hai đầu gối hơi gập lại, tay trái vươn ra trước, tay phải nắm lại co về phía sau.
Người đàn ông này mặc một bộ áo bào trắng như tuyết, tay áo rộng phất phơ, dưới chân lại là đá xanh vỡ nứt đầy đất.
Một quyền đánh thẳng tới.
Con vượn già đành phải giơ một bàn tay ra, ngăn cản nắm tay của Tống Trường Kính.
Giữa trời đất dường như loáng thoáng vang lên hai tiếng nổ tung trước sau.
Con vượn già lại trượt ra hơn mười trượng, mặt đất bằng đá xanh bị cày thành một khe rãnh nhìn thấy mà giật mình.
Tống Trường Kính khẽ vung tay áo, một tay đặt phía sau người, một tay vịn đai lưng bạch ngọc trên hông, cười híp mắt nói:
- Tề Tĩnh Xuân, đến lúc này ngươi vẫn không ra mặt ngăn cản sao? Chẳng lẽ thật sự muốn bình đã vỡ lại còn vỡ thêm? Đừng chứ, hãy chống đỡ thêm một lát nữa.
Con vượn già thở ra một hơi khí đục.
Tống Trường Kính giơ một tay lên, lắc lắc cười nói:
- Chờ sau khi bản vương ra ngoài hãy đánh tiếp, bây giờ ai làm chuyện nấy trước đã.
Con vượn già nhếch miệng cười:
- Tống Trường Kính, vậy đến lúc đó tốt nhất ngươi có thể đánh thắng ta, nếu không biên quân phía nam Đại Ly sẽ không dễ chịu đâu.
Tống Trường Kính mỉm cười nói:
- Như ngươi mong muốn.
Con vượn già hừ lạnh, một mình đi vào nhà lớn Lý gia, thấy tiểu thư vẫn bình yên vô sự, thậm chí còn chẳng sợ hãi chút nào. Sau khi con vượn già hiểu được tình hình cặn kẽ, phát hiện đó chỉ là một mánh khóe vụng về, lão suy nghĩ một lúc, liền cười gằn chạy về phía tây trấn nhỏ.