Kiếm Lai

Chương 108: Đại địch trước mặt



Trần Bình An dẫn Ninh Diêu đến trước một pho tượng thần nhiều màu, cao hơn đàn ông trai tráng khoảng một cái đầu. Pho tương này vốn có ba đôi tay, nhưng hôm nay chỉ còn một cánh tay nắm lại giơ lên cao, cùng với một cánh tay đang “bắt tay” ở chỗ thấp. Sở dĩ một cánh tay lại có thể bắt tay, hóa ra là do mười ngón tay của tượng thần đan xen vào nhau, cho nên dù cánh tay kia đã bị đứt ngang vai nhưng vẫn lưu lại cổ tay và bàn tay.

Tượng thần bằng đất nhiều màu có hình dạng thần tiên mặc giáp, nhiều râu, áo giáp sáng ngời, vảy màu nối liền nhau. Ven rìa phiến giáp có trang trí hai đường ngọc châu, trải đầy những hạt châu nhỏ. So với bộ giáp cục tổ truyền xấu xí ở nhà Lưu Tiện Dương, chỉ xét riêng bề ngoài thì đúng là chênh lệch giống như Trĩ Khuê và Mã bà bà vậy.

Tượng thần đạp lên một bệ đá đen nhánh vuông cức. So với pho tượng thần không đầu mà hai người ăn nhờ ở đậu đêm qua, pho tượng thần sơn màu này mặc dù có rất nhiều cánh tay cụt, hơn nữa màu sắc loang lổ, nhưng vẫn toát ra một luồng tinh khí thần rạng rỡ. Quan trọng nhất là ở phần eo của tượng thần bằng đất, tư thế hai tay quấn lấy nhau lại cực kỳ quái lạ.

Ninh Diêu vừa nhìn liền nắm được đầu mối, đã hiểu vì sao Trần Bình An lại vội vã dẫn mình đến đây, bèn gật đầu nói:

- Quả thật có phần giống với thế đứng trong Hám Sơn phổ, nhưng lại có điểm khác với thủ ấn trong quyền phổ.

Ninh Diêu suy nghĩ môt lúc, hỏi: 

- Có tìm được những cánh tay cụt còn lại ở gần đây không?

Trần Bình An ngồi xuống đất, vẻ mặt tiếc nuối lắc đầu nói: 

- Đã tìm rồi nhưng không thấy, đoán rằng đã sớm bị đám trẻ tới đây chơi bịt mắt bắt dê đạp nát rồi. Nhiều năm như vậy, đám thần tiên Bồ Tát bằng đất này có lẽ đã phải chịu đủ đau khổ. Cô xem thử nắm tay cao nhất của vị này, nơi cổ tay đã thiếu một mảng lớn, bên cạnh còn có rất nhiều vết nứt, rõ ràng là bị người ta dùng giàn ná hay đá phá hoại. Đám trẻ trong trấn nhỏ đều như vậy, người lớn càng cấm đến đây chơi thì chúng càng thích lén lút tới bắt dế, đào rau dại. Nhất là hàng năm lúc tuyết rơi, thường có mấy chục đứa ở chỗ này chơi ném tuyết, rất náo nhiệt, chơi say sưa rồi thì còn quan tâm đến gì nữa. Hồi nhỏ còn thích leo trèo, xem ai trèo lên cao hơn. Còn có đứa thích trèo lê.n đỉnh đầu tượng thần đi tiểu, thi xem ai tiểu được xa hơn. Cho nên cô nghĩ xem, nhiều năm trôi qua đã không còn tượng đất nào hoàn chỉnh nữa. Thực ra khi tôi còn nhỏ thì nơi này có thêm mấy tượng thần bằng gỗ, sau đó nghe nói có kẻ lười biếng ngại lên núi đốn củi quá mệt mỏi, cho nên đã để ý những pho tượng này, khi vừa vào đông đã lén lút kéo về nhà chẻ thành củi đốt rồi.

Thiếu niên vẫn ngồi ở đó nhỏ giọng nói, có vẻ trầm lắng thương cảm:

- Khi đó tôi bị lão Diêu chê không có thiên phú đốt lò, cho nên bị sai đến trên núi đốt than. Nếu tôi ở trong trấn biết có người làm như vậy, nhất định sẽ khuyên nhủ một phen, không được thì tôi có thể đáp ứng giúp hắn đốn củi. Thần tiên gỗ Bồ Tát đất, tuy trước giờ chưa từng hiển linh, nhưng dù sao cũng là Bồ Tát thần tiên, kết quả lại bị chẻ thành củi đốt. Sao có thể làm chuyện thất đức như vậy...

Lúc này trọng điểm quan tâm của Ninh Diêu và Trần Bình An hoàn toàn khác nhau.

Một tay Ninh Diêu vê cằm, tay còn lại đỡ lấy khuỷu tay, ánh mắt lấp lánh, chậm rãi nói:

- Nếu ta không đoán sai, thủ ấn của quyền phổ nhà ngươi chính là thoát thai từ đây. Nhưng không phải từ đôi tay mà ngươi nhìn thấy hiện giờ, mà là đôi tay chính giữa phía trước pho tượng Linh Quan Đạo giáo này (1), chính là thủ ấn do đôi tay đã mất bấm quyết. Mặc dù ta không biết vì sao người viết quyền phổ chỉ chọn một trong số đó, hơn nữa không chọn thủ thế mà chúng ta nhìn thấy hiện giờ, nhưng ta có thể xác định một chuyện, thủ ấn, hay có thể gọi là ngón tay Linh Quan bấm quyết này, không chừng còn phân ra lớn nhỏ.

Trần Bình An nghe giống như rơi vào trong sương mù, nhưng không quên phản bác nhắc nhở: 

- Quyền phổ là của Cố Xán, tôi chỉ bảo quản thay mà thôi.

Ninh Diêu không tranh cãi với Trần Bình An, đưa tay chỉ vào tư thế thủ ấn của pho tượng Linh Quan Đạo giáo này, giải thích:

- Nhìn thấy không, trong quyền phổ là ngón út tay phải nhô ra, còn ở đây là chín ngón phân biệt quấn lấy, bao quanh, móc vào với nhau, chỉ vươn ra một ngón trỏ tay trái mà thôi, trông rất nổi bật. Chính là vì bấm ngón tay thành kiếm quyết, cuối cùng dùng để bồi dưỡng ngón trỏ.

Ninh Diêu tiếp tục nói:

- Ta đi lại trong thế giới của các ngươi nhiều năm, cũng đã thấy không ít Tứ Đại Thiên Vương trong chùa chiền và Linh Quan trong đạo quán, pho tượng đất này...

Trần Bình An yên lặng chờ khúc sau, kết quả chờ cả buổi cũng không nghe được đáp án, đành phải lên tiếng hỏi: 

- Có chỗ nào kỳ lạ sao?

Ninh Diêu gật đầu, nghiêm túc nói: 

- Là loại thấp nhất.

Thiếu niên ngồi dưới đất không nói gì, chỉ giơ ngón cái với nàng.

Ninh Diêu quay đầu hỏi: 

- Ngươi đã từng thấy tượng thần Linh Quan Đạo môn còn cao hơn núi Phi Vân của các ngươi chưa?

- Đương nhiên chưa từng thấy.

Trần Bình An ngẩn ra, nghi hoặc nói: 

- Núi Phi Vân nằm ở chỗ chúng ta à?

Ninh Diêu bừng tỉnh, giải thích: 

- Chính là ngọn núi cao nhất ở chỗ các ngươi. Nghe nói rất lâu trước đây, từng có một vị cao nhân đắc đạo đã chôn một món Thiên Sư ấn ở núi Phi Vân, dùng để trấn áp long khí của vùng trời đất này.

Ánh mắt Trần Bình An sáng lên:

- Biết phương hướng đại khái chứ, chúng ta có thể đi đào không?

Ninh Diêu cười híp mắt nói:

- Thế nào, muốn đào lên bán lấy tiền à?

Trần Bình An bị vạch trần chân tướng hơi xấu hổ, thẳng thắn nói: 

- Cũng không nhất định phải bán lấy tiền, chỉ cần là thứ tốt và đồ vật đáng giá, để ở nhà làm đồ gia truyền cũng được.

Ninh Diêu dùng ngón tay nhấn nhấn vào cái kẻ trong mắt chỉ có tiền kia, tức giận nói: 

- Sau này nếu ngươi có thể khai tông lập phái, có một chưởng môn tông chủ biết tích tiểu thành đại, quản lý ngăn nắp như ngươi, ta đoán rằng đệ tử khách khanh cả đời sẽ không lo ăn mặc, cứ nằm yên hưởng phúc là được rồi.

Trần Bình An không nghĩ xa như vậy, còn về khai tông lập phái gì đó thì càng nghe không hiểu.

Hắn đứng lên hỏi: 

- Bất kể lớn hay nhỏ, trước mắt cũng xem như là một loại thủ ấn đúng không?

Ninh Diêu gật đầu nói:

- Thủ ấn lớn nhỏ phân ra tay trái tay phải, đối tượng bồi dưỡng thật sự chắc chắn không phải ngón trỏ trái và ngón út phải, mà là một đường đi ngược lên, cho đến...

Nói tới đây Ninh Diêu lại nhắm mắt tập trung, thậm chí nàng không cần đứng thế bấm quyết thì trong lòng vẫn có thể sinh ra cảm ứng. Sau khi mở mắt nàng lại cong ngón tay chỉ vào hai chỗ sau đầu mình, phân biệt là hai khiếu huyệt Ngọc Chẩm và Thiên Trụ, đúng là chỗ khá thích hợp để nuôi dưỡng phi kiếm bản mệnh. Nàng cười nói: 

- Thủ ấn tay trái tương ứng với nơi này, còn tay phải lại hướng về nơi này.

Trần Bình An ngỡ ngàng nói:

- Ninh cô nương, thực ra tôi vẫn luôn muốn hỏi, thủ ấn này tuy nói là thế đứng của quyền phổ, nhưng ngón tay vặn tới vặn lui như vậy, rốt cuộc có liên quan gì tới việc luyện quyền? Có thể tăng cường sức lực sao?

Ninh Diêu chỉ trợn tròn mắt.

Nếu như bảo Ninh Diêu giải thích cụ thể võ học hoặc là đường lối tu hành, vậy đúng là làm khó nàng rồi, càng đừng nhắc tới bảo nàng nói xem làm thế nào thuận lợi vượt qua hố lớn hố nhỏ trên đường đi. Dù sao đối với Ninh Diêu, những đạo lý nhàm chán nhất này còn cần phải nói ra sao? Không phải là vận hành một cách tự nhiên quen cửa quen đường à?

Thế là thiếu nữ nghiêm mặt giáo huấn thiếu niên:

- Cảnh giới không tới, có nói ra cũng vô ích! Ngươi hỏi nhiều như vậy làm gì, cứ vùi đầu khổ luyện là được! Thế nào, không chịu khổ được à?

Trần Bình An nửa tin nửa ngờ, cẩn thận nói: 

- Ninh cô nương, thật như vậy sao?

Ninh Diêu khoanh tay trước ngực, vẻ mặt quang minh chính đại bất di bất dịch, hỏi ngược lại:

- Không phải vậy sao?

Trần Bình An không truy hỏi chuyện này nữa, ngẩng đầu nhìn về pho tượng thần sơn màu được Ninh Diêu gọi là Linh Quan Đạo môn, nói: 

- Đây là thần tiên ở nhà đám người Lục đạo trưởng à.

Ninh Diêu bất đắc dĩ nói:

- Cái gì là thần tiên ở nhà đám người Lục đạo trưởng? Thứ nhất, Đạo gia Đạo gia, mặc dù cũng có chữ “gia”, nhưng chắc chắn không phải là nhà giống như dân chúng trấn nhỏ các ngươi thường gọi. Đạo gia rộng lớn vượt xa tưởng tượng của ngươi, thậm chí ngay cả ta cũng không biết đạo sĩ của Đạo môn rốt cuộc có bao nhiêu chi nhánh trường phái, chỉ nghe cha ta nói hôm nay Tổ đình phân làm bốn vị trí trên dưới nam bắc... Bỏ đi, nói với ngươi những chuyện này cũng giống như đàn gảy tai trâu. Thứ hai, thần tiên thần tiên, mặc dù các ngươi đã quen gọi chung như vậy, thậm chí phàm phu tục tử khắp thiên hạ cũng gọi như vậy, nhưng suy cho cùng thần và tiên lại đi theo hai con đường khác nhau. Ta lấy một ví dụ, người tranh nhau khí phách, Phật tranh nhau nén nhang, câu này ngươi đã nghe chưa?

Trần Bình An gật đầu nói: 

- Trước kia khi Mã bà bà ở ngõ Hạnh Hoa cãi nhau với mẹ Cố Xán, tôi thường nghe được câu này.

Lúc này Ninh Diêu ra vẻ giống như chỉ điểm giang sơn:

- Phật tranh nhau nén nhang, vì sao phải tranh? Bởi vì thần đúng là cần hương khói, không có hương khói thì thần sẽ dần dần suy yếu, cuối cùng mất đi pháp lực vô biên. Đạo lý rất đơn giản, giống như một người mấy ngày không ăn ngũ cốc hoa màu, sức lực ở đâu ra? Vì sao triều đình thế tục yêu cầu quan viên các nơi cấm tiệt xây miếu tràn lan? Chính vì sợ hương khói nhân gian lộn xộn, khiến cho một số người hoặc thứ gì đó vốn không nên thành thần lại trèo lên được ngôi vị của thần. Lùi một bước mà nói, cho dù những kẻ tự tiện thành thần kia bản tính vốn lương thiện, bằng lòng che chở dân chúng địa phương hàng năm, không hề vượt quá quy củ của trời đất, nhưng đối với hoàng đế quân chủ khoe khoang là “thân thể chân long”, những ngôi miếu không được triều đình sắc phong này lại đang gây họa cho phong thủy một phương, chẳng khác nào phiên trấn cát cứ (2), làm suy yếu khí vận của vương triều. Đó là hành vi đào chân tường, bởi vì nó sẽ rút ngắn thời gian vương triều duy trì, giường nghiêng thì làm sao ngủ được?

- Còn về tiên, rất đơn giản, những người xứ khác mà ngươi nhìn thấy, tám chín phần mười đều có thể xem là tiên, ngay cả con vượn già núi Chính Dương kia cũng tính là nửa tiên. Bọn họ đều tự mình đi trên đại đạo, từng bước lên núi, đi đến đỉnh núi trường sinh bất hủ. Người tu hành còn được gọi là luyện khí sĩ, chuyện tu hành thì được gọi là tu tiên hoặc tu chân.

Trần Bình An hỏi:

- Vậy pho tượng Linh Quan Đạo môn này rốt cuộc là thần hay tiên? Theo như cách nói của Ninh cô nương, chắc được xem là tiên nhân là trong Đạo môn đúng không?

Sắc mặt Ninh Diêu nghiêm túc, khẽ lắc đầu, không tiết lộ thiên cơ nữa.

Nàng đột nhiên nhíu mày.

Một hòn đá đột ngột bắn tới, đập mạnh vào nắm tay giơ cao hơn đầu của tượng thần Linh Quan, khiến cho rất nhiều mảnh vụn rơi xuống.

Ninh Diêu phất phất tay, xua tan đất vụn bụi bặm từ trên đầu rơi xuống.

Trần Bình An đứng lên, quay đầu nhìn theo ánh mắt của Ninh Diêu, kết quả nhìn thấy một bóng dáng ngoài dự liệu.

Có một thiếu niên thấp bé gầy gò đen nhẻm, ngồi xổm trên một tượng thần ngã dưới đất ở phía xa, một tay không ngừng ném đá lên rồi chụp lại.

Trần Bình An xoay người đứng kề vai với Ninh Diêu, nhẹ giọng nói: 

- Hắn tên là Mã Khổ Huyền, là cháu trai của Mã bà bà ở ngõ Hạnh Hoa kia. Hắn là một kẻ rất kỳ quái, từ nhỏ đã không thích nói chuyện. Lần trước gặp phải hắn trong khe suối nhỏ, Mã Khổ Huyền còn chủ động nói chuyện với tôi, hắn đã sớm biết đá mật rắn rất đáng giá.

Sau khi thiếu niên tên là Mã Khổ Huyền đứng lên, lại tiếp tục ước lượng hòn đá kia, cười rạng rỡ nhìn Ninh Diêu và Trần Bình An, đi thẳng vào vấn đề: 

- Nếu ta đến Lý gia ở đường Phúc Lộc, nói với con vượn già núi Chính Dương kia là đã tìm được hai người các ngươi, ta nghĩ dù thế nào cũng sẽ lấy được một túi tiền. Nhưng chỉ cần các ngươi cho ta hai túi tiền, ta sẽ giả vờ như không thấy gì cả. Trước đó phải nói rõ, đây chỉ là buôn bán mà thôi, đừng nghĩ đến chuyện giết người diệt khẩu. Trên đất có nhiều thần tiên Bồ Tát đang nhìn chúng ta như vậy, cẩn thận gặp phải báo ứng đấy.

Ninh Diêu thẹn quá hóa giận đang muốn lên tiếng, lại bị Trần Bình An giữ lấy cánh tay. Hắn bước lên trước một bước, trầm giọng hỏi Mã Khổ Huyền:

- Nếu ta đồng ý đưa tiền, ngươi thật sự sẽ không nói ra?

Mã Khổ Huyền hơi sững sốt, giống như hoàn toàn không nghĩ đến đôi thiếu niên thiếu nữ này lại dễ nói chuyện như vậy, còn thật sự muốn buôn bán với mình.

Nhưng hắn cũng không muốn tiếp tục đóng kịch nữa, bèn lấy ra một túi tiền hoa mỹ tinh xảo, tiện tay vứt xuống đất, cười nói: 

- Ta đã lấy được thù lao ở chỗ Lý gia rồi, có điều ta đến đây cũng không phải vì tiền. Trần Bình An ở ngõ Nê Bình, hàng xóm bên cạnh Tống Tập Tân đúng không? Muốn trách thì hãy trách cô ả bên cạnh ngươi khiến cho người ta quá chán ghét, hôm qua cô ta đã phá hư chuyện lớn của rất nhiều người rồi.

Thiếu niên nhếch nhếch khóe miệng, đưa tay chỉ vào mình:

- Chẳng hạn như ta.

Trần Bình An nhìn quanh.

Mã Khổ Huyền nhìn về phía Ninh Diêu, cười nói:

- Yên tâm, con vượn già kia tạm thời có chút việc phải xử lý. Nhân cơ hội này ta muốn lấy một thứ từ cô, cô biết đó là gì đúng không?

Ninh Diêu cười lạnh nói: 

- Cẩn thận có mạng cầm nhưng không có mạng dùng đâu.

Mã Khổ Huyền hớn hở nói: 

- Cô không phải là vợ ta, lo lắng chuyện này làm gì.

Trần Bình An thật sự không tưởng tượng được, một kẻ khắp người đầy tà khí như vậy, sao lại có người cho rằng hắn là kẻ ngốc?

Sắc mặt Ninh Diêu âm trầm, huých vai Trần Bình An một cái, nhẹ giọng nhắc nhở: 

- Chẳng biết vì sao phi kiếm đến gần nơi này lại không tiến vào được.

Mã Khổ Huyền hơi dời mắt đi, nhếch miệng cười nói với Trần Bình An: 

- Trận chiến trên nóc nhà hôm qua rất đặc sắc, ta đã may mắn nhìn thấy hết. À đúng rồi, ngươi có thể lấy túi cát cột trên cẳng chân xuống, nếu không thì không đuổi kịp ta đâu.

Trần Bình An quả thật ngồi xổm xuống, chậm rãi xắn ống quần lên, ánh mắt vẫn luôn tập trung vào người Mã Khổ Huyền.

Đến lúc này Ninh Diêu mới ngạc nhiên phát hiện, hóa ra trên cẳng chân trong ống quần Trần Bình An còn quấn một túi cát không dày không mỏng.

Trần Bình An giải thích với Ninh Diêu:

- Khi còn rất nhỏ, lão Dương ở tiệm Dương gia đã từng dặn dò tôi, có chết cũng đừng lấy xuống. Vốn định dùng để đối phó với ngụm khí thứ tư của con vượn già, bây giờ có lẽ cũng đến lúc rồi, bởi vì tôi cảm thấy cái kẻ tên là Mã Khổ Huyền này cũng nguy hiểm không kém gì con vượn già.

Mã Khổ Huyền nhẹ nhàng nhảy xuống tượng thần, liếc nhìn thiếu nữ khí khái hào hùng mặc áo bào màu xanh sẫm, lẩm bẩm nói:

- Vốn tưởng rằng phải chờ ta rời khỏi trấn nhỏ mới gặp được kẻ địch đầu tiên trên đại đạo, không ngờ nhanh như vậy đã gặp rồi. Ha ha, đúng là thời tới muốn cản cũng không được.

Ninh Diêu đột nhiên hỏi:

- Trần Bình An, tên kia khi còn nhỏ cũng bị đuôi trâu quật trúng sao?

Trần Bình An đứng lên, khẽ giậm giậm chân, hai chân trái phải mỗi bên giậm mấy lần, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề của Ninh cô nương, trả lời: 

- Mã bà bà là người có tiền, cho nên tôi còn nhớ con bò ở nhà Mã Khổ Huyền này có thể hình rất lớn, cái đuôi bò kia vung lên rất dọa người.

Khi Trần Bình An đứng lên, Mã Khổ Huyền lại ngồi xổm xuống, vớ lấy một nhúm đá đặt trong lòng bàn tay trái.

Cuối cùng thiếu niên ngõ Nê Bình và thiếu niên ngõ Hạnh Hoa, hai người cùng lứa tuổi đứng xa xa đối diện với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.