Kiếm Lai

Chương 113: Ngủ đi



Tại nhà tổ Mã gia ở Ngõ Hạnh Hoa, thần tiên giáp vàng dạo khắp trấn nhỏ đã quay trở về, kỳ quái là một chân thần lớn như vậy đi lại khắp nơi nhưng không ai phát giác ra.

Thiếu niên Mã Khổ Huyền ngồi trên bậc thềm ngoài cửa, sau khi nhìn thấy thần tiên giáp vàng thì vẻ mặt đầy mong đợi. Tu sĩ Binh gia núi Chân Vũ hỏi:

- Thế nào rồi?

Thần tiên mặc áo giáp màu vàng, hình tượng trang nghiêm, chỉ thấy môi khẽ mấp máy. Mã Khổ Huyền lại không nghe được bất cứ âm thanh gì, liền lo lắng nhìn về kiếm tu trong nhà. Kiếm tu kia thở dài nói: 

- Ông ta nói bà nội ngươi khi còn sống gây nghiệt quá nhiều, trước khi chết ba hồn bảy phách và thân thể đều giống như ngọn nến sắp tắt, cho nên sau khi bà nội ngươi chết thì mệnh hồn đều mục nát. Trấn nhỏ này lại không giống những nơi khác, trời sinh khắc chế yêu ma quỷ quái, vì vậy ông ta không tìm được hồn phách còn sót lại của bà nội ngươi.

Sắc mặt Mã Khổ Huyền dữ tợn, ngẩng đầu gào lên với thần tướng kia: 

- Ta mặc kệ ông dùng cách gì, mau tìm hồn phách bà nội về đây cho ta!

Sắc mặt kiếm tu núi Chân Vũ biến đổi, chỉ lo Mã Khổ Huyền chọc giận chân thần họ Ân này. Khi ông ta muốn lên tiếng ngăn cản thiếu niên, chẳng biết tại sao thần tiên giáp vàng lại dùng tiếng phổ thông của Đông Bảo Bình Châu nói: 

- Không phải không làm mà là không làm được.

Sau khi nói xong câu này, thần tướng uy vũ được bao phủ trong ánh sáng vàng nhìn về kiếm tu núi Chân Vũ trong nhà. Kiếm tu kia hít thở sâu một hơi, hai tay làm động tác dâng hương, vái ba lần với thần tướng trong viện. Mỗi lần vái đều có một luồng khí tức màu vàng nhạt nhỏ như sợi tóc từ trong huyệt Nê Hoàn của kiếm tu núi Chân Vũ bay ra, sau đó bị thần tiên giáp vàng nhẹ nhàng hút vào mũi.

Ba lần qua đi, thần tiên bay lên, hóa thành một cột sáng rực rỡ rời khỏi vùng trời đất này.

Sắc mặt kiếm tu núi Chân Vũ nhợt nhạt, kéo một cái ghế ngồi xuống, khẽ nhổ ra một ngụm khí đục.

Đây là nguyên nhân thật sự mà dân chúng có câu tục ngữ “mời thần dễ dàng tiễn thần khó”.

Sắc mặt Mã Khổ Huyền lạnh nhạt, dời mắt xoay người đi vào trong nhà, ngồi bên cạnh thi thể lạnh giá kia, đưa tay nắm lấy bàn tay khô héo của bà lão, nhìn chăm chú vào gương mặt của bà, thật lâu không nói gì.

Người đàn ông đeo kiếm lấy hổ phù bên hông kia xuống, màu sắc đã hơi ảm đạm hơn lúc trước, chậm rãi cất vào trong tay áo.

Ông ta nghỉ ngơi một lúc, cũng không đi đến bên cạnh thiếu niên, chỉ ngồi ở ngưỡng cửa quay lưng về phía thiếu niên, chậm rãi nói: 

- Bà nội của ngươi hẳn là khi đứng ở cửa bị người ta tát một cái, sức lực rất lớn, cả người bay vào trong nhà dẫn đến tử vong. Mấy lời tiếp theo có thể ngươi không thích nghe, nhưng ngươi ít nhất nên biết tình hình thực tế. Người xuất thủ có lẽ là luyện khí sĩ, ra tay không biết nặng nhẹ, cộng thêm thân thể của bà nội của ngươi vốn không cứng cáp, cho nên mới chết. Nếu là luyện khí sĩ ra tay, vậy nhiều khả năng dính dáng đến Trần Bình An ở ngõ Nê Bình và thiếu nữ xứ khác kia, hoặc là cô gái trẻ lúc trước ở cầu mái che bị ngươi cố ý phá hư tâm cảnh thủy quan, vì trả thù nên mới ra tay. Khả năng đầu tiên rất nhỏ, còn khả năng thứ hai lại rất lớn. Cho nên ngươi đến bãi tha ma giết Trần Bình An, là xuất phát từ lòng hiếu thuận với bà nội ngươi, muốn đi chấm dứt nhân quả. Nhưng ngươi hoàn toàn không nghĩ tới, lần này ngươi ra khỏi cửa lại vừa lúc có người đến nhà gây hấn.

Mã Khổ Huyền run rẩy vươn một tay ra, dùng mu bàn tay nhẹ nhàng đặt lên má bà nội hắn, thấy mà đã sưng phồng hiện ra màu xanh đen.

Thiếu niên nhẹ giọng nói: 

- Cho nên là tôi đã hại chết bà nội của mình, đúng không?

Người đàn ông đeo kiếm nói: 

- Theo như ánh mắt thế tục, là phải mà cũng không phải. Còn nếu theo...

Mã Khổ Huyền không muốn nghe người này nói nữa, đứng dậy cười gằn nói: 

- Không được đồ thành diệt nước, không được lạm sát vô tội, chuyện này không thể làm, chuyện kia cũng không thể làm! Vậy rốt cuộc có thể giết người báo thù không?

Không đợi người đàn ông trả lời, Mã Khổ Huyền đã tiếp tục nói: 

- Nếu ngay cả chuyện này mà cũng không được làm, vậy tôi làm tu sĩ Binh gia có tác dụng gì? Tại sao không dứt khoát trở thành đại ma đầu muốn làm gì tùy thích? Tại sao lúc trước không đáp ứng đôi đạo sĩ đạo cô kia đi tông môn gì đó?

Người đàn ông do dự một thoáng, nói: 

- Chỉ cần bản thân ngươi có thể gánh chịu tất cả hậu quả là được, giống như hôm nay vậy.

- Còn nữa, thực ra có mấy lời trước đó ta không nói rõ ràng, chẳng hạn như chuyện giết người này, mỗi người đều có một ranh giới riêng. Ngươi có thể giết bao nhiêu người và ta có thể giết bao nhiêu người là hoàn toàn khác biệt. Không chỉ vì ta có thực lực mạnh, cảnh giới cao hơn ngươi, tâm tính của một người cũng rất quan trọng. Có thể ta giết một trăm người đều là kẻ đáng chết, còn ngươi chỉ giết hai ba người cũng có người không nên giết.

Mã Khổ Huyền đột nhiên cười giễu cợt nói: 

- Có giết người hay không, làm thế nào giết người, tôi hỏi ông làm gì, chẳng lẽ còn cần ông giúp đỡ sao! Thiếu chút nữa đã quên mất, bây giờ tôi còn chưa phải là đệ tử núi Chân Vũ chính thức!

Thiếu niên cúi đầu nhìn nét mặt bà lão, sau đó quay đầu nhìn về phía chiếc bàn vuông trong nhà chính, giận dữ quát lên: 

- Mau cút đi dẫn đường!

Một con mèo đen nhanh chóng từ dưới bàn vuông chạy ra, Mã Khổ Huyền cũng chạy theo nó ra ngoài nhà.

Người đàn ông không để bụng.

Nên biết tại quốc gia của ông ta, một trăm năm mươi năm trước lâm vào loạn lạc, núi sông tan vỡ, trăm năm loạn chiến, mức độ bi thảm vượt xa Đông Bảo Bình Châu. Cuối cùng đến khi vương triều mới kết thúc trận tai kiếp kia, mười triệu hộ dân chỉ còn lại không tới tám trăm ngàn hộ. Đến nỗi rất nhiều đứa trẻ tuổi tác không lớn còn sống sót, cảm thấy tất cả mọi người trên đời sau khi chết đều không cần tẩm liệm an táng.

Ông ta chính là một trong số đứa trẻ này.

Người đàn ông chậm rãi đứng dậy, so với việc nhắc nhở Mã Khổ Huyền rằng hung thủ kia đã bị đuổi ra khỏi trấn nhỏ, ông ta càng muốn đến chỗ Nguyễn sư hỏi thăm một vấn đề hơn.

Vì sao Phật gia ở Đông Bảo Bình Châu đã suy thoái ngàn năm, chỉ có một số nước nhỏ mới tôn làm quốc sư, cũng là thế lực yếu nhất trong trấn nhỏ này, nhưng nhân quả tuần hoàn lại rõ ràng như vậy.

Vị kiếm tu Binh gia này đi theo phía sau thiếu niên xa xa.

Cho dù Mã Khổ Huyền sắp thành đệ tử núi Chân Vũ, ông ta cũng sẽ không nhúng tay quá nhiều vào ân oán cá nhân của thiếu niên.

Trên sa trường cùng chung hoạn nạn, đường tu hành sống chết tự lo.

Đương nhiên không có chuyện gì là tuyệt đối. Giống như lúc trước Mã Khổ Huyền thiếu chút nữa đã chết dưới tay Trần Bình An, ông ta đã ra tay cứu Mã Khổ Huyền, chuyện này vốn có hai nguyên nhân. Một là sâu trong lòng không muốn thiên tài như Mã Khổ Huyền chết yểu, hi vọng Mã Khổ Huyền có thể rèn luyện ở núi Chân Vũ một phen, dù là thiên phú hay tính tình đều nâng cao một bước, cuối cùng có thể trở thành một trong số nhân vật đại biểu Binh gia, có được thành tựu xuất sắc trong đại tranh loạn thế sắp tới. Hai là Tề tiên sinh đã chủ động mở lời, nói rằng hai thiếu niên Mã Khổ Huyền và Trần Bình An chỉ cần phân ra thắng bại là được, không nên phân ra sống chết.

Khi đó ông ta cho rằng Tề tiên sinh lo lắng thiếu niên ở ngõ Nê Bình sẽ mất mạng, về sau mới phát hiện vốn không phải như vậy.

Người đàn ông đi theo phía sau thiếu niên xa xa, phát hiện sau khi trải qua máu nóng dâng trào lúc đầu, bước chân của Mã Khổ Huyền lại càng lúc càng chậm, càng lúc càng nhẹ nhõm tự nhiên, cuối cùng giống như một thiếu niên bình thường đang tản bộ. Con mèo đen kia bỗng từ một nóc nhà nhảy xuống vai thiếu niên, tiếp đó nhảy xuống đất, quay đầu chạy như bay rời khỏi, giống như đang nói với thiếu niên đã tìm được mục tiêu. Sau đó thiếu niên bắt đầu chạy chầm chậm, một lần nữa thay đổi tác phong.

Mưa xuân lất phất chỉ khiến bước chân của người đi đường vội vã hơn, còn chưa đến mức phải tránh mưa dưới mái hiên.

Một đôi nam nữ trẻ tuổi quần áo sang trọng đang từ ngõ Kỵ Long đi về phía đường lớn, dường như mỗi người đều có cơ duyên, gương mặt đầy vẻ vui mừng. Nhưng một thiếu niên đã dạy cho bọn họ thế nào là họa phúc liền kề, hắn từ phía sau hai người hơn năm mươi bước bắt đầu chạy nhanh, lúc đến gần hai mươi bước thì gọi một tiếng lớn. Đến khi nam nhân trẻ tuổi kia quay đầu nhìn lại, Mã Khổ Huyền đã không hề nương tay tung ra một đấm.

Một đấm vào đầu.

Cả người nam tử trẻ tuổi bay ra ngoài, ngã mạnh xuống đường, thân thể hơi co giật, không hề có dấu hiệu vùng vẫy đứng lên.

Sau một đấm, hai chân thiếu niên đáp xuống đất, vừa lúc đứng kề vai với cô gái trẻ kia.

Thân hình Mã Khổ Huyền xoay một cái, tay trái nhanh như chớp vung vào cổ cô gái. Cô gái tu hành còn cao hơn hắn nửa cái đầu, lúc này lại bị thiếu niên dùng một tay đẩy ngã nhào.

Đầu cô đập mạnh vào bùn lầy dưới đất.

Mã Khổ Huyền dùng một chân giẫm lên trán cô gái, nhìn chằm chằm vào gương mặt đang choáng váng. Hắn khom người cúi đầu, dùng ngôn ngữ thông dụng nói:

- Ta biết hung thủ không còn ở trấn nhỏ nữa, nhưng không sao, ta có thể tự tra được.

Cô gái trẻ dung nhan rất đẹp, vành mắt đầy tơ máu, mũi và tai đều có máu rỉ ra, vẻ mặt đầy kinh hoảng nhìn thiểu niên đen nhẻm đang từ trên ngó xuống.

Sắc mặt thiếu niên dữ tợn:

- Mã Khổ Huyền ta phá hư tâm cảnh tu đạo của ngươi, ngươi muốn trả thù, cho dù dùng loạn đao chém chết thì ta cũng cam chịu, tuyệt đối không oán hận ngươi. Thậm chí cho dù ngươi không báo thù được, nếu tâm tình của ta tốt thì cũng sẽ bỏ qua cho ngươi, sẵn lòng chơi với ngươi thêm mấy lần. Theo ta thấy thì thế đạo nên rõ ràng rành mạch như vậy.

Cô gái chắc hẳn là nhân tài xuất chúng ở tông môn của mình, nào từng thấy qua tình cảnh như vậy, sợ đến khóc lóc, có lẽ còn không nhớ rõ thiếu niên hung ác nói gì, chỉ cầu xin tha thứ: 

- Tha cho ta, xin ngươi tha cho ta, bà nội của ngươi không phải do ta giết, ta không hề biết chuyện này...

Thiếu niên từ từ tăng thêm lực chân, chậm rãi ép một bên đầu cô gái vào trong bùn lầy:

- Biết ta hận các ngươi ở điểm nào nhất không? Là sau khi gây nghiệt còn có thể dửng dưng như vậy! Không hề có một chút áy này nào, không hề có chút nào...

Lời nói của thiếu niên mang theo tiếng nghẹn ngào, ánh mắt mang theo thù hận khắc cốt ghi tâm.

Cô gái kia gian nan đưa tay ôm lấy cổ chân Mã Khổ Huyền, ánh mắt đầy vẻ thương xót cầu xin:

- Tha cho ta, ông nội ta là thống soái của kỵ binh Hải Triều, ta là cháu gái mà ông ấy yêu thương nhất. Ta có thể bồi thường cho ngươi, ngươi muốn gì ta cũng có thể đáp ứng...

Thiếu niên giả vờ cười không tự nhiên nói: 

- Hả? Thật là trùng hợp, ta cũng là cháu trai của bà nội Mã Lan Hoa!

Thiếu niên đột nhiên nhấc chân lên một chút, sau đó dùng đế giày chà chà lên gương mặt xinh đẹp của cô gái:

- Kỵ binh Hải Triều đúng không? Chờ đấy, ta sẽ từ từ chơi với các ngươi.

Thiếu niên thu chân về, phân biệt quay đầu nhìn sang hai hướng trái phải. Bên tay trái là người đàn ông núi Chân Vũ đeo kiếm đứng ở phía xa. Bên tay phải có một vị công tử nho nhã cầm ô bằng giấy dầu, đứng bên cạnh gã đáng thương nằm dưới đất không dậy nổi, nhìn về phía Mã Khổ Huyền.

Trực giác của Mã Khổ Huyền nói cho hắn biết, cái gã che ô kia thực ra đang chờ mình gi.ết chết cô gái bên chân.

Mã Khổ Huyền đột nhiên ngồi xổm xuống, cô gái kia định tránh né nhưng lại bị thiếu niên toàn thân ướt nhẹp dùng một tay ấn vào cổ. Khi cô gái không dám nhúc nhích nữa, thiếu niên lại buông tay ra, vỗ vào má cô gái mấy cái, cười nói: 

- Nhớ kỹ, ta tên là Mã Khổ Huyền, sau này ta nhất định sẽ đến tìm ngươi. Còn có cái gã đã ra ngoài trấn nhỏ kia, ngươi nhất định phải cảm tạ hắn, nếu không thì quan hệ của chúng ta sẽ không tốt như vậy đâu.

Cuối cùng Mã Khổ Huyền nhổ một bãi nước bọt vào mặt cô gái.

Thiếu niên đứng dậy đi về phía người đàn ông núi Chân Vũ, thấp giọng hỏi: 

- Tên kia là ai?

Kiếm tu hờ hững nói: 

- Là sơn chủ tương lai của thư viện Quan Hồ, một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, tên là Thôi Minh Hoàng, thân thế rất hiển hách. Lần này hắn cũng tới để lấy lại vật trấn áp, lòng dạ rất sâu, về sau phải cẩn thận, nếu không có gì bất ngờ thì ngươi đã bị hắn để ý rồi.

Mã Khổ Huyền nhíu mày nói:

- Cảm giác mà tên này gây cho người ta, rất khác với Tề tiên sinh ở trường học.

Kiếm tu bật cười nói: 

- Ngươi cho rằng được mấy người đọc sách có thể giữ vững bản tâm như Tề tiên sinh?

Ông ta hơi do dự, cuối cùng vẫn giải thích: 

- Bên ngoài đều đồn rằng sau khi ân sư suy sụp, cảnh giới của Tề tiên sinh đã giảm sút, tâm cảnh vỡ tan, cho nên mới đồng ý bị giáng chức đến vùng trời đất nhỏ này, mặc dù mỗi giây phút đều bị áp lực thiên đạo ăn mòn, nhưng lại có thể làm gì tùy thích. Ta thấy chưa chắc đã như vậy.

Mã Khổ Huyền không có hứng thú với những chuyện này, quay đầu nhìn lại, trông thấy người đàn ông che ô kia đã ngồi xuống bên cạnh cô gái, chắc là đang lựa lời an ủi một phen.

Mã Khổ Huyền dời mắt, sánh vai đi cùng người đàn ông đeo kiếm, bước chân nặng nề trở lại ngõ Hạnh Hoa.

Người đàn ông nói: 

- Thân thể ngươi bị thương không nhẹ, nhất định đừng lưu lại bệnh kín, nếu không sẽ trở ngại đến tu hành sau này.

Mã Khổ Huyền đưa tay lau đi nước mưa đầy mặt, đột nhiên hỏi: 

- Đối với những người bên ngoài kia, trấn nhỏ này của chúng ta xem như là gì?

Kiếm tu trả lời:

- Giống như khe suối bên ngoài trấn nhỏ kia, vàng thau lẫn lộn, có bãi nước cạn không quá đầu gối, cũng có đầm nước sâu không thấy được đáy.

Mã Khổ Huyền hỏi:

- Trước kia những người xứ khác tới đây rèn luyện tìm bảo, có ai chết đuối không?

Kiếm tu cười cười, lắc đầu nói: 

- Trước kia gần như không có, phần lớn là hòa thuận phát tài, ai nấy đều vui vẻ hài lòng. Lần này là ngoại lệ.

- --------

Trong tiệm Dương gia, một vị thiếu nữ khí khái hào hùng cõng theo thiếu niên bước nhanh qua ngưỡng cửa, hỏi một người phục vụ trung niên: 

- Dương lão tiên sinh có ở đây không?

Người nọ thấy thiếu nữ khí độ bất phàm, không dám chậm trễ, gật đầu nói: 

- Vừa thu dọn dược liệu ở hậu viện xong. Các người có việc sao?

Thiếu nữ gật đầu trầm giọng nói: 

- Chúng ta quen biết lão Dương, muốn xin một phương thuốc của ông ấy.

Người phục vụ do dự một thoáng, cũng không chần chừ, lập tức dẫn bọn họ đến nhà chính hậu viện. Một ông lão đang dùng tẩu thuốc cũ gõ lên mặt bàn, còn có một người đàn ông nhếch nhác đứng ở góc xa trong phòng, đó là người gác cổng ở phía đông trấn nhỏ, gã độc thân Trịnh Đại Phong. Có thể là do vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Trịnh Đại Phong đụng phải lão Dương lại giống như không dám thở mạnh, không hề có vẻ thiếu giáo dục, láu cá vô lại như ngày thường.

Lão Dương khua khua tẩu thuốc, Trịnh Đại Phong vội vàng chạy ra khỏi phòng, dẫn theo người phục vụ cùng nhau rời khỏi.

Lão Dương nhìn thiếu niên quen thuộc sau lưng thiếu nữ, Trần Bình An.

Lúc này môi của Trần Bình An trắng bệch, toàn thân run rẩy, hai tay gần như liều mạng ôm lấy cổ thiếu nữ.

Lão Dương không nhanh không chậm đứng lên, một tay đặt sau người, một tay cầm tẩu thuốc đi đến trước mặt thiếu nữ, đối diện với thiếu niên, nói với giọng khàn khàn:

- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, càng mệnh hèn phúc mỏng thì càng phải tích mệnh tích phúc. Thế nào, mới gặp phải một chút trắc trở đã sống dở chết dở rồi, vậy sao lúc trước ngươi không theo mẹ ngươi luôn đi, chẳng phải sẽ bớt phiền phức hơn à? Diêu sư phụ của ngươi nói đúng, khi còn sống lão ta luôn bảo mình có thể nhìn hành vi cử chỉ của đứa trẻ ba tuổi để cảm nhận được tương lai là người thế nào, ngươi là một kẻ sống không lâu, cho dù dạy ngươi kỹ thuật công phu thật sự thì cũng chỉ lãng phí, nên sớm ném vào trong đất đi.

Ninh Diêu trợn mắt há mồm. Trong ấn tượng của nàng, lão Dương phải là một ông lão mặt mày hiền hậu, suốt ngày cười híp mắt mới đúng.

Ai ngờ lại là một lão già chua ngoa như vậy.

Ông lão chế giễu: 

- Có phải rất đau không?

Trần Bình An khẽ gật đầu, đã sớm nói không ra lời.

Khi đó hắn tỉnh lại sau lưng thiếu nữ, có lẽ là do công dụng của thuốc rút đi, cơn đau đã bắt đầu phát tác. Chỉ là Trần Bình An cảm thấy có thể chịu đựng được, đến khi Ninh Diêu cõng hắn tới gần cầu mái che, hắn biết làm thế nào cũng không chống đỡ được nữa. Thế là Ninh Diêu cũng không quan tâm đến việc lấy lại thanh đao ở giữa đường bên khe suối, vội vàng cõng hắn chạy tới tiệm Dương gia.

Ông lão cười ha hả nói:

- Đau à, vậy thì ngoan ngoãn mà chịu đi.

Sau đó ông lão liếc nhìn Ninh Diêu, bực bội nói: 

- Để hắn ngồi xuống ghế dài!

Ông lão lập tức nhỏ giọng nói: 

- Để một cô vợ trẻ cõng, không thấy khó coi à.

Ninh Diêu cố nén cơn giận, cẩn thận đặt Trần Bình An ngồi xuống ghế dài, nhưng khi nàng vừa bỏ tay thì thiếu niên lại lảo đảo muốn ngã.

Ninh Diêu vừa định đưa tay đỡ, thiếu niên mặc dù không thể nói chuyện, nhưng vẫn dùng ánh mắt ra hiệu không cần nàng giúp.

Ông lão hít một hơi thuốc lá tự chế, nhìn thân thể và khí sắc của thiếu niên, tấm tắc nói:

- Thật là một kẻ lụn bại đúng như ý nghĩa. Tốt thôi, không thẹn với lương tâm là được.

Ông lão vẫn thờ ơ với thiếu niên đang đau đến thấu xương:

- Lưu Tiện Dương tốt số thế nào, còn ngươi xấu số ra sao, nhiều năm như vậy trong lòng cũng không biết à? Hắn chết một lần bằng ngươi chết cả mười lần rồi, biết không?

Ninh Diêu thật sự không chịu nổi ngôn từ quái gở của lão già này nữa, trầm giọng nói: 

- Dương lão tiên sinh, có thể giúp Trần Bình An giảm đau trước không?

Ông lão thân hình lom khom, quay đầu liếc nhìn thiếu nữ, thản nhiên hỏi:

- Chồng cô à?

Ninh Diêu trợn mắt nhìn lại.

Ông lão không để ý tới thiếu nữ nữa, quay đầu nhìn về thiếu niên.

Ông ta lâm vào trầm tư.

Cuối cùng ông lão bĩu môi thở dài, dùng tẩu thuốc cũ ấn vào vai Trần Bình An, cánh tay và chân mỗi nơi ấn hai lần.

Trong nháy mắt.

Thiếu niên dùng tư thế nằm nghiêng, khuỷu tay chống đầu nằm trên ghế dài.

Ông lão quát khẽ: 

- Ngủ đi!

Trần Bình An lập tức nhắm mắt thiếp đi, tiếng ngáy vang như sấm. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.