Phu nhân quyến rũ vóc người thấp bé nhưng hình dáng lại xinh đẹp, lấy ra một xâu chìa khóa mới toanh chế tác tinh xảo mở cửa viện, đẩy cửa bước vào cười nói:
- Cuối cùng đã có đất dụng võ rồi.
Bà ta liếc nhìn lồng gà nơi chân tường, bên đó vang lên tiếng gia cầm đập cánh phành phạch, sững sốt nói:
- Còn chưa chết đói?
- Vẫn phải cảm ơn ta, giúp ngươi tìm được một hàng xóm tốt như vậy, láng giềng hòa thuận, thiên hạ đều xuân mà.
Bà ta nhanh chóng nghĩ ra nguyên nhân trong đó, liền quay đầu nhìn sang nhà bên cạnh, lại phát hiện vóc người của mình không cao nên không thể nhìn thấy quang cảnh bên kia. Bà ta đành phải đi đến bên cạnh bức tường đất vàng, nhún gót chân lên, trông thấy nhà kế bên hoàn toàn trống trải, cảm thấy nhàm chán nên dời mắt đi. Bà ta đi đến cửa lớn nhà chính, lại lấy chìa khóa ra mở cửa, sau khi bước qua ngưỡng cửa thì vươn ngón tay chà lên bàn, lại không nhiễm một hạt bụi nào. Phu nhân cảm thấy không vui lắm, giống như có người tự tiện bôi son lên mặt khuê nữ nhà mình, đẹp thì có đẹp nhưng người làm cha mẹ dĩ nhiên không vui.
Ba tùy tùng đi theo phu nhân đến ngõ Nê Bình. Người đàn ông cường tráng ở lại ngõ Nê Bình, nhắm mắt nghỉ ngơi. Ông lão híp mắt mặt trắng không râu thì đi vào trong sân. Chỉ có cô gái ôm kiếm kia là đi theo phu nhân vào nhà chính.
Phu nhân một mình đi đến chỗ ở của Tống Tập Tân, nhìn chung quanh, trông thấy có đủ giường nhỏ và bàn đọc sách. Trên bàn còn để lại một ít đồ trang trí cao nhã giá không rẻ, hẳn là chủ nhân không muốn mang theo bên người nên dứt khoát vứt bỏ. Bà ta đi đến bên cạnh bàn đọc sách, phát hiện giữa bàn còn có ba quyển sách đặt chồng lên nhau. Tiện tay lật ra thì cũng không có gì đặc biệt, chỉ là sách nhập môn của trẻ con trường học bình thường, bao gồm “Tiểu Học”, “Lễ Nhạc”, “Quan Chỉ”, là sách vỡ lòng phổ biến của tất cả mọi người ở vương triều Đại Ly. Bà ta phát hiện ba quyển sách này cũ thì có cũ, nhưng lại không có một vết bẩn nào, trong đầu lập tức hiện lên hình ảnh của một người. Bà ta lắc đầu, thuận miệng hỏi:
- Dương Hoa, quyển sách “Tiểu Học” này ở kinh thành Đại Ly giá bao nhiêu?
Cô gái ôm kiếm quay lưng về phía cửa phòng, giọng nói trời sinh lành lạnh, kính cẩn trả lời:
- Bẩm nương nương, nhiều thì sáu mươi đồng, ít thì bốn mươi đồng.
Phu nhân ồ một tiếng, tấm tắc nói:
- Xem ra đạo lý của đám thánh hiền Nho gia càng lớn thì càng không đáng giá.
Bà ta lại đặt ba quyển sách vỡ lòng xuống vị trí ban đầu, vỗ nhẹ quyển “Quan Chỉ” đặt ở trên cùng, lộ ra vẻ châm chọc, cười nhạt nói:
- Nếu không có tiểu thuyết gia giúp thêm dầu vào lửa, trăm ngàn năm qua dốc hết sức đi lại trong thành lớn trấn to, thôn quê ngõ nhỏ, nói tốt cho nó, còn mình thì cam tâm tình nguyện làm người kể chuyện viển vông, vậy thì Nho giáo cũng không ngồi được trong thiên hạ này, cho dù ngồi được chắc chắn cũng không vững.
Ông lão trong sân khẽ hắng giọng một tiếng, thấp giọng nói:
- Nương nương phải cẩn thận lời nói, nơi này không nên nói năng tùy tiện.
Phu nhân cười nói:
- Cứ yên tâm, sau khi Tề Tĩnh Xuân chết đã đạt thành hiệp nghị với bên trên, vì vậy nơi này sẽ không có người dòm ngó nữa. Ngươi cho rằng không còn Tề Tĩnh Xuân, một đầm nước đọng giống như động tiên Ly Châu, một nơi mấy ngàn năm đều không rò rỉ, đáng được những đại nhân vật kia coi trọng sao?
Ông lão vẫn là kiên trì quan điểm:
- Nương nương vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Phu nhân cười duyên dáng, nhẹ giọng nói:
- Được rồi, được rồi, ta không oán trách mấy chuyện này nữa là được. Từ Hồn Nhiên, điểm này đúng là ngươi phải học tập Lương Tung, người ta biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt. Cho nên trong ngoài triều đình Đại Ly đều nói, Lương Tung mặc dù là đệ tử của ngươi nhưng lại giỏi hơn thầy, ta thấy không oan uổng ngươi chút nào. Còn như ông chú nhà ta cố ý dùng lời chế nhạo ngươi, nói cái gì sư phụ chưa chắc sáng suốt hơn đệ tử, Từ Hồn Nhiên ngươi cũng không cần để ý. Hắn vốn là người như vậy, nghe được mấy câu qua loa của người đọc sách thì lại thích khoe chữ lung tung.
Ông lão tên là Từ Hồn Nhiên dở khóc dở cười, chỉ thở dài một tiếng, nghĩ thầm không có ai lại an ủi như nương nương cả.
Nhưng nhớ lại trên đường xuôi nam đi ngang qua vị phiên vương kia, tâm tình ông lão đột nhiên trở nên nghiêm túc. Khi đó mặc dù Tống Trường Kính nhìn có vẻ mỏi mệt, giống như vừa chiến một trận sinh tử bị trọng thương chưa lành, nhưng hắn đã dám chủ động vén rèm cửa xe lên ngay trước mặt mình, như vậy rất có thể hắn đã tiến thêm một bước trên con đường võ đạo. Mặc dù khả năng bước vào cảnh giới thứ mười rất nhỏ, nhưng sau khi đến cảnh giới thứ chín đỉnh cao, mỗi lần Tống Trường Kính bước lên phía trước, cho dù chỉ là nửa bước, khác biệt sẽ giống như tông sư võ đạo tầng bảy tám chênh lệch một cảnh giới.
Ông lão mặt trắng không râu này nổi danh trong ngoài triều đình, được xưng là đệ nhất kiếm sư Đại Ly. Cái hậu tố “sư” này phân lượng rất nặng, giống như hai chữ “đại gia” sau họ của các phái học thuật. Thiên tài kiếm tu Lương Tung chết dưới tay Tống Trường Kính chính là đệ tử đắc ý nhất của Từ Hồn Nhiên, ông lão xem hắn như con của mình, cho nên thù này không thể nói là không lớn.
Từ Hồn Nhiên thích nuôi kiếm trong tay áo, kiếm tên là Bạch Tước, dài hơn một tấc nhưng lại có sát lực cực lớn. Nghe đồn trong nháy mắt có thể qua lại hơn trăm dặm, kiếm đã trở về tay áo mà người vẫn chưa chết hẳn, thủ đoạn sắc bén quỷ thần khó lường.
- Không xem là cuộc sống của nhà giàu sang, nhưng vẫn rất an nhàn.
Cô gái trẻ tuổi ôm trường kiếm nhẹ giọng nói:
- Nương nương dốc nhiều tâm sức cho điện hạ, khiến tâm chí của ngài ấy phải phiền não, gân cốt của ngài ấy phải mệt nhọc.
Phu nhân đứng lên, cười nói:
- Lời này là giả dối, người phải chịu khổ thật sự là cô nhi nhà bên cạnh kia, còn Mục nhi nhà ta không thể gọi là chịu khổ được.
Bà ta đi đến trước bức tường, ngẫm nghĩ, lẩm bẩm nói:
- Họ Lư ở đường Phúc Lộc đưa cho chúng ta mấy trang sách cổ, trên đó ghi lại pháp thuật thần thông có lịch sử lâu đời, đã không thể khảo chứng, khác biệt rất lớn với mấy phái bùa chú của Đạo giáo hôm nay. Ta nhớ trong đó có trang ghi lại một môn pháp thuật nhỏ thú vị, thần chú là gì ấy nhỉ? À nhớ ra rồi, thử xem sao.
Phu nhân quay lưng về phía cô gái trẻ tuổi nơi cửa, cười nói:
- Ngươi cứ đi sang nhà bên cạnh chờ ta mở cửa.
- Trời đất tương thông, vách núi tương liên, mềm như hoa hạnh, mỏng như tờ giấy, ngón tay làm kiếm, nhanh chóng mở cửa, phụng pháp lệnh của Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh!
Trong tay phu nhân cũng không có lá bùa quan trọng nhất, chỉ miệng niệm thần chú, vươn ngón tay chỉ về phía trước, sau đó giống như dạo chơi đi xuyên qua tường, sau người mang theo một trận sóng gợn nhẹ nhàng.
Phu nhân đi đến một ngôi nhà đổ nát gia cảnh nghèo hèn, cảm khái nói:
- Có một số người mệnh tốt, cho dù giày vò thế nào đều là hưởng phúc. Có một số người mệnh không tốt, sinh ra đã phải chịu khổ. Đầu thai sai chỗ, ngươi có thể nói lý với ai? Cho dù tìm được chính chủ, ngươi dám mở miệng nói sao? Thằng nhóc, sau này biết được chân tướng, trước khi tìm ta báo thù thì ngươi ít nhất phải chào hỏi ba phương núi Vân Hà, núi Chính Dương và hồ Thư Giản trước đã. Chờ ngươi tìm được ta thì không biết đã là năm nào tháng nào rồi, điều kiện là ngươi phải sống sót ra khỏi lãnh thổ Đại Ly mới được.
Bà ta quay đầu nhìn bức tường: “Tam Sơn Cửu Hầu tiên sinh có thân phận gì? Đông Bảo Bình Châu chúng ta cũng không có nhân vật hàng đầu như vậy, chẳng lẽ là thần tiên thượng cổ đã mất đi hương khói và kim thân? Nếu vậy vì sao pháp thuật nhỏ này vẫn hiệu nghiệm?”
Phu nhân tạm thời không có đáp án, thầm nghĩ sau khi trở lại kinh thành Đại Ly phải tra xét một chút, hoặc là tìm Thôi Sàm hỏi thăm cũng được, dù sao có người ở gần không hỏi là uổng phí. Bà ta đi mở cửa, sau khi rút chốt cửa lại không thể kéo ra, mới nhớ tới ngoài cửa chắc chắn có khóa, đành phải dùng sức kéo đứt khóa đồng kia. Sau khi cửa viện mở rộng, bà ta nhìn thị nữ ôm kiếm và kiếm sư Từ Hồn Nhiên hỏi:
- Các ngươi phá cửa mà vào như vậy, còn có đạo lý không? Lát nữa tự tìm người sửa đi, đừng quên đấy.
Bà ta đi ra ngoài cửa, bổ sung một câu:
- Khóa cửa nhà cũng đổi giống như vậy.
Lão kiếm sư và cô gái ôm kiếm hiển nhiên đã quen với chuyện này, chỉ có người đàn ông cường tráng đứng trong ngõ Nê Bình là nhíu mày.
Phu nhân đi ra khỏi nhà, đột nhiên dừng bước:
- Dương Hoa, ngươi dựa theo bước chân của Mục nhi nhà ta lúc bảy tuổi, đi sang bên phải sáu mươi ba bước.
Cô gái ôm kiếm nhận lệnh đi tới, sau sáu mươi ba bước thì dừng lại.
Phu nhân đứng phía sau nghiêng người, đối diện với bức tường cao:
- Chắc là chỗ này rồi.
Bà ta nhìn bức tường bằng đất không có gì kỳ lạ, oán hận nói:
- Tống Dục Chương chết tiệt.
Bà ta nhanh chóng khôi phục vẻ mặt ung dung điềm đạm bình thường, cười hỏi:
- Năm đó ngươi đã nghe ta kể về chuyện bí mật này, ngươi cảm thấy nút thắt ở đâu, ta có thể làm gì cho Mục nhi?
Cô gái trẻ tuổi lắc đầu nói:
- Nô tỳ không biết, cũng không dám suy đoán bừa bãi.
Phu nhân thở dài, có phần thương cảm:
- Mục nhi nhà ta có hai vướng mắc trong lòng. Thứ nhất đương nhiên là trong cơn mưa lớn đó, bị một kẻ chân đất nghèo hèn từ ngoài ngõ truy sát tới đây, nắm lấy cổ ấn vào tường không thể động đậy. Với tính tình của nó nhất định là tức giận khó kìm nén. Lúc ấy Mục nhi còn nhỏ tuổi, ngoại trừ mất hết mặt mũi, chắc chắn cũng bị đứa bạn cùng lứa sát khí bừng bừng dọa cho không nhẹ.
Ánh mắt phu nhân đột nhiên sắc bén, vươn tay ra, lòng bàn tay khẽ dán vào tường đất xù xì không bằng phẳng:
- Vướng mắc thứ hai thì rất thú vị, đến mức sau đó khiến cho Mục nhi nhà ta có thể nói là lần đầu tiên trong đời biết đến mùi vị hổ thẹn. Cho nên sau khi nó và Phù Nam Hoa thành Lão Long gặp mặt, vẫn không thể quyết tâm chọn quà tặng kèm của vụ mua bán đó, đổi người muốn giết từ Lưu Tiện Dương thành thiếu niên kia.
Cô gái trẻ tuổi cảm thấy hơi tò mò, nhưng hầu hạ vị phu nhân này không khác nào gần vua như gần cọp, dĩ nhiên sẽ không ngốc đến mức lên tiếng hỏi.
Phu nhân thu tay lại, chùi chùi vào tay áo của cô gái ôm kiếm, xoay người đi về hướng đầu ngõ. Trong thoáng chốc bà ta lại lộ ra một chút thần thái ngây thơ, tuy đã làm mẹ nhưng lại có một sự quyến rũ khác, thở phì phì nói:
- Mục nhi chẳng qua là nói Trần Bình An ngươi sinh vào mồng năm tháng năm, khắc chết cha mẹ, sau đó vì ở trong nhà tổ nên liên lụy cha mẹ không thể đầu thai chuyển thế, tốt nhất đừng ở trong nhà mà mau dọn ra ngoài.
Phu nhân càng nói càng tức giận:
- Nói mấy câu đùa giỡn thì có là gì? Trần Bình An ngươi lại tin là thật, vì sự ngu xuẩn của mình mà làm trái lời thề rác rưởi không được đến lò gốm làm việc, sao có thể đổ lên đầu Mục nhi nhà ta? Huống hồ lời thề của một kẻ hèn mọn như ngươi đáng mấy đồng tiền? Mục nhi nhà ta cao quý biết bao. “Ngọc bích luôn có tỳ vết”, đây là cách nói của người phàm tục, còn người tu hành nếu tin tưởng chuyện này đúng là tự tìm đường chết. Cho dù là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao có thể thọ ngang một nước, có ai không tận lực theo đuổi kim thân bất hủ, thân thể thanh tịnh chân chính? Một thiếu niên quê mùa như ngươi bồi thường thế nào? Ngươi đền nổi sao?
Phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đồ hèn mọn, đúng là gây nghiệt!
Cô gái ôm kiếm sắc mặt bình tĩnh, một chùm tua kiếm màu vàng nhẹ nhàng nằm yên trên ngực. Kiếm sư Từ Hồn Nhiên càng ngoảnh mặt làm ngơ với chuyện này, không hề để tâm. Chỉ có người đàn ông cường tráng đi sau cùng lại nhíu mày.
Khi sắp đi ra khỏi ngõ Nê Bình, phu nhân đột nhiên xoay người lại.
Gần như đồng thời, cô gái trẻ tuổi và lão kiếm sư liền phân biệt dời bước sang hai bên, nhường tầm nhìn cho bà ta.
Lúc này vẻ mặt phu nhân đã tươi cười, vừa quyến rũ vừa ngây thơ, có một sự mâu thuẫn mê người, nhẹ giọng hỏi:
- Thế nào, Vương Nghị Phủ, ngươi cảm thấy không đúng?
Người đàn ông kia trầm giọng nói:
- Mặc dù không biết quá nhiều nội tình, nhưng tôi cảm thấy như vậy không đúng.
Phu nhân không hề bất ngờ, lại cười lớn nói:
- Không hổ là mãnh tướng số một Vương Nghị Phủ của vương triều họ Lư!
Lão kiếm sư đã quen híp mắt nhìn người nhìn vật, lúc này gần như đã không nhìn thấy mắt của ông ta. Kiếm khí toàn thân tràn ngập trong ngõ hẹp, không ngừng có tường đất vỡ vụn rơi xuống.
Cô gái ôm kiếm lặng lẽ lui về sau một bước, giống như muốn chừa không gian chiến trường cho tông sư kiếm đạo Từ Hồn Nhiên.
Cô nhìn người đàn ông cường tráng cách đó không xa, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.
Một con chó mất chủ gãy sống lưng cũng dám sủa bậy sao?
Người đàn ông tên Vương Nghị Phủ này từng là một trong số đại tướng của vương triều họ Lư, xuất thân từ dòng dõi hàng đầu, tổ tiên đều là đại tướng sa trường. Trước khi Vương Nghị Phủ quy hàng, thân phận tương đương với thống soái cao cấp của vương triều Đại Ly. Rất lâu trước đây, quân thần Đại Ly Tống Trường Kính đã chỉ đích danh muốn đánh một trận sảng khoái với Vương Nghị Phủ. Bản lĩnh dẫn quân đánh trận của người này không coi là xuất chúng, nhưng võ lực cá nhân lại rất cao. Mặc dù là luyện khí sĩ nhưng lại sở hữu thân thể mạnh mẽ của võ nhân cảnh giới thứ tám, tinh thông đao pháp, có thể điều khiển âm thần bằng ngọc thạch hùng mạnh đi theo chiến đấu, có thể nói là một trong số cao thủ chân chính đếm được trên đầu ngón tay của vương triều họ Lư.
Phu nhân vươn bàn tay xinh xắn như bạch ngọc lắc lư:
- Từ Hồn Nhiên, không cần khẩn trương. Vương tướng quân là người nói đạo lý, chỉ là con người hơi chính trực một chút. Hôm nay đã ở cùng một trận doanh, đừng có một lời không hợp lại muốn đánh đánh giết giết. Ta không thích như vậy.
Từ Hồn Nhiên lặng lẽ thu hồi kiếm khí cuồn cuộn trong tay áo.
Nhưng sau phút chốc phu nhân lại nói:
- Có điều người mà Vương Nghị Phủ bất chấp tính mạng và tôn nghiêm để bảo vệ, ta sẽ không đưa đến nơi đã nói trước đó, mà sẽ đưa vào hoàng cung hoặc là phường ca múa.
Vương Nghị Phủ đối diện với bà ta, hai tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, con ngươi hiện ra tơ máu.
Phu nhân thản nhiên nói:
- Trước đó chỉ nói giữ gìn tính mạng là được, cho nên Vương Nghị Phủ ngươi đừng xem lòng dạ Bồ Tát của ta là chuyện hiển nhiên.
Vương Nghị Phủ đột nhiên cười nói:
- Nương nương nói đúng, thuộc hạ sai rồi.
Phu nhân cười nói:
- Biết sai thì tốt. Vậy lát nữa ngươi rời khỏi ngõ Nê Bình này, cũng không cần đi theo chúng ta. Hãy đi cắt cái đầu của quan giám sát đại nhân tiền nhiệm xuống, sau đó tùy tiện tìm một cái hộp gỗ đựng vào, sau này có thể ta còn dùng tới.
Vương Nghị Phủ ngạc nhiên nói:
- Tống Dục Chương là quan viên được hoàng đế chỉ đích danh yêu cầu tới nơi này, trước đó nương nương cũng đã nói người này có chỗ dựa ở cả Lễ bộ và Khâm Thiên giám, vì sao phải giết hắn?
Phu nhân cười hỏi ngược lại:
- Giết người còn cần lý do sao? Vậy ta làm nương nương để làm gì?
Vương Nghị Phủ thở dài, chắp tay cúi đầu nói:
- Thuộc hạ tuân lệnh.
Bốn người lần lượt đi ra khỏi ngõ Nê Bình, Vương Nghị Phủ tách ra với ba người khác.
Đến khi bóng dáng của người đàn ông cường tráng quy hàng Đại Ly trung thành với nương nương kia đã không còn thấy, Từ Hồn Nhiên không nhịn được chế nhạo:
- Hay cho một Vương Nghị Phủ chính trực kiên trung, ha ha, hôm nay ngay cả phẩm chất và khí phách đều không còn nữa.
Phu nhân cũng không đi ra đường lớn nhiều người mà lựa chọn một con ngõ yên lặng, tự giễu nói:
- Thật cho rằng ta làm một chuyện mà không phân rõ tốt xấu sao?
Lão kiếm sư nhất thời không biết trả lời như thế nào, bèn dứt khoát ngậm miệng không nói.
Phu nhân ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh biếc, bỗng nhiên cảm khái nói:
- Chỉ khi lâm vào cảnh ngộ như vậy, mới biết người đọc sách Tề Tĩnh Xuân này đúng là rất lợi hại.
- Là Đại Ly chúng ta có lỗi với hắn.
- Một nam tử ngàn đời hiếm thấy như vậy, chỉ hận không thể phục vụ cho Đại Ly ta, khó trách thời gian qua tâm tình bệ hạ luôn buồn bực, thường xuyên thở dài.
- Chỉ tiếc Tề Tĩnh Xuân có lợi hại đến mấy cuối cùng vẫn phải chết.
Phu nhân một đường thổn thức, đều là lời nói xuất phát từ đáy lòng.
Bà ta trầm mặc rất lâu, không nói gì thêm. Từ Hồn Nhiên nhớ tới một chuyện, đầu tiên là vung tay áo, kiếm khí trải rộng xung quanh, sau đó thấp giọng hỏi:
- Nương nương, chỉ là một tên thiếu niên ngõ hẹp đột nhiên giàu lên mà thôi, chúng ta có cần dùng dao mổ trâu giết gà không?
Phu nhân giống như lười trả vấn đề này, thuận miệng nói:
- Dương Hoa, ngươi nói đi.
Cô gái ôm kiếm lạnh lùng nói:
- Sư tử vồ thỏ, một chiêu chí mạng.
Lão kiếm sư yên lặng.
Phu nhân nhếch khóe miệng:
- Ông chú nhà ta mặc dù là một võ nhân, nhưng lại có một câu nói rất tuyệt diệu, “đối phó với bất cứ kẻ địch nào, nhất định đừng tặng đầu người cho hắn”.
- --------
Không giống như đồng liêu Lễ bộ cự ngụ ở ngõ Đào Diệp, Tống Dục Chương một mình ở tại ngõ Kỵ Long, là một ngôi nhà chủ nhân vừa mới dọn đi.
Ông ta mở cửa phòng ra, ngồi bên cạnh bàn, trên bàn có một bầu rượu, bên cạnh là một đĩa đậu phộng muối và một chén rượu trắng. Vị quan giám sát đại nhân tiền nhiệm này đã cắm rễ suốt mười lăm năm ở trấn nhỏ, ăn gì uống gì vào miệng đều là mùi vị quen thuộc.
Khi nhìn thấy trong nhà đột nhiên xuất hiện một người đàn ông cường tráng, Tống đại nhân vừa mới bưng chén rượu lên cười cười:
- Cuối cùng đã đến.
Ông ta nâng chén trắng lên cao, hỏi:
- Có thể chờ ta uống xong chén rượu này không?
Vị khách không mời kia hơi do dự, cuối cùng vẫn gật đầu.
Tống Dục Chương giống như sợ khách chờ sốt ruột, một hơi uống sạch nửa chén rượu trắng, sắc mặt hồng hào, hỏi:
- Có thể giúp ta chuyển một câu cho thiếu niên tên là Tống Tập Tân kia, ừm, sau này chắc hắn sẽ được gọi là Tống Mục.
Trong ánh mắt người đàn ông trung niên này lộ vẻ cầu khẩn:
- Có thể nói cho hắn biết, cái kẻ tên là Tống Dục Chương kia, nhiều năm như vậy vẫn luôn muốn có một câu đối xuân của hắn, được không?
Lần này người đàn ông cường tráng quả quyết lắc đầu nói:
- Không thể!
Tống Dục Chương hít thở sâu một hơi, chậm rãi nhắm mắt lại, vẻ mặt thư thái, nhẹ giọng nói:
- Lúc còn trẻ thích đọc du ký, nhìn thấy thành Lão Long ở cuối phía nam Đông Bảo Bình Châu, hàng năm có nước lớn vỗ bờ, thiên hạ tráng lệ. Vậy xem như chén rượu Đại Ly này là nước lớn Nam Hải kia.
Vương Nghị Phủ bước nhanh đến, dùng một tay vặn gãy cổ quan viên Lễ bộ Đại Ly này.
Sau khi giết người, trong lòng hắn không hề thoải mái, nhẹ nhàng để đối phương nằm sấp xuống bàn như đang say mèm.
Thân là kẻ mất nước, tướng của bại quân, Vương Nghị Phủ rót một chén rượu cho mình, yên lặng uống, cuối cùng nói với người chết ở bên kia bàn một câu: