Sau khi Trần Bình An và A Lương trở về dưới đại thụ không lâu, cơn mưa lớn này đã biến thành mưa nhỏ rả rích, giọt mưa không ngừng từ trên lá cây nhỏ xuống. Khi Trần Bình An trở lại dưới cây, vẻ mặt tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đầy lo lắng. Trần Bình An cười rạng rỡ, xoa xoa chiếc đầu nhỏ của cô, nhẹ giọng bảo là không sao. Sắc mặt tiểu cô nương lập tức trở nên vui vẻ, giống như một vệt cầu vồng sau cơn mưa khiến người ta bất ngờ, trong trẻo đến mức khiến người ta rung động. Tại khoảnh khắc này Trần Bình An bỗng cảm thấy áy náy, chỉ là nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào, rất nhiều lời nghẹn ở trong lòng, đành phải yên lặng luyện tập thủ ấn đứng thế.
A Lương nhìn thấy cảnh này liền hiểu ngầm cười, nhưng một câu nói của Lý Hòe đã nhanh chóng xóa đi tâm tình tốt đẹp của ông ta:
- A Lương, A Lương, nghe Trần Bình An nói là ông lên núi để đi đại tiện, bởi vì như vậy có thể không cần chùi mông.
A Lương cười ha hả hỏi:
- Thật là do Trần Bình An nói sao?
Lý Hòe liếc nhìn Trần Bình An đứng cách đó không xa, có lẽ là sợ A Lương và Trần Bình An đối chất ngay trước mặt, cũng học theo giọng điệu của A Lương cười ha hả nói:
- Mặc dù Trần Bình An không nói ra, nhưng tôi cảm thấy hắn chắc chắn là nghĩ như vậy. Tôi đương nhiên cho rằng A Lương ông không phải là người như thế, còn đặc biệt giải thích với cho Chu Lộc tỷ tỷ, vỗ ngực đảm bảo cho ông.
A Lương khẽ kéo lỗ tai Lý Hòe, cúi đầu cười hỏi:
- Hử?
Lý Hòe đau đớn nói:
- A Lương, đều là do Trần Bình An quá vô tình vô nghĩa. Có cần tôi mắng hắn thay ông không?
A Lương ra sức vặn lỗ tai tên chết tiệt này:
- Tưởng dễ lừa gạt A Lương ta đúng không?
Lý Hòe kêu gào, đáng tiếc là không ai để ý. Hắn lập tức liệu gió chống thuyền:
- A Lương, A Lương, tôi có một chị gái tên là Lý Liễu, tên hơi khó nghe nhưng người rất xinh đẹp, chuyện này tuyệt đối không lừa ông. Hai tên xấu xa Lâm Thủ Nhất và Đổng Thủy Tỉnh đều lén thích chị gái của tôi. Đổng Thủy Tỉnh dù có chuyện hay không cũng đến nhà chúng tôi ăn chực, mỗi lần nhìn thấy chị tôi, lớn như vậy rồi mà còn đỏ mặt, đúng là buồn nôn. A Lương, tôi cảm thấy ông mạnh hơn Đổng Thủy Tỉnh nhiều, người đẹp trai tính tình lại tốt, cưỡi được lừa uống được rượu, có muốn sau này giúp ông làm quen với chị tôi không?
A Lương vội vàng buông tai Lý Hòe ra, hai tay nhẹ nhàng đặt lên vai đối phương ấn một cái, cười nói:
- Chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện.
Trần Bình An đi đến trước mặt cha con Chu Hà và Chu Lộc, hỏi:
- Chu Hà thúc thúc, có thể nói chuyện một chút không?
Người đàn ông kia nhếch miệng cười nói:
- Chờ câu này của ngươi đã lâu rồi. Vậy chúng ta đi dạo một lát, dù sao mưa cũng rất nhỏ rồi.
Hai người sánh vai đi ra khỏi cây đại thụ không tên bóng lớn như núi. Không đợi Trần Bình An liên tiếng hỏi, Chu Hà đã tự báo gia cảnh và lai lịch của mình:
- Trần Bình An, lúc trước trấn nhỏ xảy ra nhiều chuyện kỳ quái như vậy, ngươi đã có thể sống sót dưới tay con vượn Bàn Sơn núi Chính Dương, còn kết bạn đồng minh với vị thiếu nữ xứ khác kia, chắc hẳn đã biết được rất nhiều chuyện. Vậy ta cũng không che giấu gì nữa, dù sao an nguy của tiểu thư là quan trọng nhất. Hai cha con chúng ta đều là con của người hầu sinh trong nhà Lý gia, đời đời làm nô tỳ tạp dịch, nhờ chủ nhân Lý gia ban cho cơm ăn. Mặc dù nghe rất đáng thương nhưng thực ra không thảm như ngươi nghĩ. Từ lão tổ tông quanh năm suốt tháng không thấy được mấy lần, cho đến gia chủ, rồi đến vị tiểu thư Bảo Bình này của chúng ta, không ai xem cha con chúng ta như đầy tớ cả. Nhất là tiểu thư và khuê nữ nhà ta, quan hệ của hai đứa không kém gì chị em ruột ở nhà bình thường.
Nói đến đây, người đàn ông trung niên quay đầu nhìn con gái đang đứng dưới đại thụ nhìn về một nơi xa khác, thiếu nữ đang lúc đâm chồi, chưa thật sự nở rộ, có lẽ qua một năm nữa sẽ là đại cô nương chân chính. Chu Hà cảm thấy con gái mình sẽ không thua kém bất cứ thiên kim tiểu thư nào ở kinh thành Đại Ly, ông ta vẫn luôn rất tự hào vì chuyện này, tin chắc sau này con gái Chu Lộc sẽ có thành tựu xuất sắc ở Đại Ly.
Nên biết Đại Ly xưa nay vốn tôn trọng phụ nữ, không cấm nữ nhân dấn thân vào sa trường giết địch. Thậm chí tiên đế Đại Ly còn đặc biệt ra lệnh cho Lễ bộ, thiết lập một bộ danh hiệu cho võ nhân tu sĩ nữ có công trạng, mở ra tiền lệ ở một châu. Khi đó từng bị sĩ tử văn nhân do thư viện Quan Hồ cầm đầu công kích, gây nên một trận loạn chiến lớn, mũi dùi nhắm thẳng vào mọi rợ phương bắc vương triều Đại Ly. Nếu không có sơn chủ thư viện Sơn Nhai là Tề Tĩnh Xuân ra sức dẹp yên, có lẽ hoàng đế trẻ tuổi đã phải thu hồi thánh chỉ để bình ổn dư luận trong ngoài triều đình.
Chu Hà cười nói:
- Năm xưa khi lão tổ tông phát hiện ta có cơ sở thiên phú tập võ, không nói gì khác đã hao phí rất nhiều tiền bạc để bồi dưỡng Chu Hà ta, cho nên ta mới có thân thủ như bây giờ. Con gái Chu Lộc cũng tương tự, nếu không phải bản thân nó không cố gắng, thất bại trong gang tấc trước cảnh giới thứ hai của võ đạo, thành tựu sau này chỉ có cao chứ không thấp hơn người làm cha như ta. Sau khi lão tổ tông phát hiện Chu Lộc là hạt giống luyện võ tốt, đã chính miệng nói với ta, Chu Lộc có hi vọng đi tới cảnh giới thứ bảy của võ nhân trong truyền thuyết, còn Chu Hà ta thì chỉ miễn cưỡng đạt đến cảnh giới thứ năm mà thôi.
Nói đến đây tâm tình của Chu Hà hơi mất mát. Võ nhân muốn gia tăng cảnh giới, không đối đầu chém giết với kẻ địch ngang sức ngang tài, không rèn luyện sinh tử trong cảnh ngộ nguy hiểm, chỉ dựa vào thiên tư thì sẽ không đi xa được. Hơn nữa một khi bỏ lỡ cơ hội tốt thỉ sẽ không thể leo lên một mạch, càng ngày sẽ càng hao mòn khí thế, dần dần suy yếu, hoàn toàn cắt đứt con đường l.ên đỉnh.
Chu Hà kìm nén cảm xúc trong lòng, tiếp tục nói:
- Lần này chúng ta hộ tống tiểu thư rời khỏi Đại Ly, thứ nhất là do chúng ta ở gần, thân thủ xem như tạm được. Hơn nữa chúng ta là con của người hầu sinh ra trong nhà Lý gia, không dám nói bản lĩnh cao bao nhiêu nhưng ít nhất là sẽ trung thành. Thứ hai là tiểu thư lần đầu xa nhà, cần có người tính cách chu đáo chiếu cố ăn uống và sinh hoạt thường ngày, Chu Lộc chính là lựa chọn thích hợp. Thứ ba tiểu thư là hậu bối mà lão tổ tông nhà ta yêu thương nhất. Thực ra lần này người thật sự hộ tống tiểu thư đi xa, không phải ai khác mà chính là lão tổ tông đích thân ra trận. Nhưng sau khi đồng môn của Nguyễn sư ở miếu Phong Tuyết là A Lương xuất hiện, lão tổ tông đã trở về trấn nhỏ. Bởi vì hôm nay trấn nhỏ đã không còn cấm chế, có thể thu nạp linh khí trời đất không cần e ngại, giống như tu hành ở một động tiên đất lành. Lão tổ tông đã sắp đột phá cảnh giới, bỏ qua cơ hội thì sẽ không còn nữa. Dù sao có A Lương đảm nhiệm tùy tùng bên cạnh thì chắc sẽ không xảy ra sự cố gì.
Chu Hà suy nghĩ một thoáng, giải thích:
- Lão tổ tông chúng ta có ánh mắt độc đáo, hơn nữa lòng dạ rộng rãi. Mặc dù rất thương yêu cưng chiều tiểu thư, nhưng khi tiểu thư muốn đi xa nhập học, lão tổ tông cũng không ép buộc giữ tiểu thư lại bên cạnh, che chở dưới cánh chim. Ngược lại còn nói tiểu nha đầu chẳng những phải đi thư viện Sơn Nhai, mà nửa đoạn đường sau phải do cô ấy tự đi, con cháu Lý gia vốn nên có khí phách như vậy.
Chu Hà đột nhiên cười ra tiếng:
- Có điều nói đến đây lão tổ tông lại tỏ ra đau lòng xót dạ, lẩm bẩm nói Bảo Bình nhà chúng ta còn nhỏ chưa tới mười tuổi, khí phách gì chứ, có nên chậm một chút rồi hẵng bàn không. Cuối cùng lão tổ tông hạ quyết tâm không lặng lẽ đi theo nữa, quyến luyến không đành giống như một đứa trẻ con, đúng là lần đầu tiên nhìn thấy. Cho nên Chu Lộc lén nói với ta, lão tổ tông đối xử với tiểu thư thật tốt.
Chu Hà lòng mang cảm kích nói:
- Tiểu thư đối xử với Chu Lộc nhà ta cũng tốt, từ nhỏ đã thích trò chuyện với Chu Lộc, xem Chu Lộc luyện võ. Trên thực tế Chu Lộc có thể đi đến hôm nay, tiểu thư cũng có công lao rất lớn.
Trần Bình An thở phào một hơi:
- Chu Hà thúc thúc, có các người ở đây thì tôi yên tâm rồi.
Ở chỗ trấn nhỏ, ngoại trừ Tề tiên sinh thì Trần Bình An không tin được bất cứ người nào.
Cho dù là Nguyễn sư phụ, giống như Trần Bình An đã nói với Lý Bảo Bình, hắn chỉ tin tưởng vào lời hứa của vị thánh nhân phương này, tin vào một số quy củ mà Tề tiên sinh từng tuân thủ, chứ không phải là bản thân Nguyễn sư phụ.
Đây là một loại trực giác không thể miêu tả, có thể nói là trời sinh, nhưng phần lớn vẫn là rèn luyện nung nấu ra, giống như thuốc mà thiếu niên giày cỏ nấu cho vị Ninh cô nương kia.
Lúc trước đối xử với A Lương và Chu Hà đều như vậy, không ai ngoại lệ.
Trần Bình An không phải là một người không lo cơm áo, chưa từng chịu khổ, hồ đồ vô tri đối xử tốt với bất cứ ai. Trái lại sinh hoạt gian khổ, lòng người xấu xí, nghèo túng khó khăn, bơ vơ không nơi nương tựa, tất cả đã sớm khắc vào trong xương của hắn.
Chu Hà vỗ lên bờ vai mảnh khảnh của thiếu niên, chỉ vỗ một cái, độ cứng chắc của xương đã vượt qua dự liệu của vị võ nhân cảnh giới thứ năm này. Nhưng rất nhanh ông ta lại thư thái, nếu không như vậy thì làm sao có thể chính diện đối đầu với con vượn Bàn Sơn? Ông ta cũng không có lá gan và bản lĩnh như vậy. Có điều vừa nghĩ đến đây Chu Hà lại cảm thấy thổn thức, mình vẫn chưa tới bốn mươi mà hùng tâm tráng chí đã hao mòn gần hết rồi sao, còn không bằng một thiếu niên vừa mới tập đi trên võ đạo.
Ông ta cũng cảm thấy tò mò, bèn cười hỏi:
- Mặc dù ta chưa từng rời khỏi trấn nhỏ, không biết được quy củ của giang hồ bên ngoài, nhưng lão tổ tông lúc tán gẫu đã từng nhắc đến. Nếu gặp phải đồng đạo giang hồ dưới chân núi, có rất nhiều kiêng kị thế này thế kia, chẳng hạn như không hỏi tên hòa thượng, không hỏi tuổi đạo sĩ, có thể hỏi sư môn nhưng không thể hỏi đường lối võ học. Nhưng ta thật sự rất tò mò, ngươi làm sao chạy thoát khỏi tay con vượn Bàn Sơn? Ta chỉ nghe nghe lão tổ tông kể lại cuộc truy sát ở trấn nhỏ các ngươi thôi.
Trần Bình An hơi xấu hổ:
- Thực ra là vẫn luôn chạy trốn, từ ngõ Nê Bình chạy vào trong núi, nếu không có Ninh cô nương thì tôi đã sớm chết rồi.
Chu Hà do dự một thoáng, sau đó nhẹ giọng nhắc nhở:
- Nên quý trọng những thiện duyên này, quan hệ với vị Ninh cô nương kia, còn có Nguyễn sư... Nguyễn sư phụ, phải cẩn thận duy trì vững chắc, nhất định đừng làm hỏng.
Trần Bình An cảm thấy nghi hoặc.
Chu Hà cảm khái nói:
- Chúng ta chỉ là ếch ngồi đáy giếng trong động tiên Ly Châu, chênh lệch giữa mọi người có hạn. Giống như ngươi và ta, tu vi võ học nhiều nhất chỉ thua kém năm cảnh giới. Còn như thân phận, ta là con của một người hầu, chẳng lẽ có tư cách xem thường người có thân thế trong sạch như ngươi? Nhưng trời đất bên ngoài giếng rất khác biệt, sau này ngươi đi được càng xa, lăn lộn ở bên ngoài càng lâu thì sẽ càng hiểu được thấu triệt.
Trần Bình An thành thật nói:
- Tôi không nghĩ xa như vậy.
Chu Hà cười lớn nói:
- Có thể cẩn thận suy nghĩ một chút.
Trần Bình An gật đầu.
Hắn luôn luôn rất quý trọng thiện ý của người khác. Còn đối với ác ý, nếu tạm thời không thể nói rõ đạo lý với những người kia, vậy thì để ở trong lòng, nhất định không quên. Dù sao đường vẫn còn rất dài.
- --------
Phía dưới đại thụ, Lý Hòe vừa mới bán chị gái Lý Liễu của mình, lúc này đang đứng rất thẳng trước mặt A Lương, tùy tiện nói:
- A Lương, lát nữa tôi bảo Trần Bình An làm bầu rượu cho ông, ông hãy đưa cái hồ lô nhỏ bên hông cho tôi đi. Người một nhà không nói chuyện khách sáo, nhất định sẽ không bạc đãi ông. Dù sao cái hồ lô này của ông nhìn có vẻ cũ, không xứng với thân phận anh rể của tôi!
A Lương thần thần bí bí nói:
- Ngươi biết cái rắm, hồ lô này được gọi là hồ lô nuôi kiếm, là đồ tốt hiếm có trong thiên hạ, nhìn không nổi bật nhưng rất đáng giá. Ngươi có mấy chị gái? Dù sao một người không thể nào đủ được!
Thấy A Lương hiếm khi nói chuyện với mình một cách kiên quyết như vậy, thằng nhóc tinh nghịch hơi thấp thỏm bất an, thèm thuồng nhìn cái hồ lô nhỏ kia, lưu luyến ngẩng đầu lên, thử dò hỏi:
- Nếu không thì tôi bảo cha mẹ sinh thêm vài chị gái? Chuyện này dễ thương lượng đúng không?
A Lương đưa tay vỗ trán, bỗng dưng nhớ tới trước đó cùng Trần Bình An đi xuống sườn núi, thiếu niên kia lại đánh đồng mình với Chu Hà cảnh giới thứ năm. Ông ta buông tay ra, than thở một tiếng, tiện tay nhặt lấy một chạc cây khô quét tới quét lui trên đất.
Lý Hòe ló đầu qua nhìn, trông thấy đó là một chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, viết còn không đẹp bằng một đứa trẻ như mình, càng thua kém Lâm Thủ Nhất mà ngay cả Tề tiên sinh cũng bảo là không tầm thường.
Lý Hòe càng xem càng thấy mất mặt xấu hổ, nhìn chữ của A Lương một chút, lại nhìn bầu rượu màu trắng bạc bên hông ông ta một chút, đấu tranh trong lòng một phen mới nói:
- A Lương, ông viết chữ xấu như vậy, tôi quyết định không để ông làm anh rể nữa. Cha mẹ tôi đều hi vọng chị gái sau này gả cho người đọc sách.
A Lương chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt khó tưởng tượng:
- Xấu lắm sao?
Lý Hòe tâm tình nặng nề, ra sức gật đầu.
Thằng nhóc cảm thấy nếu lần sau chị gái Lý Liễu còn dám giành đồ ăn với mình, phải mắng chị ta không có lương tâm, vì chị ta mà mình còn từ bỏ cả hồ lô nuôi kiếm kia.
Vẻ mặt A Lương giống như “ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện”, cười ha hả nói:
- Sao lại thế được. Không phải ta khoác lác với ngươi, tại một nơi cách đây rất xa, không biết có bao nhiêu người sau khi nhìn thấy chữ này đều ào ào giơ ngón cái lên.
Lý Hòe nghi hoặc hỏi:
- Trước mặt?
A Lương cười gượng nói:
- Nghe kể, nghe kể.
Lý Hòe nói:
- Tôi đã nói rồi, kẻ nào mặt dày nói là viết đẹp ngay trước mặt ông, tôi sẽ bái hắn làm thầy, có lẽ cả mẹ tôi cũng chửi không lại hắn.
A Lương cười nhạo nói:
- Ngươi muốn bái người ta làm thầy, người ta sẽ chịu thu ngươi làm đồ đệ sao?
Lý Hòe nghiêm túc nói:
- Không thu? Hắn bị mù à?
A Lương lại vỗ trán, bởi vì gã kia đúng là một người mù.
Ông ta suy nghĩ hay là mình nên ít trò chuyện với thằng nhóc chết tiệt này, ngẩng đầu nhìn xung quanh, nhìn trái nhìn phải, cuối cùng nhìn thấy thiếu nữ Chu Lộc, liền cười nói:
- Chu Lộc, có muốn học kiếm thuật không? Bây giờ ta có một chút hứng thú xuất kiếm rồi...
Cách đó không xa, Chu Lộc đang lo lắng cho tiểu thư nhà mình.
Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ hai tay nâng cằm, nhìn về hướng tiểu sư thúc rời đi, lông mày nhíu chặt.
Nghe được câu này của A Lương, Chu Lộc bực bội nói:
- Qua một bên hóng mát đi!
Ánh mắt A Lương vừa vô tội vừa ngỡ ngàng:
- Vừa rơi xuống một cơn mưa lớn như vậy, cô xem cả người ta còn ướt nhẹp đây.
Thiếu nữ phát giác được sai lầm của mình, nhưng vẫn cười nhạt nói:
- Tác phong không chỉnh tề, dốt nát kém cỏi, không phải người tốt!
A Lương tức giận nói:
- Tiểu Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất, ta có phải là người tốt không?
Lý Hòe ném đá xuống giếng:
- Chỉ là giống người tốt, nhưng nếu chịu đưa bầu rượu cho tôi thì sẽ là người tốt.
Lâm Thủ Nhất lãnh đạm nói:
- Sau này đừng lừa tôi uống rượu nữa, tiên sinh đã sớm nói, “văn nhân đấu rượu thơ trăm bài” đều là giả.
Chỉ có tiểu cô nương mặc áo bông đỏ lén cười với A Lương. A Lương lập tức cảm thấy ấm áp, giơ ngón cái lên với cô, coi lời châm chọc của hai người còn lại giống như gió thoàng bên tai.
Giang hồ của ông ta cuối cùng không xông pha uổng phí.
Đợi đến khi Trần Bình An và Chu Hà trở về, nhóm người lại tiếp tục lên đường.
Khi suối Long Tu vốn chảy về hướng đông nam chuyển sang hưởng nam, trở thành sông Thiết Phù được phê bằng bút đỏ trong Địa Phương Huyện Chí Đại Ly, nước sông lập tức trở nên cuồn cuộn, thế nước tăng mạnh. Độ rộng của mặt sông, độ sâu của nước sông đều hơn xa suối nhỏ lúc trước.
Dưới đề nghị của Trần Bình An, bọn họ nghỉ ngơi một lúc, ở chỗ này nấu gạo thổi cơm, sau khi dùng cơm trưa xong sẽ tiếp tục lên đường.
Lý Hòe đứng ở bờ sông, chống nạnh tấm tắc nói:
- A Lương, trước kia ông đã từng thấy nước lớn như vậy chưa?
A Lương dắt con lừa màu trắng nhìn nơi tiếp giáp của suối và sông, lại nhìn về sau người, cuối cùng cười nói với Lý Hòe:
- Sông lớn mà ta nhìn thấy thấy còn nhiều hơn cơm mà ngươi ăn.
Lý Hòe lập tức không vui:
- A Lương, có phải ngày nào ông không khoác lác thì sẽ không thoải mái?
A Lương ngoảnh mặt làm ngơ, đi đến bên cạnh Trần Bình An đang xây dựng bếp lò đơn giản, nhẹ giọng nói:
- Đi đến bờ sông một chút, có mấy lời muốn nói với ngươi.
Trần Bình An ngẩn người, bèn nhờ tỳ nữ Chu Lộc của Lý gia giúp đỡ. Thực ra trên đường đi Lý Bảo Bình đã có thể giúp được rất nhiều chuyện, thậm chí ngay cả việc giúp A Lương cho con lừa trắng ăn cũng rất quen thuộc. Vì vậy lúc này cô bé tay chân nhanh nhẹn giúp Chu Lộc tỷ tỷ nấu cơm, dáng vẻ hoạt bát giống như muốn bảo tiểu sư thúc cứ đi dạo ở bờ sông, tất cả cứ giao cho cô là được.
Trong mấy ngày nay, tiểu cô nương vẫn luôn kiên trì vác cái gùi của mình, cố gắng tự mình xử lý tất cả.
Mỗi lần thiếu niên đánh quyền đi thế, cô bé thường yên lặng đứng ở bên cạnh, bắt chước làm theo, hồn nhiên đáng yêu.
Hai người đi đến bờ sông, sau đó dọc theo dòng sông đi về hướng hạ du.
A Lương thẳng thắn nói:
- Ta rất thích tiểu nha đầu Bảo Bình này, đương nhiên có thể ngươi còn thích hơn ta.
Trần Bình An quay đầu nhìn. Tiểu cô nương ở bên kia đang bận tới bận lui, hai chân giống như bánh xe. So sánh với Lâm Thủ Nhất nói một câu, làm một chuyện và Lý Hòe chẳng làm gì cả, Lý Bảo Bình mặc dù còn nhỏ nhưng lại đầy sức sống, chỉ cần nhìn cô bé cũng giống như đang nhìn một mùa xuân tươi đẹp.
Trần Bình An gật đầu.
A Lương lại nói:
- Nhưng ngươi luôn cảm thấy có điểm nào không đúng, phải không?
Trần Bình An ừ một tiếng:
- Lần trước nói chuyện với tôi về võ học, cô bé nói một hơi rất nhiều, nhưng sau đó dường như lại không thích nói chuyện nữa.
A Lương hỏi:
- Có phải ngươi đã nói với con bé về kỳ vọng gì đó, chẳng hạn như ngươi mong muốn sau này con bé có thể trở thành người như thế nào?
Trần Bình An đột nhiên quay đầu, vẻ mặt kinh ngạc.
A Lương có lẽ cũng không muốn vô tình dùng lời nói tổn thương người khác, bèn cẩn thận tìm từ, dứt khoát dừng lại ngồi xổm xuống bờ sông, nhẹ nhàng ném đá xuống sông. Đợi đến khi thiếu niên ngồi xuống bên cạnh mình, ông ta mới nhẹ giọng nói:
- Tình cảm quá cố chấp thì khó lâu dài, trí tuệ quá sáng suốt thì dễ tổn thương. Người bình thường dĩ nhiên không có tư cách áp dụng hai quan niệm này, nhưng Lý Bảo Bình thì khác. Mặc dù bây giờ còn nhỏ tuổi, đương nhiên không thể dính dáng đến quan niệm thứ nhất, nhưng đã thích hợp làm theo quan niệm thứ hai. Con bé đã xem Trần Bình An ngươi là chỗ dựa, cho nên một câu nói vô tâm, một hành động vô ý của ngươi, đều sẽ khiến tiểu cô nương nhớ trong lòng thật sâu. Lời nói là thứ rất kỳ quái, sẽ từng chữ từng chữ, từng câu từng câu chồng chất trong lòng. Có thể ngươi cảm thấy cách nói này của ta khá giống đám lão già học vấn nửa mùa và tú tài hủ lậu, nhưng đạo lý thật sự là như vậy.
Trần Bình An khẽ thở ra một hơi:
- Là lỗi của tôi, khi đó tôi sợ cô bé không có lòng tin đi đến thư viện Sơn Nhai, cho nên mới hi vọng cô bé có thể trở thành một vị nữ tiên sinh, lão sư nhỏ.
A Lương cười cười:
- “Là lỗi của tôi”? Trần Bình An, ngươi sai rồi.
Thiếu niên không hiểu.
A Lương không nhìn thiếu niên, chỉ uể oải nhìn về mặt sông yên tĩnh không sóng:
- Ngươi chỉ là không làm được tốt hơn, chứ không phải làm sai.
Thiếu niên càng nghi hoặc, đây chỉ là hai cách nói khác nhau mà thôi, nhưng ý nghĩa không phải đều như nhau sao?
A Lương cuối cùng quay đầu, dường như đã nhìn thấu tâm tư của thiếu niên, lắc đầu nói:
- Rất khác biệt. Có biết tại sao người tốt trên đời đều uất ức không? Chẳng hạn như Tề Tĩnh Xuân, Tề tiên sinh mà các ngươi biết rõ ràng có thể làm việc một cách thoải mái hơn, nhưng đến cuối cùng lại ấm ức ủy khuất như vậy. Đợi đến khi ngươi nhìn chung quanh, dường như những kẻ xấu kia lại sống một cách tiêu dao vui sướng. Ví dụ như hai kẻ thù mà trước đó ngươi từng đề cập với ta, con vượn hộ sơn núi Chính Dương và Phù thiếu thành chủ thành Lão Long, sau khi bọn họ trở về địa bàn của mình quả thật sống rất thoải mái. Một kẻ địa vị cao quý, nằm trong sổ công trạng hưởng thụ tôn kính. Một kẻ thì dã tâm bừng bừng, chí ở phương bắc.
A Lương nhìn thiếu niên lâm vào trầm tư, vui vẻ cười nói:
- Cho nên làm người tốt là một chuyện rất mệt mỏi. Ngươi nhất định không thể vì làm người tốt không được báo đáp, hoặc là chỉ được báo đáp ít ỏi mà cảm thấy mình làm sai, càng không thể cho rằng sau này mình không nên làm người tốt nữa. Như vậy... là không đúng!
Sắc mặt A Lương nghiêm túc, nhấn giọng lặp lại câu nói sau cùng:
- Như vậy là không đúng!
Ông ta cười lên, lại biến thành kẻ cẩu thả không để mọi chuyện trong lòng:
- Đương nhiên Lý Bảo Bình rất tốt, tiểu cô nương chỉ là dùng phương thức đặc biệt của mình để báo đáp ngươi, ngươi cũng đừng nghĩ sai.
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không có, không có.
A Lương gật đầu:
- Cho nên ta mới nói với ngươi những chuyện này.
Ông ta dứt khoát đặt mông ngồi xuống đất, đao trúc để ngang trên đầu gối:
- Nên biết ta rất ít khi nói đạo lý với người khác. Đạo lý của ta...
A Lương dừng lại một chút, vỗ vỗ đao trúc màu xanh lá trên đầu gối mình:
- Trước kia nằm ở kiếm, hôm nay tạm thời nằm ở đao này.
Cho dù mưa không rơi, trời không nắng gắt, A Lương vẫn sẽ đội chiếc nón bằng nan trúc không nổi bật kia. Ông ta tiện tay nhấc nón lên:
- Nếu như tính cách của ngươi không hợp khẩu vị của ta, cho dù cây trâm kia có ý nghĩa quan trọng giống như ta tưởng tượng trước đó, cho dù ngươi là người được Tề Tĩnh Xuân lựa chọn, ta cũng sẽ không nói những lời này với ngươi. Chẳng qua là đưa ngươi tới biên cảnh Đại Ly, tâm tình tốt thì trực tiếp ném ngươi tới Đại Tùy là được, đối với ta thì có gì khó?
Khi người đàn ông cợt nhả này trở nên nghiêm túc lại có một phong thái khác, hai tay khẽ vỗ vào đao trúc:
- Đối với A Lương ta, nhân sinh trong trời đất, đường phải tự mình đi, lời phải tự mình nói, người phải tự mình làm. Ta cảm thấy Trần Bình An ngươi cũng nên như vậy, không cần tất cả phải giống ta, nhưng lưng phải đủ thẳng, nắm tay đủ lớn, xương cốt đủ cứng, kiếm thuật càng phải đủ cao!
A Lương cười ha hả:
- Đừng quên, quan trọng nhất là sống được đủ lâu!
Trần Bình An thành thật nói:
- A Lương, mặc dù có cái tôi nghe hiểu, có cái còn không hiểu lắm, nhưng tôi đều sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này gặp phải chuyện gì cũng sẽ lấy ra cẩn thận suy nghĩ một chút.
A Lương gật đầu, vui mừng nói:
- Như vậy là đủ rồi.
Ông ta đứng lên, đi ra mấy bước, đột nhiên quay đầu nói:
- Trần Bình An, lương khô mà ta mang theo đã ăn hết rồi.
Sau khi nói xong A Lương liền bước nhanh về hướng Lý Bảo Bình và Chu Lộc, hét lên:
- Dọn cơm chưa, dọn cơm chưa?
Để lại một thiếu niên còn chưa khôi phục tinh thần.
Nói tới nói vui, lượn một vòng lớn như vậy, gã đàn ông này chỉ muốn quang minh chính đại ăn uống miễn phí sao?
Trần Bình An cười đi theo.
- --------
Có một ngày vào hoàng hôn, bọn họ đi ngang qua một cánh rừng trúc xanh tươi giữa núi. Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ kéo kéo tay áo Trần Bình An, đưa tay chỉ về bên đó, nhỏ giọng hỏi:
- Tiểu sư thúc, rừng trúc kìa, có đẹp không?
Thiếu niên đang vội vã lên đường ừ một tiếng, tiếp tục vùi đầu bước đi, bởi vì bọn họ đã sắp tới đường lớn mà A Lương nói, đó là đường chuyển thư tín của triều đình Đại Ly.
Tiểu cô nương im lặng không nói gì, lắc lắc cái gùi sau người, vẫn theo sát phía sau thiếu niên.
Ban đêm ngủ trong lều nhỏ bằng da trâu chật hẹp do Chu Lộc dựng lên, tiểu cô nương nghĩ đến một chuyện, môi dẩu lên, cảm thấy ấm ức, cuối cùng tự nói với mình rằng tiểu sư thúc đã rất tốt rồi, rất tốt rồi, sau đó ngủ thật say.
Sáng sớm hôm sau, tiểu cô nương mắt lim dim không dám ngủ tham, sợ làm chậm trễ hành trình đã định của tiểu sư thúc. Cô bé nhanh chóng mặc quần áo vào, mang đôi giày cỏ mà tiểu sư thúc làm cho. Kết quả cô vừa chui ra khỏi lều vải thì lập tức ngây người.
Bên ngoài lều có một hòm sách nhỏ xinh đẹp bằng trúc xanh.
Tiểu cô nương ngơ ngẩn rất lâu, sau đó trong thoáng chốc lại khóc lên.
Thiếu niên bận rộn một đêm đang ngủ mê mệt ở phía xa, bị tiếng khóc làm thức tỉnh, vội vàng đứng dậy chạy tới. Hắn đứng trước người tiểu cô nương, nhất thời cảm thấy luống cuống tay chân, gãi đầu không biết nên an ủi như thế nào. Hắn vốn tưởng rằng lúc trời sáng tiểu nha đầu nhìn thấy hòm trúc nhỏ sẽ rất vui mừng, nhưng lúc này thấy Lý Bảo Bình thương tâm như vậy, trong lòng hắn thật sự rất đau xót.
Tiểu cô nương nhắm mắt lại khóc rất lâu, khi mở mắt nhìn thấy Trần Bình An, trong thoáng chốc liền ngừng khóc, chạy nhanh đến trước người hắn, ôm chầm lấy Trần Bình An, nức nở nói:
- Tiểu sư thúc, xin lỗi!
Trần Bình An đành phải vỗ nhẹ lên đầu cô bé:
- Không khóc, không khóc.
Tiểu cô nương vẫn khóc, trông rất đau lòng.
Trần Bình An ôn nhu nói:
- Không thích hòm trúc nhỏ à? Là tiểu sư thúc làm không đẹp? Không sao, không sao, lần sau có thể đổi kiểu khác. Chẳng có cách nào, trước kia tiểu sư thúc chỉ nhìn thấy hòm sách nhỏ một lần. Sau này đến địa phương náo nhiệt bên ngoài, nhìn thấy hòm sách xinh đẹp thì hãy nói với tiểu sư thúc...
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, mặt đầy nước mắt:
- Thích! Không có cái nào thích hơn cái này!
Nhưng dường như càng thích thì cô càng cảm thấy mình không có lương tâm, càng hổ thẹn với tiểu sư thúc của mình, lại ngồi dưới đất khóc thút thít, không dám nhìn tiểu sư thúc.
Trần Bình An nhớ đến lời nói của A Lương hôm qua, lập tức nghĩ thông suốt, bèn ngồi xuống xoa đầu tiểu cô nương, nhẹ giọng nói:
- Lý Bảo Bình, biết không, có thể theo em đi học ở xa, tiểu sư thúc thật sự rất vui, chỉ là trước đó không nói với em mà thôi. Cho nên bây giờ tiểu sư thúc nói với em, nếu em thích hòm sách nhỏ bằng trúc không đáng giá này, vậy thì tiểu sư thúc sẽ càng vui vẻ, là thật chứ không lừa em.
Tiểu cô nương chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng hai tay vẫn ôm mặt, chỉ dám hở kẽ ngón tay, âm thầm lộ ra cặp mắt đầy linh khí, rụt rè nghẹn ngào nói:
- Tiểu sư thúc không lừa người chứ?
Ánh mắt thiếu niên trong vắt, gật đầu nói:
- Tiểu sư thúc cũng biết lừa người, nhưng sẽ không lừa Lý Bảo Bình.
Tiểu cô nương nhanh chóng bỏ tay ra, tươi cười rạng rỡ. Đã trở lại là cô bé trong ấn tượng của thiếu niên, ngây thơ hồn nhiên, không buồn không lo.
Cho nên thiếu niên cũng tươi cười rạng rỡ.
Có một số người tâm như hoa cỏ, hướng về mặt trời, tiểu sư thúc và tiểu cô nương càng như vậy.