Linh vật rùa núi sinh trưởng ở núi Kỳ Đôn dĩ nhiên quen thuộc đường núi, cộng thêm lực chân trèo đèo lội suối hơn xa lừa la, chở một nhóm người nhanh chóng đi tới khu vực biên giới núi Kỳ Đôn. Chỉ cần dọc theo đường chuyển thư đi về phía nam hai mươi mấy dặm là có thể đến trấn Hồng Chúc. Tuy nói vì động tiên Ly Châu đột nhiên rơi xuống, hôm nay con đường chuyển thư lên phía bắc này đã bị tắc nghẽn, nhưng nhóm người Trần Bình An vẫn rất cẩn thận, không muốn ba con rùa núi to lớn này quấy nhiễu đến tiều phu thợ săn hay thương nhân qua lại.
Đám người Trần Bình An nghỉ ngơi một lúc trên đỉnh núi nhỏ. Lý Hòe đang rất nôn nóng, hắn vốn chán ghét thổ địa trẻ tuổi, nhưng A Lương nói trong giá hoành bảo kia có bảo bối, mỗi người một phần, cho nên hắn rất mong đợi. Hắn nghĩ thầm sau này gặp được chị gái Lý Liễu nhất định phải khiến chị ta thèm chết.
Vị thổ địa núi Kỳ Đôn kia nhanh chóng chạy đến đúng hẹn, lần này không dùng thần thông rút đất thành tấc mà chỉ bước nhanh lên núi, áo trắng phất phơ, tay áo rộng như hai đám mây trắng lững lờ. Ngay cả tỳ nữ Chu Lộc nhìn thấy cảnh này cũng phải thừa nhận, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thổ địa trẻ tuổi này đúng là “phong thái kiệt xuất” như trong sách viết.
Phía sau nam tử tuấn tú là con lừa trắng của A Lương và ngựa của Lý gia, cũng không biết vị thổ địa này đã sử dụng pháp thuật gì, chẳng những theo kịp đội ngũ mà lừa ngựa cũng không có chút mệt mỏi nào.
Ngụy Bách không biết đã sống mấy trăm năm ôm ngang hộp gỗ dài, trước tiên chắp tay thi lễ với người đàn ông đội nón, A Lương cũng gật đầu đáp lễ. Thần linh một phương bụng dạ thâm trầm, kiếm khách kỳ quái đùa giỡn với đời, tại khoảnh khắc này lại gây cho người ta cảm giác giống nhau như đúc.
Đại đạo đồng hành.
Ngụy Bách đưa hộp gỗ đỏ tươi không biết làm bằng chất liệu gì cho A Lương. Lý Hòe vội vàng đi qua sờ một chút, lòng bàn tay cảm thấy ấm áp, giống như tơ lụa thượng hạng được xem là bảo vật trong tiệm vải ngõ Kỵ Long. Cuối năm ngoái hắn theo mẹ và chị gái đi mua vải may đồ mới, chẳng qua là lén sờ thử gấm vóc xinh đẹp thêu tranh hoa điểu kia, liền bị chủ tiệm thở hồng hộc đuổi ra ngoài.
Lý Hòe ngẩng đầu hỏi:
- A Lương, thương lượng với ông một chuyện. Sau khi phân chia bảo bối bên trong, có thể tặng cái hộp này cho tôi không?
A Lương hỏi ngược lại:
- Ngươi là thứ gì?
Lý Hòe nghiêm túc nói:
- Ông cưới chị tôi rồi, tôi sẽ là anh rể của ông.
A Lương phất tay:
- Đó gọi là em vợ!
Đứa trẻ đột nhiên nói:
- Tôi không thích làm em vợ, tôi chỉ thích làm anh rể, trên đời này kẻ xấu nhất là em vợ.
A Lương nhìn về Ngụy Bách, hỏi:
- Cái hộp có đáng giá không?
Ngụy Bách ngượng ngùng cười nói:
- Còn may, là do gỗ cây thị huyền vàng nhạt chế tạo thành, đã chôn trong đất ít năm, không mục mà lại thơm, màu sắc cũng từ vàng biến thành đỏ. Nó không đáng giá lắm, chỉ là không thường thấy mà thôi.
A Lương cúi đầu nhìn đứa trẻ đầy vẻ ước ao:
- Nếu đồ vật đã không đáng giá, sẽ tặng cho ngươi.
Lý Hòe nóng lòng muốn cầm lấy hộp gỗ, lại bị A Lương gõ một cái khiến đầu óc choáng váng:
- Muốn độc chiếm à?
A Lương nhìn quanh, đưa tay vẫy vẫy, sau đó ngồi xuống đất, mở hộp gỗ dài có tên là “Kiều Hoàng”, lớn tiếng hô:
- Trần Bình An, Tiểu Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Chu Hà, Chu Lộc, đều qua đây, qua đây, đến giờ phân chia của cải rồi! Tới trước được trước, tới muộn hết phần! Không có quy củ gì khác, mỗi người chỉ có thể lấy một món trong giá bách bảo, lấy được cái nào thì giữ cái nấy, không được nuốt lời.
Trần Bình An nhìn về Ngụy Bách. Thổ địa trẻ tuổi phát giác được ánh mắt của thiếu niên, cảm thấy nghi hoặc, nhẹ giọng hỏi:
- Ngươi không đi tranh đoạt cơ duyên sao?
Trần Bình An cười nói:
- Cứ để bọn họ lấy trước là được.
Vừa lúc hắn cũng có chuyện muốn thương lượng với thổ địa trẻ tuổi, liên quan đến việc rắn đen định cư ở núi Lạc Phách, cùng với Ngụy Bách rời khỏi khu vực này đi đến địa bàn huyện Long Tuyền. Trên đường trở lại A Lương đã nói đại khái, thần núi sông chính thức không thể tùy tiện rời khỏi lãnh thổ được triều đình sắc phong trong gia phả núi sông, chuyện này có phần tương tự với quy củ “phiên vương không thể gặp nhau” mà rất nhiều vương triều định ra. Một khi có thần linh vi phạm, nhẹ thì bị triều đình khiển trách, giảm bớt hương khói cung phụng, nặng thì hạ thấp thần vị, hoàn toàn cắt đứt hương khói dân gian trong một số năm. Trong lịch sử còn có rất nhiều thần linh núi sông vượt quá quy củ kết cục thê lương hơn, kim thân tượng thần bị triều đình đưa ra khỏi điện thờ, kéo xuống thần đài, bị nha dịch dùng gậy đánh để răn đe, hoặc là quan viên địa phương tự mình dùng roi đánh, thậm chí trực tiếp sai dân phu vung búa đánh nát. Trong các nước đều từng xảy ra chuyện này.
Cho nên khi Ngụy Bách nói muốn tự mình dẫn rắn đen đến núi Lạc Phách, còn dùng trúc anh dũng xây một lầu trúc trên núi, Trần Bình An đương nhiên sẽ không cự tuyệt ý tốt, nhưng cũng không muốn Ngụy Bách vì vậy mà bị trừng phạt. Thực ra trước đó thiếu niên vẫn không hiểu rõ về thần đạo hương khói, phong thủy núi sông và khí vận vương triều, chuyện này một phần cũng là do A Lương không đọc sách. Ông ta chỉ nói đến đâu hay đến đó, lời lẽ hàm hồ, đã thích khoe khoang còn cố làm ra vẻ, một chuyện vốn đơn giản không có gì kỳ quái, ông ta cũng có thể nói thành huyền diệu khó giải thích.
Sau đó Lý Bảo Bình đưa ra một ví dụ, Trần Bình An mới sáng tỏ thông suốt. Tiểu cô nương nói những hương khói khí số gì đó giống như suối Long Tu bên ngoài trấn nhỏ, nguồn nước chỉ có một, dân chúng vì đồng ruộng của mình nên sẽ tranh giành nước, gần như hàng năm đều có đánh nhau quy mô lớn.
Lý Bảo Bình chạy đến bên cạnh Trần Bình An, sốt ruột nói:
- Tiểu sư thúc, sao anh không đi lấy bảo bối? Anh xem ngay cả người như Lâm Thủ Nhất cũng chạy đến thật nhanh, Lý Hòe thì giống như muốn nhét cả đầu vào trong giá bách bảo vậy.
Trần Bình An thuận miệng nói:
- Không sao, anh chọn một món cuối cùng là được rồi.
Lý Bảo Bình xoay người chạy đi:
- Được rồi tiểu sư thúc, em sẽ giúp anh chọn một món.
Trần Bình An đang muốn lên tiếng, tiểu cô nương mặc áo bông đỏ đã chạy đến bên cạnh A Lương, một tay đẩy đầu Lý Hòe ra ngoài, một tay đẩy vai Lâm Thủ Nhất.
Lý Hòe ấm ức nói:
- Lý Bảo Bình, ngươi khi dễ người!
Lý Bảo Bình quay đầu hùng hồn nói:
- Ta chọn đồ cho tiểu sư thúc!
Lý Hòe nghĩ đến hòm trúc nhỏ còn chưa tới tay, thở dài nói:
- Vậy ngươi chọn đi.
Lâm Thủ Nhất bị đẩy ra cũng không giận, đưa tay chỉ vào một quyển sách cổ ố vàng đã bị xoắn lên trong giá bách bảo. Nó được buộc bằng một sợi tơ màu vàng ánh, vừa lúc lộ ra tên sách được việt theo kiểu chữ triện:
- Ta chọn quyển sách Đạo gia tên là “Vân Thượng Lang Lang Thư” này, ta chỉ cần nó, không giành thứ khác với các ngươi.
Lý Hòe nghiêng người tới trước rướn cổ lên, hơi vòng qua Lý Bảo Bình, hỏi:
- Thủ Nhất, sao ngươi không chọn thanh đao xinh đẹp kia, nếu là ta thì sẽ chọn nó.
Lâm Thủ Nhất rất tốn sức mới dời mắt được khỏi thanh đao hẹp chiếm diện tích lớn nhất trong giá bách bảo, nhẹ giọng nói:
- Ta không phải là nhân tài tập võ, bản thân cũng không thích luyện đao học kiếm.
Lý Hòe thấy Lâm Thủ Nhất không muốn thay đổi quyết định, bèn quay sang khuyên nhủ Lý Bảo Bình:
- Thanh đao này vừa nhìn đã biết là thần binh lợi khí thiên hạ vô song, thổi lông cắt tóc thì có là gì, ta đoán rằng nó có thể chém đứt cả xích sắt ở giếng Thiết Tỏa trong trấn nhỏ chúng ta. Lý Bảo Bình, đồ tốt như vậy mà ngươi không muốn sao? Hơn nữa hiện giờ chẳng phải tiểu sư thúc của ngươi không có binh khí thuận tiện? Ta thấy đao này đưa cho hắn dùng rất tốt. Lùi một bước mà nói, cầm nó vào núi mở đường thì uy phong biết bao, tốt hơn cầm một con dao chẻ củi tồi tàn đúng không?
Thanh đao hẹp kia giống như tiểu thư khuê các giấu mình trong lầu, yên lặng nằm trong vỏ đao màu trắng, đường cong xinh đẹp đến mức kinh ngạc.
A Lương mỉm cười khom người rút đao hẹp ra. Lưỡi dao sắc bén, thân đao giống như một vệt cầu vồng trắng dừng lại nhân gian, cũng không khắc hoa văn, lại có những đường vân tự nhiên, giống như bùa chú mà tiên nhân Đạo gia dụng tâm vẽ lên.
Ông ta hơi kinh ngạc, gập ngón tay búng một cái, cũng không có tiếng ong ong vẩn đục, ngược lại âm thanh réo rắt du dương. Ông ta nghiêng tai lắng nghe một lúc, gật đầu nói:
- Không sai, hẳn là thanh “Tường Phù” sau cùng kia.
Ông ta cất đao vào vỏ, đưa nó đưa cho tiểu cô nương, cười nói:
- Cầm lấy đi, thanh đao này thích hợp với cô. Sau này tìm một cái hồ lô nuôi kiếm, cùng với Tường Phù đao này đeo bên hông một trái một phải. Lại tìm một con ngựa cao lớn, mặc một bộ áo đỏ, một mình thúc ngựa hành tẩu giang hồ, phóng ngựa uống rượu, ai thấy cũng thích.
Ông ta vui vẻ cười lớn:
- Có ai không thích một cô nương như vậy?
Lý Bảo Bình ngơ ngác cầm lấy đao hẹp, cảm thấy nặng nề.
Chu Hà cũng ngồi ở gần. Chu Lộc vốn không muốn đến đây, còn bỏ lại một câu giận dỗi, nói rằng cô không thích của bố thí này, nhưng lại bị phụ thân trừng mắt nghiêm khắc, sau đó bị ông ta cưỡng ép kéo tới. Đây là lần đầu tiên thiếu nữ thấy cha mình tức giận, cô có hơi sợ, nhưng lại không muốn ngồi xuống như Chu Hà, vẫn bướng bỉnh đứng ở đó, sắc mặt lạnh lùng.
Thừa dịp Lý Bảo Bình không chú ý, Lý Hòe cầm lấy một tượng gỗ vẽ màu lớn chừng bàn tay, chế tác vô cùng tinh mỹ, sống động như thật. Đây mới là thứ mà hắn vừa nhìn đã thích.
Lâm Thủ Nhất nhẹ nhàng cầm lấy quyển sách cổ Đạo gia bị xoắn lên, sau khi vào tay, lần đầu tiên thiếu niên tính tình hướng nội lộ ra vẻ vui mừng.
Chu Hà chọn trúng một quyển sách và một viên đan dược bọc đất sét, sau đó vẻ mặt rung động ngẩng đầu nhìn người đàn ông đội nón. A Lương cười ha hả nói:
- Thế nào, vừa khéo là thứ mà ngươi và khuê nữ nhà ngươi dùng được à? Đừng cảm ơn ta, hãy cảm ơn Ngụy Bách và hai con vật kia, trăm ngàn năm qua vất vả tích góp thật nhiều của cải, lấy ra được một bộ bí tịch võ học từ phủ đệ tiên gia và một viên đan dược bí truyền của núi Chân Vũ.
Chu Hà dùng lòng bàn tay nâng viên đan dược kia, run giọng nói:
- A Lương tiền bối, thật là “gan anh hùng” trong truyền thuyết?
A Lương không để ý tới Chu Hà đang mừng rỡ như điên, ngẩng đầu nhìn Trần Bình An và Ngụy Bách sánh vai đi tới. Thấy trong giá bách bảo chỉ còn lại một hạt giống màu vàng nhạt, cùng với đao hẹp trong tay Lý Bảo Bình, vẻ mặt thổ địa trẻ tuổi vẫn bình tĩnh. Sau đó hắn nhìn thấy quyển sách và đan dược trong tay những người khác liền ngẩn ra, không kìm được nhìn về người đàn ông đội nón. A Lương lại giống như nhìn mà không thấy, mỉm cười nói với Trần Bình An:
- Chỉ còn lại một món, nhưng đoán chừng thằng nhóc ngươi tới sớm hay muộn thì cũng như nhau, vẫn sẽ lấy được một hạt sen như vậy.
Nhìn thấy hạt sen màu vàng nhạt trơ trọi kia, Trần Bình An ngồi xuống, mỉm cười nhặt lấy cất vào trong túi tay áo.
Lý Bảo Bình nhẹ giọng nói:
- Tiểu sư thúc, em đổi với anh. A Lương nói thanh đao này rất tốt...
Nói đến đây tiểu cô nương lại vội vàng ngậm miệng, vẻ mặt hối hận, rất dễ thấy cô không nên nói nửa câu sau. Quả nhiên Trần Bình An xoa đầu cô nói:
- Tốt thì hãy cất vào. Tiểu sư thúc không luyện đao, vào núi mở đường dùng dao chẻ củi là đủ rồi.
A Lương trêu chọc:
- Đúng vậy, Trần Bình An là một kiếm khách, không thích hợp đeo đao.
Trần Bình An bực bội nói:
- Vậy sao ông còn dùng đao trúc?
A Lương tỏ ra vô lại:
- Ngươi quản ta à?
Lý Hòe nhẹ giọng hỏi:
- A Lương, cái hộp này thuộc về tôi đúng không?
A Lương hỏi:
- Ngươi cần cái hộp này làm gì? Ngươi có nhiều bảo bối gia sản để cất sao?
Lý Hòe đáp trả tương tự:
- Ông quản tôi à?
Mỗi người đều có thu hoạch, ngay cả thổ địa trẻ tuổi Ngụy Bách và rắn đen cũng như vậy. Ngoại trừ con mãng xà trắng đầu bị nổ tung, thân thể bị ăn, có thể nói là người người đều vui vẻ hài lòng.
Trần Bình An lấy được một hạt sen màu vàng nhạt hơi khô quắt, lớn chừng ngón cái. Lý Bảo Bình lấy được thanh đao hẹp tên là Tường Phù kia, lại có vẻ phiền muộn không vui, giống như ghét bỏ đặt nó nghiêng trong hòm sách nhỏ. Có điều theo đề nghị của tiểu sư thúc, cô đã dùng một tấm vải bông bọc chặt nó lại từ đầu tới đuôi, không lộ ra ngoài.
Lý Hòe lấy được tượng gỗ vẽ màu và hộp gỗ vàng nhạt, tượng gỗ tạm thời “ở nhờ” trong hòm sách của Lý Bảo Bình. Trước khi bỏ vào hòm đứa trẻ rất lưu luyến, luôn miệng vỗ ngực nói với tượng gỗ kia, đợi đến khi mình cũng có hòm sách sẽ cho nó chuyển nhà, bảo đảm rất rộng rãi. Lâm Thủ Nhất thì cất quyển “Vân Thượng Lang Lang Thư” kia vào người, cái tên khá kỳ quái, đầy phong cách cổ xưa.
Chu Lộc mặc dù bất đắc dĩ, nhưng vẫn cầm lấy quyển bí tịch tiên gia “Tử Khí Thư” kia.
Chu Hà thì như trời hạn gặp mưa, một người rất thận trọng như ông ta lại cười đến mức không khép miệng được. Cũng không thể trách Chu Hà, đây là do ông ta quá may mắn, hiện giờ có cho ông ta một ngọn núi vàng núi bạc cũng không bằng một viên gan anh hùng của núi Chân Vũ, bởi vì có tiền cũng không mua được nó. Thuốc này có thể giúp người ta ngưng tụ hồn phách tứ tán trong khiếu huyệt, cuối cùng kết thành một “ngôi nhà” thuận tiện cho âm thần cư ngụ. Chu Hà không phải là luyện khí sĩ, càng không phải là tu sĩ Binh gia, nhưng điểm quý giá của gan anh hùng là nó đồng thời thích hợp cho võ nhân thuần túy. Nhất là võ phu cảnh giới thứ năm đỉnh cao gặp trở ngại, lấy được một viên gan anh hùng quả thật giống như có thêm nửa cái mạng.
A Lương nhẹ giọng hỏi Trần Bình An:
- Nói chuyện với thổ địa thế nào rồi?
Trần Bình An cười nói:
- Rất tốt, túi đồ kia cũng tặng rồi.
A Lương tấm tắc nói:
- Ngươi lại rất nghiêm túc, nói tặng là tặng, lúc trước ta chỉ thuận miệng nói mà thôi. Hơn nữa nếu đứng trên lập trường thương nhân, ngươi nên làm một vụ mua bán thì hơn. Tin rằng với của cải của hai con vật kia, nó có keo kiệt hẹp hòi thì cũng sẽ cam tâm tình nguyện tặng ngươi một món đồ tốt thật sự.
Trần Bình An nói:
- Đạo lý phù sa không chảy ruộng người ngoài, cùng với gieo trồng mùa xuân thu hoạch mùa thu, tôi còn hiểu được.
A Lương gật đầu, nhấc nón lên:
- Sắp đến trấn Hồng Chúc rồi.
Sau đó ông ta lau nước miếng:
- Rượu hạnh hoa mới ủ, thuyền hoa nhỏ son phấn, A Lương ta lại trở về rồi!
Nghe A Lương lẩm bẩm về trấn Hồng Chúc, Trần Bình An đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.
Ngụy Bách thở dài nhìn bóng lưng đám người kia xuống núi, mũi chân nhún một cái, lướt lên mai một con rùa núi, khoanh chân ngồi xuống. Sau khi đi được mấy chục dặm, con rắn đen bụng phồng lên cũng kết bạn cùng đi, mặc dù hình dáng cồng kềnh nhưng khí thế tăng vọt, vô cùng hung hãn.
Ngụy Bách đột nhiên mỉm cười, ném ra một cái túi, vừa khéo rơi vào trước đường đi của đối phương. Con rắn đen cẩn thận cúi đầu ngửi ngửi, không thấy có gì khác thường, bèn quay đầu nhìn sang vị thần tiên trên mai rùa núi kia.
Thổ địa tuấn tú thần thái giống như tiên mắc đọa cười nói:
- Xem như là lễ vật chuyển nhà thiếu niên kia tặng cho ngươi.
Con rắn đen hơi do dự, cuối cùng dùng răng xé túi, bên trong lăn ra mười mấy viên đá mật rắn mà thiếu niên nhặt được ở suối Long Tu. Những viên đá này từng ngâm trong khe suối nhỏ, màu sắc đã nhạt đi, thoạt nhìn không khác gì với đá cuội bình thường. Nhưng con rắn đen ở khoảng cách gần nhìn chăm chú một phen, ánh mắt bỗng nóng rực, đồng thời tràn đầy thấp thỏm, sợ lát nữa mình sẽ phải thất vọng. Nó chậm rãi lè lưỡi rắn ra, cuốn một viên đá vào miệng giống như thăm dò.
Thổ địa trẻ tuổi nhìn thấy cảnh này, điều khiển rùa núi tiếp tục đi tới trước, lẩm bẩm nói:
- Một thiện duyên đầu xuôi, chẳng biết có thể đuôi lọt hay không.
Sau chốc lát, con rắn đen bốn chân cào đất, ngẩng đầu nhìn trời, gầm lên một tiếng vang khắp đỉnh núi, kinh động vô số chim chóc rung cánh bay đi.
Ngay cả thổ địa trẻ tuổi cũng cảm thấy hâm mộ:
- Nghe nói hôm nay ngoại trừ động tiên Ly Châu, vật này gần như đã tuyệt tích ở Đông Bảo Bình Châu, loài thuộc giao long ăn nó có thể mọc ra gân cốt râu vảy của chân long.
Gần tới trấn Hồng Chúc, con lừa trắng đi trên đường chuyển thư được trải đá xanh phát ra âm thanh giòn giã. A Lương không cầm dây cương, để mặc nó đi theo sau. Sau khi loáng thoáng nghe được tiếng gầm kia, ông ta cười nói:
- Xem ra đúng là có tác dụng.
Trần Bình An nhỏ giọng nói:
- Tôi đã giữ lại một viên đá mật rắn đáng giá nhất, tiếc không muốn đưa ra.
A Lương cười ha hả:
- Đúng là nhỏ mọn.
Phía cuối đội ngũ, sau khi kéo giãn khoảng cách với Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất, Chu Hà vừa dắt ngựa vừa thấp giọng nói với con gái:
- Nhất định phải cất kỹ quyển “Tử Khí Thư” kia, nếu thuận lợi thì quyển sách này có thể giúp con một đường đi tới cảnh giới thứ năm. Đến lúc đó lại phối hợp với viên gan anh hùng kia, con sẽ vững vàng bước vào cảnh giới thứ sáu.
Thiếu nữ ngạc nhiên:
- Cha, đan dược cho con, vậy cha thì sao?
Chu Hà nhẹ giọng cười nói:
- Cha còn trẻ, chí khí đã trở lại, không chừng có thể tự mình đột phá cảnh giới, tiến một bước dài về phía trước. Ngay cả cảnh giới thứ bảy trên cao, hôm nay cha cũng dám suy nghĩ một chút.
Thiếu nữ vốn vẫn luôn buồn bực, nghe vậy liền tươi cười nói:
- Còn trẻ? Vậy cha có muốn tìm một cô vợ nhỏ xinh đẹp ở trấn Hồng Chúc không? Cha yên tâm, con sẽ không ngăn cản đâu.
Sắc mặt Chu Hà lúng túng, trừng mắt với khuê nữ:
- Nói hưu nói vượn!
Thiếu nữ ngẫm nghĩ:
- Cha, viên đan dược kia cha cứ giữ đi. Hôm nay con chỉ mới đến cảnh giới thứ hai đỉnh cao, còn cách cảnh giới thứ năm xa lắm.
Chu Hà cười cởi mở nói:
- Giữ lại cũng được, xem như là của hồi môn đặc biệt sau này của con.
Thiếu nữ thanh tú dường như nghĩ đến một người, sắc mặt đỏ lên. Chu Hà tâm tình rất tốt, hào khí dâng trào nói:
- Sau này đến kinh thành Đại Ly rồi, xem thử vị nhân tài thế gia nào có phúc khí cưới được con gái của ta.
Thiếu nữ giậm chân thẹn thùng nói:
- Cha!
Chu Hà vội vàng khoát tay nói:
- Không nói nữa, cha không nói nữa.
Giữa hoàng hôn trên đường chuyển thư, A Lương nhún gót chân lên, không ngừng xoa tay nhìn về đường nét nhu hòa của trấn Hồng Chúc kia. Trong mắt người đàn ông đội nón, nó giống như một vị phu nhân xinh đẹp đang say nằm trong tiệm rượu.
Ông ta vội vã nói:
- Trần Bình An, trước đó đã nói rõ, ngươi phải cho ta mượn một nén vàng.
Trần Bình An gật đầu, nhưng lại cảm thấy nghi hoặc:
- A Lương ông cũng thiếu tiền sao?
A Lương nhếch miệng cười nói:
- Ngươi không hiểu đâu, hành tẩu giang hồ, người mượn tiền là cháu trai, người trả tiền là tổ tông. Trên đoạn đường này ta bị đám nhóc con Lý Hòe Chu Lộc làm cho quá mất mặt, nhất định phải làm tổ tông một phen để bồi thường chính mình.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Vậy tôi tặng ông một nén vàng, không cho mượn mà chỉ tặng.
A Lương vỗ vai thiếu niên, cười lớn nói:
- Cứ quyết định như vậy đi, tặng nén vàng cho ta!
Ông ta nhìn về phía trước, giơ tay lên nắm lại:
- Có thể lấy được một nén vàng từ tay kẻ mê tiền như ngươi, A Lương ta quả nhiên là mạnh!
Trần Bình An không nuốt lời, chỉ yên lặng nhìn về trấn Hồng Chúc càng lúc càng gần. Không khí quê mùa quen thuộc phả vào mặt, nhưng không phải là nước sông cuồn cuộn, núi sâu rừng thẳm nữa.
Hắn quay đầu cười nói với tiểu cô nương mặc áo bông đỏ bên cạnh:
- Đợi đến khi vào trấn mua sắm tất cả vật dụng cần thiết xong, chúng ta sẽ đi tìm xem có bán mứt quả hay không.
Lý Bảo Bình cao hứng nhảy nhót tung tăng tới trước, khẽ lắc lư hòm sách nhỏ xanh biếc sau lưng:
- Tiểu sư thúc! Chúng ta mua hai xâu mứt quả nhỏ là được rồi! Nhỏ ăn mới ngon!