Kiếm Lai

Chương 166: Kẻ mạnh



Ông lão xách theo đèn lồng, vị lang trung đại nhân của sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ này chọn một con đường yên tĩnh, cuối cùng đi đến lầu Thành Hoàng của trấn Hồng Chúc. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, đèn lồng trong tay ông ta đưa vào cửa trước, giống như xuyên qua màn nước. Sóng gợn dùng để ngăn cách âm dương, nước giếng không phạm nước sông lập tức biến mất. Trong đèn lồng đỏ chót của ông lão lại xuất hiện từng chùm đom đón bay loạn khắp nơi, va đụng vào vách, ánh sáng lung linh.

Có người đã dùng bút đỏ viết bốn chữ nhỏ cổ xưa lên chiếc đèn lồng này, “hồn về đi thôi”.

Lầu Thành Hoàng và huyện nha phân chia quản lý công việc âm dương, bên trong có một ông lão mặc áo nhà nho mặt như táo đỏ chắp tay thi lễ, cao giọng nói:

- Thành Hoàng trấn Hồng Chúc bái kiến lang trung đại nhân.

Phía sau vị Thành Hoàng này còn có hai người khác, một quan văn tay cầm thẻ ngọc, cùng với một võ tướng mặc giáp đeo kiếm, trên vai có một con báo, đều là thần linh anh linh có thể xếp vào phạm trù âm vật (vật cõi âm). Dáng vẻ và dung mạo của bọn họ giống hệt như tượng thần bằng đất của Thành Hoàng, cùng với hai tượng thần văn võ cung phụng trong lầu Văn Xương và miếu Võ Thánh.

Ông lão xách đèn lồng gật đầu đáp lễ, sắc mặt nghiêm túc nói:

- Chắc hẳn ba vị đã nhận được mật lệnh của triều đình, trong phạm vi ngàn dặm, thần núi sông chính thức, thổ địa, hà bà lớn lớn nhỏ nhỏ, cùng với thần linh cung phụng trong lầu Thành Hoàng và hai miếu Văn Võ, đều phải chặn giết một gã đàn ông đeo đao tên là A Lương. Bốn hướng đông nam tây bắc, bao vây tất cả tuyến đường mà hắn rút lui. Nếu có bất cứ kẻ nào sợ địch không tiến, hoặc là cố ý ẩn giấu thực lực, sau chuyện đồng loạt đánh vỡ kim thân. Mảnh vỡ kim thân thủy thần thì chôn ở chân núi, còn mảnh vỡ sơn thần thì dìm vào đáy sông. Một lầu hai miếu các ngươi cũng sẽ có kết cục như vậy, đến lúc đó toàn bộ gạch tên khỏi Địa Phương Huyện Chí.

Ông ta lộ vẻ tươi cười, xoa dịu không khí một chút:

- Không phải muốn các ngươi tranh nhau đi chết, chỉ là dốc hết sức ngăn cản mà thôi. Bệ hạ tự mình bày mưu lập kế, cho nên đây cũng là thời cơ tốt để các vị kiến công lập nghiệp. Hôm nay bước chân kỵ binh Đại Ly ta xuôi nam đã là thế không thể cản, một khi bờ cõi mở rộng, trong lãnh thổ nước bị diệt sẽ trống đi rất nhiều vị trí tốt hơn cao hơn. Chuyện này có ý nghĩa thế nào, các ngươi ngồi ở vị trí thần linh lâu như vậy chắc đã hiểu được.

Ba vị thần linh địa phương đều khẳng khái lên tiếng.

- Thuộc hạ tuyệt đối không dám qua loa!

- Nhất định sẽ toàn lực ứng phó!

- Khi còn sống đã vì Đại Ly chết trận một lần, hôm nay được hưởng nhang khói mấy trăm năm, cho dù kim thân vỡ nứt cũng phải khiến đám phản nghịch kia bị chém đầu ở đây!

Ông lão vui mừng gật đầu:

- Non sông tốt đẹp phía nam, Đại Ly chắc chắn phải dựa vào các vị giúp trấn giữ khí vận núi sông. Tóm lại sau này chúng ta đều phải đồng tâm hiệp lực.

- --------

Trong đền thần sông Ngọc Dịch ở gần trấn Hồng Chúc, người đàn ông cường tráng đã từng xuất hiện chung với ông lão xách đèn lồng ở đường Quan Thủy, thân phận thật sự là lang trung sở Võ Tuyển Binh bộ. Có thể nói ông ta là người nắm giữ đại quyền sinh sát của phần lớn nhân sĩ giang hồ thuộc vương triều Đại Ly. Có điều so với sở Từ Tế Thanh Lại Lễ bộ được xem là cười nói chuyện trường sinh với thần tiên, sở Võ Tuyển Binh bộ lại bị hình dung là giao tiếp với rùa cá trong ao bùn.

Trong đền giang thần có hai vị thần sông nước chính thức khí thế không tầm thường. Một người cầm thương sắt đen nhánh, thỉnh thoảng có hoa văn màu vàng lập lòe sáng lên. Một người có rắn xanh quấn quanh cánh tay, thỉnh thoảng lại mở cái miệng nhỏ phun ra từng ngụm khí trắng như tuyết.

Toàn thân hai vị giang thần tràn ngập hơi nước mờ mịt.

Người đàn ông cường tráng trầm giọng nói: 

- Một khi thu lưới, tên đao khách kia có lẽ sẽ chạy trốn về phía nam. Cho nên các ngươi phải chặn đầu bên này, đến lúc đó ta sẽ là người đầu tiên ra tay ngăn cản. Ta cũng muốn làm chuyện “đạo hữu chết bần đạo không chết”, nhưng hôm nay không chừng hoàng đế bệ hạ đang nhìn chằm chằm vào chúng ta, cho nên ta có mười lá gan cũng không dám làm. Hi vọng hai vị cũng không nên khiến hoàng đế bệ hạ thất vọng.

Ông ta nói xong liền bước nhanh ra khỏi đền giang thần, nhìn về trấn Hồng Chúc phía bắc, dứt khoát cởi áo lộ ra cơ bắp khỏe mạnh và hình xăm dữ tợn. Trước ngực có một con rồng qua vai, sau lưng có một con hổ rời rừng, một võ nhân dân gian bình thường chắc chắn không dám xăm như vậy.

Dưới ánh trăng, hai cánh tay ông ta khoanh trước ngực, bất động như núi, khí thế dâng cao.

- --------

Trên con đường dài dẫn đến cửa lớn trạm Chẩm Đầu, vị phu nhân định khuyên nhủ Lâm Thủ Nhất theo mình trở về cung Trường Xuân kia cũng không đi xa, mà dừng chân ở một quán rượu bên đường. Trong quán có cô chủ trẻ tuổi xinh đẹp, mặt không đổi sắc nói với khách những chuyện cười thô tục. Còn người chồng rụt rè của cô ta thì chỉ vùi đầu làm việc.

Bên cạnh vị thái thượng trưởng lão cung Trường Xuân này là thiếu nữ chèo thuyền hoa lúc trước. Cô là nữ nhân trên thuyền nhiều đời xuất thân thấp hèn, nhưng lần này có phúc duyên lớn, được vị sư phụ bên cạnh nhìn trúng, sắp được đưa đến cung Trường Xuân tu hành tiên thuật trong truyền thuyết. Theo như cách nói của vị sư phụ từ trên trời rơi xuống này, thiên phú của thiếu nữ không tệ, có lẽ là do nhiều đời sinh sống trên nước, lại có nghiệt duyên với sông Xung Đạm, cho nên trời sinh thân thuộc với nước, tư chất không tầm thường có hi vọng bước vào năm cảnh giới trung.

Thiếu nữ không biết năm cảnh giới trung là gì, lúc này lại học sư phụ uống rượu mạnh từng hớp nhỏ. Không phải vì sợ say, những cô gái trên thuyền không ai không biết uống rượu, mà là do phong thái tự nhiên trên người sư phụ khiến cô bất giác muốn bắt chước theo.

Thiếu nữ nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, vì sao thiếu niên kia không muốn theo chúng ta đến cung Trường Xuân?

Phu nhân tuổi tác thật sự đã gần hai giáp (một trăm hai mươi tuổi), cười nhạt nói:

- Cũng không thể nói là hắn không biết tốt xấu, chỉ là duyên phận chưa tới. Tu hành đương nhiên là tu lực, chuyện này giống như xây nhà cần phải xây nền móng trước, thế nhưng cuối cùng cao bao nhiêu vẫn phải xem tu tâm đến mức độ nào. Lâm Thủ Nhất kia tâm tính kiên định, là một nhân tài tu đạo trời sinh, cho dù không vào cung Trường Xuân ta thì vẫn có thể đi được rất xa. Cho nên ngươi phải nỗ lực, lần sau gặp lại mới sẽ không cảm thấy tự thẹn kém người.

Thiếu nữ ừ một tiếng, cúi đầu uống một hớp rượu.

Không thể không nói, vị phu nhân giống như thanh xuân dừng lại vĩnh viễn này, lòng dạ và khí độ đều khá tốt.

Ngay lúc này trấn Hồng Chúc bắt đầu chấn động. May mà khí thế tuy lớn nhưng ảnh hưởng đến nhà cửa kiến trúc lại rất nhỏ, chỉ có bàn ghế trên bờ lắc lư, thuyền hoa trong sông chao đảo mà thôi.

Sắc mặt phu nhân khẽ biến đổi:

- Quả nhiên là luyện khí sĩ năm cảnh giới cao.

Tâm tình bà ta nặng nề, nhẹ giọng nói:

- Chỉ hi vọng không phải là tầng mười hai trong truyền thuyết, hoặc là luyện khí sĩ Binh gia tầng mười một.

Bà ta nói với thiếu nữ:

- Sau khi ta rời đi, bất kể xảy ra chuyện gì cũng không nên kinh hoảng, cứ ở yên tại chỗ là được.

Một khi thần tiên ở cảnh giới bọn họ đánh nhau, người phàm chắc chắn sẽ gặp họa, cho dù biết trước tai họa ập xuống cũng chưa chắc có thể chạy thoát được.

Thật không thể tưởng tượng, nếu thiên hạ không có bảy mươi hai thư viện trấn giữ một phương, không có tu sĩ Binh gia cường thế nhất ngoài tam giáo nương tựa vào vương triều, không có nhiều thần linh núi sông giúp đám quân chủ vương triều theo dõi cản trở thế lực trên núi, như vậy thiên hạ này rốt cuộc sẽ loạn đến mức nào?

Bà ta không dám tưởng tượng, cho dù chính bà ta cũng là thần tiên trên núi.

- --------

A Lương đi đến khoảng đất trống bên ngoài hành lang, tay áo bay phần phật, hai tay phân biệt ấn vào đao trúc màu xanh lá và đao hẹp Tường Phù, mở miệng hít thở vài lần. Giống như không còn chiếc nón che giấu thiên cơ, không còn dùng hết tâm tư áp chế, ông ra cuối cùng có thể thư giãn cả người, không cần bó tay bó chân nữa.

Ông ta dường như không yên tâm lắm, nhìn về một nơi nào đó dặn dò:

- Tuy ngươi là một âm thần tu đạo có thành tựu, nhưng Đại Ly hôm nay quốc thế ngày một phát triển, mỗi cửa ải thành lớn đều có dương khí mạnh mẽ, bẩm sinh khắc chế ma quỷ âm vật như các ngươi. Ngươi có thể bảo Lâm Thủ Nhất thử luyện hóa mấy lá bùa Thuần Dương trong đống bùa chú kia, xem như giấy thông hành cho ngươi.

Sau khi A Lương lên tiếng, ở hành lang cách đó không xa xuất hiện một bóng mờ, có một người chậm rãi hiện ra trước mặt bốn người Trần Bình An. Sương đen lượn lờ, có thể nhìn thấy rõ ràng chiếc đầu, ngũ quan nổi bật, cặp mắt trắng như tuyết không có con ngươi kỳ dị khiếp người. Thân hình cao lớn lúc ẩn lúc hiện, mơ mơ hồ hồ, như một con giao long vào mây thấy đầu không thấy đuôi.

Người được gọi là âm thần này gật đầu một cái.

A Lương cười nói:

- Vậy ta giao những đứa trẻ này cho ngươi, ít nhất phải hộ tống đến Dã Phu quan Đại Ly, sau đó đành phải xem vận may của chính bọn chúng. Không thể cứ làm gà mẹ bảo vệ gà con như vậy, nhiều người vâng vâng dạ dạ không bằng một người biết can gián, ta tin tưởng ngươi.

Âm thần dùng tiếng địa phương trấn nhỏ nói với giọng khàn khàn: 

- Tiền bối, vì sao lại tin tưởng một âm vật không rõ lai lịch như ta?

A Lương vui vẻ thẳng thắn nói:

- Nhìn tướng mạo của ngươi, dáng vẻ không hợp tình người như vậy, vừa nhìn đã biết là người có lòng hiệp nghĩa ngoài lạnh trong nóng.

Âm thần do dự một thoáng:

- Là vì giống tiền bối sao?

A Lương bị câu này làm nghẹn họng:

- Đồ chết tiệt người không ra người, quỷ không ra quỷ... nói chuyện cũng biết hài hước.

Âm vật kia nhếch miệng không nói gì.

Lý Hòe đã sớm trốn sau lưng Lý Bảo Bình, kéo kéo tay áo của tiểu cô nương mặc áo bông đỏ, kinh hoảng khiếp sợ nói:

- Bảo Bình, Bảo Bình, là quỷ, thật sự là quỷ!

Vẻ mặt Lâm Thủ Nhất hiếu kỳ, nhưng cố gắng kiềm chế để tránh ánh mắt quan sát quá trực tiếp, chọc giận âm thần kia. Trong “Vân Thượng Lang Lang Thư” có giới thiệu sơ lược, âm vật thành thần cũng có đạo, một là dựa vào hương khói nguyện lực của tín đồ, hai là ký sinh trong gan phách của binh gia, ba là tu hành giống như như luyện khí sĩ. Con đường thứ ba này gập ghềnh khó đi nhất, nhưng một khi thành thế, hồn phách của âm thần cũng sẽ vững chắc nhất. Cho dù mặt trời chiếu rọi, gió mạnh thổi đến, tiếng kinh gột rửa... đều có thể trở thành đường tắt pháp môn rèn luyện tu vi của mình.

Âm thần kia nhìn Trần Bình An, sau đó nhìn về tên nhát gan Lý Hòe trốn ở sau cùng.

Vẻ mặt Lý Hòe như đưa đám:

- Ngươi đừng nhìn ta, cứ nhìn Lâm Thủ Nhất, nhìn Trần Bình An, nếu không thì nhìn A Lương cũng được.

Âm thần kỳ quái trên đường vẫn luôn bám theo nhưng vẫn có chừng có mực, bóng dáng chậm rãi tan đi, hành lang khí tức âm u cung theo đó khôi phục bình thường.

A Lương ngước mắt nhìn về phía bắc xa xa, không nóng lòng rời đi, cười khà khà nói:

- Có chút chuyện bất ngờ nên chúng ta vẫn còn ít thời gian để tán gẫu. Mọi người có gì muốn nói thì mau nói đi, muốn a dua nịnh nọt thì cứ việc, lần sau gặp lại không biết là năm nào tháng nào rồi.

Lý Bảo Bình là người đầu tiên mở miệng:

- A Lương, nếu đao bị hỏng cũng không cần trả tôi, bởi vì tôi và ông là bằng hữu!

A Lương vui vẻ cười, giơ ngón cái với tiểu cô nương: 

- Lời này ấm lòng, ta thích! Nhưng lát nữa chắc chắn ta sẽ trả lại Tường Phù nguyên vẹn cho cô bé, cứ yên tâm là được.

Lâm Thủ Nhất nghiêm túc hỏi:

- A Lương, sau này tôi rèn luyện thân thể, có cần cứng cáp hơn võ phu thuần túy, hoặc là tu sĩ Binh gia trong số luyện khí sĩ hay không?

A Lương lắc đầu trầm giọng nói:

- Không cần. Có một số người thích hợp làm như vậy, chẳng hạn như ta; lại có một số không thích hợp, ví dụ như ngươi. Con đường tu hành của Lâm Thủ Nhất ngươi chỉ có thể tập trung vào hai chữ “tinh thâm”, không thể lãng phí khí lực vào hai chữ “hỗn tạp”.

Người đàn ông đã không còn nón nói những lời này rất nghiêm túc. Thiếu niên lạnh lùng chí hướng cao xa khẽ gật đầu, ra hiệu mình đã hiểu rồi.

Lý Hòe lẩm bẩm:

- A Lương ông đúng là một ngày không khoác lác thì cả người không thoải mái.

Đứa trẻ vừa định chạy đến bên cạnh A Lương trò chuyện, lại bị âm vật xuất quỷ nhập thần kia dùng một tay ấn mạnh vào vai:

- Đừng đi lung tung. A Lương tiền bối thật sự... quá mạnh, nếu không phải tiền bối cố ý chừa khoảng trống cho chúng ta, chỉ dựa vào khí thế ngưng tụ như thực chất của ông ta, trong mấy trượng có thể khiến âm vật như ta hoàn toàn tan biến rồi. Huống hồ một trận đại chiến sắp tới, tâm thần của A Lương tiền bối đã đi đến phía bắc xa ngàn vạn dặm, không tiện phân tâm chiếu cố chúng ta.

Lý Hòe ngẩn người, có lẽ vì những lời này quá kinh hãi hoang đường, khiến cho hắn không sợ âm vật bên cạnh như trước nữa:

- Ngươi đang nói đùa sao. Ông ta là A Lương, ngay cả ta cũng có thể đuổi đánh được. Không phải ngươi thiếu ông ta rất nhiều bạc đấy chứ?

Nụ cười của âm vật gần như sắp ngưng tụ ra một chút kim thân này lập tức cứng ngắc, nhìn thằng nhóc tinh nghịch nói không suy nghĩ kia, giả vờ cười không tự nhiên nói:

- Ngươi có thể lớn đến như vậy đúng là không dễ.

A Lương thong thả thu hồi một chút tâm thần, nhìn về Trần Bình An, Lý Bảo Bình, Lý Hòe, Lâm Thủ Nhất. Ông ta đột nhiên cảm thấy chuyến hành trình này còn không thể xem là hành tẩu giang hồ, chỉ là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi như lông gà vỏ tỏi, nhưng lúc chia tay cảm giác cũng không tệ. Người đàn ông đã cố kìm nén khí thế tuôn ra cười nói:

- Được rồi, cũng đến lúc rồi.

Khí thế hùng hậu của ông ta như thác nước đổ xuống, không thể hoàn toàn che giấu được. Lúc trước tìm người chuyên môn chế tạo chiếc nón nan trúc kia, chính là để trấn áp khí thế hung bạo mãnh liệt dâng trào này.

Luyện khí sĩ trên thế gian chỉ muốn có nhiều pháp bảo đồ vật làm tăng trưởng tu vi, chỉ có A Lương là ngược lại.

Ở nơi trường thành ông ta có thể không kiêng nể gì, bởi vì nơi đó có kiếm khí kiếm ý tích tụ vạn năm, giúp áp chế luồng tinh khí thần cực kỳ hung hãn này.

Sau khi chém giết đại yêu kia, trước tiên khắc một chữ xuống tường thành, lại thông qua núi Đảo Huyền đi đến thế giới này. A Lương không thể không đội nón “cúi đầu làm người”, để tránh quá nổi bật, bị người bề trên ngoài trời nhìn xuống nhân gian, nắm được động tĩnh của mình. Không phải ông ta sợ đánh nhau, mà là sợ phiền phức.

Đời này ông ta chưa từng sợ chiến đấu. Trong thế giới mọi rợ hoang vu kia có mười tám đại yêu viễn cổ chiếm cứ một phương. Chuyện ông ta thích làm nhất là một mình cầm kiếm đi xa, xâm nhập lãnh địa, đối mặt chiến đấu sinh tử với mười một vị trong đó. Trận chiến dài nhất này đánh đủ hai tháng, từ đông sang tây tung hoành ngàn vạn dặm. Cuối cùng phía kiếm khí trường thành buộc phải điều động bốn vị đại kiếm tiên cùng đi, phối hợp với A Lương đối phó sáu đại yêu.

A Lương hào hùng cười nói:

- Bốn đứa các ngươi nhất định phải nhớ, tự do của mỗi kẻ mạnh đều phải dùng tự do của kẻ yếu làm ranh giới. Kẻ mạnh thật sự, đối thủ của hắn là quy củ vô hình trong trời đất, quán tính mạnh mẽ của lực lượng thế tục. Là người thì đều có quy luật sinh lão bệnh tử, đó là những tồn tại không nhìn thấy. Trước giờ không có một kẻ mạnh nào trở nên mạnh mẽ nhờ chà đạp kẻ yếu, mà là gặp mạnh càng mạnh, càng gặp khó khăn thì càng gan góc.

Ông ta giơ ngón cái chỉ vào mình:

- Chẳng hạn như A Lương ta, đánh xong đám Đại Ly này, ta sẽ đi nơi khác đánh hết những kẻ mạnh nhất kia.

Lý Bảo Bình giơ nắm tay lên, thần thái rạng rỡ:

- A Lương, tuyệt lắm!

Lý Hòe khóc đến nước mắt nước mũi chảy đầy mặt.

Lâm Thủ Nhất sắc mặt đỏ lên, cuộc đời của thiếu niên cuối cùng đã có mục tiêu và phương hướng để theo đuổi.

Trần Bình An nhìn A Lương, lúc chia lại không nói nên lời.

Cuối cùng A Lương chớp chớp mắt nói với thiếu niên giày cỏ buộc tóc cài trâm ngọc:

- Còn nhỏ mà tâm tư nặng như vậy cũng không tốt. Trần Bình An, ngươi là một thiếu niên hoạt bát, cười một cái cho đại gia A Lương ta xem.

Trần Bình An nặn ra một nụ cười.

- Muốn đánh thì phải đánh lớn, còn tôm nhỏ cá nhỏ thì không thú vị. Đi đây!

Trong tiếng cười lớn, thân hình A Lương lập tức bay lên, trên bầu trời vang lên tiếng sấm ầm ầm.

Tiếng sấm vang lên một lần, trên cao lại theo đó xuất hiện một đoàn mây mù to lớn.

Cả trấn Hồng Chúc đều rung chuyển, bụi bặm che trời phủ đất.

Ánh mắt của âm thần kia hoảng hốt, đứng ở cuối hành lang, ngẩng đầu nhìn những cảnh tượng kỳ dị kia, lẩm bẩm nói:

- Thật sự quá mạnh, mạnh đến mức không nói đạo lý...

- --------

Kinh thành Đại Ly.

Một người đàn ông trung niên mặc áo long cổn (lễ phục của vua chúa) màu vàng sáng, được hai đại công công của Ty Lễ giám dẫn đường, đi đến một đài cao dùng để tế lễ xã tắc. Trong mắt các vương triều ở Đông Bảo Bình Châu, Đại Ly thuộc về mọi rợ phương bắc còn chưa khai hóa, cực kỳ sơ sài với chuyện lễ nhạc, thực ra cũng không oan uổng cho họ Tống Đại Ly.

Phía dưới đài cao có một người đàn ông mặc áo bào trắng, chính là quân thần Đại Ly từ động tiên Ly Châu trở lại kinh thành, phiên vương Tống Trường Kính.

Tống Trường Kính và người đàn ông đang đi tới mặt mũi có vài phần tương tự.

Ngạo mạn như Tống Trường Kính cũng khẽ cúi đầu, ôm quyền nói:

- Bệ hạ.

Sau khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Tống Trường Kính, mỉm cười đưa tay vỗ vai đối phương mấy cái, vui mừng nói:

- Cảnh giới thứ mười rồi à, không tệ, không tệ, không hổ là em trai của ta. Khi nào thì bước vào cảnh giới thứ mười một? Đến lúc đó ta sẽ tự mình đốt pháo chúc mừng cho đệ. Nếu đệ cảm thấy cảnh tượng không đủ lớn, ta có thể hạ chỉ cho trong ngoài triều đình cùng nhau đốt pháo. Ừm, vậy thì ta có thể lén tích trữ nguyên liệu làm pháo trước...

Tống Trường Kính nhìn vị hoàng đế bệ hạ Đại Ly thần thái bay bổng trước mắt này, cảm thấy bất đắc dĩ, bèn đổi cách xưng hô:

- Hoàng huynh, có phải nên làm việc chính trước không? Làm xong việc chính rồi chúng ta hãy trò chuyện.

Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu:

- À đúng, việc chính quan trọng hơn, kiếm tiền có thể để sau.

Ông ta bỏ lại phiên vương Tống Trường Kính, một mình đi lên đài cao, đi được mười bậc lại quay đầu cười hỏi:

- Có muốn đi cùng không?

Tống Trường Kính bực bội nói:

- Không muốn ở chung với hai lão già tính tình quái gở kia, sợ một lời không hợp sẽ đánh nhau.

Người đàn ông kia cười ha hả, tiếp tục đi lên, đồng thời quay đầu trêu chọc: 

- Nói rõ trước, nếu đánh nhau quy mô nhỏ thì ta chắc chắn sẽ giúp đệ, nhưng nếu thật muốn liều mạng với bọn họ thì ta sẽ không giúp.

Tống Trường Kính ngưng cười, nghiêm nghị hỏi: 

- Hoàng huynh, lần này nhất định phải náo động lớn như vậy sao? Nếu đệ biết sớm một chút, tên kia vốn không phải là Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết gì, mà là một kẻ nguy hiểm rất có thể thuộc tầng mười một, thậm chí là tầng mười hai, đệ nhất định sẽ ngăn cản huynh bày ra trận thế lớn như vậy.

Hoàng đế Đại Ly xoay người, hờ hững nói:

- Ta muốn nói cho cả Đông Bảo Bình Châu này biết, dưới cảnh giới thứ mười ba thì Đại Ly ta đều có thể giết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.