Sông Tú Hoa rất đẹp, sóng xanh dập dờn, không có gió mạnh sóng lớn gì, mặt nước rộng rãi lại gây cho người ta cảm giác ôn hòa.
Chiếc thuyền xuôi nam mà bốn người Trần Bình An ngồi có hai tầng, phần nhiều là nho sĩ áo xanh và thương nhân lữ khách. Lý Bảo Bình không sợ người lạ, thích vác hòm sách nhỏ đến gần đám người, vểnh tai nghe bọn họ bàn luận viển vông. Văn nhân sĩ tử nhìn thấy một tiểu cô nương dáng vẻ khả ái, còn đeo hòm sách nhỏ bằng trúc xanh giống như muốn đi xa nhập học, yên lặng đứng ở vi trí không xa không gần, bọn họ cũng thiện chí tươi cười, không để ở trong lòng, tiếp tục tán gẫu không hề e ngại.
Lý Hòe cẩn thận khống chế dây cương, cưỡi con lừa trắng lượn vòng trong phạm vi nhỏ ở đầu thuyền, giống như đại tướng đang tuần tra biên ải, không ai sánh bằng. Nói đến cũng lạ, lừa trắng chỉ chịu để cho Lý Hòe cưỡi, chuyện này khiến hắn rất cao hứng. Còn như Ngụy Tấn của Thần Tiên Đài miếu Phong Tuyết gì đó, sau này muốn tới dắt con lừa đi, phải nhớ hét giá đòi thù lao của hắn, những chuyện quan trọng này lại bị Lý Hòe xem như gió thoảng bên tai.
Lâm Thủ Nhất đi đến bên cạnh Trần Bình An, dựa lưng vào lan can thuyền ngồi xuống, do dự một lúc, hỏi:
- Ngươi không muốn biết vì sao A Lương lại nói ta là luyện khí sĩ, lại làm thế nào trở thành luyện khí sĩ?
Trần Bình An ngừng dao chẻ củi trong tay, cười nói:
- Đương nhiên muốn biết, nhưng không tiện hỏi, sợ ngươi nghĩ nhiều.
Lâm Thủ Nhất hơi buồn bực. Kẻ mù cũng nhìn ra được, trong ba đứa trẻ ở trường học, người mà Trần Bình An thật sự quan tâm chỉ có Lý Bảo Bình. Giữa hắn và Lý Hòe thì Trần Bình An càng thân cận với Lý Hòe hơn. Còn như có phải vì bọn họ đều xuất thân từ ngõ hẹp quê mùa nơi trấn nhỏ, hoặc là do mình quá trầm mặc ít nói, Lâm Thủ Nhất không biết, hơn nữa cũng chưa từng để ý tới những chuyện vặt vãnh không đáng nhắc tới này.
Nhưng hắn vẫn khó tránh khỏi buồn bực.
Lâm Thủ Nhất hỏi:
- Rốt cuộc ngươi có biết sự lợi hại của chiếc hồ lô nhỏ màu bạc kia không?
Trần Bình An đầu tiên là thản nhiên nhìn xung quanh, sau đó gật đầu thấp giọng nói:
- Ngay cả A Lương cũng nói đây là hồ lô nuôi kiếm hiếm thấy, đương nhiên là rất quý giá rồi.
Lâm Thủ Nhất nói:
- Vậy ngươi có biết không, lúc trước vì luyện quyền nên ngươi từ chối uống rượu, đã bỏ lỡ cơ duyên lớn thế nào? Sở dĩ ta có thể chính thức lên núi trở thành một luyện khí sĩ, cũng là thần tiên trên núi trong mắt người bình thường, chính là nhờ nhiều lần uống rượu trong hồ lô nhỏ. Sau khi uống vào ta cảm giác được, dù là máu thịt gân cốt hay thị giác thính lực, còn có thể trạng và lực chân đều mạnh hơn trước đó. Chuyến này đi xa, ta vốn là người đi vất vả nhất, nhưng về sau thậm chí có thể theo kịp bước chân của ngươi. Ngươi không nhìn ra sao?
Ngón tay Trần Bình An vô ý thức vuốt nhẹ mảnh trúc màu xanh lá mát mẻ:
- Thực ra sau khi rời khỏi bờ sông Thiết Phù, gần đến núi Kỳ Đôn, đường núi sau đó ngươi đi rất ung dung.
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất không đổi, hờ hững nói:
- À, hóa ra ngươi đã sớm nhìn thấy rồi.
Trần Bình An cười nói:
- A Lương rất lười nhác, bản lĩnh lớn nhưng lại không muốn quản chuyện nhỏ. Như vậy ta là người dẫn đường, đương nhiên phải quan tâm đến lực chân của mỗi người các ngươi, trong lòng phải biết rõ lúc nào nên dừng lại nghỉ ngơi. Cần phải giúp mọi người đi đường không quá mệt mỏi, còn phải cố gắng khiến các ngươi tăng trưởng lực chân trên đường đi. Sắp tới đường của chúng ta còn rất dài, ta hi vọng mọi người sẽ không phải chịu khổ như vậy nữa.
Lâm Thủ Nhất nhìn sắc mặt và ánh mắt của Trần Bình An, hai tay khoanh trước ngực, bỗng hừ lạnh nói:
- Người khác nói lời này thì ta sẽ không tin.
Trần Bình An nâng mảnh trúc trong tay lên, cười hỏi:
- Càng ngày càng thuận tay rồi, nhưng chắc chắn hòm trúc cuối cùng sẽ làm đẹp nhất. Vậy cái này làm cho Lý Hòe trước nhé? Ta sẽ làm nhỏ một chút.
Lâm Thủ Nhất liếc nhìn Lý Hòe đang cưỡi trên lưng con lừa già, lắc đầu nói:
- Bỏ đi, cứ làm cho ta trước. Cùng lắm là bị hắn càu nhàu mấy câu.
Trần Bình An cười nói:
- Vậy ta cố gắng làm chắc một chút, dùng nhiều dây buộc hơn. Thần tiên đại nhân mà, nếu sau này có thể bay tới bay lui giống như A Lương, không chắc một chút e rằng sẽ không đeo được mấy ngày.
Lâm Thủ Nhất thở dài, cảm thấy mình không xem là ngốc, nhưng muốn theo kịp suy nghĩ của tên này đúng là rất khó. Hắn đột nhiên nhớ tới một chuyện khó hiểu, bèn tò mò hỏi:
- Tại sao ở trạm Chẩm Đầu, A Lương vừa rời đi không lâu, ngươi lại kể hết chuyện của Chu Hà Chu Lộc cho Lý Bảo Bình nghe?
Sắc mặt Trần Bình An nghiêm túc, hỏi ngược lại:
- Ngươi cảm thấy ta có quan hệ tốt với Bảo Bình, hay là với cặp cha con kia?
Lâm Thủ Nhất bực bội nói:
- Nói thừa.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Vì vậy ta nhất định phải nói cho Bảo Bình biết, người trong nhà bọn họ đi ra đã làm những chuyện gì. Ta đại khái biết rõ Chu Lộc là loại người nào, khi A Lương cố ý gài bẫy cô ta, cô ta không chỉ đơn giản là do dự, mà còn hi vọng cha mình sẽ... đứng ra một lần nữa. Lúc ở núi Kỳ Đôn, bởi vì cô ta làm loạn nên chúng ta đều lâm vào nguy hiểm. Nhưng sau đó mọi người đều bình an vô sự, ta có thể xem như cô ta nóng lòng cứu cha, nếu đổi vị trí chưa chắc đã làm được tốt hơn. Cho nên mặc dù trong lòng tức giận, nhưng ta sẽ không trách móc câu nào ngay trước mặt. Có điều trong hành lang trạm Chẩm Đầu, hành vi của Chu Lộc đúng là không đáng tha thứ. Ta cảm thấy chỉ cần người khác cho đủ lợi ích, bất cứ ai cũng sẽ bị cô ta bán rẻ, bao gồm cả tiểu thư Bảo Bình.
Trần Bình An có phần thương cảm:
- Nếu tính tình cô ta vẫn như vậy, một ngày nào đó Chu Hà sẽ bị cô ta hại chết. Ta không hi vọng một người không tệ như Chu Hà, sau khi sống sót rời khỏi trấn Hồng Chúc, cuối cùng lại chết bởi tay con gái mình. Tại sao rõ ràng có cha nhưng lại không biết quý trọng?
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất lạnh nhạt:
- Ngươi cho rằng tất cả cha mẹ trên đời đều rất tốt sao?
Trần Bình An kiên định nói:
- Người khác không biết, nhưng cha mẹ ta rất tốt!
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất hơi khó coi, nhưng lời nói sau đó của Trần Bình An lại khiến hắn dịu lại:
- Chu Hà là người tốt, nhưng dường như không biết dạy con cái làm người lắm. Có một số việc đúng sai đã rõ ràng, tại sao lại không nói không dạy? Ta nghĩ không thông. Lâm Thủ Nhất, ngươi là người thông minh, có biết nguyên nhân không?
Lâm Thủ Nhất tỏ ra mệt mỏi:
- Có thể là bóng tối dưới ngọn đèn. Nhưng cha mẹ trên đời không phải đều giống như câu “tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ”. Trần Bình An, mỗi nhà đều có cái khó của mình, cha mẹ ngươi ra đi sớm, cho nên có một số việc mới không cần phân vân. Đương nhiên ta không có ý gì khác, nếu như lời nói khó nghe, ngươi cũng đừng để trong lòng.
Trần Bình An xua tay cười nói:
- Đương nhiên sẽ không.
Lâm Thủ Nhất liếc nhìn búi tóc Trần Bình An:
- Cây trâm cứ mất như vậy, không tìm thử sao?
Trần Bình An cúi đầu tiếp tục làm hòm sách nhỏ, lắc đầu nói:
- Không tìm được. Ngươi cho rằng một kẻ tham tiền như ta, đồ vật quý giá như vậy sẽ tự làm mất sao?
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất đột nhiên trở nên kỳ lạ:
- Chẳng trách A Lương lại nói, tên của ta nên đổi với ngươi thì hơn.
Trần Bình An hiếu kỳ hỏi:
- Nghĩa là sao?
Lâm Thủ Nhất đổi đề tài, thân thể hơi nghiêng tới trước, khoa tay múa chân nói với Trần Bình An vốn là người trong nghề:
- Chỗ này của hòm sách có thể làm cong một chút không? Quá vuông vắn thì hơi cứng nhắc, cong một chút thì tốt hơn, nhìn từ xa cũng sẽ thoải mái.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Ta sẽ cố gắng, đến lúc đó nếu làm không tốt thì ta cũng mặc kệ.
Biết tính cách đối phương nói một là một, nói mặc kệ thì sẽ thật sự mặc kệ, Lâm Thủ Nhất vốn kỳ vọng rất lớn vào hòm sách nhỏ lập tức cuống lên, vội vàng nói:
- Như vậy sao được, những cây trúc ở núi Kỳ Đôn này rất có lai lịch, dùng một mảnh là ít một mảnh. Hòm sách của ta nhất định phải vui tai vui mắt, đồng thời thực dụng bền chắc. Trần Bình An, lúc ngươi động dao chẻ củi có thể chậm một chút, lúc làm khung hòm trúc thì suy nghĩ nhiều hơn, nhất định phải suy nghĩ nhiều...
Trần Bình An vẫn hạ dao như bay, trúc xanh hẹp ngắn không ngừng rơi xuống đất, sau đó lại được hắn bỏ vào gùi, khiến cho Lâm Thủ Nhất nhìn thấy mà kinh tâm động phách. Khóe mắt Trần Bình An liếc thấy dáng vẻ nóng nảy của thiếu niên lạnh lùng, nhịn cười nói:
- Nếu không thì làm hòm sách của ngươi sau cùng.
Lâm Thủ Nhất tức giận nói:
- Ta tên là Lâm Thủ Nhất, ta là loại người thích nuốt lời sao?
Trần Bình An đột nhiên hiểu được vì sao A Lương lại thích làm chuyện xấu như vậy, cảm giác đúng là không tệ.
Lý Hòe dắt con lừa nghênh ngang đi đến bên cạnh hai người, tùy ý hỏi:
- Trần Bình An, ngươi nói xem liệu ngày mai A Lương có trở lại không?
Trần Bình An ngẩng đầu nói:
- Quên rồi à?
Lý Hòe vội vàng che miệng, sau khi buông ra lại lấm la lấm lét nhìn xung quanh một vòng. Lúc này hắn mới buông dây cương ra, ngồi xuống đối diện với Trần Bình An, thấp giọng nói:
- Vậy thì ngày mốt, ngày kia cũng được. Dù sao chậm nhất là khi chúng ta xuống thuyền, nếu A Lương còn chưa trở lại, sau này ta sẽ không nhận ông ta là bằng hữu nữa. Trần Bình An, ngươi nói xem có phải ta đã rất hiền hậu rồi không? Đến lúc đó A Lương quỳ xuống cầu xin ta, ừm, ngươi có thể nói giúp ông ta vài lời. Ta lại miễn cưỡng gật đầu đáp ứng, tiếp tục làm bằng hữu với ông ta.
Lâm Thủ Nhất dứt khoát nhắm mắt lại. Đối với tên bạn học cùng trường này, lựa chọn tốt nhất là nhìn mà không thấy, có tai như điếc. Hắn chưa từng thấy tên nào thiếu giáo dục như vậy, thật hoài nghi có một ngày Lý Hòe gây họa, liệu mình có cười trên nỗi đau của người khác hay không.
Bỗng có một tiếng lừa kêu vang lên, sau đó là tiếng đứa trẻ ngã nhào khóc lóc.
Lý Hòe quay đầu nhìn, cảm thấy mù mờ. Con lừa trắng gây họa rồi, có lẽ là do đứa trẻ xui xẻo kia cảm thấy hứng thú, chạy đến trêu chọc nó. Nhưng con vật kia tính khí nóng nảy, mặc dù không tổn thương người, nhưng chắc chắn là muốn hù dọa thằng nhóc dám động thổ trên đầu thái tuế. Ví dụ như lúc này nó đang giơ chân lên, đạp mạnh xuống ván thuyền nhiều lần, khiến cho đứa trẻ ngồi dưới đất kia sợ đến không dám khóc.
Trần Bình An đột nhiên bỏ dao và trúc trong tay xuống, bước nhanh tới cẩn thận đỡ đứa trẻ lên, sau đó đưa tay ra hiệu cho con lừa trắng an tĩnh. Con lừa nhìn thấy động tác của Trần Bình An, mặc dù vẫn hơi nóng nảy nhưng vẫn dừng lại, đứng yên tại chỗ.
Đứa trẻ mặc quần áo bằng tơ lụa, hai tay khua lung tung, gắng sức giãy thoát ra khỏi Trần Bình An. Nhìn thấy trưởng bối trong nhà đang từ tầng hai thuyền lớn đi xuống thang, nó lập tức gào khóc. Một gã đàn ông áo đen vóc dáng vạm vỡ chạy nhanh tới, trong nháy mắt đã đến bên cạnh đứa trẻ, ngồi xuống nhẹ giọng hỏi:
- Du thiếu gia, thế nào rồi? Ai dám ức hiếp ngài, ta sẽ giúp ngài trút giận!
Trần Bình An vẫy tay với Lý Hòe đang rón ra rón rén muốn chuồn đi. Lý Hòe rụt cổ lại, sau khi đối mắt với Trần Bình An, cũng không dám tiếp tục làm con rùa rút đầu nữa. Hắn đi đến bên cạnh Trần Bình An, cúi đầu nhỏ giọng nói:
- Lừa trắng nhỏ nhà ta chắc chắn sẽ không tùy tiện cắn người, không lừa ngươi đâu, Trần Bình An...
Trần Bình An ừ một tiếng, nhẹ giọng nói:
- Nhưng bất kể thế nào, ngươi phải xin lỗi bọn họ một tiếng.
Lý Hòe ngẩng đầu lên, vẻ mặt ủy khuất nói:
- Dựa vào đâu? Là thằng nhóc kia chủ động trêu chọc lừa trắng nhỏ, hắn lại không bị thương, tại sao ta phải xin lỗi. Thằng nhóc không hiểu chuyện kia phải xin lỗi ta mới đúng.
Trần Bình An vừa định giải thích với Lý Hòe, Lý Bảo Bình đã nhanh như chớp từ phía xa chạy đến, đứng bên cạnh Trần Bình An. Lâm Thủ Nhất cũng đứng dậy, nhưng vẫn ở yên tại chỗ, giúp Trần Bình An trông chừng cái gùi.
Trong nhóm người kia vang lên một tiếng quát uy nghiêm:
- Nghiệt súc to gan! Lại dám thương tổn người?
Hóa ra là một người trung niên đầy vẻ uy quyền, sắc mặt âm trầm, ánh mắt đảo qua bốn người:
- Trưởng bối của các ngươi đâu, ra đây!
Sắc mặt Trần Bình An bình tĩnh, nhẹ giọng nói:
- Lý Hòe.
Lý Hòe đang trốn sau lưng Trần Bình An, rụt rè nói:
- Là ta không quản lý tốt lừa trắng nhỏ, đã hù dọa đứa trẻ nhà các người, xin lỗi.
Sau khi xin lỗi những người xa lạ kia cho xong chuyện, Lý Hòe lại nghẹn ngào. A Lương đã từng trêu chọc thằng nhóc này chỉ dám ra oai với người phe mình, trong nhà làm lão gia, ra cửa làm cháu trai, cũng không oan uổng cho hắn.
Trần Bình An khẽ xoa đầu Lý Hòe, sau đó nhìn người trung niên kia:
- Chúng tôi có thể giúp gì không?
Người trung niên cười nhạo nói:
- Một thằng nhóc lớn bằng cái rắm, khẩu khí thật lớn, bảo cha mẹ trưởng bối của ngươi ra nói chuyện!
Một vị phu nhân vẻ mặt đau lòng khoan thai ôm lấy thằng nhóc, nghe đứa trẻ trong lòng không ngừng tố cáo, nói là con lừa kia húc lung tung, thấy hắn liền muốn há miệng cắn người, rất hung dữ. Nếu không nhờ hắn chạy nhanh, chắc chắn đã bị con súc sinh kia cắn đứt một cánh tay. Phu nhân giận đến khóe miệng co giật, mặt mày càng hung ác, căm phẫn nói:
- Ông cũng mặc kệ à? Ở kinh thành bị ghẻ lạnh nhiều năm như vậy, thật vất vả mới được chuyển đến địa phương, còn muốn để một con súc sinh ức hiếp con trai mình. Ông không ngại mất mặt, một phụ nữ như tôi cũng xấu hổ thay ông!
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, nhìn về người trung niên sắc mặt lúc sáng lúc tối kia, chậm rãi nói:
- Trưởng bối của chúng tôi không đi theo, tất cả mọi chuyện tôi có thể làm chủ.
Ánh mắt phu nhân chếch sang, lạnh lùng nhìn Trần Bình An, cười nhạo nói:
- Súc sinh bốn chân cũng không quản lý tốt, hai chân thì có tốt gì hơn? Một đám ti tiện có cha sinh không có mẹ nuôi!
Lý Bảo Bình giận đến môi run rẩy, mặt đỏ bừng nói:
- Lừa trắng nhỏ nhà ta rất ngoan. Chuyện đã làm sai thì chúng ta nhận, chuyện không làm sai thì không cho các ngươi bịa đặt gièm pha! Có giỏi thì các ngươi hỏi thằng nhóc kia một lần nữa, hỏi cho rõ căn nguyên và quá trình sự việc rồi hãy phát ngôn bừa bãi!
Sắc mặt Lâm Thủ Nhất âm trầm, đưa tay vào trong ngực.
Xấp bùa chú giấy vàng kia cấp bậc cao thấp chênh lệch rất lớn, với thân thể và thần ý của Lâm Thủ Nhất vừa đặt chân vào tu hành, chỉ có thể khống chế ba lá bùa thấp nhất. Chẳng hạn như bùa nước tên là “Bàn Trung Châu”, thích hợp sử dụng ở nơi này nhất.
Trần Bình An nhanh chóng nhìn về Lâm Thủ Nhất, ánh mắt như muốn hỏi thăm. Lâm Thủ Nhất gật đầu, dùng ánh mắt tỏ ý âm thần kia đang ở cách đây không xa, mình đã liên hệ với hắn, có thể tùy thời xuất hiện.
Trần Bình An dời mắt đi, nghiêm túc nói với người đàn ông trung niên:
- Hi vọng vị phu nhân kia có thể xin lỗi bọn ta.
Văn sĩ trung niên kia dường như cảm thấy tranh cãi với một đám trẻ rất mất mặt, hơn nữa cũng hiểu được tính tình của con trai mình, cho nên lửa giận trong lòng cũng hạ xuống. Lúc này nghe được lời nói hoang đường của thiếu niên giày cỏ, chỉ cảm thấy buồn cười mà thôi, cho rằng thiếu niên quê mùa không biết trời cao đất dày, bèn nói:
- Các ngươi đã nói xin lỗi, trưởng bối lại không ở bên cạnh, vậy ta cũng không tính toán nữa. Nhưng đề phòng con súc sinh kia lại thương tổn người, ta cảm thấy tốt nhất vẫn nên g.iết chết nó. Nếu không đợi đến khi có người thật sự bị thương, hậu quả sẽ rất khó giải quyết, mấy đứa trẻ các ngươi chắc chắn sẽ không gánh nổi.
Phu nhân cười lạnh nói:
- Kính Phục! Đạo lý chủ nhục thần chết cũng không hiểu sao?
Gã đàn ông áo đen vẻ mặt lúng túng, vội vàng xoay người khom lưng với bà chủ kia.
Đứa trẻ đột nhiên thì thầm bên tai bà ta, chỉ vào vị tiểu thư đeo hòm trúc nhỏ kia. Phu nhân gật đầu, cười nói:
- Đúng rồi, đánh chết con súc sinh kia ném vào sông, sau đó giáo huấn ba thằng nhóc kia một chút là được. Còn tiểu cô nương mặc áo bông đỏ kia, ta nhìn rất thuận mắt, làm nha hoàn cho Du nhi nhà ta cũng không tệ, xem như vận may của cô ta.
Lý Hòe rất sợ hãi, nắm lấy tay áo Trần Bình An:
- Bọn họ đánh ta mắng ta cũng không sao, nhưng lừa trắng nhỏ không thể chết được. Ta nhận sai với bọn họ, còn có thể dùng quyển sách kia bồi thường cho bọn họ. Không phải ngươi nói quyển sách kia rất đáng giá, đừng nên làm mất sao...
Trần Bình An đưa tay ấn đầu Lý Hòe, không để hắn nói tiếp:
- Nhận sai cái rắm, bây giờ ngươi đã không sai gì nữa.
Lý Hòe ngẩn ra.
Tay kia của Trần Bình An ấn đầu Lý Bảo Bình, nhẹ giọng nói:
- Để tiểu sư thúc xem thử có thể trút giận cho em không, bây giờ không tiện nói, nhưng phải thử qua mới biết.
Lâm Thủ Nhất đang định lên tiếng, Trần Bình An lại khẽ lắc đầu với hắn, cuối cùng nhìn về người trung niên có vẻ thấu tình đạt lý kia, hỏi:
- Có phải đạo lý không thông, không muốn nói chuyện nữa?
Người trung niên cảm thấy bực dọc, híp mắt âm trầm nói:
- Ngươi có biết đang nói chuyện với ai không?
Ông ta vung tay áo, ra lệnh cho tùy tùng áo đen bên cạnh:
- Giết lừa!
Trần Bình An hít thở sâu một hơi, khí thế hoàn toàn biến đổi.
A Lương đã từng dạy hắn phương pháp vận khí Thập Bát Đình. Trần Bình An đã thử rất nhiều lần, nhiều nhất dừng đến lần thứ bảy là sẽ quặn đau không thể chịu nổi. Nên biết khả năng chịu đau của hắn vượt xa đám bạn cùng lứa, chống đỡ đến lần dừng thứ bảy đã thiếu chút nữa lăn lộn dưới đất. Nhưng với sáu lần dừng trước đó, cho dù thân thể chỉ có cảnh giới thứ hai võ đạo, hắn vẫn có thể hoàn thành lộ trình một cách khá trôi chảy.
Rất dễ nhìn thấy, giữa lần dừng thứ sáu và thứ bảy tồn tại một ranh giới rất quan trọng.
Lúc trước ở núi Kỳ Đôn, Trần Bình An so tài với Chu Hà cảnh giới thứ năm đỉnh cao. Mặc dù trước đó Chu Hà đã nói sẽ áp chế khí tức ở cảnh giới thứ ba, nhưng thiếu niên dường như vẫn có sức chiến một trận, hai bên đánh nhau có qua có lại. Chu Hà chưa từng đi vào giang hồ, cho nên không hiểu được ý nghĩa trong đó.
Chỉ có vị kiếm tu Binh gia núi Chân Vũ trong trấn nhỏ lúc trước mới nhìn ra được, thiếu niên đi thế cực kỳ sơ sài bên bờ sông, toàn thân đã sớm đi theo quyền ý.
Luyện quyền không luyện chất, ba năm quỷ lên thân. Luyện quyền tìm bản chất, một quyền đánh chết thần.
Chu Hà đương nhiên biết hai câu này, nhưng vì chưa bước vào cảnh giới thứ sáu, chưa nhìn thấy cảnh tượng cao hơn của võ đạo, cho nên không lĩnh ngộ được chân tướng trong đó. Ông ta thậm chí không biết, điểm cuối mà mình tin tưởng là cảnh giới thứ chín, trên đó còn có cảnh giới thứ mười trong truyền thuyết, “đi lên cao nhất ta là đỉnh”.
Con đường võ đạo, sau khi dựa vào thiên phú cơ duyên bước qua ngưỡng cửa, có thể chịu khổ bao nhiêu thì sẽ hưởng phúc bấy nhiêu, hoàn toàn công bình.
Cho dù luyện khí sĩ tu hành trên núi xem thường võ phu thuần túy “nghề nghiệp thấp kém” như thế nào, khi nắm tay thật sự đánh vào mặt những thần tiên này, đó là đau đớn thật sự.
Gã đàn ông áo đen cường tráng bước lên trước, từ bên cạnh gia chủ áo nho đi ra, thuận miệng nói:
- Khuyên các ngươi tốt nhất nên tránh ra.
Trần Bình An không nói gì khác, cũng tiến lên một bước, ván thuyền phát ra tiếng vang trầm lắng. Người ngoài chỉ nhìn thấy thanh thế bình thường, nhiều nhất là hắn có một chút sức lực cục cằn mà thôi.
Thế đi của quyền pháp Hám Sơn phổ tổng cộng có sáu bước, lớn nhỏ đan xen. Sau khi Trần Bình An nhớ kỹ Thập Bát Đình, đã thử đi một bước dừng một lần.
Một khi hắn đã ganh đua với chính mình thì không có thuốc nào cứu được. Giống như lúc trước chỉ vì một câu nói của Ninh Diêu cô nương, hắn đã quyết định phải luyện quyền một triệu lần, sau đó mỗi ngày đều không lười biếng.
Gã đàn ông áo đen là võ nhân cảnh giới thứ ba, nhìn thấy một thiếu niên bần hàn bèo nước gặp nhau đi thế có hình có dáng, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng vẫn không hề cẩn thận đề phòng. Ngược lại hắn còn cảm thấy vui mừng, dù sao nếu chỉ giết con lừa sau đó khi dễ mấy đứa trẻ, mặt mũi của hắn sẽ không biết để vào đâu. Trên chiếc thuyền này cũng có không ít người đồng đạo làm tùy tùng cho các gia tộc.
Nhanh chóng đi xong sáu bước quyền thế, đến bước cuối cùng Trần Bình An đột nhiên phát lực, ván thuyền dưới chân kêu lên kẽo kẹt, cả người giống như một mũi tên trong nháy mắt đã đến trước mặt gã đàn ông áo đen.
Gã đàn ông kia trợn mắt há mồm, trong lúc vội vàng chỉ có thể vận một hơi chân khí, hai tay bảo vệ trước ngực.
Cánh tay truyền đến cơn đau giống như chùy sắt đập trúng, cả người bị đụng mạnh lảo đảo lui về phía sau. Hắn khó khăn lắm mới ngừng được thế lui, đang muốn nhanh chóng xoa dịu hai tay gần như mất cảm giác, không ngờ một bóng đen như nhọt bám vào xương đã nhảy lên thật cao, dùng đầu gối thúc vào ngực hắn đang mở rộng.
Gã đàn ông kia trúng một chiêu này thật sự bị thương không nhẹ, bay ngược ra ngoài.
Khi máu tươi tràn đến cổ họng, đầu óc của hắn lại hoàn toàn tỉnh táo, tâm thần còn rõ ràng hơn trước đó. Dù sao hắn cũng là võ nhân cảnh giới thứ ba, đoán rằng sau khi thiếu niên kia tấn công bất ngờ đã là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần mình mượn xung lực này bay về phía xa, rất nhanh sẽ có thể đứng dậy nghênh địch.
Nhưng thiếu niên giày cỏ kia giống như một cơn gió mát giữa sông, tốc độ không giảm mà còn tăng lên, lập tức xông đến bên cạnh gã đàn ông còn chưa rơi xuống đất, một quyền đánh xuống đầu đối phương.
Thân thể gã đàn ông áo đen bị đánh thẳng xuống sàn, bởi vì thế rơi quá mạnh, thậm chí còn bắn ngược lên một lần.
Sau khi nôn ra một ngụm máu lớn, võ nhân cảnh giới thứ ba còn chưa thi triển một quyền nào đã hoàn toàn bất tỉnh.
May mắn thay, khi thấy đối phương đã hôn mê, chiếc giày cỏ của thiếu niên sắp giẫm vào mặt đối phương bỗng dừng lại, sau đó thu về.
Tất cả chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Người đàn ông trung niên còn chưa kịp xoay lại, vẫn giữ nguyên tư thế quay đầu, vẻ mặt giống như người đọc sách rơi vào hố phân.
Sắc mặt phu nhân tái nhợt, đứa trẻ trong lòng há hốc mồm, đám tôi tớ nha hoàn thì còn chưa khôi phục tinh thần lại.
Trần Bình An liếc nhìn gã đàn ông áo đen nằm bên chân, xác định đối phương không có khả năng ra tay đánh lén, lúc này mới nhìn sang người đàn ông mặc áo nho, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người phu nhân, chậm rãi nói:
- Bây giờ có phải đạo lý đã thông rồi không?
Phu nhân sợ đến vỡ mật, đột nhiên cất giọng the thé nói với người đàn ông trung niên:
- Mã Kính Phục là một tên phế vật nhìn được chứ không dùng được. Ông đường đường là quan viên Đại Ly, chẳng lẽ cũng muốn làm phế vật? Mau báo ra thân phận quan gia của ông!
Người đàn ông kia xoay lại, chỉ tay vào thiếu niên giày cỏ hét lớn:
- Ngươi thật láo xược! Bản quan là huyện lệnh huyện Uyển Bình nằm ở đầu cuối sông Tú Hoa này, hiện giờ đang trên đường nhậm chức...
Trần Bình An không nhìn người đàn ông thẹn quá hóa giận kia, chỉ nhìn chằm chằm vào phu nhân.
Hắn nhớ rất rõ, phu nhân kia đã nói là “có cha sinh không có mẹ nuôi”, còn muốn bắt Lý Bảo Bình làm nha hoàn cho nhà bà ta.
Hắn không phải là người không nhớ thù. Có một số hành động vô tâm của người khác làm thương tổn đến mình, Trần Bình An có thể nhẫn nhịn. Nhưng có một số mối thù nhất định phải báo, chỉ cần một ngày chưa báo, dù hắn có sống đến trăm năm cũng sẽ nhớ đến chín mươi sáu năm.
A Lương đã từng cười hỏi:
- Còn lại bốn năm bị ngươi ăn rồi à?
Thiếu niên trả lời đâu ra đấy:
- Trước bốn tuổi tôi có cha mẹ, lại không hiểu chuyện, có thể không tính.
Trần Bình An lại như một cơn gió mát xông tới trước, một chân đạp cho phu nhân kia và cả đứa trẻ trong lòng loạng choạng ngã xuống.
Nhưng so với gã đàn ông áo đen kia, bọn họ lại sợ hãi nhiều hơn là đau đớn.
Trần Bình An lạnh lùng liếc nhìn thằng nhóc ăn ngon mặc đẹp kia.
Người đàn ông trung niên mắng như tát nước:
- Lẽ nào lại như vậy, ngay cả phụ nữ và trẻ con mà ngươi cũng không tha? Ngươi mất trí rồi!
Trần Bình An đi về phía ông ta, nói:
- Chỉ cần là người, đã đến tuổi hiểu chuyện thì phải nói đạo lý. Ta mặc kệ ngươi là lớn hay nhỏ, là nam hay nữ.
Người đàn ông áo nho lui về phía sau, vẫn chỉ tay vào thiếu niên, run giọng uy hiếp:
- Ta muốn trị ngươi tội nặng, để ngươi cả đời ăn cơm tù!
Ngay lúc này trên tầng hai có người trầm giọng nói:
- Thằng nhóc, làm như vậy là hơi quá đáng rồi. Giáo huấn tên võ nhân tùy tùng kia là được rồi, còn không mau dừng tay. Nếu vẫn tiếp tục không bỏ qua, dựa vào một chút bản lĩnh mà dám làm càn, lão phu mặc dù không phải là người trong quan trường, nhưng muốn ngăn cản ngươi, giúp vị huyện lệnh đại nhân kia bắt ngươi về quy án cũng không khó.
Trần Bình An nghe tiếng liền quay đầu nhìn, trông thấy một ông lão mặc áo dài màu xanh đứng ở đầu tầng hai, bên cạnh là một nam tử mặc áo bào trắng đeo kiếm đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hắn dời mắt đi, nói với người đàn ông tự xưng là huyện lệnh đại nhân:
- Xin lỗi bọn ta!
Người đàn ông kia thấy có kẻ đứng ra bênh vực, dũng khí bất giác tăng lên, tức giận nói:
- Đừng hòng! Chờ đến địa bàn huyện Uyển Bình, bản quan sẽ cho tên trộm cướp ngươi hiểu được luật pháp của Đại Ly chúng ta!
Trần Bình An hít thở sâu một hơi:
- Nói xin lỗi!
Người đàn ông áo nho hơi sợ hãi, nhìn về tầng hai hô lớn:
- Mong lão tiên sinh hãy ra tay vì nghĩa, tại hạ nhất định sẽ khắc ghi trong lòng!
Ông lão mặt không cảm xúc, nhìn về bóng lưng của Trần Bình An:
- Thiếu niên, lão phu khuyên ngươi một câu cuối cùng, dừng tay đi!
Trần Bình An dùng ánh mắt ra hiệu cho Lâm Thủ Nhất ở đầu thuyền, tạm thời không nên hành động thiếu suy nghĩ, sau đó xoay người hỏi:
- Lúc trước lão tiền bối đang làm gì?
Ông lão thản nhiên cười nói:
- Dĩ nhiên là khoanh tay đứng nhìn. Đương nhiên nếu vị huyện lệnh đại nhân kia dám cưỡng đoạt dân nữ, lão phu chắc chắn sẽ ra tay ngăn cản.
Trần Bình An lại hỏi:
- Vậy nếu bọn họ giết con lừa của chúng ta thì sao, ông có ngăn cản không?
Ông lão bật cười nói:
- Lão phu không phải là Bồ Tát cứu khổ cứu nạn, chỉ là một con lừa mà thôi, dĩ nhiên sẽ không ngăn cản.
Trần Bình An tiếp tục hỏi:
- Vậy rốt cuộc là ai không có đạo lý?
Ông lão ngẩn người, lần đầu tiên hơi do dự:
- Đạo lý à, đại khái vẫn nằm bên phía các ngươi. Nhưng thằng nhóc, có đạo lý cũng không có nghĩa là muốn làm gì tùy thích.
Trần Bình An cuối cùng nói:
- Muốn bọn họ xin lỗi là làm gì tuỳ thích? Lão tiên sinh, vậy đạo lý của chúng ta không giống nhau rồi.
Ông lão cười ha hả nói:
- Vậy hôm nay lão phu muốn xem thử, rốt cuộc đạo lý của ngươi có lớn hơn đạo lý của lão phu không.
Cánh tay Trần Bình An buông xuống một cách tự nhiên, gật đầu một cái, cổ tay khẽ rung lên, tay còn lại chỉ vào nam tử mặc áo bào trắng đã mở mắt kia:
- Dựa vào hắn đúng không?
Lâm Thủ Nhất hiểu ngầm, môi khẽ mấp máy.
Ông lão đã sớm tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười như trước, gật đầu nói:
- Thế nào, không phục à?
Ông ta mỉm cười quay đầu nhìn kiếm khách tùy tùng bên cạnh:
- Bạch Kình, hình như thằng nhóc kia cảm thấy nắm tay của hắn có đạo lý hơn Linh Hư kiếm của ngươi.
Kiếm khách áo bào trắng nhếch miệng, lộ ra vẻ chế nhạo khinh thường.
Ngay lúc này cảnh tượng kỳ lạ bỗng xảy ra. Còn không đợi người trên thuyền nghiền ngẫm sức nặng của ba chữ “Linh Hư kiếm”, kiếm khách áo bào trắng đã giống như bị người ta nắm lấy cổ, từ tầng hai bay ngang ra ngoài, vẽ nên một đường cong xinh xắn, cuối cùng đâm vào sông Tú Hoa làm bắn lên rất nhiều bọt nước. Sau một hồi lâu cũng không thấy nổi lên mặt nước, chẳng biết sống chết.
Người đàn ông áo nho kia sợ đến vỡ mật, nhìn về thiếu niên đã đi lên lầu, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng:
- Xin lỗi, ta sai rồi! Là bản quan sai rồi!
Trần Bình An đi đến bên cạnh ông lão, phía đầu tầng hai chỉ còn lại một mình lão gương mặt co rúm.
Sau khi nhìn thấy thiếu niên, lão ta nuốt một ngụm nước bọt.
Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:
- Lão tiên sinh, ông sống lâu như vậy rồi, theo lý mà nói phải hiểu biết nhiều hơn ta mới đúng. Đạo lý của ông bị chó ăn rồi à?
Ông lão đang định nói chuyện, một cái bóng trắng giống như cá lớn bỗng nhảy ra khỏi sông Tú Hoa, hóa ra là kiếm khách áo bào trắng bị ném trở về tầng hai.
Ông lão cúi người, muốn nói lại thôi.
Thiếu niên đã đi xuống lầu.
Người đàn ông áo nho bảo mọi người trong nhà đứng ngay ngắn, chờ thiếu niên giày cỏ đi qua thì đồng thanh xin lỗi.
Trần Bình An nói với ông ta:
- Được rồi. Nhưng ta biết, trong lòng ngươi thực ra chỉ hận không thể giết sạch chúng ta.
Người đàn ông áo nho đầu gối mềm nhũn, thiếu điều muốn quỳ xuống trước mặt thiếu niên này.
Trần Bình An không để ý tới bọn họ nữa, trở lại chỗ ngồi ở đầu thuyền.
Lý Bảo Bình giơ ngón cái lên.
Lâm Thủ Nhất vẫn dựa lưng vào lan can thuyền, sắc mặt bình tĩnh.
Lý Hòe đầy vẻ hổ thẹn, nắm chặt dây cương con lừa trắng, chỉ lo lại gây phiền phức cho Trần Bình An.
Trần Bình An nghiêm túc ngẫm nghĩ, nhẹ giọng nói:
- Sau này ta luyện quyền phải cần mẫn hơn một chút. Còn Lâm Thủ Nhất, nếu có thể thì ngươi cũng đừng lười biếng.
Lâm Thủ Nhất mỉm cười gật đầu:
- Không cần ngươi nói.
Lý Hòe nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi, Trần Bình An.
Trần Bình An ngẩng đầu lên, cười nói:
- Chuyện cần xin lỗi thì ngươi đã xin lỗi rồi. Nếu bởi vì những phiền phức sau đó mới xin lỗi ta, vậy thì không cần. Chỉ cần ngươi không sai thì đừng nhận sai, với ai cũng như vậy. Sau này trên đường chúng ta tới Đại Tùy, vẫn giống như hôm nay, không gây phiền phức, nhưng nếu phiền phức tự tìm tới cửa thì cũng đừng sợ. Có làm được không, Lý Hòe?
Trong thoáng chốc Lý Hòe lệ nóng doanh tròng, ưỡn ngực nói:
- Ta có thể!
Hắn nhanh chóng nín khóc mỉm cười:
- Trần Bình An, ngươi được lắm. Đánh nhau giỏi như vậy, không bằng sau này ta cũng gọi ngươi là tiểu sư thúc.
Trần Bình An liếc hắn một cái.
Lý Hòe lập tức đổi giọng:
- Sau này hãy nói!
Trần Bình An đột nhiên thêm vào một câu:
- Nếu như, ta nói là nếu như, nếu quả thật gặp phải đối thủ liều mạng cũng đánh không lại, vậy thì hãy mau nhận sai nhận thua, không hề mất mặt. Sống còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Hai tay Lý Bảo Bình khoanh trước ngực, dựa vào hòm sách nhỏ, thở phì phì nói:
- Tiểu sư thúc, chuyện này không được!
Lâm Thủ Nhất phản bác:
- Ta cảm thấy có thể được.
Lý Hòe cười hì hì nói:
- Dù sao ta cũng nghe theo tiểu sư thúc tương lai.
Dưới đáy sông Tú Hoa, âm thần giống như cá dạo chơi trong nước khẽ mỉm cười.