Kiếm Lai

Chương 181: Đối mặtĐối mặt



Ngụy Tấn cười hỏi:

- Ngươi có phải là người kia của Mặc gia không?

Sắc mặt kiếm khách trẻ tuổi không dễ coi lắm, nghĩ thầm: “A Lương tiền bối, ngài không thể nói thêm một cái tên sao?”

Hắn nói với Ngụy Tấn:

- Chờ một chút.

Sau đó quay sang nữ quỷ đang ẩn thân trong tấm biển, nhíu mày nói:

- Sở phu nhân, việc đã đến nước này, cô có thể đưa ra một chút thành ý được không?

Hồn phách nữ quỷ ẩn náu trong tấm biển chữ vàng gật đầu, sau đó màn trời dần dần biến mất. Đây là dấu hiệu ranh giới núi sông tiêu tan, tương tự như dân chúng quê mùa mở cửa đón khách.

Cho dù kiến thức của cô có nông cạn, cũng đã nghe nói đến đủ loại sự tích truyền kỳ của người này. Xuất thân từ nhánh hiệp khách Mặc gia, cùng với một vị cự tử tông môn thân phận hiển hách nương nhờ họ Tống Đại Ly, lập tức được hoàng đế Đại Ly tôn làm thượng khách. Hôm nay là một trong số người gác cổng cao quý của kinh thành Đại Ly, là nhân vật mấu chốt để Đại Ly chấn nhiếp thế lực trên núi. Nghe nói khi có thời gian rảnh thì người này một mình du lịch bốn phương, gặp được kỳ quan núi sông lại biến nó thành kiếm ý của mình.

Lang trung Lễ bộ và thủy thần sông Tú Hoa xuất hiện trên đường, lần lượt ôm quyền thi lễ với kiếm khách trẻ tuổi. Kiếm khách chỉ gật đầu tỏ ý mà thôi, có thể thấy được địa vị siêu nhiên của người này ở Đại Ly.

Âm thần kia cũng đứng bên cạnh Trần Bình An, sát khí ngút trời. Vừa rồi thiếu chút nữa hắn đã liều mạng từ bỏ tu vi đạo hạnh, quyết chí đánh gãy chân núi nơi này, muốn làm cá chết lưới rách với nữ quỷ. Một khi chân núi vỡ nứt, nghĩa là bùa hộ mệnh của nữ quỷ sẽ không còn nữa, hoàn toàn mất đi khả năng đối kháng với những tu sĩ cảnh giới thứ mười.

Trong tấm biển có một cánh tay như bạch ngọc vươn ra, bộ áo cưới dưới đất lắc lư bay về hướng tấm biển, khi nữ quỷ từ bên trong chui ra đã mặc vào bộ áo cưới này. Lúc trước thân thể bị hai kiếm của Thần Tiên Đài Ngụy Tấn cắt ra làm bốn, cho dù rơi vào tình cảnh nguy hiểm, cô vẫn không quên giữ cho áo cưới được hoàn chỉnh, có thể thấy cô quý trọng bộ áo cưới này đã đến mức gần như điên rồ.

Sau khi nữ quỷ đáp xuống đất, trong lúc vô tình liếc thấy hòm sách sau lưng những đứa trẻ kia. Ánh mắt lập tức biến đổi, khí tức tà ác trên người tăng vọt, dù đã cố gắng kiềm chế nhưng sự khác thường này vẫn hiện ra rõ ràng.

Kiếm khách trẻ tuổi thở dài, nhìn về thiếu niên giày cỏ đã từng gặp mặt trên thuyền sông Tú Hoa, chân thành khẩn cầu:

- Có thể xin các ngươi giấu ba hòm sách trước không? Oán niệm của vị Sở phu nhân này đối với người đọc sách, chính là nguyên nhân năm xưa cô ấy từ bỏ địa vị thần núi sông chính thức, ngọn nguồn trong đó thật sự một lời khó nói hết. Trần Bình An, hi vọng các ngươi có thể mở một mặt lưới, nể tình chưa gây ra sai lầm gì lớn, bỏ qua ân oán lần này, thế nào?

Hắn lại ngẫm nghĩ, cười nói:

- Nếu như có thể, chỉ cần để ta thi triển một pháp thuật che mắt là được rồi.

Trần Bình An gật đầu nói:

- Có thể.

Rất nhanh ba chiếc hòm sách nhỏ màu xanh lá đã biến mất khỏi tầm mắt mọi người. Đương nhiên nếu luyện khí sĩ tập trung nhìn kỹ thì sẽ hiện ra nguyên hình.

Cuối cùng kiếm khách trẻ tuổi lại nhìn về Ngụy Tấn, tu sĩ năm cảnh giới cao trẻ tuổi nhất Đông Bảo Bình châu, hơn nữa còn là kiếm tu chiến lực có thể cao hơn một cảnh giới.

Bốn mươi tuổi bước vào năm cảnh giới cao, bất kể đặt ở châu lớn nào, cho dù là Trung Thổ thần châu mênh mông rộng lớn, đều là nhân tài xuất chúng khiến người ta kinh sợ.

Theo như lời của tu sĩ trên núi, trong thế hệ “trẻ tuổi”, Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết và Tống Trường Kính Đại Ly xứng đáng là hai viên ngọc bích nam bắc. Hôm nay một người bước vào cảnh giới thứ mười một của kiếm tu, một người đạt đến cảnh giới thứ mười tận cùng của võ đạo trong truyền thuyết, quả nhiên đều không làm người ta thất vọng. Hai người “một văn một võ”, thành tựu trong tương lai đều không thể đo lường.

Kiếm khách trẻ tuổi cười hỏi:

- Không biết lần này Ngụy kiếm tiên đến Đại Ly, ngoại trừ giải quyết cơn sóng gió hôm nay, còn có mục đích gì khác không?

Kiếm tiên áo trắng vẫn luôn dùng thân phận hiệp khách hành tẩu giang hồ, mỉm cười hỏi ngược lại:

- Nếu không có mục đích khác thì sao? Có thì thế nào?

Kiếm khách trẻ tuổi dứt khoát nói:

- Nếu chỉ là tham quan phong cảnh, ngoại trừ mấy chỗ cấm địa của Đại Ly, những nơi còn lại đều hoan nghênh Ngụy kiếm tiên ghé thăm, nếu không ngại thì tại hạ vui lòng tiếp khách. Còn nếu thừa dịp Đại Ly rối ren có mưu đồ riêng, vậy thì tại hạ sẽ ngăn cản ở đây, tự mình xem thử phi kiếm của Ngụy kiếm tiên rốt cuộc nhanh đến đâu.

Ngụy Tấn thu hồi thanh kiếm tên là Cao Chúc, đeo ở bên hông:

- Trong miếu Phong Tuyết, xưa nay ta luôn kính trọng Nguyễn sư nhất, chỉ là vì nhiều nguyên nhân nên vẫn chưa từng gặp mặt. Cho nên sau khi nhận được tin tức từ lệnh bài thái bình do Nguyễn sư ở động tiên Ly Châu truyền ra, ta lập tức tiếp nhận nhiệm vụ, hộ tống đám trẻ này đến Dã Phu quan ở biên cảnh Đại Ly. Có điều giữa đường gặp được một vị kiếm khách tiền bối tên là A Lương, chỉ điểm kiếm thuật cho ta một phen, mới có cơ duyên bế quan đột phá cảnh giới. Vì vậy lần này ta đi lên hướng bắc, ngươi không cần lo lắng chuyện gì.

Kiếm khách trẻ tuổi đối xử chân thành với người khác. Ngụy Tấn vốn là người rộng rãi lỗi lạc, cũng không xem thái độ cứng rắn của đối phương là khiêu khích, nói thẳng:

- Nếu ngươi muốn so tài kiếm thuật thì ta rất vui lòng. Lúc trước vốn cho rằng không cần tiếp tục du lịch ở quê nhà Đông Bảo Bình châu này nữa. Nghe A Lương kể lại rất nhiều chuyện bên ngoài, ta muốn đến chỗ núi Đảo Huyền xem thử, đi đến nơi mà A Lương rèn luyện, chân chính mài giũa kiếm đạo của mình.

Chính vì đã đi qua rất nhiều nơi, gặp gỡ rất nhiều người, Ngụy Tấn mới càng biết rõ sự đáng quý của hai chữ “kiên trì”.

Lão đạo nhân mắt mù ở một bên không sao chen miệng vào được, cũng không dám mở miệng nói chuyện. Dù sao một Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết thanh danh hiển hách, cũng đủ khiến cho vị đạo sĩ bàng môn này cảm thấy nghẹt thở rồi.

Tại Đông Bảo Bình châu, tu sĩ năm cảnh giới cao là thứ quý hiếm vô cùng. Nên biết tu sĩ cảnh giới thứ mười đã là cột chống của một nước, ai cũng được quân vương hoàng đế xem là cung phụng trấn áp vận mệnh quốc gia. Còn luyện khí sĩ năm cảnh giới cao, có ai không phải là thần long thấy đầu không thấy đuôi? Đó là nhân vật có thể khai sơn lập tông. Đông Bảo Bình châu vương triều san sát, nhưng có bao nhiêu phủ đệ tiên gia dùng chữ “tông” làm hậu tố? Có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ngụy Tấn hai tay ôm quyền, nói với kiếm khách trẻ tuổi:

- Sau này gặp lại.

Kiếm khách trẻ tuổi cũng ôm quyền đáp lễ:

- Hi vọng sau này ở Đông Bảo Bình châu, có thể nghe được tin tức về ngươi từ núi Đảo Huyền truyền đến.

Hai kiếm tu nhìn nhau cười. Đây gọi là “có người quen biết đến già vẫn không hiểu nhau, có người vừa gặp lần đầu lại như đã quen thân”.

Trần Bình An nhẹ giọng nói:

- Đi thôi.

Lý Bảo Bình, Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất gật đầu.

Đạo sĩ mắt mù cắn răng, lấy can đảm cẩn thận hỏi:

- Vị tiên sư này. Tiểu đạo có hai đồ nhi bị Sở phu nhân... giữ lại trong phủ làm khách, có thể để tiểu đạo dẫn đi không? Tiểu đạo chỉ sợ đám đồ đệ t.hô tục ngang bướng, không cẩn thận sẽ phá hư quy củ của Sở phu nhân...

Kiếm khách trẻ tuổi quay đầu, nhẹ giọng nói với nữ quỷ áo cưới:

- Sở phu nhân, có thể thả ra không?

Nữ quỷ gật đầu nói:

- Đại nhân đã lên tiếng, thiếp thân làm sao dám không tuân theo.

Người gác cổng kinh thành giấu tài này chỉ đẩy kiếm ra khỏi vỏ hơn một tấc, đã có thể ngăn cản kiếm thứ ba của Ngụy Tấn, phân lượng thế nào trong lòng nữ quỷ hiểu rõ, tóm lại cô chắc chắn không thể đối kháng được. Cho dù cô ở thời kỳ đỉnh cao, có lãnh địa núi sông che chở, e rằng cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Huống hồ cô cũng không tính là cảnh giới thứ mười thật sự. Còn vị kiếm khách kỳ quái xuất thân từ hiệp khách Mặc gia này, có trời mới biết có phải là lục địa kiếm tiên cảnh giới thứ mười một giống như Ngụy Tấn hay không.

Cô hơi bực bội, híp mắt nhìn về đám thiếu niên thiếu nữ kia. Nếu không phải trong bọn chúng có người hại mình không thắp đèn lồng được, lại thấy bọn chúng đeo hòm sách du học dáng vẻ khó ưa, làm sao mình lại rơi tình cảnh thê thảm hiện giờ. Không nói trúng phải hai kiếm của kiếm tiên Ngụy Tấn, thiếu chút nữa ngay cả chân núi nguồn nước cũng bị âm thần kia phá hủy.

Ngụy Tấn dắt con lừa trắng, cười hỏi nhóm người Trần Bình An:

- Vậy chúng ta lên đường nhé?

Trần Bình An đương nhiên không có ý kiến.

Đội ngũ du học có thêm một lục địa kiếm tiên, chậm rãi rời đi.

Lý Bảo Bình đi đến bên cạnh Trần Bình An:

- Tiểu sư thúc.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:

- Thế nào rồi?

Lý Bảo Bình cười hì hì:

- Không có gì.

Trần Bình An xoa đầu cô.

Tiểu cô nương mặc áo bông đỏ và Trần Bình An sánh vai bước đi, thực ra cô cảm thấy nhớ đại ca của mình.

Nữ quỷ áo cưới vẫy tay một cái, tùy ý kéo thiếu niên chân thọt và tiểu cô nương mặt tròn từ vườn hoa ra đây, ném xuống bên cạnh lão đạo nhân mắt mù.

Sau đó khóe mắt cô liếc sang hướng khác, vừa lúc nhìn thấy thiếu niên giày cỏ cũng đang quay đầu nhìn lại.

Hai bên đối mặt, ánh mắt của thiếu niên hờ hững.

Trong nháy mắt này, nữ quỷ áo cưới bỗng nhiên hơi hoảng sợ.

Nhưng rất nhanh cô lại cảm thấy hoang đường buồn cười, nhanh chóng dời mắt đi, không lãng phí thời gian với một thiếu niên bình thường nữa. Chỉ là nghĩ không ra tại sao mình lại nghi thần nghi quỷ như vậy.

Sau đó ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nhìn lần nữa, thấy thiếu niên giày cỏ đã quay lưng chậm rãi bước đi, rơi vào cuối cùng đội ngũ.

- --------

Bốn họ mười tộc lớn ở đường Phúc Lộc và ngõ Đào Diệp, chỉ riêng việc tranh đoạt hơn ba mươi lò gốm kia, trăm ngàn năm qua đã nhiều lần lục đục với nhau, không thiếu mùi máu tanh. Bây giờ nơi này đã thành huyện Long Tuyền, cửa ngõ mở rộng, bọn họ buộc phải liên kết với nhau, nhưng có ai không âm thầm liên lạc với triều đình Đại Ly và thế lực tiên gia mua những ngọn núi kia.

Bên ngoài có một số tin đồn nghe rất khẳng định, thực ra một đường một ngõ này đều không xem là thật. Chẳng hạn như sau khi thầy giáo của Lý Bảo Bình, cũng là vị sơn chủ của thư viện Sơn Nhai kia ra đi một cách ảm đạm, con cháu của họ Lý trong bốn họ lại giống như trò cười. Con trai lớn của Lý Hồng, theo ấn tượng của tất cả trưởng bối đường Phúc Lộc, đó là một kẻ mọt sách đến mức u mê. Con gái Lý Bảo Bình thì là một nha đầu lêu lồng, từ nhỏ đã không thích ở nhà. Chỉ có con thứ Lý Bảo Châm xem như có hi vọng làm vẻ vang cửa nhà, nghe nói ở kinh thành đã gặp được quý nhân, phá lệ trở thành học sinh của Quốc Tử giám, hiện giờ đang theo danh sĩ đương triều Lưu Văn Hổ học tập “đại lễ”. Chuyện này đã gây nên một cơn sóng nhỏ trong trấn.

Ngược lại mấy thiếu niên trí thức bao gồm Triệu Dao, những người trẻ tuổi có hi vọng trở thành thần tiên trên núi này, mới là nhân vật mà những gia tộc lớn trong trấn nhỏ không dám xem thường.

Bên trong thư phòng Lý gia, một thanh niên vẻ mặt lãnh đạm đưa một phong thư đến từ kinh thành Đại Ly cho phụ thân Lý Hồng.

Lý Hồng cười nói:

- Bảo Châm cũng giống như em gái nó, thà gởi thư cho đại ca con cũng không muốn gởi cho cha mẹ mình.

Thanh niên cười cay đắng, nhẹ giọng nói:

- Nội dung viết trong thư, cha phải chuẩn bị tâm lý một chút.

Trong nháy mắt sắc mặt Lý Hồng trở nên nghiêm túc, rút lá thư ra, xem sơ qua phần đầu thăm hỏi, càng đọc đến phía sau thì ánh mắt càng âm trầm. Ông ta đứng dậy thắp một ngọn đèn dầu, đặt vào trong đồ rửa bút (đồ dùng rửa bút lông bằng gốm sứ, đá, vỏ ốc), sau đó đốt cháy phong thư này, tro tàn chậm rãi rơi vào đồ rửa bút tinh xảo xanh như quả mơ. Ông ta dùng hai chữ để nhận xét về hành vi của con trai mình:

- Làm càn.

Sau đó ông ta lại hỏi:

- Chuyện này con thấy thế nào? Có nên nghe theo đề nghị của em trai con, thông qua huyện nha xóa bỏ thân phận hạ lưu đời đời kiếp kiếp của cha con Chu Hà Chu Lộc, giúp họ trở thành bình dân?

Nếu cha con Chu gia thành công sửa đổi hộ tịch, từ thân phận tôi tớ hạ lưu của họ Lý ở đường Phúc Lộc huyện Long Tuyền trở thành bình dân, vậy từ nay con cháu không cần đời đời làm nô làm tỳ, gọi là cá chép vượt long môn cũng không quá mức. Có điều canh cửa cho tể tướng cũng không kém gì quan thất phẩm triều đình, cái nào tốt cái nào xấu, hoàn toàn phải xem bản lĩnh của người thoát khỏi thân phận hạ lưu. Người chỉ biết a dua đương nhiên nên dựa vào cây lớn, còn nếu có chân tài thực học thì tự tách ra riêng sẽ có tiền đồ hơn.

Thanh niên cười khổ nói:

- Cha, người đã có chủ ý rồi.

Lý Hồng ngửa người về sau, tựa lưng vào ghế, hai tay dụi dụi huyệt thái dương:

- Nhưng ta vẫn muốn nghe quan điểm của con một chút. Một gia tộc, không thể người người đều muốn cầu phú quý trong nguy hiểm.

Thanh niên yên lặng ngồi đó, ánh mắt sáng ngời:

- Chỗ khó giải quyết thật sự là bất kể cha ủng hộ bên nào, đều sẽ khiến người còn lại sinh ra ngăn cách với gia tộc, cho nên lần này Bảo Châm làm không đúng. Bảo Châm khăng khăng làm theo ý riêng, không chừa đường lui cho mình và gia tộc, vậy thì càng không đúng. Làm như vậy không được ngay thẳng, có lỗi với thiếu niên ngõ Nê Bình tên là Trần Bình An kia, đây là chuyện không đúng nhất.

Ánh mắt Lý Hồng phức tạp nhìn đứa con trai lớn này:

- Tính cách của Bảo Châm thế nào, con là anh trai chẳng lẽ không biết? Sớm biết tình cảnh sẽ khỏ xử như vậy, vì sao lúc đầu con không theo nó đến kinh thành?

Thanh niên bất đắc dĩ nói:

- Ông nội bế quan, Bảo Bình rời nhà, cộng thêm hôm nay tình hình trấn nhỏ hoàn toàn thay đổi, đang là thời kỳ mấu chốt quyết định xu thế tương lai của các gia tộc lớn. Họ Lý chúng ta không thể giấu mình trong khoảng tối dưới ánh đèn, cho nên con không yên lòng ra đi, cho dù muốn đi cũng phải chờ tình hình nơi này rõ ràng. Nếu không được thì chuyện khoa cử cũng có thể gác lại.

Nghe được những lời lão luyện chín chắn, Lý Hồng khẽ gật đầu. Nhưng khi con trai lớn nói đến câu cuối cùng, ông ta liền tức giận, thẳng lưng lớn tiếng nói: 

- Tuyệt đối không được! Khoa cử tìm nhân tài là quốc sách quan trọng của Đại Ly, không kém hơn triều đình mời chào thế lực trên núi. Tính cách của Bảo Châm hấp tấp hơn con, ở trước mặt ta và ông nội các con, nó luôn miệng nói sau khi rời khỏi trấn nhỏ sẽ chú ý quy củ, dùng dương mưu làm việc, không dùng biện pháp mạo hiểm để giải quyết vấn đề. Nhưng kết quả thì sao, còn không phải chém trước tấu sau? Cho nên chỉ có thể mặc cho nó làm càn. Nếu con lại trì hoãn khoa cử, giống như kéo chậm bước chân của gia tộc ít nhất ba năm.

Thanh niên có một câu đã đến bên miệng, nhưng lại yên lặng nuốt vào. Chỉ cần nói ra câu này, quan hệ giữa hắn và em trai vốn đã không tốt lắm sẽ hoàn toàn rơi xuống đáy hang, thậm chí không có khả năng khôi phục.

Hơn nữa nói ra cũng không có ý nghĩa, bởi vì sâu trong lòng cha không hề chối bỏ hành động cầu phú quý trong nguy hiểm của em trai.

Đi trên con đường sai lầm ba năm và ẩn nhẫn trên con đường chính xác ba năm, hai cái có ảnh hưởng thế nào đến tương lai ba mươi năm sau của gia tộc, ảnh hưởng thế nào đến hai đời người, không nói cũng rõ.

Sau khi thanh niên rời khỏi thư phòng, một mình đi ở hành lang rộng rãi chạm hoa trang nhã, đột nhiên nghe được tiếng chuông gió leng keng dưới mái hiên. Hắn khoanh tay nhắm mắt, hơi ngẩng đầu, lắng nghe âm thanh kỳ ảo, rủ rỉ nói: 

- Quá nhiều người thông minh cũng không tốt.

Người đọc sách áo xanh tên là Lý Hi Thánh. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.