Trên đỉnh núi Hoành Sơn có một ngôi miếu nhỏ không treo biển chữ vàng. Ngoài miếu có một cây bách già chọc trời, xanh um tươi tốt, mang đậm nét cổ xưa. Trong ngoài miếu nhỏ đèn đóm sáng trưng, từng chiếc đèn lồng được treo lên. Ngoài miếu có mười mấy nam nữ dáng vẻ như đầy tớ nha hoàn, tụm năm tụm ba thì thầm với nhau.
Trong miếu có năm sáu người đàn ông đang uống rượu, sắc mặt đỏ bừng, tiếng cười oang oang. Những vò rượu đã mở nắp nằm lung tung dưới đất. Những người này hẳn là xuất thân từ thế gia, lời lẽ không tầm thường, công kích chế độ đương thời, lôi kéo và chia rẽ. Trong đó có một người uống đến thỏa thuê, dứt khoát phanh ngực lộ bụng, giơ chén rượu lên cao, xoay người nhìn về tượng đất Thanh nương nương trong điện thờ, cười lớn nói:
- Cô là thần tiên hay ma quỷ cũng được, ta không sợ. Chỉ cần cô dám lộ ra chân thân, ta cũng dám mời cô uống rượu trong chén! Ha ha, Thanh nương nương, tối nay nếu cô chịu đi xuống thần đàn, sau này truyền ra nhất định sẽ thành câu chuyện được mọi người ca tụng, hương khói sẽ càng ngày càng thịnh vượng. Ta cung kính cạn chén trước!
Gã đàn ông đầy mùi rượu nấc một tiếng, cả người lắc lư, ngẩng đầu nốc rượu, hơn phân nửa rơi xuống người và mặt đất.
Hảo hữu chung quanh không ngừng trêu đùa. Rượu làm người ta lớn gan hơn, càng có người tuyên bố muốn ôm tượng thần của vị Thanh nương nương này xuống, người và thần cùng làm một giấc mộng xuân, như vậy mới thành câu chuyện được mọi người ca tụng thật sự. Những lời lẽ rất bất kính này lại dẫn đến tiếng cười khoái chí lớn hơn.
Trong miếu có một tiếng thở dài, nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Một cơn gió nhẹ phất phơ, mọi người đang uống rượu say sưa không phát giác được chuyện khác thường.
- --------
Giữa sườn núi, Trần Bình An đang luyện tập thủ ấn, tâm thần khẽ động cúi đầu nhìn xuống, thấy Tạ Tạ đang cầm một cây nhánh cây khoan thai bước đến.
Hắn đang muốn rời khỏi đầu cành, lại thấy Tạ Tạ ngẩng đầu cười duyên dáng, lắc lư nhánh cây, giọng nói dịu dàng tự nhiên:
- Ngươi không cần xuống, chúng ta có thể trò chuyện trên đó.
Chỉ thấy cô bắt đầu chạy nhanh, mũi chân nhún một cái, nhảy lên thật cao, đạp lên một cây đại thụ, thân hình bắn về phía sau, lại đạp lên một thân cây khác. Nhiều lần như vậy thân hình liên tục bay cao, sau phút chốc đã đứng trên một nhánh cây gần cây đại thụ của Trần Bình An, rõ ràng là một người luyện võ.
Tạ Tạ nghiêng người ngồi trên nhánh cây, lắc lư hai chân, mỉm cười nói:
- Ngươi là võ phu còn ta là luyện khí sĩ, chúng ta không giống nhau lắm. Đối với luyện khí sĩ mắt cao hơn đầu, người tập võ là những kẻ không có thiên phú tu đạo, cho nên mới phải luyện võ. Bởi vì võ đạo các ngươi phân ra chín cảnh giới, do đó lại bị chế nhạo là hạ cửu lưu (nghề nghiệp thấp kém), tương tự như tu sĩ tự cho mình là thanh lưu, xem võ phu là tư lại thấp hèn. Thực ra cuối cùng hai bên đều cảm thấy chướng mắt chán ghét nhau.
Trần Bình An hỏi:
- Vì sao Tạ cô nương lại nói với ta những chuyện này?
Tạ Tạ đặt nhánh cây trong tay nằm ngang trên chân, nói thẳng vào vấn đề:
- Thôi Đông Sơn có lẽ đã cùng đường bí lối rồi, đến một ngôi miếu nhỏ cũng tùy tiện thắp hương. Hắn lén tìm đến ta, bảo rằng chỉ cần giúp hắn nói mấy lời hay trước mặt ngươi, cho dù ngươi vẫn không đồng ý nhận hắn làm học sinh, hắn cũng sẽ tặng cho ta một món bảo bối. Ta đương nhiên rất thích thanh phi kiếm vô chủ kia của hắn, nhưng hắn không đồng ý, chỉ chịu cho ta một cây sáo trúc sau khi chuyện thành công. Hắn cho ta xem thử sáo trúc kia, đó là sáo Ngư Trùng thật sự, từng là bảo vật cất giấu trong cung vương triều họ Lư, là một trong số tín vật đính ước kết minh giữa sơn môn và hoàng đế khai quốc họ Lư. Ta là nữ nhân, đương nhiên thích tất cả những thứ xinh đẹp hấp dẫn, vì vậy mới tìm tới ngươi.
Có người quấy rầy, Trần Bình An cũng không luyện tập đứng thế nữa. Hắn ngồi xuống nhánh cây giống như Tạ Tạ, tư thế ngay ngắn đối diện với cô:
- Tạ cô nương cứ nói tiếp, ta đang nghe.
Tạ Tạ cười nói:
- Đã nói xong. Vừa rồi nói đến khác biệt giữa võ phu thuần túy và tu sĩ trên núi, chẳng qua là sợ câu chuyện nhạt nhẽo, muốn thả con tép bắt con tôm mà thôi. Nói thật Thôi Đông Sơn nhiều lần gặp trở ngại ở chỗ ngươi, ta ngoảnh mặt làm thinh, cảm thấy rất hả giận. Nhưng đến phiên ta bàn chuyện với ngươi lại cảm thấy nhức đầu, chỉ lo ngươi không thèm nghe gì cả đã từ chối, vậy sáo Ngư Trùng sắp vào tay lại mọc cánh bay đi rồi.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Nếu Thôi Đông Sơn có hỏi, ta sẽ chứng minh Tạ cô nương đã cầu tình rồi. Nếu có thể thì Tạ cô nương hãy nói một ít chuyện liên quan đến võ đạo được không?
Tạ Tạ híp mắt quan sát gương mặt của Trần Bình An, giống như muốn nhìn thấu lai lịch của hắn, nhẹ giọng nói:
- Chuyện võ học ta chỉ nghe truyền miệng mà thôi, không có gì phải giấu. Sở dĩ biết được một chút da lông này là nhờ vào năm cảnh giới thấp của luyện khí sĩ. Thực ra dưỡng khí luyện khí vẫn không thoát khỏi phạm trù da thịt gân cốt, đây cũng là lý do nó được gọi là “năm cảnh giới thấp”.
Cô vươn một ngón tay ra, chỉ vào mấy chỗ trên người Trần Bình An:
- Thân người có hơn ba trăm khiếu huyệt, nối tiếp với nhau giống như dãy núi kéo dài. Cảnh giới thứ nhất nhập môn võ đạo của các ngươi là Nê Phôi, chính là tìm được một luồng khí kia, sau đó giúp nó tìm được khiếu huyệt thích hợp nhất để dừng lại nuôi dưỡng. Thiên phú cao hay thấp có thể biểu hiện ra ở đây. Những chuyện này chắc đã có người nói với ngươi rồi chứ?
Trần Bình An trả lời:
- Lúc trước đại khái đã nghe người ta nói những chuyện này, nhưng ta không ngại nghe thêm mấy lần. Cho nên Tạ cô nương cứ nói tiếp, không cần quan tâm ta đã nghe hay chưa.
Tạ Tạ bất giác khẽ vỗ nhánh cây, hơi hất cằm lên, nhìn về nơi cao hơn Trần Bình An:
- Cái gọi là thiên tài võ đạo, một là từ nhỏ đã tìm được luồng khí tức kia, hai là khiếu huyệt nó chọn trúng không phải vị trí hiếm thấy gì, mà là một số huyệt vị quan trọng, bẩm sinh đã có ưu thế. Giống như có người chiếm cứ mô đất nhỏ ở vùng hoang dã, hoặc là bãi tha ma không ai thăm hỏi, có người lại chiếm cứ trấn Hồng Chúc nơi giao tiếp giữa đường thủy và đường bộ, còn có người trực tiếp chiếm cứ kinh thành Đại Ly, tình cảnh của ba người dĩ nhiên là không giống nhau. Thứ ba là độ lớn, đậm nhạt, dài ngắn của luồng khí này cũng phân chia cao thấp, nếu không dù kinh huyệt của ngươi nằm ở kinh thành Đại Ly, nhưng không có bản lĩnh khai quật tiềm lực thì cũng không có ý nghĩa. Hình dung như vậy ngươi có hiểu không?
Trần Bình An nói:
- Vẫn có thể hiểu được.
- Thanh phi kiếm bản mệnh mà Thôi Đông Sơn nói lúc trước, đó là phi kiếm được kiếm tu nuôi dưỡng trong khiếu huyệt bản mệnh, hòa làm một thể với thần hồn của kiếm tu. Phi kiếm bản mệnh rời huyệt giết địch sẽ là một thanh kiếm thực chất, sau khi trở về khiếu huyệt lại hóa thành thứ hư vô, rất là huyền diệu. Sư phụ ta từng nói, thực ra khiếu huyệt của người có thể xem là động tiên đất lành trên đời, bẩm sinh có thần thông “tấc vuông”. Nếu sau này khổ tu đả thông được mấu chốt trong đó, phi kiếm bản mệnh hay pháp bảo khác cũng vậy, dù thể hình của nó lớn như dãy núi vẫn có thể dung nạp vào trong.
- Cảnh giới thứ hai của võ đạo các ngươi, đó là dùng khiếu huyệt bản mệnh làm điểm bắt đầu, phát triển con đường ra chung quanh, biến những kinh mạch vốn gập ghềnh chật hẹp thành đường lớn rộng rãi. Vì sao thế gian có nhiều võ học như vậy? Chính là vì cách thức mở núi mở đường này không giống nhau. Bắt đầu ở chỗ nào, đi con đường nào, đi đường tắt như thế nào, mỗi nhà đều có bí tịch không truyền ra ngoài. Chẳng hạn như kinh mạch của võ phu luyện quyền rất khác với võ phu luyện đao thương kiếm kích. Trần Bình An, ta nhìn ra được, hôm nay ngươi đang đặt nền móng ở cảnh giới thứ hai, chẳng trách mỗi ngày đều chuyên cần luyện quyền đi thế đứng thế. Với tốc độ của ngươi, ta tin sẽ nhanh chóng bước vào thứ cảnh giới thứ ba. Đúng rồi, ta có thể biết khiếu huyệt bản mệnh của ngươi ở đâu được không?
Trần Bình An lắc đầu nói:
- Không thể.
Tạ Tạ nhíu mũi, nhỏ giọng nói:
- Hẹp hòi.
Có điều vừa nghĩ tới cảnh ngộ thê thảm của Thôi Đông Sơn, cô liền cảm thấy với tính cách của Trần Bình An, từ chối mình mới là chuyện bình thường. Tính khí của hắn như vậy, nói khó nghe một chút là đá trong nhà xí, vừa hôi vừa cứng; còn nói dễ nghe một chút là tâm tính kiên trì, bền lòng vững dạ.
Trần Bình An đột nhiên hỏi:
- Vì sao Tạ cô nương nói ta sẽ nhanh chóng đạt đến cảnh giới thứ ba?
Tạ Tạ buột miệng nói ra:
- Người tập võ các ngươi chỉ dựa vào một luồng khí, suy cho cùng là dùng tổn thương thân thể để đổi lấy sát lực. Chỉ cần nghĩ đến việc kéo dài tuổi thọ, nhất định phải sớm bước vào cảnh giới thứ sáu, mới có thể mỗi ngày thấm ướt hồn phách thần ý, phụng dưỡng thân thể. Nếu trì hoãn quá lâu ở cảnh giới thứ hai thứ ba, luồng chân khí bẩm sinh kia sẽ càng ngày càng suy kiệt. Mỗi lần chém giết với người khác, bản thân bị thương nặng chính là một lần nguyên khí thất thoát. Cho nên trên đời có vô số kẻ ngu dốt luyện quyền luyện đến chết mình. Cho dù là người luyện võ của hào phiệt thế gia, có thể ngâm thân thể trong dược liệu quý giá, dùng nó để chữa thương, nhưng chỉ là trị ngọn không trị gốc, không thật sự có lợi cho hồn phách của một người. Tuy nói võ học không cao, không thể chứng đạo trường sinh, nhưng một khi đi đến cực điểm võ học, bước vào cảnh giới thứ chín, thậm chí là cảnh giới thứ mười tận cùng trong truyền thuyết, muốn sống một hai trăm tuổi cũng không khó.
Trần Bình An phản bác:
- Nói như vậy không hoàn toàn đúng. Người thiên tư tốt có thể cầu nhanh, còn tư chất kém cỏi như ta, càng gấp gáp thì càng dễ phạm sai lầm. Còn không bằng đi từng bước vững chắc, không đi sai bước nào, như vậy mỗi bước đều hữu dụng. Huống hồ ta tập võ không phải vì theo đuổi những cảnh giới rất cao kia, chỉ là... muốn tăng cường thân thể mà thôi.
Lời vừa đến bên miệng, hắn lại đổi thành một cách nói hàm súc khác. Thực ra nói chuẩn xác thì hắn đang luyện quyền để giữ mạng. Sau khi bị Thái Kim Giản dùng thủ pháp ác độc âm thầm đánh nát cầu trường sinh, ngoại trừ đường tu hành bị tắc nghẽn cắt đứt, vì môi hở răng lạnh nên thân thể này của Trần Bình An cũng không dễ chịu. Sau đó trong trận chiến ở núi Kỳ Đôn, hắn bị hao tổn nghiêm trọng, vất vả gia tăng được một chút tuổi thọ lại bị quét sạch không còn. May mà trên đường xuôi nam, dựa vào mỗi ngày đi thế đứng thế, hắn lại tích góp được một chút của cải, có thể cảm nhận được rõ ràng thân thể chuyển biến tốt hơn. Giống như một ngôi nhà rách nát bốn bề lọt gió, tu tu sửa sửa cuối cùng vẫn có tác dụng.
Tạ Tạ cười nói:
- Mỗi người tập võ tiến triển nhanh chậm khác nhau, nếu ngươi cảm thấy làm gì chắc nấy tốt hơn, ta nghĩ cũng không có vấn đề.
Tạ Tạ là luyện khí sĩ, kiến thức về tập võ vốn chỉ nửa vời, rất nhiều lúc sẽ quen áp dụng tu hành vào luyện võ. Mặc dù ánh mắt của cô cao hơn Chu Hà, nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ bé chắc chắn không chuẩn xác thấu đáo bằng Chu Hà võ phu cảnh giới thứ năm. Huống hồ Chu Hà được lão tổ họ Lý ở đường Phúc Lộc chính miệng khen là “minh sư”, đánh giá cao hơn cả danh sư, có thể thấy được sự lợi hại của ông ta. Có điều Chu Hà bị hạn chế chỉ cư ngụ trong trấn nhỏ, giống như phần lớn võ phu trong giang hồ dưới núi, tin rằng tông sư võ đạo cảnh giới thứ chín đã là điểm cuối, cho nên khen ngợi cảnh giới thứ chín là tận cùng.
Mà thực tế phía trên cảnh giới thứ chín còn có cảnh giới thứ mười, giữa hai cảnh giới này, chênh lệch còn lớn hơn cảnh giới thứ sáu và cảnh giới thứ chín.
Võ học võ học, không dính dáng gì đến đại đạo. Cho dù thân thể rèn luyện còn vững chắc hơn kim cương bất bại của Phật gia, vẫn rất khó có thành tựu lớn. Ít nhất tuổi thọ ngắn ngủi chính là một giới hạn to lớn, muốn phá vỡ nó là chuyện viển vông, không một ai có thể ngoại lệ.
Chính vì như vậy, theo luyện khí sĩ thấy, người tập võ dưới núi luôn thấp hơn bọn họ một bậc, cả đời chỉ quanh quẩn dưới chân núi, nhiều nhất là tới sườn núi đi dạo một vòng. Cho dù đạt tới điểm cuối thì cũng có tiền đồ thành tựu lớn gì? Ngược lại người tu đạo năm cảnh giới cao, có ai không phải trường thọ vô biên, có hi vọng bước lên đại đạo?
Trần Bình An tò mò hỏi:
- Tạ cô nương, luyện khí sĩ các người làm thần tiên trên núi tiêu dao tự tại, cũng cần rèn luyện thân thể giống như người tập võ sao?
Lúc trước trong trấn nhỏ Ninh Diêu đã nhắc nhở hắn, những người như Thái Kim Giản núi Vân Hà và Phù Nam Hoa thành Lão Long, cho dù bị quy củ cấm tiệt pháp thuật trong trấn nhỏ ràng buộc, thân thể vẫn rắn chắc hơn xa người thường, một quyền đánh chết Trần Bình An hắn là chuyện rất dễ dàng. Còn Trần Bình An hắn nếu không đánh vào chỗ hiểm, sẽ rất khó đánh chết đối phương.
Sau khi nghe được bốn chữ “tiêu dao tự tại”, Tạ Tạ nhếch miệng, trong hai con ngươi linh động đầy vẻ cay đắng. Cô che giấu tâm tình chán nản này, kiên nhẫn giải thích:
- Dưỡng khí luyện khí mới là quan trọng nhất, thân thể chỉ xem như thuận tiện rèn luyện mà thôi. Ừm, nói như vậy cũng không thỏa đáng lắm, phải nói thế nào đây... Một cái chén sứ không chứa được mười cân rượu, nhưng vật một tấc lớn bằng chén sứ lại có thể chứa trăm cân ngàn cân rượu. Luyện khí sĩ chúng ta chính là muốn dẫn dắt nguyên khí trời đất vào người, rèn luyện da thịt gân cốt và máu, đúc cái chén sứ kia kiên cố một chút. Nếu thể xác của luyện khí sĩ quá yếu ớt, nhất định sẽ làm hư đại sự trường sinh.
Nói xong những chuyện này, Tạ Tạ cũng không có lòng dạ tán gẫu nữa, bắt đầu trầm mặc, mượn ánh trăng quay đầu nhìn ra ngoài Hoành Sơn.
Trần Bình An không quấy rầy suy nghĩ của cô. Có câu là “thân thiết với người quen sơ” (đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc), Trần Bình An trong bụng không có học vấn đương nhiên không nói ra được, nhưng hắn vẫn hiểu được đạo lý này.
Cho nên cảnh tượng khiếu huyệt và khí tức lang thang trong cơ thể hôm nay, hắn tuyệt đối sẽ không tiết lộ nửa chữ với người ngoài.
Hắn càng giữ kín như bưng chuyện A Lương truyền thụ phương pháp vận chuyển kiếm khí Thập Bát Đình.
Trên thực tế, luồng khí tức như rồng lửa lang thang trong cơ thể đã không còn do dự như trước, cuối cùng đã lựa chọn hai kinh huyệt làm nơi dừng chân, một trên một dưới. Trong đó có một “phủ đệ”, chính là khiếu huyệt mà luồng kiếm khí kia sau khi chém giết mãng xà trắng ở núi Kỳ Đôn đã biến mất. Kiếm khí rời đi, luồng khí tức kia giống như nhặt được chí bảo, nhanh chóng vào ở trong đó, thời gian dừng lại hơn xa khiếu huyệt ở gần hạ đan điền.
Sau đó Trần Bình An phối hợp với phương pháp thổ nạp được lão Dương truyền thụ năm xưa, mỗi lần đi thế đứng thế, đều cố gắng khiến hô hấp đi qua hoặc đến gần các khiếu huyệt lớn của Thập Bát Đình.
Mỗi lần hắn luyện quyền, người khác nhìn vào rất dễ nhận ra. Nhưng phương thức hô hấp gần như cố chấp của hắn, người khác chưa chắc có thể thấy được nỗ lực to lớn trong đó.
Khi còn sống Lão Diêu có nói mấy câu, khiến cho hắn nhớ kỹ cả đời: “Thứ thuộc về ngươi thì cất kỹ đừng làm mất, thứ không thuộc về ngươi thì đừng nên nghĩ tới.”
Trước kia Trần Bình An một nghèo hai trắng, phần nhiều chỉ nghĩ đến câu sau. Hôm nay đã có chút của cải, cũng bắt đầu có thứ để theo đuổi, như vậy câu nói đầu tiên lại có tác dụng.
Trần Bình An ta phải làm tốt nhất mỗi chuyện có thể làm! Hắn thường yên lặng tự nói với mình như vậy.
Đoạn đường này xuôi nam, giày cỏ đổi hết đôi này tới đôi khác. Cho dù gặp được rất nhiều cảnh tượng mới mẻ, nhưng vẫn chỉ có vài đạo lý biết từ sớm kia tới tới lui lui, không bỏ cái nào.
Giống như từ nhỏ đã rất nghèo, những đạo lý có thể trống rỗng vô dụng trong trong mắt người khác, đối với Trần Bình An hai tay trống trơn lại vô cùng đáng giá, hơn nữa theo năm tháng trôi qua lại càng đáng giá hơn. Lúc đối nhân xử thế sẽ nghĩ đến chúng, lúc chung quanh không người cũng thích lấy ra nghiền ngẫm.
Một trong số kinh điển vỡ lòng của Nho gia là “Lễ Ký” có nói: mệnh trời gọi là tính, phát triển thuận theo tính gọi là đạo, tu dưỡng theo đạo gọi là giáo. Cái đạo ấy không thể xa rời dù chỉ trong chốc lát, nếu có thể xa rời được thì đã không phải là đạo.
Trước đó có một ngày Lý Bảo Bình giải thích lời dạy của thánh nhân này với Trần Bình An. Thôi Đông Sơn bình thường không bao giờ lộ diện lại rời khỏi xe ngựa, yên lặng đi đến bên cạnh hai người, sau khi nghe xong lại yên lặng rời khỏi. Có điều khi đó Lý Bảo Bình quá lệ thuộc sách vở, nói một cách chung chung cứng nhắc, Trần Bình An nghe càng giống như rơi vào sương mù, cho nên hai người nhanh chóng nhảy qua đoạn này.
Lúc này Tạ Tạ bỗng lên tiếng:
- Không cần quan tâm đến ta, Trần Bình An ngươi cứ đi trước.
Trần Bình An gật đầu nói:
- Thôi Đông Sơn nói Hoành Sơn này rất có thể tồn tại yêu tinh quỷ quái, đã muộn thế này, Tạ cô nương hãy cẩn thận một chút.
Tạ Tạ cười nói:
- Mặc dù hiện giờ ta chỉ là tu sĩ nhỏ năm cảnh giới thấp, nhưng vào thời khắc sống chết vẫn có một chút thủ đoạn bảo vệ, không cần lo lắng.
Trần Bình An trượt theo thân cây xuống đất, sau đó dùng thế đi của “Hám Sơn phổ” chậm rãi tiến về phía trước, có chừng có mực.
Vốn là quyền thế ngoại gia rất đơn giản, lại được thiếu niên luyện thành một chút cảnh tượng nội gia như nước chảy mây trôi.
Tạ Tạ cầm nhánh cây, khẽ phủi đầu gối.
Thôi Đông Sơn xuất quỷ nhập thần đã đứng trên cành cao gần đó, chính là nơi Trần Bình An vừa luyện tập thủ ấn đứng thế. Cành cây dưới chân hắn khẽ lắc lư, thân hình cũng nhấp nhô theo đó.
Hắn nhìn ra bên ngoài núi lớn, vung tay lên, một cây sáo trúc xoay tròn bay về phía Tạ Tạ. Tạ Tạ đưa tay tiếp lấy, cúi đầu nhìn, ánh mắt phức tạp hỏi:
- Trên đường đi gần hai mươi ngày, ngay cả quốc sư đại nhân cũng không thể nhìn thấu tâm tính của Trần Bình An sao? Dựa theo phân phó của ngài, ta đã trò chuyện với Trần Bình An, nghĩ gì thì nói nấy, nhưng như vậy có thể biết được chuyện gì?
Thôi Đông Sơn nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:
- Lúc Trần Bình An nhìn thấy ta, tinh khí thần cả người sẽ theo bản năng co lại, giống như một quan ải nhìn thấy khói báo động sẽ bế quan giới nghiêm. Bình thường hắn giao tiếp với ba người Lý Bảo Bình sẽ lộ ra một chút chân tình, nhưng như vậy còn chưa đủ, phải có người tán gẫu với hắn một ít chuyện phiếm có sức nặng.
Tạ Tạ thử dò hỏi:
- Quốc sư đại nhân muốn xác định ranh giới cuối cùng của Trần Bình An nằm ở đâu?
Thôi Đông Sơn hỏi một đằng trả lời một nẻo, vẻ mặt đau khổ:
- Lão già đã in vào thần hồn của ta một ít văn tự. Tạm thời ta chỉ biết chúng sẽ phóng đại một loại tâm tình của ta đến mức cực đoan. Tâm tình nhìn như tự nhiên, nhưng khi quay đầu nhìn lại thật khiến người ta kinh hãi. Nếu không nhờ lão Dương nhắc nhở, có thể đến bây giờ ta vẫn cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Tạ Tạ cười nói:
- Là muốn quốc sư học cách đối xử chân thành với người khác?
Thôi Đông Sơn không quay đầu, sắc mặt lạnh nhạt nói:
- Tiểu nha đầu, ta khuyên ngươi đừng nói lời châm chọc, sự nhẫn nại của ta cũng có giới hạn. Ta không làm gì được Trần Bình An, nếu không hắn đã sớm chết cả trăm lần rồi. Còn loại nhóc con nước chảy bèo trôi như ngươi, chỉ là kẻ đáng thương có chết cũng không ai lập bia viếng mồ. Bây giờ nếu ta muốn đạp chết ngươi thì chỉ cần nhấc chân là xong.
Tạ Tạ im lặng.
Thôi Đông Sơn một tay đặt phía sau người, tay kia xoay cổ tay:
- Vu Lộc thông minh khiến người ta ưa thích hơn ngươi nhiều.
Tạ Tạ không dám nói lung tung nữa. Có thể là do đoạn đường này quá an ổn, lời nói và hành vi của thiếu niên bên cạnh lại quá hoang đường, mới khiến cho cô sinh ra xem thường mà không tự biết.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn mê mang, lẩm bẩm nói:
- Đạo pháp cao, Phật pháp xa, Nho gia quy củ lớn, có thể nói là căn bản lập giáo của mỗi bên. Còn lại các trường phái học thuật khác, làm sao tranh được với ba nhà này? Làm sao có thể lập giáo? Chẳng lẽ không có một chút cơ hội nào? Thật muốn ta học theo Tề Tĩnh Xuân, từ trong học vấn đường lối của lão già, dựa vào kiến thức để trở nên độc lập? Nhưng vấn đề là lúc trước ta đã làm như vậy, thậm chí còn cảm thấy đã tìm đúng đường, nhưng lão già ông lại dùng một chưởng đập chết ta. Rốt cuộc ông muốn ta làm thế nào? Ông nói đi!
Hắn lại không kìm lòng được mặt đầy nước mắt.
Cảnh tượng này rơi vào trong mắt Tạ Tạ bên cạnh, không hề cảm thấy khôi hài buồn cười, ngược lại chỉ mong mình là một người điếc, không nghe thấy gì cả.
Thôi Đông Sơn chảy nước mắt quay đầu sang, cười nói:
- Ngươi lại thiếu ta một cái mạng nữa, nhớ là sau này phải trả.
- --------
Trần Bình An trở về chỗ lều vải da trâu, lập tức cảm thấy nhức đầu, bởi vì trong đội ngũ lại có thêm một gương mặt xa lạ.
Cô mặc một bộ váy trắng, nước da trắng hơn tuyết, môi xanh đen, khí chất xa xăm, không giống như người sống.
Cô gái ngồi bên đống lửa, đang đánh cờ với Lâm Thủ Nhất. Âm thần nét mặt mơ hồ kia thì khoanh chân ngồi ở một bên, nhìn chăm chú vào thế cuộc trên bàn cờ.
Lý Bảo Bình cũng ngồi bên cạnh, lại không có giác ngộ im lặng xem cờ. Bất kể Lâm Thủ Nhất hay cô gái xa lạ hạ cờ xuống, Lý Bảo Bình đều đánh giá một chút. Chỉ có Vu Lộc trông chừng chiếc xe ngựa kia, không đến gần đống lửa.
Trần Bình An hơi sững sờ, đây rốt cuộc là tình huống gì?
Lý Hòe chạy nhanh đến bên cạnh Trần Bình An, nhỏ giọng nói:
- Tỷ tỷ này rất quang minh lỗi lạc, vừa gặp mặt đã thẳng thắn thừa nhận mình là ma quỷ đến từ miếu Thanh nương nương trên đỉnh núi. Bởi vì khi còn sống rất thích đánh cờ, cộng thêm hiện giờ chỗ miếu nhỏ đang có một đám văn nhân nhã sĩ tụ tập tham quan cảnh đẹp, uống rượu mua vui, cô ấy bị ồn ào khiến cho tâm tình buồn bực, mới xuống dưới núi tản bộ. Vừa lúc nhìn thấy Lâm Thủ Nhất đang diễn lại ván cờ, bèn không nhịn được muốn đánh một ván. Cô ấy bằng lòng lấy ra một bộ sách dạy đánh cờ tặng cho Lâm Thủ Nhất để tạ ơn. Sau khi âm thần tiền bối vặn hỏi một phen, cảm thấy không có vấn đề lớn nên đã đồng ý.
Trần Bình An không có thiên phú đánh cờ, cộng thêm sợ phạm sai lầm nên đánh rất chậm. Vì vậy sau khi Lâm Thủ Nhất có hai người bạn đánh cờ là Tạ Tạ và Vu Lộc, cũng không thích tìm Trần Bình An đánh cờ nữa. Trần Bình An biết mình không phải là nhân tài đánh cờ, cho nên cũng không nghiên cứu sâu hơn. Còn Lâm Thủ Nhất lúc nghỉ ngơi thường học đánh cờ một mình, cô quạnh giống như một cao tăng đắc đạo, vừa nhìn đã biết là xuất thân từ gia đình có học vấn.
Trần Bình An đi đến bên cạnh đống lửa, thêm một thanh củi vào, cũng không đến gần ván cờ. Lâm Thủ Nhất đang đấu cờ ngẩng đầu nhìn Trần Bình An, trên mặt thiếu niên lạnh lùng mang theo chút áy náy. Dù sao sau cơn sóng gió với Sở phu nhân, âm thần đi theo bọn họ đã giải thích cặn kẽ. Những thần linh hương khói không được triều đình đưa vào gia phả núi sông, cho dù tu vi có cao, thanh danh có tốt, cũng chỉ có thể xếp vào ma quỷ âm vật, không tốt hơn gì so với cô hồn dã quỷ không nơi nương tựa như ông ta.
Trần Bình An xua tay cười nói:
- Không sao, không sao, các người cứ tiếp tục đi.
Nữ quỷ đánh cờ đến mê mẩn quên mình, hai ngón tay kẹp một quân cờ đen, chống cằm nhíu chặt lông mày.
Rất dễ nhìn thấy, kỹ năng đánh cờ của nữ quỷ không quá cao, nếu không cũng không đến mức bị Lâm Thủ Nhất chiếm được ưu thế.
Trần Bình An ngồi một mình cách đống lửa xa hơn một chút, lén liếc nhìn âm thần. Âm thần mỉm cười gật đầu, ra hiệu không cần lo lắng, nữ quỷ này không gây sóng gió nổi. Lúc này hắn mới hoàn toàn yên tâm.
Âm thần này vốn định từ biệt bọn họ ở bên ngoài Dã Phu quan Đại Ly, sau đó theo đường cũ trở về huyện thành Long Tuyền. Nhưng ông ta lại tạm thời thay đổi chủ ý, nói là đưa tiễn thêm một đoạn, không phải vì mệnh lệnh của lão Dương mà là vì một chút tư tâm.
Trần Bình An không rõ nội tình, nhưng thấy thái độ của âm thần rất kiên quyết nên đã đồng ý.
Hắn lại bắt đầu luyện tập thủ ấn. Đợi đến khi hắn mở mắt lần nữa, phát hiện âm thần đang ngồi bên cạnh, quay lưng về phía những người và quỷ đang đánh cờ xem cờ kia, mỉm cười nhìn Trần Bình An.
Trần Bình An hỏi:
- Có chuyện gì sao?
Âm thần ừ một tiếng, chậm rãi nói:
- Ta phải lập tức trở về rồi, trước tiên nói lời từ biệt với ngươi.
Trần Bình An gật đầu.
Âm thần lại đột nhiên gọi hắn một tiếng. Hắn đang không hiểu chuyện gì, bỗng mở to hai mắt, nhìn thấy một gương mặt hơi quen thuộc.
Âm thần lộ ra gương mặt chân thực, vội vàng đưa ngón tay ra dấu im lặng, rất nhanh khôi phục lại dung mạo mơ hồ chao đảo trước đó. Ông ta dùng bí thuật nói vào trong lòng của thiếu niên: “Tiểu Bình An, cám ơn ngươi đã giúp ta trông nom Tiểu Xán nhiều năm như vậy, còn đưa con cá chạch kia cho Tiểu Xán. Ta thật sự không biết nên báo đáp ngươi thế nào. Nếu có thể thì ta bằng lòng giao cái mạng này cho ngươi, nhưng ta không làm được...”
Vành mắt Trần Bình An hơi đỏ ửng, sau đó nhếch miệng cười.
Từ đáy lòng thiếu niên tâm tính thiện lương cao hứng cho Cố Xán, nhưng lại không kìm được cảm thấy thương tâm cho chính mình.
- Trần Bình An, ta tin tưởng ngươi, một ngày nào đó ngươi sẽ đi đến nơi cao nhất xa nhất!
Trần Bình An không biết trả lời thế nào, bóng dáng của âm thần đã lặng lẽ biến mất.
Một năm này, Trần Bình An mười bốn tuổi, Thôi Đông Sơn mười lăm tuổi, Lâm Thủ Nhất mười hai tuổi, Lý Bảo Bình chín tuổi, Lý Hòe bảy tuổi, Vu Lộc mười bốn tuổi, Tạ Tạ mười ba tuổi.