Chẳng lẽ thật là một vị thánh nhân Nho gia đại giá quang lâm, hơn nữa không chỉ là thư viện sơn chủ bình thường?
Giang thần Hàn Thực ngồi trên ghế chủ nhân, thiếu chút nữa cắn mẻ cả răng. Tư thế ngồi của hắn cứng đờ, thân thể căng thẳng, hai tay nắm chặt nện mạnh vào tay vịn của ghế, mới có thể kìm nén xung động đứng dậy cầu xin, quỳ xuống dập đầu.
Nước Hoàng Đình chỉ là một trong số nước lệ thuộc Đại Tùy, vị khách không mời vẻ ngoài giống như non trẻ trước mắt, chắc chắn không thể là nhân vật sinh trưởng ở đây. Mấy trăm năm vất vả gây dựng, hắn đã sớm thuộc nằm lòng những luyện khí sĩ quyền thế của nước Hoàng Đình. Có thể gây sự đụng chạm với ai, nên lôi kéo thân thiết với ai, có thể nói hắn đã tính trước tất cả.
Bảy mươi hai thư viện Nho gia, mỗi sơn chủ thư viện ít nhất đều có tu vi cảnh giới thứ mười. Luyện khí sĩ năm cảnh giới cao thường là thần long thấy đầu không thấy đuôi, cho nên sơn chủ thư viện cảnh giới thứ mười gần gũi với vương triều thế tục hơn một chút, đã có tư cách được thế tục tôn xưng một tiếng “thánh nhân Nho gia”. Ngoài ra còn có “kim thân la hán” của Phật gia, “lục địa thần tiên” của Đạo gia, đều là xưng hô tôn kính thông dụng trong ngoài triều đình.
Một nhóm nhỏ luyện khí sĩ đỉnh cao này giống như tượng thần trong miếu thờ, thần vị đủ cao nhưng không tính là quá xa, thắp hương dập đầu là lạy được. Còn những lão thần tiên năm cảnh giới cao ẩn trong mây mù, ngươi có xách đầu heo cũng không tìm được miếu.
Vành mắt giang thần Hàn Thực dần dần đỏ bừng, hiện ra một vệt hào quang màu vàng nhạt. Hắn vẫn cố gắng không chớp mắt, nhìn chằm chằm vào sau người thiếu niên áo trắng. Trong tầm mắt có một ông lão khí thế uy nghiêm đứng trên thần đàn, mặc một bộ trường bào trắng như tuyết sáng ngời, vô số tia sáng giống như ẩn chứa chân lý đại đạo.
Nếu nhỉn kỹ, mỗi tia sáng đều do vô số văn tự màu vàng nhoáng lên rồi biến mất xâu chuỗi lại, viết những lễ nghi quy củ của Nho giáo. Pháp tướng thánh nhân này mũ cao đai rộng, tay áo lớn như cánh chim không gió tự tung bay, nơi hông đeo một ngọc bội hào quang lấp lánh, giống như một vầng trăng sáng cỡ nhỏ xinh xắn giữa nhân gian.
Không thể giả được, đây là dấu hiệu thánh nhân vô cùng chân thực.
Thực ra thân thế của giang thần Hàn Thực rất có ngọn nguồn, từ nhỏ đã nghe quen tai nhìn quen mắt, biết được rất nhiều nội tình ít người biết. Đồng thời hắn cũng là một kẻ biết phân biệt tốt xấu, vì vậy nhìn thấy cảnh tượng này vô cùng sợ hãi. Nếu đổi thành tu sĩ năm cảnh giới trung ở sơn môn bình thường, không chừng sẽ cho rằng chỉ là một loại thủ thuật che mắt lừa gạt mà thôi.
Giang thần Hàn Thực cuối cùng chớp mắt, buộc phải dời mắt đi, bởi vì nước mắt do đau nhói đã chậm rãi chảy ra vành mắt, nhưng rất nhanh lại tiêu tan. Trước mặt những thuộc hạ và khách khứa này, hắn dĩ nhiên không muốn lộ vẻ chùn chân sợ hãi. Trong kiếp sống tu hành dài đằng đẵng, hắn có thể đi đến hôm nay, vững vàng ngồi trên địa vị hiển hách này, nếu chỉ dựa vào thiên tư tốt, cơ duyên tốt mà không có ý chí kiên định chống đỡ, e rằng tất cả tài hoa đã sớm bị nước sông Hàn Thực cuồn cuộn đánh tan rồi.
Đã từng có người dạy hắn: “Học vấn thánh nhân, nghiên cứu càng vững; tượng thần thánh nhân, ngẩng mặt càng cao”.
Thế giới Hạo Nhiên hôm nay không còn là nước Thục thượng cổ niên đại lâu đời không thể khảo chứng. Khi đó trên lãnh thổ nước Thục cổ đại có đông đảo giao long, không chịu trời đất quản thúc. Theo lời đồn chỉ có kiếm tiên viễn cổ sát lực kinh người mới thích đến đây mài giũa lưỡi kiếm, ngự kiếm lật sông đảo nước, xem việc chém giết giao long là kiêu ngạo. Còn thế giới Hạo Nhiên hôm nay, quy củ do thánh nhân Nho giáo lập ra ngày càng chặt chẽ, lễ pháp cũng ngày càng vững chắc.
Không phải Tề Tĩnh Xuân đã chết rồi sao? Hôm nay thánh nhân khống chế động tiên Ly Châu hẳn là Binh gia Nguyễn Cung đã thoát ly khỏi miếu Phong Tuyết. Vậy thiếu niên này rốt cuộc là thần thánh phương nào? Xem dáng vẻ là người thiện không tới, người tới không thiện.
Bất kể thế nào, cho dù Thiên Vương lão tử đến địa bàn nhà mình, mình cũng tuyệt đối không thể vươn cổ chờ giết.
Giang thần Hàn Thực cố gắng xua tan sợ hãi trong lòng, hít sâu một hơi, nắm tay trái khẽ giơ lên gõ nhẹ vào tay vịn của ghế. Nhìn có vẻ hời hợt, nhưng cả phủ đệ Đại Thủy đều theo đó rung chuyển, đoạn sông Hàn Thực gần với phủ đệ chợt nổi sóng lớn, tầng tầng lớp lớp đánh vào hai bờ sông.
Tất cả mọi người trong phòng đều lắc lư theo. Trường kiếm trong vỏ của hai tên kiếm tu trẻ tuổi càng không chịu nổi áp lực, kêu lên leng keng, không ngừng vùng vẫy giống như dã thú bị nhốt.
Chỉ có Thôi Đông Sơn không hề nhúc nhích, pháp thân tượng thần sau người càng vững như núi cao.
Hắn khẽ ngẩng đầu, nhìn giang thần Hàn Thực phía xa ngồi ở hướng bắc nhìn về hướng nam, khóe miệng đầy vẻ châm chọc.
Phủ đệ Đại Thủy dù xây ở gần sông, nhưng trên thực tế bên dưới lại có huyền cơ khác, đã sớm đào thủy đạo sâu rộng, cho nên liên kết chặt chẽ với khí vận của sông Hàn Thực, bản thân chính là một pháp trận cỡ lớn. Mặc dù không bằng một số đại trận hộ sơn của tiên gia đỉnh cao hoặc đại trận hộ thành của kinh thành vương triều, nhưng giang thần Hàn Thực đạo hạnh thâm sâu chỉ cần cư ngụ trong đó, không tự tiện rời khỏi ranh giới này, sẽ được bảo hộ nâng đỡ một cách huyền diệu giống như thế giới nhỏ một phương.
Có thể phá lệ làm được chuyện này, ngoại trừ cơ duyên thì còn liên quan rất lớn đến huyết thống kỳ lạ của giang thần Hàn Thực.
Luyện khí sĩ bình thường chỉ cần bước vào cảnh giới thứ mười, một khi trấn giữ sân nhà sẽ sở hữu thiên thời địa lợi nhân hòa. Học cung thư viện Nho giáo, chùa chiền Phật giáo, cung quán Đạo giáo, cùng với di chỉ chiến trường cổ Binh gia, chính là chủ nhân của thế giới nhỏ một phương. Những tu sĩ khác tiến vào trong đó giống như ăn nhờ ở đậu, buộc phải nhập gia tùy tục, hành động theo quy củ của chủ nhân.
Không khí trong phòng kỳ quái, có thể nghe được tiếng kim rơi.
Vị giang thần Hàn Thực này có thể nhìn thấy cảnh tượng lạ lùng nơi cửa, nhưng những người khác lại chẳng hay biết gì, chỉ cảm thấy tình hình khó hiểu. Làm sao sau khi thiếu niên áo trắng kia buông lời ngông cuồng, vị thủy thần lão gia này của chúng ta lại bắt đầu ngẩn người? Chẳng lẽ thiếu niên anh tuấn tiêu sái không biết trời cao đất dày kia, thực ra xuất thân từ một tiên gia hào phiệt nhiều đời giao hảo với phủ đệ Đại Thủy, cho nên mới dám ngang ngược lớn lối như vậy?
Rắn nước tinh đã bước ra khỏi mấy chiếc bàn đặt đầy món ăn và rượu ngon, vốn định bắt giữ thiếu niên kia, nhưng lúc này lại dừng bước. Nếu không có chút ánh mắt thì sao có thể giữ chức quan nhỏ dưới tay giang thần Hàn Thực, con rắn nước tinh làm việc luôn xảo trá này đã ý thức được sự tình không bình thường.
Giang thần Hàn Thực cuối cùng mở miệng cười nói:
- Người tới là khách, dám hỏi có gì chỉ giáo?
Hắn lặng lẽ dẫn dắt khí thế của một đoạn sông Hàn Thực, khí tức chấn động cả phủ đệ, muốn dùng nó thăm dò hư thực của tượng thần kia. Cho dù mắt thấy như thế nào, nếu không tự tay nghiệm chứng một chút lại muốn mình cúi đầu với người ngoài ngay trong nhà, một kẻ bản tính kiêu ngạo như hắn tuyệt đối không làm được.
Một khi tượng thần pháp tướng xuất hiện một chút dao động, hắn sẽ lập tức đánh nát đầu của thiếu niên kia.
Dám giả thần giả quỷ ở phủ đệ Đại Thủy, lừa gạt đến trên đầu hắn, không phải tìm chết thì là gì?
Chỉ tiếc tượng thần kia vẫn bất động như núi, chuyện này khiến hắn kinh ngạc, nhanh chóng thu liễm tất cả tâm lý cầu may.
Con đường tu hành vốn là đi ngược dòng, đúng là nên dũng cảm tiến tới, gặp kẻ địch thì càng khó càng kiên cường, nhưng không phải bảo người tu hành cố chấp, không biết thay đổi theo tình thế.
Thôi Đông Sơn một tay đặt phía sau người, một tay nắm hờ để ở bụng, dáng vẻ vẫn ngang ngược càn quấy rất vô học, nhếch miệng cười lạnh nói:
- Ngươi đã ra tay một lần, bây giờ nên đến phiên ta rồi chứ?
Sắc mặt giang thần Hàn Thực khó coi. Rắn nước tinh kia thật sự không chịu nổi thái độ của thiếu niên này, bước nhanh tới trước, quay lưng về phía thủy thần lão gia nhà mình, giơ tay lên điều khiển một cây giản sắt bay tới, nói với giọng the thé:
- Không nhịn được, không thể nhịn! Cho dù lão gia ngài trừng phạt, thuộc hạ cũng phải khiến cho đầu của thằng nhóc này nở hoa, lại gom não của hắn bỏ vào ly rượu kim ngọc, như vậy cách nói quỳnh tương ngọc dịch (rượu ngon) này xem như đã đủ rồi.
Sắc mặt giang thần Hàn Thực âm trầm:
- Thanh, không được vô lễ với khách, mau lui về chỗ.
Rắn nước tinh tay cầm giản sắt chẳng những không nghe lệnh, ngược lại còn bước tới nhanh hơn:
- Lão gia đừng có lòng dạ Bồ Tát nữa. Ác khách đến nhà không hiểu lễ nghĩa, hãy để thuộc hạ nói cho thằng nhóc này biết cách làm thượng khách của phủ Đại Thủy chúng ta!
Sau khi giang thần Hàn Thực lên tiếng ngăn cản, rắn nước tinh liền hiểu được tâm tư thật sự của lão gia nhà mình. Nếu quả thật không muốn mình mạo phạm khách quý, với tính tình nhìn như hướng nội nhưng thực ra lại thô bạo của lão gia, đã sớm phất tay áo đánh mình ra ngoài cửa lớn rồi, nào còn cố ý nói những lời khách sáo giả tạo như vậy.
Rắn nước tinh nghĩ thầm, tối nay vận may không tệ. Tuy bị con cá chép ngu xuẩn kia cướp đi công đầu, nhưng nếu mình có thể tăng thể diện cho lão gia, với thói quen ra tay hào phóng trước mặt người ngoài của lão gia nhà mình, một vò rượu kim ngọc đặc sản của phủ Đại Thủy chạy không thoát được.
Con yêu quái thủy tộc vất vả tu luyện thành hình người này chắc chắn không biết, vị thủy thần lão gia thưởng phạt phân minh kia là cố ý để hắn tìm chết, chỉ vì muốn hợp tình hợp lý thăm dò hư thực thêm một lần.
Trong thoáng chốc tất cả khách khứa đều tràn đầy tò mò và mong đợi, những lời nói sắc bén giống như mây mù trước đó thật sự không thể khiến người ta hứng thú. Cho dù thiếu niên áo trắng chỉ có mã ngoài chứ không có hậu chiêu, như vậy hiểu biết một chút cảnh tượng giết người của đại tướng dưới trướng thủy thần lão gia cũng không tệ.
- Tích đất thành núi, mưa gió nổi dậy.
Từ đầu đến cuối Thôi Đông Sơn cũng lười nhìn con rắn nước tinh kia, chỉ cười híp mắt, dáng vẻ lười biếng giống như khi ứng phó với thầy giáo dạy học bảo đọc thuộc lòng kinh điển. Nhưng khi nói xong một câu quái lạ này, vẻ mặt của hắn đột nhiên nghiêm túc, từ một công tử bột lêu lổng đùa giỡn với đời nhanh chóng biến hoá, trở thành một nho sinh cực kỳ cổ hủ, toàn thân tỏa ra khí tức hiên ngang lẫm liệt.
Thiếu niên nhấc một chân lên đạp mạnh xuống, đồng thời quát lớn:
- Tích nước thành vực, giao long sinh trưởng!
Pháp tướng tượng thần phía sau hắn cũng giơ một chân lên theo, nhanh chóng đạp xuống.
Tại khoảnh khắc này giang thần Hàn Thực không thể động đậy, ngay cả hít thở cũng khó khăn, vẻ mặt sợ hãi, cổ họng khẽ nhúc nhích muốn nói lời cầu xin, nhưng một chữ cũng không thể thốt ra khỏi miệng.
Giống như gặp phải thiên địch, mặc cho ngươi tu vi uyên thâm, cảnh giới cao vời, một khi gặp phải cũng không hề có sức đánh trả, chỉ có thể ngoan ngoãn bó tay chờ chết.
Bốn chữ “giao long sinh trưởng” vô cùng uy nghiêm trang trọng giống như tiếng sấm mùa xuân, từng đợt nổ vang bên tai giang thần Hàn Thực, nội tâm càng giống như bị người ta đâm thẳng vào, gây nên sóng to gió lớn không thể áp chế.
Con rồng lượn màu vàng nơi ngực hắn như được tiên nhân vẽ rồng điểm mắt, lại trở nên giống như vật sống. Bộ trường bào màu xanh thì giống như ao hồ, con rồng màu vàng bơi lung tung trong đó, không hề nhàn nhã tự tại như giao long bơi lội, chỉ có điên dại và thống khổ. Trong quá trình giao long màu vàng dài bằng nửa cánh tay đụng loạn xung quanh, hào quang màu vàng vốn sáng ngời dần dần trở nên ảm đạm, hơn nữa không ngừng có sợi tơ màu vàng như lông vũ nhỏ bé tróc ra khỏi áo bào xanh, rơi xuống đất hóa thành tro tàn.
Thôi Đông Sơn mỉm cười bước lên trước một bước, lại nhấc chân lần nữa:
- Một con bò sát trong hồ nước nho nhỏ, cũng dám nhiều lần thăm dò đại gia ta? Trước đó ngươi thăm dò hai lần, ta sẽ dùng hai cước đạp sông Hàn Thực của ngươi ra thành ba khúc, xem sau này ngươi làm sao điều khiển mười tám nhánh sông lớn nhỏ!
Trong nháy mắt khi thiếu niên sắp đạp xuống đất lần thứ hai, ghế ngồi dưới mông giang thần Hàn Thực đột nhiên vỡ nát, hóa thành bột mịn. Vị thần sông chính thức ngông cuồng tự cao này lảo đảo đứng dậy, một tay ôm chặt con giao long màu vàng nơi ngực, không để nó tiếp tục đụng lung tung như một con ruồi không đầu. Tay còn lại giơ lên cao, gian nan vỗ xuống một cái, khóe miệng đầy vết máu, khàn giọng nói hàm hồ:
- Làm trái mệnh lệnh, mạo phạm khách quý, chết không có gì đáng tiếc!
Một tiếng “bùng” vang lên, chiếc đầu của rắn nước tinh lập tức nổ tung.
Sau khi thi thể ngã xuống lại khôi phục chân thân, đó là một con rắn nước sặc sỡ hình dáng mảnh khảnh. Pháp khí giản sắt di vật của tiên nhân rơi xuống đất, tiếng vang đặc biệt giòn giã và chói tai trong căn phòng trống trải.
Lúc này bàn chân của Thôi Đông Sơn còn cách mặt đất chưa tới nửa tấc. Giang thần Hàn Thực không có thời gian lau khóe miệng, đứng thẳng người dậy, muốn khom lưng nhận lỗi.
Thiếu niên áo trắng vốn đã dừng động tác đạp xuống, ánh mắt rạng rỡ, chậm rãi thu chân lại.
Nhưng trong nháy mắt hắn lại mặc niệm lần nữa: “Giao long sinh trưởng.”
Một chân đạp xuống, dứt khoát lưu loát.
Tượng thần dĩ nhiên cũng đạp theo.
Một chân này của Thôi Đông Sơn đạp xuống sàn nhà gạch xanh của phủ đệ Đại Thủy, còn tượng thần sau lưng hắn lại đạp xuống khí vận của sông Hàn Thực.
Năm ngón tay của giang thần Hàn Thực ôm con giao long màu vàng đã đâm vào trong ngực, dù đau thấu tâm can nhưng hắn vẫn là không muốn buông tay.
Đây là ánh bình minh chứng đạo của hắn, cũng là nơi ngưng tụ tâm chí nghị lực, càng là vướng mắc trong lòng, chết cũng không thể buông tay.
Thôi Đông Sơn buông bàn tay đang nắm tay ra, tay áo rung lên, động tác rất tiêu sái xuất trần. Hắn chậm rãi tiến tới, vòng qua thi thể con rắn nước tinh đáng thương, ngẩng đầu nhìn lên ghế chủ nhân, giơ chân giẫm lên cây giản sắt kia, cười đùa nói:
- Vị thủy thần lão gia này, có phải rất bất ngờ không?
Giang thần Hàn Thực thất khiếu chảy máu, nét mặt thê thảm, cố gắng ổn định thân hình lảo đảo muốn ngã, nghiêng đầu nhổ ra một ngụm máu. Sau đó hắn cúi đầu xuống, liếc nhìn con giao long màu vàng tối không ngừng gào thét trước ngực, lại chậm rãi ngẩng đầu lên. Vị thủy thần lão gia này gần như đã hai trăm năm chưa từng ra tay giết địch, ánh mắt hoảng hốt, lẩm bẩm nói:
- Vị chân tiên này, không thể tha cho ta một lần sao? Nếu tiên sư đạp thêm cái nữa, ta cũng chẳng khác gì chết.
Mọi người trong phòng hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, tất cả đều ngây ra như phỗng.
Trong mắt bọn họ, một vị thần sông nước chính thức gần như vô địch lại bị người đùa giỡn trong lòng bàn tay như vậy.
Thôi Đông Sơn lại bắt đầu nhàm chán nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại trên người tên quân sư kia. Tên kia lập tức chắp tay thi lễ, thậm chí thật lâu không dám thẳng lưng. Không hổ là người đọc sách, biết xem xét tình hình, gọi dạ bảo vâng.
Thôi Đông Sơn lại nhìn về gã mập mạp chân thân là con cóc kia. Tên kia không nói gì khác lập tức quỳ xuống, ra sức dập đầu, lớn giọng hô:
- Bái kiến chân tiên!
Chỉ có con cá chép tinh mặc giáp thân hình cường tráng kia là trợn to mắt, đối diện với thiếu niên áo trắng.
Không đợi giang thần Hàn Thực lên tiếng trách mắng thuộc hạ, Thôi Đông Sơn đã cười nói:
Không ngờ giang thần Hàn Thực kia càng sát phạt quyết đoán, trong nháy mắt đã đứng sau người cá chép tinh, một bàn tay đâm vào vị trí trái tim đối phương, từ sau lưng xuyên ra lồ.ng ngực. Hắn chậm rãi rút cánh tay máu tươi đầm đìa về, ấn vào đầu cá chép tinh chết không nhắm mắt, khẽ đẩy thi thể ra. Trái tim kia nhanh chóng biến thành một viên thuốc màu đỏ lớn bằng trứng ngỗng, bị giang thần Hàn Thực ném vào trong miệng, nhanh chóng nuốt xuống.
Thôi Đông Sơn còn xem như giữ lời, hậm hực thu chân về, mỉm cười nhìn một già hai trẻ của phái Linh Vận:
- Có nhận ra ta không?
Trưởng lão ngoại môn của phái Linh Vận hoảng hốt đứng dậy, ôm quyền cúi đầu nói:
- Lúc trước chúng tôi có mắt như mù, mong tiên sư thứ tội. Cả gan khẩn cầu tiên sư đến phái Linh Vận chúng tôi làm khách...
Không đợi hắn nói xong, Thôi Đông Sơn lại bắt đầu ra lệnh:
- Vậy thì móc mắt ra đi.
Sau phút chốc, trong tay giang thần Hàn Thực đã có thêm đôi con ngươi. Trưởng lão hai tay ôm mặt, không ngừng có máu tươi rỉ ra từ kẽ ngón tay. Lão lại ra sức cắn môi, cố gắng không để mình kêu lên.
Thôi Đông Sơn lại liếc nhìn hai nhân tài trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt của phái Linh Vận:
- Xem như hai thằng nhãi con các ngươi may mắn, nơi này là nước Hoàng Đình chứ không phải lãnh thổ Đại Ly.
Hai tên tu sĩ trẻ tuổi tiền đồ rộng lớn khẽ thở phào một hơi, nhưng sau đó lại nghe thiếu niên nói:
- Nhưng các ngươi cũng có chỗ không may. Phái Linh Vận từ chưởng môn đến một đám trưởng lão gần như đều là đồ ngu cố chấp, quyết tâm trung thành với họ Hồng nước Hoàng Đình, cho nên các ngươi cũng chết đi.
Lần này giang thần Hàn Thực do dự.
Thôi Đông Sơn đặt hai tay sau người, cười nhạo nói:
- Phủ đệ Đại Thủy các ngươi lần này bố trí, ngoại trừ thăm dò quận chủ bản địa có đủ thông minh hay không, trong lòng ngươi có lẽ đã sớm kết luận. Phái Linh Vận và hoàng đế họ Hồng nước Hoàng Đình có quan hệ dây mơ rễ má, giống như châu chấu trên một sợi dây thừng. Ngươi không muốn theo đám ngu ngốc này cùng nhau vùi thây dưới vó sắt Đại Ly, mới cố ý mượn cơ hội này chặt đứt chút tình nghĩa năm xưa với bọn họ. Tránh khỏi tương lai binh mã Đại Ly xuôi nam, họ Hồng bị hủy diệt, liên lụy đến phủ đệ Đại Thủy bị khói lửa chiến tranh lan đến. Loại mánh khóe vụng về này, cũng chỉ có phái Linh Vận ngu ngốc thiếu hiểu biết mới không nhìn ra. Có mắt như mù, đúng là có mắt như mù, nói rất hay, nhưng vẫn phải chết.
Sắc mặt Giang thần Hàn Thực lúc sáng lúc tối, nhưng lập tức cười ha hả, tâm tình vui sướng hơn rất nhiều. Trong nháy mắt hắn đã đánh nát đầu của ba người phái Linh Vận kia, đối phương lại không kịp thi triển bất cứ pháp thuật thần thông nào.
Thôi Đông Sơn chậm rãi tiến về phía ghế chủ nhân, đi qua hai tên kiếm tu trẻ tuổi, bước chân không dừng, quay đầu cười nói:
- Một kẻ là tán tu lai lịch bất chính, sống hay chết trước tiên không vội, phải xem tâm tình sau đó của ta tốt hay xấu. Còn một kẻ là đệ tử thân truyền của chưởng môn chân nhân Phục Long quán, thân phận tạm được, miễn cưỡng xem như có chút phân lượng. Để ta suy nghĩ xem, ngươi đến đây là vì chữ “cung” kia đúng không? Bị ta đoán ra đáp án rất lạ sao, thằng nhóc ngươi đừng ra vẻ giống như ăn phân được không? Ngươi còn như vậy, thủy thần lão gia sẽ cho đầu ngươi nở hoa đấy.
Hai tên kiếm tu giống như ngồi trên bàn chông, nào từng nhìn thấy cảnh tượng kinh tâm động phách như vậy, lúc này đúng là thiếu điều muốn chết.
Thôi Đông Sơn tiếp tục đi tới trước, đột nhiên dừng bước, nhìn về văn hào Hoàng lão đạo nhân gây cho người ta ấn tượng là môt kẻ “nịnh hót”, cười nói:
- Trong hồ sơ bí mật cấp Bính của Trúc Diệp Đình, tên thật của ngươi là Đường Cương đúng không? Như vậy tính ra ngươi đã tiềm phục ở nước Hoàng Đình rất nhiều năm rồi, vất vả vất vả, quả thật không có công lao gì, chỉ có một chút khổ lao không đáng kể. Ừm, vậy thì lấy ra thư tình báo mà ngươi vừa nhận được, nói cho thủy thần lão gia biết nhiệm vụ mà cấp trên giao phó cho ngươi, lần này hai người các ngươi mới xem là huynh đệ thật sự trên một con thuyền.
Lúc này Đường Cương không còn dáng vẻ nịnh nọt, khí thế điềm đạm trầm tĩnh, ôm quyền nói:
- Tử sĩ cấp Bính Đường Cương của Trúc Diệp Đình, tham kiến...
Nói đến cuối hắn lại hơi lúng túng, không biết nên xưng hô đại nhân vật trước mắt đã vạch trần thân phận mình như thế nào.
Trong vương triều Đại Ly, người biết được quy cách cơ mật của Trúc Diệp Đình có thể đếm trên đầu ngón tay, cho nên Đường Cương không còn che che giấu giấu. Huống hồ lui một vạn bước mà nói, nếu thiếu niên áo trắng thật là tử địch của Đại Ly, thân phận của Đường Cương hắn bị lộ cũng chỉ có một con đường chết, chỉ xem là chết một cách sảng khoái hay đau đớn mà thôi.
Thôi Đông Sơn chán nản khoát tay nói:
- Bỏ đi, hôm nay gọi ta là gì cũng không có ý nghĩa nữa.
Sau đó hắn nhìn chăm chú vào biệt giá đại nhân một châu hai chân đang run rẩy, không nói lời nào.
Phần lớn biệt giá đều xuất thân từ quyền quý bản địa, hoàng đế họ Hồng cảm thấy như vậy mới có thể hạn chế thứ sử từ bên ngoài đến làm quan, hai bên kiềm chế lẫn nhau, bất kỳ người nào cũng không thể tạo thành cục diện phiên trấn cát cứ. Đây lại là một chuyện lạ của nước Hoàng Đình.
Thôi Đông Sơn suy nghĩ một lúc, đưa tay chỉ vào biệt giá đại nhân. Tên kia đã quỳ xuống dập đầu:
- Chỉ cầu vị tiên sư Đại Ly này khai ân, tiểu nhân bằng lòng làm trâu làm ngựa, nếu có lời nào dối trá sẽ bị trời đánh!
Thôi Đông Sơn nói:
- Đứng lên đi, ngươi không cần chết. Sau khi rời khỏi phủ đệ Đại Thủy này, ngươi đi tìm lão thứ sử đã cao tuổi kia, hỏi thẳng hắn có muốn tiếp tục làm thứ sử đại nhân hay không, chẳng qua là từ thứ sử nước Hoàng Đình đổi thành vương triều Đại Ly chúng ta. Nếu hắn thức thời gật đầu đồng ý dĩ nhiên là tốt nhất, sau này các ngươi vẫn là đồng liêu. Còn nếu không đồng ý, vậy ngươi hãy g.iết chết hắn. Nhớ kỹ, đến lúc đó hãy đưa đầu của lão thứ sử này đến nhà trọ Thu Lô trong quận thành, tìm tu sĩ Lưu Gia Hủy của Tử Dương phủ. Ngươi không cần nói gì cả, cô ta tự nhiên sẽ hiểu.
Ai cũng biết Đại Ly xuôi nam là xu thế tất yếu, hôm nay chỉ là tăng nhanh bước chân thêm một chút mà thôi.
Thôi Đông Sơn nhìn biệt giá đại nhân nước mắt nước mũi đầm đìa, lắc đầu nói:
- Thật là đáng thương, mau cút đi, đừng ở chỗ này làm chướng mắt nữa.
Biệt giá đại nhân lập tức đứng dậy.
Thôi Đông Sơn đột nhiên hỏi:
- Có hài lòng không?
Biệt giá đại nhân sợ đến mặt không còn chút máu, không dám có cử động nhỏ nào.
Thôi Đông Sơn phất tay, ra hiệu cho tên kia mau cút đi, sau đó không nhìn đối phương nữa. Hắn đi thẳng về phía ghế chủ nhân, tay áo rung lên, bỗng nhiên xuất hiện một chiếc ghế dựa bạch ngọc cổ xưa.
Hắn ngồi trên ghế dựa. Giang thần Hàn Thực bị chiếm sào huyệt lễ độ cung kính đứng bên dưới.
Ánh mắt Thôi Đông Sơn nhìn ra ngoài cửa lớn, uể oải nói:
- Ngoại trừ tu sĩ phái Linh Vận khi sư diệt tổ kia, đám người không liên quan còn chẳng bằng sâu kiến, phiền thủy thần lão gia giết hết, để bọn chúng làm bạn với nhau trên đường xuống suối vàng.
Hắn cầm lấy một bầu rượu, giơ lên lắc lư:
- Đúng rồi, các ngươi có muốn uống một ly rượu kim ngọc rồi mới lên đường không?
Trong phòng cuối cùng có người lớn tiếng mắng chửi, có người sợ đến mềm nhũn dưới đất, có người bắt đầu chạy thục mạng như điên.
Thôi Đông Sơn ngẩng đầu uống rượu, một tay cầm bầu rượu, tay kia nắm chặt lại, lòng bàn tay truyền đến từng cơn đau nhói bứt rứt.
Từng nhát roi đều đánh vào thần hồn, thiếu niên mặc cho rượu chảy nghiêng, dù sao trên người hắn còn có lá bùa tránh nước kia. Rượu theo áo trắng chảy xuống đất, giống như lá sen xiêu vẹo trong mưa.
Hắn nhẹ nhàng ném bầu rượu tới trước, dựa lưng vào ghế bạch ngọc, ngẩng đầu lên, gương mặt hơi vặn vẹo, trong lòng mặc niệm: “Lão già, tú tài thối tha, đồ già chết tiệt! Ông đây cho dù hồn phách tách rời thì vẫn là Thôi Sàm, lão có bản lĩnh thì dứt khoát đánh chết ta đi! Là ai nói nhân tính bản ác? Không phải là lão sao!”
Hắn xoay cổ giống như đang nói chuyện với người khác, vẫn như lần đầu lộ diện ngoài ngưỡng cửa:
- Ta không giết kẻ thù của ngươi, có phải ngươi rất thất vọng không? Ngươi nghĩ rằng ta muốn lấy lại công đạo cho ngươi, không ngờ ta còn còn tội ác tày trời hơn bọn hắn, có phải càng thất vọng không?
Không đợi hồn phách kia trả lời, hắn đã phất tay áo một cái, hoàn toàn đánh tan hồn phách còn sót lại của đối phương.
Từ khi lộ diện ở đường chuyển thư của Dã Phu quan biên cảnh Đại Ly, trên đoạn đường này hắn làm sao chỉ đi theo một đám trẻ du sơn ngoạn thủy.
Trong phòng giết chóc nổi lên. Cái tay bị đau của Thôi Đông Sơn lặng lẽ để xuống bụng, tay còn lại thì che miệng ngáp một cái.