Một ông lão cao lớn bên hông đeo thước gỗ đỏ, đứng ở nhà văn hóa giữa sườn núi, híp mắt ngủ gật.
Sau lần hoàng đế bệ hạ ngự giá thân chinh đến đây, tất cả gián điệp mật thám đã rút khỏi núi Đông Hoa. Ngay cả một vị luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười cũng chỉ ẩn nấp bên cạnh núi, không thể tùy tiện đặt chân vào thư viện. Đây là sự tôn trọng của Đại Tùy dành cho thư viện Sơn Nhai, hoặc có thể nói là sự tín nhiệm của hoàng đế Đại Tùy đối với lão phu tử Mao Tiểu Đông.
Thôi Đông Sơn trình giấy thông hành tại cổng thư viện ở chân núi, đi thẳng tới nhà văn hóa, ló đầu nhìn vào phòng lớn một vòng, sau đó đánh chết cũng không chịu vào trong. Hắn đứng bên ngoài ngưỡng cửa thở phì phì nói:
- Mao Tiểu Đông, ngươi thật sự chán ghét ta hay là muốn hãm hại ta? Hôm nay ngươi hãy nói rõ ràng, nếu ta không hài lòng thì sẽ lập tức phủi mông rời đi, sau này cũng không tới đây làm chướng mắt ngươi nữa!
Mao Tiểu Đông vẫn nhắm mắt, vẻ mặt lãnh đạm nói:
- Hoặc là ngươi đi vào dâng hương, hoặc là giải thích mọi chuyện cho rõ, nếu không chỉ cần ta nhìn ngươi một cái thì sẽ là cháu trai của ngươi.
Thôi Đông Sơn đặt mông ngồi xuống ngưỡng cửa:
- Cho dù ngươi muốn làm cháu trai của ta, cũng phải xem ta có nhận hay không. Chậc chậc, cũng không biết năm xưa tên nào thò lò mũi xanh theo ta học đánh cờ, sau đó học cả vạn năm, đến cuối cùng dù được chấp hai quân vẫn bị ta đánh cho xanh mặt, hai tay run rẩy, chỉ ước có trăm năm để suy nghĩ một nước cờ.
Mao Tiểu Đông hờ hững nói:
- Cờ vây chỉ là chuyện nhỏ.
Thôi Đông Sơn cười nhạo nói:
- Bây giờ lại xem đánh cờ là chuyện vặt? Ái chà, trong đám đệ tử ký danh không thành tài kia, có ai không biết học vấn của Mao Tiểu Đông ngươi là kém nhất, nhưng lại tôn sư trọng đạo nhất, hầu hạ lão già còn hơn cha ruột. Sao lại bắt đầu sùng bái đạo lý của thánh nhân nhà khác rồi? Nhất là vị thánh nhân này còn là kẻ địch của lão già. Thế nào, cờ vây thì ngươi học ta, làm người cũng muốn học theo ta sao?
Mao Tiểu Đông vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi, cười nhạt nói:
- Ta còn nói nửa câu đạo lý méo mó với ngươi thì sẽ là con trai ngươi.
Con ngươi Thôi Đông Sơn đảo một vòng:
- Chuyến này ta tới núi Đông Hoa chỉ là không có nhà để về, đến ở tạm mà thôi. Hôm nay Mao Tiểu Đông ngươi là phó sơn chủ thư viện cao quý, mắt nhắm mắt mở cho qua đi. Không muốn nhìn ta thì đừng nhìn, mắt không thấy thì tâm không phiền. Ta cũng tiêu dao tự tại, mọi người đều vui vẻ hài lòng.
Mao Tiểu Đông cười nhạo nói:
- Với tích cách không có lợi thì không dậy sớm của ngươi, ta sợ không được mấy ngày thư viện sẽ bị ngươi làm hại, cuối cùng bị Đại Tùy hủy đi. Ngươi muốn phân cao thấp với Đại Tùy thì ta không ngăn cản, nhưng đừng nghĩ đến chuyện hoành hành ở núi Đông Hoa. Thư viện là thư viện, là nơi để học tập và trau dồi đạo đức, không phải là nơi Thôi Sàm ngươi có thể tùy ý đi cầu không chùi mông.
Thôi Đông Sơn nhíu mày nói:
- Ngươi không nhận được bức mật thư kia của ta sao? Chính là phong thư bên trong có một quân cờ đấy.
Mao Tiểu Đông gật đầu nói:
- Nhận thì có nhận, nhưng không mở ra, đã ném vào trong lò lửa, sau đó chạy đi rửa tay, nếu không thì ta cũng không dám cầm đũa ăn cơm.
Lời này rất khó nghe, nhưng Thôi Đông Sơn lại không hề tức giận. Hắn đứng dậy đi đến bên cạnh Mao Tiểu Đông, cười đùa cợt nhả nói:
- Tiểu Đông à, lần này ta tới thật sự không có mưu đồ gì. Chỉ là muốn đọc sách cho tốt, rảnh rỗi thì ra phơi nắng, đánh cờ với ngươi, thuận tiện chiếu cố đám trẻ từ động tiên Ly Châu tới đây.
Mao Tiểu Đông cười ha hả nói:
- Tin ngươi? Vậy ta chính là tổ tông của ngươi.
Lần này Thôi Đông Sơn cảm thấy nghi hoặc, chỉ vào mũi mình:
- Làm tổ tông của ta thì thế nào? Là chuyện xấu sao? Ngươi chiếm lợi nhiều hơn đấy chứ.
Mao Tiểu Đông nhếch khóe miệng:
- Làm tổ tông của ngươi, còn không giận đến mức nắp quan tài cũng đậy không được sao? Ta dĩ nhiên không muốn làm.
Thôi Đông Sơn tức giận nói:
- Mao Tiểu Đông! Ngươi đủ rồi đấy!
Mao Tiểu Đông vẫn nhắm mắt, lắc đầu nói:
- Chưa đủ.
Thôi Đông Sơn dùng ngón tay chỉ vào lão:
- Muốn đánh nhau à?
Mao Tiểu Đông bỗng nhiên mở mắt, khí thế kinh người, giống như một pho tượng Kim Cương trợn mắt trong chùa:
- Đánh nhau cũng tốt, trước kia ở Đại Ly đánh không lại ngươi, bây giờ ta chấp ngươi một tay!
Thôi Đông Sơn chớp chớp mắt:
- Bây giờ ngươi là cháu của ta rồi, cháu trai không nên đánh ông nội đúng không?
Mao Tiểu Đông đưa tay ấn vào cây thước bên hông:
- Sau khi đánh chết ngươi, thắp hương cho ngươi là được.
Thôi Đông Sơn vội vàng vươn một tay ra:
- Dừng lại, dừng lại. Lão già và Tề Tĩnh Xuân đều muốn ta chuyển cho ngươi một câu, ngươi nghe xong rồi hãy nói.
Mao Tiểu Đông nheo mắt lại, sát khí trên người còn mạnh hơn lúc vừa mở mắt:
- Cẩn thận đó là di ngôn của ngươi.
Môi của Thôi Đông Sơn khẽ mấp máy. Sau khi Mao Tiểu Đông nghe được tiếng lòng, lại nhìn chằm chằm vào thiếu niên áo trắng tu vi chỉ có cảnh giới thứ năm, nhất là cặp mắt kia của hắn. Cặp mắt của con người được khen là nơi tập trung linh khí, nếu nói tâm cảnh như hồ, vậy mắt giống như suối nguồn của giếng sâu, chính trực thì trong, gian tà thì đục.
Nếu Mao Tiểu Đông gặp phải quốc sư Thôi Sàm ở thư viện Sơn Nhai cũ, vậy ông ta sẽ không làm chuyện thừa. Bởi vì cảnh giới của hai người chênh lệch quá rõ ràng, ông ta có nhìn lâu đến mấy cũng không có kểt quả gì. Nhưng hôm nay tình hình đã đảo lộn, đổi thành Mao Tiểu Đông ở trên cao nhìn xuống, đương nhiên sẽ có khác biệt. Mấu chốt là bọn họ từng chung một văn mạch của thánh nhân, sẽ nhìn được rõ ràng hơn.
- Thân thể thiếu niên này của ta đúng là nghiêng nước nghiêng thành.
Mao Tiểu Đông dừng bước, muốn xoay lại động thủ đánh người, dù sao ông ta muốn đánh chết tên khốn khiếp khi sư diệt tổ này đã không phải mười năm hay hai mươi năm rồi.
Một vệt sáng vàng nhỏ bé từ trong tay áo Thôi Đông Sơn bay ra, thủ thế chờ đợi. Hắn giật mình nói:
- Ngươi thật muốn ra tay đánh người? Thánh nhân Nho gia chúng ta dùng đức cảm hóa người, quân tử dùng lý phục người. Tuy Mao Tiểu Đông ngươi bị sư môn liên lụy, đến bây giờ vẫn chỉ có thân phận hiền nhân, nhưng hiền nhân cũng không nên xắn tay áo đánh nhau chứ.
Mao Tiểu Đông bước nhanh rời đi. Thôi Đông Sơn bước nhanh theo, hai tay đặt phía sau người, phóng khoáng tự nhiên, không ngừng làm phiền:
- Bọn Lý Bảo Bình đi học ở đây thế nào rồi? Có khiến thư viện náo loạn không?
Mao Tiểu Đông tức giận nói:
- Có.
Sắc mặt Thôi Đông Sơn âm trầm:
- Không phải có người muốn giết gà dọa khỉ chứ?
Mao Tiểu Đông cười lạnh nói:
- Ta còn tưởng quốc sư ngươi âm thầm quấy phá, muốn ly gián quan hệ giữa thư viện và Đại Tùy, khiến hoàng đế Đại Tùy không xuống đài được, đành phải hoàn toàn cắt đứt văn mạch hương hỏa của thư viện Sơn Nhai.
- Lão già ở kinh thành mới dùng thủ đoạn như vậy, ta thì sẽ không. Hôm nay ta thường đặt mình vào hoàn cảnh người khác, mọi chuyện đều thiện chí giúp người, cải chính quy tà... à không đúng, là cải tà quy chính rất lâu rồi.
Mao Tiểu Đông thở dài, ngẩng đầu nhìn về đình nghỉ mát trên đỉnh núi Đông Hoa, giọng nói không nặng nhưng kiên định:
- Thôi Sàm, nếu ngươi dám làm chuyện gây hại cho thư viện, chỉ cần một lần thì ta sẽ ra tay giết ngươi.
Thôi Đông Sơn hoàn toàn không để trong lòng:
- Tùy ngươi, tùy ngươi, ngươi vui vẻ là được rồi. Trước tiên ngươi nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Hôm nay ta còn thảm hơn ngươi, thật không lừa ngươi, trên đời này còn ai thê thảm như ta nữa. Khi nào Tiểu Đông ngươi tâm tình không tốt, ta có thể trò chuyện với ngươi, bảo đảm tâm tình của ngươi sẽ tốt lên ngay. Nhưng nhớ mang theo mấy bầu rượu, hoàng đế Đại Tùy không phải kẻ hẹp hòi, chắc chắn đã ban thưởng không ít rượu ngon.
Ánh mắt Mao Tiểu Đông kỳ quái liếc xéo thiếu niên áo trắng, lắc đầu tiếp tục đi tới trước, sau đó kể lại tình hình đại khái một lần. Nhất là trận chiến cuối cùng trong lầu sách, Vu Lộc một mình đấu với hai người, kết quả hai bên đều bị thương. Ba người thẳng lưng đi vào, cuối cùng đều nằm ngang đi ra, lần này ngay cả phó sơn chủ Mao Tiểu Đông cũng không che giấu được tin tức lớn như vậy.
Đêm đó Lễ bộ thượng thư Đại Tùy mặc công phục và một vị công công trong cung mặc mãng phục đỏ tươi, cộng thêm vị tu sĩ cảnh giới thứ mười ẩn nấp gần núi Đông Hoa dắt tay nhau lên núi.
Có điều khi Mao Tiểu Đông đối diện với ba người, chỉ nói chuyện này ông ta sẽ tự bàn giao với hoàng đế Đại Tùy, những người khác dù là phiên vương hay thượng thư, cũng không có tư cách khoa tay múa chân với thư viện. Thực ra ba người lên núi cũng không có ý khởi binh hỏi tội, nhưng thái độ của Mao Tiểu Đông vẫn rất cứng rắn không hợp tình người, khiến ba người đụng phải một cây đinh lớn.
Luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười kia muốn ra tay, may mà bị Lễ bộ thượng thư ngăn cản. Bọn họ nhanh chóng cùng nhau xuống núi, vào cung diện thánh, còn thuận tiện mang theo lão kiếm tu và Lý Trường Anh. Khi đó hai người bị thương đã có thể đi lại, nhưng khí sắc rất tệ giống như bệnh nặng chưa lành.
Cuối cùng Mao Tiểu Đông hỏi:
- Ngươi dùng thân phận gì ở đây?
Thôi Đông Sơn không hề do dự nói:
- Nếu ngươi xem qua mật thư của ta, sẽ biết thân phận của hai người Vu Lộc và Tạ Tạ. Có thể tiết lộ thân phận một người trong đó, chẳng hạn như Tạ Linh Việt đến từ môn phái lớn nhất của vương triều họ Lư, ta sẽ dùng thân phận sư môn trưởng bối của cô ta để lộ diện. Còn nếu là Vu Lộc, vậy ta sẽ là một trong số người canh cửa ẩn nấp ở hoàng cung họ Lư. Yên tâm, hai thân phận ta đều đã chuẩn bị kỹ càng, không có sơ hở.
Mao Tiểu Đông vẫn không yên tâm lắm, tâm sự trùng trùng nói:
- Tình báo của Đại Tùy cũng không kém hơn Đại Ly. Huống hồ Đại Tùy và vương triều họ Lư nhiều đời giao hảo...
Thôi Đông Sơn nói một câu khiến ông ta không nói gì thêm:
- Ta là ai?
Lúc hai người chia tay, oán hận của Mao Tiểu Đông chất chứa đã lâu, không nhịn được mắng:
- Ngươi là ai à? Ngươi là con ta!
Thôi Đông Sơn “ài” một tiếng, vui tươi hớn hở gọi:
- Cha!
Mao Tiểu Đông ngẩn người, giận đến nghiến răng, thân hình lập tức nhoáng lên rồi biến mất.
Thôi Đông Sơn gọi theo:
- Đám trẻ kia ở chỗ nào, cha nói cho con biết với!
Đêm khuya vắng vẻ, không ai trả lời.
Thôi Đông Sơn trợn trắng mắt:
- Tự ta đến gõ cửa từng nhà, ai sợ ai chứ.
Trong nhà văn hóa, Mao Tiểu Đông đi rồi trở lại, thắp ba nén nhang, thương cảm nói:
- Tiên sinh, sư huynh, vì sao phải như vậy, ta nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Ta biết mọi mặt đều thua kém các người, các người làm như vậy dĩ nhiên có suy nghĩ của mình, nhưng...
Nói đến đây, trên gương mặt từng trải của ông ta thấp thoáng có nước mắt:
- Nhưng trong lòng ta cảm thấy rất khó chịu.
- --------
Thôi Đông Sơn đương nhiên sẽ không thật sự đi gõ cửa từng nhà. Hắn nhún chân một cái, nhảy lên nóc một gian ký túc xá, nhìn xung quanh một vòng, thấy vài chỗ dường như vẫn còn đèn đóm, liền lướt về một nơi gần nhất. Hắn nhón chân lên nằm ở cửa sổ, bỗng nghe được tiếng nước chảy rào rào. Hắn không nhanh không chậm đâm rách cửa sổ giấy, quả nhiên thấy được một bức “tranh mỹ nhân tắm rửa”, chỉ tiếc dáng người của cô gái kia thật sự khó coi. Khi hắn đang cảm thấy mắt chó của mình bị mù, thiếu nữ đứng trong thùng nước bỗng thét lên.
Thôi Đông Sơn còn không chịu đi, đứng tại chỗ oán trách:
- Làm gì, làm gì, là ta chịu thiệt có được không!
Một tiếng “rào” vang lên, trên cửa sổ bọt nước tung tóe, hóa ra là gáo nước đập tới.
Thôi Đông Sơn dụi mắt lướt đi, lẩm bẩm nói:
- Đau mắt quá.
Phía sau là tiếng quát tháo càng lớn, phụ cận ký túc xá không ngừng có đèn đóm sáng lên.
Thôi Đông Sơn dựa theo trí nhớ đi tìm từng gian ký túc xá, cuối cùng đã tìm được người muốn tìm. Rất vừa khéo, bốn người Lý Hòe, Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc đều đang ở cùng nhau.
Vu Lộc nghiêng người nằm trên giường, sắc mặt trắng như tuyết nhưng tinh thần không tệ.
Lý Hòe ngồi ở đầu giường, cúi đầu nhìn đôi giày cỏ dưới chân mình, tâm sự trùng trùng.
Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất ngồi bên cạnh bàn đối diện với nhau, từng người đọc sách.
Thôi Đông Sơn đẩy cửa vào, cười lớn nói:
- Có vui không, có bất ngờ không?
Lý Bảo Bình đầu tiên là sững sốt, sau đó vui mừng nói:
- Tiểu sư thúc đâu?
Thôi Đông Sơn bước qua ngưỡng cửa, dùng chân đóng cửa lại, ngồi xuống ghế giữa Lý Bảo Bình và Lâm Thủ Nhất, trợn mắt nói:
- Tiên sinh không tới, chỉ có một mình ta thôi.
Lý Bảo Bình đứng dậy chạy đến cửa, mở cửa nhìn quanh một hồi, vẫn không thấy bóng dáng của tiểu sư thúc, lúc này mới chán nản ngồi về chỗ cũ, nằm sấp xuống bàn, mặt ủ mày chau.
Lâm Thủ Nhất để “Vân Thượng Lang Lang Thư” xuống, cẩn thận dùng sợi tơ màu vàng buộc chặt, cất vào trong người, muốn nói lại thôi.
Thôi Đông Sơn thản nhiên rót một ly nước trà, uống một hơi cạn sạch, khoát tay nói:
- Ta đã biết mọi chuyện rồi.
Hắn cười nói với Lâm Thủ Nhất:
- Đi gọi Tạ Tạ qua đây, nói là công tử của cô ta cần người bưng trà rót nước.
Lâm Thủ Nhất do dự một lúc. Thôi Đông Sơn tức giận nói:
- Thế nào, ngươi lén thích Tạ Tạ, sợ tối nay ta bảo cô ta làm ấm chăn sao? Là ngươi mắt mù hay ta mắt mù?
Lâm Thủ Nhất bất đắc dĩ đứng dậy, rời khỏi ký túc xá đi gọi Tạ Tạ.
Thôi Đông Sơn nhìn về Lý Hòe đang uể oải, mỉm cười nói:
- Lý Hòe à, đừng thương tâm. Sau khi Trần Bình An nghe được chuyện này đã khen ngươi, nói rằng ngươi gan lớn, dám chịu trách nhiệm, là một hảo hán thật sự.
Lý Hòe bỗng nhiên ngẩng đầu lên:
- Có thật không?
Lý Bảo Bình cười nhạt nói:
- Ngươi ngốc à, tiểu sư thúc đã rời khỏi kinh thành Đại Tùy lâu như vậy, làm sao biết chuyện xảy ra gần đây ở thư viện? Hơn nữa tiểu sư thúc sẽ khen người ta như vậy sao? Huynh ấy nhiều nhất chỉ cười một cái, nhiều nhất nhiều nhất là giơ ngón cái với ngươi.
Tiểu cô nương đột nhiên thẳng lưng, hai tay khoanh trước ngực:
- Những lời khen ngợi của tiểu sư thúc đều giữ lại cho ta rồi.
Lý Hòe hơi chán nản. Hắn do dự một hồi, cúi đầu giống như đang nói chuyện với đôi giày cỏ kia:
- Hay là ta chuyển qua ở cùng Lâm Thủ Nhất?
Lý Bảo Bình quay đầu sang:
- Lý Hòe ngươi sao vẫn như vậy? Dựa vào đâu mà ngươi phải chuyển đi, muốn chuyển cũng là ba tên kia chuyển!
Cô đột nhiên cúi đầu, lại nằm sấp xuống bàn:
- Bỏ đi, ta không có tư cách nói những lời này.
Vu Lộc khó khăn ngồi dậy, Lý Hòe vội vàng dìu đỡ.
Vu Lộc ngồi xếp bằng dựa lưng vào tường, xin lỗi:
- Không cách nào nghênh đón công tử.
Thôi Đông Sơn cũng không để ý tới hắn, quan sát trang trí đơn giản trong ký túc xá, trầm mặc một lúc rồi nói với Lý Bảo Bình:
- Lý Hòe chuyển tới đây là đúng, chuyện này không liên quan gì đến gan bé hay gan lớn. Tiếp tục ở lại bên đó là hạ sách, chuyển tới nơi này là trung sách, còn chuyển đến ký túc xá của Lý Trường Anh mới là thượng sách.
Lúc này Lâm Thủ Nhất đã dẫn theo Tạ Tạ trở về. Sau khi thiếu nữ đen nhẻm nhìn thấy Thôi Đông Sơn, hiển nhiên là tràn đầy sợ hãi, chỉ dám đứng ở cửa.
Lý Bảo Bình nghi hoặc nói:
- Ta hiểu được tại sao là thượng sách. Nhưng hạ sách là thế nào?
Ngón tay Thôi Đông Sơn xoay tròn chén trà bằng sứ trắng, chậm rãi nói:
- Ăn cắp đồ, ức hiếp Lý Hòe, đây là việc mà những đứa trẻ không hiểu chuyện có thể làm, cũng không phải chuyện lạ. Hơn nữa thiếu niên nóng máu sẽ không nói lý nhất. Các ngươi chưa từng tiếp xúc với giang hồ thật sự, những du hiệp làm việc không dùng não kia, một lời không hợp là có thể giết cả nhà người khác. Sau đó bị quan phủ bắt lại chém đầu, đoán xem bọn họ sẽ có thái độ gì? Trên pháp trường cho dù đao phủ đã nhìn chằm chằm vào cổ bọn họ, nghĩ xem nên hạ đao thế nào, bọn họ vẫn dương dương đắc ý, không hề hối hận. Ngươi cho rằng bọn họ sợ chết sao? Giết người không mềm tay, bị giết không cúi đầu, người ta vốn lợi hại như vậy.
Lý Hòe nghe đến mê mẩn, chỉ cảm thấy những người kia có phải bị hư não rồi không, trên đời thật sự có người ngang ngạnh như vậy sao?
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Cho nên những đứa trẻ kia dù có nhận sai, về nhà bị cha chú đánh cho cái mông nở hoa, cũng vẫn luôn mang theo oán hận. Nếu lại bị người khác không có ý tốt kích động mấy câu, nói bọn chúng là con cái của quốc công, hầu gia, uất ức như vậy không có lỗi với hồn thiêng của liệt tổ liệt tông sao? Còn con cháu của công thần khai quốc Đại Tùy kia, sẽ bị nói hôm nay bức họa của tổ tông nhà bọn họ còn treo trong lầu Tử Tiêu của Đại Tùy.
Vu Lộc khẽ gật đầu. Thân là thái tử điện hạ của vương triều họ Lư trước kia, hắn cũng không xa lạ với chuyện này, có lẽ là người hiểu được cách nói của Thôi Đông Sơn nhất trong số những người ở đây.
Thôi Đông Sơn cười mấy tiếng, tiếp tục nói:
- Sau đó bọn chúng sẽ cảm thấy người khác nói rất đúng. Bọn chúng ở địa bàn nhà mình còn hèn yếu như vậy, sau này làm sao lăn lộn được? Chẳng phải liên lụy gia tộc biến thành trò cười cho kinh thành? Thế là buổi tối một ngày nào đó, bọn chúng sẽ cầm dao cắt cổ Lý Hòe. Có lẽ ba đứa kia là con cháu thế gia quen ăn sung mặc sướng, đứng trước cái chết không thể làm anh hùng hảo hán như những du hiệp kia. Nhưng nếu Lý Hòe đã chết thẳng cẳng rồi, bọn chúng có hối hận hay không, có sợ đến tè ra quần hay không còn ý nghĩa gì sao?
Lý Hòe nghe vậy mặt không còn chút máu. Vu Lộc đưa tay vỗ vai hắn để an ủi. Đứa trẻ quay đầu sang, chỉ tiếc nụ cười trên mặt còn khó coi hơn khóc.
Thôi Đông Sơn đặt ly trà xuống, gõ nhẹ lên mặt bàn:
- Ngoại trừ những kẻ hành động theo cảm tính, nhất định sẽ có rất nhiều tranh đấu lợi ích rắc rối phức tạp. Có người ném đá dò đường, có người thêm dầu vào lửa, có người đục nước béo cò. Nhưng không sao, ta đã tới rồi. Kế tiếp các ngươi cứ an tâm đi học, những chuyện khác không cần để ý.
Tâm tình của mọi người trong ký túc xá đều phức tạp. Thôi Đông Sơn cười ha hả nói:
- Thế nào, không tin à? Là không tin ta có bản lĩnh này, hay là không tin ta có lòng tốt như vậy? Nếu là cái trước, các ngươi cứ ngước mắt mà chờ. Còn nếu là cái sau... được rồi, tiên sinh Trần Bình An của ta bởi vì lo lắng các ngươi bị ức hiếp, trên đường đi không thể tĩnh tâm được, cho nên đã làm một giao dịch với ta, muốn ta đến trông nom các ngươi. Bây giờ có thể tin tưởng ta rồi chứ?
Hắn nhìn Lý Bảo Bình:
- Hiệp khí giang hồ thật sự, trước giờ không nằm ở sảng khoái nhất thời.
Lại nhìn sang Lâm Thủ Nhất:
- Núi cao nước xa, tương lai còn dài. Đời này kết thù với người khác, nếu thật sự cảm thấy không thoải mái, vậy trước tiên đối phó với kẻ thù, sau đó ức hiếp con trai, cháu trai, chắt trai của hắn. Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.
Cuối cùng nhìn về Lý Hòe:
- Nhớ kỹ, người tu hành báo thù hay báo ơn cũng vậy, một trăm năm cũng không tính là dài.
Thôi Đông Sơn thản nhiên vỗ tay một cái:
- Được rồi, ta đã nói xong chuyện chính.
Hắn lại vỗ đầu nói:
- Đúng rồi, Tiểu Bảo Bình. Lúc ta và tiên sinh đi qua một nơi núi non trùng điệp, may mắn gặp được một đàn cá diếc qua núi đang dọn nhà. Sau đó vị tiên sinh kia của ta nghe nói trong vạn con cá diếc qua núi, sẽ có khả năng xuất hiện một lão tổ tông toàn thân vàng ánh, thế là kéo ta ngồi xổm trên cây khổ cực chờ đợi hơn một canh giờ, mới tìm được một con cá diếc vàng ánh cố ý trét đầy bùn đất.
Lý Bảo Bình mở to hai mắt đứng lên ghế, sau đó lại ngồi xuống, giống như làm vậy sẽ có thể gần tiểu sư thúc và con cá diếc qua núi kia hơn một chút.
Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:
- Sau khi hắn xuống cây, một đường leo trèo lăn lộn, vất vả bắt được con cá diếc quý hiếm kia. Vốn định nhanh chóng đưa cho ngươi, nhưng cá diếc qua núi nhiều nhất chỉ có thể rời nước nửa tháng, ngay cả con trong tay kia cũng chỉ hơn một tháng. Nếu nói thật với người ở trạm dịch, nhờ bọn họ thường xuyên bỏ vào nước nuôi dưỡng một thời gian, Trần Bình An thật sự không yên tâm. Sợ bọn họ thấy tiền nổi lòng tham, cả người lẫn cá đều chạy mất, khiến cho ngươi uổng công vui mừng một phen. Cho nên hắn nói sau khi về đến quê nhà, sẽ đi thăm đại ca ngươi, giúp ngươi báo tin bình an, tiện thể để con cá ở chỗ đại ca ngươi nuôi dưỡng.
Hai mắt Lý Bảo Bình sáng lên, nào còn có vẻ mặt chán nản như lúc trước, trong thoáng chốc lại biến thành tiểu cô nương mới ra đời vác hòm sách du học.
Thôi Đông Sơn thở dài nói:
- Tiểu Bảo Bình, tiên sinh nhà ta đối xử với ngươi thật tốt, thứ gì cũng nhớ tới ngươi. Hà, ta thật không hiểu, với tính tình keo kiệt của tiên sinh, hầm thịt nấu cá cũng không chịu bỏ nhiều dầu muối, khi ở cùng các ngươi sao lại không xem bảo bối là bảo bối nữa? Hắn cũng không phải kẻ ngốc.
Lời này vừa nói ra, tiểu cô nương mặc áo bông đỏ nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn, khóe miệng trề xuống giống như là muốn khóc.
Thôi Đông Sơn vội vàng giải thích:
- Đừng khóc, đừng khóc. Cá diếc qua núi không thể nhờ trạm dịch đưa đến thư viện, nhưng thư thì có thể. Tại trạm dịch ở biên cảnh Đại Tùy, Trần Bình An đã viết thư cho các ngươi, đoán chừng mười ngày nửa tháng sẽ có thể tới đây. Đến lúc đó là khóc hay cười, mấy tiểu tổ tông các ngươi hãy tự xem tâm tình của mình.
Cuối cùng hắn bất lực nói:
- Trần Bình An còn nói: “Học trò Thôi Đông Sơn của ta vẫn là một tên bại hoại, nhất định đừng tín nhiệm hắn, nhưng nếu gặp chuyện thì có thể tìm hắn giúp đỡ”.
Sau khi hắn nói ra lời này, ba người Lý Bảo Bình đã tin hơn nửa, ngay cả Vu Lộc và Tạ Tạ cũng tin bốn năm phần.
Lý Hòe theo Lâm Thủ Nhất đến ký túc xá nghỉ ngơi, Lý Bảo Bình cũng trở về ký túc xá của mình, nửa đường hai bên mỗi người đi một ngả.
Sau khi ba người rời đi, Thôi Đông Sơn chờ một lát, lại uống một ly nước trà, sau đó mới dẫn Tạ Tạ rời khỏi chỗ Vu Lộc.
Trong lòng thiếu nữ căng thẳng, cẩn thận đi theo phía sau thiếu niên áo trắng.
Không còn ba đứa trẻ Lý Bảo Bình, Thôi Đông Sơn mặt không cảm xúc, cũng không quay đầu, lạnh giọng hỏi:
- Tại sao lúc đối diện với Lý Trường Anh không ra tay? Là không dám hay là không nỡ?
Tạ Tạ thành thật trả lời:
- Bẩm công tử, cả hai đều có.
Thôi Đông Sơn dừng bước, cho thiếu nữ một cái bạt tai:
- Trên đường ăn uống miễn phí, đến cuối cùng chỉ ra tay đánh một hậu duệ tướng quân Đại Tùy đã không còn cha? Ngươi có tiền đồ đấy, sao không lên trời đi?
Thiếu nữ hai má sưng vù, lấy can đảm đối diện với Thôi Đông Sơn:
- Biết rõ không thể làm thì tại sao tôi phải làm? Công tử, ngài nói xem!
Thôi Đông Sơn lại tát một cái:
- Bởi vì mạng của ngươi không đáng giá, còn kém hơn một đầu ngón tay của Lý Hòe. Trong mắt ta thì ngươi càng không đáng một xu.
Tạ Tạ lòng đầy thê lương, cắn chặt môi đến mức rỉ ra tơ máu.
Thôi Đông Sơn lại giơ tay lên ra vẻ muốn đánh. Tạ Tạ rất sợ hắn, không dám dời bước, nhưng vẫn nghiêng đầu tránh né.
Thôi Đông Sơn cười cười, lại thu tay về, cuối cùng chậm rãi vươn tay ra, nhẹ nhàng vỗ vỗ hai má Tạ Tạ:
- Sợ ta như vậy à, đúng là chuyện tốt. Ta còn tưởng rằng một thời gian không gặp, nha đầu không biết xấu hổ ngươi cánh chim đã cứng thêm mấy phần. Công tử ta đúng là vừa thất vọng vừa vui mừng.
Vẻ mặt Tạ Tạ chết lặng.
Thôi Đông Sơn tiếp tục xoay người đi tới trước, đột nhiên nói:
- Mớ đinh nhốt rồng đóng chặt vào hồn phách trong cơ thể ngươi, ta có thể giúp ngươi lấy ra một nửa, như vậy ngươi rất nhanh sẽ có thể khôi phục đến cảnh giới Động Phủ.
Tạ Tạ thấp giọng hỏi:
- Tại sao?
Thôi Đông Sơn vẫn không xoay người, đột nhiên vung chân ra sau, đá vào bụng thiếu nữ.
Tạ Tạ không kịp trở tay, thiếu chút nữa ngã về phía sau, nhất thời đau thắt khó chịu đựng.
Vẻ mặt Thôi Đông Sơn vẫn như thường:
- Vừa nghĩ thông một đạo lý, là học từ Trần Bình An. Hắn à, trong tay cầm một đồng tiền, chỉ ước biến thành một lượng bạc để tiêu xài. Ngươi đã là một lượng bạc, vì sao ta phải xem như một đồng tiền để tiêu?
Vành mắt Tạ Tạ nổi lên một chút nước mắt ướt át.
Cách nói thẳng thắn thô tục, hơn nữa còn là tính mạng của bản thân và gia đình, cũng chỉ xem như một đồng tiền, một lượng bạc.
Những thiên tài tu hành nổi danh trong vương triều, vì gia tăng cảnh giới, có ai không tiêu tốn vàng bạc tính bằng hai chữ “đống” và “núi”?
Thôi Đông Sơn vừa đi vừa xoa cằm, lâm vào trầm tư. Sau khi khôi phục tinh thần, hắn quay đầu cười rạng rỡ nói:
- Có muốn xé lớp da mặt kia xuống, dùng khuôn mặt thật cho người ta thấy hay không? Hôm nay tâm tình của công tử rất tốt, hiếm khi nổi lòng từ bi, sau này tên của ngươi đổi lại thành Tạ Linh Việt là được rồi. Thế nào, có phải cảm kích công tử nhà ngươi đến rơi nước mắt rồi không?
Thiếu nữ vẫn luôn bị đánh không đánh trả, bị mắng không cãi lại, chẳng biết lấy can đảm từ đâu kêu lên:
- Không nên!
Thôi Đông Sơn dừng bước, xoay người nhìn thiếu nữ hồn bay phách lạc kia, liên tục tấm tắc:
- Còn biết xấu hổ à.
Tạ Tạ mặt đầy nước mắt quỳ xuống đất, nghẹn ngào nói đứt quãng:
- Xin công tử đừng làm như vậy... Tôi nguyện ý tiếp tục làm Tạ Tạ bình thường... không nên xé lớp da mặt này xuống. Cầu xin ngài, công tử...
Thôi Đông Sơn vươn hai ngón tay ra:
- Hai chọn một, xé da mặt xuống, hoặc là công khai thân phận Tạ Linh Việt. Ngươi hãy tự chọn, mau lên, cẩn thận ta lấy lại quyền lựa chọn đấy.
Tạ Tạ chậm rãi ngẩng đầu lên, tại khoảnh khắc này ánh mắt thê lương, giống như một con nai nhỏ sắp chết, run giọng nói:
- Tôi lựa chọn đổi tên.
Thôi Đông Sơn lắc đầu nói:
- Nước nhà sư môn cái gì, hóa ra cũng không bằng mặt mũi của mình. Được rồi, rất nhanh ngươi sẽ là Tạ Linh Việt của phủ đệ tiên gia đứng đầu vương triều họ Lư. Tạ Tạ, mau cảm ơn công tử nhà ngươi.
Tạ Tạ thê lương thống khổ nói:
- Cảm ơn công tử.
Thôi Đông Sơn bước nhanh tới trước, đạp thiếu nữ ngã nghiêng xuống đất, tức giận nói:
- Phải nói là Tạ Tạ cảm ơn công tử!
Tạ Tạ nằm dưới đất, vai khẽ run lên:
- Tạ Tạ cảm ơn công tử.
Thôi Đông Sơn liếc xéo một cái:
- Đồ vô dụng, tự mình trở về đi.
Sau đó hắn quay lại đường cũ, một mình đi về hướng ký túc xá của Vu Lộc, bỏ lại thiếu nữ khóc không thành tiếng.
Nhưng trước khi rời đi, Thôi Đông Sơn đã để lại một câu kỳ lạ, chỉ tiếc thiếu nữ đã không nghe lọt nữa:
- Đổi tên giống như thay đổi số mệnh, sau này Tạ Linh Việt sẽ một đường may mắn, không tin thì cứ chờ xem đi. Ha ha, gặp được một công tử rải tiền như ta, đúng là phúc mười đời của ngươi.
Tạ Tạ ngây ngốc ngồi tại chỗ, thậm chí đã quên lau nước mắt.
Mùa đông gió đêm rất lạnh.
Gió bắt nguồn từ ngọn bèo tấm, nhưng bất kể thế nào, thổi đến chỗ Tạ Tạ đều là tro tàn.
- --------
Chờ Thôi Đông Sơn trở lại ký túc xá, Vu Lộc đã ngồi bên cạnh bàn, sắc mặt hồng hào, tinh thần phấn chấn. Nhìn thấy Thôi Đông Sơn đi vào, hắn mỉm cười đứng dậy:
- Công tử thứ tội.
Thôi Đông Sơn nói:
- Ngồi đi, nể tình ngươi thông minh hơn Tạ Tạ nhiều, ừ, thiên phú cũng tốt hơn một chút, ta sẽ không tính toán với ngươi.
Vu Lộc ngoan ngoãn ngồi xuống, còn rót một ly trà cho Thôi Đông Sơn, động tác tự nhiên, không hề có dáng vẻ trọng thương nằm giường.
Thôi Đông Sơn cầm lấy ly trà, cười hỏi:
- Nói thử xem, tại sao lại ra tay kết thúc vụ việc.
Vu Lộc ngồi tại chỗ, hai tay khép trong tay áo giống như đang sưởi ấm. Bởi vì thân hình của hắn cao lớn, còn thiếu niên áo trắng đối diện thấp hơn nhiều, cho nên hơi cụp vai xuống co người lại. Hắn chậm rãi nói:
- Nguyên nhân đầu tiên, đó là lúc trước cảm thấy sống không có hi vọng, nhưng trên đường đi học lại nhận ra vẫn còn nhiều chuyện rất thú vị, cho nên mới xung động ra tay. Thứ hai là cảm thấy đá ở núi khác có thể mài ngọc. Trên đường đi tôi vẫn không cam lòng, luôn muốn học đi đôi với hành. Nhưng Trần Bình An cảnh giới quá thấp, công tử lại quá lớn, những yêu tinh quỷ quái kia thì đều bị Lâm Thủ Nhất dọn dẹp, hơn nữa đạo hạnh của hắn cũng không đủ nhìn, vậy phải làm sao? Vừa lúc mượn cơ hội này, dùng kiếm tu Đại Tùy kia làm đá mài dao để bước tới trước trên võ đạo. Dù sao sống cũng nhàm chán, muốn xem thử cảnh tượng ở nơi cao hơn, lại không mất đi miếng thịt nào.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Đá kê chân thì chuẩn xác hơn.
Vu Lộc cười gật đầu:
- Công tử nói đúng.
Thôi Đông Sơn nói:
- Tiếp tục đi.
Vu Lộc ngẫm nghĩ. Thôi Đông Sơn cười hỏi:
- Hay là để ta giúp ngươi nói?
Vu Lộc cười khổ nói:
- Chỉ cần tôi không chết, sau này Trần Bình An sẽ cảm thấy thiếu tôi một nhân tình.
Hắn hơi khẩn trương, nhưng không dám mong mình có thể lừa gạt qua cửa, đành phải kiên trì nói:
- Lúc trước công tử đã nói, tính cách của tôi và Tạ Tạ cách xa Trần Bình An vạn dặm, cho nên đời này cũng không thể làm bằng hữu của hắn. Tôi biết có lẽ là đúng, nhưng trong lòng vẫn còn một chút không tin. Cho dù bây giờ công tử đứng ở bên cạnh, tôi vẫn giữ nguyên lời bất kính kia, muốn thử một lần xem. Nếu có thể chứng minh công tử sai thì là tốt nhất.
Vu Lộc đứng lên, cam chịu nói:
- Thật không ngờ công tử đi rồi còn trở lại, xin công tử trách phạt.
Thôi Đông Sơn đưa tay đ.è xuống:
- Một mũi tên bắn ba con chim, làm rất tuyệt. Ta có một đầy tớ như ngươi, cao hứng còn không kịp, trách phạt cái gì?
Vu Lộc thoải mái ngồi xuống, có lẽ đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa hắn và Tạ Tạ.
Thiếu nữ kia cũng thông minh, nhưng lại muốn rất nhiều thứ có thể cả đời cũng không lấy được. Ngược lại thiếu niên cao lớn này có thể buông bỏ tất cả, thứ muốn cầm lên sẽ không quá nặng, hơn nữa trước giờ không ảnh hưởng đến đại cục của Thôi Sàm, cho nên cuộc sống mới ung dung như vậy.
Quốc sư Đại Ly Thôi Sàm được công nhận là thuật đánh cờ rất cao.
Vu Lộc và Tạ Tạ sớm chiều chung sống với thiếu niên áo trắng, thực ra lúc nào cũng đang đánh cờ với hắn. Tạ Tạ đánh cờ quá gắng sức, ngược lại sẽ khiến Thôi Sàm cảm thấy ngu không ai bằng, mí mắt cũng lười nhấc lên.
Vu Lộc giống như chỉ lộ ra một chút thông minh cơ trí ở những chuyện nhỏ nhặt, dùng vài thủ đoạn mà Thôi Sàm đã sớm chơi chán, như vậy sẽ khiến Thôi Sàm gật đầu, cảm thấy còn tạm được.
Gánh nặng tâm lý của Tạ Tạ quá lớn, nhìn đến quá xa, thực ra rất kiên cường đáng khen. Nhưng vừa thoát khỏi khống chế của nương nương Đại Ly, lại biến thành con rối của Thôi Sàm, đó là bất hạnh của cô.
Vu Lộc lại nhìn rõ lòng người nhỏ nhặt ở ngay bên cạnh, không đòi hỏi nhiều, nhờ vậy sống rất ung dung.
Thanh “Kim Thu” hình dáng như bông lúa từ trong tay áo Thôi Đông Sơn bay ra, vây quanh ngọn đèn nhanh chóng xoay tròn.
Vu Lộc mặt không đổi sắc, cười hỏi:
- Công tử đi vào thư viện như vậy, không sợ thân phận bị lộ sao?
Thôi Đông Sơn cẩn thận quan sát thanh phi kiếm kia, nhẹ giọng nói:
- Dùng giết để ngừng giết, dùng ác để chế ác, biết chưa?
Vu Lộc gật đầu.
Thôi Đông Sơn vẫn luôn nhìn chăm chú vào quỹ tích màu vàng do phi kiếm vạch ra, bởi vì bay quá nhanh, tốc độ kiếm khí tiêu tan kém xa tốc độ hình thành. Vô số sợi tơ quấn lại với nhau, cuối cùng giống như một quả cầu màu vàng, chính giữa là ngọn đèn kia.
Thôi Đông Sơn nói:
- Đầu tiên là cho Đại Tùy một lý do nhìn như hoang đường. Một lý do không đủ thì hai, chỉ cần đừng quá tam ba bận, hai chắc là vừa đủ.
Vu Lộc do dự một thoáng, cười khổ nói:
- Lý do đầu tiên, hay là đổi thành tôi?
Thôi Đông Sơn liếc xéo hắn:
- Thương hương tiếc ngọc à?
Vu Lộc thở dài một tiếng, không nói gì thêm.
Thôi Đông Sơn cười nói:
- Ngươi nhìn rõ là bởi vì quá gần. Nhưng ngươi phải nhớ kỹ, một chiếc lá che mắt, chỉ nhìn rõ tất cả gân lá...
Hắn không nói gì thêm, nhắm mắt lại, đổi thành một câu khiến Vu Lộc bất ngờ:
- Nếu quả thật có thể nhìn thấu nơi sâu nhất nhỏ nhất cũng rất tốt, không thể tốt hơn được nữa. Nên biết đây thực ra là một trong số... đại đạo của ta.
Vu Lộc dường như hoàn toàn không hiểu được, cũng không suy nghĩ nhiều.
Thôi Đông Sơn đứng lên, im lặng rời khỏi ký túc xá.
Một hồi lâu sau khi hắn rời khỏi, Vu Lộc vươn một tay trong tay áo ra, cúi đầu nhìn, lòng bàn tay đều là mồ hôi.
Vị quốc sư Đại Ly kia đã từng cười nói, ba thế lực lớn đã lập giáo xưng tổ trên đời, tôn chỉ gốc rễ của mỗi bên chẳng qua là đạo pháp rất cao, quy củ rất rộng, Phật pháp rất xa. Như vậy rất nhỏ là gì?
Thế nhân có câu “một chiếc lá che mắt”, nếu có người thật sự hoàn toàn nhỉn rõ chiếc lá này, sẽ còn bị che mắt sao?
Vu Lộc đột nhiên giơ một cánh tay lên, mu bàn tay đè mạnh vào trán, vẻ mặt thống khổ, thì thầm nói:
- Không nên nghĩ, trước tiên không nên nghĩ những chuyện này.
- --------
Thôi Đông Sơn đi đến bên ngoài nhà văn hóa lúc trước đánh chết cũng không chịu vào, bước thẳng qua ngưỡng cửa, cầm một nén nhang, chỉ một nén chứ không phải ba nén như quy củ.
Một tay cầm nhang, tay còn lại vê đầu nhang, trong nháy mắt đốt cháy nó.
Hắn không nhìn Chí Thánh tiên sư, trước tiên nhìn bức họa của Tề Tĩnh Xuân, cuối cùng dời mắt nhìn hình ảnh của lão tú tài, hai tay đưa nhang lên ngang trán, trong lòng mặc niệm. Sau đó hắn mở mắt ra, không hề có vẻ thành kính trang nghiêm của người thắp hương, cắm nén nhang vào lư hương trên thần đàn. Cuối cùng hắn ngẩng đầu lên, nhìn bức họa kia cười đùa cợt nhả nói:
- Lão già, mượn của ông một chút mà thôi, đừng quá hẹp hòi. Không nhiều, chỉ ba cảnh giới, hơn nữa chỉ dùng ở núi Đông Hoa, như vậy được chưa? Hôm nay ta đã có tu vi cảnh giới thứ năm, từ đó có thể thấy, đi theo bên cạnh tiên sinh mà ông an bài cho ta, Thôi Sàm ta đã học được rất nhiều, đúng không? Hôm nay học trò của học trò ông gặp phiền phức, ta lại được tiên sinh của mình giao phó trọng trách, ông không biểu hiện một chút thì sao được, đúng không?
Thôi Đông Sơn kiên nhẫn chờ đợi, vẫn không thấy động tĩnh, nén nhang trong lư hương sau khi đốt lại chưa từng cháy xuống.
Hắn chửi ầm lên:
- Lão già, ông thật sự mặc kệ ta sao? Ngay cả báo tên của Tề Tĩnh Xuân cũng không có tác dụng à? Con mẹ ông làm thầy kiểu gì vậy! Lão khốn khiếp, này này này, nghe thấy không? Ta mắng ông đấy, đúng là đồ vô tình vô nghĩa...
Không hề có tác dụng. Thôi Đông Sơn gấp đến độ đi vòng quanh, cuối cùng một lần nữa nhắm mắt, lặp lại lời khẩn cầu để thăm dò, nhưng lần này cộng thêm hai cái tên “Trần Bình An” và “Lý Bảo Bình”.
Chốc lát sau, nén nhang trong lư hương bốc cháy gần như toàn bộ với tốc độ cực nhanh.
Thôi Đông Sơn lại im lặng không lên tiếng, trầm mặc xoay người rời đi.
Từ khoảnh khắc vượt qua ngưỡng cửa, hắn đã là luyện khí sĩ cảnh giới thứ chín.
Cao hơn bốn cảnh giới, không phải cảnh giới thứ tám Long Môn lúc đầu Thôi Đông Sơn yêu cầu, mà là cảnh giới thứ chín Kim Đan, “người kết thành kim đan mới ngang hàng với ta”.
Hắn dừng bước ngoài ngưỡng cửa, ngẩng đầu nhìn lên cao, ngơ ngẩn xuất thần.
Rất nhanh hắn lại khôi phục vẻ mặt đùa giỡn với đời, làm động tác tự đâm vào hai mắt, tiếp tục đi tới trước:
- Lúc trước nhận ông làm thầy, xem như Thôi Sàm ta mù mắt. Từ hôm nay trở đi, Thôi Đông Sơn ta chỉ là học trò của Trần Bình An.
Lòng bàn tay đột nhiên truyền đến một cơn đau thấu tim, thẳng đến thần hồn, khiến cho hắn đau đến mức nhảy lên tại chỗ. Sau đó cứ như vậy nhảy nhót chạy ra xa, đến khi chạy lê.n đỉnh núi mới hết đau.
Thôi Đông Sơn hít một hơi lạnh, cả người run cầm cập, đứng tại chỗ gắng sức vung cánh tay. Một học sinh thư viện buổi tối ngủ không yên chạy lên đỉnh núi ngắm cảnh, thấy vậy liền ngây người như phỗng, nghĩ thầm có phải người anh em này mắc chứng động kinh không?
Thôi Đông Sơn vừa định tát chết tên khốn khiếp kia, Mao Tiểu Đông bỗng xuất hiện ở đỉnh núi. Học sinh thư viện kia vội vàng chắp tay thi lễ với ông lão, nhanh chóng xuống núi.
Mao Tiểu Đông quan sát tình trạng của Thôi Đông Sơn, sau khi nhìn ra sâu cạn liền nghiêm túc đi xuống núi. Lúc đi sát qua vai đối phương, ông ta lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, ngươi hãy thành thật một chút ở lại thư viện, Mao Tiểu Đông ta xem như bịt mũi chịu đựng phân hôi. Đừng quên nơi này là kinh thành Đại Tùy, hãy suy nghĩ kỹ rồi hãy hành động!
Thôi Đông Sơn bay lướt lên đầu cành cây bạch quả ngàn năm kia, nhìn ra chung quanh một vòng, cuối cùng nhìn chăm chú vào một tòa nhà yên tĩnh ở gần núi Đông Hoa, chửi như tát nước:
- Lão rùa khốn khiếp tên là Thái Kinh Thần kia! Đúng, chính là gọi ngươi đấy, mau tới nhận tổ quy tông! Ta là tổ tông mười tám đời của ngươi, hôm nay muốn nói với ngươi một chút gia pháp tổ huấn, mau tắm rửa thay quần áo dập đầu nghe dạy!
Mao Tiểu Đông hít sâu một hơi, bước xuống núi nhanh hơn.
Thôi Đông Sơn vẫn mắng chửi:
- Cháu trai Thái Kinh Thần, đừng làm con rùa rút đầu nữa, mau về nhà gọi con trai cháu trai của ngươi cùng nhau tới dập đầu với tổ tông. Mau lên, tổ tông chờ ở chỗ này!
Trong tòa nhà ở gần núi Đông Hoa, một vệt cầu vồng sáng bay lên cao, ngang bằng với đỉnh núi Đông Hoa.
Thái Kinh Thần giận dữ quát lên:
- Tìm chết!
Thôi Đông Sơn trả lời càng lớn hơn:
- Lão tổ tông ở đây tìm cháu trai, không phải tìm chết!
Thái Kinh Thần tiếp tục quát:
- Lăn ra đây!
Sau khi hắn bay lên không, dùng núi Đông Hoa làm trung tâm, bốn phía không ngừng có ánh đèn sáng lên, từ gần đến xa, càng lúc càng nhiều.
Dưới con mắt của mọi người, Thôi Đông Sơn cười hì hì nói:
- Cháu ngoan, mau lăn vào đây nhanh lên!
Thái Kinh Thần dường như bị lời nói của đối phương làm kinh ngạc, lại sững sờ một lúc.
Thôi Đông Sơn thừa thắng truy kích:
- Con mẹ nó, ai cho ngươi gan chó dám ức hiếp môn hạ đệ tử của ông đây? Thái Kinh Thần, tay chân nhanh nhẹn một chút, mau cầm đao chém chết mình đi. Nhớ chém thành tâm một chút, phải có phong thái của tu sĩ cảnh giới thứ mười! Như vậy tổ tông ta coi như ngươi đã nhận sai, không chừng sẽ bỏ qua chuyện cũ...
Tiếng gầm giận dữ của Thái Kinh Thần gần như vang khắp phạm vi mười dặm:
- Mao Tiểu Đông! Thư viện các ngươi không quản tên điên khốn khiếp này, ta tới giúp ngươi quản! Ngươi cứ nhặt xác là được, về phía bệ hạ ta sẽ tự gánh lấy hậu quả!
Hắn ngự gió đứng trên không, nhìn về thư viện Sơn Nhai, một chân đạp mạnh ra, cánh tay vung lên tạo thành tư thế ném.
Một thanh trường mâu trắng như tuyết có sấm sét đan xem gào thét bay đi, đâm thẳng tới cây bạch quả trên đỉnh núi Đông Hoa.
Thôi Đông Sơn cười ha hả:
- Tới rất tốt, cháu ngoan cuối cùng cũng biết hiếu kính tổ tông nhà ngươi! Có qua mà không có lại thì bất lịch sự, lão tổ tông sẽ ban thưởng, cháu trai Thái Kinh Thần hãy nhận lấy!
Mâu sét lao về phía đại thụ trên đỉnh núi, rất nhanh xông vào vùng trời trong phạm vi thư viện.
Thư viện Sơn Nhai mới này đã trải qua nhiều sóng gió, mặc dù không còn là một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, nhưng dù sao vẫn có Mao Tiểu Đông trấn giữ, sở hữu ưu thế địa lợi giống như thế giới nhỏ của thánh nhân một phương. Nhưng không biết là do thư viện cảm thấy đuối lý, hay là Mao Tiểu Đông không muốn đối địch với Thái Kinh Thần, lại không hề do dự triệt tiêu phòng ngự, mặc cho hai người trên núi ngoài núi triển khai một trận chém giết công bình công chính.
Chỗ cây bạch quả cũng có một vệt sáng vàng nhỏ bé nổ ra trên không. So với mâu sét to lớn dài đến hai trượng, khí thế uy nghiêm, điểm sáng vàng kia thật sự nhỏ bé không đáng kể.
Nhưng người ngoài nghề xem náo nhiệt, người trong nghề xem cách thức. Sau khi vệt sáng vàng bay ra khỏi đỉnh núi, nghênh đón thanh mâu sét kia, rất nhiều người trong nghề vốn xem thường lại bắt đầu cẩn thận quan sát.
Thanh phi kiếm nhỏ xé gió bay đi vẽ ra một quỹ tích, chung quanh lại xuất hiện những vết nứt cực kỳ tối tăm. Đây là hiện tượng trong truyền thuyết khi vật thật trên thế gian khuấy động va chạm với dòng thời gian, cần phải có đủ tốc độ bay của phi kiếm, độ bền của chất liệu, kiếm ý hùng hậu ẩn chứa bên trong, thiếu một thứ cũng không được.
Phi kiếm bản mệnh đạt đến cấp bậc này, có thể xưng là “ánh kiếm lóe lên, chém hết vạn vật”.
Quả nhiên, thanh mâu sét có ý đồ thăm dò kia trải qua một chiêu, trong nháy mắt bị ánh sáng vàng đánh vỡ.
Ánh chớp tung tóe giữa không trung, giống như một cơn mưa lửa rực rỡ.
Thái Kinh Thần cười gằn nói:
- Còn có chút đạo hạnh, lại tới!
Lần này hắn cuối cùng đã mạnh tay, từng thanh mâu sét nhanh chóng bay về phía núi Đông Hoa.
Ánh kiếm màu vàng cũng theo đó bừng lên, vẽ ra từng vệt sáng lấp lánh ngoài đỉnh núi.
Thôi Đông Sơn khoanh chân ngồi trên cành cao của cây bạch quả, ung dung nhàn nhã, lòng bàn tay cầm một ngọc tỷ vuông vắn.
Hắn không hề có vẻ hưng phấn khi đại chiến say sưa, ngược lại hơi lười nhác nhàm chán, trong lòng không ngừng cười lạnh: “Tiên sinh của ta không nhiều, hôm nay chỉ có một người. Sư huynh đệ hợp ý không nhiều, bằng hữu tri kỷ trong đời không nhiều, mỹ nhân vừa mắt không nhiều... nhưng pháp bảo của ta nhiều lắm.”
Đêm hôm đó thật sự rất đặc sắc, trầm bổng nhấp nhô. Cuối cùng khiến cho nửa số gia đình ở kinh thành Đại Tùy bị thức tỉnh, khoác áo ra cửa, ở trong sân nhìn về núi Đông Hoa phía xa, hoặc là dứt khoát trèo lên cành cây, đầu tường thậm chí là nóc nhà. Một trận thần tiên đánh nhau nhìn rất đã ghiền, nhất là đám trẻ đều vui mừng phấn khởi, chỉ hận hạt dưa bánh ngọt trong nhà không đủ ăn.
Hai vị thần tiên đánh từ hơn nửa đêm tới tảng sáng, làm hại đám quan viên lớn nhỏ cả đêm không ngủ, gần như người người đều thần sắc uể oải đi tham gia triều hội.
Sau đó có cao nhân thống kê sơ lược, vị tiên nhân áo trắng lai lịch bất minh ở núi Đông Hoa, ngoại trừ phi kiếm màu vàng lúc đầu, còn sử dụng đến hai mươi sáu món pháp bảo khác. Không món nào không có ánh sáng lưu động, phẩm chất kinh người, mỗi lần ra tay đều khác nhau. Có người nhiều chuyện ở kinh thành đã lén tôn xưng hắn là “lão tổ tông Thái gia”.
Trong nhà quyền thế chỗ Thái Kinh Thần, từ trên xuống dưới giống như vừa thật sự nhận một vị lão tổ tông, ngày hôm sau không ai dám mặt dày ra khỏi cửa.
Ngày hôm đó Lý Hòe nhận được bộ tượng đất nhỏ mất tích đã lâu, cùng với lời xin lỗi muộn màng của ba đứa bạn cùng phòng lúc trước. Tại khoảnh khắc đó, Lý Hòe không mừng đến phát khóc, cũng không ngập ngừng ấp úng, chỉ cảm thấy nhớ cha mẹ và chị gái.
Hắn lần lượt đi cảm ơn Lý Bảo Bình, Lâm Thủ Nhất, Vu Lộc, Tạ Tạ và Thôi Đông Sơn.
Lâm Thủ Nhất lại đi đến lầu sách, trong ký túc xá chỉ còn lại một mình Lý Hòe. Đây là lần đầu tiên hắn trốn học, mặc dù đọc sách không giỏi, nhưng lúc trước bất kể chịu uất ức gì, cho dù bị người ta đánh đến mặt mũi bầm dập, hắn cũng chưa từng bỏ tiết học của các lão sư. Nhưng hôm nay hắn ngồi bên ngoài ký túc xá, không đi học mà ngồi dưới cái nắng ấm áp của mùa đông, dùng nhánh cây nhẹ nhàng viết tên người nhà. Lần này đứa trẻ không khóc.
- --------
Tại kinh thành Đại Tùy, có một nhóm ba người ăn mặc xuề xòa hỏi thăm đường đi, chậm rãi đi về hướng thư viện Sơn Nhai.
Sau khi con gái dùng tiếng phổ thông Đại Tùy bập bẹ hỏi đường lần nữa, vị phu nhân vóc người đẫy đà nhưng mặt mày đanh đá, tức giận vỗ vào đầu nam nhân nhà mình:
- Đồ vô dụng, đến thư viện thì ông chờ dưới chân núi đi, đỡ làm con trai mất mặt!
Người đàn ông tướng ngũ đoản hèn nhát kia đeo một bọc hành lý lớn, lần này lại kiên cường phản bác lại vợ:
- Vẫn nên đi gặp, chúng ta mang cho con trai rất nhiều đồ ăn, các người khiêng lên núi sẽ mệt lắm.
Phu nhân bất mãn đã lâu bộc phát ra, chống nạnh tức giận mắng:
- Lý Nhị, ông chỉ có chút năng lực như vậy à! Được lắm, hai mẹ con chúng tôi đều quyết tâm nói đi là đi, còn đại lão gia như ông thì đến giờ chót mới nói muốn gặp con trai?
Phu nhân vươn tay nhéo mạnh vào eo người đàn ông, nhéo cả buổi vẫn không có phản ứng, đành phải hậm hực bỏ qua:
- Một đống bắp thịt, sức lực chỉ dùng để ăn hiếp lão nương buổi tối!
Lý Nhị cười hì hì. Phu nhân đá ông ta một cái, quyến rũ nói:
- Đồ chết tiệt!
Bên cạnh hai người là một thiếu nữ vóc dáng thướt tha như cành liễu, không để ý tới cha mẹ đang liếc mắt đưa tình, chỉ cười dịu dàng. Nghĩ đến sắp sửa được gặp em trai tinh nghịch, cô liền cảm thấy vui vẻ.
Phu nhân đột nhiên đỏ mắt:
- Không biết Hòe nhi béo hơn hay gầy đi rồi, nhưng nhất định đừng bị người ta ức hiếp, người làm mẹ như ta cũng không dám mắng người khác ở đây.
Lý Nhị theo thói quen im lặng không lên tiếng, cuối cùng nhìn về phía thư viện, nhếch miệng cười cười.
Ức hiếp con ta? À, nếu thật sự có, vậy Lý Nhị ta sẽ đi gặp vị anh hùng hảo hán kia một lần. Chuyện nhỏ thôi mà.