Kiếm Lai

Chương 222: Phụ thân trên đời đều là anh hùng



A Lương từng trêu chọc Lý Hòe là thằng nhãi chỉ biết là ra oai với người nhà, bên ngoài thì sợ sệt. Điểm này tám chín phần mười là học từ mẹ hắn. Lúc này còn chưa tới núi Đông Hoa, vừa nhìn thấy cổng chào của thư viện Sơn Nhai, phu nhân đã bắt đầu hoảng hốt, không còn vẻ kiêu ngạo cãi nhau vô địch như ở trấn nhỏ quê nhà nữa. 

Lại là chồng bà vẫn bước đi vững vàng, giống như lúc trèo đèo lội suối. Con gái Lý Liễu cũng không kém, lúc cần hỏi đường thì hỏi đường, cần cảm ơn thì cảm ơn. Ngay cả dân chúng kinh thành Đại Tùy nổi tiếng mắt cao hơn đầu ở phương bắc Đông Bảo Bình Châu, gặp được thiếu nữ xinh đẹp dịu dàng như vậy vẫn bày tỏ thiện ý lớn nhất.

Mặc dù thư viện Sơn Nhai đã dời khỏi Đại Ly, mất đi danh hiệu một trong bảy mươi hai thư viện Nho gia, nguyên khí đại thương, nhưng lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, vẫn là thánh địa trong lòng vô số sĩ tử học sinh ở Đại Tùy.

Hơn nữa về mặt đối nhân xử thế, thư viện không có bất kỳ sơ xuất nào. Mặc dù ba người ăn mặc giản dị, cả người bốc mùi đất đai, nhưng vừa nghe nói là phụ huynh của học sinh thư viện thì đều rất khách sáo chu đáo. Có người tự mình dẫn bọn họ đến phòng nghỉ mà thư viện chuyên dùng đón tiếp khách phương xa, sau đó lại dẫn bọn họ đến trường học tìm Lý Hòe. Biết được hôm nay Lý Hòe không lên lớp, lại đi đến ký túc xá của Lâm Thủ Nhất, quả nhiên nhìn thấy đứa trẻ đang dùng nhánh cây vẽ lên mặt đất.

Sở dĩ ba người Lý gia có thể đi thẳng tới đây, là do ba đứa trẻ Lý Hòe dù sao cũng là đệ tử đích truyền của sơn chủ Tề thánh nhân trước kia. Gần đây lại gây ra sóng gió lớn như vậy, do đó động tĩnh của bọn Lý Hòe tại thư viện, chẳng hạn như tính cách thế nào, phẩm hạnh ra sao, học vấn cao thấp, cư trú ở đâu, gần như người người đều biết.

Đối với phần lớn lão sư thư viện không nắm quyền, thái độ trong chuyện này lại khá hờ hững, cũng không thể hiện yêu ghét rõ ràng. Đa số vẫn là hai tai không nghe chuyện ngoài cửa, một lòng giảng dạy sách thánh hiền.

Nghe được tiếng gọi, Lý Hòe liền ngẩng đầu lên, nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc lập tức ngơ ngác, chỉ cho rằng mình nằm mơ. Hắn dụi dụi mắt, lúc này mới ném nhánh cây đứng dậy, chạy như bay tới. Trước tiên hắn chắp tay cảm ơn vị tiên sinh thư viện hòa nhã kia, sau đó mới ngẩng đầu nhìn cha mẹ và chị gái, đỏ mắt nói không nên lời.

Lúc thân nhân không ở bên cạnh thì sẽ cảm thấy tủi thân một chút, nhưng sau khi thân nhân thật sự xuất hiện, sự tủi thân đó sẽ càng lớn hơn trời.

Có điều Lý Hòe dù sao cũng là người đã đi mấy ngàn dặm đường. Cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng đi theo Trần Bình An đã nhìn thấy vô số núi cao sông lớn, từ cuối xuân đi đến đầu đông, đã biết cách ẩn giấu tâm tình, không còn ầm ĩ như khi ở trấn nhỏ. Trong thoáng chốc hắn lại vui vẻ, dùng cánh tay lau mắt, hỏi:

- Cha, mẹ, Lý Liễu, sao các người lại tới đây?

Tiên sinh dẫn đường mỉm cười cáo từ rời đi, không làm chậm trễ cả nhà đoàn tụ.

Phu nhân lập tức giống như trút được gánh nặng, ôm chầm lấy Lý Hòe, nghẹn ngào nói:

- Hòe nhi nhà ta sao lại đen gầy như vậy? Ôi chao, tim gan của mẹ muốn vỡ ra rồi. Đều tại cha con, lớn như vậy rồi, đi tới nơi thật xa, đột nhiên lại nói không yên tâm về con, sợ con không có tiền ăn cơm, sợ con mắc bệnh không ai chăm sóc. Ba người chúng ta bàn bạc với nhau, liền nghĩ hay là tới thư viện xem thử con thế nào...

Lý Nhị vóc người thấp bé nhưng cường tráng, giống như một khối sắt cứng đen nhánh, lúc này còn đeo một bọc hành lý như một ngọn núi nhỏ. Ông ta gãi gãi đầu, sắc mặt lúng túng nói:

- Ta chỉ nói một câu, không biết Hòe nhi ở thư viện Đại Tùy có được ăn đùi gà không. Mẹ và chị con đều khóc, khuyên nhủ thế nào cũng không được, sau đó mẹ con bọn họ...

Phu nhân bị vạch trần chân tướng ngồi xổm dưới đất, quay đầu trừng mắt nhìn chồng của mình:

- Cút cút cút, là do ông nói nhiều, nếu ông không muốn gặp Hòe nhi thì tự mình xuống chân núi chờ đợi đi.

Lý Nhị cười ngây ngô, đương nhiên không dời bước.

Phu nhân ngồi dưới đất, sờ sờ đầu con trai cưng của mình, lại xoa xoa cánh tay nhỏ của hắn, đau lòng nói:

- Sao lại gầy như vậy, có phải ăn không no, ngủ không ngon?

Lý Hòe lập tức tỏ ra khí phách, nhếch miệng cười nói:

- Ăn rất no, ngủ rất ngon. Mẹ à, con nói cho mẹ biết, chuyến này tới Đại Tùy đi học, con đi theo phía sau bọn Trần Bình An, tự mình đi đến đây. Đi rất xa, mấy ngàn dặm, từ quê nhà chúng ta đi đến núi Kỳ Đôn, sau đó là trấn Hồng Chúc, sông Tú Hoa, Dã Phu quan, lại băng qua nước Hoàng Đình... có thấy không?

Hắn lùi lại một bước, giơ một chân lên:

- Giày cỏ! Trần Bình An đan cho con, vừa chắc vừa thoải mái. Sau đó con muốn tự mình học đan, nhưng Trần Bình An không cho. Mẹ à, đoán xem con đã đổi bao nhiêu đôi giày cỏ rồi?

Vừa hỏi câu này, phu nhân lại không kiềm chế nổi, khóc bù lu bù loa. Lý Liễu vội vàng ngồi xuống, nhẹ nhàng cầm tay mẫu thân.

Lý Hòe cũng hơi luống cuống, không biết vì sao chuyện này lại khiến mẫu thân thương tâm. Hắn vội vàng thu chân, con ngươi xoay chuyển, bất chợt đầu óc sáng lên, lớn tiếng nói:

- Mẹ à, vào phòng đi, con cho các người xem một thứ đồ tốt!

Vào trong ký túc xá của Lâm Thủ Nhất, Lý Hòe lấy hòm sách nhỏ trúc xanh đặt lên bàn. Sau đó học theo Lý Bảo Bình khoanh hai tay trước ngực, liếc chị gái Lý Liễu một cái, lại học theo cách nói chuyện của Thôi Đông Sơn, dương dương đắc ý nói:

- Thế nào, hòm sách nhỏ của con đấy, có đẹp không? Có hâm mộ không?

Lý Hòe giống như còn chưa thỏa mãn, thành thạo đeo hòm sách nhỏ lên, đi quanh bàn một vòng. Lý Liễu thấy vậy vừa đau lòng vừa buồn cười, vội vàng giúp lấy hòm sách xuống, bỏ lại trên bàn. Nước mắt khẽ lưng lưng trong vành mắt của cô, gương mặt hồng hào như trứng ngỗng tươi cười dịu dàng. Nụ cười của thiếu nữ thanh tú rất đặc biệt, giống như nước sông ấm áp vào mùa xuân.

Lý Nhị đột nhiên hỏi:

- Trên đường không bị người khi dễ chứ?

Lý Hòe lắc đầu cười nói:

- Không có.

Phu nhân vừa nghe vậy lại tức giận: 

- Con trai bị người ta khi dễ thì thế nào? Với cái dáng vẻ hèn nhát của ông, ở quê nhà khi con trai bị uất ức, không phải người làm mẹ như tôi phải đứng ra cãi lại sao, ông có thể làm gì?

Lý Nhị rụt cổ nhỏ giọng nói:

- Đó là ở quê nhà mà, hàng xóm láng giềng phần lớn lòng dạ không xấu, cũng không thể làm tổn thương tình cảm, đến cuối cùng sẽ khó chung sống.

Phu nhân vỗ bàn một cái: 

- Còn dám cãi lại! Lý Nhị ông muốn tạo phản à? Hay là cảm thấy đi xa nhà một chuyến, tăng thêm kiến thức, muốn vứt bỏ gia đình, đổi một cô vợ xinh đẹp trẻ tuổi khác?

Lý Nhị bất đắc dĩ nói:

- Sao có thể như vậy.

Phu nhân giận dữ:

- Đó là ông có suy nghĩ nhưng không có gan làm, biết những nữ nhân khác vốn xem thường ông. Lần trước chúng ta gặp phải con yêu tinh chân dài kia, ăn mặc lòe loẹt, vừa nhìn đã biết không phải là người đứng đắn, ông không nhìn lén sao? Thật là mất mặt, đám đàn bà thối ngực còn không được hai lạng thịt, cũng dám so sắc đẹp với lão nương?

Lý Nhị muốn nói lại thôi, ngồi xuống đất thở vắn than dài, thật là buồn.

Lão yêu bà trên núi kia nhìn như rất trẻ, nhưng thực ra đã bảy tám trăm tuổi rồi, dù sao cũng là yêu tu đắc đạo cảnh giới thứ chín xưng bá một phương. Nếu ta không nhìn một cái, để bà ta biết được nặng nhẹ lợi hại, có lẽ bà ta đã muốn giết người ăn thịt rồi. Nếu hai mẹ con các người không ở bên cạnh, ta đã sớm dùng một quyền đánh chết đối phương.

Nhưng những chuyện ngột ngạt xấu xa này, ông ta nào dám nói với vợ mình.

Người đàn ông ngồi dưới đất cũng quên lấy bọc hành lý xuống, cho nên giống như dựa vào một ngọn núi nhỏ.

Phu nhân tức giận nói:

- Còn không mau lấy đồ ra. Thế nào, không cam lòng cho con trai, muốn giữ lại cho hồ ly tinh bên ngoài à!

Lý Nhị vội vàng đứng dậy, mở bọc hành lý ra, lấy một đống thức ăn, quần áo và sách đặt chồng lên bàn.

Lý Hòe tò mò hỏi:

- Nhà ta có tiền như vậy à?

Phu nhân mỉm cười giải thích:

- Cha con là kẻ ngốc có phúc ngốc. Chuyến này chúng ta đi xa, trên đường cha con tìm thấy một ít thảo dược, cầm đi bán được không ít tiền. Đây là lần đầu tiên mẹ thấy vàng đấy, rất rực rỡ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta vui vẻ. Hôm nay mẹ đã tích góp được một chút của cải, nhưng thằng nhóc con trước tiên đừng nghĩ đến nó, đó là của cải sau này giúp con cưới vợ.

Lý Hòe nhìn chị gái vẫn luôn ngồi bên cạnh không nói chuyện:

- Trước tiên làm của hồi môn cho chị con đi, con thì không vội.

Phu nhân thở phì phì nói:

- Khuê nữ gả đi giống như bát nước đổ ra, sinh ra chính là thua lỗ, cho nó làm gì?

Lý Liễu đã quen với chuyện này, cũng không tức giận. Từ nhỏ tính tình của cô đã nhẫn nhục chịu khó, điểm này là học theo cha cô, hoàn toàn không giống với Lý Hòe. Một nhà bốn người nương tựa lẫn nhau, con trai giống mẹ, con gái giống cha, cũng là chuyện thú vị.

Lý Hòe lắc đầu nói:

- Mẹ à, mẹ nói như vậy, sau này dù chị con được gả cho người tốt cũng sẽ bị xem thường. Mẹ may mắn lắm mới tìm được người hiền lành như cha con, chuyện gì cũng nghe theo mẹ. Nếu mẹ thật sự bị cha con khi dễ, những người nhà mẹ như gia đình của cậu sẽ đáng tin sao? Đó là tức càng thêm tức, có thể khiến người ta tức đến sinh bệnh. Mẹ à, con nói có đúng không?

Phu nhân bị nghẹn không nói ra được nửa chữ. Lý Liễu mím môi lén cười.

Phu nhân vươn ngón tay khẽ đâm vào trán con trai, hậm hực nói:

- Ấy, lớn rồi, không nói chuyện giúp mẹ nữa à?

Lý Hòe cười hì hì, quay đầu nhìn chị gái bên cạnh, cười xấu nói: 

- Lý Liễu, chuyến này em đi xa, đã giúp chị tìm được mấy tướng công...

Lý Liễu chớp chớp cặp mắt như nước mùa thu, dường như hơi ngỡ ngàng.

Phu nhân vỗ vào đầu con trai một cái, vừa bực vừa buồn cười nói: 

- Nói cái gì thế! Chị con chỉ có thể gả cho một người! Đương nhiên nếu quả thật gả cho người xấu, không chịu nổi uất ức, vậy có thể ly hôn rồi đổi sang người khác. Nhưng không có đạo lý một gái gả cho nhiều chồng.

Lý Hòe cười xấu nói:

- Lý Liễu, bây giờ em đang ở chung với Lâm Thủ Nhất.

Phu nhân nghi hoặc hỏi:

- Là Lâm Thủ Nhất có cha làm quan ở dinh quan giám sát sao?

Lý Hòe gật đầu nói:

- Chính là hắn, là người cùng với Đổng Thủy Tỉnh tranh giành chị con. Hôm nay hắn rất lợi hại, đối xử với con cũng tốt. Trước kia ở trường học quê nhà con rất ghét hắn, nhưng hôm nay mới phát hiện hắn thực ra cũng là người tốt. Chỉ là tính tình hơi lạnh lùng, không được kiên nhẫn lắm, không bằng tiểu sư thúc tương lai Trần Bình An của con.

Lý Liễu im lặng không lên tiếng.

Phu nhân “à” một tiếng, cười hỏi:

- Con cứ mở miệng là Trần Bình An, đó là ai thế? Có phải trong nhà có rất nhiều tiền? Không phải là tướng công mà con lựa chọn giúp chị đấy chứ?

Lý Hòe lắc đầu nói:

- Trần Bình An à, đó là một trong số bằng hữu thân với con nhất, giống như A Lương vậy. Có điều hắn không phải là anh rể của con, thực ra tuổi tác rất phù hợp, nhưng Lý Liễu không xứng với hắn.

Phu nhân lại vỗ đầu hắn một cái:

- Thế nào là Lý Liễu không xứng với hắn, có ai nói chị mình như con sao? Chị con có chỗ nào không tốt, muốn dáng có dáng, tính tình cũng không tệ, vừa nhìn đã biết là người vợ tốt giúp chồng dạy con, rõ ràng gả cho ai thì người đó cũng không chịu thiệt.

Lý Nhị ngồi ở đối diện, sắc mặt kỳ quái.

Lý Hòe nghiêm túc nói:

- Con nói thật đấy. Mẹ xem chị của con, dáng người... còn tạm được, nhưng gia thế thì, ài, nhắc đến chuyện này đúng là tổn thương tình cảm.

Nói đến đây, đứa trẻ cười nói:

- Nhưng chúng con không thể lựa chọn cha mẹ. Hơn nữa nhà chúng ta nghèo thì có nghèo một chút, nhưng cha mẹ đều rất tốt. Có một lần Trần Bình An và con cùng nhau đi cầu trên núi, hai chúng con tùy ý tán gẫu. Trần Bình An nói cha mẹ hắn đều đi sớm, lại khiến con nhớ tới các người. Lúc đầu con cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng hắn đi cầu không được, mới tìm chuyện để nói với con. Sau đó trên đường đi theo Trần Bình An, con mới hiểu được những lời hắn nói là thật lòng. Nói cho các người biết, con và Trần Bình An rất thân nhau. Các người cũng biết con rất sợ ma, buổi tối không nín được nhất định phải kéo Trần Bình An đi cùng. Hắn chưa từng bảo con phiền phức, thật đấy, ngay cả trong lòng cũng không cảm thấy con phiền phức. Người như vậy, chị của con không xứng.

Phu nhân hừ lạnh nói:

- Theo con đi cầu đi tiểu thì là người tốt sao?

Lý Hòe bắt đầu đếm ngón tay:

- Ngoại trừ chuyện này, Trần Bình An còn làm hòm sách nhỏ cho con, đan giày cỏ, nấu cơm, giặt quần áo, còn giúp con nuôi lừa. Con nhiễm phải gió rét, hắn hơn nửa đêm chạy mấy chục dặm đường núi hái thuốc nấu thuốc cho con. Hắn còn bỏ tiền mua sách cho con, tặng trâm ngọc, dạy con đánh võ, nói với con sau này phải hiếu thuận cha mẹ. Khi xảy ra chuyện hắn không mắng con, ngược lại còn giúp đỡ, chắn ở trước mặt con, đánh những kẻ xấu kia... thật là đếm không hết được. Con rất muốn hắn làm anh rể của mình, nằm mơ cũng muốn.

Phu nhân ngạc nhiên.

Lý Nhị nhìn đứa con trai thần thái rạng rỡ có phần xa lạ, trong lòng thổn thức, nhưng phần nhiều vẫn là cao hứng.

Phu nhân mỉm cười lấy ra một đôi giày vải có đế nhiều tầng: 

- Đây là chị con may cho con, chắc chắn là thoải mái hơn giày cỏ.

Lý Hòe thở dài. Phu nhân nghi hoặc hỏi:

- Sao vậy?

Ánh mắt Lý Hòe ưu thương nhìn mẹ mình:

- Sao các người không sinh thêm một chị gái, đẹp hơn một chút, để con tặng cho Trần Bình An. Vậy sau này con muốn gọi hắn là anh rể hay tiểu sư thúc đều được.

Phu nhân nhéo tai con trai:

- Nào có ai bán đứng chị gái mình như con, tức chết lão nương rồi!

Lý Liễu cười đến mắt nheo lại thành hình trăng non. Cô thật lòng yêu thích đứa em trai từ nhỏ đã coi trời bằng vung này. Hơn nữa cô biết, đứa em trai nghịch ngợm này dù ngoài miệng nói xấu cô thế nào, cuối cùng vẫn đối xử rất tốt với cô, chỉ là người ngoài không biết mà thôi.

“Hai đứa trẻ nhà ngươi, con gái có thiên tư, con trai có hồng phúc.”

Đây là câu do chính lão Dương nói lúc cha cô làm việc ở tiệm Dương gia. Thực ra còn có nửa câu khác, Lý Liễu nghe xong đã quên rồi: “Còn có một người đàn bà chanh chua mắng trời, mắng đất, mắng Diêm Vương, đó là gia môn của Lý Nhị ngươi bất hạnh.”

Nơi cửa phòng vang lên tiếng bước chân, một thiếu niên lạnh lùng dung mạo tuấn tú xuất hiện ở đó, thần sắc ngơ ngẩn, lần đầu tiên hơi đỏ mặt.

Lý Hòe chỉ lo thiên hạ không loạn, nhìn Lâm Thủ Nhất, chỉ chỉ vào chị gái của mình, cười ha hả nói: 

- Chị Lý Liễu của ta đấy, chị ấy tự mình đến nhà làm vợ của ngươi rồi.

Phu nhân thấy Lâm Thủ Nhất rất vừa mắt, không chỉ là con nhà có tiền, còn có tri thức, hiểu lễ nghĩa. Thỉnh thoảng đến nhà mấy lần, mặc dù không nói nhiều nhưng rất tôn kính bà, cũng không chê bọn họ nhà nghèo. Hơn nữa bà luôn có thiện cảm với người đọc sách, cảm thấy sau này con gái nhất định phải gả cho nhà trí thức, cho dù trong nhà con rể không có tiền cũng không sao.

Lý Hòe đứng trên ghế dài, nói đùa:

- Lâm Thủ Nhất, ngươi ngồi bên cạnh chị ta đi, dù sao sau này sẽ là người một nhà rồi.

Phu nhân nhéo hắn một cái:

- Không được nói hưu nói vượn.

Lâm Thủ Nhất hít sâu một hơi, đương nhiên không dám ngồi bên cạnh Lý Liễu. Hắn khách sáo chào hỏi cha mẹ Lý Hòe, sau đó ôm sách ngồi xuống đối diện Lý Liễu.

Trong số đám trẻ ở trường học thích con gái mình, thực ra Lý Nhị thích Đổng Thủy Tỉnh hơn một chút. Có điều ông ta cũng cảm thấy Lâm Thủ Nhất không tệ, chỉ là không hợp với tính tình của mình như Đổng Thủy Tỉnh mà thôi. Ở trong cái nhà này, tương lai Lý Liễu lấy chồng, ông ta là người không có tiếng nói nhất. Vợ gật đầu, Lý Hòe đồng ý, Lý Liễu thích, cuối cùng mới đến phiên Lý Nhị ông ta.

Sau khi trò chuyện về thư viện và núi Đông Hoa, biết ba người nhà Lý Hòe muốn ở lại chỗ này vài ngày, Lâm Thủ Nhất liền đề nghị dẫn bọn họ ra ngoài đi dạo.

Lý Hòe lén cười: 

- Ấy, vậy xem như làm con rể rồi.

Vừa nói ra câu này, hắn liền bị chị gái khẽ nhéo cánh tay, còn bị mẫu thân gõ đầu một cái.

Phong cảnh ở núi Đông Hoa rất đẹp, lần này đi dạo đến gần một canh giờ, hơn nữa chỉ mới tới lưng chừng núi. Dùng cơm trưa xong, hai vị thầy giáo của thư viện chủ động đi đến ký túc xá của Lâm Thủ Nhất, thái độ vẫn ôn hoà, khiến trái tim thấp thỏm của phu nhân cuối cùng được thả lỏng. Theo bà thấy, Tề Tĩnh Xuân dù sao chỉ là một thầy giáo nghèo ở địa phương nhỏ, con người tốt thì có tốt, nhưng hôm nay đến kinh thành Đại Tùy, những người đọc sách có thân phận làm sao không có một vài tính cách khó chịu? Con trai mình tính tình thế nào, bà là người làm mẹ đương nhiên hiểu rõ nhất. Bà rất sợ Lý Hòe bị các thầy giáo xem là cái đinh trong mắt, đọc sách không có tiền đồ, mỗi ngày ngoại trừ bị trách mắng thì còn bị đánh, Lý Hòe làm sao chịu được?

Khi một nhà bốn người trò chuyện với hai vị tiên sinh, Lâm Thủ Nhất là người ngoài yên lặng ngồi bên cạnh.

Sau khi trải qua cơn sóng gió còn lớn hơn trời kia, tính tình của Lý Hòe đã thay đổi rất nhiều, chín chắn hiểu chuyện hơn.

Còn như Lý Liễu, tính cách vẫn nhã nhặn trầm tĩnh, giống như qua một ngàn năm, một vạn năm cũng sẽ không thay đổi. Cô có một đôi mắt rất đẹp, Lâm Thủ Nhất nhìn trăm lần cũng không chán, đương nhiên là lén nhìn.

Mẫu thân của Lý Hòe không còn tùy tiện như trước, nói chuyện nhỏ nhẹ, hoàn toàn khác với lúc ở trấn nhỏ, còn có vẻ lo lắng bất an. Điểm này rõ ràng bà không bằng con gái. Lý Liễu chưa từng đi học, nhưng lại thường xuyên đến trường đón Lý Hòe tan học. Cho dù gặp phải tiên sinh Tề Tĩnh Xuân, Lý Liễu vẫn cư xử rất đúng mực, đối nhân xử thế lộ ra sự thông minh khéo léo một cách tự nhiên. Cô luôn khách sáo và lịch sự với mọi người, gây cho Lâm Thủ Nhất một cảm giác kỳ lạ, giống như cô đang ở rất gần mà lại rất xa; đồng thời cho dù cô ở cách rất xa, xa đến mức không nhìn thấy, vẫn giống như yêu kiều đứng trong lòng mình.

Vì vậy Lâm Thủ Nhất rất thích cô, cho dù chỉ lén lút nhìn cô, tâm tình của hắn cũng sẽ trở nên bình tĩnh hài hòa.

Đã nhìn thấy rất nhiều sông núi xinh đẹp, nhưng chỉ cần cô không có ở đó, cũng không phải là sông núi đẹp nhất.

Còn Lý Nhị lại rất khách sáo với hai vị tiên sinh kia, chỉ mong được bưng trà đưa nước, lúc nói chuyện vẫn luôn khom người. Vóc dáng của ông ta vốn không cao, làm như vậy lại càng có vẻ thấp bé đôn hậu. Ông ta chỉ khuyên nhủ các thầy giáo của Lý Hòe nên ăn gì đó, vấn đề là hai vị tiên sinh mặc dù có địa vị bình thường ở thư viện, nhưng lão sư có khả năng dạy học ở thư viện làm gì có ai kém cỏi? Thánh nhân dạy bảo, ăn không ngại tinh, xắt không ngại nhỏ. Những thức ăn trên bàn kia, người ta chưa chắc đã muốn ăn nhiều, có thể sẽ ăn một chút vì lễ nghĩa, nhưng nào có đạo lý thật sự ăn no.

Nếu đổi thành trước kia, Lý Hòe nhìn cha mình như vậy sẽ cảm thấy mất mặt, nhưng lần này thì không.

Cha hắn không có bản lĩnh, nhưng những gì đời này có thể cho hắn, cha hắn đều đã cho rồi.

Hôm nay Lý Hòe cảm thấy dù cha hắn làm gì cũng không mất mặt.

Trần Bình An vốn không thích tán gẫu với Lý Hòe và Lâm Thủ Nhất lắm, nhưng đã từng dạy Lý Hòe một đạo lý tương tự. Lý Hòe vốn không để ý, nhưng sau đó trên đường đi xảy ra nhiều chuyện như vậy, trong lòng lại hiểu được một chút. A Lương trong lúc vô tình từng nói với Lý Hòe, người giàu có tiện tay tặng hắn một ngàn lượng bạc, so với Trần Bình An tặng hắn mười lượng bạc, ai có lòng tốt hơn, bảo Lý Hòe tự mình cân nhắc. Nếu dễ dàng đội ơn người trước, cũng được, là vì hắn còn chưa lớn, kiến thức không nhiều, vấn đề không quan trọng; nhưng nếu thờ ơ với người sau, đó là hắn không có lương tâm, là một kẻ ngốc.

Nhìn người đàn ông cười ngây ngô bận trước bận sau, Lý Hòe đột nhiên cảm thấy xót xa, bèn bảo ông ta nghỉ ngơi một chút.

Lý Nhị đầu tiên là cảm thấy hành động của mình không ổn, nhưng sau khi nhìn thấy ánh mắt của con trai, phát hiện không phải như vậy, bèn mỉm cười đứng ở một bên. Ông ta muốn ngồi xổm xuống, nhưng dường như cảm thấy làm vậy hơi khiếm nhã, mới ngồi một nửa lại vội vàng đứng lên. Thấy con trai đưa lưng về phía hai vị lão sư làm mặt quỷ với mình, ông ta liền cười chất phác, xoa xoa tay. Ở cùng với thầy giáo của con trai mình, ông ta quả thật hơi khẩn trương, lúc này mới cảm thấy tốt hơn nhiều.

Sau khi trò chuyện xong, hai vị tiên sinh rời đi, dù sao buổi chiều còn phải giảng dạy. Một nhà bốn người cộng thêm Lâm Thủ Nhất, cùng nhau tiễn bọn họ ra ngoài cửa.

Buổi chiều Lý Hòe có tiết học, nhưng đứa trẻ bảo hôm nay muốn ở cùng cha mẹ, bảo đảm ngày mai đọc sách sẽ nỗ lực chăm chỉ hơn. Dù sao sách cũng không mọc chân, học vấn trong bụng  các tiên sinh cũng không chạy đi đâu mất, chỉ cần đọc sách cho tốt nhất định có thể lấy lại kiến thức. Còn cha mẹ thì ở lại thư viện không được mấy ngày, phải trò chuyện với bọn họ nhiều hơn.

Lời nói khôn khéo hiểu chuyện này khiến phu nhân ngơ ngẩn, nhìn đứa trẻ vẻ mặt nghiêm túc kia, liền khóc lên tại chỗ. Sau đó lại đấm đá Lý Nhị một phen, oán giận ông ta đòi đi đến nơi xa như vậy, bỏ con trai một mình ở chỗ này chịu khổ.

Lý Nhị gặp phải tai bay vạ gió, đương nhiên chỉ chịu đựng không nói tiếng nào.

Lâm Thủ Nhất lấy can đảm, nhỏ giọng hỏi Lý Liễu có muốn đến lầu sách xem thử không, đó là nơi cất giữ sách nhiều nhất vương triều Đại Tùy. Lý Liễu mỉm cười lắc đầu, bảo rằng muốn ở cùng em trai.

Kế tiếp cả buổi chiều Lý Hòe đều chơi đùa ở chỗ cha mẹ, không quên khiêng hòm sách nhỏ lên, ra vẻ thần bí lấy tượng gỗ sơn màu kia ra, nói rằng đây là bảo bối mà hắn cất kỹ đã lâu, sau đó làm bộ đau lòng tặng cho chị gái. Lý Liễu đương nhiên không muốn nhận, chỉ cầm trong tay ngắm nghía một lát rồi trả cho Lý Hòe. Lý Hòe hơi buồn bực, nói cô là tóc dài não ngắn, không biết xem hàng. Lý Liễu chỉ xoa xoa đầu em trai.

Lâm Thủ Nhất cũng không mặt dày ở lại, bèn đi đến lầu sách đọc sách. Nhưng đọc thế nào cũng không vào, cuối cùng dứt khoát bỏ sách xuống, đứng ở cửa sổ khổ cực chờ đợi, trơ mắt nhìn mặt trời ngả về phía tây.

Gần tới hoàng hôn, Lý Hòe đột nhiên bảo muốn nói chuyện với cha hắn một chút. Phu nhân bèn nói:

- Chuyện gì mà không thể nói trước mặt ta, không phải là muốn tìm tướng công cho Lý Liễu, thuận tiện tìm vợ mới cho cha con đấy chứ?

Lý Hòe cười nói: 

- Cha con rơi vào hố rồi, cả đời này cũng không bò lên được đâu.

Phu nhân cười làm bộ muốn đánh, nhìn hai bóng dáng một lớn một nhỏ đi về phía cửa phòng, lại thở dài lặng lẽ rơi lệ.

Lý Liễu mặc dù dáng vẻ yếu đuối, nhưng tính tình cũng không phải đa sầu đa cảm. Có điều nhìn mẫu thân như vậy thì cô cũng cảm thấy buồn.

Bọn họ vốn không ngốc, đều hiểu được nếu không thật sự trải qua gian khổ, Lý Hòe cũng sẽ không giống như trưởng thành chỉ trong một đêm. Chỉ là đứa trẻ đã hiểu chuyện, không muốn nói những sự việc không vui kia mà thôi.

Lý Hòe dẫn theo Lý Nhị ra khỏi cửa. Bên ngoài không xa là một cái hồ nhỏ, hai người chậm rãi đi dọc theo đường nhỏ bên hồ. Lý Hòe hỏi:

- Cha, núi Đông Hoa này có lớn bằng những ngọn núi ở quê nhà mà người từng đi qua không?

Lý Nhị cười nói:

- Lớn hơn một số núi, cũng nhỏ hơn một số núi.

Câu trả lời nhàm chán không thú vị, cũng giống như con người ông ta. Lý Hòe trợn mắt, ngồi xuống bên hồ, nhặt một hòn đá ném vào trong hồ: 

- Cha, người đối xử với mẹ rất tốt, như vậy đã đủ rồi.

Lý Nhị không giỏi ăn nói, nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lý Hòe đột nhiên thấp giọng nói:

- Cha đối xử với con cũng rất tốt. Trước kia là con có lỗi.

Lý Nhị ngồi xổm xuống, nhẹ giọng nói:

- Nào có chuyện con nói xin lỗi cha, không cần.

Rất nhanh vẻ mặt ông ta đau khổ nói:

- Con nói như vậy, trong lòng cha càng luống cuống, không an ổn.

Lý Hòe nhếch miệng, quay đầu nhìn người đàn ông đã từng hại mình bị bạn cùng trường xem thường, nhẹ giọng nói:

- Cha, lá gan của con nhỏ, là học theo người hay mẫu thân? Theo lý mà nói người còn dám tự mình đi vào núi, con thì không dám. Trước kia ở trong nhà được nuông chiều, cảm thấy ai đối xử tốt với mình cũng là chuyện hiển nhiên. Bây giờ mới biết vốn không phải như vậy, bên ngoài có rất nhiều kẻ xấu. Sau đó trên đường ở cùng Trần Bình An lâu ngày, phát hiện hắn không thích nói chuyện, chỉ biết vùi đầu làm việc, nhưng đối xử với ai cũng rất tốt. Đó giống như muốn lấy hết tất cả đồ tốt trên người cho người khác, tính cách cũng tương tự như cha...

Lý Nhị vươn bàn tay lớn thô ráp dày rộng, khẽ đặt lên đầu đứa trẻ:

- Lớn rồi.

Lý Hòe gạt tay ông ta xuống, bực bội nói:

- Không có đâu, lúc rời nhà là bảy tuổi, bây giờ còn chưa qua năm, cho nên vẫn là bảy tuổi.

Hai tay Lý Nhị đặt chồng lên bụng, ngồi xổm nhìn về nước hồ, bắt đầu ngẩn người, cuối cùng áy náy nói:

- Đời này cha không có bản lĩnh gì, không thể để cho gia đình trải qua những ngày tháng tốt lành, nhất là còn khiến con bị người khác xem thường, đọc sách cũng không vui, trong lòng cha...

Lý Hòe xua xua tay, cắt ngang lời ông ta, ra vẻ cụ non nói: 

- Cha, không phải con nói người, lớn như vậy rồi còn nói những chuyện viễn vông này sao.

Hắn trầm mặc một lúc, cúi đầu nói:

- Cha, thực ra nhìn thấy dáng vẻ của người trước mặt thầy giáo, con rất khó chịu.

Câu nói thật lòng này của con trai khiến người đàn ông làm bằng sắt cũng phải dụi dụi hai má, cảm thấy mình thật có lỗi với đứa trẻ hiểu chuyện như vậy.

Cuối cùng Lý Hòe đứng lên, cười nói:

- Cha, mấy ngày này hãy dẫn mẹ và chị gái đi dạo kinh thành Đại Tùy, cho dù không mua đồ được thì xem thử cũng tốt. Sau này chờ con đọc sách có thành tựu, con sẽ mua cho các người. Đi thôi, đi thôi, lá gan của mẹ nhỏ lắm, không có chúng ta bên cạnh chắc chắn sẽ lo lắng.

Hắn nói rất nghiêm túc:

- Cha, sau này nhất định phải đối xử tốt với mẹ. Với tính tình của mẹ, nói chuyện không lọt tai, nhưng người là đàn ông thì phải khoan dung một chút nhé?

Lý Nhị gật đầu, sau đó đứng dậy, lại nói ông ta muốn nhìn ngắm phong cảnh ở đây thêm một lát.

Lý Hòe chạy chầm chậm trở về, nhảy nhót tung tăng, không buồn không lo, rõ ràng còn đi theo thế quyền sơ sài.

Lý Nhị đột nhiên gọi con trai lại.

Lý Hòe ở phía xa xoay người, nghi hoặc hỏi: 

- Cha, sao vậy? Muốn tìm nhà xí à?

Lý Nhị giơ ngón cái với hắn: 

- Thật giỏi!

- Còn cần người nói à?

Lý Hòe liếc mắt một cái, sau đó chạy đi.

Chờ hắn rời đi, Lý Nhị rung cổ tay lên, nhìn xung quanh, trầm giọng nói: 

- Họ Thôi kia, ra đây!

Một thiếu niên áo trắng tuấn tú tiêu sái từ sau một cây đại thụ chậm rãi đi ra, cười xòa nói: 

- Lý Nhị đại gia tới rồi à, may mắn được gặp. Trước đó phải nói rõ, hôm nay ta không phải là quốc sư Đại Ly gì cả, đã là Thôi Đông Sơn rồi, xem như là nửa huynh đệ đồng môn với con trai cưng Lý Hòe của ngươi. Ngươi cũng không thể tùy tiện đánh người.

Lý Nhị mặt không cảm xúc nói:

- Ngươi hãy nói xem đã xảy ra chuyện gì! Một, quá trình sự việc, đừng ăn bớt ăn xén. Hai, ta không bảo đảm sẽ không đánh chết ngươi.

Thôi Đông Sơn cẩn thận quan sát vị võ phu thuần túy thiếu chút nữa đã đánh chết phiên vương Tống Trường Kính này, tâm tình cực kỳ phức tạp, còn có phần cảm khái, thở dài nói:

- Vậy thì để ta nói.

Lúc trước ở động tiên Ly Châu đã diễn ra một trận chiến cảnh giới thứ chín đỉnh cao, khiến trời đất kinh quỷ thần khiếp. Sau đó Tống Trường Kính thành công đột phá cảnh giới, bước vào cảnh giới thứ mười trong truyền thuyết, trở thành vị đại tông sư điểm cuối thứ hai của Đông Bảo Bình Châu. Mấu chốt là Tống Trường Kính còn trẻ tuổi như vậy, dùng “như mặt trời ban trưa” để hình dung cũng không quá mức. Nhưng vì sao Tống Trường Kính bốn mươi tuổi có thể đột phá giới hạn, bên ngoài vốn không thể nào biết được.

Võ nhân sau khi bước vào cảnh giới thứ bảy, mỗi lần đột phá cảnh giới đều phải bước qua cánh cửa sống chết, gần như đều là ngược dòng đột phá trong tuyệt cảnh. Đây là thường thức của võ đạo trong thiên hạ, nghĩa là khối đá mài dao kia, đối thủ kia kém nhất cũng phải là cường giả đỉnh cao ngang sức ngang tài.

Vì sao Tống Trường Kính có thể bước vào cảnh giới thứ mười, mà Lý Nhị rõ ràng có thể lại không làm được? Vì sao lúc đầu lão Dương kiên quyết muốn giao dịch với Tống Trường Kính? Nên biết một khi hai vị võ phu thuần túy cảnh giới thứ chín đỉnh cao chiến đấu, tất nhiên là long trời lở đất, đánh tới cuối cùng không phải ai muốn dừng tay là có thể dừng. Với tính cách không thấy thỏ thì không thả chim ưng của lão Dương, vì sao phải mạo hiểm bất chấp việc Lý Nhị có thể đánh chết Tống Trường Kính, trở thành tử địch của cả vương triều Đại Ly, cũng muốn buộc Tống Trường Kính phải tiếp nhận cơ duyên đột phá cảnh giới này? 

Thôi Đông Sơn vẫn luôn cảm thấy khó hiểu.

Cho đến bây giờ nhìn thấy Lý Nhị ở khoảng cách gần, khí thế lộ ra bên ngoài, hắn mới hiểu được một chút.

Bởi vì cảnh giới thứ chín của Lý Nhị cơ sở còn vững chắc hùng hậu hơn Tống Trường Kính, cho nên muốn bước vào cảnh giới thứ mười cần phải mãi giũa nhiều hơn. Một khi thành công, cùng là cảnh giới thứ mười, bất kể Tống Trường Kính thiên phú phi phàm thế nào, trận chiến sinh tử kế tiếp tám chín phần mười vẫn sẽ thất bại dưới tay Lý Nhị, một người gần như không hề có cảm giác tồn tại ở Đông Bảo Bình Châu.

Thôi Đông Sơn lần lượt kể lại những trắc trở gần đây. Từ đầu đến cuối sắc mặt Lý Nhị vẫn không có bất kỳ biến hóa nào.

Thôi Đông Sơn cười nói: 

- Đại Tùy nội tình vững chắc, không thể xem thường, cũng đừng làm bừa. Hơn nữa ta đã thay đám trẻ trút giận, giáo huấn tên luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười Thái Kinh Thần kia, sau này bọn chúng đi học sẽ thuận buồm xuôi gió. Có ta chiếu cố sẽ không xảy ra bất cứ phiền phức gì.

Nhưng hắn lại rắp tâm khó lường thêm dầu vào lửa:

- Có điều ba thằng nhóc ở cùng phòng với Lý Hòe tuy đã xin lỗi, đồ vật cũng trả lại cho Lý Hòe, nhưng trưởng bối của bọn chúng thì vẫn chưa hề lên tiếng, như vậy không tốt lắm. Nếu ngươi thật sự giận không kìm được, có thể tìm mấy nhà bọn họ để nói chuyện.

Lý Nhị nhìn hắn một cái. Thôi Đông Sơn vội vàng giơ hai tay lên, u oán nói:

- Tất cả những chuyện này không liên quan gì đến Thôi Đông Sơn ta, cho dù có cũng là liên quan đến vị quốc sư ở kinh thành kia. Chẳng hạn như lần này ngươi tới kinh thành Đại Tùy, ta không phủ nhận rất có thể là ý tứ của hắn và lão Dương. Cho nên ta càng ấm ức hơn ai khác, hôm nay thần hồn tách rời, không chừng sau này còn phải đánh cờ đối nghịch với chính mình, ngươi nói xem ta có thảm không? Lý Nhị ngươi nhẫn tâm ra tay với ta sao?

Lý Nhị không kiên nhẫn nói:

- Bớt làm trò với ta đi. Các ngươi mưu đồ thế nào là chuyện của các ngươi, chỉ cần đừng chọc đến ta, đừng chọc đến nhà ta, ta mặc kệ các ngươi đang suy nghĩ gì. Nhưng bây giờ con ta bị người khác ức hiếp như vậy, đến mức... còn không dám nói nửa chữ với cha mẹ mình!

Ông ta nhổ một bãi nước miếng, một người vốn hèn nhát im lìm lại cười lạnh nói:

- Con mẹ Đại Tùy ngươi!

Thôi Đông Sơn cảm thấy như có gai đâm sau lưng.

Võ phu thuần túy cảnh giới thứ chín đỉnh cao, nhất là loại quái vật nhảy nhót ở động tiên Ly Châu như Lý Nhị, cho dù đứng yên để tu sĩ cảnh giới thứ mười bình thường điên cuồng dùng pháp bảo công kích, cũng phải mất hơn nửa ngày. Không chừng Lý Nhị còn chưa bị gì, luyện khí sĩ đã mệt đến ngất ngư rồi.

Lý Nhị bước nhanh về hướng đỉnh núi. Thôi Đông Sơn vội vàng đi theo sau lưng ông ta, tò mò hỏi:

- Muốn làm gì vậy?

Lý Nhị bỏ lại một câu:

- Đến đỉnh núi nhìn một vòng, tìm kiếm hoàng cung Đại Tùy. Trước tiên tới đó một chuyến, sau khi trở lại sẽ thuận tiện giải quyết tên Thái Kinh Thần kia.

Lời nói này giống như... trước tiên ta đi nhà xí một chuyến, trở về sẽ rửa tay. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.