Kiếm Lai

Chương 224: Đại tông sư uống rượu ngon



Ven rìa hoàng cung có bảy tám bóng dáng lơ lửng trên không hoặc đứng sừng sững trên đầu tường, rục rịch muốn động, chỉ chờ hoàng đế bệ hạ ra lệnh một tiếng sẽ hợp sức giết địch. Những lão thần tiên và tông sư võ đạo này đều hiểu rõ lẫn nhau, phối hợp ăn ý. Nếu nói một đấu một, bọn họ tự nhận không ai là đối thủ của người đàn ông xứ khác kia, nhưng thần tiên trên đời đánh nhau thực ra không hề sùng bái một đấu một.

Bên ngoài tường cao ở quảng trường Vũ Anh điện, bộ mãng phục đỏ tươi trên người đại công công đã rách nát, sau khi đứng lên lại khẽ mấp máy môi. Hoàng đế Đại Tùy gật đầu nói:

- Cẩn thận một chút.

Cùng lúc này, trong khu vực rộng lớn giữa hoàng thành và ngoại thành của kinh thành Đại Tùy bỗng xuất hiện huyền cơ. Tại Khâm Thiên giám có mười hai lực sĩ giáp vàng rực rỡ từ bốn phương tám hướng phá đất chui lên, thân cao ba bốn trượng, người đầy hoa văn, mỗi người cầm một món thần binh hộ quốc. Trong một ngôi chùa có tiếng chuông vang lên, tiếng tụng kinh réo rắt. Trong lư hương của một đạo quán có sương tím bốc lên, nhang khói ngưng tụ thành một lá bùa to lớn. Dưới một cây cầu vòm đá, có giao long trắng trèo lên thành cầu, thò đầu ra ở lan can...

Bên trong hoàng cung có trận pháp Long Bích che chở rồng con rồng cháu của họ Cao Đại Tùy, bên ngoài hoàng cung lại có một trận pháp lớn hoành tráng, trải qua Đại Tùy mấy trăm năm củng cố và tăng cường, dùng để bảo vệ an nguy của cả kinh thành.

Một khi đại trận hộ thành này mở ra, có thể khiến tất cả luyện khí sĩ và võ phu thuần túy trong kinh thành bị long khí họ Cao áp chế, rơi xuống từ một đến hai cảnh giới. Giả sử một luyện khí sĩ năm cảnh giới cao muốn trắng trợn phá hoại ở kinh thành Đại Tùy, cho dù cuối cùng bị hợp sức gi.ết chết, kinh thành vẫn sẽ bị tổn thất nặng nề, họ Cao Đại Tùy khó mà chịu được.

Nhưng nếu đối diện với một tu sĩ năm cảnh giới cao bị áp chế xuống cảnh giới thứ mười, rất dễ thấy kinh thành Đại Tùy thừa sức đối phó. Cho dù tất cả mọi người đều bị hạ thấp cảnh giới, nhưng có câu kiến đông có thể cắn chết voi, một tu sĩ cảnh giới thứ mười liều mạng đánh trời đánh đất không chừa đường lui, kinh thành Đại Tùy cơ sở thâm hậu vẫn có thể ứng phó được.

Trận pháp áp chế cảnh giới, giống như thiết lập một cửa khẩu trên cầu trường sinh, khiến cho khí tức lưu chuyển của luyện khí sĩ và võ phu gặp trở ngại, buộc phải chậm lại tốc độ lưu thông.

Động tiên Ly Châu lúc trước lơ lửng phía trên lãnh thổ Đại Ly do thánh nhân bốn phương cùng tạo nên, được xưng là cấm tiệt tất cả pháp thuật thần thông, một khi cưỡng chế làm phép sẽ bị cắn trả rất lớn. Tiệt Giang Chân Quân Lưu Chí Mậu chỉ suy diễn một chút đã tổn thọ mấy chục năm, có thể thấy được uy lực của trận pháp. Động tiên Ly Châu rõ ràng là tổ sư gia của loại trận pháp này.

Đại công công đứng lên, hai nắm tay đập mạnh vào nhau, lông mày nhướng lên, giận dữ quát:

- Tới!

Chín con giao long màu vàng hư ảo ẩn giấu trong trận pháp Long Bích của hoàng cung, từ các nơi nhanh chóng tràn về chỗ lão đang đứng. Từng vệt sáng vàng trèo lên, biến thành những con rắn nhỏ màu vàng lớn bằng ngón tay, ào ào xuyên qua thất khiếu của lão tiến vào thần hồn, hòa làm một thể. 

Rất nhanh đại công công giống như biến thành một thần linh màu vàng đến từ thiên đình thượng cổ, sải bước về phía lỗ thủng nơi tường cao, mỗi bước đều đạp ra sóng gợn màu vàng trên đất. Lão cũng không cúi đầu khom lưng, trực tiếp dùng tay đánh nát bức tường, đi thẳng trở lại quảng trường Vũ Anh điện.

Văn thần võ tướng phụ tá quân chủ là vì đỡ rồng, thái giám hoạn quan lại là người đỡ rồng cao cấp. Hai bên đều có một loại cảm ứng đối với long khí đế vương, nhưng người có thể đường hoàng điều khiển long khí họ Cao, biến thành cho mình sử dụng như đại công công vẫn rất khó tưởng tượng. Những luyện khí sĩ và tông sư võ đạo ven rìa hoàng cung đều đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ kinh hãi, hiển nhiên trong đó nhất định có bí mật quan trọng không thể cho người khác biết.

Đại công công vẻ mặt nghiêm nghị nói với Lý Nhị:

- Tái chiến được không?

Nếu nói trước đó lão là danh thủ bậc chín loại yếu trong số cờ đợi lệnh của Đại Tùy, như vậy lúc này kỳ nghệ đã tăng vọt, nhảy lên thành danh thủ bậc chín đỉnh cao.

Lý Nhị nhìn lão, cảm thấy hơi kinh ngạc. Trong cơ thể đối phương giống như được rót vào rất nhiều dịch thể màu vàng, giống như pháp thuật mời thần của hai tổ đình Binh gia, nhưng theo lý thì lại không phải. Ông ta cũng lười suy nghĩ sâu xa, gật đầu nói:

- Như vậy còn được.

Trong trận đại chiến với phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính ở động tiên Ly Châu, thực ra có đến hai khối đá mài dao, một khối là Tống Trường Kính cảnh giới thứ chín đỉnh cao, còn khối thứ hai chính là động tiên Ly Châu. Nhưng dù như vậy Lý Nhị vẫn không thể đột phá cảnh giới, ngược lại đã giúp Tống Trường Kính bước vào cảnh giới thứ mười trong truyền thuyết, điểm cuối võ đạo thật sự. Nếu nói ông ta không cảm thấy mất mát thì là nói dối, cho nên Lý Nhị mới đáp ứng sư phụ lão Dương, rời khỏi Đông Bảo Bình Châu, đi tìm thời cơ chứng đạo của mình.

Khi đó lão Dương đã tiết lộ thiên cơ: “Lý Nhị ngươi đột phá cảnh giới không nằm ở lằn ranh sống chết.”

Lý Nhị nhìn quanh, đột nhiên có giác ngộ.

Vì sao lão Dương muốn ông ta cố ý áp chế thiên phú và tố chất của Lý Hòe. Vì sao đêm đó Tề tiên sinh đến nhà thăm viếng, nhìn như thuận miệng tán gẫu mấy câu. Hôm nay quay đầu nhỉn lại, đó vốn là Tề tiên sinh tán thành võ đạo của ông ta. Khi ấy Tề Tĩnh Xuân rõ ràng đã nhìn thấu, Lý Nhị vẫn luôn đi trên đại đạo mà chính mình không hay biết.

Xuất quyền với người mạnh hơn, không sai!

Trong trận chiến sinh tử với Tống Trường Kính, Lý Nhị vốn chiếm ưu thế, cho nên đấu chí của ông ta không cao, chẳng qua là ân sư phân phó nên nghe lệnh làm việc mà thôi. Cộng thêm ông ta cũng muốn biết võ đạo của mình rốt cuộc lớn đến đâu, vì vậy cuối cùng xem như đánh như đánh một trận sảng khoái. Nhưng sâu trong nội tâm, Lý Nhị cũng không cảm thấy đó là mình muốn “trút giận”.

Nhưng hôm nay trở thành kẻ địch với cả Đại Tùy, nếu nói căn nguyên là vì bất bình cho con trai Lý Hòe, vậy lúc này tám mặt thụ địch, thân rơi vào vòng vây hổ sói... Lý Nhị lại cười, vui vẻ cười lớn.

Ban nãy trên đỉnh núi Đông Hoa, ông ta rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng lại không biết nên nói gì, vì vậy chỉ có thể đánh cho rõ ràng. Bây giờ cuối cùng ông ta đã nghĩ thông suốt, con trai mình nghe lời hiểu chuyện như vậy còn bị người khác ức hiếp, ông ta là người làm cha, nếu thực lực cảnh giới thứ chín không đủ, chưa chắc có thể đánh cho đối thủ tâm phục, vậy thì phá vỡ con mẹ nó cảnh giới thứ chín, bước vào cảnh giới thứ mười rồi tính sau.

Lý Nhị hít sâu một hơi, yên lặng cảm nhận áp lực vô hình đến từ bốn phương tám hướng, trong lòng mặc niệm: “Trước tiên đừng gấp, cơm phải ăn từng miếng, đá mài dao này còn chưa đủ nặng.”

Ông ta tay không tấc sắt, chỉ có một đôi nắm tay, đối diện với đại công công cũng không có bất kỳ thần binh lợi khí nào, chỉ dựa vào long khí Đại Tùy tạo thành kim thân.

Cực hạn của võ đạo hoàn toàn không có chiêu thức rực rỡ gì đáng nói, chẳng qua là ba chữ “nhanh, chuẩn, độc”. Dùng tốc độ nhanh nhất, sức mạnh lớn nhất, đánh vào chỗ yếu nhất trên người đối thủ, từ từ tiêu hao lẫn nhau, xem ai có thể chống đỡ đến cuối cùng. Ai đứng thì sống, ngã xuống thì chết, chỉ đơn giản như vậy mà thôi.

Hai võ phu cảnh giới thứ chín đỉnh cao mạnh mẽ nhất thế gian, mỗi lần xuất quyền đụng nhau, đều khiến cho hồ nước nội tâm của luyện khí sĩ và võ phu ở ven rìa hoàng cung chấn động, khí tức hỗn loạn.

Hai người giao đấu đã không khác gì thần tiên trên núi đánh nhau, vượt xa chém giết trong giang hồ. “Nhất định đừng đến gần xem náo nhiệt”, đây là một quy củ ngầm của tiên gia trên núi.

Xem cuộc vui thì xem, nhưng đừng liều cả tính mạng để xem, còn như vỗ tay khen hay hoặc bình luận chỉ điểm thì càng kiêng kị. Tranh đấu giữa luyện khí sĩ thường sử dụng rất nhiều pháp bảo, phạm vi ảnh hưởng rất lớn, càng liều mạng thì càng lan ra xa, rất dễ từ một khu vực chiến trường kéo dài ra bên ngoài. Hơn nữa chỉ cần không lưu ý thì sát khí sẽ bao trùm phạm vi mấy dặm đến mấy chục dặm, hở một chút là sinh cơ toàn diệt. Như vậy mà còn muốn tham gia náo nhiệt, không phải tìm chết thì là gì?

Sở dĩ vẫn có người liều mạng quan sát những trận chiến đỉnh cao rung động tâm can này, bởi vì đó là chém giết giữa người mạnh và người mạnh hơn, vì để rèn luyện tâm tính, mượn đá ở núi khác để mài ngọc, hoàn thiện thiếu sót sơ hở của pháp thuật bản thân. Chứ không phải là để đánh giá chiêu này thật đẹp, quyền kia thật độc.

Cho nên đại công công đứng giữa lằn ranh sống chết, thân là người gác cổng kinh thành Đại Tùy, trong lúc xuất quyền vẫn cùng Lý Nhị lập ra một quy củ, “người nào rời khỏi quảng trường Vũ Anh điện sẽ thua”, có thể nói là dụng tâm khổ cực.

May mắn Lý Nhị cũng gật đầu đáp ứng. Hai người trong phạm vi nhỏ đánh đến long trời lở đất, khí thế hùng hồn.

Quảng trường Vũ Anh điện vốn chỉnh tề bằng phẳng đã sớm gạch đá vỡ nứt, khe rãnh ngang dọc, gập ghềnh nhấp nhô.

Ngay cả tường cao đỏ thẫm hai bên cũng có thêm mười mấy lỗ thủng lớn, sau người Lý Nhị chỉ có bốn năm lỗ, còn sau người đại công công thì nhiều hơn. Có một nơi liên tiếp đánh ra ba lỗ thủng, khiến cho một đoạn tường hoàn toàn sụp đổ, giống như mở ra một cánh cửa lớn. Hai người đều chưa từng thật sự bước ra khỏi tường cao, nghĩa là chưa phân thắng bại, còn phải đánh tiếp.

Đại công công mặc dù lâm vào thế yếu, nhưng càng bị áp chế thì càng dũng mãnh, không hề có vẻ suy sụp. Mãng phục đỏ tươi tượng trưng cho quyền thế càng rách nát, nhưng kim thân bất bại khó mà phá hủy lại chẳng hề ảm đạm. Dù sao trong trận chiến này lão đã chiếm hết thiên thời địa lợi, chẳng những từ bậc chín loại yếu biến thành loại mạnh, còn có long khí hoàng cung liên kết với vận mệnh Đại Tùy không ngừng tràn đến, khiến lão đã đứng vào thế bất bại.

Trao đổi một quyền, kim thân của đại công công đánh trúng đầu Lý Nhị, Lý Nhị cũng đánh trúng ngực đại công công.

Thân hình Lý Nhị bay ngược ra, một chân đạp vào tường cao, thuận thế bắn ngược lại, lướt tới trước với tốc độ nhanh hơn, bức tường sau người ầm ầm sụp đổ. Đại công công trước đó cũng trúng một quyền, liên tục lùi lại, càng về sau thì hai chân càng lõm sâu xuống đất, cày ra một đường rãnh sâu đến hai trượng, dài mười mấy trượng. Khi thấy Lý Nhị bay ngược lại, lão đành phải dùng hai cánh tay ngăn cản trên đầu.

Một quyền này của Lý Nhị đánh cho đối phương lõm sâu xuống dưới hơn hai trượng, trên đất xuất hiện một cái hố to.

Lý Nhị giống như không muốn dừng tay, nhảy lên thật cao, hai tay nắm chặt, đánh thẳng xuống đầu đại công công đang nửa quỳ dưới đáy hố.

Rầm rầm rầm! Trong hố to vang lên những âm thanh nặng nề, gấp gáp như vó ngựa kỵ binh đạp trên mặt đất.

Mỗi lần dưới lòng đất rung chuyển, hố to lại bắt đầu lan ra phía ngoài, mặt đất không ngừng có  gạch vỡ tung tóe.

Lý Nhị quả thật là đang đào giếng, đánh cho đối phương không còn sức đánh trả, thân hình bị ép xuống, ánh sáng vàng trên người liên tục nổ tung.

Có một luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười ngự kiếm bay trên không, cười khổ nói:

- Bây giờ mới biết võ phu cảnh giới thứ chín đỉnh cao lại không nói đạo lý như vậy.

Đang lúc nói chuyện, phi kiếm dưới chân bỗng hơi lay động, giống như rong bèo lắc lư giữa nước sông cuộn trào, nếu tay chân người chèo thuyền không đủ vững chắc thì đã sớm trôi ra xa rồi.

Hắn là một luyện khí sĩ đỉnh cao nổi danh trong ngoài triều đình, nếu không phải có chức trách trên người thì cũng sẽ không ở chỗ này ăn không khí, dù sao võ đạo tranh đấu cũng chẳng có lợi ích gì với tu vi của hắn.

Hoàng cung Đại Tùy có một hành lang bí mật ẩn giấu huyền cơ, có thể thông đến các nơi. Hoàng đế bệ hạ có thể đi lại trong hành lang mà không kinh động quan viên hoàng thành và dân chúng ngoại thành, tránh cho mỗi lần rời cung dân chúng đều phải dọn đất quét đường.

Mao Tiểu Đông chậm rãi bước đi, bên cạnh là một thái giám cầm bút của Ty Lễ giám trán đổ mồ hôi. Vị thái giám này cũng mặc mãng phục đỏ chót, giống như vị công công đang chiến đấu vì nước ở quảng trường Vũ Anh điện, hai người nhìn như cấp bậc tương đương nhưng thực ra lại khác biệt một trời một vực.

Thái giám cầm bút nhiều lần cẩn thận thúc giục Mao lão đi nhanh vào cung. Mao Tiểu Đông sau khi rời khỏi núi Đông Hoa ngoài miệng đáp ứng, nhưng bước chân vẫn không nhanh không chậm. Chuyện này khiến thái giám cực kỳ sốt ruột, chỉ muốn cõng ông lão chạy vào hoàng cung.

- --------

Trong thư viện Sơn Nhai ở núi Đông Hoa, Thôi Đông Sơn uể oải đi về hướng ký túc xá của mình. Hôm nay hắn đã sở hữu một viện nhỏ yên tĩnh, chuyển tới nơi này cư trú cùng với thiếu nữ Tạ Tạ đã danh chính ngôn thuận trở thành môn hạ đệ tử của hắn, hoặc có thể nói là tu sĩ thiên tài Tạ Linh Việt của vương triều họ Lư.

Thôi Đông Sơn đi vào sân, phất tay áo một cái, trên bàn đá bỗng có thêm một bàn cờ và hai hộp quân cờ. Trên bàn cờ đã sớm có quân đặt xuống, đánh tới giữa ván, quân cờ đen trắng xen kẽ với nhau, thế cuộc phức tạp.

Hắn nhón lấy một quân cờ màu trắng, trầm ngâm không nói gì, giơ cờ lên nhưng không đặt xuống.

Tạ Tạ đã được rút ra nửa số đinh nhốt rồng, tu vi luyện khí sĩ đã khôi phục đến cảnh giới thứ năm. Nếu như quan sát kỹ, loáng thoáng có thể thấy toàn thân cô có bóng sáng lưu động.

Thôi Đông Sơn thở dài một tiếng, bỏ quân cờ màu trắng vào lại hộp cờ, không để ý tới ván cờ nữa. Hắn đi vào phòng, ngồi ngay ngắn, cầm một quyển kinh điển Nho gia trải ra trước người, mười ngón tay đan xen đặt trên chân. Có gió mát thổi qua lật một trang sách ố vàng.

Tạ Tạ đứng ở cửa, ánh mắt vừa kính sợ vừa hâm mộ.

Cơn gió mát kia lại là gió lật sách đặc biệt của học cung thư viện Nho gia.

Sâu không thể lường, vui giận thất thường.

Đây là cách nhìn của cô và Vu Lộc đối với vị quốc sư Đại Ly trong thân thể thiếu niên này.

Ngươi vĩnh viễn không biết trong đầu hắn đang nghĩ gì, bước tiếp theo sẽ làm gì.

Cô đột nhiên nhớ tới thiếu niên ngõ hẹp quanh năm suốt tháng mang giày cỏ kia. Hắn làm thế nào áp chế toàn diện được quốc sư Đại Ly? Thật sự chỉ dựa vào một chức vị tiên sinh khó hiểu sao?

Tâm tính tranh đấu giống như kéo co, nhất định sẽ có thắng bại.

Thôi Đông Sơn không hề cử động, mặc cho gió lật sách thổi qua trang sách. Hắn cúi đầu nhìn chăm chú vào những chữ viết thánh hiền dạy bảo kia, mỉm cười nói: 

- A Lương từng có một câu thiền ngoài miệng, đó là “xông pha giang hồ, chúng ta phải dùng đức phục người, dùng bề ngoài thắng địch”, tiên sinh nhà ta đã được hết chân truyền. Cho nên người làm đệ tử như ta thua đến tâm phục khẩu phục.

Tạ Tạ cúi thấp đầu, không dám để lộ vẻ mặt của mình.

Thôi Đông Sơn vẫn không ngẩng đầu lên, tức giận nói:

- Đồ xấu xí, cút ra xa một chút. Sống chung một nhà với thiếu niên xinh đẹp như ta, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy xấu hổ sao? Nếu ta là ngươi đã sớm xấu hổ đến tự sát rồi!

Tạ Tạ làm một động tác chúc phúc, nhẹ giọng nói:

- Nô tỳ cáo lui.

Thôi Đông Sơn bồi thêm một câu:

- Muốn chết cũng đừng chết trong viện. Trên đỉnh núi có một cây bạch quả cao cao lớn lớn, đến đó mà treo cổ.

Tạ Tạ im lặng rời đi, bước ra ngoài sân, ngồi xuống ghế đá, nhìn ván cờ kia. Đột nhiên ánh mắt của cô sáng lên, giống như đã tìm ra một con đường sống cho mình.

Cảm giác được khí tức dao động khác thường của thiếu nữ, Thôi Đông Sơn ở trong phòng cười sằng sặc, cười đến mức ôm bụng, vừa lau nước mắt vừa lớn tiếng nói:

- Chỉ bằng ngươi mà cũng muốn làm sư nương của ta? Con mẹ nó, ông đây sắp bị ngươi làm cười chết rồi. Coi như ngươi lợi hại, công tử nhà ngươi thật muốn cười chết...

Trong nháy mắt Tạ Tạ lại cảm thấy tuyệt vọng. Thiếu niên áo trắng trong phòng đã cười đến mức lăn lộn dưới đất.

- --------

Hoàng cung Đại Tùy, phía dưới hố to ở quảng trường Vũ Anh điện.

Đại công công lảo đảo đứng lên, chín con giao long màu vàng nhỏ bé rời khỏi khiếu huyệt tản đi, trở về trong trận pháp Long Bích. Cả người lão lập tức đầy máu, nhưng tinh thần lại phấn chấn, giống như trong trận chiến này đã được lợi khá nhiều. Mặc dù chưa có dấu hiệu đột phá cảnh giới, nhưng đã từ danh thủ bậc chín loại yếu nhất vững vàng tăng đến bậc chín trung bình. Có điều vẫn không thể đối phó được người đàn ông trước mắt, đã như vậy thì lão cũng không tiếp tục tiêu xài long khí quý giá của họ Cao Đại Tùy nữa. Lão nuốt xuống một ngụm máu tươi đã tràn đến cổ họng, thoải mái cười nói:

- Lão đây thua rồi.

Lý Nhị ngẩng đầu nhìn lên. Bầu trời sương mù mờ mịt, ánh nắng mùa đông sau khi xuyên qua mây mù kia dường như lại trở nên vặn vẹo, dấu hiệu này rất không bình thường.

Đại công công lại nói:

- Nhưng ngươi cũng thua rồi.

Lý Nhị cười hỏi:

- Là vì trận pháp đã áp chế cảnh giới của ta xuống thứ tám?

Đại công công không hề che giấu, thẳng thắn nói:

- Dốc hết lực lượng một thành vây đánh một võ phu cảnh giới thứ chín đỉnh cao, thắng bại không cần phải nói, nhưng sẽ phải trả giá rất lớn. Còn đối phó với một võ phu cảnh giới thứ tám sẽ nhẹ nhõm hơn nhiều, mặc dù chỉ kém một cảnh giới, nhưng cái giá mà kinh thành Đại Tùy phải trả sẽ nhỏ hơn rất nhiều.

Lão hiếm khi thổ lộ tâm tình, nhìn về tông sư võ đạo thực lực kh.ủng bố này:

- Bất kể vì sao ngươi muốn yết kiến bệ hạ chúng ta, ngươi quả thật có tư cách này. Nhưng tuyệt đối không nên sơ ý như vậy, dù sao triều đình Đại Tùy chúng ta vẫn cần mặt mũi.

Lý Nhị nhếch miệng cười nói: 

- Ý ngươi là nắm tay của võ phu cảnh giới thứ chín, còn không bằng mặt mũi của Đại Tùy các ngươi đúng không?

Đại công công ngẩn người, cười khổ nói:

- Có thể nói là vậy.

Lý Nhị nín thở ngưng thần, khí hải trầm xuống, nhẹ nhàng bước ra một bước, lần đầu tiên bày ra một thế quyền cổ xưa.

Một thân quyền ý như năm tháng xa xăm, dũng mãnh vô song.

Đại công công đã rơi xuống cảnh giới thứ tám ngạc nhiên trừng mắt. Mây mù bao phủ cả kinh thành bắt đầu buông xuống. Trong kinh thành, tất cả luyện khí sĩ năm cảnh giới trung và võ phu thuần túy trên cảnh giới thứ sáu đều cảm nhận được rõ ràng, khí tức lưu chuyển bắt đầu đình trệ không thông suốt.

- --------

Có một vị tiên sinh kể chuyện ít danh tiếng lộ vẻ kinh ngạc, do dự một lúc, vẫn quyết định bỏ thẻ gỗ trên tay xuống, cáo lỗi một tiếng, không để ý đến người nghe mắng chửi. Ông ta rời khỏi lều kể chuyện tạm thời được dựng lên, ngẩng đầu nhìn về hướng hoàng cung, tâm tình hơi nặng nề.

Thiếu nữ phụ trách đánh đàn tỳ bà cho tiên sinh kể chuyện đi tới bên cạnh ông ta, nhẹ giọng hỏi:

- Sư phụ, sao rồi?

Tiên sinh kể chuyện nói:

- Có võ phu cảnh giới thứ chín xông vào hoàng cung Đại Tùy ta, e rằng sư phụ phải đi xem thử.

Thiếu nữ ôm tỳ bà vào lòng, nghiêng đầu hồn nhiên nói:

- Sư phụ, ngài đường đường là đại tu sĩ cảnh giới thứ mười một, hơn nữa còn là cung phụng đứng đầu Đại Tùy chúng ta, có thể không bị trận pháp hộ thành trói buộc. Dùng mười một đánh tám đúng là xấu hổ.

Tiên sinh kể chuyện lưng hơi còng thở dài nói:

- Ai nói nhất định là mười một đánh tám? Lỡ may người nọ thật sự phá vỡ giới hạn, trận pháp hạn chế sẽ không tồn tại nữa. Cộng thêm cảnh giới của sư phụ tuy là mười một, nhưng không phải là kiếm tu và Binh gia tinh thông chém giết. Trước giờ ta vốn không giỏi chém giết, đây mới là điểm phiền toái nhất.

Vẻ mặt thiếu nữ hoảng hốt, run giọng nói:

- Vậy sư phụ ngài nhất định phải cẩn thận!

Tiên sinh kể chuyện “ừ” một tiếng, khẽ giậm chân, lập tức bụi bặm bốc lên che phủ trời đất. Đợi đến khi bụi bặm tan đi, đã không thấy bóng dáng ông ta nữa.

- --------

Lý Nhị từng bước đạp giữa hư không, thân hình vạm vỡ lại xuất hiện trên quảng trường Vũ Anh điện. Đầu tiên là từ cảnh giới thứ tám đỉnh cao phá vỡ vách chắn đại đạo vô hình trong trời đất, trở lại cảnh giới thứ chín, sau đó lại tăng đến cảnh giới thứ chín đỉnh cao.

Cuối cùng ông ta nhắm mắt lại, chậm rãi đánh ra một quyền, nhẹ giọng nói:

- Tránh ra cho ta!

Chung quanh giống như có vô số xiềng xích đồng thời bị đứt, hư không bên cạnh Lý Nhị xuất hiện những khe hở đen kịt đan xen vào nhau. Dùng ông ta làm trung tâm, gió mạnh nổi lên bốn phía, cuốn lên vô số gạch đá bụi đất.

Trên quảng trường Vũ Anh điện, đất bằng nổi gió lốc.

Lý Nhị thu hồi thế quyền, dừng tay đứng yên, gió lốc cao đến tận trời kia cũng trong nháy mắt tiêu tan.

Người đàn ông thấp bé đứng sừng sững giữa quảng trường, mở mắt ra, sau đó hạ thấp giọng đến mức không thể nghe thấy:

- Cảnh giới thứ mười cảm giác thật là thoải mái, mùi vị còn ngon hơn ăn đùi gà còn thừa của con trai.

Hoàng đế Đại Tùy đang đứng dưới mái hiên chờ đợi tin tức, bỗng thấy Mao Tiểu Đông bước nhanh tới, lớn tiếng nói với mình:

- Bệ hạ có thể dừng tay rồi.

Bên cạnh có gió mát thổi qua, tiên sinh kể chuyện thân hình lom khom cũng đến bên cạnh hoàng đế, thở dài nhẹ giọng nói:

- Nếu đánh tiếp nữa, trừ khi không tiếc hủy đi nửa kinh thành.

Hồ nước nội tâm của hoàng đế Đại Tùy lại có sóng gợn, giọng nói lo lắng không yên của đại công công truyền đến: “Người nọ lại mượn cơ hội đột phá cảnh giới, bước vào cảnh giới thứ mười của võ đạo. Bệ hạ quyết không thể dùng cứng chọi cứng nữa.”

Hoàng đế Đại Tùy cũng không hoảng hốt, chỉ cảm khái nói: 

- Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng quang cảnh ở Vũ Anh điện nhất định rất hoành tráng.

Ông ta xoay người cung kính chắp tay thi lễ với vị tiên sinh kể chuyện kia, nói:

- Xin lão tổ ra mặt mời người nọ đến đây.

Mao Tiểu Đông sải bước đến gần, khuyên nhủ: 

- Bệ hạ, để ta đi thì tốt hơn. Người nọ là phụ thân của một đứa trẻ ở thư viện chúng ta, nghe nói con trai hắn bị người khác ức hiếp rất thảm, cho nên mới giận không kìm được, muốn tới hoàng cung nói đạo lý với bệ hạ. Lúc đầu bệ hạ không muốn gặp, bây giờ người ta đã bị ép đột phá cảnh giới, trở thành đại tông sư điểm cuối thứ ba của Đông Bảo Bình Châu, khí thế đang lúc cao nhất, chưa chắc đã đồng ý dừng tay.

Hoàng đế Đại Tùy cười nói: 

- Vậy làm phiền Mao lão đi một chuyến. Quả nhân sẽ chờ ở phòng dưỡng tâm.

Đợi Mao Tiểu Đông rời đi, tiên sinh kể chuyện mới nhẹ giọng nói:

- Hành động lần này hợp lý nhưng không hợp tình, là ngươi sai.

Hoàng đế Đại Tùy gật đầu nói: 

- Chuyện này là do vãn bối sai trước, sóng gió trước đó cũng là Đại Tùy sai trước, hai cái sai gộp lại... Lão tổ tông, lần này hơi khó giải quyết.

Tiên sinh kể chuyện mỉm cười nói:

- Việc đã đến nước này, ngươi cứ thành tâm nhận sai, hoặc là đánh với hắn tới cùng. Đương nhiên là phải tốn sức, nhưng cũng đỡ lo, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.

Hoàng đế Đại Tùy hiểu ngầm cười nói:

- Vẫn là lão tổ tông suy nghĩ thấu đáo.

Tiên sinh kể chuyện vỗ vai hoàng đế Đại Tùy, an ủi:

- Ngồi ghế rồng mặc long bào, gánh vác cả giang sơn, khó tránh khỏi có một số chuyện sai lầm. Nếu ta ngồi trên vị trí của ngươi chưa chắc đã làm được tốt hơn. Ngươi không cần tự trách, ban đầu ta bỏ qua ý kiến của mọi người, chọn ngươi làm người kế thừa đế vị, đến nay vẫn cảm thấy rất đúng.

Hoàng đế Đại Tùy đứng trên hành lang dưới mái hiên bên ngoài phòng dưỡng tâm, sau khi chờ một lúc lâu ngoài dự đoán, mới nhìn thấy Mao Tiểu Đông cùng một người đàn ông dung mạo bình thường sải bước đi tới.

Mao Tiểu Đông nở một nụ cười khác thường, nói: 

- Bệ hạ, hắn tên là Lý Nhị, là phụ thân của học sinh Lý Hòe ở thư viện Sơn Nhai. Hắn khăng khăng muốn đi bộ tới gặp bệ hạ, bảo rằng bay tới bay lui trong nhà người khác, không phải là thái độ nên có khi nói đạo lý với người khác.

Hoàng đế Đại Tùy dở khóc dở cười. Tiên sinh kể chuyện vẫn luôn căng thẳng thì giống như trút được gánh nặng.

Bốn người cùng đi vào phòng dưỡng tâm, lần lượt ngồi xuống.

Lý Nhị mở miệng nói:

- Muốn gặp bệ hạ thật không dễ dàng.

Trong nháy mắt bầu không khí trở nên nghiêm túc. Hoàng đế Đại Tùy cũng không biết nên trả lời thế nào.

May mà Lý Nhị đã đi thẳng vào vấn đề: 

- Người ức hiếp con ta có năm sáu gia tộc lớn, bao gồm thượng trụ quốc Hàn gia, Nam Khê Sở gia, Hoài Viễn hầu phủ. Xin bệ hạ bảo lão tổ tông của những gia tộc này rời núi, Lý Nhị ta sẽ lần lượt đánh với bọn họ một trận. Nếu bọn họ cảm thấy ta ức hiếp người khác, không sao, bọn họ cứ lên đài một lượt, pháp bảo binh khí gì đó có thể mượn bạn bè nhiều một chút. Chỉ là cần phiền bệ hạ tìm một nơi rộng lớn yên tĩnh ở kinh thành, để hai bên chúng ta thoải mái đánh nhau. Nếu thật sự không được thì ra ngoài kinh thành cũng không sao.

Mao Tiểu Đông thiếu chút nữa đã bật cười trên nỗi đau của người khác.

Tiên sinh kể chuyện trừng mắt nhìn ông ta một cái, ông ta cũng liếc mắt nhìn lại đối phương.

Hoàng đế Đại Tùy trợn mắt há mồm, nhẹ giọng hỏi:

- Còn phải đánh một trận nữa mới được sao?

Lý Nhị phiền muộn nói:

- Ta tới đây vốn không phải là để đánh nhau với ngài, chỉ là hoàng đế ngài không muốn lộ diện, cho nên ta mới phải đánh. Người mà ta thật sự muốn đánh, đó là những kẻ đã ức hiếp con ta. Trẻ con đánh nhau là chuyện bình thường, nếu chỉ có vậy, cho dù Lý Hòe bị bạn cùng lứa trong ký túc xá hợp sức đánh, người làm cha như ta dù có đau xót cho con trai cũng sẽ không nói gì. Nhưng nào có ai vênh váo kiêu ngạo như vậy, ỷ vào gia thế nên cảm thấy có thể ức hiếp người khác, đã không xin lỗi mà ngay cả đồ vật bị trộm cũng không trả lại?

Nói đến đây, Lý Nhị sầm mặt nói:

- Nếu Đại Tùy các ngươi cảm thấy đạo lý ở bên phía mình, vậy chúng ta cứ tiếp tục đánh. Ta biết Đại Tùy các ngươi cơ sở vững chắc, không sợ tiêu hao. Nhưng Lý Nhị ta lại cảm thấy kỳ quái, nếu quan viên Đại Tùy đều là loại người như vậy, sau này Lý Hòe con ta đọc sách ở đây có thể học được cái gì?

Ông ta nhìn sang tiên sinh kể chuyện:

- Lão tiên sinh, ngài xem như là một người biết đánh nhau, còn cái gã mặc y phục màu đỏ ban nãy chỉ tính là một nửa thôi.

Tiên sinh kể chuyện đang uống trà, thiếu chút nữa bị sặc.

Hoàng đế Đại Tùy cười nói:

- Vậy thì được, quả nhân có thể chuyển lời cho mấy gia tộc kia, bảo trưởng bối của bọn họ rời núi. Nhưng phía Hoài Viễn hầu phủ có chút vấn đề, Hoài Viễn hầu tuy là hậu duệ của võ tướng khai quốc có công trạng, nhưng lão tổ trong gia tộc đã sớm qua đời, bản thân hắn chỉ là một người bình thường, còn không tính là võ phu.

Lý Nhị hiển nhiên đã sớm lường trước chuyện này:

- Vậy hãy bảo Hoài Viễn hầu kia bỏ tiền mời một người, ta không tính toán chuyện này.

Hoàng đế Đại Tùy hỏi:

- Có cần những gia tộc kia công khai xin lỗi Lý Hòe không?

Lý Nhị lắc đầu nói:

- Một đám đại lão gia xin lỗi một đứa trẻ thì còn ra thể thống gì, không cần, hơn nữa ta cũng muốn con mình được an tĩnh đọc sách ở thư viện Sơn Nhai. Ta chẳng qua là nhìn không quen tác phong hành sự của những gia tộc kia, sau khi đánh rồi tự nhiên sẽ có lớp già về nhà giáo huấn lớp trẻ, như vậy là đủ rồi.

Hoàng đế Đại Tùy khẽ thở phào một hơi:

- Lý Nhị tiên sinh quả thật thông tình đạt lý, sớm biết như vậy thì quả nhân đã ra gặp mặt ngài.

Lý Nhị vội vàng khoát tay: 

- Ta chẳng phải là tiên sinh gì cả, Mao lão mới phải. Hai vị lão sư trong thư viện truyền dạy học vấn cho Lý Hòe, còn chủ động trò chuyện với một nhà bốn người chúng ta hơn nửa ngày, có thể xem là tiên sinh thật sự. Có thể khách sáo với bất cứ sai, đó mới là người đọc sách.

Mao Tiểu Đông mỉm cười không nói gì, lần này thể diện đúng là lớn hơn trời rồi.

Tiên sinh kể chuyện nghe đến đây, cuối cùng cười nói:

- Lần này xem như không đánh thì không quen biết. Lý Hòe có một người cha biết nói đạo lý như ngươi, lại đi học ở kinh thành Đại Tùy, đều là may mắn của Đại Tùy chúng ta.

Lý Nhị nói giọng ồm ồm:

- Ta sẽ không nói lời khách sáo, dù sao hôm nay ta sẽ chờ ở đây, chờ người của những gia tộc kia đi ra đánh một trận. Bệ hạ, trước đó phải nói rõ, ta phải trở về thư viện sớm một chút, bảo những người kia đừng cố ý kéo dài, nếu không đừng trách ta tìm tới từng nhà.

Hoàng đế Đại Tùy liếc Mao Tiểu Đông một cái, đứng dậy nói: 

- Quả nhân sẽ đi bảo người chuyển lời ngay.

Mao Tiểu Đông theo sát phía sau rời khỏi phòng dưỡng tâm, để lại Lý Nhị và tiên sinh kể chuyện.

Hoàng đế Đại Tùy hơi lo lắng, cùng với Mao Tiểu Đông sánh vai đi trên hành lang: 

- Mao lão bảo ta nên làm thế nào?

Mao Tiểu Đông cười nói:

- Rất đơn giản, bảo những người có thể quyết định trong các gia tộc kia, bất kể có biết đánh nhau hay không, toàn bộ đều vào cung, sau đó đứng yên trước mặt Lý Nhị. Bọn họ chỉ cần cúi đầu nhận sai, ra vẻ đáng thương bị đánh cũng sẽ không đánh trả, chuyện này sẽ xem như qua được. Bệ hạ cứ yên một trăm cái tâm, với tính tình thật thà chất phác của Lý Nhị, chắc chắn sẽ không ra tay.

Hoàng đế Đại Tùy dừng bước, thẹn quá hóa giận nói:

- Mao lão, ngài nói thật đi, có phải ngài đang chờ xem trò cười của quả nhân hôm nay không?

Mao Tiểu Đông cười lớn lắc đầu: 

- Thật không dám giấu, ta cũng không biết Lý Hòe có một người cha như vậy. Sớm biết thì ta đã vào cung diện thánh lâu rồi, nào lại để xảy ra náo loạn lớn như vậy. Lỡ may sau này bệ hạ giận lây cả thư viện thì lợi bất cập hại.

Hoàng đế Đại Tùy vừa bực vừa buồn cười nói:

- Giận lây cái rắm, quả nhân dám sao?

Mao Tiểu Đông đột nhiên ngưng cười, nhỏ giọng nhắc nhở:

- Bệ hạ, trước mắt tuy là chuyện xấu tổn hại mặt mũi, nhưng về lâu dài sẽ là một chuyện tốt.

Hoàng đế Đại Tùy cười nói:

- Quả nhân cũng không hồ đồ như vậy.

Mao Tiểu Đông trêu chọc:

- Nếu bệ hạ thật sự hồ đồ, ta nào dám dẫn theo đám học sinh tới Đại Tùy.

Hoàng đế Đại Tùy gọi người hầu trong cung chuyển lời, sau đó lại hỏi:

- Lần này Lý Nhị đồng ý chạm đến thì dừng, là nhờ cẩm nang diệu kế của Mao lão và công lao của hai vị thấy giáo của Lý Hòe. Quả nhân và Mao lão không cần khách sáo, còn hai vị thầy giáo kia, có cần quả nhân bảo Lễ bộ khen ngợi không?

Vẻ mặt Mao Tiểu Đông nghiêm túc, từ chối:

- Không cần.

Hoàng đế Đại Tùy nghi hoặc hỏi:

- Vì sao?

Mao Tiểu Đông trầm giọng nói:

- Bệ hạ nên biết một chuyện, đây là học vấn thật sự của thư viện Sơn Nhai ta, đâu cần Đại Tùy phải ra sức ngợi khen? Sau này mười năm trăm năm, thư viện Sơn Nhai ta vẫn sẽ truyền đạo giảng dạy như vậy, giáo dục con người, bồi dưỡng cho Đại Tùy, che chở nhân tài đọc sách thật sự.

Hoàng đế Đại Tùy rung động, giống như lần đầu tiên quen biết ông lão cao lớn trước mắt, một chút khúc mắc tâm tính đế vương trong lòng cuối cùng đã bị quét sạch. Ông ta lùi lại một bước, lần thứ hai trong ngày chắp tay thi lễ: 

- Trẫm vì xã tắc Đại Tùy cảm ơn thư viện Sơn Nhai trước!

Mao Tiểu Đông không tránh né, giống như muốn vượt quyền, đường hoàng tiếp nhận tạ lễ long trọng của một vị quân chủ, nghiêm mặt nói: 

- Mao Tiểu Đông thay mặt thư viện Sơn Nhai xin nhận.

- --------

Lúc Lý Nhị rời khỏi hoàng cung, cùng với Mao Tiểu Đông đi trong hành lang bí mật kia, luôn cảm thấy mình đã bị ông lão bên cạnh tính kế, phiền muộn không vui.

Mao Tiểu Đông cười nói:

- Nhận sai là được rồi, ngươi thật sự muốn đánh cho bọn họ nằm ngang rời khỏi hoàng cung sao? Sau này con trai của ngươi còn phải đi học lâu dài ở thư viện kinh thành, thường xuyên gặp mặt nhau. Hôm nay đã khiến bọn họ tự nhận đuối lý, cộng thêm hoàng đế Đại Tùy cũng cảm thấy thiếu Lý Nhị ngươi một nhân tình lớn, không phải rất tốt sao?

Lý Nhị thở dài:

- Ta luôn cảm thấy những kẻ này sẽ không nhớ lâu. Ta cũng không thể ở lại thư viện, sau này xin Mao lão ngài chiếu cố bọn Lý Hòe nhiều hơn.

Mao Tiểu Đông gật đầu nói: 

- Đương nhiên. Hơn nữa không phải còn có lão tổ họ Cao quận Dực Dương kia sao?

Tiên sinh kể chuyện bỗng hiện thân trong hành lang, gật đầu cười nói: 

- Đúng vậy. Lần này Lý Nhị ngươi chủ động nhượng bộ, Đại Tùy đương nhiên sẽ thể hiện thành ý tương đương.

Lý Nhị gật đầu:

- Hi vọng như thế.

Mao Tiểu Đông cười hỏi:

- Lý Nhị, ngươi ở động tiên Ly Châu đã là võ phu cảnh giới thứ chín, sao còn sống một cách khó khăn nghèo khổ như vậy? Hôm nay đã bước vào cảnh giới thứ mười, là một trong ba người đứng đầu võ đạo ở Đông Bảo Bình Châu, hơn nữa chiến lực chắc chắn còn trên Tống Trường Kính. Ngươi không muốn nói với người trong nhà à? Dù sao cũng nên để bọn họ có cuộc sống tốt lành.

Lý Nhị lắc đầu nói:

- À, cho vợ ta đeo vàng đeo bạc, cho Lý Liễu một đống son phấn, cho Lý Hòe mỗi ngày ăn thịt cá, thật sự là tốt với bọn họ sao? Ta cảm thấy không phải.

Mao Tiểu Đông trêu chọc: 

- Biết đâu bọn họ cảm thấy như vậy thì sao?

Lý Nhị vẫn lắc đầu:

- Có người không cho ta làm thế, hơn nữa chính ta cũng cảm thấy đúng đắn. Trước kia ở trong trấn nhỏ, nếu những thân thích ở nhà vợ ta biết được gốc gác của ta, vậy còn không làm đủ chuyện xấu sao? Đến lúc đó ta phải làm gì? Đánh chết bọn họ, hay là nói đạo lý với bọn họ? Người ta sẽ nghe sao? Còn không phải là nói một đàng làm một nẻo. Cuối cùng chắc chắn chỉ có vợ ta là thương tâm nhất, nhà mình và nhà mẹ đều khó đối xử. Đương nhiên khi ở trong động tiên Ly Châu, gia cảnh có tốt cũng chẳng có tác dụng gì.

Sau khi Lý Nhị hoàn toàn thu liễm khí thế, lại trở về dáng vẻ co đầu rụt cổ, còn không bằng đàn ông bình thường. Nhưng mặt mày ông ta lại tươi như hoa, không còn vẻ ủ rũ hèn nhát như lúc ở trấn nhỏ:

- Mặc dù vẫn luôn ở trong địa phương lớn bằng cái rắm, nhưng ta vẫn hiểu được chút đạo lý này. Người một nhà an an ổn ổn, không ai bị đói, con cái và vợ muốn ăn thịt thì được ăn thịt, lúc ta thèm cũng có thể uống một ngụm rượu, như vậy đã rất tốt rồi.

Lý Nhị nhìn về phong cảnh kinh thành bên ngoài hành lang, có một câu để ở trong lòng không nói ra: “Cho dù ta thật sự là một kẻ khiếp nhược, nhưng hôm nay trong lòng con trai, Lý Nhị ta đã là một người cha không tệ, không làm nó mất mặt. Các ngươi có biết Lý Nhị ta vui đến thế nào không?”

Vừa nghĩ đến đây, Lý Nhị liền cáo từ một tiếng, nhoáng lên rồi biến mất, vội vàng chạy về núi Đông Hoa.

Ngoại trừ nhớ người nhà, còn có một chuyện liên quan đến con trai, hôm nay ông ta có thể ra tay rồi.

Mao Tiểu Đông thở dài nói:

- Lý Nhị xem như là sống khôn ngoan, rất nhiều người thông minh nhưng lại kém xa hắn.

Tiên sinh kể chuyện cười nói:

- Võ phu cảnh giới thứ mười chưa tới sáu mươi tuổi, làm sao có thể là kẻ ngu dốt?

Sau đó ông ta lại thổn thức nói:

- Nhưng hiện giờ xem ra, phiên vương Đại Ly Tống Trường Kính là người có chiến lực yếu nhất trong ba người, lại có hị vọng đạt đến cảnh giới kia nhất, không chỉ là do hắn trẻ tuổi.

Mao Tiểu Đông gật đầu nói:

- Tâm tính võ đạo của Tống Trường Kính rất tốt, còn đáng sợ hơn tuổi tác.

Tiên sinh kể chuyện cười hỏi:

- Ngươi nói xem, sau khi người nọ dùng tư thế nghiền ép tuyệt đối xuất hiện ở hoàng cung Đại Ly, Tống Trường Kính có dám thề chết không lùi?

Mao Tiểu Đông cười hỏi ngược lại:

- Ngươi muốn hỏi lầu phi kiếm Bạch Ngọc Kinh của Đại Ly rốt cuộc là thật hay giả đúng không?

Hai lão cáo già xem như đã sống thành tinh, sánh vai bước đi, ánh mắt không hề nhìn nhau.

- --------

Lúc Lý Nhị trở lại nơi ở, đám người vợ ông ta đang dùng cơm.

Lâm Thủ Nhất mang tới hai hộp thức ăn lớn, trải đầy một bàn. Phu nhân và Lý Hòe ngồi trên một cái ghế dài, Lý Liễu và Lâm Thủ Nhất ngồi đối diện nhau, còn một cái ghế để lại cho Lý Nhị chậm chạp chưa về.

Lý Nhị hai tay trống trơn đi tới cửa, mới nhớ đã quên mua ít đồ. Bởi vì có Lâm Thủ Nhất ở đây, phu nhân chỉ ném một ánh mắt “lát nữa sẽ tính sổ với ông”.

Sau khi Lý Nhị xoa tay ngồi xuống, phát hiện còn có một vò rượu, bèn nhìn Lâm Thủ Nhất hỏi:

- Hay là cùng uống một chút nhé?

Lâm Thủ Nhất do dự một thoáng, gật đầu nói: 

- Tửu lượng của cháu không tốt, uống với chú Lý một chút thôi.

Lý Nhị nhếch miệng cười nói:

- Tửu lượng không tốt sao được.

Phu nhân tức giận nói:

- Làm sao không được? Trong nhà có một bợm nhậu còn chưa đủ à?

Lâm Thủ Nhất là một người thông minh, lập tức run tay, thiếu chút nữa làm rơi chén trắng lớn đang chờ rót rượu xuống mặt bàn. Thiếu niên lạnh lùng ngày thường nói năng thận trọng, lúc này lại cười đến không khép miệng được.

Lý Nhị cũng bị phu nhân dọa đến run cầm cập, thiếu chút nữa không cầm chắc vò rượu.

Lý Hòe ra sức gặm đùi gà lớn béo ngậy, nói hàm hồ không rõ: 

- Cha, ngày mai con sẽ xuống chân núi giúp cha mua một vò rượu ngon. Tiền thì con và Lâm Thủ Nhất sẽ mượn, sau này bảo Trần Bình An giúp con trả trước. Cha cứ việc uống.

Lý Nhị tươi cười rạng rỡ, “ài” một tiếng, giống như từ chỗ con trai lấy được một thánh chỉ khai ân. Phụng chỉ uống rượu, ở trước mặt vợ cũng không cần lo lắng.

Phu nhân nói chuyện với con trai luôn rất ôn hòa:

- Rượu có thể mua, nhưng mua loại rẻ nhất là được rồi. Cho cha con uống rượu ngon là lãng phí tiền bạc.

Lý Nhị rót hơn nửa chén rượu cho Lâm Thủ Nhất, lại rót cho mình một chén, gật đầu cười nói:

- Đúng đúng, rẻ là được rồi, không cần rượu ngon.

Lý Hòe trợn mắt nói:

- Mẹ, người quản trời quản đất như vậy, không sợ một ngày nào đó cha chạy theo hồ ly tinh sao?

Phu nhân ném một ánh mắt quyến rũ về phía người đàn ông ngồi ở đối diện, ẩn giấu sát ý:

- Ông ta dám? Hơn nữa cũng phải có người đồng ý mới được, đúng không?

Lý Nhị vội vàng uống một ngụm rượu lớn, gật đầu nói:

- Phải phải phải, không ai đồng ý.

Phu nhân vỗ bàn một cái:

- Không ai đồng ý là một chuyện, trong lòng có suy nghĩ lệch lạc hay không lại là chuyện khác. Nói! Có hay không?

Lý Nhị lập tức để chén trắng lớn xuống, thẳng lưng đảm bảo:

- Tuyệt đối không có!

Sau đó phu nhân liếc nhìn Lâm Thủ Nhất ngồi ngay ngắn uống rượu, lại mỉm cười nói với con gái mình:

- Liễu nhi, sau này phải tìm một người trung thực để gả, biết không? Như vậy mới không bị khi dễ.

Lý Liễu khẽ gật đầu, vẫn luôn cười mà không nói gi, chỉ cúi người gắp cho Lý Hòe một miếng cá đã bỏ xương.

Lâm Thủ Nhất chỉ dám dùng khóe mắt lén nhìn cô, rượu mới uống một ngụm nhỏ đã cảm thấy say khướt ngơ ngẩn, giống như nhìn thấy tranh cuộn núi sông đẹp nhất thế gian. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.