Kiếm Lai

Chương 249: Lầu Trấn Kiếm



Trong mắt Trĩ Khuê ở cách một bức tường, Trần Bình An ngồi trên ghế đẩu nhỏ lắc lư giống như đang ngủ gật. Nhưng trong cảm giác của Tào Tuấn, thần hồn của Trần Bình An đang rung động kịch liệt, giống như một con thuyền nhỏ trong nước sông cuồn cuộn, tùy thời có thể bị lật.

Hồ ly đỏ rực đứng trên vai Tào Tuấn trêu chọc:

- Mặc dù không biết lai lịch của phôi kiếm kia, nhưng có thể xác định cấp bậc rất cao, ngay cả ta cũng thèm thuồng. Ngươi chỉ mới chịu thiệt một chút đã từ bỏ rồi sao? Đây không giống như phong cách hành sự của Tào Tuấn ngươi.

Tào Tuấn ném vỏ hạt dưa sang nhà bên cạnh, lắc đầu nói:

- Không cướp nữa. Lão Tào nói đúng, sắp tới nên tĩnh chứ không nên động. Thứ thuộc về ngươi thì sẽ là của ngươi, thứ không thuộc về ngươi thì sẽ không phải của ngươi. Không còn mạng thì tất cả đều phí công.

Hồ ly đỏ rực mê hoặc lòng người:

- Quá tam ba bận, còn một cơ hội nữa, cứ liều một phen. Ngựa phải ăn cỏ ban đêm thì mới mập, người phải có tiền bất chính thì mới giàu. Năm xưa Tào Tuấn ngươi đã vấp ngã, hồ nước nội tâm bị người ta bị khuấy thành một đống bùn, khiến cho tu vi của ngươi gặp trở ngại. Nếu hôm nay vẫn làm theo lẽ thường thì sao có thể thành đại sự?

Tào Tuấn im lặng không nói gì, chỉ cúi đầu cắn hạt dưa, ánh mắt buồn bã.

Từ khi hắn ra đời đã có danh tiếng, vốn là mầm mống kiếm tiên trăm năm mới gặp của Nam Bà Sa Châu. Trong hồ nước nội tâm bẩm sinh hình thành từng luồng kiếm khí thuần túy, giống như hoa sen đầy hồ chỉ chờ một ngày nở rộ. Nhưng sau đó gặp phải biến cố, bị một vị cường giả đỉnh cao đánh nát hồ nước nội tâm, kiếm khí điêu linh, sa sút thành sen khô. Từ đó đã biến thành trò cười cho cả Nam Bà Sa Châu. Những thiên tài kiếm đạo cùng thế hệ năm xưa bị hắn bỏ xa, hôm nay đều lần lượt vượt qua hắn.

Hồ ly đỏ rực thở dài một tiếng, dùng chân xoa xoa đầu Tào Tuấn:

- Đứa trẻ đáng thương. Căn cơ kiếm đạo vỡ nát, tiền đồ bị hủy, nhiều năm như vậy ngay cả chí khí đấu với ông trời cũng đã mất rồi.

Tào Tuấn hơi ngạc nhiên, quay đầu nhìn sang nhà bên cạnh:

- Tâm tính của tên này không tệ, lúc trước lại không nhìn ra. Hắn đã tìm được đường lối phù hợp với mình rồi.

Đối với thần tiên trên núi thấy nhiều hiểu rộng, rất nhiều chuyện trên thế gian vốn không có gì ghê gớm, nhưng sẽ cảm thấy thú vị.

Hồ ly đỏ rực cũng hơi ngạc nhiên, nhảy lên đầu Tào Tuấn, rướn cổ nhìn qua, tập trung quan sát cảnh tượng thiếu niên và phôi kiếm trong cơ thể đối đầu, nhẹ giọng nói:

- Ừ, giống như cọc buộc ngựa của Phật gia, giúp cột thuyền nhỏ thần hồn của thiếu niên vào một mỏ neo. Thiếu niên này thân thể rách nát, may may vá vá, có thể đi đến bước này thật không dễ dàng, nhưng muốn hàng phục phôi kiếm kia thì vẫn chưa đủ. Tào Tuấn, trước khi ngươi bị người ta hãm hại thì quá thuận lợi, sau đó lại quá gập ghềnh, không chừng trải nghiệm hôm nay của thiếu niên kia sẽ gợi ý cho ngươi trên đường tu hành...

Tào Tuấn ngưng cười, sắc mặt nghiêm túc.

Tu hành, thiên phú lớn nhỏ giống như cái chén mà tổ sư gia cho cơm ăn. Có một số người chén rất lớn, nhưng nếu cơm bên trong quá ít thì sẽ ăn không no, thành tựu dĩ nhiên có hạn. Trên đường đi xa này, từ Nam Bà Sa Châu tráng lệ chạy tới Đông Bảo Bình Châu mọi rợ, Tào Tuấn đã thu được khá nhiều lợi ích.

Trong quá trình đọ sức với phôi kiếm, tâm trí Trần Bình An vững chắc, lại có mỏ neo giúp giữ yên trong nước, không đến mức khiến thần hồn theo sóng trôi đi. Nhưng tinh khí thần của phôi kiếm kia thật sự quá mạnh, khí thế dào dạt, va chạm lung tung, phong cách thô bạo giống như một người sức lớn có thể chiến thắng mười người biết võ.

Hồ ly đỏ rực xoa chân, cười trên nỗi đau của người khác:

- Sắp thua rồi, thật là thảm, không chừng phải nằm trên giường bệnh mười ngày nửa tháng. Phôi kiếm kia rõ ràng vừa mới sinh ra linh tính, không biết vận dụng thiên phú thần thông ẩn chứa bên trong, nếu không thiếu niên kia đã không thể chống đỡ đến lúc này.

Mặc dù tu vi Tào Tuấn không bằng hồ ly trên đầu, nhưng không phải người trong nghề thì không biết tình hình nghề đó. Hắn là kiếm tu đã từng có hi vọng lên đỉnh, tự có ánh mắt độc đáo của mình, lại nói:

- Chưa chắc.

Hồ ly đỏ rực ngạc nhiên nói:

- Ấy? Trong cơ thể thiếu niên kia có ba thành phủ thật cao, chẳng lẽ còn là một mầm mống kiếm tu không tệ? Không đúng, không đúng, chắc là lớn lên mới khai quật được, nhưng lại không có dấu vết đào bới... Thật là bạo tay, chẳng trách lại khiến ta nhìn lầm.

“Thành phủ thâm trầm” (bụng dạ thâm trầm) phần nhiều là cách nói của thế tục, hình dung một người mưu tính sâu xa, hơi mang nghĩa xấu. Nhưng trên núi lại là lời khen ngợi, khiếu huyệt giống như thành trì phủ đệ, dĩ nhiên là càng cao càng lớn thì càng tráng lệ.

Hồ ly đỏ rực khẽ thở dài:

- Một thiếu niên không nổi bật cũng có nội tình không thể xem thường như vậy. Tào Tuấn, ngươi vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời lão rùa già đi, sắp tới đừng gây chuyện nữa. Động tiên Ly Châu tan vỡ này tuy là đạo trường xây dựng trong vỏ ốc, nhưng là nơi rồng nằm hổ phục, cũng không nên quá ngông cuồng.

Tào Tuấn gật đầu:

- Là phải cúp đuôi làm người.

Hồ ly đỏ rực tức giận dùng một chân giẫm xuống đầu Tào Tuấn:

- Đồ rùa con lấy oán báo ơn, có lòng tốt nhắc nhở ngươi, sao ngươi còn mắng người!

Khí tức của Trần Bình An dần dần ổn định lại. Phôi kiếm đang chiếm ưu thế chẳng biết vì sao lại đột nhiên khua chiêng thu binh, an tĩnh bơi lội trong một kinh huyệt nguy nga.

Tào Tuấn không nhìn lén cảnh tượng bên kia nữa, ranh mãnh cười nói:

- Nghe nói ngươi có một em gái tên là Thanh Anh, cũng là một trong số lão tổ hồ tộc giống như ngươi, có hi vọng mọc ra cái đuôi thứ chín. Lão Tào thèm thuồng dung mạo xinh đẹp của cô ta đã nhiều năm rồi. Thật sự đẹp lắm sao?

Hồ ly đỏ rực nhấc cái đuôi của mình lên, dùng làm quạt nhẹ nhàng phe phẩy gió mát, nhe răng nói:

- Xinh đẹp cái rắm, mặt giống như người chết, từ nhỏ đã không thích cười. Lại còn mắt cao hơn đầu, vừa nhìn đã biết là không có phúc khí. Với ánh mắt của lão rùa già kia, cho dù là một con heo nái, chỉ cần mông to thì đều cảm thấy đẹp như tiên nữ.

Tào Tuấn do dự một thoáng, nhẹ giọng hỏi:

- Nghe nói cô ta đã quanh quẩn ở gần lầu Hùng Trấn kia trăm năm, chẳng lẽ muốn trở thành thị thiếp của người kia?

Lầu Trấn Hải sừng sững ở ven bờ biển nam của Nam Bà Sa Châu, mà họ Tào vừa khéo là một trong số người giữ cửa, cho nên Tào Tuấn biết được rất nhiều nội tình.

Hồ ly đỏ rực bỏ đuôi xuống, ôm bụng cười lớn, giống như nghe được chuyện buồn cười nhất trên đời:

- Bạch lão gia vừa ý nó? Bạch lão gia là một trong số vua của đại yêu sống lâu nhất trên đời, đã từng đi khắp ngóc nghách của hai thế giới. Có loại phụ nữ nào mà ông ta chưa từng nhìn thấy, sẽ vừa ý một con hồ ly nhỏ không có gì đặc biệt sao?

Giọng nói của hồ ly đỏ rực trầm thấp:

- Thánh nhân tam giáo đối xử bất công với Bạch lão gia chúng ta, rõ ràng Bạch lão gia giúp...

Tào Hi ở trong nhà bỗng quát lớn:

- Con mụ thối, muốn chết à? Còn không câm miệng!

Hồ ly đỏ rực đột nhiên hoàn hồn, tự biết đã lỡ lời, bèn ngẩng đầu nhìn lên trời, hai tay chắp trước ngực, cúi người khom lưng giống như đang thành kính chắp tay xin lỗi.

- Hai mươi chữ, ngoan ngoãn chịu phạt đi!

Tào Hi liên tiếp thi triển hai mươi luồng kiếm khí sắc bén. Hồ ly đỏ rực lại không né tránh.

Đến khi Tào Tuấn hai tay ôm hồ ly đỏ rực thoi thóp trở vào nhà, Tào Hi vẫn chưa nguôi cơn giận, chỉ vào hồ ly mắng như tát nước:

- Muốn tìm chết thì nhảy vào lò kiếm của Nguyễn Cung đi, Nguyễn Cung còn có thể niệm tình ngươi một chút. Đừng ở bên này la lối om sòm, liên lụy họ Tào ta phải chôn theo ngươi! Trời lớn đất lớn, ba vị giáo chủ có thể không để ý, nhưng đệ tử môn sinh dưới trướng bọn họ thì sao? Không nói người khác, chỉ nói chủ nhân của núi Đảo Huyền, chẳng lẽ ngươi không biết tính tình của hắn như thế nào sao? Ngươi đúng là đàn bà phá của!

Hồ ly đỏ rực nghiêng đầu nhất xỉu.

Tào Tuấn nhẹ giọng nói:

- Như vậy là được rồi. Không có nó thì không có Tào Hi ông hôm nay. Có thể làm người xấu kẻ ác, nhưng dù sao cũng phải có một chút lương tâm.

Tào Hi đột nhiên dừng lại, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào đứa cháu không còn tươi cười này, vung tay áo nói:

- Đi nói với thằng nhãi tên là Tào Mậu kia, bảo hắn đừng chấp nhặt với họ Viên nữa. Ánh mắt lớn bằng hạt gạo, chỉ nhìn thấy được mất của triều đình Đại Ly. Một đám rác rưởi, sao không chết quách cho xong! Còn có mặt mũi tới gặp lão tổ, bảo hắn cút đi!

Tào Tuấn ôm hồ ly, sắc mặt hờ hững xoay người rời đi.

Tào Hi một mình ở lại nhà tổ, bắt đầu chậm rãi tản bộ quanh cửa sổ mái nhà.

Năm xưa nơi này có một ông lão bệnh tật, quanh năm suốt tháng nằm trong phòng ánh sáng lờ mờ. Có một gã đàn ông nát rượu bất hiếu, từ sáng đến tối đều đau đầu vì chi phí ma chay sau này. Có một người phụ nữ ngập ngừng ấp úng không có chủ kiến, dậy sớm lần mò trong bóng tối, vừa phải làm việc nhà vừa phải lo ruộng đồng, ba mươi tuổi mà nhìn còn già hơn phụ nữ bốn mươi tuổi trong ngõ Nê Bình.

Khi đó còn có một thiếu niên nghèo khổ tính tình ương bướng, không sợ trời không sợ đất, mỗi ngày đều cười toe toét. Hắn không đọc sách cũng không làm gì cả, chỉ mơ mộng hão huyền, luôn cảm thấy sớm muộn gì có một ngày mình sẽ mua ngôi nhà lớn nhất ở đường Phúc Lộc. Còn như nếu thật sự có một ngày hết khổ, đến lúc đó ông nội và cha mẹ còn sống hay không, thiếu niên chỉ chơi bời lêu lổng và nói chuyện viển vông vốn không nghĩ tới.

Tào Hi đã sớm không còn là thiếu niên, lấy đồng tiền cũ rỉ sét loang lổ kia ra, giơ lên quá đỉnh đầu. Nhìn qua lỗ thủng vuông vắn của đồng tiền, lại nhìn qua cửa sổ mái nhà vuông vức, nhớ đến năm xưa dường như đã có một cuộc đối thoại.

“Mẹ, sau này chờ con phất lên, sẽ để mẹ ngủ trong núi vàng núi bạc.”

“Ài!”

“Mẹ, con nói thật với mẹ mà!”

“Mau cất đồng tiền đi, để cha con nhìn thấy sẽ lấy mất đấy.”

Tào Hi ngừng suy nghĩ, nhìn xung quanh, tự giễu nói:

- Thành tiên rồi, tình cảm cũng không còn nữa.

- --------

Trần Bình An khóa cửa, rời khỏi ngõ Nê Bình, đi đến tiệm Áp Tuế ở ngõ Kỵ Long. Thằng bé áo xanh đang ngồi ở ngưỡng cửa ngẩn người, nhìn thấy Trần Bình An cũng chỉ uể oải gọi một tiếng “lão gia”.

Trần Bình An bước qua ngưỡng cửa, phát hiện cô bé váy hồng đứng trên một chiếc ghế đẩu, vẻ mặt nghiêm túc, đang ở sau quầy tính toán sổ sách trên bàn. Mười ngón tay đánh bàn tính như bươm bướm vờn hoa khiến người ta hoa cả mắt, tiếng lốp đốp giòn giã êm tai. Bên cạnh có mấy phu nhân và thiếu nữ xuất thân trấn nhỏ đứng xem, đầy vẻ kinh ngạc và bội phục.

Đám phu nhân và thiếu nữ tính tình chất phác nhìn thấy bóng dáng của Trần Bình An, đều mỉm cười gọi hắn là “ông chủ Trần”.

Cô bé váy hồng nghe tiếng liền ngẩng đầu lên, nói:

- Lão gia, tôi đang giúp tiệm tính sổ sách, sắp xong rồi.

Trần Bình An mỉm cười gật đầu, đi vòng qua sau quầy, bảo người ta cầm giấy bút tới, bắt đầu viết một phần danh sách tặng quà. Năm xưa hắn xem như ăn cơm mọi nhà để lớn lên, cũng thường xuyên nhận được một ít quần áo cũ mà thiếu niên nhà khác mặc không vừa. Đối với hắn thì mỗi bữa cơm hay mỗi bộ đồ đều là ân tình cứu mạng.

Khi đó hắn đã nói với Nguyễn Tú, sau này chỉ cần mình còn sống, hàng năm đều sẽ đến từng nhà tặng ít quà. Lúc đó Nguyễn Tú còn hỏi tại sao không tặng thêm ít bạc, sẽ thoải mái hơn, còn có thể khiến những người kia cảm tạ. Trần Bình An nói như vậy không được, từ nhỏ hắn đã sống ở tầng dưới chót, cũng đã hiểu biết về lòng người và thế đạo, chỉ là không nói được đạo lý trong sách mà thôi. Chẳng hạn như nên ban ơn vừa phải để người ta không ỷ lại, những chuyện nhìn như vặt vãnh lại thể hiện hiếu tâm thiện tâm nhất.

Vì vậy hắn cẩn thận nói rõ đạo lý nhỏ của mình với Nguyễn Tú. Tại trấn nhỏ này, hoàn cảnh mỗi nhà cũng giống như đồng ruộng, đều có năm được mùa và mất mùa. Có nhà con cháu thăng tiến phát đạt, không hề thiếu tiền. Có nhà lại đột nhiên gặp phải biến cố, gia đình vốn sung túc có thể tan vỡ trong phút chốc. Cho nên hắn chuẩn bị những thứ đồ đó, có thể ăn, có thể mặc, nếu thật sự cần dùng tiền gấp cũng có thể đổi ra thành bạc. Tặng cho gia đình khá giả, bọn họ sẽ vui vẻ. Tặng cho gia đình khó khăn, bọn họ sẽ càng quý trọng.

Bất kể thêu hoa trên gấm hay tặng than trong tuyết thì đều là chuyện tốt. Có điều sau khi Trần Bình An đọc sách biết chữ, mới hiểu được vì sao mình đã làm đúng. Khi đó Nguyễn Tú nghe vậy liền cười rất vui vẻ, nói là trên núi dưới núi không giống nhau lắm.

Năm nay danh sách tặng quà ít hơn lần trước một chút. Ân tình cũng phân ra nhiều ít nặng nhẹ, có chút giao tình do cha chú để lại chỉ là quen sơ, thực ra không thể xem là ân tình, Trần Bình An còn không hào phóng đến mức tặng quà hàng năm. Nhưng đối với một số hàng xóm đã có tuổi, cho dù không có nhiều giao tình với bọn họ, Trần Bình An vẫn quyết định giữ lại trong danh sách tặng quà.

Dù là tiền của ai thì đều không phải từ trên trời rơi xuống, chuyện này không liên quan gì đến trong túi một người có bao nhiêu tiền.

Hắn cảm thấy sau này có cơ hội vẫn nên xây cầu trải đường.

Cô bé váy hồng tính toán sổ sách xong, lại bắt đầu hỏi về tình hình kinh doanh của tiệm. Trần Bình An không dính vào những chuyện này, ngẫm nghĩ một lúc, liền đưa danh sách tặng quà cho cô, bảo cô không cần gấp mua sắm vật phẩm. Cô bé váy hồng nghiêm túc nhận lấy danh sách tặng quà, bảo đảm nhất định sẽ giải quyết ổn thỏa cho lão gia.

Trần Bình An xoa xoa đầu nhỏ của cô, đi tới ngồi xuống bên cạnh thằng bé áo xanh. Thằng bé tâm sự trùng trùng, thở ngắn than dài, không ngừng lặp lại bốn chữ “giang hồ hiểm ác”.

Thiếu niên thanh tú tên là Thôi Tứ đeo bọc hành lý tìm đến tiệm, nói là tiên sinh nhà mình bận không đi được, cho nên nhờ hắn tới tặng đồ, bảo Trần Bình An đừng để bụng, sau khi nhận lấy thì hãy cất kỹ.

Thằng bé áo xanh không thích thiếu niên này, liếc nhìn Thôi Tứ ra vẻ cụ non, bất mãn đã lâu bộc phát ra, đột nhiên đứng dậy nói:

- Tiên sinh nhà ngươi và lão gia nhà ta là kết giao ngang hàng, thư đồng nhỏ như ngươi hãy tôn trọng một chút. Cũng không phải lão gia nhà ta nhận ân huệ lớn lao, ngươi lên mặt cái gì chứ?

Sắc mặt Thôi Tứ đỏ lên. Trần Bình An vội giảng hòa:

- Thôi Tứ, nói với tiên sinh nhà ngươi, đồ vật ta đã nhận, sẽ luyện tập vẽ bùa thật tốt.

Thôi Tứ nghiêm túc gật đầu, quay đầu nhìn thằng bé áo xanh hừ lạnh một tiếng, xoay người bước nhanh rời đi.

Thằng bé áo xanh nhìn theo bóng lưng của hắn, đứng từ xa tay đấm chân đá lung tung một trận mới hơi hả giận, ngồi xuống ngưỡng cửa, vẻ mặt lo lắng nói:

- Lão gia, trấn nhỏ là đầm rồng hang hổ hung hãn tàn khốc như vậy, ngài làm thế nào sống tới hôm nay? Nếu đổi thành tôi và con ngốc, e rằng đã sớm bị người ta rút gân lột da rồi.

Trần Bình An cảm khái nói:

- Không biết nữa.

Cô bé váy hồng đi tới ngưỡng cửa, nghĩ lại còn sợ nói:

- Lão gia, chị gái xách thùng nước kia là ai? Thật đáng sợ, tôi cảm thấy không hề kém hơn học trò của lão gia.

Thằng bé áo xanh ra sức lắc đầu nói:

- Có đánh chết tôi cũng không đến ngõ Nê Bình nữa, chẳng khác nào đưa dê vào miệng cọp.

Trần Bình An đổi đề tài:

- Kiếm gỗ hòe của ta, còn có một thanh kiếm khác mà Nguyễn sư phụ đang đúc, ta đặt tên cho chúng là “Trừ Ma” và “Hàng Yêu”, thấy được không?

Hắn thấp giọng nói:

- Phôi kiếm kia, ta cảm thấy gọi là “Mùng Một” hoặc “Buổi Sáng” rất thích hợp.

Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau.

Trần Bình An cười nói:

- Ta đặt tên cũng được chứ?

Khóe miệng thằng bé áo xanh giật giật, sau đó nặn ra một nụ cười, giơ ngón cái lên:

- Lão gia đặt tên rất độc đáo, sâu không thể lường, bỏ đi những thứ tô vẽ bên ngoài, đỉnh cao của dung tục chính là thanh nhã, còn có học vấn hơn cả người đọc sách.

Cô bé váy hồng muốn nói lại thôi, vuốt vuốt ngực ngẫm nghĩ, vẫn che giấu lương tâm không nói gì. Trong tháng giêng không thể quét hết hứng thú của lão gia được.

Trần Bình An nhìn cô bé váy hồng, nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ không được tốt lắm? Vậy thì cũng tạm được đúng không?

Cô bé váy hồng ngậm chặt miệng. Không nói chuyện đã trái với lương tâm rồi, nếu nói rõ thì thật không qua nổi cửa ải trong lòng.

Thằng bé áo xanh tức giận bất bình:

- Lão gia, sao vậy, không tin tưởng ánh mắt của tôi sao? Vậy chứng tỏ ánh mắt của ngài không được ổn lắm.

Trần Bình An thử dò hỏi:

- Đặt tên như vậy được không?

Thằng bé áo xanh kêu lên một tiếng, cuối cùng không nhịn được muốn giữ gìn chân lý, đứng dậy hai tay chống nạnh, nói hùng hồn:

- Lão gia! Có tên đạo sĩ lường gạt nào mà không nhắc tới hàng yêu trừ ma? Buổi sáng? Chẳng lẽ còn có buổi trưa buổi tối. Mùng một? Không lẽ còn có còn mười lăm. Lão gia, ba cái tên này đúng là đầy đường, chẳng những không có khí thế mà còn thiếu sự mới mẻ độc đáo. Thử nhìn kiếm của người khác xem, chẳng hạn như học trò kia của lão gia ngài gọi kiếm là “Kim Tuệ”, vừa phù hợp với hình tượng lại không hề dung tục. Còn có “Bạch Ngư” và “Mặc Ly” của Tào Tuấn. Lại nhìn kiếm của lão gia xem, nếu tôi là kiếm linh đã mở mang đầu óc cũng phải phun ra một ngụm máu.

- Ghi nhận ý kiến.

Trần Bình An cẩn thận suy nghĩ một lúc:

- Tên không thay đổi.

Thằng bé áo xanh vỗ trán một cái, tận tình khuyên bảo:

- Phía nam Đông Bảo Bình Châu chúng ta có một phủ đệ tiên gia uy danh lan xa, được tổ sư gia khai sơn lấy tên là “bang Vô Địch Thần Quyền”, đã bị cười nhạo rất nhiều năm rồi. Lão gia, cái tên mà ngài đặt cũng chẳng khác gì. Nhưng may mà lão gia ngài không giống như thiên tài kiếm tu, đoán rằng sau này sẽ không có mấy người nghe đến tên của bội kiếm, cho nên lão gia ngài cứ vui là được.

Trần Bình An đang định lên tiếng, dây lòng bỗng rung lên. Hắn không lộ tâm tình đứng dậy:

- Các ngươi chờ ở ngõ Kỵ Long, ta đi nơi khác một chút.

Trần Bình An đi đến hậu viện tiệm thuốc Dương gia. Đợi hắn ngồi xuống, lão Dương mới chậm rãi nói:

- Trước tiên nói một vài chuyện nhỏ. Hai con rắn nhỏ trăn nhỏ đi theo sau mông ngươi, hãy bảo bọn chúng mau rời khỏi trấn nhỏ đến núi Lạc Phách. Sắp tới Nguyễn Cung muốn mở lò đúc kiếm, thanh thế sẽ rất lớn, e rằng tất cả yêu tinh quỷ quái trong địa bàn quận Long Tuyền đều sẽ gặp họa. Nhẹ thì bị tiếng rèn sắt đánh tan trăm năm đạo hạnh vất vả tích góp được, nặng thì bị đánh trở về nguyên hình, hồn bay phách lạc. Tiếp theo quận phủ Long Tuyền và huyện nha Hòe Hoàng đều sẽ thông báo cho tất cả yêu vật được ghi chép trong sách, một là tạm thời rời khỏi nơi này, hai là đi đến hai miếu văn võ hoặc vào núi lớn để tị nạn. Bởi vì mấy nơi này thu gió nạp nước, linh khí dồi dào, có thể giúp ngăn cản dư âm đúc kiếm của Nguyễn Cung. Hai con vật nhỏ nhà ngươi, đừng ỷ có lệnh bài mà thật cho rằng có thể thái bình vô sự.

Sắc mặt Trần Bình An nặng nề:

- Được, tôi sẽ về thông báo với chúng.

Lão Dương rít thuốc lá, dường như đang tìm từ. Trần Bình An thì ngồi ngay ngắn, lo lắng bất an.

Cuối cùng Lão Dương nói:

- Tề Tĩnh Xuân giấu riêng một người nhỏ hương khói, là thứ mà ta khổ cầu không được. Ừm, chính là đứa nhóc lúc trước ở trong thanh kiếm gỗ hòe của ngươi, hôm nay đã thuộc về ta. Đổi lại thì ta phải che chở cho ngươi một lần, chính là lần này. Hôm nay trấn nhỏ gió mây biến động, không phải là nơi ngươi có thể xuất đầu lộ diện, cho nên nơi này không thích hợp ở lâu. Ta đã tìm người bói giúp ngươi một quẻ, đợi khi Nguyễn Cung đúc kiếm thành công, ngươi hãy đi xa về phía nam. Còn như đi nơi nào, là du sơn ngoạn thủy hay hành tẩu giang hồ, hoặc là đi sa trường rèn luyện võ đạo, tất cả đều do ngươi lựa chọn. Tóm lại trong vòng năm năm không nên trở về.

Trần Bình An khẽ há mồm. Lão Dương tiếp tục nói:

- Nhà tổ ở Ngõ Nê Bình, năm ngọn núi bao gồm núi Lạc Phách, cửa tiệm ở ngõ Kỵ Long... ngươi đều không cần lo lắng, sẽ càng tốt chính ngươi lo liệu.

Môi Trần Bình An khẽ mấp máy. Lão Dương cười cười nói:

- Trong số bằng hữu của ngươi, không phải có một tiểu cô nương tên là Ninh Diêu sao? Ta không ngại nói cho ngươi biết, cô ta đến từ núi Đảo Huyền, nói chuẩn xác là đến từ Kiếm Khí trường thành. Ở quê nhà của cô ta rất thiếu kiếm thuận tay, nếu ngươi có gan thì đến đó một chuyến, tặng kiếm cho cô ta.

Trần Bình An hít sâu một hơi, hỏi:

- Muốn tôi đi khi nào?

Lão Dương suy nghĩ một lúc:

- Thu xếp một chút, đợi Nguyễn Cung lấy thanh kiếm kia ra, ngươi cầm đến tay thì hãy đi ngay.

Trần Bình An hỏi:

- Nếu không đi thì sẽ thế nào?

Lão Dương châm chọc:

- Thế nào à? Còn thế nào nữa, chết thẳng cẳng thôi. Một chút của cải vất vả tích góp được, xem như làm mướn không công cho người khác. Một đám người ngồi xuống, ngươi lấy ngọn núi, ta cầm phôi kiếm, hắn nuôi rắn trăn, phân chia toàn bộ, người người vui vẻ. Còn ngươi thì sao, có lẽ muốn tìm người nhặt xác cũng rất khó. Hơn nữa đây còn không phải là kết quả xấu nhất, bây giờ có nói với ngươi cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Trần Bình An đưa hai tay dụi mạnh vào má, đột nhiên hỏi một vấn đề dường như không dính dáng đến chuyện chính:

- Trước kia lão tiên sinh từng nói, trấn này lớn mức tôi không thể tưởng tượng được. Tôi muốn hỏi một câu lắm lời, trấn này rốt cuộc lớn đến đâu?

Lão Dương nhả từng vòng khói, giả vờ cười nói:

- Nếu ta không đoán sai, ngươi đã nhìn thấy cây cầu dài trên trời kia rồi đúng không?

Trần Bình An lập tức sợ hãi, trong lòng dao động.

Lão Dương hờ hững nói:

- Nể tình người nhỏ hương khói màu vàng, ta có thể tiết lộ cho ngươi một chút thiên cơ. Chẳng hạn như bên trong ngôi miếu nhỏ kia, năm xưa đám trẻ ở trấn nhỏ ma xui quỷ khiến viết tên của mình lên. Hôm nay phần lớn đều đã nằm xuống, nhưng những kẻ sống sót đều là hào kiệt kiêu hùng chiếm cứ một phương, giống như thiên quân Tạ Thực của Bắc Câu Lô Châu và kiếm tiên Tào Hi của Nam Bà Sa Châu. Còn ta là một người thu tiền cho thuê, năm này qua năm khác, chỉ cần chú ý thu hoạch trong ruộng đất là được.

- Lại ví dụ như nơi mà các ngươi thường gọi là miếu Con Cua, thực ra tương đương với một phần khế ước. Trong chiến dịch giết rồng, mọi người lần lượt ngồi xuống luận công ban thưởng. Những người đầu tiên ký kết minh ước ở đây, đó là bốn vị thánh nhân của tam giáo nhất gia, Mã Khổ Huyền có quan hệ với một vị trong đó. Ngoại trừ chuyện này thì từ lâu đã không ai biết công dụng thật sự của miếu thờ, nó phải được gọi là “lầu Trấn Kiếm”, là một trong số chín ngôi lầu Hùng Trấn trên đời. Còn như trấn kiếm gì, trong lòng ngươi hiểu là được rồi. Có điều vì che giấu tai mắt người khác, Kim Giáp Châu cũng có một ngôi lầu Trấn Kiếm sừng sững. Mặc dù ngôi lầu kia mô phỏng giống như thật, hơn nữa còn trấn áp kiếm rất lợi hại, nhưng dù sao vẫn là giả. Chuyện bí mật này ngươi cứ xem như cố sự thôi, không nghe cũng không sao, nghe rồi cũng vô dụng.

Lão Dương nheo mắt lại nhìn lên trời:

- Nói là lầu Trấn Kiếm, thực ra ban đầu nơi này được xem như một đài phi thăng. Có điều đó là chuyện từ rất xa xưa rồi, nhắc đến cũng vô ích. Mà sự tồn tại của ngươi vô hình trung đã đưa đến tác dụng bắc cầu. Những năm qua ta đã làm nhiều vụ mua bán, kiếm lời cũng không ít. Năm xưa truyền thụ cho ngươi phương pháp thổ nạp kia, cũng là tiền lời sau khi ta làm một vụ mua bán, cho nên ngươi không cần đội ơn. Buôn bán là buôn bán, không chừng sau này có một ngày, kẻ thù của ngươi ngồi ở đây lấy ra đủ tiền vốn, ta cũng sẽ nói chuyện làm ăn với hắn, bán đứng cả ngươi.

Trần Bình An im lặng không nói gì, có phần thương cảm.

Chung quy vẫn là một thiếu niên, dù có chịu nhiều đau khổ, đi qua đường núi xa xôi, thiếu niên vẫn là thiếu niên đó, qua hết năm mới mười lăm tuổi mà thôi.

Lão Dương chỉ vào cây trâm trên đầu Trần Bình An:

- Mặc dù chỉ là cây trâm bình thường, nhưng ta thích chữ khắc trên đó, cho nên ta muốn làm một vụ mua bán nhỏ với ngươi. Ngươi hãy dùng cây trâm này đổi vật một tấc của ta, cho dù là võ phu cảnh giới thứ hai cũng có thể điều khiển, chỉ dựa vào điểm này đã quý hiếm hơn phần lớn vật một tấc và vật một thước trên đời rồi. Sắp tới ngươi một mình xuôi nam, khác với lần trước, lần này là thật sự không nơi nương tựa, nếu không mang theo một ít đồ vật bên người thì sẽ không đi xa được.

Trần Bình An nghẹn họng nhìn trân trối. Lão Dương yên lặng chờ đợi đáp án.

Trần Bình An nhẹ giọng hỏi:

- Nếu có một ngày tôi muốn chuộc lại cây trâm này, vậy có được không?

Lão Dương cười nói:

- Người khác có lẽ không được, nhưng Trần Bình An ngươi đã giúp ta kiếm lời nhiều lần như vậy, có thể phá lệ một lần. Nhưng phải nói rõ trước, đến lúc đó không phải chỉ dùng một món vật một tấc là có thể chuộc được đâu.

Trần Bình An lấy trâm ngọc xuống đưa cho lão Dương. Lão Dương cầm lấy cây trâm bạch ngọc chất liệu bình thường kia, cũng không thèm nhìn, cất vào tay áo. Sau phút chốc, không đợi Trần Bình An thu tay, lòng bàn tay đã có thêm một thanh đoản kiếm ngọc bích chỉ dài hơn một tấc.

Lão Dương cười nói:

- Ta cảm thấy ngươi đặt tên cho phôi kiếm không tệ, “Mùng Một” là ngày lành, chỉ là hai đứa nhóc kia không hiểu biết mà thôi. Nói đến vừa khéo, thanh phi kiếm nhỏ này có thể nuôi dưỡng thành một thanh phi kiếm bản mệnh cấp bậc không thấp, lại có thể sử dụng như vật một tấc, có tên là “Mười Lăm”.

Trần Bình An thấp giọng hỏi:

- Nó quý lắm đúng không?

- Cứ cầm lấy.

Lão Dương nhếch khóe miệng:

- Có nhà ai ăn tết mà không dùng sủi cảo đâu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.