Núi Đả Tiếu dùng thủ pháp tương tự như dập chữ, bảo tồn toàn bộ cảnh tượng trong tranh hoa điểu. Từng lớp giấy trắng được kéo xuống như sa mỏng, tổng cộng mười lần, sau đó bắt đầu bán công khai. Chủ thuyền chỉ đích danh hai chị em Xuân Thủy và Thu Thực đi lên giúp núi Đả Tiếu chào giá.
Mười lần sao chép, càng về sau linh khí càng mỏng, hình ảnh cũng càng mơ hồ. Tấm cuối cùng chỉ có thể quan sát một lần, giá cả đương nhiên thấp nhất, chỉ cần ba mươi đồng tiền hoa tuyết.
Ngọc cổ dùng để chế tạo tiền tệ có tên là ngọc hoa tuyết, là mỏ ngọc đặc sản của Ngai Ngai Châu phía bắc, chủ yếu phân bố tại hai động tiên đất lành. Nếu đặt loại “tiền đồng” thịnh hành trên núi này dưới ánh mặt trời, có thể chiếu rọi ra lóng lánh bên trong, giống như hoa tuyết bồng bềnh. Nó còn có tên là tiền tuyết nhỏ, chính diện có khắc bốn chữ “Phong Niên Cát Triệu”, phía sau có khắc bốn chữ “Tiểu Tuyết Phong Địa”.
Bởi vì ngọc hoa tuyết sản lượng rất lớn, hàm lượng linh khí lại không tầm thường, cho nên qua năm tháng dài đằng đẵng, tiền hoa tuyết dần dần trở thành tiền tệ chung trên núi của chín châu, lưu thông rộng rãi, là vật cần thiết khi luyện khí sĩ tầng dưới chót và giữa sườn núi rời khỏi nhà.
Tiền hoa tuyết dĩ nhiên có thể đổi thành vàng bạc, nhưng vàng bạc chưa chắc có thể quy ra thành tiền hoa tuyết. Đạo lý rất đơn giản, quan to quyền quý và thế lực cát cứ dưới núi cung phụng thần tiên trên núi, không thể tặng nhiều chiếc xe ngựa chứa đầy bạc được, vừa bất tiện vừa quá chói mắt. Không bằng tặng một chiếc hộp đựng tiền hoa tuyết, nếu hộp làm bằng chất liệu gỗ thanh tú thì sẽ càng văn nhã.
Trần Bình An cắn răng mua tấm tranh cuộn giấy trắng cuối cùng.
Nhân sinh vô thường, hợp tan vô định. Sau khi đại chiến giữa vườn Phong Lôi và núi Chính Dương hạ màn, Trần Bình An từ biệt Trương Sơn, theo Xuân Thủy và Thu Thực trở về phòng số Ất. Nhưng khi chiếc thuyền cá côn này chậm rãi đáp xuống bến thuyền trong lãnh thổ nước Nam Giản, Trần Bình An và Trương Sơn lại vừa khéo gặp nhau, cùng xuống thuyền ở đây. Hắn vẫy tay từ biệt hai tỳ nữ Xuân Thủy và Thu Thực, từ nay mỗi người một phương trời.
Bến thuyền nước Nam Giản được xây dựng trên một hồ lớn, nằm ở biên cảnh tiếp giáp với nước Cổ Du. So với núi Ngô Đồng mà Long Tuyền Đại Ly vừa mới mở ra, bến thuyền này lớn hơn nhiều, có thể đồng thời cho năm chiếc thuyền cá côn của núi Đả Tiếu đậu lại.
Trên lan can đầu thuyền, Thu Thực hừ lạnh nói:
- Chị, chị xem cái tên kia, xuống thuyền cũng chẳng hề có thương cảm ly biệt, không chừng còn đang nghĩ đến thế giới phồn hoa dưới núi.
Xuân Thủy bất đắc dĩ nói:
- Ngay cả Hạnh Hoa phường mà Trần công tử cũng không có hứng thú, sao có thể nghĩ đến lầu xanh ca múa? Em cũng không phải không biết, bao nhiêu tướng soái công khanh, hào phiệt công tử thấy quen việc đời, lên thuyền cá côn rồi cũng lưu luyến không rời với Hạnh Hoa phường, bản chất hoàn toàn lộ ra. Ài, nếu đàn ông dưới núi đều giống như Trần công tử thì tốt rồi.
Thu Thực không phục:
- Đó là do Trần Bình An tuổi tác còn nhỏ, sau này cũng sẽ biến thành người xấu như vậy. Không chừng lần sau lên thuyền, Trần Bình An sẽ muốn động tay động chân với chúng ta.
Xuân Thủy nheo mắt lại, liếc nhìn túi thêu bên hông em gái:
- Em thật cảm thấy như vậy sao?
Thu Thực đột nhiên quay đầu đi, giả vờ như không nhìn thấy cảnh tượng trên hồ. Xuân Thủy nhìn qua, mới phát hiện Trần Bình An đang ôm quyền từ biệt chị em bọn họ, rất có khí khái giang hồ, không hổ là một võ phu thuần túy siêng năng luyện quyền. Nàng vội vàng vẫy tay lại.
Đợi đến khi Trần Bình An xoay người rời đi, Thu Thực mới quay đầu, dáng vẻ xinh đẹp hờn dỗi. Xuân Thủy trêu chọc:
- Em cần gì phải như vậy, chia tay với người ta, khách sáo từ biệt một tiếng cũng sẽ không mất đi mấy lạng thịt.
Thu Thực liếc xéo chị gái một cái, nhịn cười nói:
- Chị, chị mất đi mấy lạng thịt cũng không sợ, dù sao người dày, nhưng em thì không được.
Hai chị em đùa giỡn với nhau. Lúc còn trẻ luôn cho rằng ly biệt là khởi đầu để lần sau gặp lại.
Trần Bình An và Trương Sơn bắt chuyện với nhau, mới biết cả hai đều muốn xuôi nam. Trần Bình An là vì một lý do khó nói rõ, còn Trương Sơn là vì không ngồi trên chiếc thuyền này được nữa. Nếu như không xuống thuyền, có lẽ hắn phải làm việc vặt cho thuyền cá côn mới kiếm được cơm ăn. Hai người tính tình hợp nhau, bèn cùng nhau xuôi nam, còn như lúc nào chia tay thì tạm thời không bàn tới.
Trương Sơn từ trong bọc vải lấy ra một cái chuông đồng, cột vào chuôi kiếm gỗ đào, giải thích với Trần Bình An:
- Đây là chuông nghe yêu thịnh hành nhất trong Đạo môn, tương tự như Bạch Trạch Đồ mà luyện khí sĩ đều có. Cái chuông này của tiểu đạo sĩ phẩm chất thấp nhất, chỉ có thể xem là đồ vật hàng yêu nhập môn. Sau khi trút linh khí vào, trong mấy canh giờ chỉ có thể cảm giác được yêu quái sông núi cao hơn tiểu đạo sĩ một cảnh giới. Hôm nay tiểu đạo sĩ mới chỉ ở cảnh giới thứ ba, nghĩa là nếu gặp phải đại yêu cảnh giới thứ năm, tiểu đạo sĩ sẽ không thể phát giác được.
Trần Bình An muốn nói lại thôi. Nào có ai vừa gặp người khác không bao lâu, lại tự báo ra tu vi sâu cạn của mình như vậy?
Lại còn “đại yêu cảnh giới thứ năm”, khiến Trần Bình An không biết phải nói gì. Chẳng lẽ mình và đệ tử ngoại môn núi Long Hổ này không phải ở cùng một thiên hạ, cùng một giang hồ? Hai đứa nhóc nhà mình đều là luyện khí sĩ năm cảnh giới trung, không phải thằng bé áo xanh mỗi ngày đều la lối không muốn bị người ta dùng một quyền đánh chết sao?
Mặc dù trong lòng nghi hoặc, nhưng Trần Bình An cũng hiểu thêm mấy phần về cách nhìn của Trương Sơn.
Trương Sơn không chú ý tới nghi hoặc của Trần Bình An, vẫn tiếp tục nói dông dài:
- Có điều Trần công tử cứ yên tâm, trên núi chúng ta có một quan niệm. Bất kỳ một tiên gia chính phái có chữ “tông” nào, trong địa bàn ngàn dặm chắc chắn không có đại yêu quấy phá. Đạo lý rất đơn giản, đám đại yêu không dám gây họa nhân gian, bởi vì một khi bị tiên sư năm cảnh giới trung biết được, không chừng sẽ lập tức bị chém đầu, đúng không?
Trần Bình An gật đầu cười.
Người đọc sách vào núi thăm thần tiên, vẫn luôn là câu chuyện trong giấy bút của văn nhân các đời, thần tiên cải trang dạo chơi nhân gian cũng vậy. Trên núi và dưới núi, hai bên vẫn luôn liên quan đến nhau.
Trần Bình An cũng là sau khi lên thuyền mới biết, trong lãnh thổ ba châu gồm cả Đông Bảo Bình Châu, những nơi giống như Long Tuyền rất ít. Rất nhiều dân chúng cả đời vất vả, cũng chưa từng nhìn thấy thần tiên trên núi lần nào.
Trương Sơn thật sự là một người nhiệt tình, sau khi tán gẫu, nghe nói Trần Bình An đi ra bên ngoài, ngay cả một quyển Bạch Trạch Đồ đều không mang theo, liền nhất quyết muốn tặng quyển Bạch Trạch Đồ của mình cho đối phương. Hắn nói bức tranh cuộn này chỉ tốn hai ba đồng tiền hoa tuyết, hơn nữa cũng là đồ vật giá rẻ nhập môn giống như chuông nghe yêu kia, xuất xứ từ một cơ sở tư nhân, in ấn qua loa cẩu thả, dùng làm quà tặng cũng thấy xấu hổ. Nếu Trần Bình An đang cần gấp một bức, vậy thì cứ cầm dùng trước, dù sao hắn đã sớm thuộc nằm lòng rồi.
Đây có lẽ là Thiện Tài đồng tử gặp phải Tán Tài đồng tử? Trần Bình An không dám nhận miễn phí, bèn đưa tay vào trong tay áo điều khiển vật một tấc Mười Lăm, lấy ra hai đồng tiền hoa tuyết đưa cho Trương Sơn. Trương Sơn do dự một thoáng, chỉ lấy một đồng, còn nói đồ vật cũ như vậy bắn một đồng cũng là đắt rồi.
Về chuyện vào núi, Trương Sơn có trèo đèo lội suối mười năm cũng chưa chắc hơn được Trần Bình An chân đất. Cho nên Trần Bình An giống như dạo chơi trong sân, còn Trương Sơn mặc dù không đến mức thở hồng hộc nhưng cũng không hề nhẹ nhõm.
Trần Bình An không còn cẩn thận dè dặt như trên thuyền cá côn, thường xuyên tăng thêm tiếng bước chân lúc đi lại. Một là sau khi luyện quyền ở lầu trúc, hắn đã hiểu được một đạo lý, dây lòng cũng có lúc cần phải thả lỏng. Hai là thuyền cá côn chạy trên biển mây, khác biệt hoàn toàn với quốc thổ sơn hà bên dưới, hắn không cần cẩn thận quá mức. Cho dù là võ phu cảnh giới thứ ba bình thường, một mình du lịch trong lãnh thổ một nước, cũng sẽ không gặp phải uy hiếp quá lớn.
Nguyên nhân cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Trần Bình An rất yên tâm về Trương Sơn. Hắn tin vào loại cảm giác vừa gặp lần đầu đã quen thân này, giống như năm xưa nhìn thấy Tề tiên sinh đứng ở ngoài trường học, hay như Lý Hi Thánh đứng ở trước cửa nhà. Trần Bình An tin tưởng vào trực giác của mình.
Cứ như vậy trải qua hai mươi ngày, trên đường đi thuận buồm xuôi gió, không gặp trắc trở, quan hệ giữa Trần Bình An và Trương Sơn cũng càng thân cận. Trần Bình An không hề che giấu sáu bước đi thế tu hành, tranh thủ lúc dừng chân nghỉ ngơi để luyện tập thủ ấn. Còn Trương Sơn lại tu hành pháp thuật ngũ lôi, bởi vì quen biết Lâm Thủ Nhất và Huyền Cốc Tử nên Trần Bình An cũng không xa lạ với thứ này.
Trương Sơn thường thực hiện các tư thế kỳ quái, chẳng hạn như đứng một chân, dùng nắm tay đánh mạnh vào một kinh huyệt nào đó ở bụng, phát ra tiếng thét rất có quy luật. Hoặc là khuỷu tay cong lại, ngón tay chống vào kinh mạch nơi cổ, tay kia hai ngón khép lại làm kiếm, ngậm chặt miệng, bụng phát ra tiếng ú ớ trầm thấp như sấm.
Đây là lần đầu tiên Trần Bình An gặp phải người siêng năng tu hành như vậy, không hề kém hơn mình luyện quyền. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân khiến hai người có thể kết bạn xuôi nam, đều chịu khổ được, còn tìm thấy niềm vui trong đó.
Thỉnh thoảng màn đêm buông xuống, hai người tìm kiếm một chỗ che gió che mưa, thường là miếu cổ hoặc hang núi. Sau khi đốt một đống lửa, Trương Sơn lại kể cho Trần Bình An nghe về đãi ngộ khác nhau giữa kiếm tu và đạo sĩ Bắc Câu Lô Châu. Cùng là một món pháp bảo linh khí, kiếm tu muốn mua thì chỉ cần mười đồng tiền hoa tuyết, còn đạo sĩ đi mua có thể phải ra giá gấp đôi. Tính tình Trương Sơn vốn ôn hòa, nhưng nói đến đây cũng tỏ ra tức giận bất bình, nói rằng sau này nếu được thì hắn nhất định phải sửa đổi những quy củ này.
Sau khi xác định Trần Bình An là người luyện võ, Trương Sơn lại cảm thấy rất khó hiểu. Nếu nói luyện khí tu tiên là chuyện tiêu tiền lớn nhất trên đời, như vậy tập võ cũng đứng hàng thứ hai, đều phải ăn hết vô số vàng bạc. Từ khi hắn xuống núi đến nay, không có ngày nào sống được thoải mái. Thỉnh thoảng có thu nhập thì đều phải cân nhắc thiệt hơn, đổi thành những lá bùa có thể mang theo bên cạnh bảo vệ tính mạng, hoặc là một hai món pháp khí thích hợp hàng yêu trừ ma.
Chẳng hạn như một lá bùa thần hành đơn giản nhất, vào thời khắc nguy hiểm gặp phải đại yêu, có thể giúp hắn nhanh chóng thoát khỏi chiến trường chạy ra ngoài mấy dặm, tốn đến ba mươi đồng tiền hoa tuyết. Một đồng tiền hoa tuyết ít nhất trị giá trăm lượng bạc ròng, nghĩa là Trương Sơn phải dựa vào bản lĩnh của mình, từ những gia đình dân chúng quê mùa kiếm được ít nhất ba ngàn lượng bạc, mới có thể mua được một lá bùa thần hành.
Thế nhưng hắn chỉ có tu vi cảnh giới thứ ba, tại Bắc Câu Lô Châu chủ yếu hàng phục yêu tinh ma quái, quỷ vật mộ hoang chưa mở linh trí mà thôi, muốn kiếm tiền rất khó khăn. Có đôi khi gặp phải yêu ma cảnh giới thứ hai thực lực mạnh mẽ, không chừng còn phải bỏ thêm một chút của cải vào.
Cơ hội kiếm tiền thật sự vẫn là thủy lục đạo trường và ma chay cưới hỏi, nhất là một số lễ hội đón thần cần rất nhiều đạo sĩ cho đủ số, kiếm tiền nhanh và dễ dàng nhất. Chỉ tiếc chuyện tốt như vậy chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.
Thế là sau khi nghe nói Đông Bảo Bình Châu tôn sùng Đạo giáo, Trương Sơn liền muốn vượt châu xuôi nam, đến bên này xem thử có thể tìm được chút cơ duyên nào hay không. Kết quả lên thuyền chưa được bao lâu đã thiếu chút nữa đói chết, chuyện này khiến trong lòng hắn tràn đầy ảm đạm với chuyến đi Đông Bảo Bình Châu này.
Nước Cổ Du đất đai không lớn, hai người nhanh chóng băng qua biên giới, tiến vào lãnh thổ nước Thải Y. Lên đường ban đêm lại đột nhiên gặp phải mưa lớn. Kỳ quái là sau khi hai người tiến vào một dãy núi ít dấu chân người, đi mười mấy dặm đường núi vẫn không tìm thấy nơi nào thích hợp để tránh mưa. Đá núi lởm chởm, nhiều vách đá tr.ần trụi. Hơn nữa trên núi thỉnh thoảng gặp cây lớn cũng phần nhiều chết khô, một số cây hiếm thấy còn xanh tươi cũng không thể gọi là cành lá tươi tốt, cho nên hạt mưa giống như đậu nành rơi xuống người cả hai, liên miên không dứt.
Trần Bình An đã được rèn luyện trong lầu trúc núi Lạc Phách, có thể nói là biến thái, đương nhiên mặt không đổi sắc, tim không đập nhanh. Nhưng Trương Sơn vừa bước vào cảnh giới thứ ba không lâu, mức độ cứng cáp của thân thể luyện khí sĩ trời sinh không bằng võ phu thuần túy cùng cảnh giới, hơn nữa cảnh giới thứ ba của hắn nền móng bình thường, cho nên lúc này sắc mặt nhợt nhạt, bờ môi xanh mét.
Trần Bình An biết nếu cứ tiếp tục, Trương Sơn cho dù chịu được qua đêm mưa này, ngày mai e rằng cũng sẽ đổ bệnh. Hắn bèn dừng bước, vỗ vai Trương Sơn, bảo Trương Sơn đứng yên tại chỗ, cố gắng bảo trì hô hấp ổn định. Còn hắn sẽ đi tìm kiếm đường ra, dù có kết quả hay không, trong một nén nhang nhất định sẽ trở lại.
Trương Sơn ngẩn người, đạo nhân trẻ tuổi bị mưa to xối đến mức hơi choáng váng, môi khẽ mấp máy, giọng nói nhỏ như muỗi kêu, Trần Bình An cũng không nghe rõ hắn đang nói gì. Trông thấy thân thể Trương Sơn càng lúc càng yếu, không thể tiếp tục dầm mưa như vậy, Trần Bình An không do dự nữa, nở một nụ cười với đối phương, sau đó xoay người bước nhanh tới trước. Trương Sơn ngồi xếp bằng, bắt đầu cố gắng chống lại cái lạnh thấu xương.
Luyện khí sĩ năm cảnh giới thấp được gọi là năm cảnh giới lên núi, dẫn dắt nguyên khí trời đất bên ngoài để xây dựng nền móng, rèn luyện da thịt gân cốt máu của thân thể. Cảnh giới thứ nhất và thứ hai là Đồng Bì và Thảo Căn, có thể khiến luyện khí sĩ da thịt vững chắc, huyết khí thịnh vượng.
Theo lý mà nói đây chỉ là một trận mưa mà thôi, cho dù có lớn, nhưng Trương Sơn đã bước vào cảnh giới thứ ba Liễu Cân, có thể dẫn khí rèn luyện gân cốt, chắc chắn có thể chịu đựng được. Có điều đệ tử ngoại môn núi Long Hổ lưng đeo kiếm gỗ đào này lại đi theo con đường bùa chú Đạo giáo, càng coi trọng ngoại vật, chẳng hạn như bùa thần hành, kiếm gỗ đào... hiệu quả rèn luyện thân thể không cao. Thêm nữa trận mưa xuân này vừa vội vã vừa “âm u”, khiến chân khí trong cơ thể Trương Sơn bất tri bất giác tiêu hao cực nhanh.
Sắc mặt Trương Sơn trắng như tuyết, ánh mắt mơ hồ, trong lòng phân vân không biết có nên lấy bọc hành lý xuống, bên trong bình sứ có một viên đan dược bổ khí. Nhưng một viên đan dược tên là “hồi dương”, phẩm chất có kém cũng tốn một đồng tiền hoa tuyết, hắn làm sao không tiếc. Cho nên hắn nghiến răng cố gắng kiên trì, mong rằng thiếu niên võ phu kia có thể đi sớm về sớm, hơn nữa thành công tìm thấy một nơi tránh mưa.
Đã lên núi rồi, có đôi khi phải chịu được cái khổ trên núi. Yêu vật ở trấn nhỏ Long Tuyền chính là ví dụ, thanh thế đúc kiếm của Nguyễn Cung khiến bọn chúng khó chịu muốn chết, nhưng dân chúng quê mùa lại hoàn toàn không hay biết.
Trần Bình An nhanh chóng đi ra nửa dặm, không còn ẩn giấu tu vi cảnh giới thứ ba, lao nhanh tới trước. Nhìn thấy phía trước có một cây to còn sót lại cành khô, hắn chạy lấy đà mấy bước, đạp vào thân cây nhảy lên trên, bắt lấy một chạc cây mục nát, nhẹ nhàng kéo một cái, thân hình bay lên.
Chạc cây gãy vỡ rơi xuống, Trần Bình An đã đứng ở nơi cao của cây to, đưa tay che trán nhìn ra xa. Hắn không thấy đèn đóm, nhưng đầu cuối lại có một ngọn núi nhỏ không cao.
Hắn nhẹ nhàng nhảy lên, hai chân đột nhiên đạp vào thân cây, thuận thế bay lướt đi. Cây to sau người ầm ầm đổ xuống.
Sau khi đáp xuống đất, Trần Bình An đưa tay vỗ vào mặt đất bùn lầy tung tóe, cả người lộn vòng tới trước. Khi hai chân đáp xuống đất, mũi chân lại nhún một cái, cong người lao tới, cực kỳ linh hoạt, nhanh chóng đi đến ngọn núi nhỏ kia.
Sau khi lên đỉnh tầm mắt rộng rãi, nhưng vẫn không nhìn thấy đèn đóm nào, chuyện này khiến hắn cảm thấy hơi phiền phức. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể tạm thời đốn cây trên đường về, dựng một cái lều vài sơ sài. Nhưng nhìn thần thái khí sắc của Trương Sơn kia, cho dù trốn ở trong lều, nếu không đốt lửa e rằng vẫn sẽ bị gió rét xâm nhập, cảm lạnh mắc bệnh.
Thực ra trong lòng Trần Bình An cũng cảm thấy nghi hoặc, dãy núi thấp bé uốn lượn này quả thật hơi kỳ lạ. Hắn đi qua sông núi cũng không ít, nhưng chưa có nơi nào gây cho người ta cảm giác khô héo suy sụp như vậy. Nếu là giữa mộ hoang âm u tĩnh mịch hoang liêu thì thôi, nhưng sao mưa ở đây lại lạnh hơn chỗ khác như vậy?
Khi Trần Bình An định quay lại tìm Trương Sơn, đột nhiên phát hiện ở đầu cuối tầm mắt, loáng thoáng có một điểm sáng đang chậm rãi di chuyển về phía bắc. Ánh sáng khẽ lắc lư trong màn mưa, giống như một chiếc thuyền nhỏ nhấp nhô trong sóng to gió lớn, tùy thời sẽ bị lật thuyền dập tắt.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, ghi nhớ phương hướng ánh sáng kia tiến lên, nhanh chóng xoay người trở về đường cũ. Hắn tìm được Trương Sơn đang lảo đảo muốn ngã, dìu đối phương dậy, nói rằng phía trước có người cũng đang lên đường ban đêm, xem thử có thể hội họp không. Nếu là người bản xứ, không chừng sẽ biết nơi tránh mưa. Trương Sơn nghe vậy tinh thần phấn chấn. Trần Bình An không nói gì khác cõng đối phương lên, chạy như bay tới trước.
Đốm lửa kia càng lúc càng sáng, Trần Bình An chậm lại một chút, ngẩng đầu nhìn qua. Trong mưa to có hai người trẻ tuổi dáng vẻ thư sinh lưng đeo hòm sách, một người cầm ô lớn, một người cầm bó đuốc. Mặc dù cũng chật vật như bọn Trần Bình An, nhưng so với cảnh ngộ thê lương của Trương Sơn, hai người đọc sách áo nho vẫn tươi cười trò chuyện với nhau. Giống như không cảm thấy mưa gió ngăn đường là cực khổ, ngược lại còn là một chuyện may mắn đáng vui mừng.
Hai người dường như đều không phát giác Trần Bình An đang lặng lẽ đến gần, chuyện này cũng khiến Trần Bình An yên tâm hơn. Trong đêm mưa gió ở vùng hoang dã, thấy chuyện khác thường nhất định có điểm kỳ quái. Một khi gặp phải bất trắc, lại không thể vứt bỏ đạo sĩ trên lưng, chắc chắn sẽ phải ác chiến một trận.
Trần Bình An đứng cách xa một khoảng, dùng ngôn ngữ thông dụng Đông Bảo Bình Châu lớn tiếng gọi, nhưng hai người đọc sách giống như không nghe được, vẫn tiếp tục đi tới trước. Trần Bình An lại thở phào một hơi, cho dù là luyện khí sĩ hay yêu vật rừng núi, đạo hạnh đều sẽ không cao. Đương nhiên tiền đề là đối phương không cố ý che giấu.
Cho đến khi cách mười mấy bước, hai người đọc sách mới phát hiện Trần Bình An. Bọn họ vội vàng dừng bước, vẫy tay với Trần Bình An. Sau một phen trò chuyện, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Trương Sơn, một người trong đó chỉ về một hướng, an ủi nói:
- Ta bình sinh thích du sơn ngoạn thủy, thường một mình đeo hòm sách đi xa. Ta nhớ nơi này hoang vu hẻo lánh, nhưng cách khoảng ba bốn dặm có một ngôi nhà, rất có thể là nhà của ẩn sĩ. Ta và Lưu huynh đang định đến đó, nếu các ngươi không ngại thì đi cùng chúng ta.
Một người khác cầm ô cười khổ nói:
- Chúng ta vốn ngủ ở sườn núi cách đây một dặm, nào ngờ lại có một trận mưa lớn như vậy. Nếu không phải Sở huynh biết đường, đúng là kêu trời trời không đáp, gọi đất đất không nghe.
Trần Bình An vội vàng cảm ơn. Hai người đọc sách bèo nước gặp nhau, một người che ô cho Trương Sơn, còn mình thì bị mưa xối đến run lẩy bẩy. Một người khác tay cầm bó đuốc, vì không còn ô che nên bị mưa to dập tắt, lại không nỡ vứt bỏ, bèn ôm vào trong ngực. Chỉ có thể dựa vào sấm chớp đùng đùng chiếu sáng, theo trí nhớ gian nan đi tới trước.
Bọn họ thật sự tìm được một ngôi nhà, giống như gia đình giàu có trong châu quận thành. Tuy có sư tử đá trấn giữ cửa lớn, nhưng không hề có vẻ uy nghiêm. Hơn nữa chẳng biết tại sao nhà này không treo câu đối xuân, cũng không dán thần giữ cửa.
Cuối cùng đã có cơ hội t.hở dốc tránh mưa dưới mái hiên. Người đọc sách kia vội vàng cất ô che mưa, ra sức gõ cửa, không có thời gian quan tâm đến lễ nghĩa gì nữa. Kết quả một hồi lâu sau cửa lớn mới lẹt kẹt mở ra, vừa lúc trên trời có một tia sét chiếu sáng màn đêm, lộ ra một gương mặt già nua khô héo khủng bố, khiến cho người đọc sách kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã nhào về phía sau.
Thực ra đừng nói là người đọc sách lá gan không lớn, ngay cả Trần Bình An đã thấy nhiều sơn thần thủy quái cũng phải giật mình một cái. Mọi người chỉ cảm thấy trong nhà chưa chắc đã yên bình ấm áp hơn mưa gió bên ngoài. Còn đạo sĩ Trương Sơn vốn là chuyên gia hàng yêu trừ ma, đã không nói nghĩa khí ngủ mê man rồi.