Kiếm Lai

Chương 280: Đường đêm



Trần Bình An bước nhanh rời đi, nhấc nhấc hộp kiếm sau lưng, cũng không quay đầu lại. Đến khi trở về hành lang, không nhìn thấy Trương Sơn Phong, bèn lên tiếng hỏi thăm. Từ Viễn Hà là một người thích đùa giỡn, liền bảo Trương Sơn Phong gặp được một giai nhân tuổi xuân, cùng nhau dạo chơi ban đêm rồi. Lưu Cao Hoa cũng phụ họa theo.

Trần Bình An đương nhiên không tin, nhưng lúc này nhìn nét mặt của Lưu Cao Hoa, ánh mắt của hắn lại hơi kỳ lạ, nghĩ thầm trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy chứ.

Hắn do dự một lúc, vẫn hỏi:

- Ngươi có chị em đã kết hôn rồi không?

Lưu Cao Hoa không hiểu chuyện gì:

- Không. Ta có một chị gái và một em gái, hôm nay ta chưa lấy vợ, bọn họ cũng chưa lấy chồng, toàn ở trong nhà ăn chùa uống chùa. Cha ta cả ngày oán giận chúng ta là một đám giá áo túi cơm, bổng lộc đều bị ba chúng ta giày xéo. Nhất là chuẩn bị sính lễ hồi môn, khiến ông ấy rất nhiều năm không dám mua sắm đồ trang trí.

Trần Bình An thở phào một hơi. Chưa kết hôn thì tốt, nếu không cô gái tướng mạo có mấy phần tương tự với Lưu Cao Hoa kia, nếu thật sự là chị em của hắn, vậy thì cô ta đã ngoại tình. Có nói ra hay không cũng khiến Trần Bình An khó xử.

Bên đài cao giữa hồ, màn che nhanh chóng hạ xuống, tiếng vỗ tay như sấm dậy. Lưu thái thú và Mã tướng quân tự mình rời khỏi nhà thủy tạ, đi đến đài cao ân cần hỏi han lão thần tiên. Lão thần tiên đối đáp khéo léo, khiến hai vị quan phụ mẫu một văn một võ đều cảm thấy như tắm gió xuân.

Trong đó còn có một thanh niên dáng vẻ giống như con cháu thế gia, nhất quyết muốn bái sư học nghệ với lão thần tiên, kết quả nhanh chóng bị quản sự tạp dịch trong nhà kéo đi.

Trương Sơn Phong trở lại chậm hơn Trần Bình An một chút, thấy Trần Bình An đã bình an ngồi ở vị trí cũ, hắn giống như trút được gánh nặng, nói đùa:

- Ta còn tưởng ngươi rơi vào hố xí rồi.

Trần Bình An không muốn tiết lộ trận chiến trên đường nhỏ, thấp giọng nói:

- Không tìm được nhà xí, lại ngại đi hỏi quản sự trong nhà, bèn lén lút tìm một nơi vắng vẻ. Kết quả tìm rất lâu, lúc trở về thấy hành lang nhiều người, lại ngại chen vào, cho nên chờ ở ngoài thêm một lát.

Từ Viễn Hà bỡn cợt hỏi:

- Chui vào nơi tối tăm như vậy, không thấy một vài cảnh tượng thân mật sao? Ta nói cho ngươi biết, nước Thải Y nhất là quận Yên Chi, thư sinh mỹ nhân rất nhiều, lúc rãnh rỗi thường thích xem một số sách cấm ướt át, xem nhiều rồi sẽ làm theo trong sách...

Nghe đến đây Lưu Cao Hoa phì cười, gật đầu nói:

- Giống như tiểu nha đầu nhà ta, mới mười ba tuổi đã lén xem mấy quyển sách... cũng không phải sách về tình yêu nam nữ... Tính nết của nó ngang tàng, từ nhỏ đã hướng về giang hồ hiệp nghĩa, luôn rêu rao đàn ông quận Yên Chi đều giống như đàn bà, không hề nhanh nhẹn. Nó chỉ học trong sách mấy mánh khóe trốn khỏi lầu thêu, bắc thang trèo tường. May mà nó khôn khéo nhưng mẹ ta còn khôn khéo hơn, con nhóc không lần nào thành công cả.

Ánh mắt Từ Viễn Hà sáng lên, vỗ ngực nói:

- Hướng về giang hồ thì tốt, Từ mỗ chứa một bụng nước giang hồ, tùy ý lôi ra một hai cố sự đều là thức ăn nhắm rượu ngon nhất trên đời.

Lưu Cao Hoa trợn trắng mắt nói:

- Đừng chứ, em gái ta còn nhỏ tuổi. Từ đại hiệp, hai ta có giao tình thì giao tình, chỉ nói chuyện trong giang hồ thôi. Hơn nữa trở thành em rể của ta, không phải vai vế của ngài sẽ bị thiệt sao?

Từ Viễn Hà cười híp mắt nói:

- Chẳng phải ngươi còn có một chị gái à?

Lưu Cao Hoa không dám nói gì nữa, dường như có nỗi niềm khó tả. Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Từ Viễn Hà cười ha hả, vỗ vai Lưu Cao Hoa:

- Xem ngươi sợ kìa. Từ mỗ xông pha giang hồ nhiều năm như vậy, hồng nhan tri kỷ hai bàn tay cũng đếm không hết, trước giờ không có hứng thú với con gái trong lầu thêu khuê các.

Tiệc rượu tàn, cả ba theo dòng người rời khỏi tòa nhà, trở về nhà trọ. Lưu Cao Hoa bị phụ thân phái người dẫn đi quan hệ xã giao. Mặc dù con trai không nên thân, văn chương không giỏi, cơ bản đã bị cắt đứt con đường làm quan, nhưng dù sao vẫn là con trai độc nhất trong nhà. Lưu thái thú vẫn hi vọng Lưu Cao Hoa sau này có một chút mặt mũi, đừng quá khó coi.

Trên đường trở về, bởi vì lấy được hai món đồ, Trần Bình An bèn hỏi thăm Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong về chuyện pháp bảo.

“Pháp bảo” là một cách nói rất chung chung, cũng chia ra mấy cấp bậc. Đồ vật cấp thấp nhất là tượng khí, chỉ có thể xem như vật chết chế tạo tinh xảo. Những khái niệm giang hồ như thổi lông cắt tóc, chém sắt như bùn, phần nhiều là hình dung binh khí trong phạm trù này.

Đồ vật mà tiên gia trên núi ban cho đệ tử nhập môn để tượng trưng, thường là tượng khí bề ngoài không tệ, chẳng hạn như thanh kiếm gỗ đào của Trương Sơn Phong. Đương nhiên nếu là kiếm gỗ đào mà phủ Thiên Sư núi Long Hổ ban cho thiên sư xuống núi, sẽ không chỉ bình thường như vậy.

Trên tượng khí là trọng khí, chất liệu hiếm lạ, phần lớn thần binh lợi khí của tông sư giang hồ thuộc về loại này. Những luyện khí sĩ bình thường, nhất là dã tu tán tiên không có sư môn truyền thừa, võ phu thuần túy bị coi là ngoài đại đạo, cùng với người ở lưng chừng núi tu hành, nếu may mắn sẽ có một hai món trọng khí. Thanh đao kia của Từ Viễn Hà thực ra chính là thứ nổi bật trong số trọng khí.

Tiếp theo là linh khí và pháp khí, đó mới là pháp bảo thật sự.

Linh khí chia làm tiên thiên và hậu thiên. Linh khí tiên thiên càng quý hiếm, trời đất thai nghén ra linh khí dồi dào, khiến người tu hành làm ít công nhiều. Vào thời khắc mấu chốt còn có thể tự hủy cơ sở để phụng dưỡng chủ nhân. Thực ra tiền hoa tuyết cũng có thể miễn cưỡng tính vào loại này, chỉ là linh khí ẩn chứa trong một đồng tiền hoa tuyết quá ít, xem như không đáng kể. Cho nên không có luyện khí sĩ nào hồ đồ đến mức hấp thu linh khí của tiền hoa tuyết để gia tăng tu hành cả.

Linh khí hậu thiên, chẳng hạn như bùa chú giấy vàng phẩm chất cao, cùng với một số đồ vật thần kỳ được luyện khí sĩ điêu khắc chế tạo thành. Ví dụ như ngọc bội tên là “Lão Long Bố Vũ” của thiếu thành chủ thành Lão Long Phù Nam Hoa, chính là đồ vật hàng đầu trong số linh khí, giá trị liên thành. Còn có “hồ lô Sơn Tiêu” mà hắn mua được từ chỗ Tống Tập Tân, càng vô cùng quý giá.

Những món đồ mà luyện khí sĩ Thần Cáo tông mang theo bên mình, chẳng hạn như dây thừng trói yêu, gỗ trấn yêu, roi trúc đánh quỷ... mặc dù cũng là linh khí hậu thiên, nhưng so sánh với hai thứ trên, dù là giá cả hay giá trị đều khác biệt một trời một vực.

Trên linh khí là pháp khí. Trước giờ chữ “Pháp” luôn là một chữ rất lớn, nếu không cũng sẽ không có khái niệm đạo pháp, phật pháp. Pháp khí ẩn chứa của quy củ vô hình của đại đạo trời đất, hồ lô nuôi kiếm chuyên dùng để nuôi dưỡng phi kiếm cũng nằm trong số này.

Đương nhiên hồ lô nuôi kiếm màu trắng bạc mà A Lương lấy từ chỗ Ngụy Tấn, còn có hồ lô bên hông Tô Giá núi Chính Dương, đều thuộc dạng con cháu hoàng tộc trong số hồ lô nuôi kiếm. Tương truyền Đạo Tổ trước khi phi thăng đã tự tay trồng một dây bầu, sinh ra sáu quả bầu. Sau đó được cao nhân trên đỉnh núi chế tạo thành sáu vật chứa nuôi kiếm, dĩ nhiên hồ lô nuôi kiếm bình thường không thể sánh bằng.

Trên pháp khí còn có tiên binh. Tám chín phần mười luyện khí sĩ trên núi, cả đời cũng không thể tận mắt nhìn thấy một món tiên binh. Cho dù là phủ đệ tiên gia có chữ “Tông”, cũng chưa chắc đã sở hữu tiên binh trấn giữ ngọn núi.

Thần Cáo tông đứng đầu đạo thống một châu, lần này chưởng môn Kỳ Chân thành công đột phá cảnh giới, bước vào hàng ngũ thiên quân, mới được thượng tông ở Trung Thổ Thần Châu ban cho một món tiên binh. Còn thanh phi kiếm bản mệnh trên cổ tay kiếm tiên Tào Hi ở Nam Bà Sa Châu, là do lão gặp được một cơ duyên lớn, dùng nước của một sông lớn luyện hóa thành, có thể xem là nửa tiên binh. Đây mới là thứ khiến người ta e ngại Tào Hi nhất.

Những tiên binh hàng đầu thế gian đều tràn đầy sắc thái truyền kỳ, người sở hữu càng có địa vị siêu nhiên, nổi tiếng khắp thế giới Hạo Nhiên. Chẳng hạn như Thiên Sư ấn và thanh kiếm tiên của phủ Thiên Sư núi Long Hổ. Còn có một cái đỉnh nhỏ bằng đồng, lão tổ họ Trần Dĩnh Âm lúc còn trẻ du lịch thiên hạ ngẫu nhiên lấy được. Nghe đồn từng là vật phỏng chế của đỉnh lớn Sơn Hà mà thánh nhân viễn cổ đeo bên hông.

Mà trong số tiên binh vốn hiếm hoi, lại có một loại “thần linh” càng truyền kỳ hơn. Trải qua tích lũy trong năm tháng dài đằng đẵng, đã thai nghén ra ý thức của mình. Thần linh này không giống như thần núi sông do triều đình thế tục sắc phong. Đứng trước “thần linh” cao vời này, cái gọi là thần chính thức bất hủ kim thân có lẽ còn không bằng gà đất chó sành.

Trong lòng Trần Bình An đã có dự kiến trước. Cho dù bỏ qua năm ngọn núi, mình vẫn là người có tiền, hiện giờ gia sản rất sung túc. 

Chén sứ và gỗ đen tối nay vừa “nhặt được” ven đường. Thanh kiếm “Trừ Ma” làm bằng gỗ hòe. Viên đá mật rắn mà Lục Trầm nhờ Hạ Tiểu Lương trả cho hắn, không nói đến loài thuộc giao long trên thế gian yêu thích, chắc chắn cũng thuộc về chất liệu linh khí thượng đẳng. Mà ba con dấu Tề tiên sinh để lại cho mình, đều dùng đá mật rắn tốt nhất khắc thành.

Bút “Phong Tuyết Tiểu Trùy” do Lý Hi Thánh tặng, cùng với một xấp bùa chất liệu quý giá. Hồ lô nuôi kiếm bên hông rất đặc biệt trong số pháp khí, là bảo bối mà phần lớn kiếm tu năm cảnh giới trung thèm thuồng. Cuối cùng còn có hai thanh phi kiếm bản mệnh “Mùng Một” và “Mười Lăm”, tạm thời nhận hắn làm chủ nhân.

Lúc Trần Bình An một mình trở về phòng, dưới chân mang gió, rất giống thằng bé áo xanh khi không gặp người nào trên đường. Mặc dù tạm thời không thể nhận định cấp bậc cụ thể của mỗi món đồ, nhưng đồ vật từ núi Lạc Phách mang ra chắc chắn không kém.

Uống rượu, uống rượu!

Trong hồ lô nuôi kiếm đã không còn rượu. Trần Bình An tìm người phục vụ nhà trọ hỏi thăm giá rượu. Một cân rượu rẻ nhất quận Yên Chi cũng đến tám đồng bạc, còn rượu yên chi thương hiệu của nhà trọ thì một cân đến mười lượng, hơn nữa còn không cho mặc cả.

Bầu rượu của Trần Bình An có thể chứa mười cân rượu. Mười cân rượu yên chi đắt tiền nhất chỉ một trăm lượng bạc mà thôi, cũng không phải một trăm đồng tiền hoa tuyết mà thần tiên trên núi chuyên dùng. Không uống rượu ngon như vậy, chẳng phải sẽ có lỗi với núi vàng núi bạc trên người mình sao? Thế là hắn quyết đoán mua mười cân rượu trắng.

Ba người vốn đã trở về phòng riêng. Kết quả Lưu Cao Hoa lại tìm tới nhà trọ, trước tiên gõ cửa phòng Trương Sơn Phong. Vẻ mặt của hắn lúng túng, phía sau còn có một đôi nam nữ trẻ tuổi trai tài gái sắc. Nét mặt cô gái có phần tương tự với Lưu Cao Hoa, có lẽ là chị gái của hắn.

Lưu Cao Hoa kể lại mọi chuyện với Trương Sơn Phong. Hóa ra là tới xin một ít thuốc trị thương trên giang hồ, nói là có một vị Liễu công tử tối nay đi xem lão thần tiên, nhưng quá nhiều người, lại đi đường ban đêm, không cẩn thận té ngã, bị thương ở đầu, đến bây giờ còn chóng mặt. Tiệm thuốc trong quận thành đã sớm đóng cửa. Chị hắn không yên tâm về Liễu công tử, nghe nói em trai quen biết giang hồ hào kiệt và thần tiên trên núi, liền muốn nhờ bọn họ xem giúp. Nhất định đừng lưu lại mầm bệnh, tất cả chi phí sẽ do cô chi trả.

Trương Sơn Phong bèn dẫn ba người đến phòng của Từ Viễn Hà. Từ Viễn Hà cũng sảng khoái, xem bệnh cho Liễu công tử kia một chút, nói là không nghiêm trọng. Thấy cô gái kia không hài lòng lắm, ông ta liền mỉm cười từ trong bọc vải lấy ra thuốc bôi, bảo Liễu công tử bôi vào huyệt thái dương. Bảo đảm thuốc đến bệnh trừ, hơn nữa tuyệt đối không để lại di chứng.

Lúc này cô gái mới yên lòng ngồi xuống ghế, ánh mắt ôn nhu nhìn Liễu công tử, đầy vẻ thương tiếc. Liễu công tử an ủi cô không cần lo lắng, tỉa tót câu chữ, dáng vẻ nho nhã. Từ Viễn Hà không chịu nổi cảnh này, nhìn đến ngứa răng.

Mặc dù Trương Sơn Phong là người tu hành nhưng rất thích tham gia náo nhiệt, một mình vui vẻ không bằng nhiều người vui vẻ, lập tức chạy đi kéo Trần Bình An tới. Nói rằng chị gái của Lưu Cao Hoa là một cô nương dáng vẻ rất đoan chính, tối nay dẫn một người đọc sách nhã nhặn qua đây, có lẽ rất nhanh sẽ là rể hiền của phủ quận chủ.

Trần Bình An vừa chứa rượu đầy hồ lô nuôi kiếm. Nhìn điệu bộ của Trương Sơn Phong, giống như không kéo mình đi xem kịch vui thì không chịu ngừng. Hắn đành phải từ bỏ ý định luyện tập thủ ấn, theo Trương Sơn Phong đến phòng Từ Viễn Hà.

Khi Trần Bình An vừa bước vào, đôi tài tử giai nhân hẹn hò dưới trăng kia đều không hẹn mà cùng hít một hơi lạnh.

Địch không động thì ta không động. Trần Bình An giả vờ như không biết gì cả, đặt mông ngồi xuống cạnh bàn, bắt đầu uống rượu.

Liễu công tử đứng không được ngồi cũng không xong, Lưu cô nương càng chột dạ. Dù sao một hoàng hoa khuê nữ trong gia đình phú quý, lại lén lút ước định chung thân với một nam tử xa lạ, nhìn thế nào cũng không phải chuyện tốt có thể rêu rao. Tuy nói quận Yên Chi nếp sống cởi mở, nhưng trưởng nữ của thái thú một quận lại ôm ấp thư sinh xứ khác, nếu bị người quen bắt gặp, e rằng ngày mai sẽ truyền ra cả nửa quận thành.

Lưu Cao Hoa nghi hoặc hỏi:

- Thế nào, ba người quen biết nhau à?

Vẫn là Liễu công tử biết cách bịa đặt, hắng giọng một tiếng, giải thích:

- Tối nay ta và chị gái của đệ tản bộ bên hồ, vừa lúc gặp phải vị công tử này, lưng đeo hộp kiếm, thật sự là long tướng hổ bộ, khí khái phi phàm. Chúng ta lập tức bị phong thái của công tử khuất phục, nhìn thấy khó quên, lúc này gặp lại đúng là vinh hạnh.

Hắn chắp tay thi lễ với Trần Bình An, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu và đáng thương. Khi đó hắn chỉ cảm thấy thiếu niên dưới cây hạnh tay nhỏ chân nhỏ, liền nghĩ ông trời ban cho cơ hội ngàn năm khó gặp này để mình làm anh hùng cứu mỹ nhân, nếu bỏ lỡ chẳng phải uổng phí Nguyệt Lão dắt tơ hồng? Thế là mới có vụ “hiểu lầm” kết cục không tốt đẹp này.

Trần Bình An cũng không thể nói là thích hay ghét người này, nhưng chắc chắn không có thiện cảm. Hắn chỉ cười một tiếng, cũng không vạch trần đối phương, xem như chừa lại đường lui. Suy cho cùng hắn vẫn không muốn dính vào việc nhà của Lưu Cao Hoa. Nhân duyên này là tốt hay xấu, nên duyên vợ chồng, trời đất tác thành, hay đã định sẵn là nghiệt duyên ngắn ngủi, cũng chẳng liên quan gì đến hắn.

Có điều nói lại, nếu Lưu Cao Hoa đổi thành Trương Sơn Phong mà Trần Bình An xem là bằng hữu thật sự, hắn chắc chắn sẽ nói thẳng. Cho dù không nói toạc ngay trước mặt, cũng sẽ lén nhắc nhở một tiếng. Chẳng hạn như “anh rể tương lai của ngươi làm người không phúc hậu lắm, không giống như công tử văn nhã xuất thân từ dòng dõi trí thức”.

Cuối cùng nghe nói là học trò nghèo Liễu công tử đi học xa đến đây, vô tình gặp được Lưu cô nương ở một hội làng, lại nghèo đến mức phải ở nhờ nhà người khác. Bởi vì nhà trọ không còn phòng trống, Lưu Cao Hoa bèn cười xòa, xin bọn Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong chứa chấp.

Từ Viễn Hà đúng là mở rộng tầm mắt. Làm em vợ đến mức này cũng xem như hiếm thấy, chẳng những không ghét bỏ gia thế của đối phương, ngược lại còn giúp đỡ chị gái che giấu đoạn tình cảm không môn đăng hộ đối này.

Liễu công tử không dám ở cùng phòng với Trần Bình An, cũng không muốn ở cùng với Từ Viễn Hà. Hắn luôn cảm thấy mình da non thịt mềm, còn người đàn ông râu rậm dáng vẻ như không ăn kiêng này lại quá dọa người, bèn chọn đạo sĩ trẻ tuổi bình thường nhất, thuận mắt nhất. Trương Sơn Phong cũng không có ý kiến với chuyện này.

Lưu Cao Hoa dẫn theo chị gái lưu luyến rời khỏi nhà trọ, hai chị em đi trên đường lớn vắng vẻ sắp cấm đi lại ban đêm. Khi sắp đến cửa quận phủ, hắn nhẹ giọng nói:

- Chị, em không thích người kia lắm. Nhưng chị đã thích hắn, những gì em có thể làm đều sẽ làm. Nếu có một ngày chị phát hiện mình sai, cũng đừng cảm thấy suy sụp, trời không sập xuống được đâu. Cha có đánh chửi hay tức giận làm ra chuyện quá đáng cũng được, đến lúc đó chị đừng sợ, có em đây, em là em trai của chị mà.

Lưu cô nương khẽ đá em trai một cái, thẹn quá hóa giận nói:

- Lưu Cao Hoa! Ngươi không thể nghĩ tốt cho chị gái một chút sao, nói gì xui xẻo thế!

Lưu Cao Hoa quay đầu làm mặt quỷ. Cô gái ra vẻ sợ hãi, xốc váy lên, chạy về phía cửa lớn phủ quận chủ.

Lưu Cao Hoa thở dài, bước nhanh theo, lại đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn con đường trống trải. Hắn lại nhìn quanh, vẫn không thấy có gì khác thường. Hắn lắc lắc đầu, tiếp tục đi tới trước. Bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm thấy sau cổ và sống lưng đều lạnh giá.

Trong lòng hắn không ngừng tự an ủi mình: “Sợ cái gì, mình và cha đều đã gặp lão thần tiên, còn ở trước mặt nói chuyện mấy câu với lão tiên trưởng siêu trần thoát tục kia. Dính một chút tiên khí như vậy, cho dù thế gian thật có thứ dơ bẩn, chẳng hạn như yêu cây trong nhà cổ, hôm nay chắc chắn cũng không đến gần người được.”

Tại khoảnh khắc tạp dịch đóng cửa bên hông phủ đệ, trên một con đường trống trải vắng lặng phía xa, vừa lúc có canh phu tuần tra ban đêm bắt đầu gõ canh. Chỉ là chẳng biết tại sao, rõ ràng là canh ba lại gõ chiêng của canh tư.

Trên con đường trong quận Yên Chi, giọng nói khàn khàn xa xăm vang lên:

- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.

Lão canh phu mắt mù đã tuần đêm lâu năm, tay cầm chiêng đồng, vốn phải dẫn theo một đồng bạn bị câm phụ trách cầm mõ gõ canh, nhiều năm phối hợp cực kỳ quen thuộc. Nhưng lão canh phu cũng không biết, đồng bạn đã đổi thành một cô gái áo trắng. Mỗi lần cô gõ chiêng, trên mặt chiêng đều sẽ có máu tươi bắn ra, nhưng chưa rơi xuống mặt đường đã hóa thành từng luồng khói đen nhanh chóng tản đi.

Lão canh phu mắt mù vẫn khàn giọng kêu từng tiếng:

- Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.