Khi Trần Bình An đến lầu thành hoàng thăm dò hư thực, Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong cũng đi tới phủ quận chủ. Hai người đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp trắc trở. Không ngờ dưới sự tiến cử của Lưu Cao Hoa, Lưu thái thú đầy vẻ ưu sầu rất nhanh tiếp kiến bọn họ ở phòng khách. Sau khi nghe tin tức hai người mang đến, ông ta hơi do dự, cuối cùng bảo bọn họ theo mình đến sảnh chính.
Trong sảnh chính có bảy tám người đang ngồi, có võ nhân mặc giáp cầm đao, cũng có quan văn lớn tuổi đang chỉ trỏ trên bản đồ quận thành. Còn có mấy nam nữ tinh thần sung mãn, vừa nhìn đã biết là người tu hành, nếu không cố ý ẩn giấu khí tức và hô hấp, chắc hẳn đều là luyện khí sĩ cảnh giới thứ ba thứ tư.
Lưu thái thú giới thiệu sở qua một vòng. Bọn họ phần lớn là cao nhân ngoài thế tục ở bản địa quận Yên Chi, cũng có người xứ khác nghe tin chạy tới giống như bọn Từ Viễn Hà. Từ Viễn Hà chú trọng quan sát một người đàn ông dáng vẻ bình thường, khí thế trầm ổn, hẳn là một cao thủ không ra tay thì thôi, một khi ra tay sẽ giống như sấm vang chớp giật.
Trương Sơn Phong thì nhìn một lão già có danh hiệu “Sùng Diệu đạo nhân”. Lão đang thong thả uống trà, phía sau là hai lực sĩ đồng thau cao một trượng. “Lực sĩ” là dấu hiệu riêng của phái bùa chú Đạo gia, phần lớn không có linh trí, chỉ biết nghe theo một số mệnh lệnh đơn giản nhất của chủ nhân, chẳng hạn như giết địch. Lực sĩ đồng thau phẩm chất cao, chiến lực có thể sánh ngang với võ phu cảnh giới thứ ba, không thể coi thường, tuyệt đối không thể xem là con rối kém cỏi ngu xuẩn.
Lưu thái thú nói tình hình đại khái cho hai người, sau đó hơi cảm khái, thành khẩn ôm quyền nói:
- Cảm tạ chư vị nghĩa sĩ tương trợ. Nếu có thể bình yên vượt qua kiếp này, quận Yên Chi nhất định sẽ lập bia cho các vị, viết vào địa phương huyện chí.
Gần như những người đang ngồi đều đứng dậy đáp lễ, nói vài lời khách sáo như “không thể chối từ”.
Lưu thái thú đi tới bên cạnh bàn. Phía trên có đặt hai tấm địa đồ, một tấm là bản đồ địa thế quận thành, một tấm là bản đồ sáu quận nước Thải Y gồm cả quận Yên Chi. Ông ta đưa tay chỉ vào một nơi giữa quận Yên Chi và quận lân cận:
- Vừa rồi nhận được một tin tức tốt. Mã tướng quân và lão thần tiên quan sát trên đầu thành, trông thấy sáu trăm kỵ binh tinh nhuệ đã rời khỏi nơi đóng quân, khẩn cấp xuất phát về hướng quận thành chúng ta, chậm nhất là giờ tuất hôm nay sẽ vào thành đợi lệnh. Hai ngàn bộ binh khác thì chắc là sau giờ tý mới có thể đến ngoài thành.
Đây là lần đầu tiên Lưu thái thú xử lý loại sự cố này, gấp đến độ cổ họng và mắt đều muốn bốc khói, vội vàng cầm lấy một ly trà nóng được lão phụ tá bưng tới.
Lão phụ tá ở phủ quận chủ bày mưu tính kế đã nhiều năm, liền thay thế Lưu thái thú đứng bên cạnh bàn, chỉ vào từng nơi nói:
- Lầu thành hoàng ở đông bắc, ngõ Tú Hoa ở phía bắc, cầu Mã Đầu ở phía nam, tháp Thùy Đồng ở phía tây và Triệu phủ ở khu vực trung tâm, trước mắt phát hiện năm chỗ này đều có chuyện lạ.
- Lầu thành hoàng đã khẩn cấp đóng cửa, hai vị tiên sư lẻn vào trong đó đến giờ chưa thấy ra. Ngõ Tú Hoa có sáu người chết bất đắc kỳ tử, ba mươi hai hộ gia đình đều đã dời đi. Bên dưới cầu Mã Đầu xuất hiện thủy yêu ăn người, không biết có men theo nước sông chạy đến nơi khác trong thành hay chưa, tương đối khó giải quyết. Tháp Thùy Đồng vốn dùng để báo hiệu cho tiên gia trên núi, hôm nay đã sụp đổ, ông lão trông coi bảo tháp cũng đã chết. Còn như trên dưới Triệu phủ, hiện giờ đã có mười mấy người phát điên, lên cơn một cách khó hiểu, giống như ôn dịch vậy. Ngay cả nha dịch đi vào kiểm tra tình hình cũng có hai người phát điên, đến nỗi chúng ta...
Vừa nói đến đây, Lưu thái thú khẽ hắng giọng một tiếng, lão phụ tá lập tức không nói nữa. Dù sao truyền ra cũng không dễ nge lắm, có thể sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của quận chủ đại nhân. Bởi vì Triệu phủ cũng giống như lầu thành hoàng, bị quan phủ phái người đóng chặt cửa, không cho nhân sĩ trong phủ ra ngoài.
Sùng Diệu đạo nhân đặt ly trà xuống, cười nói:
- Sự tình quan hệ đến đại cục, Lưu đại nhân hành động rất quyết đoán, suy nghĩ cho mười mấy vạn lê dân bách tính trong quận thành. Tin rằng sau này chỉ cần Triệu phủ có một chút lương tri, sẽ cảm kích quyết định hôm nay của Lưu đại nhân.
Võ tướng mặc giáp ngồi trên ghế dựa liếc xéo Sùng Diệu đạo nhân một cái, khóe miệng nhếch lên, đầy vẻ chế nhạo.
Lưu thái thú hơi lúng túng, nhẹ giọng nói:
- Không cần cảm kích, nếu có thể thông cảm một chút thì bản quan đã rất vui mừng rồi.
Ông ta nhanh chóng thay đổi đề tài, thổn thức nói:
- May mà lão thần tiên vừa lúc đi qua quận chúng ta, nhìn thiên tượng ban đêm, phát hiện phía trên quận thành tràn ngập âm khí. Nếu không bây giờ chúng ta còn chẳng hay biết gì, một khi xảy ra chuyện, bị đám kia yêu ma đánh cho trở tay không kịp, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.
Từ Viễn Hà hỏi:
- Tháp Thùy Đồng kia, tác dụng giống như tháp lửa báo hiệu ở biên quan, có thể truyền tin cho tiên gia trên núi gần đây sao?
Võ tướng mặc giáp vẻ mặt âm trầm, gật đầu nói:
- Đúng là như thế. Có điều yêu ma âm hiểm xảo trá đã hạ độc thủ, khiến cho quận thành và phái Linh Tê cách đây chín trăm dặm mất đi liên hệ. Bí thuật truyền tin của tháp Thùy Đồng rất huyền diệu, nhiều nhất một nén nhang là có thể khiến phái Linh Tê nhận được tin. Nếu bây giờ dùng phi kiếm truyền tin, ha ha, tốc độ cũng được, nhưng giá cả hơi đắt một chút.
Hắn liếc nhìn Sùng Diệu đạo nhân đang gật gù đắc ý kia, thật là nhìn thế nào cũng thấy đáng đánh. Một lần dùng phi kiếm truyền tin bình thường nhất, lại mở miệng đòi mười vạn lượng bạc, thật xem mình không biết giá cả của trạm dịch trên núi sao? Không chừng mời ra hai lực sĩ đồng thau kia cũng bắt Lưu thái thú bỏ tiền.
Võ tướng là trợ thủ của Mã tướng quân, cùng nhau rong ruổi sa trường nhiều năm ở biên quan. Mặc dù trước đây vẫn luôn chán ghét loại mọt sách như Lưu thái thú, nhưng lần này tai họa ập đến, thấy văn nhân nổi tiếng ở nước Thải Y này chạy tới chạy lui, chẳng những không sợ đến mức trốn dưới gầm giường, mà còn cố gắng duy trì đại cục, khiến ấn tượng của hắn với vị quan văn này thay đổi rất nhiều.
Nhưng ấn tượng với lão đạo nhân đục nước béo cò kia thì lại kém tới cực điểm. Ngươi là một đạo sĩ dị đoan, của cải đều nằm trong quận thành Yên Chi, dựa vào đâu mà hét giá ở đây? Nếu quận thành sụp đổ, cho dù Sùng Diệu đạo nhân ngươi có thể chạy trốn, mặc kệ người nhà đệ tử và cơ nghiệp tổ tông, không sợ cuối cùng sẽ nghèo rớt mồng tơi sao?
Từ Viễn Hà hỏi:
- Lưu đại nhân, dám hỏi khi nào thì tiên sư phái Linh Tê mới có thể đến quận Yên Chi? Đại khái sẽ có mấy người tới đây?
Lưu thái thú cười cười:
- May mắn trong sơn môn phái Linh Tê có một con chim loan ngàn năm, từng là vật cưỡi của lão tổ khai sơn phái Linh Tê. Sau khi lão tổ quy tiên, chim loan chưa từng rời khỏi ngọn núi, các đời chưởng môn đều có thể mời nó làm một số việc. Trên lưng chim loan có thể chở năm sáu vị tiên sư, thuận gió bay đi. Nếu phi kiếm truyền tin không xảy ra chuyện bất ngờ, có lẽ khoảng giữa trưa ngày mai phái Linh Tê sẽ giá lâm phía trên quận thành.
Ông ta thở dài, bỗng nhiên lớn giọng khích lệ mọi người:
- Cho nên cần dựa vào các vị, giúp quận thành chống đỡ đến lúc tiên sư phái Linh Tê chạy tới, ít nhất phải giữ vững đến trưa mai.
Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong đưa mắt nhìn nhau, sắc mặt đều không thoải mái. Trương Sơn Phong càng lo lắng Trần Bình An đi đến lầu thành hoàng, liệu có xảy ra chuyện gì hay không.
- --------
Cửa đông quận Yên Chi có lầu thành cao vút, mái hiên hai tầng theo kiểu hiết sơn (1), thế như rồng lượn hổ ngồi.
Mã tướng quân người mặc áo giáp không hề mới, ngược lại rất cũ kỹ, bên trên trải đầy vết tích đao kiếm, rất dễ thấy đây là vật yêu thích của vị võ tướng biên quan nước Thải Y này. Gần trăm năm qua biên cảnh nước Thải Y chiến sự không nhiều, chỉ thỉnh thoảng có xung đột với nước Cổ Du phía bắc. Mà xưa nay võ phu sa trường vốn coi trọng quân công, thường trở thành mấu chốt để thăng cấp trong quân, thăng quan trong triều. Nếu không phải vị Mã tướng quân này không có người trong triều nói giúp, có lẽ đã sớm trở thành lão đại Binh bộ trẻ tuổi rồi.
Trên tầng cao nhất của lầu thành, Mã tướng quân đột nhiên thấy lão thần tiên nhìn về hướng lầu thành hoàng, thật lâu không dời mắt đi. Ông ta cho rằng lại có chuyện xảy ra, bèn hỏi:
- Hoàng lão, có phải yêu ma bên trong bắt đầu hiện thân quấy phá?
- Không sao, ta tự có cách trấn áp. Nơi mà chúng ta cần lưu ý là Triệu phủ giữa thành, nó ở quá gần phủ quận chủ, một khi có biến hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. May mà lần này xuôi nam ta đã gặp được hai hảo hữu tri kỷ, đều là nhân vật đứng đầu tiên gia chính đạo trên núi. Bọn họ vốn định đi đến thư viện Quan Hồ du lịch, luận đạo với các học giả. Hôm nay gặp biến phải tòng quyền, không thể quan tâm có làm chậm trễ hành trình của bọn họ hay không. Ta đã truyền tin bảo bọn họ nhanh chóng đến giúp quận Yên Chi, có lẽ rất nhanh bọn họ sẽ ngự gió bay tới.
- Đến lúc đó ta và Mã tướng quân hợp sức canh giữ cửa đông thành. Hai bạn cũ một người trông chừng Triệu phủ, thuận tiện bảo vệ an nguy của phủ quận chủ, một người khác thì đi đến tây thành trấn giữ. Cộng thêm tu sĩ và giang hồ hào hiệp trong phủ quận chủ, tin rằng lần này yêu ma làm loạn sẽ không đến mức phá nát quận thành.
Mã tướng quân chắp tay ôm quyền, cảm kích nói:
- Nếu không nhờ Hoàng lão sớm phát hiện manh mối, vội vàng báo tin cho chúng ta, lần này dân chúng quận thành nhất định sẽ gặp đại nạn. Hoàng lão còn chịu lấy thân mạo hiểm, trượng nghĩa ra tay. Mã mỗ là người lỗ mãng, không biết nói lời hay, nhưng nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.
Lão thần tiên mỉm cười lắc đầu nói:
- Nếu tu hành trên núi là vì một mình đắc đạo phi thăng, mặc kệ nỗi khổ của chúng sinh, vậy còn tu thần tiên cái gì, muốn trường sinh bất hủ cái gì?
Mã tướng quân đấm vào áo giáp nơi ngực, sau đó giơ ngón cái lên, từ đáy lòng bội phục nói:
- Hoàng lão, chỉ với câu này, ngài thật sự là đang tu đạo.
Nói đến đây ông ta lại tức giận bất bình:
- Còn như một số tiên sư nước Thải Y chỉ biết mua danh trục lợi, nhất là đám người trong kinh thành kia, hừ, đúng là không biết xấu hổ. Suốt ngày chìa tay đòi tiền triều đình, xây tiên các dựng lầu cao, hao tiền tốn của... Ài, không nói thì thôi, càng nói càng giận.
Hai tay lão thần tiên đặt sau người, thản nhiên cười nói:
- Con sông lớn nào trên đời mà không có bùn cát lẫn lộn? Mã tướng quân không cần quá oán giận, thế sự đều như vậy, trước tiên chính mình làm cho tốt là được rồi.
Mã tướng quân gật đầu, hoàn toàn đồng ý, trong lòng càng kính phục vị lão thần tiên bên cạnh đạo pháp cao thâm, đồng thời còn thương xót dân chúng. Không chỉ động tiên đất lành trên núi mới có thần tiên, dưới núi cũng có.
Lão thần tiên lại vận dụng thần thông, híp mắt cố gắng nhìn về hướng lầu thành hoàng. Bởi vì khoảng cách quá xa nên cảnh tượng mơ hồ không rõ. Nếu Mễ lão ma có ở đây thì tốt, hắn biết bí thuật quan sát núi sông, một chút khoảng cách như vậy mà thôi, chắc là có thể nhìn rõ ràng.
Có điều trận pháp ở lầu thành hoàng bị phá, vừa rồi lão đã sinh ra cảm ứng, xác định không sai. Chắc là có kẻ không biết lượng sức muốn làm anh hùng. Cũng không sao, lão đã sắp đặt hậu chiêu ở đó. Thành hoàng vàng và tượng thần văn võ hai bên đã sớm bị Mễ lão ma âm thầm động tay chân, không tiếc hao phí cái giá rất lớn, dùng hương khói đặc thù kéo dài hơn hai mươi năm, khiến bọn họ bất tri bất giác từ từ nhập ma. Vì chuyện này Mễ lão ma còn mặt dày đòi ba người bọn họ ba món linh khí.
Cho nên một vài cơn sóng ở lầu thành hoàng, không ảnh hưởng tới hướng chảy cuối cùng của một con sông lớn. Gần ba mươi năm mưu đồ, thế lực bốn phương hợp sức hành động, làm sao có thể thất bại trong gang tấc? Trừ khi một vị lục địa thần tiên cảnh giới thứ mười từ trên trời giáng xuống, tuyên bố muốn bảo vệ quận thành Yên Chi này, mới có thể khiến bọn họ dừng tay.
Nhưng bọn họ đã sớm điều tra rõ tình hình của Thần Cáo tông và thư viện Quan Hồ, còn có mấy sơn môn tiên gia lớn, tuyệt đối không thể có luyện khí sĩ cảnh giới thứ mười xuất thế ngang trời. Huống hồ trước giờ lão đại bước vào cảnh giới Nguyên Anh đều như thần long thấy đầu không thấy đuôi. Nói một câu khó nghe, cho dù thật sự nhìn thấy quang cảnh ở đây, chỉ cần không phải tổ sư gia xuất thân danh môn chính phái, hơn nữa người đầy chính khí, chưa chắc đã muốn nhúng tay vào.
Đại thế đã thành, đại cục đã định. Trong lòng lão thần tiên mỉm cười, thực ra lão rất muốn quay sang vỗ vai vị võ tướng chất phác bên cạnh, trêu chọc hắn: “Mã lão đệ, ánh mắt của ngươi không tốt lắm. Ta chẳng phải tiên sư chính đạo gì, mà là tà ma ngoại đạo người người đều muốn giết. Tiên sư ở kinh thành nước Thải Y mà ngươi nói, hai người danh tiếng lớn nhất trong số đó cũng là đệ tử chính thống của ta.”
Những tu sĩ hoang dã ngoại đạo bọn họ vốn là con chuột trong ruộng đất bùn lầy, mưu cầu ba năm không mở hàng, mở hàng ăn ba năm. Sau khi món pháp bảo kia tới tay, chẳng qua là bế quan thêm hai ba chục năm, đi xuống phía nam xa hơn, bí mật mưu đồ mua bán lớn hơn, cuối cùng lại là một hảo hán.
Không chừng một ngày nào đó, có thể trở thành thế lực như thành Bạch Đế ở Trung Thổ Thần Châu. Tuy là người trong ma đạo thiên hạ đều biết, nhưng ai dám ở trước mặt gọi y một tiếng ma đầu? Phần lớn đại tu sĩ năm cảnh giới cao trên thế gian đều không dám.
Có điều chuyện tốt như vậy, lão thần tiên cũng chỉ tưởng tượng cho vui mà thôi. Lão nhìn về phía nam, lại quay đầu nhìn về phía bắc, hơi do dự. Sau khi chuyện thành công, đi về phía nam lánh nạn chắc chắn là an toàn nhất. Nếu dựa theo ước định đi về phía bắc, vậy phải cầu phú quý trong nguy hiểm, nhưng chỉ cần sống đến cuối cùng sẽ là một phần phú quý rất lớn.
- --------
Nhóm người Thần Cáo tông làm theo yêu cầu của Phó sư thúc, đi tìm miếu sơn thần không chính quy kia. Kết quả đi được nửa đường thì khí vận núi sông biến đổi, từ đục thành trong, khiến Triệu Lưu rất kinh ngạc. Khi bọn họ chạy tới miếu sơn thần, phát hiện kim thân của Tần sơn thần đã tan vỡ, hoàn toàn tiêu vong. Niềm vui bất ngờ là bọn họ lại nhặt được mảnh vỡ kim thân trong đống đổ nát, ngay cả Triệu Lưu cũng cảm thấy kinh ngạc, quyết định trước tiên cất giữ. Mặc dù cuối cùng cũng phải nộp lên cho tông môn, nhưng lúc rãnh rỗi sờ vài cái, nghiên cứu một chút cũng là chuyện thoải mái.
Sau đó mọi người trở lại trấn nhỏ. Triệu Lưu do dự cả buổi, quyết định một mình đi đến nhà cổ, hòa giải quan hệ với Dương Hoảng. Đầu tiên lão chúc mừng hai vợ chồng qua cơn bĩ cực đến hồi thái lai, lại nhận sai với bọn họ, phạt ba chén rượu, còn tặng một món linh khí nhỏ phẩm chất rất thấp nhưng khiến người ta yêu thích.
Dương Hoảng cũng là một người khôn khéo. Hai người bọn họ vừa trở mặt không lâu, hôm nay Triệu Lưu đến nhận lỗi, Dương Hoảng lại rất khách sáo nhiệt tình, mời đối phương uống rượu, ngay cả món linh khí kia cũng nhận lấy. Nhưng đợi đến uống ngà ngà say, Dương Hoảng lại bắt đầu mắng Triệu Lưu. Cuối cùng ngay cả Oanh Oanh cũng không nhìn nổi, khuyên nhủ cả buổi nhưng Dương Hoảng vẫn không nghe.
Triệu Lưu lại không nói gì cả, chỉ ngồi nghe. Sau đó lão ở lại nhà cổ, truyền tin cho đệ tử Thần Cáo tông trong trấn nhỏ, nhóm người lại ở thêm một ngày.
Lúc Triệu Lưu rời đi, biết tất cả hành vi của Dương Hoảng đều là ra vẻ mà thôi, trong lòng sẽ càng xem thường mình. Nhưng chuyến này cũng xem như không uổng, quan hệ giữa hai người trở nên như vậy cũng đã đủ rồi. Đời này không có hi vọng trở thành bằng hữu, nhưng cũng sẽ không trở thành kẻ địch. Sau này tốn thêm một chút tâm tư, đi tới quận thành Yên Chi nhiều hơn, không chừng sẽ có cơ hội trở thành sơ giao nể mặt nhau.
Tâm tình Triệu Lưu phức tạp, dẫn đội đi về phía bắc. Nhưng vừa đi được mười mấy dặm đường núi, lại phát hiện quận thành Yên Chi có chuyện khác thường. Vị lão tiên sư của Thần Cáo tông này chỉ trầm mặc không nói gì, tiếp tục lên đường.
Tối hôm đó mọi người ngủ ngoài trời trên đỉnh núi. Đệ tử trẻ tuổi của Triệu Lưu tìm được lão đang đứng bên vách đá, nhẹ giọng hỏi:
- Sư phụ, phía quận thành Yên Chi rõ ràng có yêu khí tràn ngập, thanh thế không nhỏ. Dám táo tợn trong quận thành như vậy, nhất định là yêu ma không tầm thường. Chúng ta có nên chạy tới xem thử hay không?
Triệu Lưu cười ha hả nói:
- Ngay cả ngươi cũng nhìn ra yêu khí ngút trời bên đó, sư phụ cũng không phải người mù.
Đạo nhân trẻ tuổi cẩn thận nghiền ngẫm lời nói của sư phụ, thử dò hỏi:
- Vậy chúng ta dùng phi kiếm truyền tin cho tông môn? Nói là cần chi viện.
Triệu Lưu híp mắt nhìn bầu trời đêm phía trên quận thành Yên Chi, chậm rãi nói:
- Phó sư thúc bảo chúng ta trấn áp họ Tần kia. Hôm nay miếu sơn thần đã sụp, chúng ta cũng đã thu hồi ba mảnh vỡ kim thân. Chuyến này xuống núi du lịch, thành quả của các ngươi khá phong phú, vượt xa người cùng thế hệ. Ngoại môn nhất định sẽ đánh giá cao, nếu may mắn không chừng sẽ là đánh giá tốt nhất.
Lão quay đầu, nhẹ giọng nói:
- Hi Bình, chuyện tốt trên thế gian có lúc tốt quá hóa dở. Một khi thầy trò chúng ta dùng phi kiếm truyền tin, sau đó tông môn phái người đến nước Thải Y cẩn thận điều tra chuyện này, so sánh thời gian, chuyện chúng ta chùn chân sẽ rất dễ bị lộ. Ngươi là đệ tử đắc ý nhất của ta, cho nên vi sư mới nguyện ý nói lời thật lòng với ngươi, nhớ đừng cho ai biết.
Đạo nhân trẻ tuổi hoàn toàn bái phục, thấp giọng nói:
- Sư phụ anh minh, tính toán chuẩn xác.
Triệu Lưu quay đầu nhìn. Ba tên đệ tử Thần Cáo khác đang khoanh chân ngủ bên đống lửa phía xa. Trong đó người nhỏ tuổi nhất, lúc hô hấp thổ nạp thấp thoáng có sương mù buông xuống tai mũi, còn hai chị em tiến vào tông môn sớm hơn thì khí tức lại kém xa.
Triệu Lưu nhíu mày thấp giọng nói:
- Chuyện này còn phải bàn với thằng nhóc kia. Cảm ứng của hắn nhạy bén, đừng thấy hắn giả vờ như không biết gì cả, thực ra chúng ta lừa gạt được đôi chị em kia nhưng không gạt được hắn. Nếu không nói rõ ràng, lỡ may hắn trở lại tông môn buột miệng nói ra, sẽ là một tai họa.
Đạo nhân trẻ tuổi gật đầu. Triệu Lưu quay đầu mỉm cười nhìn đệ tử đích truyền, vẻ mặt ôn hoà nói:
- Hi Bình à, muốn chặn miệng của thằng nhóc thông minh tinh nghịch kia cũng không dễ dàng. Chẳng phải ngươi đã lén giấu một mảnh vỡ kim thân sao, chuyện này vốn không hợp quy củ, một khi bị phát hiện tông môn sẽ trách phạt rất nặng. Lấy ra đây, sư phụ giúp ngươi đưa cho hắn, xem hắn có dám cầm lấy củ khoai lang phỏng tay này hay không.
- Nếu hắn cầm lấy, sau này chính là người một đường với thầy trò chúng ta. Trở lại trên núi rồi hai bên có thể chiếu cố lẫn nhau, sư phụ cũng xem như trải đường bắc cầu giúp ngươi. Còn nếu không cầm, ha ha, sư phụ là người dẫn đường lần rèn luyện này của các ngươi, vốn có chức trách kiểm tra. Sau này ta phải trình văn thư cho ngoại môn theo quy củ, khiến chỗ dựa của thằng nhóc kia mất mặt, không ai có thể moi ra được sơ hở.
Sau đó lão mở rộng bàn tay, đưa về phía đạo nhân trẻ tuổi:
- Lấy ra đi.
Trong nháy mắt sắc mặt đạo nhân trẻ tuổi tái nhợt, nhưng lại nhanh chóng nặn ra nụ cười. Hắn không hề che che giấu giấu, càng không tỏ ra miễn cưỡng, lập tức đưa một mảnh vỡ màu vàng lớn nhất cho Triệu Lưu.
Triệu Lưu cất mảnh vỡ màu vàng, cười nói:
- Ấy, kích thước còn không nhỏ, một mảnh lớn bằng hai mảnh. Xem ra vận mệnh của thằng nhóc kia không tệ, tự dưng kiếm được một món hời lớn như vậy.
Sắc mặt đạo nhân trẻ tuổi cứng đờ, gượng cười nói:
- Đệ tử vốn định sau khi trở lại tông môn, chờ đến ngày đại thọ của sư phụ vào tháng sau, sẽ dùng nó làm lễ chúc thọ.
Triệu Lưu ừ một tiếng, vỗ vỗ vai đạo nhân trẻ tuổi:
- Có lòng là tốt.
Sau đó đạo nhân trẻ tuổi lặng lẽ trở về bên cạnh đống lửa, khoanh chân ngồi xuống nhắm mắt lại, vẻ mặt vẫn luôn mỉm cười.
Triệu Lưu ngồi một mình bên vách đá, thổ nạp luyện khí, trầm mặc rất lâu, đột nhiên nhỏ giọng tự chế nhạo:
- Không có hi vọng đại đạo, cũng chỉ có một chút khôn vặt như vậy. Ha ha, còn gì ngoài một chữ “thảm”.
Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.
- --------
Thư sinh Liễu Xích Thành rời khỏi thành từ cửa đông, đi bộ dọc theo đường lớn. Sau khi đi được mười dặm thì nghỉ chân bên ngoài trạm dịch, bởi vì dân chúng không có công danh thì cũng không có tư cách đi vào ngồi.
Ngoài trạm dịch có một sạp trà, thư sinh liền gọi một chén trà nóng, uống vào ấm bụng. Hắn thấp giọng rủ rỉ, giống như đang lẩm bẩm:
- Không phải ngươi luôn khoe khoang mình rất lợi hại sao, thật sự mặc kệ hỗn loạn lớn như vậy? Lưu tiểu thư kia là một cô nương rất tốt, cho ta tiền tiêu, lại để ta ôm, giải quyết những việc cấp bách của ta. Nếu không ta đã đói chết rồi, ngươi cũng sẽ không tốt hơn bao nhiêu.
- Cái gì? Gặp phải một chủ nhân như ta là ngươi xui xẻo tám đời? Nếu không phải ta lỡ đi vào mộ hoang, trong lúc vô tình phá vỡ trận pháp ngàn năm, giải cứu đại gia ngươi ra khỏi lao tù, ngươi có cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời sao? Ngươi có biết không, vì sự tồn tại của ngươi, hôm nay ta trêu hoa ghẹo nguyệt cũng không dám thi triển mười thành công lực, chỉ dám sờ tay nhỏ, hôn miệng nhỏ, nếu không chẳng phải là tiện lợi cho lão già bại hoại ngươi?
- Tiên nhân vô dụng, giấu đầu lòi đuôi giống như chó nhà có tang, ngay cả khi ta bị người khác đánh một quyền ngã xuống đất cũng không dám ló đầu. Ngươi còn nói là tiên nhân trên Ngọc Phác gì đó, vậy ông đây là tiên nhân Kim Đan rồi. Nghe nói tiên nhân Kim Đan mới là thần tiên thật sự đúng không, mỗi ngày rảnh rỗi thì bay tới bay lui trên trời, thỉnh thoảng đáp xuống đất uống rượu, đế vương tướng soái nhìn thấy cũng phải cung cung kính kính.
Ông chủ sạp trà ở phía xa nhìn hắn, tỏ ra lo lắng: “Thư sinh cổ hủ kia không phải là kẻ ngốc chứ? Lảm nhảm tự nói chuyện với mình? Ngốc thì không sao, nhưng nhất định đừng có không mang theo tiền.”
Liễu Xích Thành trừng mắt nói:
- Cái gì? Cảnh giới Kim Đan là cái rắm? Ngươi có tin ông đây uống trà xong sẽ đánh rắm một cái thổi ngươi ra ngoài không, sau này hai ta đường ai nấy đi?
- Mắng người không nhắc đến khuyết điểm, con riêng thì thế nào... có cha sinh không có mẹ nuôi, vẫn tốt hơn một lão bi.ến thái như ngươi. Cả đống tuổi rồi còn nhất quyết muốn mang theo món đạo bào màu hồng kia. Chậc chậc chậc, đúng là không biết xấu hổ, sao ngươi không xin ta mua giúp ngươi mấy hộp son phấn... ông nội ngươi... lại tới...
Giọng nói của Liễu Xích Thành vốn nhỏ như muỗi kêu, đến cuối cùng gần như ngay cả chính hắn cũng không nghe thấy. Cặp mắt của hắn dần dần trở nên vẩn đục, sau đó trong nháy mắt lại biến thành lấp lánh có thần, giống như thần linh phụ thể. Khí thế từ trong ra ngoài hoàn toàn khác biệt, không còn là học trò nghèo cổ hủ, càng giống như một vị... đế vương cải trang vi hành.
Hắn tươi cười vươn tay, run rẩy giơ chén trà kia lên, uống hết một ngụm trà nóng cuối cùng. Hắn đứng dậy, lấy ra một mớ tiền đồng ném lên bàn, sau đó rời đi. Lúc đầu bước chân của hắn còn lắc lư bất ổn, uống trà giống như uống rượu ngon, ánh mắt cũng hơi say sưa. Nhưng càng đi bước chân của hắn càng vững vàng, cuối cùng từ đường lớn rẽ vào cánh đồng hoa cải nở rộ.
Thấy xung quanh không người, hắn liền rung vai, bọc vải cột dây tự động mở ra, rời khỏi người lơ lửng giữa không trung. Một bộ đạo bào tuyệt mỹ đường thêu tinh xảo từ trong bọc vải bay ra, quả thật là màu hồng. Áo ngoài trên người Liễu Xích Thành cũng tự động cởi ra, vừa lúc đổi vị trí với bộ đạo bào màu hồng kia, ngoan ngoãn nằm trong bọc vải.
Ngoại trừ đạo bào hoa mỹ không hợp quy củ thế tục, trong bọc vải còn có một cây trâm màu vàng chậm rãi bay lên đầu thư sinh, tự động giắt lên búi tóc. Sau đó bọc vải nhoáng lên rồi biến mất, hiển nhiên là chui vào trong vật một tấc. Đương nhiên cũng có thể là vật một thước, thậm chí có thể là vật một trượng trong truyền thuyết được khen là “động tiên nhỏ tuyệt diệu”.
Liễu Xích Thành mở rộng hai tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, tươi cười ngây ngất. Đạo bào màu hồng lại gây cho người ta cảm giác như vật sống nhảy nhót, bỗng nhiên trải ra, bay tới sau người thư sinh. Giống như có tỳ nữ phục vụ, không cần thư sinh động tay, đạo bào đã mặc lên người hắn.
Liễu Xích Thành vốn tướng mạo anh tuấn, sau khi mặc bộ đạo bào này vào càng tuấn tú tiêu sái. Hắn bước dài tới trước, bước chân bay bổng, tiêu dao ngự gió, từng bước lên không, thẳng vào trời cao, lớn tiếng ngâm nga:
- Trong mộ một ngàn năm, trên đời cũng ngàn năm.
Mặt đất dưới chân nở đầy hoa vàng đất khách.
- --------
Chú thích:
(1) Hiết sơn: dạng kiến trúc có rìa bờ mái chĩa ra khỏi sơn tường, nhưng phía hai mặt sơn tường còn có thêm hai mặt mái. Hiết sơn còn được gọi là cửu tích vì có chín đường mái.