- Ta là con gái của Lưu thái thú, còn y là đồng minh tới trợ trận, xin chư vị để cung tên xuống!
Thân hình Trần Bình An đáp xuống cửa lớn đại sảnh dinh thự, cũng không xoay đầu, nghiêng người lướt ngang hai bước, đưa tay chụp lấy một mũi tên từ sau lưng bắn tới. Thân tên có khắc hoa văn cổ xưa, hơn nữa còn đục ba rãnh nhỏ, trong đó có ánh sáng lưu động.
- Từ đại hiệp, Trương Sơn Phong, các người có trong đại sảnh không? Lão già hiển lộ thần thông ở đài cao giữa hồ đêm đó, chính là đầu sỏ sau màn khiến lầu thành hoàng gặp nạn lần này.
Từ Viễn Hà dẫn đầu phi thân ra, võ tướng mặc giáp và Trương Sơn Phong theo sát phía sau.
Một lực sĩ đồng thau cao hơn một trượng sải bước xông tới, không nói lời nào dùng một quyền đánh xuống Trần Bình An. Trần Bình An đành phải vươn tay ra ngăn cản nắm đấm kia.
Lực sĩ đồng thau do Sùng Diệu đạo nhân chuyên tâm vẽ bùa chế tạo thành, thực lực không tầm thường, mặc dù phẩm chất không cao nhưng chiến lực có thể sánh ngang với võ phu thuần túy cảnh giới thứ hai đỉnh cao. Sau khi bị năm ngón tay của Trần Bình An ngăn cản, những khớp trên thân thể nó rung động kịch liệt, phát ra tiếng lét két, lại không thể tiến tới chút nào.
Lưu thái thú chạy nhanh ra cửa lớn, ngẩng đầu nhìn lên, thấy thiếu nữ đeo chuông bạc đứng trên đầu tường, lập tức kêu lớn:
- Là con gái của ta, là con gái Lưu Cao Hinh của ta, chư vị binh sĩ đừng làm nó bị thương!
Từ Viễn Hà cũng vội vàng giải thích với người khác:
- Là bằng hữu của chúng ta, tên là Trần Bình An, lúc trước đi điều tra hư thực ở lầu thành hoàng.
Võ tướng mặc giáp gật đầu, giơ tay lên làm một động tác trong quân đội. Cung tiễn thủ ẩn nấp ở các nơi cũng không lập tức thu hồi cung trong tay, chỉ đè mũi tên xuống, hình dáng căng như trăng tròn lập tức thu lại thành trăng lưỡi liềm. Động tác của mọi người đều chỉnh tề, ngay cả dây cung thay đổi độ cong cũng gần như không sai lệch.
Từ Viễn Hà đã đi qua rất nhiều quốc gia, tâm tư cẩn thận, sau khi nhìn thấy cảnh này lập tức thán phục. Không ngờ một nơi đầy văn hóa trí thức như nước Thải Y, lại có một sư đoàn hổ sói được huấn luyện nghiêm chỉnh như vậy. Vị Mã tướng quân lúc này phụ trách trấn giữ cửa đông thành, nhất định là một nhân tài biết cách quản lý quân đội.
Sùng Diệu đạo nhân bấm quyết triệu hồi lực sĩ đồng thau ra quân bất lợi, sắc mặt không dễ coi lắm, cười nhạt nói:
- Hoàng lão thần tiên là chủ mưu? Ha ha ha, thiếu niên ngươi khẳng định như vậy, ta lại cảm thấy ngươi mới là kẻ xấu muốn đục nước béo cò.
Lão lại quay đầu nói với Lưu thái thú và võ tướng:
- Nếu Hoàng lão thần tiên đạo pháp thông thiên kia là chủ mưu manh tâm khó lường, vậy chúng ta còn ở đây vạch kế hoạch cái gì? Dứt khoát chờ chết là được rồi. Hơn nữa nếu Hoàng lão là hung thủ sau màn, cần gì phải c.ởi quần đánh rắm, chủ động cảnh báo cho chúng ta?
Lưu thái thú trầm ngâm nói:
- Đạo lý nói không thông.
Võ tướng lại nói một câu công đạo giúp Trần Bình An:
- Tà ma ngoại đạo rất âm hiểm, không thể suy đoán theo lẽ thường. Hiện giờ chúng ta không nên dễ dàng tin bất cứ ai, trước tiên không ngại nghe thiếu niên này nói thế nào đã.
Lưu Cao Hinh nhảy xuống đầu tường, chạy như bay đến, thân pháp tràn đầy linh khí. Nhất là chuông bạc kêu leng keng, bên người dập dờn sóng gợn vàng óng, rõ ràng là dáng vẻ của người tu hành.
Lưu thái thú không có thời gian suy nghĩ vì sao con gái nhỏ lại biến thành thần tiên bay tới bay lui, đợi cô đi tới bên cạnh, lập tức lo lắng nói:
- Có bị thương chỗ nào không? Nha đầu thối con, hiện giờ quận thành loạn như vậy, còn chạy lung tung cái gì? Làm càn!
Lưu Cao Hinh chỉ vào Trần Bình An:
- Lão thần tiên...
Cô đột nhiên ý thức được mình lỡ lời, bởi vì lúc trước lên đường, lão thần tiên phi kiếm thuật long trời lở đất đã nói với cô, không nên nhắc nhiều đến trận chiến ở lầu thành hoàng. Trước mắt hắn còn không muốn tiết lộ thân phận, để tránh phủ quận chủ có nội ứng của yêu ma quấy phá, sớm có phòng bị.
Cô vội vàng đổi giọng:
- Ở lầu thành hoàng, con và Trần thiếu hiệp gặp phải một nữ quỷ xương khô gây họa quận thành, chính là mỹ nhân y phục rực rỡ xuất hiện ở đài cao giữa hồ đêm đó. Con và Trần thiếu hiệp vất vả chế ngự ả ta, không ngờ thành hoàng gia và hai tượng thần văn võ thuộc hạ đều đã nhập ma, trong thất khiếu khói đen cuồn cuộn, muốn đánh chết bọn con.
- May mắn có một lão thần tiên dùng phi kiếm từ trên trời giáng xuống cứu chúng con, chỉ là lão thần tiên cũng bị thương nặng. Ông ấy muốn chúng con đi trước báo tin, lão họ Hoàng kia và đồng bọn dùng trăm phương ngàn kế mưu đồ một món pháp bảo, chúng ta tuyệt đối không nên dẫn sói vào nhà. Lão thần tiên còn nói chờ ông ấy điều dưỡng khí hải và phi kiếm bản mệnh xong, nhất định sẽ ra tay lần nữa, giúp chúng ta trảm yêu trừ ma.
Vẻ mặt Trần Bình An vẫn như thường, trong lòng khen ngợi thiếu nữ nhanh trí.
Mọi người cùng trở về đại sảnh. Còn chưa ngồi xuống, lại có một binh sĩ mặc giáp cả người đầy vết máu đi vào, nói là nhiều nơi trong quận thành xuất hiện dân chúng giống như lâm vào ma chướng (chướng ngại do ma quỷ gây ra), bắt đầu điên cuồng giết người, dù là thân bằng hảo hữu hay hàng xóm láng giềng đều không thể thoát khỏi. Những người dân này có một điểm giống nhau, đó là vành mắt rỉ ra máu tươi, hơn nữa thân hình khá cường tráng, rất khó giải quyết. Đã có rất nhiều binh lính và bổ khoái của quan phủ bị thương.
Chẳng những như vậy, quận thành còn có mấy nơi gần như đồng thời xuất hiện ánh sáng đỏ tươi, trong phạm vi mười mấy trượng cỏ cây khô héo, cá lật bụng trắng.
Không khí trong đại sảnh nặng nề. Lưu thái thú cố gắng bình tĩnh, bắt đầu bày binh bố trận. Ngoại trừ phái người khẩn cấp đi đến cửa đông thành, báo cho Mã tướng quân cẩn thận đề phòng Hoàng lão thần tiên kia, tất cả tư lại trong phủ quận chủ đều phải rời khỏi dinh thự, thông báo cho dân chúng trong thành lập tức trở về nhà, tạm thời không được ra ngoài. Nếu không một khi bị phát hiện, sẽ xử lý giống như phạm luật cấm đi lại ban đêm.
Những người trong phòng thì hai người tạo thành một đội, cùng nhau đi đến các nơi có chuyện lạ, đề phòng bất trắc. Chỉ cần phát hiện dân chúng gặp ma chướng hoặc yêu ma âm vật, có thể lập tức chém đầu.
Từ Viễn Hà và Trương Sơn Phong một đội, Sùng Diệu đạo nhân và võ tướng mặc giáp đi chung. Lưu Cao Hinh cố gắng nài nỉ, cuối cùng cũng được đi theo Trần Bình An. Lưu thái thú có chí công vô tư đến mấy, cũng không yên tâm cho khuê nữ bảo bối của mình đi mạo hiểm. May mà vị võ nhân nghĩa sĩ giang hồ kia chủ động xin đi, hiệp trợ Trần Bình An đến cửa Triệu phủ. Lúc này Lưu thái thú mới dặn đi dặn lại, bảo Lưu Cao Hinh không được xung động, tất cả phải nghe theo phân phó của hai vị cao nhân.
Lưu Cao Hinh đương nhiên vui mừng phấn khởi, lập tức đáp ứng. Lưu thái thú sợ cô không để tâm, lại kéo cô tới căn dặn một phen, khiến thiếu nữ tỏ ra không kiên nhẫn.
Đột nhiên vị “lão kiếm tiên” không già bên cạnh lại nói một câu:
- Lưu cô nương, không nên khiến thái thú đại nhân lo lắng.
Lưu Cao Hinh sững sốt, quay đầu nhìn, thấy Trần Bình An không tức giận nổi nóng, cũng không cậy già lên mặt, giống như chỉ đơn giản muốn cô xử lý chuyện này tốt hơn một chút. Mặc dù không rõ nội tình, nhưng cô vẫn kiên nhẫn từ biệt phụ thân, bảo đảm mình sẽ không hành động theo cảm tính.
Lúc này Lưu thái thú mới hơi yên tâm, cuối cùng ôm quyền cảm ơn Trần Bình An và vị võ nhân họ Đậu kia, thành khẩn nói:
- Làm phiền hai vị hiệp sĩ chiếu cố tiểu nữ nhiều hơn.
Trần Bình An và Đậu võ nhân cũng đáp lễ.
Ba người khẩn cấp đi đến Triệu phủ cách dinh thự chỉ hai con đường. Đậu võ nhân ngẩng đầu nhìn sắc trời, lắc đầu cảm khái nói:
- Thần tiên trên núi hay yêu ma cũng vậy, thực ra trước giờ đều không quan tâm đến mạng người, không nên như thế.
Trần Bình An không biết trả lời như thế nào, đành phải im lặng không nói gì.
Ba người đi tới ngoài cửa Triệu phủ, thấy đã có nam nữ gặp ma chướng vành mắt rướm máu xông ra ngoài, nhe nanh múa vuốt. Đao khách và cung tiễn thủ bên ngoài phần lớn là bổ khoái quận thành và nha dịch dinh quan, thường ngày nhiều nhất là tiếp xúc với bọn trộm cắp hoặc cướp sông cướp biển, nào từng nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Phần lớn bọn họ sắc mặt đều trắng như tuyết, cung tên cũng mất đi độ chính xác.
Hơn nữa những gia đinh tỳ nữ Triệu phủ gặp ma chướng kia, cho dù trúng tên vẫn có thể tiếp tục xông tới trước. Trận hình kém cỏi của cung tiễn thủ và đao khách gần như bị tan vỡ, đành phải đánh giáp lá cà với những ma chướng hung hãn không sợ chết kia. Nếu không có ba người Trần Bình An kịp thời chạy tới, người Triệu phủ ùn ùn kéo ra có lẽ đã tán loạn khắp nơi, gây nên tai họa như bầy châu chấu.
Trần Bình An không biết có cách hóa giải ma chướng hay không, đành phải dùng quyền cước đánh bay những ma chướng Triệu phủ kia về gần cửa lớn. Chuông của Lưu Cao Hinh rung lên, từng đóa hoa vàng tản ra xung quanh. Những ma chướng kia chỉ cần bị hoa vàng dính vào, cả người sẽ thối rữa, biến thành một bãi máu tươi, mùi hôi ngập trời.
Đậu võ nhân rút đao ra khỏi vỏ, thân đao tỏa ra ánh sáng trắng như tuyết chói mắt, mỗi đao bổ xuống đều trực tiếp chém nam nữ già trẻ ma chướng thành hai khúc. Đao pháp của hắn rất không tầm thường, rõ ràng đã đạt đến cảnh giới tông sư, bỏ đi tô vẽ, gọn gàng dứt khoát, không hề dài dòng. So với đao pháp của Từ Viễn Hà, người này xuất đao thiếu đi khí thế dũng mãnh của sa trường, lại nhiều hơn mấy phần tráng lệ, rất có thể là một vị tông sư võ đạo cảnh giới thứ tư trở lên. Vì vậy có thể thấy, những người không hiển lộ tài năng ở đại sảnh dinh quanh, phần lớn vẫn là chân nhân bất lộ tướng trên giang hồ.
Sau khi Lưu Cao Hinh ngăn cản một đám ma chướng Triệu phủ, phát hiện xung quanh mình là máu tươi và hài cốt đầy đất, lập tức ngồi xuống nôn mửa.
Trong Triệu phủ có ánh sáng đỏ lóe lên rồi biến mất, phát ra khí tức u ám nồng nặc. Trần Bình An thấy cửa Triệu phủ tạm thời không gặp nguy hiểm, mũi chân nhún một cái, nhanh chóng lướt qua tường cao, chạy thẳng tới nơi ánh sáng đỏ xuất hiện.
Men theo dấu vết của ánh sáng đỏ kia, Trần Bình An đi tới một đình viện tao nhã yên tĩnh. Bên trong có một lầu sách tư gia cao ba tầng, trên bậc thềm ngoài lầu có một công tử áo trắng đang ngồi, tư thái lười nhác, khuỷu tay gác lên tay vịn của ghế, một tay nâng cằm, tay kia cầm sách cổ, vừa ngáp vừa liếc nhìn Trần Bình An, mỉm cười nói:
- Sao đến trễ như vậy? Vị công tử này phong thái bất phàm, là tiên sư tu đạo trên núi, hay là đệ tử tông sư hành tẩu giang hồ?
Công tử áo trắng ngồi thẳng người, vươn ngón tay chấm chấm nước miếng, khẽ lật một trang sách, lập tức giữa trang sách có ánh sáng đỏ tươi lóe lên. Ánh sáng đỏ hội tụ thành một sợi dây thừng lớn, giống như mãng xà vặn vẹo giữa không trung, nấn ná một chút ở tường cao trong viện, muốn xông vào môt nơi trong phủ đệ, bám vào mọi người trong phủ.
Trần Bình An vỗ hồ lô nuôi kiếm bên hông một cái, con mãng xà đỏ tươi kia lập tức bị chém đứt.
Công tử áo trắng nhướng mày:
- Ái chà, còn là một vị tiểu kiếm tiên? Giỏi lắm, giỏi lắm. Nghe nói kiếm tu năm cảnh giới thấp sát lực rất lớn, nhưng thể lực không tốt, phun ra vài ngụm kiếm khí rực rỡ chói mắt, nhưng sẽ không có phần sau nữa. Chẳng biết ngươi có lợi hại hơn một chút không?
Một tay hắn cầm sách, tay kia lật trang sách từ đầu đến cuối. Mấy chục con rắn đỏ tươi to bằng ngón cái từ lầu sách phóng lên cao, muốn tản ra bốn phương tám hướng. Công tử áo trắng nhìn thiếu niên bên hông đeo bầu rượu màu đỏ thẫm kia, thấy đối phương vẫn còn tâm tình lấy bầu rượu xuống uống một hớp.
Hắn vừa định cười nhạo, lại thấy những con rắn nhỏ tên là Xích Liên trên bầu trời, trong nháy mắt bị một vệt cầu vồng trắng đan xen cắt đứt toàn bộ. Sau đó ấn đường của hắn phát lạnh, bỗng nhiên trợn to hai mắt, giống như gặp quỷ giữa ban ngày, chết không nhắm mắt. Hóa ra hắn đã bị phi kiếm từ ấn đường đâm xuyên đầu, còn bị kiếm khí thấm vào thân thể thần hồn, dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phá vỡ tất cả sinh cơ.
Trần Bình An cột kỹ bầu rượu, hai thanh phi kiếm Mùng Một và Mười Lăm liền thong thả bay về.
Phía tường viện, Đậu võ nhân đứng trên đầu tường, sau khi nhìn thấy cảnh này liền ôm quyền thi lễ với Trần Bình An.
Tâm tư Trần Bình An bỗng xao động, liền bảo với hắn:
- Nói với Lưu Cao Hinh, ta phải lập tức đi đến miếu thổ địa một chuyến, lát nữa sẽ trở lại.
Đao khách thoải mái cười nói:
- Nơi này đã không còn gì đáng ngại, vài con chó nhỏ mèo nhỏ mà thôi, Trần tiên sư cứ yên tâm.
Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ, vốn định tốc chiến tốc thắng, không ngờ vẫn bị người khác nhìn thấy cảnh mình dùng phi kiếm giết địch. Hắn gật đầu với với Đậu võ nhân, mũi chân nhún một cái, vượt qua đầu tường.
Trần Bình An dựa theo “tiếng nói” ngắt quãng trong nội tâm, làm theo chỉ thị của “người kia”, đi tới một miếu thổ địa xung quanh không người. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong miếu thổ địa có một văn sĩ nho nhã đang vẫy tay với mình, vẻ mặt tươi cười. Chỉ là bóng dáng của người kia chập chờn, giống như một chút ánh đèn uối cùng, gió nhẹ thổi qua sẽ tắt ngay.
Trần Bình An hơi do dự, cuối cùng vẫn lướt tới, đứng ở ngoài ngưỡng cửa ánh sáng lờ mờ.
Văn sĩ trước tiên chắp tay thi lễ, sau đó mỉm cười đứng dậy nói:
- Đây là lần thứ hai chúng ta gặp mặt rồi. Bản quan Thẩm Ôn, chính là thành hoàng gia của quận Yên Chi, trông coi thành trì này đã mấy trăm năm rồi. Quả hôm nay là nhân của trước kia, là do bản quan không làm tròn bổn phận trước. Nếu không có ngươi phá vỡ cấm chế, ngăn cản bản quan rơi vào ma đạo, không chừng kim thành hoàng đường đường chính chính của nước Thải Y cuối cùng sẽ tiếp tay cho giặc, biến thành hung thủ gây họa cho dân chúng. Bản quan phải cảm ơn ngươi.
Nói đến đây, ông ta thoải mái cười nói:
- Lúc trước sắp nhập ma mà không tự biết, cho nên đủ loại hành vi đã khiến tiểu tiên sư chê cười rồi. Lần này vừa cảm ơn ngươi đã giúp bản quan, không đến mức ra ngoài làm hại lê dân bách tính, để tiếng xấu muôn đời trong sách sử, còn phải cảm ơn tấm lòng son của ngươi, trước đó đã chủ động trả lại hộp gỗ màu xanh kia.
Lúc trước bước vào điện thành hoàng, thiếu niên trả lại hộp gỗ là việc thiện. Rõ ràng trên người có vật một tấc, lúc đưa hộp gỗ lại không lấy từ vật một tấc, mà là lấy từ trong tay áo. Như vậy nghĩa là ngay từ đầu, thiếu niên xứ khác trước mắt đã nhận định hộp gỗ là vật của điện thành hoàng, đây lại là tâm thiện.
Trần Bình An nhìn kỹ vị Thẩm thành hoàng này, lại không nhìn ra dấu vết nhập ma, liền khẽ thở phào một hơi. Hắn do dự một thoáng, ôm quyền nói:
- Lúc trước trong điện thành hoàng, vì tự bảo vệ nên đã phá hư kim thân của thành hoàng gia...
Thẩm Ôn xua tay, thay đổi đề tài, hỏi:
- Tiểu tiên sư có phải là người đọc sách?
Trần Bình An hơi xấu hổ, lắc đầu nói:
- Không tính là người đọc sách, hôm nay chỉ lật sách xem bút ký, hi vọng nhận biết thêm một ít chữ, học thêm một ít đạo lý làm người trong sách mà thôi.
Thẩm Ôn cười hỏi:
- Có biết tác dụng của mảnh vỡ kim thân không?
Trần Bình An vẫn lắc đầu, quả thật không biết.
Thẩm Ôn nhẹ giọng nói:
- Những mảnh vỡ kim thân kia cần phải bảo quản cho tốt. Thần linh thế gian hưởng thụ hương khói tế tự, dù là thần núi sông chính thức hay thành hoàng và hai miếu văn võ như chúng ta, tất cả đều có kim thân. Đầu tiên là triều đình sắc phong, xây dựng tượng thần, sau đó là bản thân thần linh nuôi dưỡng một điểm linh quang thần tính. Có điều kim thân cũng chia ra cấp bậc cao thấp, tương tự như quan trường. Bình thường kim thân của Ngũ Nhạc đại thần có phẩm chất cao nhất, sau đó là thủy thần sông lớn và thành hoàng gia ở kinh thành, từ đó mà suy ra.
- Thứ bên trong hộp gỗ màu xanh kia, là “con dấu thành hoàng bảo hộ nước Thải Y quận Yên Chi”, do đại thiên sư của phủ Thiên Sư núi Long Hổ tự mình khắc. Đó là một món pháp khí cực mạnh ẩn chứa thiên uy mênh mông, nhưng cần phối hợp với Ngũ Lôi tâm pháp mới có thể sử dụng được. Bản quan mặc dù là thành hoàng gia đương nhiệm của quận Yên Chi, nhưng là thần linh một phương, cho nên không thể sử dụng lôi pháp đạo thống.
- Trên thực tế lầu đầu phủ Thiên Sư tặng thứ này, phần lớn chỉ có ý nghĩa tượng trưng, giúp che chở phong thủy một quận, cũng không phải để luyện khí sĩ hoặc thành hoàng gia nước Thải Y giữ ấn thị uy. Nếu không nhờ Thiên Sư ấn này vô hình trung chấn nhiếp quần ma, năm xưa ngoài thành xuất hiện bãi tha ma kia oán khí rất nặng, đã sớm xông vào quận thành Yên Chi rồi.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, hỏi:
- Cần ta giúp ngài giao cho Lưu thái thú, hay là giao cho hoàng đế nước Thải Y các người?
Thẩm Ôn nhìn kỹ cặp mắt trong vắt kia, vung tay áo, cười lớn nói:
- Thánh nhân dạy bảo, thần khí trời đất, chỉ người có đức mới cầm được.