Kiếm Lai

Chương 300: Trước thiên quân vạn mã, ta uống một hớp rượu (phần 2)



Ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách đã quen mặc áo vải thô, đi chân trần. Sau khi đạo nhân mũ hoa sen Lục Trầm tới thăm một chuyến, ông ta đã đổi tính, thay một bộ áo xanh đội khăn của người đọc sách, tự làm một cây gậy trúc để đi lại trong rừng núi, cùng với một đôi guốc gỗ để lên núi. Ông ta thường xuống núi mua sách cổ và đồ dùng thư phòng, bày biện tầng hai lầu trúc giống như thư phòng của một gia đình trí thức.

Lúc rảnh rỗi thì ông ta lại cầm bút viết chữ vẽ tranh, khiến thằng bé áo xanh và cô bé váy hồng đưa mắt nhìn nhau, lầm tưởng ông lão bị tẩu hỏa nhập ma. Sau đó cô bé váy hồng xem qua thư pháp của ông lão, thường xuyên bắt chuyện, mới phát hiện hóa ra ông ta là nhà nho thật sự, cầm kỳ thư họa đều xuất sắc, càng hiểu biết sâu đối với học vấn Nho gia chính thống.

Thằng bé áo xanh là một kẻ vô tâm và tham sống sợ chết, một lòng một dạ muốn ông lão luyện võ thật giỏi, mau chóng trở thành lão đại võ lực siêu việt thế giới nhỏ này, như vậy mới có thể yên tâm. Hắn bèn thường xuyên nói bóng nói gió với ông lão, bảo rằng quận Long Tuyền rồng nằm hổ phục, không thể xem thường. Hắn còn tận tình khuyên bảo, nói rằng giang hồ Đại Ly biến hóa khôn lường, phải dựa vào một thân tu vi đỉnh cao mới có thể chấn nhiếp kẻ xấu.

Đáng tiếc ông lão không thèm để ý tới tên này, nhiều nhất chỉ trò chuyện với cô bé váy hồng đến xin chỉ bảo học vấn. Đối với cái gọi là võ đạo, giống như đã vứt xuống đất, không muốn nhặt lên. Thằng bé áo xanh không có cách nào, đành phải than thở cầu người không bằng cầu mình, tiếp tục siêng năng tu hành, cố gắng tiêu hóa hai viên đá mật rắn thượng đẳng đã vào trong bụng.

Thần Bắc Nhạc mới Ngụy Bách gần đây đón người tới và tiễn người đi rất bận rộn, thỉnh thoảng vẫn sẽ đến lầu trúc, đi xem ao nhỏ đã ném vào một hạt giống hoa sen vàng tím kia.

Ngoại trừ hạt giống hoa sen vàng tím ở núi Lạc Phách, khi đó nghe theo đề nghị của Ngụy Bách, Trần Bình An đã là chủ nhân của núi Lạc Phách, còn để lại một con dấu ở tầng trệt lầu trúc, xem như vật trấn yểm núi sông. Con dấu là “Trần Thập Nhất” do Tề Tĩnh Xuân khắc, cũng không có huyền cơ gì, chỉ là một lời cầu chúc tốt đẹp mà Tề Tĩnh Xuân dành cho Trần Bình An mà thôi.

Trên cảnh giới thứ mười điểm cuối võ đạo mới là võ thần nhân gian, có thể sánh vai với luyện khí sĩ đỉnh cao trên đời.

Cô bé váy hồng rất coi trọng thứ này, gần như còn hơn cả hòm sách mà Thôi Đông Sơn giao cho cô. Mỗi ngày ba lần sáng trưa tối, cô đều sẽ lén lấy con dấu nhỏ do lão gia giao phó, dùng khăn lụa lau kỹ. Bất kể thằng bé áo xanh lừa gạt thế nào, cô đều không cho hắn chạm tay vào.

Hôm nay nhờ đá mật rắn Trần Bình An tặng cho, cô bé váy hồng xuất thân từ lầu Chi Lan nước Hoàng Đình, đã phá vỡ ngưỡng cửa cuối cùng của năm cảnh giới thấp, bước vào cảnh giới thứ nhất Động Phủ trong năm cảnh giới trung. Sau đó còn có cảnh giới thứ bảy Quan Hải, cảnh giới thứ tám Long Môn, cảnh giới thứ chín Kim Đan, cảnh giới thứ mười Nguyên Anh, vẫn là đại đạo mênh mông, xa không thể với.

Có điều so với thằng bé áo xanh cảnh giới Quan Hải đột nhiên chăm chỉ, cô bé váy hồng càng muốn thuận theo tự nhiên. Mỗi ngày ngoại trừ dọn dẹp lầu trúc đến mức không còn hạt bụi, cô chỉ lật sách xem phong cảnh, tâm tình điềm tĩnh, càng ung dung tùy ý hơn con rắn nước Ngự Giang tính tình hung hãn. Thế là hôm nay đã đổi thành thằng bé áo xanh chê cô ngu ngốc lười biếng, không biết tiến thủ.

Tối hôm nay, thằng bé áo xanh nhập định tu hành bên vách đá, cô bé váy hồng ngồi trên ghế trúc nhỏ cắn hạt dưa. Ông lão họ Thôi xuống lầu, mang một chiếc ghế trúc đến ngồi bên cạnh cô bé, nhẹ giọng nói:

- Ngàn năm qua Họ Thôi là dòng dõi trí thức hàng đầu Bảo Bình Châu, nhưng cũng không thể thai nghén ra một con trăn lửa thông minh trí tuệ như ngươi. Từ đó có thể thấy, chuyện cơ duyên không thể khổ cực mưu cầu được.

Cô bé váy hồng cười khôn khéo, hỏi:

- Thôi gia gia, ông nói xem hôm nay lão gia nhà tôi đã đột phá cảnh giới chưa?

Ông lão cười trên nỗi đau của người khác:

- Cảnh giới võ đạo thứ ba mạnh nhất do lão phu tự tay mài ra, nào dễ đột phá như vậy, đoán là còn sớm. Không chừng đến thành Lão Long cuối phía nam, cảnh giới của Trần Bình An vẫn giữ nguyên, ngoan ngoãn nằm ở cổ chai của cảnh giới thứ ba. Mỗi ngày lo lắng đến mức uống rượu giải sầu, sau đó biến thành một tên bợm nhậu tinh thần chán nản.

Cô bé váy hồng nhỏ giọng oán giận:

- Quyền pháp của lão gia nhà tôi, có một nửa xem như là Thôi gia gia dạy. Lão gia không đột phá cảnh giới, sao ông có thể lén cười như vậy?

Ông lão cười ha hả nói:

- Ngươi đấy, không phải là người trong võ đạo chúng ta, không biết sức nặng của “cảnh giới thứ ba mạnh nhất thế gian” này. Lúc trước lão phu chỉ dùng bản lĩnh cảnh giới thứ năm, đã một quyền đánh chết cung phụng họ Thôi Tôn Thúc Kiên cảnh giới thứ sáu đỉnh cao, vì sao? Bởi vì cơ sở của võ phu có dày mỏng. Nền móng kém cỏi giống như lầu cao gió thổi là lung lay. Nền móng vững chắc thì giống như một ngọn núi lớn sừng sững trên mặt đất, một chút gió táp mưa sa chẳng tính là gì, gãi ngứa mà thôi.

Cô bé váy hồng ưu sầu nói:

- Bên cạnh lão gia nhà tôi không có người chiếu cố, đi ra bên ngoài chuyện gì cũng phải tự mình làm, sẽ không chậm trễ ngài ấy luyện quyền chứ?

Ông lão liếc nhìn bóng lưng thằng bé áo xanh, sau đó dời mắt đi, nhìn cô gái nhỏ đầy vẻ lo lắng, cảm khái nói:

- Có thể khiến hai đứa các ngươi ở chung mà không đánh nhau, cũng xem như Trần Bình An biết cách dạy dỗ. Không biết sau này gia lớn nghiệp lớn rồi, hắn còn có thể giữ vững bản tâm, đối nhân xử thế như vậy hay không. Quy củ của nhà nhỏ cửa nhỏ, hoàn toàn khác với nếp nhà của hào phiệt thế tộc.

Cô bé váy hồng ngẩng đầu lên, ngây thơ khả ái nói:

- Nếu thật sự có một ngày như vậy, Thôi gia gia ông phải giúp lão gia nhà tôi một chút nhé?

Ông lão xoa đầu con trăn lửa nhỏ:

- Có một số việc nhà, người ngoài không giúp được.

Ông ta chậm rãi đứng lên, đưa tay chỉ về phía xa:

- Thử nghĩ xem, nếu thật sự có một ngày như vậy, Trần Bình An khai tông lập phái. Có ngươi và con rắn nước nhỏ, có rắn đen núi Kỳ Đôn bụng mọc tơ vàng, bốn chân giao long. Còn có nhiều ngọn núi như vậy, mỗi ngọn núi đều có cao nhân trấn giữ, chẳng hạn như cái gã nhận Trần Bình An làm tiên sinh... còn có đám trẻ gọi hắn là tiểu sư thúc. Sau đó các ngươi cũng trở thành phủ đệ tiên gia trong mắt thế nhân, có trưởng lão tông môn, muốn thu đệ tử môn sinh. Dưới tay Trần Bình An đã tụ tập mười người, trăm người thậm chí ngàn người, vạn người. Một khi người trong nhà xảy ra tranh chấp mâu thuẫn, lòng bàn tay và mu bàn tay đều là thịt, cũng không thể dùng một quyền một kiếm là giải quyết được, Trần Bình An hắn sẽ xử lý thế nào?

Cô bé váy hồng đã xem hết sách sử các nước ở lầu Chi Lan, biết vấn đề này khó giải quyết, cũng không còn tâm tình cắn hạt dưa nữa.

Ông lão họ Thôi cười nói:

- Thực ra cũng không cần quá lo lắng. Trần Bình An có một điểm tốt, có lẽ không mấy người phát hiện ra...

Cô bé váy hồng chờ cả buổi vẫn không nghe ông lão nói đoạn sau, không nhịn được hỏi:

- Thôi gia gia, lão gia nhà tôi có nhiều ưu điểm như vậy, còn có điểm tốt nào mà tôi không biết à?

Ông lão vui vẻ cười lớn nói:

- Tiểu khuê nữ ngươi có một điểm rất tốt, đó là biết nịnh nọt, nhất là với lão gia nhà ngươi. Có thể khiến mưa thuận gió hòa, êm đềm mát muôn nơi.

Cô bé váy hồng hơi xấu hổ, nghĩ thầm mình cũng không nịnh nọt, lão gia đúng là tốt như vậy mà.

Ông lão ngồi xuống ghế trúc, không úp mở nữa, cười nói:

- Trần Bình An rất dễ tính, tất cả những người thân cận với hắn đều sẽ xem đây là chuyện hiển nhiên. Nhưng một ngày nào đó, trong một chuyện nào đó, hắn sẽ trở nên rất khó tính, thậm chí là khó tính nhất. Khi đó chuyện kỳ quái sẽ xảy ra, mọi người đều sẽ cảm thấy... chột dạ và sợ hãi, chứ không phải lập tức bác bỏ điều gì.

Cô bé váy hồng vội vàng chắp tay trước ngực, lẩm bẩm nói:

- Tôi cũng không muốn lão gia tức giận.

Ông lão thở dài. Sau khi giết người ngoài lầu trúc, ông ta đã từng hùng hổ hỏi Trần Bình An một câu: “Ngươi muốn theo ta luyện quyền, hay là học làm người?”

Đây là lời tâm huyết, thực ra ông lão mắt cao hơn đầu cũng tự nhận, trong chuyện “làm người” này không thể thuyết phục được Trần Bình An.

Cô bé váy hồng đột nhiên rụt rè hỏi:

- Nếu có một ngày, Thôi gia gia ông làm chuyện sai, sau đó lão gia nhà tôi tức giận, ông có sợ không?

Ông lão gõ đầu cô nhóc một cái, sau đó đứng dậy rời đi, thở phì phì nói:

- Tiểu nha đầu đúng là không biết nói chuyện.

Thằng bé áo xanh bên vách đá thực ra vẫn luôn vểnh tai nghe lén, cười xấu xa quay đầu sang, giơ ngón cái với cô bé váy hồng. Cô bé thì vui vẻ cắn hạt dưa, nghĩ thầm đây cũng không phải do ta lợi hại, mà là lão gia nhà ta lợi hại.

- --------

Lão Dương ở tiệm Dương gia, năm này qua năm khác trông coi hậu viện nho nhỏ. Vô số năm qua, chỉ có gia chủ đã tiếp quản Dương gia, cùng với một số nhân vật trong gia tộc may mắn trở thành luyện khí sĩ, biết được bí mật kinh hãi thế tục kia, cẩn thận giúp ông lão che giấu. Còn lại dù là con cháu Dương gia sinh ra, già đi, bệnh tật rồi chết, hay là người phục vụ ra ra vào vào tiệm thuốc, đều chỉ biết tiệm Dương gia có một lão tiền bối “cùng tuổi với trưởng bối nhà mình” mà thôi.

Bọn họ chỉ thấy ông lão quanh năm không bước chân ra khỏi nhà, tính tình lập dị, không dễ giao tiếp, nhưng rất giỏi chữa bệnh cứu người. Đương nhiên ông lão ra giá cũng không rẻ, mặc ngươi là ai, nếu không trả nổi tiền thì chuẩn bị quan tài đi, dù sao tiệm quan tài cũng nằm chung một con đường.

Hôm nay Lão Dương vẫn ở hậu viện rít thuốc lá sợi, nhưng trong tay có thêm một quyển tiểu thuyết do tiệm sách Đại Ly mới in, xuất xứ từ tiểu thuyết gia.

Giống như một trong bốn trường phái tư tưởng nổi tiếng là Mặc gia, hôm nay đã không còn như trước. Tiểu thuyết gia từng là một trong cửu lưu thập gia của thế giới Hạo Nhiên, nhưng theo thời gian trôi qua, cũng sa sút thành một trong các trường phái học thuật bình thường nhất. Phần nhiều là viết một số sách tạp lục viễn vông, cùng với văn chương ướt át mà dân chúng thế tục yêu thích, gây được tiếng cười.

Đương nhiên bọn họ cũng soi mói những sai lầm. Trong lịch sử có rất nhiều đế vương tướng soái, thực ra thanh danh đều bị lời nói của tiểu thuyết gia hãm hại. Chẳng hạn như một số nhân tài trị quốc, cả đời quyết tâm cải cách triều chính, đến cuối cùng chuyện mà người đời sau biết rõ nhất, không phải những phương pháp trị quốc kia, mà là một đêm ngự mười nữ nhân, không có nữ nhân thì không vui hay gì đó.

Lại ví dụ như một số đại hiền nhân Nho gia, gần như có đủ tam bất hủ là lập công, lập đức, lập ngôn, lại ban đêm ngủ ở am ni cô, cuối cùng biến thành một lão già gian dâm không biết xấu hổ. Mà lễ nghĩa chân lý ẩn chứa trong đạo đức văn chương của người này, đều trở thành trò cười và viễn vông.

Cho nên từng có thánh nhân học cung Nho giáo căm phẫn thốt lên: “Tiểu thuyết gia suy đồi, hại nước hại dân nhiều nhất!"

Có điều vị Lễ Thánh đã lập ra và quản lý quy củ trong thiên hạ, thái độ đối với chuyện này vẫn giống như đối xử với yêu tộc, rất khoan dung nhẫn nhịn.

Cho nên đối với trận ba bốn tranh đấu ở Trung Thổ Thần Châu, lão Dương lúc này đang lật xem tiểu thuyết, đều không vừa mắt với cả hai bên. Nhiều nhất lão chỉ giơ ngón cái với tôn chỉ học vấn của “bốn”, nói một chữ “tốt”. Về phần “ba”, rõ ràng được phong làm Á Thánh, nhưng thực ra chỉ là thánh nhân Nho gia xếp hàng thứ ba ở Văn miếu. Lão Dương rất không vừa mắt, cho rằng dùng từ “ra vẻ đạo mạo” theo nghĩa xấu là thích hợp để hình dung người này nhất.

Quyển tiểu thuyết có hương mực nhàn nhạt trên tay lão Dương, là do người phục vụ mua từ tiệm sách ở quận thành Long Tuyền, trong đó viết rất nhiều kinh nghiệm của hào hiệp giang hồ thành danh. Lúc bọn họ ở trong nghịch cảnh tuyệt cảnh, luôn không thể thiếu mấy lời hùng hồn rung động tâm can, chẳng qua là oán hận ông trời không có mắt. Mỗi lần lão Dương đọc tới những đoạn này, dường như còn rất hài lòng.

Cuối cùng lão khép sách lại, vui vẻ nói:

- Những người trẻ tuổi các ngươi, hãy bỏ qua cho ông trời đi.

Sau khi cười xong, lão cất sách, miệng nuốt mây nhổ sương, sau đó giũ tay áo làm rơi ra một đồ vật giống như miếu nhỏ. Lão ngẫm nghĩ, dùng tẩu thuốc bằng trúc gõ xuống mặt đất bên chân, nhẹ giọng nói:

- Tống Khánh, ngươi ra đây.

Trong cửa miếu nhỏ dưới đất có khói xanh cuồn cuộn tràn ra, nhanh chóng ngưng tụ thành một ông lão nét mặt từng trải. Sau khi nhìn thấy lão Dương, ông ta liền vái lạy sát đất, trầm giọng nói:

- Tham kiến thần quân!

Lão Dương làm như không nghe thấy, chỉ dặn dò:

- Cho phép ngươi rời khỏi nơi này. Trong cả Bảo Bình Châu, cảnh giới của ngươi vẫn sẽ như xưa. Chuyến này ngươi làm người hộ đạo cho Tào Tuấn, con cháu họ Tào ở ngõ Nê Bình. Chỉ cần Tào Tuấn tu sửa xong ao kiếm nội tâm kia, con cháu họ Tống của ngươi nhất định sẽ quật khởi trong đại thế này, hưởng thụ vinh hoa nhân gian ít nhất trăm năm. Về phần cảnh ngộ của con cháu nhà ngươi sau đó, phúc họa không cửa, người tự rước vào.

Ông lão kia mặc dù chỉ là hình dạng âm hồn, vẫn có khói xanh ngưng tụ thành trường kiếm đeo bên hông. Kiếm khí không còn nhưng kiếm ý dồi dào, rất dễ thấy khi còn sống ông ta là một kiếm sĩ. Sau khi nghe lão Dương hứa hẹn, ông ta lộ vẻ vui mừng, một lần nữa chắp tay thi lễ nói:

- Tạ ơn thần quân!

Sau đó lão Dương vung tay áo, lập tức có những lá bùa vàng óng trải khắp người ông lão do khói xanh ngưng tụ thành, đây là bùa hộ mệnh bảo đảm ông ta có thể đi lại giữa trời đất. Ông lão âm vật thần hồn ổn định, khí thế tăng vọt, kiếm ý cường thịnh. Nếu không có ngụm khói lớn do lão Dương nhổ ra che lấp, e rằng khí thế sẽ lên đến tận trời, kinh động tất cả luyện khí sĩ ở quận Long Tuyền.

Lão Dương nói:

- Đi đi. Hôm nay Tào Tuấn đã đến kinh thành Đại Ly, ngươi có thể thẳng thắn nói rõ chuyện này với hắn. Tống Khánh, nếu ngươi dám phá hư quy củ, không chỉ có ngươi hồn bay phách lạc, ta bảo đảm sẽ nhổ tận gốc họ Tống của ngươi, muốn ngươi đoạn tuyệt hương khói. Sau này ngàn năm vạn năm, cũng không có dấu vết nhánh họ Tống của ngươi nữa.

Ông lão ôm quyền nghiêm túc nói:

- Tuyệt đối không dám mạo phạm thần quân.

Lão Dương cười nhạt nói:

- Nhiều lời vô ích, ta sẽ xem hành động của ngươi.

Ông lão tiếp nhận mệnh lệnh, nhoáng lên rồi biến mất.

Sau khi âm vật trong miếu nhỏ kia biến mất, lão Dương ngẩng đầu lên, nhìn về màn trời dày nặng của thế giới Hạo Nhiên, thật lâu không lên tiếng. Cuối cùng lão bất đắc dĩ nói:

- Ngẩng đầu ba thước có thần linh, người đang làm, trời đang nhìn. Nếu thật sự như vậy, làm sao đến mức này?

- --------

Tại trấn nhỏ bên ngoài Kiếm Thủy sơn trang, trên tầng hai một quán rượu, ở vị trí cạnh cửa sổ, một già một trẻ đang ngồi đối diện với nhau, cùng ăn lẩu. Trên bàn đầy đĩa thức ăn, măng mùa xuân, lòng heo, thịt dê con, ruột ngỗng, tiết vịt... Đương nhiên còn có hai bình rượu ngon, cùng với một đĩa tương ớt đỏ rực tự mình pha trộn, có thể khiến người không ăn cay da đầu ngứa ngáy.

Thực ra Trần Bình An vốn không thích ăn cay, nhưng Tống lão tiền bối ở bên cạnh khuyên nhủ, nói quán rượu có đến bảy tám loại tương ớt tự chế, thiếu một loại đều đáng tiếc. Lúc này Trần Bình An mới gắng gượng thêm mỗi thứ một muỗng vào trong đĩa.

Bởi vì Tống Vũ Thiêu chưa từng dùng thân phận thật sự lộ diện ở sơn trang và trấn nhỏ, cho nên ông chủ quán rượu mập mạp kia cũng không biết đối phương là kiếm thánh nước Sơ Thủy, lão trang chủ của Kiếm Thủy sơn trang. Ông ta chỉ biết lão ca họ Tống này là một người sành ăn, sẽ không phụ lòng nồi lẩu và rượu ngon của mình.

Ông chủ vừa thấy Tống Vũ Thiêu dẫn theo bằng hữu đến nhà, lập tức vui vẻ, tự mình dẫn bọn họ lên lầu hai, chọn một chỗ ngồi tốt. Từ đầu đến cuối ông ta đều tự mình bưng thức ăn và rượu lên, không cần người phục vụ trong tiệm nhúng tay.

Trần Bình An ăn đến mức mồ hôi đầy đầu, sắc mặt đỏ bừng, nhưng không thể chống lại thức ăn ngon trước mắt. Hơn nữa lần này là do mình trả tiền, không cố gắng ăn thêm một chút, trong lòng hắn sẽ không thoải mái.

Lúc không chịu nổi cay, thiếu niên còn hồ đồ uống một hớp rượu, cay càng thêm cay, đúng là vừa sướng vừa khổ. Nhưng hắn lại không muốn bỏ đũa xuống, nhìn chằm chằm vào thức ăn trong nồi lẩu sắp sửa dùng được. Tống Vũ Thiêu thấy vậy tâm tình rất tốt, so với trước kia tới đây ngồi một mình uống rượu, ông lão hạ đũa còn nhanh hơn nhiều.

Ông ta cầm một ly rượu lên, không còn tự xưng là “lão phu”, đột nhiên nói:

- Trần Bình An, thực ra dựa theo quy tắc cũ, ta không nên xuất hiện trong nhà thủy tạ. Võ phu đột phá cảnh giới, cũng giống như luyện khí sĩ trên núi bế quan, kiêng kị người ngoài quan sát. Cho nên ta tự phạt một ly.

Ông lão uống một hơi cạn sạch rượu trong ly.

Trần Bình An vội vàng cầm ly rượu lên, cố nuốt xuống đồ ăn trong miệng, uống một ly với ông lão. Sau đó hắn rót một ly khác, mời lại ông lão:

- Nếu không nhờ lão tiền bối, hôm nay tôi chắc chắn ngay cả ngưỡng cửa cảnh giới thứ tư cũng không vượt qua nổi. Tôi nên kính lão tiền bối một ly.

Ông lão cũng uống một ly với hắn. Tống Vũ Thiêu nhìn dòng người qua lại không ngớt trên con đường bên ngoài cửa sổ, thỉnh thoảng ánh mắt lại dừng một chút. Trong đó có người khi nhìn thấy ông ta thì sắc mặt khẽ biến đổi, nhanh chóng cúi đầu.

Ông ta khẽ mỉm cười, dời mắt đi:

- Khi đó sở dĩ ta đến nhà thủy tạ, là có chuyện nhất định phải ở trước mặt nói cho ngươi biết. Cho dù hôm nay ngươi có thể đột phá cảnh giới hay không, tối nay ta đều phải rời khỏi sơn trang, không thể tham gia đại điển minh chủ võ lâm ngày mai.

Trần Bình An vẫn không ngừng rót rượu, chỉ là tốc độ gắp thức ăn chậm lại một chút, nhẹ giọng hỏi:

- Có người muốn gây bất lợi với sơn trang sao?

Tống Vũ Thiêu cũng không che giấu, thản nhiên cười nói:

- Lai lịch rất lớn, thanh thế rất to, nhưng không liên quan đến Trần Bình An ngươi.

Ông ta giơ ly uống một hớp rượu:

- Đây cũng không phải xem thường ngươi và bằng hữu của ngươi, mà là một chút việc nhà của Kiếm Thủy sơn trang, không tiện để bằng hữu giang hồ nhúng tay vào. Nhưng bất kể thế nào, thân là chủ nhân lại hạ lệnh trục khách, như vậy cũng không phúc hậu, cho nên ta vẫn muốn tự phạt một ly. Trần Bình An ngươi cứ tùy ý.

Trần Bình An thật sự tùy ý, chỉ nâng ly nhấp một ngụm nhỏ.

Ông lão cũng không để bụng chuyện này, tiếp tục gắp một miếng ruột ngỗng tươi non, nhúng vào trong nồi lẩu một lát, sau đó bỏ vào đĩa tương ớt, nhẹ nhàng đảo qua đảo lại, cuối cùng bỏ vào trong miệng.

Trần Bình An muốn nói lại thôi.

Tống Vũ Thiêu cười nói:

- Chúng ta cứ ăn, không bàn chuyện nữa. Thế gian chỉ có ba thứ không thể phụ lòng, đó là mỹ nhân, cảnh đẹp, thức ăn ngon.

Trần Bình An liền vùi đầu ăn, thỉnh thoảng uống rượu.

Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nồi lẩu ngon đến mấy cũng có lúc phải dừng đũa.

Cơm nước no nê, Trần Bình An bỏ đũa xuống. Đây là lần đầu tiên hắn uống một hơi cạn sạch một cân rưỡi rượu, đừng nói là mặt, ngay cả lỗ tai và cổ đều đỏ bừng. Hắn say khướt nói:

- Hai cha con ở Hoành Đao sơn trang kia, hình như không đến gây sự với tôi.

Tống Vũ Thiêu nhẹ giọng cười nói:

- Nước biếc chảy lâu, tương lai còn dài, ân oán giang hồ cũng như vậy. May mà ngươi không phải người nước Sơ Thủy, rất nhanh sẽ rời đi, sau này chưa chắc còn trở lại, nếu không sẽ có phiền phức quấn lấy thân.

Ông ta nhớ tới một chuyện:

- Lần sóng gió ở nhà thủy tạ, hình như ngươi đã hoàn toàn tức giận. Ta cảm thấy khó hiểu. Theo lý mà nói, dưới tiền đề không biết lai lịch của ngươi, trang chủ Vương Nghị Nhiên của Hoành Đao sơn trang, một vị tông sư giang hồ nổi tiếng đã lâu, có thể dùng lễ đối đãi với một thiếu niên như ngươi, không ỷ thế hiếp người, chịu thay con gái xin lỗi. Vì sao ngươi vẫn giống như... không phục?

Trần Bình An nấc một cái, lấy hồ lô nuôi kiếm bên hông xuống, nhưng không uống rượu. Hắn suy nghĩ một lúc, nghiêm mặt nói:

- Không phải tôi có ý kiến với Vương Nghị Nhiên, nhưng tôi cảm thấy chuyện này có chỗ không đúng.

Tống Vũ Thiêu tò mò hỏi:

- Lời này giải thích thế nào?

Trần Bình An bất giác uống một hớp rượu, mượn hơi rượu ngất ngư, chậm rãi nói:

- Tôi từng nghe một vị lão tiên sinh nói về thứ tự. Tôi chưa từng đọc sách, không biết nhiều chữ, cho nên lý giải rất nông cạn. Nhưng lúc không có chuyện gì làm, tôi lại muốn xem xét những học vấn này nhiều hơn.

- Tôi cảm thấy đúng sai có trước sau, đương nhiên cũng phân lớn nhỏ. Không thể dùng cái đúng phía sau để che đậy cái sai phía trước, cho dù cái đúng rất lớn, cai sai rất nhỏ, vẫn phải nói rõ cái sai trước. Đạo lý hoàn toàn nói xong rồi, cái đúng phía sau mới có thể đứng vững gót chân. Đây giống như... một người không thể nhảy mà đi đường.

- Nhưng đây là suy nghĩ vớ vẩn của tôi, khả năng không có đạo lý lắm. Chuyến này tôi xuôi nam du lịch, đã xem rất nhiều sách, trong sách đều không nói những chuyện này, cho nên chính tôi cũng không dám xác định đúng sai. Nhưng nếu dùng đạo lý của tôi áp dụng vào sự việc ở nhà thủy tạ, thực ra Vương Nghị Nhiên không cần xin lỗi, chỉ cần bảo con gái đứng ra nói một tiếng “xin lỗi” với tôi là được.

- Nếu không đến cuối cùng, Vương Nghị Nhiên đường đường là đại tông sư giang hồ, nói xin lỗi người khác, chẳng lẽ tôi nhất định phải chấp nhận? Cho dù tôi chấp nhận lời xin lỗi của ông ta, vậy con gái ông ta xem như không sai à? Tôi cảm thấy không phải như vậy. Ông ta có làm đúng, hành vi của con gái ông ta vẫn là sai, hôm nay như vậy, sau này cũng như vậy.

Trần Bình An một tay cầm bầu rượu, tay kia vò đầu:

- Tống lão tiền bối, những lời này là do tôi tùy tiện nói xằng nói bậy, khiến ngài chê cười rồi.

Tống Vũ Thiêu đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó ngỡ ngàng, cuối cùng vẻ mặt ngơ ngẩn, chỉ cảm thấy giang hồ mà mình nhận định đã hoàn toàn thay đổi.

Ông ta hồi tưởng lại cuộc đời này của mình, nhất là đoạn ký ức liên quan đến con trai Tống Cao Phong, vốn đã không muốn nhớ lại, càng không muốn đi sâu truy xét ân oán tình thù trong đó. Cho tới hôm nay, đến giờ phút này, ông ta mới phát hiện vướng mắc trong lòng của mình rốt cuộc nằm ở đâu, vì sao mình lại hổ thẹn hối hận như vậy.

Ông lão đỏ mắt, run rẩy nhấc chiếc đũa lên, gắp một miếng thức ăn dưới đáy nồi lẩu, bỏ vào trong miệng nhai từ từ, trên mặt dần dần nở nụ cười.

Những quy tắc cũ được người già xem là chuẩn mực, những đạo lý được thế hệ trước xem là khuôn vàng thước ngọc, hóa ra, hóa ra cũng có chỗ sai. Năm đó con ta Tống Cao Phong đã làm sai điều gì? Cho dù có sai, cũng là giang hồ chó má này sai trước!

Là gã minh chủ võ lâm tiền nhiệm xuất thân võ tướng sa trường đã sai, vụ ân oán đó vốn không phải là chuyện của một cánh tay. Là chính con gái ngươi đã nợ con trai Tống Vũ Thiêu ta, nợ con dâu của ta một lời “xin lỗi”!

Tống Vũ Thiêu lệ già đầy mặt nhưng không cảm thấy xấu hổ, chậm rãi bỏ đũa xuống, đứng lên, thoải mái cười lớn nói với Trần Bình An:

- Bữa cơm này, Tống Vũ Thiêu ta thay con trai và con dâu, thay Kiếm Thủy sơn trang mời ngươi!

Tầng hai quán rượu lập tức xôn xao.

Bởi vì bảy chữ “Tống Vũ Thiêu” và “Kiếm Thủy sơn trang” này, đại diện cho trăm năm phong lưu của nửa giang hồ nước Sơ Thủy.

Ông lão ôm quyền nói với Trần Bình An:

- Ta có lời muốn nói với cháu trai, phải trở về thôn trang trước. Sau này chưa chắc có thể nói lời từ biệt với ngươi. Vậy thì vẫn là câu châm ngôn giang hồ kia, non xanh không đổi, nước biếc còn dài, hi vọng chúng ta sẽ gặp lại.

Trần Bình An không hiểu chuyện gì đứng lên, nhìn ông lão nhảy ra ngoài cửa sổ, một đường lướt trên nóc nhà.

Dưới con mắt của mọi người, ông lão lướt thẳng đến trước cửa lớn sơn trang, sau đó bước nhanh qua ngưỡng cửa. Ông ta không để ý tới những lời bắt chuyện và nịnh nọt, tìm được người trẻ tuổi đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong một viện nhỏ nhiều năm không người cư trú, đó là cháu trai Tống Phượng Sơn.

Tống Phượng Sơn mở mắt, không nói lời nào, giống như năm xưa khi còn nhỏ trông coi trước giường bệnh của cha mẹ.

Tống Vũ Thiêu lấy kiếm sắt bên hông xuống, đưa về phía Tống Phượng Sơn sắc mặt lạnh nhạt. Tống Phượng Sơn hỏi:

- Vì sao?

Tống Vũ Thiêu trầm giọng nói:

- Đây là kiếm của cha cháu Tống Cao Phong, thừa kế nghiệp cha, nên giao cho Tống Phượng Sơn cháu.

Tống Phượng Sơn không đưa tay cầm kiếm, cười nhạo nói:

- À, lại là một chuyện lạ. Đầu tiên là ông nội tới sớm, chúc mừng đại điển minh chủ của cháu trai, hôm nay lại giao cho cháu một thanh kiếm sắt tồi tàn. Thế nào? Ông nội cuối cùng đã muốn bỏ xuống gánh nặng của kiếm thánh nước Sơ Thủy, lão trang chủ Kiếm Thủy sơn trang, muốn hưởng niềm vui thú của người già rồi?

Hai tay người trẻ tuổi đặt sau lưng, ánh mắt sắc bén, vẻ mặt lại tươi cười:

- Chỉ là ngại quá, đứa cháu bất hiếu này phải nói với ông nội một tin xấu. Hoàng đế bệ hạ đã tự mình hạ mấy mật chỉ, đại quân triều đình gần vạn tinh nhuệ đã tập kết bên ngoài châu thành, chắc hẳn ngày mai sẽ áp sát, tiêu diệt minh chủ võ lâm mới đại nghịch bất đạo cháu đây. Ông nội, cháu không hi vọng ông ra tay tương trợ, đây là lời thật lòng của cháu. Chỉ xin ông cứ khoanh tay đứng nhìn là được, đừng đâm cháu thêm một kiếm.

Tống Vũ Thiêu nhìn chăm chú vào nét mặt của cháu trai, thoải mái cười lớn. Ông ta bước lên trước một bước, vỗ mạnh vào vai đối phương, không hề che giấu nụ cười và sự vui vẻ của mình. Ông ta trầm giọng nói:

- Không hổ là con trai của Tống Cao Phong và Liễu Sảnh. Ông nội biết người dẫn quân lần này, vừa khéo là chồng của con ả kia, đại tướng quân Sở Hào.

Vẻ mặt Tống Phượng Sơn nghi hoặc, lông mày nhíu chặt.

Tống Vũ Thiêu cười nói:

- Nếu con ả lòng dạ độc ác kia đã được đằng chân lân đằng đầu, vừa lúc mượn cơ hội này, Tống Vũ Thiêu ta cũng có một đạo lý muốn nói rõ với giang hồ và triều đình.

Vành mắt ông ta ướt át, một tay nắm chặt, tay kia giơ lên, nhẹ nhàng vuốt chân mày nhíu chặt của cháu trai, lẩm bẩm nói:

- Nhiều năm như vậy, ông nội cũng nên làm chút gì đó cho cháu.

Tống Phượng Sơn lùi lại một bước, cúi đầu giơ một tay lên, dùng cánh tay che mặt.

Tống Vũ Thiêu nhẹ giọng nói:

- Phượng Sơn, từ nay về sau ông nội sẽ không lải nhải những quy tắc cũ với cháu nữa, nhưng vẫn hi vọng cháu nghe một lần cuối cùng. Người già có chỗ không đúng của người già, nhưng những thứ đúng đắn, những chuyện tốt đẹp, hi vọng sau này cháu ở trong giang hồ, cũng đừng phủ định tất cả.

Ông ta cầm thanh kiếm sắt cũ mà cháu trai nhất quyết không nhận, bỏ xuống bàn đá trong viện, một mình đi ra ngoài cửa. Giữa đường ông ta liếc mắt nhìn về nhà chính trong viện nhỏ, nhưng lời đến bên miệng vẫn không nói ra.

Tống Phượng Sơn khàn giọng hỏi:

- Ông nội, ông muốn đi đâu?

Tống Vũ Thiêu bước nhanh về phía trước, cười nói:

- Đi lấy kiếm. Nhiều năm như vậy, bội kiếm của ông nội vẫn luôn để trong đầm dưới thác nước.

Cho đến khi bóng dáng ông lão đi xa, Tống Phượng Sơn vẫn đứng tại chỗ không cử động.

Cửa nhà từ từ mở ra, một phu nhân trẻ tuổi bước đến, hỏi:

- Không cản ông nội sao?

Tống Phượng Sơn lau nước mắt, đưa tay nhẹ nhàng ấn thanh kiếm trên bàn, mỉm cười giống như đã tính trước mọi việc:

- Chúng ta đã sớm có mưu đồ, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay. Chẳng lẽ nàng không muốn xem thử một người một kiếm ngăn ở trước trận, vạn quân không tiến? Dù sao người làm cháu trai như ta muốn thấy, đã nghĩ đến chuyện này nhiều năm rồi.

Phu nhân trẻ tuổi khó hiểu nói:

- Sao lão tổ tông lại đột nhiên nghĩ thông suốt?

Cô lập tức ưu sầu lo lắng:

- Hành vi của sơn trang chúng ta sau này, lão tổ tông chưa chắc đã thích.

Tống Phượng Sơn hừ lạnh nói:

- Chẳng qua là để ông nội đâm thêm mấy kiếm. Đến lúc đó nếu thật sự không được, cứ lấy thanh kiếm này của cha ta ra, xem ông nội có ra tay tàn nhẫn được không.

Phu nhân trêu chọc:

- Ấy, hơn hai mươi năm không gọi ông nội rồi. Hôm nay mặt trời mọc ở phía tây sao, một câu gọi một lần, rất trôi chảy.

Tống Phượng Sơn quay đầu trừng mắt nhìn một cái, phu nhân trẻ tuổi cười duyên dáng.

Thật ra cô là một tử sĩ Đại Ly. Một ngày nào đó, khi vó ngựa Đại Ly giẫm lên lãnh thổ trung bộ Bảo Bình Châu, cô sẽ có thể quang minh chính đại, treo tấm lệnh bài thái bình vô sự mà triều đình Đại Ly ban cho người trên núi. Trong lòng Tống Phượng Sơn biết rõ chuyện này.

Ngày mai, đại hội lựa chọn minh chủ võ lâm mới của nước Sơ Thủy, sẽ được tổ chức đúng hạn ở Kiếm Thủy sơn trang.

Trên con đường từ một châu phủ nước Sơ Thủy đến Kiếm Thủy sơn trang, kỵ binh phi nhanh, bụi đất tung bay, che phủ trời đất. Trong đó có một đại tướng quân mặc giáp nặng sáng ngời, cưỡi một con tuấn mã cao cấp. Khóe miệng của hắn tươi cười, ngước mắt nhìn về phía xa, có thể nói là hài lòng mãn nguyện. Lần này sau khi san bằng Kiếm Thủy sơn trang chó má kia, hắn sẽ là người lập chiến công nhiều nhất ở nước Sơ Thủy.

Tên đại tướng quân này đột nhiên nheo mắt lại. Có một ông lão áo đen được ca tụng là “kiếm thánh nước Sơ Thủy”, sau khi lấy bội kiếm trong đầm dưới thác nước, đang đứng chắn phía trước đại quân. Sau người ông lão có một thiếu niên đeo kiếm, bên hông cột bầu rượu, đi theo phía xa.

Trước khi xuất quyền với thiên quân vạn mã, thiếu niên lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, ngẩng đầu uống một hớp rượu. Sảng khoái, thật sảng khoái! 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.