Một kiếm hùng hồn từ đất liền chém tới đảo Quế Hoa giữa biển rộng, lại có một kiếm theo sát phía sau, vẫn là từ trên biển mây thành Lão Long xé gió bay đến.
Uy thế của hai kiếm long trời lở đất. Mặt biển giữa thành Lão Long và đảo Quế Hoa hai lần bị kiếm khí trên trời chém thành khe rãnh.
Khi Trần Bình An nhắm mắt cảm ngộ kiếm ý, lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan đã khôi phục tinh thần. Ông ta cũng không cố gắng nắm bắt kiếm ý nhoáng lên rồi biến mất, dùng đá ở núi khác để mài ngọc giống như Trần Bình An.
Không phải do lão kiếm tu từng trải không bằng một võ phu cảnh giới thứ tư, mà là ông lão biết rõ, sau khi kiếm ý của mình thành hình, nếu tùy tiện tham khảo và hấp thu khí thế tinh thần ẩn chứa trong một kiếm của kiếm tiên, ngược lại sẽ dễ mâu thuẫn với chính mình, khiến cho kiếm ý thuần túy của bản thân trở nên hỗn tạp.
Có điều nếu kiếm ý của hai người tương tự đương nhiên là chuyện tốt.
Thanh phi kiếm bản mệnh Lương Ấm của Mã Trí, nền móng kiếm ý là bóng cây che mát, cho nên kiếm ý gần với xuân lạnh, tuyết lớn, suối trong, lại khác với lớn lửa, hè nóng, lò luyện... đồng thời rất khác biệt với chân ý chém giết, công phạt đến từ sa trường của hai kiếm trên biển mây kia.
Vì vậy lão kiếm tu sẽ không lần theo dấu vết, sưu tầm kiếm ý của hai kiếm kia, biến thành cho bản thân sử dụng. Ngược lại một số kiếm tu vãn bối mới bước vào năm cảnh giới trung, kiếm ý còn chưa vững chắc, cho dù hai loại kiếm ý hoàn toàn trái ngược vẫn sẽ có lợi ích.
Trần Bình An đứng yên tại chỗ, bất giác bày ra thủ ấn đứng thế. Mã Trí là người lão luyện, đương nhiên sẽ không quấy rầy cơ duyên nhỏ này của thiếu niên. Ông ta thậm chí còn phất tay áo một cái, đánh tan một ít bóng cây quế tổ tông che lấp, còn chủ động bắt lấy vài tia kiếm khí đang nhanh chóng biến mất, để nó xâm nhập vào viện nhỏ Khuê Mạch, giúp Trần Bình An cảm nhận kiếm ý sâu hơn.
Trong quá trình này, Mã Trí lại càng kính sợ kiếm tu ở thành Lão Long kia. Một kiếm của địa tiên, uy lực lớn đến mức dời non lấp biển, đó là một sự chấn nhiếp, không tính là đặc biệt. Thứ chân chính quyết định kiếm tu địa tiên cách năm cảnh giới cao bao xa, thực ra không nằm ở uy thế ngoài mặt, mà là mức độ ngưng tụ kiếm ý. Nếu kiếm khí tan rã, tinh thần rối loạn, một kiếm chém ra uy lực có lớn, nhưng kiếm ý lại tràn ra xung quanh, nói lên kiếm tu khống chế kiếm ý còn không thể gọi là hoàn hảo.
Vị kiếm tu ở thành Lão Long ngang nhiên ra tay kia, cho dù chém ra một kiếm vượt biển xa xôi, kiếm ý vẫn ngưng tụ gần như ngang với Mã Trí xuất kiếm trong trăm trượng. Ông ta làm sao có thể không kinh ngạc bội phục?
Kiếm tu cảnh giới thứ mười, chỉ thiếu một bước là có thể phá vỡ giới hạn, bước vào năm cảnh giới cao. Bởi vì kiếm tu sát lực quá lớn, trong kiếp sống năm cảnh giới trung thường bộc lộ tài năng, cho nên so với lục địa thần tiên cảnh giới thứ mười bình thường, kiếm tu cảnh giới thứ mười lại càng “xuất thế” hơn. Giống như Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết, trước khi trở thành kiếm tiên cảnh giới Ngọc Phác, đã hoàn toàn rời khỏi giang hồ, vẫn luôn bế quan sinh tử.
Xem ra vị lão kiếm tu ở thành Lão Long này, nhất định là bị người nào đó trên đảo Quế Hoa Phạm gia chọc giận, nếu không tuyệt đối sẽ không mạo hiểm rước lấy thiên kiếp, xuất kiếm ác liệt như vậy.
Mã Trí dùng tiếng lòng hỏi dì Quế: “Quế phu nhân, thần thánh phương nào ra tay vậy? Là thủ đoạn nhằm vào Phạm gia chúng ta, hay là xảy ra tranh chấp với hành khách xứ khác?”
Dì Quế do dự một thoáng, hàm hồ trả lời: “Chắc là một vị cao nhân ngoài trần thế ở thành Lão Long, xảy ra một chút xung đột với con cháu họ Khương của Ngọc Khuê tông Đồng Diệp châu. Phạm gia và đảo Quế Hoa chúng ta không cần để ý tới, cứ giữ nguyên trung lập là được.”
Mã Trí cảm khái nói: “Đã là hai nhóm thần tiên trên đỉnh núi đánh nhau, chúng ta cứ xem cuộc vui thôi.”
Dì Quế khẽ mỉm cười: “Đương nhiên là vậy.”
Mã Trí đột nhiên kinh ngạc nói: “Họ Khương Ngọc Khuê tông? Có phải là họ Khương nắm giữ đất lành Vân Quật?”
Nhưng dì Quế đã sớm đóng nội tâm, cắt đứt tiếng lòng, không để ý tới câu hỏi của lão kiếm tu.
Mã Trí cũng không để bụng chuyện này, chỉ cho là vị Quế phu nhân thân phận đặc thù kia, lo lắng bản thể đảo Quế Hoa sẽ vô cớ gặp họa, phải chuyên tâm ứng phó.
Ông ta thấy thiếu niên vẫn đang đứng thế, liền dứt khoát thu hồi phi kiếm Lương Ấm, ngồi xuống bên cạnh bàn đá.
Trên thế gian tổng cộng có mười động tiên lớn, ba mươi sáu động tiên nhỏ, bảy mươi hai đất lành, nằm ở mấy thế giới, chia ra nhiều loại cấp bậc khác nhau. Đất lành Thanh Đàm do Thần Cáo tông Bảo Bình châu nắm giữ cấp bậc rất thấp, còn đất lành Vân Quật trong tay họ Khương Đồng Diệp châu lại không tầm thường.
Sau khi Trần Bình An mở mắt, ông lão cười hỏi:
- Thế nào rồi?
Trần Bình An cười nói:
- Chỉ biết một kiếm này rất lợi hại, nhưng rốt cuộc lợi hại thế nào thì lại không nói được. Suy nghĩ cả buổi, chỉ mơ mơ hồ hồ nắm được một chút ý tứ, thật đáng tiếc. Nếu kiếm này có thể chậm hơn một chút thì tốt rồi.
Mã Trí trêu chọc:
- Một vị kiếm tu địa tiên cảnh giới Nguyên Anh, trước khi xuất kiếm còn phải đánh tiếng với Trần Bình An ngươi sao?
Trần Bình An gãi gãi đầu:
- Nào dám như vậy.
Hắn đột nhiên lo lắng hỏi:
- Chẳng lẽ có kiếm tu muốn gây bất lợi cho đảo Quế Hoa?
Mã Trí xua tay, thần thái nhàn hạ, mỉm cười giải thích:
- Không phải, chỉ là có hiềm khích với hành khách Đồng Diệp châu trên đảo, liền xuất ra hai kiếm thị uy. Hai kiếm này rất chú trọng, không hề tổn hại đến cơ sở đảo Quế Hoa, thực ra không khác nào đang biểu đạt thiện ý với đảo Quế Hoa. Địa tiên so chiêu, trừ khi là ở khu vực xa xôi ít dấu chân người, nếu không lỡ may không thu tay được, hoặc nhiều hoặc ít sẽ có một chút khí tức lan ra cũng là chuyện bình thường.
Mã Trí nói khá hờ hững, nhưng nghĩ đến sâu xa hơn, kiếm tu địa tiên không biết tên này hoặc là một người cực kỳ nói quy củ, hoặc là có quen biết với Phạm gia thành Lão Long, hiển nhiên cái sau có khả năng lớn hơn.
Tại một nơi khác ở đảo Quế Hoa, bầu không khí lại không bình lặng như viện nhỏ Khuê Mạch. Sắc mặt Khương Bắc Hải đã âm u đến mức có thể rỉ nước ra. Ông lão cung phụng của gia tộc cảnh giới thứ mười Nguyên Anh đang nằm trong vũng máu. Món pháp bào “rừng trúc đen” giá trị liên thành kia đã xem như hư hại không còn, muốn hoàn toàn sửa chữa phải chi tiêu rất lớn, e rằng còn không bằng trực tiếp mua một món pháp bào thượng thừa mới.
Ông lão bị thương không nặng, rất nhanh đã lảo đảo đứng lên, chỉ là nhìn dáng vẻ rất thê thảm khiếp người. Uy thế của kiếm thứ hai, phần lớn đã bị triệt tiêu bởi pháp bào trân quý do lão tổ họ Khương ban tặng.
Ông ta nhìn chằm chằm về thành Lão Long trên đất liền, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Tặc tử trước sau dùng hai kiếm ám toán tập kích, hiếp người quá đáng!
- Tô lão, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khương Bắc Hải nhẹ giọng hỏi thăm, thân thể vẫn không cử động, hai chân cắm rễ đứng yên tại chỗ. Những tùy tùng gia tộc và con cháu dòng chính Ngọc Khuê tông khác cũng như vậy, mọi người không hề nhúc nhích, cũng không dám thở mạnh.
Lão cung phụng thở hổn hển, giọng điệu lại có phần bất đắc dĩ, nói:
- Chỉ biết hai kiếm kia đến từ cùng một người, nơi xuất kiếm là biển mây phía trên thành Lão Long. Chẳng lẽ là một vị lão tổ Phù gia tay cầm nửa tiên binh, muốn thị uy với chúng ta?
Khương Bắc Hải suy nghĩ chốc lát:
- Trước giờ Phù gia không thích Đinh gia. Mà Đinh gia và Đồng Diệp tông quan hệ không tệ, năm xưa Đinh gia chính là dựa vào gã kia mới có thể sừng sững không ngã ở thành Lão Long. Ngọc Khuê tông chúng ta và Đồng Diệp tông là kẻ thù không đội trời chung ngàn năm rồi. Theo lý mà nói, kẻ địch của kẻ địch chính là bằng hữu mới đúng.
- Cho dù lần này chúng ta lựa chọn thuyền đảo Quế Hoa của Phạm gia đến núi Đảo Huyền, không chọn thuyền cá voi Thôn Bảo của Phù gia, cũng không nên có oán khí lớn như vậy với chúng ta. Phù gia không ngu, hơn nữa còn biết thực lực của Ngọc Khuê tông, cũng biết rõ địa vị của họ Khương chúng ta trong Ngọc Khuê tông. Vả lại Phù gia luôn có quan hệ rất tốt với Phạm gia...
Phu nhân mặc lễ phục kia cẩn thận nói:
- Có phải do Quế phu nhân hay không? Có thể là một vị lão tổ Phù gia ngưỡng mộ bà ta?
- Chúng ta cũng không phải công khai cướp đoạt Quế phu nhân, chỉ là thẳng thắn bàn chuyện mua bán mà thôi. Nếu nói thuyền đảo Quế Hoa là sản nghiệp của Phù Huề, Quế phu nhân là tình nhân của hắn, như vậy sóng gió này còn miễn cưỡng xem như hợp tình hợp lý.
- Chiếc thuyền đảo Quế Hoa này là năm xưa tổ tiên Phạm gia may mắn lấy được. Phù gia vì chuyện này mà ra mặt? Thật coi Ngọc Khuê tông chúng ta ăn chay sao? Ngươi có tin không, chỉ cần ta thêm mắm thêm muối một chút, hai lão tổ tính khí nóng nảy của Ngọc Khuê tông chúng ta, sẽ lập tức sẽ giết đến thành Lão Long hỏi tội?
Nữ nhân luôn thích động não trong chuyện tình ái, còn nam nhân lại thích hao tâm vào chuyện giang sơn.
Ông lão cao gầy dùng tiếng lòng khuyên bảo Khương Bắc Hải: “Thiếu gia, lần này chúng ta đến núi Đảo Huyền, không thể trình báo tông môn!”
Khương Bắc Hải trong lòng gật đầu cười khổ nói: “Tô lão, ta biết nặng nhẹ lợi hại.”
Ông lão hít thở sâu một hơi:
- Ta sẽ lập tức đến thành Lão Long một chuyến, tự mình gặp vị kiếm tiên kia. Dù sao cũng phải kết thúc chuyện này, chúng ta mới có thể an tâm đến núi Đảo Huyền. Ta sẽ cố gắng trở về thuyền đảo Quế Hoa sớm nhất.
Khương Bắc Hải nhẹ giọng nói:
- Tô lão cẩn thận làm việc.
- Yên tâm, tuyệt đối sẽ không làm nhục danh tiếng của Ngọc Khuê tông và họ Khương Vân Quật.
Sau khi bỏ lại câu này, ông lão vọt lên, ngự gió bay về phía thành Lão Long. Trước lúc đó ông ta đã thu hồi món pháp bào rừng trúc đen giá trị liên thành kia, vết thương máu thịt đầm đìa đang hồi phục với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy. Đúng là thủ đoạn thần tiên xương trắng mọc thịt, không hổ là lão đại cảnh giới Nguyên Anh thành danh đã lâu của Đồng Diệp châu.
Sau hai kiếm gió mây trầm bổng, trên đảo Quế Hoa, dù là người Phạm gia hay hành khách đều nghị luận sôi nổi. May mà gần như tất cả đều là người trên núi vào nam ra bắc, thấy nhiều hiểu rộng, mặc dù kinh ngạc nhưng cũng không xem là sợ hãi khủng hoảng. Cộng thêm đảo Quế Hoa ra mặt trấn an, sóng gió rất nhanh đã bị dẹp yên.
Kim Túc đưa thuốc lấy từ chân núi đến viện nhỏ Khuê Mạch, sau đó nhanh chóng trở lại bên cạnh sư phụ dì Quế. Phu nhân vẫn thản nhiên, hiếm hoi có tâm tình tốt nấu một bình trà, thấy đệ tử trở về liền đưa cho Kim Túc một ly trà nóng. Kim Túc ngồi xuống, chưa thưởng thức tay nghề của sư phụ thì tâm cảnh cũng đã yên tĩnh lại.
Phu nhân biết Kim Túc có nhiều nghi vấn, lại không muốn nhiều lời, chỉ mỉm cười nói:
- Đối với vị đại thiếu gia họ Khương kia, đây rõ ràng là tai bay vạ gió. Còn đối với hai thầy trò chúng ta, lại là niềm vui từ trời rơi xuống. Kim Túc, con không cần hỏi nhiều. Lần này ra biển, sau khi từ núi Đảo Huyền trở về, ta sẽ cố gắng giúp con gặp người xuất kiếm một lần.
Dì Quế nhẹ giọng cười nói:
- Ngoài trời có trời, trên người có người, chẳng phải là lời nói nhảm. Sau này một mình đi lại bốn phương, con vẫn nên khiêm tốn một chút thì tốt hơn.
Nghe được những lời vàng ngọc dày dạn kinh nghiệm kia, Kim Túc lại không hề để tâm. Cô đã sớm quay đầu nhìn về thành Lão Long xa xôi, tràn đầy mong đợi. Một viện nhỏ Khuê Mạch không tranh với đời, vốn không cần so đo với những gió mây trên đỉnh núi này.
Sau đó mỗi ngày Trần Bình An đều luyện kiếm với lão kiếm tu cảnh giới Kim Đan. Ông lão đã làm ba chuyện. Một là thi triển phi kiếm bản mệnh, hóa hư nhập thể, giúp Trần Bình An rèn luyện ba hồn, củng cố ba đường hồn thai quang, sảng linh và u tinh. Hai là ông ta sẽ áp chế cảnh giới, dùng thủ đoạn kiếm tu điều khiển phi kiếm Lương Ấm, đối địch với Trần Bình An. Cuối cùng là quan sát Trần Bình An luyện tập kiếm chiêu của “Kiếm Thuật Chính Kinh”, chỉ điểm một ít, sửa chữa khuyết điểm trong tư thế xuất kiếm của hắn.
Trần Bình An luyện kiếm rất thú vị, hắn cũng không rút ra bất cứ thanh kiếm nào trong hộp gỗ sau lưng, mỗi lần chỉ giả tưởng mình đang dùng một tay cầm kiếm. Mã Trí có nghi vấn với chuyện này, kết quả Trần Bình An lại trả lời khá hoang đường. Hắn nói song kiếm sau lưng, thanh được hắn đặt tên là “Hàng Yêu” kia là kiếm của người khác, không thể sử dụng. Còn kiếm gỗ hòe tên là “Trừ Ma”, đã từng rời vỏ một lần trên chiến trận sa trường, nhưng sau đó lại phát hiện kiếm gỗ thật sự quá nhẹ.
Hắn cảm thấy sau khi mình bắt đầu luyện kiếm, tốt nhất nên tìm một thanh kiếm sắt đủ nặng. Nếu không trên tay nhẹ hẫng, cầm kiếm cũng không chắc, luôn cảm thấy không thích hợp.
Mã Trí thân là một thần tiên trên trời trong mắt thế tục, không có nhiều hứng thú với kiếm thuật. Đối với sự cố chấp theo đuổi của kiếm khách giang hồ như Trần Bình An, thực ra ông ta không có cảm xúc gì, thậm chí sâu trong lòng còn có một chút khinh thường. Kiếm ăn trong đồng ruộng, có thể đào ra được thiên tài địa bảo gì?
Nhưng nếu Trần Bình An tốn tâm tư vào đại đạo kiếm ý, khăng khăng cố chấp, có lẽ Mã Trí sẽ không kìm lòng được, thao thao bất tuyệt giảng cho hắn ba ngày ba đêm.
Cô gái phục vụ Kim Túc đưa cơm đúng giờ một ngày ba bữa. Cô giống như trút được gánh nặng, bởi vì Trần Bình An cũng không được voi đòi tiên, thật sự xem cô là nha hoàn bưng trà đưa nước. Cho dù là thay nước thuốc trong thùng, vẫn do Trần Bình An tự lực cánh sinh. Chuyện này cuối cùng đã khiến Kim Túc sinh ra một chút thiện cảm với khách quế họ Phạm trẻ tuổi.
Chỉ có rượu hoa quế chứa trong viện nhỏ Khuê Mạch, thỉnh thoảng phải bổ sung một lần. Với thân phận của Kim Túc, có thể một lần mang cho viện nhỏ mấy chục bình rượu mạnh, nhưng cuối cùng cô vẫn từ bỏ ý định làm một hơi rồi nghỉ khỏe này. Một phần nguyên nhân là cô muốn gặp mặt Trần Bình An nhiều hơn, nhìn ra sâu cạn của thiếu niên xứ khác kia.
Dù sao một lần vượt biển đi xa, đối với những cô gái phục vụ đã sớm quen thuộc đường biển như bọn họ, lại có vẻ khô khan nhàm chán. Cái gọi là mười thắng cảnh đảo Quế Hoa, chẳng hạn như trăng sáng cùng triều dâng, loáng thoáng có thể thấy trong trăng sinh ra cây quế, huyễn hóa ra ảo ảnh cung khuyết cổ đại, bầy cá chuồn trên biển vòng quanh đảo Quế Hoa... lúc mới nhìn sẽ cảm thấy kinh ngạc, thậm chí sẽ khiến người ta chủ động bỏ tiền mời họa sĩ vẽ những cảnh đẹp. Nhưng thật sự thấy nhiều rồi, cũng sẽ không còn sức hấp dẫn nữa.
Ngược lại một số người lạ chuyện lạ xuất hiện bên cạnh đảo Quế Hoa, càng có thể khiến những cô gái phục vụ bọn họ cảm thấy thú vị.
Hiện tại mỗi ngày Trần Bình An đều rời giường vào đầu giờ Mão, trời còn chưa sáng, trước tiên luyện tập sáu bước đi thế khoảng một canh giờ. Lão kiếm tu Mã Trí sẽ lộ diện vào khoảng giờ Thìn, nhàn nhã uống một bình rượu hoa quế. Đợi đến khi Trần Bình An luyện xong thế quyền bình thường kia, Kim Túc sẽ vừa lúc đưa hộp đựng bữa sáng tới. Hai người dùng bữa tốn khoảng ba mươi phút. Trong đó Mã Trí sẽ nói đại khái hôm nay xuất kiếm lực lượng nặng nhẹ thế nào, kiếm ý chú trọng điều gì, cùng với một số chuyện lạ lý thú về kiếm tu trong thiên hạ.
Sau khi Trần Bình An trả lại hộp đựng thức ăn cho Kim Túc chờ ở cửa viện, phần lớn thời gian chỉ nói một tiếng cảm ơn mà thôi. Nếu viện nhỏ Khuê Mạch cần thêm rượu, hắn cũng sẽ không ngai ngùng, trực tiếp nói với cô gái trẻ tuổi kia.
Dưới đề nghị của Mã Trí, Trần Bình An tu hành một ngày từ dễ đến khó. Hai canh giờ buổi sáng, hắn trước tiên luyện tập kiếm chiêu trong quyển “Kiếm Thuật Chính Kinh” kia. Trong đó Mã Trí sẽ xuất kiếm không hề báo trước, cố ý phá hoại kiếm chiêu liền mạch lưu loát của Trần Bình An.
Cho nên Trần Bình An vừa phải rèn luyện bốn loại kiếm chiêu như Tuyết Băng Thức, Trấn Thần Đầu... còn phải luôn để ý tới một vị kiếm tu cảnh giới Kim Đan tập kích. Thỉnh thoảng Mã Trí sẽ dứt khoát đi thử kiếm vào buổi sáng, thay vì buổi chiều như thường ngày.
Trước khi hết buổi trưa, hai người sẽ dùng cơm trưa, sau đó bắt đầu so tài thử kiếm buổi chiều. Hôm nay Mã Trí đã lặng lẽ gia tăng cảnh giới từ Động Phủ đến Quan Hải. Ông ta ngồi bên cạnh bàn đá, tự rót tự uống, không ngừng xuất kiếm, điều khiển phi kiếm bản mệnh Lương Ấm tập kích Trần Bình An.
Mặc kệ Trần Bình An dùng thủ đoạn gì nghênh địch, là những thế quyền cổ xưa khí thế dọa người kia, hay là bốn chiêu công thủ vừa mới học được từ “Kiếm Thuật Chính Kinh”, hoặc là một trận Vương Bát quyền loạn quyền đánh chết sư phụ già. Chỉ cần hắn tránh được Lương Ấm nhanh chóng bay lượn đầy sân, hoặc là có thể dùng một quyền đánh lui thanh phi kiếm bản mệnh kia là được.
Thông thường buổi chiều còn chưa luyện kiếm xong, Trần Bình An đã trầy da sứt thịt, quần áo lam lũ.
Có lúc Mã Trí sẽ chậm lại tốc độ xuất kiếm, tha cho Trần Bình An đã cực kỳ chật vật, uống thêm vài hớp rượu. Trên bàn là những đĩa nhỏ đựng đậu phộng rang, nghêu xào tỏi, cá khô muối, tai heo trộn rau, đủ cho ông lão nhắm rượu.
Nhưng mỗi lần Trần Bình An hiếm hoi lấy hơi, lần sau ông lão sẽ đột nhiên xuất kiếm như sấm vang chớp giật. Có thể khi đó trong miệng ông ta còn nhai cá khô giòn giã, Trần Bình An lại bị một kiếm nhanh chóng đâm vào tim. Phi kiếm vẽ nên một đường cong quay trở về, lại từ phía sau đâm xuyên qua lưng hắn.
Sau đó ông lão sẽ cười nhạo nói:
- Nếu không phải phi kiếm hóa hư, ngươi đã chết hai lần rồi, cũng không nếm được cá khô muối này nữa. Trần Bình An, cho dù chỉ vì phần thức ăn ngon nhắm rượu này, ngươi cũng phải nỗ lực thêm.
Vì bảo đảm luyện kiếm được tiếp diễn, viện nhỏ Khuê Mạch không có bữa tối, chỉ có bữa ăn khuya. Kim Túc chỉ cần đặt hộp đựng thức ăn ở cửa viện là được.
Bình thường sau giờ Dậu, Trần Bình An lại phải đứng lên chịu đánh, mượn phi kiếm Lương Ấm “băng qua hành lang”, “rong ruổi đường lớn” trong thần hồn, rèn luyện độ dày và độ dẻo của ba hồn.
Gần đây lão kiếm tu đã không còn giải thích cặn kẽ pháp môn xuất kiếm của mình nữa, chỉ cẩn thận tính toán chừng mực, để Trần Bình An chậm rãi gặm nhấm sự đau khổ kia là được.
Trần Bình An vừa thích vừa không thích khoảng thời gian này. Thích là vì biết sự rèn luyện này rất có lợi cho tu hành võ đạo của bản thân. Không thích là vì chuyện này khiến hắn nhớ tới giai đoạn khó khăn ở lầu trúc núi Lạc Phách.
May mà lão kiếm tu ra tay khá hàm súc, nhẹ nhàng hơn nhiều so với thủ đoạn tàn nhẫn của ông lão chân trần, giống như thần tiên thiên đình đánh chết người phàm. Trần Bình An chẳng những chịu được, hơn nữa còn có thể nhân cơ hội này, luyện tập sáu bước đi thế và hai kiếm chiêu phòng thủ của “Kiếm Thuật Chính Kinh” là Sơn Nhạc Thức và Phi Giáp Thức. So với tự mình tu hành lửa nhỏ nấu từ từ, có lão kiếm tu giúp đỡ, không khác nào dùng lửa to nấu lớn, làm ít công nhiều.
Lâu ngày Trần Bình An tìm vui trong khổ, đã đúc kết ra một chuyện lý thú. Đó là chỉ cần nghiến răng kiên trì luyện tập Tuyết Băng Thức nhanh chóng và phức tạp, phối hợp với cơn đau như mổ bụng moi tim do phi kiếm của lão kiếm tu rèn luyện, hắn xuất kiếm sẽ càng nhanh hơn.
Trần Bình An lĩnh hội kiếm thuật tấn công này, tiến triển ngày càng thần tốc. Đến sau này mỗi lần “cầm kiếm” chém ra Tuyết Băng Thức, ngay cả chính hắn cũng cảm thấy, chỉ cần trong tay có một thanh thần binh lợi khí thật sự, sẽ có mấy phần cảnh tượng kiếm khí sáng lạnh ngút trời.
Một ngày luyện kiếm xong, phần nhiều là vào lúc chuyển giao giữa giờ Tuất và giờ Hợi, Trần Bình An trước tiên sẽ đi nấu nước, bỏ dược liệu vào thùng nước. Trước khi nấu nước hắn sẽ đi đến cửa viện lấy hộp đựng thức ăn, một già một trẻ ngồi ở bàn đá dùng bữa khuya.
Có lúc Trần Bình An bị thương khá nặng, hoặc là vết máu trên người quá thê thảm, trước tiên sẽ đi ngâm trong thùng nước, tắm rửa thay quần áo, sau đó mới ăn khuya. Lão kiếm tu Mã Trí cho dù đã ăn trước, cũng sẽ ngồi bên cạnh bàn đá chờ Trần Bình An. Khi Trần Bình An bắt đầu bữa ăn, ông ta sẽ giảng giải cho hắn được mất của ngày luyện kiếm hôm nay, giống như đang diễn lại ván cờ.
Dù sao Mã Trí cũng là một kiếm tu cảnh giới Kim Đan, ánh mắt độc đáo. Hơn nữa so với ông lão họ Thôi ở lầu trúc núi Lạc Phách, Mã Trí càng chịu nói kỹ càng tỉ mỉ hơn. Tất cả nghi vấn của Trần Bình An, phần lớn đều được tháo gỡ trong lúc Mã Trí giảng giải.
Thu dọn hộp đựng thức ăn xong, Trần Bình An sẽ tiếp tục luyện tập đi thế của Hám Sơn quyền phổ. Cho dù qua thêm mười năm trăm năm, bất kể lúc đó cảnh giới của mình cao đến mức nào, hắn có lẽ vẫn sẽ không từ bỏ thế quyền thô kệch có thể nói là nhập môn của võ đạo này.
Giờ Tý qua hơn nửa, Trần Bình An sẽ trở lại phòng ngủ.
Gần như mỗi ngày đều lặp đi lặp lại. Bất tri bất giác, thuyền đảo Quế Hoa đã trải qua mặt trời mọc và mặt trời lặn hơn ba mươi lần, chín thắng cảnh trên biển cũng đã lặng lẽ trôi qua ba cái.
Lại thêm mười ngày, thuyền đảo Quế Hoa đã đến thắng cảnh thứ tư trên biển. Lão kiếm tu đề nghị Trần Bình An có thể dừng tu hành, đi đến chỗ cây quế tổ tông ngắm cảnh.
Ông lão đã nói như vậy, Trần Bình An cũng đành làm theo. Lúc tảng sáng, hắn đi đến đỉnh núi đảo Quế Hoa đầu người nhốn nháo, ngước mắt trông về phía xa. Chỉ nhìn thấy một lỗ hổng to lớn, hai bên là thế núi từ cao tới thấp. Dãy núi trên hai hòn đảo lần lượt lướt qua, trên đỉnh núi là những kiến trúc san sát xây dọc theo núi, mây mù lượn quanh.
Sự kỳ lạ của cảnh tượng nơi này, không nằm ở môn phái tiên gia trơ trọi hải ngoại, ngăn cách với đời trên đảo, mà nằm ở hai vách núi dựng đứng đối diện trên đường đi của thuyền đảo Quế Hoa. Phía trên hai vách núi dựng đứng, mỗi bên có một pho tượng thần kim thân cao đến trăm trượng, vô cùng nguy nga. Hơn nữa trải qua vô số năm tháng xói mòn, tượng thần vẫn có ánh sáng vàng rực rỡ, ngay cả luyện khí sĩ nhìn thấy cũng phải kính sợ.
Nghe đồn trong hai pho tượng thần kim thân điêu khắc kia, một vị từng là thần tướng trấn thủ cổng Nam Thiên. Còn một vị từng là thần linh quản lý đường thủy trong thiên hạ, là thần chính thức đứng đầu rất nhiều vũ sư trên trời, trên danh nghĩa là quản lý tất cả chân long làm mây làm mưa trên thế gian.
Thần tướng cổng trời chống kiếm trước người, hai tay đặt chồng lên chuôi kiếm, giống như đang nhìn xuống nhân gian. Thần linh vũ sư kia thì nét mặt mơ hồ, mây mù lượn quanh, không phân rõ giới tính. Trên người có dải băng năm màu không biết làm từ chất liệu nào, chậm rãi phất phơ, trông rất sống động. Làm nổi bật kim thân thần linh không biết đã tiêu tan bao nhiêu vạn năm, giống như đang thi triển thần uy giữa nhân gian, trông coi toàn bộ đường thủy phía nam.
Trần Bình An chọn một chiếc ghế dài trên lan can đỉnh núi, ngồi xếp bằng nhìn hai tượng thần, chậm rãi uống rượu.
Những luyện khí sĩ bên cạnh trò chuyện, phần nhiều dùng ngôn ngữ thông dụng của Câu Lô châu và Đồng Diệp châu, thỉnh thoảng xen lẫn một ít tiếng địa phương của thành Lão Long. Trần Bình An dĩ nhiên nghe không hiểu.
May mà cách đó không xa có một luyện khí sĩ Phạm gia của đảo Quế Hoa, đó là một thiếu nữ nhưng không mặc quần áo phục vụ. Giọng nói của cô trong trẻo, hẳn là chuyên môn giảng giải điểm kỳ lạ của cảnh biển ở đây cho hành khách. Cô dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu, trình bày cảnh tượng “hai thần đối diện”, kể về nguồn gốc của hai tượng thần, còn nhân tiện nói về lịch sử lâu đời của môn phái tiên gia kia.
Có người hỏi thăm vì sao thuyền đảo Quế Hoa không cập vào hòn đảo. Luyện khí sĩ Phạm gia kia liền cười giải thích, mặc dù thuyền có thể xuyên qua bên trong, nhưng môn phái này lại không tiếp nhận bất cứ chiếc thuyền nào lên bờ. Nếu có người cả gan tự tiện lên bờ, nhẹ thì bị trục xuất tại chỗ, nặng thì bị nhốt trên đảo. Trong lịch sử thậm chí còn có thảm kịch, người tự tiện lên bờ bị tiên môn kia trực tiếp chém chết.
Cuối cùng thiếu nữ luyện khí sĩ cười bảo mọi người trên đỉnh núi, năm ngày sau sẽ có cảnh tượng tiếp theo rất tráng lệ, không thể bỏ lỡ.
Khi thuyền đảo Quế Hoa chậm rãi chạy qua giữa vách núi dựng đứng, đột nhiên có một đồ vật giống như quả cầu thêu rơi nhanh xuống, lướt về phía một người trẻ tuổi đang ngắm cảnh trên đỉnh núi. Người nọ vô ý thức đưa tay cầm lấy tú cầu kia, ngơ ngác ngẩng đầu, không hiểu vì sao tiên môn kia lại làm như vậy.
Thiếu nữ luyện khí sĩ họ Phạm kinh ngạc, sau đó lo lắng không yên nói:
- Công tử, nghe lão tiền bối của đảo Quế Hoa chúng ta nói, đây là con gái trong tiên môn kia đang chọn chồng, đã chọn trúng ngài rồi. Đây chính là cơ hội lớn trăm năm khó gặp, nếu công tử chưa lấy vợ, nhất định phải đồng ý. Cho dù đã... Tóm lại chỉ có tiên tử chính thống của tiên môn này, mới có thể ném tú cầu xuống thuyền đi qua. Phúc duyên như vậy thật sự không nên bỏ lỡ, công tử nhất định phải suy nghĩ cẩn thận...
Luyện khí sĩ trẻ tuổi tay cầm tú cầu, ngẩng đầu nhìn về một nơi nào đó trên vách núi dựng đứng, giống như đang trải qua một cuộc hỏi đáp trong nội tâm. Sau đó nam nhân trẻ tuổi dường như đã thông qua khảo nghiệm, tú cầu làm bằng một dải lụa màu bỗng nhiên giãn ra. Một đầu dải lụa cột vào cổ tay nam tử, một đầu khác bay lướt lê.n đỉnh núi, cứ như vậy mang theo hắn bay về phía một ngôi lầu nhiều màu sắc nằm dưới chân tượng thần trên đỉnh núi.
Trong lầu có cô gái sắc nước hương trời, hai má ửng đỏ, tay nắm chặt một đầu dải lụa màu. Bên cạnh có mấy phu nhân khí độ bất phàm, phong thái tiên sư, vẻ mặt mỉm cười, dường như đang chúc phúc cho đôi bạn lữ thần tiên trời đất tác thành này.
Trần Bình An nhìn nam tử trẻ tuổi kia một bước lên trời, không có hâm mộ đố kị, cũng không cảm khái thổn thức vì kỳ ngộ trên thế gian này, chỉ hơi ngơ ngẩn. Vừa rồi nam tử trẻ tuổi kia đứng cách đó hơn mười mấy bước, khi luyện khí sĩ Phạm gia nói đến “nếu công tử chưa lấy vợ”, rõ ràng vẻ mặt của hắn hơi biến đổi. Có lẽ là phúc duyên trước mắt, đã quyết đoán từ bỏ người vợ ở nhà.
Trần Bình An ngẩng đầu liếc nhìn ngôi lầu kia, cảm thấy cô gái thần tiên ném tú cầu ra có thể tu vi rất cao, nhưng ánh mắt thật sự không tốt lắm.
Trở lại viện nhỏ Khuê Mạch, lão kiếm tu cười ha hả, uống rượu nhắm thức ăn:
- Không ngờ thật sự có tú cầu thả xuống, chỉ tiếc không phải là thằng nhóc ngươi. Đáng tiếc, thật là đáng tiếc. Nên biết cảnh tượng ngôi lầu trên đỉnh núi thả tú cầu xuống, nói là trăm năm có một cũng không quá mức. Chỉ tiếc thằng nhóc ngươi không có diễm ngộ phúc phận này...
Trần Bình An xì mũi coi thường. Ông lão đổi sắc mặt, nhẹ giọng nói:
- Mười thắng cảnh của đảo Quế Hoa, thực ra đều chứa đựng cơ duyên lớn nhỏ. Đương nhiên những cơ duyên này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu, phải nhìn vào số mệnh. Giống như tú cầu lầu màu ở tiên đảo hải ngoại này, ai có thể nghĩ tới một tu sĩ hoang dã cảnh giới Động Phủ, tư chất tu đạo bình thường, lại trở thành người may mắn cuối cùng?
Ông ta nghiêm mặt nói:
- Chín thắng cảnh khác, cho dù không muốn đi thử vận may cũng không sao. Nhưng thắng cảnh kế tiếp, nhất định phải tự mình đi đến chân núi đảo Quế Hoa một chuyến, càng gần nước biển ngoài thuyền càng tốt. Bởi vì phần cơ duyên này, ngộ nhỡ có ai gặp được, đó chính là hồng phúc mà cảnh giới Kim Đan và Nguyên Anh cũng phải hâm mộ.
Trần Bình An bất đắc dĩ nói:
- Mấy chuyện thử vận may như vậy, tôi sẽ không đi, ở trong viện luyện kiếm vẫn thực tế hơn.
Lão kiếm tu trừng mắt nói:
- Đi, phải đi, cho dù là cơ hội mờ mịt vạn người không được một, thằng nhóc ngươi cũng phải đi tham gia náo nhiệt. Trên đường tu hành, không nên hi vọng mọi chuyện đều trôi chảy, nhưng cũng nên có khao khát mới được. Ngươi đi một chuyến, vừa có thể thưởng thức cảnh tượng đặc sắc, vừa có thể thử vận may. Cho dù không gặp được may mắn, ngươi có mất mát gì chứ? Thằng nhóc ngươi đấy, nhớ lấy, hai chữ “ngộ nhỡ” là thứ mà luyện khí sĩ sợ nhất, cũng là thứ mà luyện khí sĩ mong ước nhất.
Trần Bình An cẩn thận nói:
- Mã tiên sinh, tôi không phải luyện khí sĩ, mà là võ phu thuần túy.
Lão kiếm tu vỗ trán một cái, đứng lên nói:
- Tức chết lão phu. Hai ngày tới ngươi hãy tự mình luyện kiếm, ta phải đi xung quanh một chút cho khuây khỏa, suốt ngày đối diện với một cái hũ nút như ngươi đúng là nhàm chán.
Hai ngày kế tiếp lão kiếm tu quả nhiên không lộ diện, Trần Bình An liền tự mình luyện kiếm. Có một ngày ông lão mệt mỏi trở về viện nhỏ Khuê Mạch, nhìn thấy Trần Bình An, chỉ nói hắn luyện tập không tệ, cứ tiếp tục cố gắng là được, sau đó lại tiếp tục biến mất. Trần Bình An chỉ cho rằng ông lão vừa đi chè chén, cũng không thấy lạ.
Sau đó đã đến thắng cảnh thứ năm trên biển của thuyền đảo Quế Hoa vượt châu, khe Giao Long.
Bởi vì ông lão lại nhắc nhở lần nữa, Trần Bình An đã đánh tiếng với Kim Túc trước. Hôm đó lúc giữa trưa, Kim Túc đi tới cửa viện nhỏ, bảo Trần Bình An có thể xuống núi ngắm cảnh rồi. Bởi vì là khách quế họ Phạm, Quế cung có con đường yên tĩnh xuống núi riêng biệt, trên đường khách rất thưa thớt. Trần Bình An và Kim Túc sánh vai đi trên đường, cô gái phục vụ cũng giải thích nguồn gốc của khe Giao Long cho hắn nghe.
Trong khe biển kia có đông đảo loài thuộc giao long cư ngụ, phần nhiều là hậu duệ giao long huyết thống lộn xộn. Mà trong bọn chúng có một bộ phận giao nước danh xứng với thực, sẽ dựa vào bản năng, đi đến phía trên châu lớn lật mây làm mưa. Giao nước một lần qua lại, không biết phải ngự gió bao nhiêu vạn dặm, đến khi trở về sào huyệt thì đã kiệt sức rồi.
Hơn nữa thường xuyên có giao long không nhận được ý chỉ của thần linh phía trên, đã tự tiện thi triển thần thông hạ xuống mưa móc, dễ khiến nước tràn gây họa. Cho nên bọn chúng thường sẽ biến thành “giao ác” trong mắt thế nhân, bị luyện khí sĩ bản địa điên cuồng đuổi giết. Luyện khí sĩ bắt giết giao long, vừa là thay trời hành đạo, biểu dương chính nghĩa cho dân, còn là vì chí bảo tiên thiên giá trị liên thành trên người giao long.
Trần Bình An nghe vậy liền thấy phấn chấn, vội vàng đi nhanh hơn xuống chân núi đảo Quế Hoa. Hắn xuất thân từ động tiên Ly Châu, nơi một con chân long cuối cùng trên thế gian ngã xuống, đương nhiên muốn tận mắt xem thử hình dáng chân chính của loài thuộc giao long, xem thử những kia linh vật trong khe Giao Long kia có tính là con cháu của chân long hay không.
Hai người rất nhanh đã đến chân núi. Có những chiếc thuyền nhỏ đang đậu nơi bến thuyền, đều là luyện khí sĩ Phạm gia chuyên chở khách qua khe Giao Long. Thuyền đảo Quế Hoa đảm bảo lúc hành khách ngồi thuyền du ngoạn khe biển, chỉ cần không lớn tiếng ồn ào náo động, không tự tiện vận dụng thần thông quấy nhiễu giao long dưới đáy nước, tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì. Cho dù phát sinh nguy hiểm, tu sĩ cảnh giới Kim Đan trên thuyền đảo Quế Hoa cũng sẽ lập tức ra tay cứu giúp.
Khách quế lên thuyền không cần bỏ tiền. Thực ra cho dù cần trả tiền tiểu tuyết, Trần Bình An cũng sẽ móc túi tiền ra.
Hắn và Kim Túc cùng nhau đi lên một chiếc thuyền nhỏ, người chèo thuyền là một ông lão. Trần Bình An phát hiện sào trúc dài hơn một trượng trong tay ông lão, có khắc một chuỗi bùa chú. Trong đó có bốn thể chữ cổ giống như con giun, có phần tương tự với “làm gì theo gì” được ghi chép trong “Đan Thư Chân Tích”. Bùa chú tên là “bùa chém khóa”, cấp bậc rất cao. Hơn nữa văn tự ở phần cuối bùa này biểu thị, một khi thành bùa sẽ có vết máu loang lổ rỉ ra. Người vẽ bùa không cần lo lắng, đây là biểu hiện bùa chú đại thành.
Trần Bình An hỏi thăm Kim Túc tên của bùa chú trên sào trúc. Cô gái vẻ mặt ngỡ ngàng, dường như chưa từng nghĩ tới vấn đề này, liền quay sang hỏi người chèo thuyền.
Ông lão cười nói:
- Chuyện này cũng không nói rõ được. Từ ngày đầu tiên đường thủy Phạm gia khơi thông, trên sào trúc dường như đã có những hoa văn chữ đỏ này. Lúc sư phụ truyền lại thuyền nhỏ và sào trúc cho ta, cũng không nói được nguyên do. Đảo Quế Hoa chúng ta chỉ nói đây là sào đánh rồng, có thể dọa lui giao long dưới đáy nước. Thực ra những người chèo thuyền chúng ta cũng không tin, chúng ta càng tin thứ này hơn...
Ông lão từ cái túi bên chân, bốc lên một nắm người giấy ngựa giấy do lá bạc trắng như tuyết gấp thành:
- Nếu gặp phải giao long bơi lội dưới đáy thuyền, chỉ cần bốc một nắm này ném vào đáy nước, bọn chúng sẽ nhanh chóng tản đi, rất linh nghiệm. Không có cách nào, nếu đi vòng qua khe Giao Long, đoạn đường này của chúng ta sẽ phải dài ra thêm hai mươi vạn dặm. May mà khe Giao Long nhìn có vẻ dọa người, nhưng thực ra mấy trăm năm qua, thuyền đảo Quế Hoa chúng ta và những giao long kia vẫn luôn sống yên ổn hòa thuận. Cho nên công tử không cần lo lắng.
Người chèo thuyền cười ha hả, rõ ràng là một ông lão chính trực:
- Lại nói nếu thật sự xảy ra chuyện, đó sẽ là tai ương ngập đầu. Đừng nói là chiếc thuyền nhỏ này của chúng ta, e rằng cả thuyền đảo Quế Hoa cũng đừng hi vọng chạy thoát. Nhiều loài thuộc giao long như vậy, nếu cùng nhau làm mưa làm gió thì đáng sợ đến thế nào? Nói một câu thật lòng, cho dù là kiếm tiên cảnh giới Nguyên Anh, nếu thật sự dám xuất kiếm ở đây, rước lấy giao long phản kích, cũng khó thoát khỏi một kiếp.
Sắc mặt Kim Túc không vui, oán giận nói:
- Khách đang ở trên thuyền, ông nói những lời xui xẻo này làm gì?
Ông lão chèo thuyền xấu hổ nói:
- Không nói nữa, không nói nữa. Công tử cứ ngồi yên, bây giờ chúng ta sẽ đi thưởng thức cảnh tượng đặc sắc trong nước của khe Giao Long, bảo đảm bình an...
Khe Giao Long là một khe sâu kỳ lạ, nước biển trong suốt thấy đáy, rộng đến hơn mười dặm, dài đến mấy ngàn dặm. Bên dưới có những loài thuộc giao long trong biển chiếm cứ ẩn nấp. Những loài thuộc giao long này màu sắc khác nhau, thân thể uốn lượn, lớn nhỏ không đều, có con nhỏ như chậu nước, có con to như miệng giếng. Lớp vảy lấp lánh dưới đáy nước, khiến người ta sợ hãi không dám lên tiếng, chỉ lo quấy nhiễu đến những giao long kia, rước lấy họa sát thân.
Người chèo thuyền đột nhiên đưa tay chỉ về một nơi nào đó giữa không trung:
- Công tử nhìn xem, đó là một con rồng mệt mỏi làm mưa trở về. Ấy, hình như còn bị thương không nhẹ, có lẽ là bị luyện khí sĩ Bà Sa châu xem thành bia tên, truy kích một đoạn đường rất dài. Chẳng phải mỗi con giao nước đều may mắn sống sót trở về như vậy, một số thi thể giao long chết trên đường về, thường trở thành thu hoạch bất ngờ của thuyền vượt châu. Có điều đảo Quế Hoa chúng ta hiền hậu, gặp phải thi thể giao nước trôi nổi trên mặt biển, sẽ không vớt lên bờ, chỉ kéo lên đá ngầm đảo Quế Hoa, sau đó đưa đến khe Giao Long này...
Trần Bình An và Kim Túc nhìn theo ngón tay của ông lão, trông thấy một con vật khổng lồ từ trong biển mây rơi xuống, ngã vào biển rộng phía xa, làm bắn lên bọt nước to lớn. May mắn nơi con rồng mệt mỏi rơi xuống còn cách thuyền đảo Quế Hoa mười mấy dặm, không ảnh hưởng gì đến thuyền nhỏ nổi trên biển, chỉ là lắc lư mạnh hơn một chút mà thôi.
Thuyền nhỏ dọc theo bên cạnh đảo Quế Hoa chậm rãi đi tới trước, không rời khỏi đảo Quế Hoa quá xa, nhiều nhất là hai ba dặm. Nước biển trong vắt, từng chiếc thuyền nhỏ như những thanh phi kiếm ngự gió lơ lửng trên không. Mà ở chỗ sâu dưới đáy nước, rất nhiều loài thuộc giao long đang ngủ say hoặc nô đùa, giống như uốn lượn chiếm cứ những dãy núi nhấp nhô, khiến người ta hoàn toàn quên mất là đang đi trên mặt biển.
Đột nhiên lông mày Trần Bình An nhíu chặt, đưa tay cầm một thanh kiếm trong hộp kiếm sau người, trầm giọng hỏi:
- Loài thuộc giao long này, có tính là một trong số yêu quái sông núi hay không?
Người chèo thuyền chỉ cho là thiếu niên kiến thức không nhiều, lúc này thuyền nhỏ đã rời khỏi đảo Quế Hoa hai dặm đường, sắp đến chỗ sâu nhất của khe Giao Long, cúi đầu nhìn không thấy đáy, vì vậy thiếu niên mới cảm thấy sợ hãi. Ông ta bèn cười nói:
- Nếu là thời viễn cổ, loài thuộc giao long này còn xem là con cháu hoàng tộc giữa trời đất, nhưng hôm nay mọi thứ đã thay đổi theo thời gian. Công tử nói không sai, bọn chúng cũng có thể xem là một trong số yêu quái rồi.
- Nhưng công tử đừng sợ, đảo Quế Hoa là khách quen ở đây. Theo như gia phả của Phạm gia chúng ta ghi chép, tổ tiên còn từng chính mắt nhìn thấy hai luyện khí sĩ cảnh giới Nguyên Anh đại chiến ở đây. Khe Giao Long dưới chân hai vị thần tiên mặc dù có giao long rục rịch, nhưng cuối cùng cũng không có một con giao nước nào nhảy ra mặt nước. Cho nên mới nói mấy quy củ không được lớn tiếng ồn ào kia, thật ra là chúng ta cố ý hù dọa khách bình thường. Công tử đã đeo thẻ gỗ khách quế, lão già ta cũng không cố làm ra vẻ huyền bí nữa...
Kim Túc bực bội trừng mắt nhìn người chèo thuyền. Những nội tình của gia tộc họ Phạm này, há có thể dễ dàng tiết lộ thiên cơ được.
Ông lão rụt cổ một cái, tiếp tục chống sào trúc, thành thật chèo thuyền. Thỉnh thoảng ông ta lại ném một xấp giấy bạc trắng như tuyết xuống đáy nước, ngoại trừ người giấy ngựa giấy, còn có lầu cao và xe cộ bằng giấy được gấp tinh xảo.
Đột nhiên ông lão trợn to hai mắt, nhìn về một nơi phía trước:
- Không tốt, có người cố ý hãm hại đảo Quế Hoa ta!
Gần như đồng thời, dì Quế cũng từ Quế cung trên đỉnh núi lướt tới chiếc thuyền nhỏ này, cùng với ông lão chèo thuyền nhìn về một chiếc thuyền nhỏ đi đầu, tức giận nói:
- Có người lấy ra một chiếc giỏ long vương, tự mình bắt giữ một con giao nước nhỏ đang chơi đùa nơi nước cạn.
Ông lão đứng lên:
- Có phải Khương Bắc Hải cố ý trả thù? Lúc trước bọn họ lựa chọn xuống thuyền giữa đường, chúng ta đã bảo Mã Trí âm thầm đi theo gần mười ngày, cũng không có gì khác thường. Hay là Đinh gia có người âm thầm giở trò? Nhưng Đinh gia không thể có giỏ long vương mới đúng. Phù gia? Phù gia đúng là có một cái, nhưng không có lý do gì hãm hại chúng ta...
Dì Quế lắc đầu nói:
- Tạm thời còn không biết. Việc khẩn cấp trước mắt là trấn an khe Giao Long này, một khi khiến bọn chúng tức giận, ngay cả tu sĩ năm cảnh giới cao muốn tương trợ cũng phải bó tay, có lòng nhưng không có sức. Cả đảo Quế Hoa, mấy ngàn tính mạng... ài, bây giờ nên làm thế nào đây? Hỏng bét, mọi người đều đã bị chú ý rồi, lúc này ai dám ngự gió bay lên...
Vẻ mặt người chèo thuyền nghiêm nghị, lập tức cao giọng nói:
- Tất cả thuyền nhỏ lập tức cập bến. Tất cả luyện khí sĩ trên thuyền đảo Quế Hoa, không được tự tiện bay lên rời đi, nếu không sẽ bị khe Giao Long xem là khiêu khích. Mã Trí, làm phiền ngài thi triển thủ đoạn, tránh để hành khách cho rằng chúng ta chỉ đang hù dọa.
Kiếm tu cảnh giới Kim Đan Mã Trí lấy ra một thanh trường kiếm, nhanh chóng ném lên cao, thế như sấm chớp, còn nhanh hơn tốc độ ngự gió của một tu sĩ cảnh giới Kim Đan. Trên đường thanh phi kiếm này gào thét bay đi, vừa mới rời khỏi đảo Quế Hoa mấy dặm, liền bị một móng vuốt hư ảo trong biển mây đ.è xuống, trong nháy mắt nổ tung trên không. Sau đó lại là một kiếm được ném ra, kết cục vẫn giống như vậy.
Dì Quế quay đầu ôn nhu nói với Kim Túc và Trần Bình An:
- Hai người các ngươi trở về viện nhỏ Khuê Mạch trước. Bất kể xảy ra chuyện gì, nhất định phải nắm chặt rễ cây quế, như vậy mới có một đường sống sót.
Mũi chân Kim Túc nhún một cái, đã rời khỏi thuyền nhỏ, thân hình đáp xuống bên bờ bến thuyền. Cô quay đầu nhìn lại, thấy thiếu niên đeo kiếm kia dường như còn đứng trong thuyền. Sau một lúc thiếu niên mới trở về bờ, trong tay có thêm một cây sào trúc.
Kim Túc hỏi:
- Ngươi làm gì vậy?
Trần Bình An trả lời:
- Sào đánh rồng, không chừng thật sự có tác dụng.
Kim Túc liếc nhìn đối phương như nhìn kẻ ngốc, xoay người lướt l.ên đỉnh núi.
Trong nháy mắt giống như núi lở đất tan, cả đảo Quế Hoa đột nhiên theo mặt biển chìm xuống hơn trăm trượng. Dùng đảo Quế Hoa làm trung tâm, trong phạm vi mấy dặm, toàn bộ mặt biển đều hạ xuống một cách kỳ lạ.
Khe Giao Long vốn nằm dưới đảo Quế Hoa và thuyền nhỏ, từ cảnh tượng dưới đáy biển, trong thoáng chốc đã biến thành dãy núi cao lớn ẩn giấu trong nước. Tất cả linh vật thuộc giao long đều ào ào nhìn chằm chằm vào đảo Quế Hoa kia, đây mới gọi là nước ngầm sôi trào thật sự.
Dì Quế lướt tới trước, cuối cùng dừng lại giữa không trung, dùng một ngôn ngữ cổ xưa mà mọi người đều không hiểu, trao đổi gì đó với một con giao nước vảy vàng nơi xa. Ánh mắt của giao long chỉ hiện lên vẻ lạnh nhạt.
Thanh kiếm Hàng Yêu sau lưng Trần Bình An do thánh nhân Nguyễn Cung đúc thành, không ngừng run rẩy trong vỏ kiếm. Nếu theo như nhắc nhở của Nguyễn Cung trước đó, gặp phải đại yêu như vậy, Trần Bình An có thể chạy xa bao nhiêu thì hay bấy nhiêu, nhưng lúc này hắn có thể chạy đi đâu?
Trần Bình An không chạy đến viện nhỏ Khuê Mạch trên đỉnh núi trốn tránh, cũng không đứng yên bó tay chờ chết. Hắn nhìn cây sào trúc vẫn giữ được màu xanh trong tay, ngẫm nghĩ một lúc. Sau đó hắn ngồi xếp bằng, đặt sào trúc nằm ngang trên chân, dùng ngón tay ra sức xóa đi những văn tự bùa chú phía trên không hợp với “Đan Thư Chân Tích”.
Tiếp đó hắn dựa vào trí nhớ, lấy ra cây bút lông do Lý Hi Thánh tặng cho, hà một hơi. Sau khi thấm ướt, đầu bút lại biến thành màu đỏ thẫm giống như nhuộm mực đặc. Hắn cười cười, bỏ sào trúc xuống dưới đất bên trái. Thiếu niên thuận tay trái nín thở tập trung, giơ tay lên cao, cầm cán bút có khắc “hạ bút hữu thần”, bắt đầu mô phỏng bùa chém khóa vẽ lên sào trúc.
Đây gọi là ngựa chết vẫn phải cứu. Nếu thật sự không được, cũng chỉ có thể rút danh kiếm do thánh nhân đúc sau lưng, làm một hành động vĩ đại được ghi chép trong sách cổ, học theo kiếm tiên thượng cổ chém giao long.
Sau khi bùa thành, trên sào trúc xanh kia quả nhiên hiện ra vết máu loang lổ. Trong lòng Trần Bình An bình tĩnh lại, tay cầm sào trúc, mũi chân nhún một cái, nhảy về phía một chiếc thuyền cô độc không kịp cập bến. Hắn đứng một mình, hít thở sâu một hơi, vươn tay vỗ vào hai bên thuyền nhỏ, thuyền nhỏ giống như mũi tên nhanh chóng bắn về phía trước.
Trên vai Trần Bình An gánh sào trúc, một tay lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, ngẩng đầu uống rượu, trong lòng mặc niệm: “Bùa chém khóa, chém cái gì, khóa cái gì. Tốt nhất là chém rồng của kiếm tiên thượng cổ, khóa rồng ở giếng Thiết Tỏa quê nhà chúng ta. Được hay không được đều nằm ở lần này.”
Trong biển rộng, giao long dòm ngó xung quanh, rõ ràng đã là tai họa đến nơi, thần tiên khó thoát.
Thiếu niên lái thuyền đi, rơi vào trong mắt mọi người trên đảo Quế Hoa, lại là cảnh tượng cực kỳ tiêu sái.