Kiếm Lai

Chương 321: Một lá bùa



Đảo Quế Hoa giống như nằm dưới đáy một cái chén lớn, nước biển chính là thành chén. Tất cả hành khách rất có thể sẽ trở thành bữa ăn cho những hậu duệ giao long kia.

Đây là một bữa tiệc long trọng lâu ngày không gặp.

Đảo Quế Hoa và nước biển bên dưới đã dừng lại, xung quanh là ánh mắt lạnh lẽo từ khe Giao Long nhìn tới. Tình hình hiện giờ cực kỳ tế nhị. Trên đảo Quế Hoa hoàn toàn yên tĩnh, có căm phẫn oán giận với đảo Quế Hoa, cũng có ngỡ ngàng thất thố vì tai họa từ trời rơi xuống.

Cũng có người âm thầm tính toán, cân nhắc bùa hộ mệnh của mình, muốn lấy hạt dẻ trong lò lửa. Một khi thành công sống đến cuối cùng, không nói tới kho hàng của đảo Quế Hoa, cho dù tiện tay vớt mấy thi thể luyện khí sĩ cũng là một khoản tài phú bằng trời.

Phía trước nhất, quản sự dì Quế vẫn luôn giấu mình, lúc này đang lơ lửng trước vách núi trong nước biển, đối diện với con giao long già màu vàng kia. Ngôn ngữ của hai bên khó hiểu, chắc chắn không phải là ngôn ngữ thông dụng của bất cứ châu nào. Rất có thể là ngôn ngữ đặc biệt của giao long thượng cổ, khi xưa được các trường phái học thuật khen là “tiếng nước”.

Còn như vì sao dì Quế lại thông hiểu ngôn ngữ này, vì sao dám một mình đi sâu, đối diện với đông đảo giao long, hành khách trên thuyền đảo Quế Hoa cũng lười suy nghĩ sâu xa. Bọn họ chỉ ước phu nhân tư sắc bình thường này có thể lắc mình biến hóa, trở thành tu sĩ năm cảnh giới cao ngăn cơn sóng dữ, sau đó đưa đảo Quế Hoa rời khỏi khe Giao Long chết tiệt này.

Phu nhân và giao long màu vàng giao tiếp dường như không được thuận lợi lắm. Bà có vẻ đang kiềm chế cơn giận, cố gắng khiến giọng điệu của mình bình tĩnh, chậm rãi nói:

- Chẳng lẽ không có cơ hội thương lượng nào? Theo như ghi chép, Phạm gia giúp các ngươi kéo thi thể giao long làm mưa về đây, đã có đến mười hai con rồi. Nhiều năm như vậy, chỉ cần đi qua khe Giao Long các ngươi, người chèo thuyền Phạm gia sẽ rải xuống rất nhiều giấy xếp lá bạc, xem như cống phẩm lễ kính các ngươi làm mây làm mưa, chưa từng bỏ lỡ lần nào...

Con giao long già cả người đầy vảy vàng, ánh mắt lạnh nhạt:

- Quy củ chính là quy củ. Nếu như không nói quy củ, trên đời há lại có khe Giao Long này?

Dì Quế còn muốn tranh cãi giải thích gì đó, lão giao long màu vàng đã giơ một vuốt lên, ấn mạnh xuống nước. Dòng nước lập tức cuộn trào, cuồng phong nổi dậy. Dì Quế đang đứng ngự gió, hai má bị sóng gió ập tới khiến cho đau rát. Nhưng từ đầu đến cuối bà không đưa tay ngăn cản, cũng không dựa vào thần thông cảnh giới địa tiên để trốn tránh, chỉ cố gắng chịu đựng lửa giận của lão giao long.

Lão giao long cười lạnh nói:

- Có người cố ý hãm hại đảo Quế Hoa ngươi, ta cũng không phải kẻ mù, đương nhiên có thể nhìn ra được. Nhưng quy củ chính là quy củ, đảo Quế Hoa các ngươi không biết nhìn người, mới để cho khách trên thuyền tự tiện sử dụng giỏ long vương bắt giao long nhỏ, phá hư quy củ của hai bên chúng ta. Quế phu nhân ngươi có thể rời đi, nhưng những người còn lại trên thuyền đều phải chết ở đây.

Dì Quế lắc đầu nói:

- Ta sẽ không bỏ rơi bọn họ.

Cặp mắt của lão giao long đầy vẻ chế nhạo lạnh lẽo, còn có một loại nóng bỏng giống như kẻ tham ăn nhìn trúng thức ăn ngon, một nóng một lạnh thay nhau luân chuyển:

- Ta biết, cho nên mới nói như vậy. Quế phu nhân, mỗi lần ngươi đi qua trên đầu, ta phải ngoan ngoãn tuân thủ quy củ, tôn kính mấy điều luật rác rưởi kia, cố gắng không ăn ngươi. Ngươi có biết chuyện này cần bao nhiêu nghị lực không?

Dì Quế hỏi:

- Không thể thương lượng được à?

Lão giao long màu vàng chậm rãi di chuyển thân thể dài như triền núi, hai sợi râu rồng kéo dài giữa nước biển trong vắt, ánh sáng lưu chuyển. Nó liếc nhìn một chiếc thuyền nhỏ sau người phu nhân không xa. Người chèo thuyền đã sớm chết thảm, khách đi thuyền là một gã đàn ông lấm la lấm lét, giống như sợ sệt nhìn ra xung quanh. Tay hắn xách một cái giỏ nhỏ giống như lồng dế, làm bằng ngà voi, nhỏ nhắn đáng yêu.

Một con giao long nhỏ vốn dài đến sáu bảy trượng, sau khi bị bắt vào trong giỏ long vương kia, thể hình lại thu nhỏ như cá chạch. Nó ở trong giỏ đạp nước vùng vẫy, không ngừng phát ra tiếng kêu gào.

Ông lão chèo thuyền lúc trước đi cùng Kim Túc và Trần Bình An, lúc này đang đứng trên mặt nước bên cạnh chiếc thuyền nhỏ của gã đàn ông cầm giỏ, canh phòng nghiêm ngặt, tuyệt đối không để cho thủ phạm chính này chạy trốn.

Thân phận thật sự của ông ta là tu sĩ cảnh giới Kim Đan thường trú trên đảo Quế Hoa. Lúc này ông ta không quyết đoán cướp đoạt giỏ long vương, bởi vì hai nguyên nhân. Một là gã đàn ông bỉ ổi nhìn như đầu hoẵng mắt chuột kia, có một thanh phi kiếm bản mệnh chậm rãi vòng quanh người. Kiếm dài một thước, toàn thân như mực, không ngừng có khói đen sền sệt tràn ra, ít nhất cũng là một kiếm tu cảnh giới Long Môn.

Hai là ông lão chèo thuyền sợ kẻ xấu này không làm thì thôi, đã làm thì không dừng, trực tiếp hủy diệt cả giỏ long vương và giao long nhỏ. Vậy thì đúng là muốn cả đảo Quế Hoa bị chôn theo rồi.

Lão chèo thuyền chất vấn gã đàn ông kia, vì sao lại dùng thủ đoạn tổn người hại mình như vậy. Gã đàn ông đã gây ra họa lớn chỉ nhếch miệng cười, quan sát tình hình xung quanh, cũng không trả lời.

Ông lão mấy lần thăm dò, muốn thông qua vài câu của đối phương để suy tính ra đầu sỏ sau màn, xem thử là công tử họ Khương nửa đường xuống thuyền, hay là Đinh gia thành Lão Long vốn bật hòa với Phạm gia. Đáng tiếc gã đàn ông kia vẫn luôn ngoảnh mặt làm ngơ, kiệm lời như vàng, không chịu nói chữ nào.

Lão chèo thuyền cũng đành bó tay. Ông ta còn phải chờ kết quả đàm phán của Quế phu nhân và con giao long già kia, mới có thể biết tiếp theo nên làm thế nào.

Nếu xác định là nút chết, vậy trước tiên chỉ có thể đánh chết gã đàn ông trước mắt, cố gắng cướp đoạt giỏ long vương. Đảo Quế Hoa có thể chết ít bao nhiêu thì hay bấy nhiêu. Gia nghiệp ngàn năm của Phạm gia, tuyệt đối không thể bị hủy trong hôm nay, bị hủy trong miệng đám dư nghiệt hình đồ thời thượng cổ ở này.

Lão chèo thuyền ổn định tâm cảnh, hờ hững lên tiếng, cũng không hi vọng gã đàn ông lai lịch bất minh kia sẽ trả lời:

- Ngươi cho rằng mình có thể chạy sao? Chạy thoát khỏi khe Giao Long ngay dưới mắt của con giao long già kia?

Gã đàn ông dung mạo xấu xí cuối cùng nhếch miệng cười nói:

- Vậy để ta thử xem?

- Cái giỏ nhỏ này giá trị rất nhiều tiền cốc vũ, đưa cho ngươi, tiếp lấy!

Gã đàn ông kia đột nhiên ném giỏ long vương phẩm chất bình thường lên cao. Cái giỏ long vương này có lẽ là hàng thứ phẩm, do một thế lực cát cứ trên núi của nước Thục thượng cổ chế tạo số lượng lớn. Chỉ là theo thời gian chuyển dời, trong năm tháng dài đằng đẵng, nhiều lần trải qua vơ vét, thu thập và tiêu hủy, giỏ long vương đã càng ngày càng hiếm, gần như trở thành thứ quý giá ngang với hồ lô nuôi kiếm.

Lão chèo thuyền cũng không lập tức đưa tay cầm lấy giỏ long vương, để tránh trúng phải độc kế, chỉ điều khiển linh khí khiến nó dừng lại trước người. Ông ta tập trung nhìn, lập tức giận tím mặt. Hóa ra gã đàn ông kia không biết âm thầm sử dụng thủ đoạn gì, khiến cho giao long nhỏ trong giỏ đã sắp chết, máu thịt đầm đìa, gân cốt lộ ra, thoi thóp một hơi.

Gã đàn ông kia cười lớn một tiếng, phi kiếm bản mệnh hóa thành khói đen cuồn cuộn bảo vệ toàn thân, hai ngón tay nhón ra một lá bùa chất liệu màu vàng:

- Sau này sẽ viếng mồ kính rượu cho các ngươi, ha ha, chỉ tiếc trên thế gian đã không còn rượu hoa quế nữa...

Bùa chú lóe lên ánh sáng vàng, gã đàn ông trong nháy mắt đã biến mất.

Lão giao long vảy vàng lấp lánh lắc đầu một cái, một sợi râu rồng như roi dài nhanh chóng đập vào nước biển. Rõ ràng râu rồng đập vào khoảng trống gần người, nhưng sau phút chốc lại có hai đoạn thân thể từ trời cao phía trên khe Giao Long rơi xuống, chính là kiếm tu vừa rồi đã dùng bùa chú trốn khỏi khe Giao Long.

Lá bùa kia là bùa rút đất cấp hai, giá trị liên thành hơn nữa rất ít bán ra, có thể trong nháy mắt trốn xa trăm dặm. Người tặng bùa này đã nói rất xác thực, đám súc vật ở khe Giao Long kia chắc chắn sẽ không ngăn cản được. Nhưng cuối cùng gã đàn ông vẫn không thoát khỏi vận mệnh thân chết đạo tan.

Khi còn sống gã kiếm tu này tự nhận đã tính toán chuẩn xác. Ném giỏ long vương ra, giao long nhỏ sắp chết. Đảo Quế Hoa và khe Giao Long giống như hai quân đối diện, Quế phu nhân thu hút sự chú ý của con giao long già kia. Cộng thêm bùa rút đất màu vàng được xưng có thể tránh né một kiếm của lục địa kiếm tiên, hắn sẽ nhân cơ hội trốn khỏi chiến trường, có gì mà không thể?

Lão giao long lại dùng râu rồng đập một cái, trong nước biển vang lên một chuỗi tiếng nổ nặng nề như sấm mùa xuân. Tên kiếm tu cảnh giới Kim Đan kia bị đứt ngang người, một viên kim đan bản mệnh hóa thành bụi phấn giữa không trung, mảnh vụn màu vàng ào ào rơi xuống nước biển trong vắt ở khe Giao Long. Kim đan vỡ nát và hai đoạn thân thể chậm rãi chìm xuống, dẫn tới vô số loài thuộc giao long cuộn trào nhảy lên mặt nước, như lang sói tranh đoạt thức ăn.

Kiếm tu chết không nhắm mắt. Một tu sĩ tự do sông núi không có gốc rễ, tu đến cảnh giới Kim Đan khó khăn biết bao? Khi còn sống hắn dự định làm xong vụ mua bán lớn này, nhận được một phần của cải trù phú, sẽ đi tìm một địa phương tốt non xanh nước biếc, linh khí dồi dào, trở thành thủy tổ khai sơn của môn phái tiên gia kia. Vươn cành tỏa lá, trăm năm ngàn năm, đời đời an ổn, cũng không cần nhiều lần mạo hiểm nữa...

Sau khi lão chèo thuyền xác nhận giỏ long vương cũng không bị động tay động chân, liền nhẹ nhàng cầm nó trong tay. Ông ta quay đầu nhìn, thở dài một tiếng:

- Tiểu tử, ngươi tới đây làm gì? Lần tai họa này không phải ngươi có thể dính vào được, mau lui về đảo Quế Hoa đi. Nếu may mắn thì còn có thể nhìn thấy núi Đảo Huyền. Nếu không may thì...

Lão chèo thuyền không nói tiếp nữa. Những lời thiếu tự tin như vậy, cho dù là lời thật lòng, đại chiến sắp tới có nói nhiều cũng vô ích.

Sau khi Trần Bình An uống một hớp rượu lớn, đã cột hồ lô nuôi kiếm vào lại bên hông.

Lão chèo thuyền không nhìn ra có gì khác thường, vẫn luôn đối diện với lão giao long. Phu nhân quay lưng về phía đảo Quế Hoa cũng như thế. Nhưng trong con ngươi dựng đứng của lão giao long, lại xuất hiện thần sắc khiến người ta nghiền ngẫm. Lão giao long cũng không vạch trần chiêu trò nhỏ của thiếu niên kia.

Trần Bình An hỏi:

- Lão tiền bối, tình hình trước mắt của đảo Quế Hoa chúng ta có phải đang rất xấu không?

- Xấu tới cực điểm.

Lão chèo thuyền gật đầu, cũng không muốn nói dối về chuyện này, nhẹ giọng nói:

- Nghe đồn năm xưa khi con giao long già kia ký kết khế ước với tổ tiên Phạm gia, cảnh giới tương đương với luyện khí sĩ Nguyên Anh. Loại dị chủng trời sinh như vậy, tu hành thường cực kỳ chậm chạp, nhưng một khi để bọn chúng bò lên cao, chiến lực thật sự thường cao hơn cảnh giới một khoảng lớn. Không cần nhắc tới trăm ngàn loài thuộc giao long trong khe biển, thực lực không kém gì một tiên gia chữ Tông của Bảo Bình châu.

Trần Bình An cảm thấy bất đắc dĩ:

- Lão giao long thấp nhất cũng là địa tiên cảnh giới Nguyên Anh?

Lão chèo thuyền gật đầu, không biết vì sao thiếu niên đeo kiếm vác sào trúc trước mắt lại hỏi như vậy.

Trần Bình An ngẩng đầu nhìn con giao long già màu vàng phía xa. Lão giao long cũng đối diện với hắn, trong cặp mắt màu bạc đầy vẻ chế giễu, còn cố ý liếc nhìn hồ lô nuôi kiếm bên hông hắn. Trần Bình An biết lão giao long đã nhìn thấu chút mánh khóe của mình.

Khi đưa Khương Hồ này, sơn thần Ngụy Bách từng nói, luyện khí sĩ dưới cảnh giới thứ mười, không thể nhìn thấu pháp thuật che mắt mình thi triển lên hồ lô nuôi kiếm. Nhưng lão giao long trước mắt rõ ràng là một địa tiên cảnh giới thứ mười. Đã như vậy, Trần Bình An mượn danh nghĩa uống rượu, yên lặng dẫn dắt Mùng Một và Mười Lăm hóa hư nhập thể, nhất định đã sớm rơi vào trong mắt lão giao long. Một trong số đòn sát thủ của hắn đã lộ ra dưới ánh mặt trời.

Lão chèo thuyền khuyên nhủ:

- Tiểu tử, đi thôi. Khí khái thiếu niên hào hiệp này của ngươi không tệ, nhưng đã định sẵn không có ích gì, hà tất phải ra vẻ anh hùng? Còn không bằng trở về đảo Quế Hoa, ngoan ngoãn chờ đợi một đường sinh cơ. Ngươi ở lại đây, ta chắc chắn không có thời gian quan tâm đến sống chết của ngươi. Mặc dù không thể nói ngươi giúp càng thêm phiền, nhưng với tu vi hiện giờ của ngươi chẳng khác nào là tìm chết.

Ông ta vốn muốn nói, cho dù trở về đảo Quế Hoa cũng chỉ là chờ chết, nhưng vẫn tốt hơn bị giao long phân thây nuốt chửng trong biển. Có điều những lời này đến bên miệng vẫn bị ông ta nuốt trở vào.

Trần Bình An cầm cây sào đánh rồng kia, đưa sào trúc cho lão chèo thuyền, giải thích:

- Tiền bối, đây là bùa chém khóa mà ta đã sửa đổi. Bùa chú trên đó đến từ một quyển “Đan Thư Chân Tích”. Theo như ghi chép, bùa chú hoàn chỉnh sẽ có tám chữ triện cổ. Trước đó trên sào trúc chỉ có bốn chữ “làm gì theo gì”, thiếu mất “vũ sư sắc lệnh”, hơn nữa hoa văn của bùa chú cũng sai lệch không nhỏ.

Ông lão định thần nhìn lại, liền ngẩn ra tại chỗ. Sau đó không nói gì khác, đưa tay cầm lấy cây sào đánh rồng nhiều đời lưu truyền kia, quan sát tỉ mỉ một phen, dùng lòng bàn tay vuốt nhẹ vào hoa văn bùa chú trên sào trúc:

- Tên là bùa chém khóa? Thiếu bốn chữ “vũ sư sắc lệnh”? Bùa này có kiểu chữ văn thư bút đỏ, hoa văn Đạo gia và chân ý trấn áp, quả thật cấp bậc rất cao. Thiếu niên, chẳng lẽ ngươi là đạo nhân phái bùa chú? Sư thừa thuộc một tông môn lớn?

Trần Bình An khẽ lắc đầu. Hắn cũng không nói mình là một võ phu, chỉ dùng một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể, học theo Lý Hi Thánh ở đường Phúc Lộc cầm bút vẽ bùa, liền mạch lưu loát.

Lão chèo thuyền thở dài nói:

- Đáng tiếc, chúng ta chỉ có một cây sào đánh rồng khôi phục nguyên dạng này. Nếu có mấy chục cây sào trúc vẽ bùa chém khóa, lại phối hợp với một tông sư trận pháp tinh thông kỳ môn độn giáp, không chừng thật sự có thể chấn nhiếp khe Giao Long. Đáng tiếc, thật đáng tiếc!

Dì Quế đã lướt trở về, sau khi nhìn thấy cây sào trúc thì hơi kinh ngạc. Bà hờ hững lắc đầu nói:

- Không có tác dụng đâu. Bùa này ngọn nguồn khá sâu, thường được khắc trên cột khóa rồng hoặc đao kiếm, là một trong số công cụ để thần tiên thượng cổ lùng bắt, đánh đập vạch tội giao long, quả thật có thể trấn áp loài thuộc giao long. Nhưng con giao long già kia đạo hạnh cao thâm, đã không quá e ngại thứ này nữa.

Sau khi Trần Bình An đưa sào trúc ra, lại dùng hết thị lực lén lút quan sát con giao long già kia. Trong cặp mắt màu bạc của lão giao long dường như lộ vẻ hồi tưởng thâm trầm, nhưng rất nhanh lại khôi phục bình thường. Hai sợi râu rồng chậm rãi bồng bềnh, bóng sáng lưu động trong nước biển. Nghe đồn nếu dùng râu vàng của giao long già ngàn năm chế thành dây trói yêu, sẽ trở thành pháp bảo trong pháp bảo.

Trần Bình An dời mắt đi, đột nhiên nói:

- Dì Quế, lão tiền bối, các người có thể giúp ta kéo dài một lúc không, ta muốn vẽ một lá bùa nữa. Nếu hai vị tiền bối có tính toán khác, cứ coi như ta không nói. Yên tâm, ta sẽ cố gắng dựa vào chính mình vẽ xong lá bùa này.

Giọng nói của hắn rất nhẹ, nhưng vẻ kiên cường trong mắt lại khiến người ta động dung:

- Một lá bùa rất quan trọng!

Tại đảo Quế Hoa, trong Quế cung trên đỉnh núi, có một thiếu niên khách quế đang đứng trên nóc nhà, ngẩng đầu nhìn ra xung quanh. Bên cạnh có một bà lão ưu sầu lo lắng. Trên người thiếu niên mặc một bộ áo dài xù xì màu vàng sáng, nhìn không hề nổi bật. Nó cũng được cao nhân thi triển pháp thuật che mắt thượng thừa, giống như hồ lô nuôi kiếm của Trần Bình An.

Nếu có người phá vỡ pháp thuật kia, nhìn kỹ nhiều lần, sẽ phát hiện cách thức trong đó. Áo dài không phải tơ lụa gì, mà là do rất nhiều mảnh trúc ố vàng đan thành. Mảnh trúc dù nhỏ mỏng nhưng lại rất vững chắc. Người mặc áo này đông ấm hạ mát, hơn nữa có thể khiến cho chủ nhân lúc nào cũng giống như ở trong một động tiên đất lành xinh xắn, có lợi cho tu hành, đây mới là thủ đoạn tiên gia thật sự.

Áo này tên là “Thanh Lương”, là một món pháp bào nổi tiếng đến từ núi Thanh Thần động tiên Trúc Hải. Nó từng là thứ yêu thích của một vị quân chủ vương triều lớn ở Trung Thổ Thần Châu. Sau khi vương triều bị hủy diệt, áo báu thất truyền đã lâu, không ngờ lại nằm trên người thiếu niên này.

Thiếu niên dùng ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu trúc trắc nói:

- Liễu bà bà, lá bùa rút đất trăm dặm của kiếm tu cảnh giới Kim Đan kia không có tác dụng, có phải bùa rút đất ngàn dặm của ta cũng gặp nguy hiểm hay không?

Bà lão thở dài nói:

- Thực ra tu vi bản thân con giao long già kia không đáng sợ, cảnh giới Nguyên Anh đỉnh cao mà thôi. Nhưng nó được cao nhân tương trợ, đã xây dựng khe biển này giống như một thế giới nhỏ. Nó hóa thân thành thánh nhân trấn giữ trong đó, chiến lực tương đương với một tu sĩ cảnh giới Ngọc Phác, đồng thời chiếm hết thiên thời địa lợi nhân hòa.

Thiếu niên nhíu mày hỏi:

- Vậy chúng ta nên làm gì?

Bà lão cười nói:

- Thiếu chủ không cần quá lo lắng, dù có phải liều mạng ta cũng sẽ đưa thiếu chủ ra khỏi khe Giao Long này. Sau đó thiếu chủ nhớ đường trở về, đi đến ngôi lầu ở vách núi đã thả tú cầu xuống, tự báo danh hiệu, bọn họ nhất định sẽ không dám thất lễ. Sau đó thiếu chủ có thể thuận lợi trở về Ngai Ngai châu, nói chuyện này cho lão tổ nghe. Đến lúc đó sẽ có trời phạt giáng xuống san bằng nơi này, báo thù cho bà già ta đây.

Thiếu niên oán giận nói:

- Liễu bà bà, sống chết là chuyện lớn, sao bà lại nói nhẹ nhàng như vậy. Ta cũng không muốn bà chết ở đây, chúng ta còn phải cùng nhau về nhà.

Sắc mặt bà lão vẫn thản nhiên, hiền từ nhìn thiếu niên, mỉm cười nói:

- Đây là chuyện bất đắc dĩ, cũng không thể buồn bã khóc lóc trước mặt thiếu chủ. Tuổi tác lớn như vậy rồi, quả thật không làm được.

Bà lão nhớ tới một chuyện, nhìn chiếc ngẫn ngọc trên tay thiếu niên, nhẹ giọng nói:

- Thiếu chủ, nhất định phải giấu kỹ vật một thước tổ truyền, không nên lấy bảo bối bên trong ra trước mặt người khác. Đi ra bên ngoài, không nên tùy tiện thử lòng người, bởi vì lòng người là thứ không chịu nổi cân đo nhất.

Nói đến đây, gương mặt bể dâu nhăn nheo của bà lão lại có vẻ ngơ ngẩn, dù sao tất cả bà lão trên đời đều bắt nguồn từ thiếu nữ.

Thiếu niên áo trúc đưa tay chỉ về con thuyền nhỏ kia:

- Liễu bà bà, bà nhìn thiếu niên vác sào trúc kia xem, tuổi tác của hắn xấp xỉ với ta đúng không? Thật là lợi hại, có can đảm, xuất sắc, mạnh hơn ta nhiều. Sau này ta nhất định phải tìm một vị thánh thủ vẽ tranh, vẽ lại cảnh tượng hôm nay.

Bà lão lắc đầu cười nói:

- Nhưng đừng hành động theo cảm tính như thiếu niên kia. Thân phận của thiếu chủ ngài không chỉ là tôn quý đơn giản, nếu ngài thật sự xảy ra chuyện ở khu vực giữa Bảo Bình châu và Bà Sa châu này, đó sẽ là phiền phức rất lớn.

Thiếu niên bất đắc dĩ nói:

- Liễu bà bà, ta đã trải qua rất nhiều rèn luyện rồi, đừng xem ta là trẻ con nữa.

Bà lão chỉ cười không nói gì. Những rèn luyện nhìn như nguy hiểm trùng trùng kia, lần nào mà không có một vị lão tổ tự mình trông coi.

Thực ra lần này đi xa, trên đường không gió không mưa. Bọn họ từ Ngai Ngai châu trước tiên đi đến Câu Lô châu một chuyến, lại xuôi nam đến Đông Bảo Bình Châu, thông qua Thần Cáo tông, thư viện Quan Hồ, họ Khương Vân Lâm, cuối cùng đến thành Lão Long. Sau đó lại tiếp tục xuôi nam, lên bờ ở Đồng Diệp châu, đã thăm viếng Đồng Diệp tông phía bắc và Ngọc Khuê tông phía nam. Thiếu chủ còn thiếu chút nữa đã tiến vào đất lành Vân Quật.

Bà lão vẫn luôn không hiểu được, vì sao chỉ có một mình mình làm tùy tùng cho thiếu chủ, có phải quá sơ ý rồi không? Một luyện khí sĩ Nguyên Anh, cảnh giới không tính là thấp, nhưng thân phận của thiếu chủ cao quý đến thế nào chứ?

Giống như lần này gặp nguy hiểm ở khe Giao Long, nếu đổi thành một kiếm tu cảnh giới Ngọc Phác bảo vệ bên cạnh, thiếu chủ sẽ không cần nhíu mày, cũng không cần hốt hoảng lo lắng, chỉ cần đứng bên cạnh quan sát là được.

Bên ngoài một gian nhà bình thường giữa sườn núi đảo Quế Hoa, có một đình nghỉ mát nhỏ. Một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp đang ngồi trong đó. Cô mặc váy dài áo ngắn, bên hông cột dải lụa màu. Đối diện với kiếp nạn bất ngờ này, mặc dù rất giận dữ với Phạm gia thành Lão Long, nhưng cô vẫn nhẫn nại nấu trà, uống trà, lần lượt thu dọn bộ đồ trà, tiếp đó mới bắt đầu suy nghĩ đối sách.

Sau khi nhìn thấy hình ảnh thê thảm kiếm tu cảnh giới Kim Đan thân chết đạo tan, cô cũng cảm thấy chán nản thất vọng. Có lẽ là ván cờ không thể phá giải rồi.

Cô gái đầy vẻ lo lắng, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, lẩm bẩm:

- Không thể nào xui xẻo như vậy. Ở thành Lão Long đã bói cho mình một quẻ, vì vậy mới bỏ qua thuyền rùa Sơn Hải, lựa chọn thuyền đảo Quế Hoa. Theo lý mà nói sẽ không sai lầm, phải thuận đường kiếm được một hai cơ duyên mới đúng. Làm sao có thể chết yểu ở đây?

Cô gái trẻ tuổi đứng dậy, mũi chân nhún một cái nhảy lên nóc đình nghỉ mát, từ trên cao nhìn xuống, tầm mắt lập tức trở nên rộng rãi. Cô nuốt một ngụm nước bọt, từ từ ngồi xổm xuống, bắt đầu bấm ngón tay suy diễn:

- Chẳng lẽ có cao nhân ẩn nấp bên trong, hay là người phá vỡ cục diện chưa xuất hiện? Tóm lại nhất định không thể là ván cờ chết mới đúng, tuyệt đối sẽ không... Để ta tính thử xem, phu nhân đang đối diện với lão giao long màu vàng, ấy, hóa ra bà ta chính là... Kỳ quái, người phá cục vẫn không phải là bà ta...

- Thử nhìn người chèo thuyền giấu tài kia xem. Ồ, lại là luyện khí sĩ cảnh giới Nguyên Anh rớt xuống cảnh giới Kim Đan? Đến nay thương thế vẫn chưa lành. Không hổ là một lão chèo thuyền có cố sự, nhưng ông ta cũng không phá cục được...

- Còn về thiếu niên nghé con mới sinh không sợ cọp này, thôi bỏ qua đi. Vác sào trúc thì thôi, chậc chậc, lại còn uống rượu? Quá thích khoe khoang rồi, thật coi mình là kiếm tiên năm cảnh giới cao sao, đúng là hồ đồ vô tri... Vậy thì mấu chốt phá cục, chẳng lẽ là có thần tiên trên núi đang khoanh tay đứng nhìn, chỉ chờ con giao long già kia sơ sẩy sẽ tung ra một kích chí mạng? Để ta tính thử xem, đúng là có một cao nhân ngoài trần thế đang cố ý che giấu khí tức, chỉ tiếc... vẫn không phải.

Hai tay cô gái vò đầu, gò má đỏ bừng, hiển nhiên có phần nóng nảy bất an, khiến cho trâm cài trên búi tóc xiêu vẹo, tóc đen rối loạn:

- Đừng hoảng, đừng hoảng. Sư phụ đã nói, bất kỳ đại thế nào của thiên hạ, trong đó vẫn luôn ẩn giấu một chữ “nhất” diễn hóa vạn vật, cho dù là vị Đạo Tổ kia cũng luôn theo đuổi chữ này. Con chân long kia như vậy, huyền cơ thật sự của động tiên Ly Châu như vậy, Kiếm Khí trường thành cũng như vậy, đều là như vậy...

Lúc cô gái trẻ tuổi kia tâm thần rối loạn, Kim Túc ở viện nhỏ Khuê Mạch cũng vừa đi vừa quay đầu nhìn. Cô thấy sư phụ của mình đang đối diện với lão giao long màu vàng, thấy ông lão chèo thuyền có lẽ là tu sĩ cảnh giới Kim Đan của đảo Quế Hoa, đương nhiên còn thấy thiếu niên đeo kiếm chèo thuyền đi tới gây thêm phiền phức.

Kim Túc biết mình không nên oán giận gã thiếu niên dám ra mặt kia, nhưng chẳng biết tại sao, cô càng lúc càng bực bội với đối phương. Giống như tất cả kiếp nạn hôm nay đều phải đổ tội cho hắn, mới có thể khiến trong lòng cô dễ chịu hơn một chút.

Kim Túc không muốn suy nghĩ nhiều, càng không muốn thừa nhận. Sở dĩ cô thẹn quá hóa giận như vậy, không phải do hành khách xứ khác tên Trần Bình An kia làm không đúng, mà là hắn “khăng khăng làm theo ý mình”, vô hình trung đã tôn lên sự hèn yếu rụt rè của cô. Cô thậm chí còn không có cam đảm đứng bên cạnh sư phụ mình.

Giữa một đường sinh tử, có người tham sống sợ chết, xem xét tình hình, lánh nạn rút lui. Có người lại hi sinh vì nghĩa, nghênh đón khó khăn, cầu sống trong chết. Đối với người trẻ tuổi vừa mới cất bước trên đường trường sinh, một bên chưa chắc đã sai, một bên chưa chắc đã đúng.

Trên mặt biển bên ngoài đảo Quế Hoa, hai chiếc thuyền nhỏ dừng lại sát nhau. Lão chèo thuyền mấy lần khuyên nhủ không thành, cộng thêm sâu trong lòng không muốn trơ mắt nhìn thiếu niên mất mạng ở đây, liền có phần nổi nóng, tức giận nói:

- Quế phu nhân đã nói rõ sự lợi hại của lão giao long, ngươi còn ở lại làm gì, càn quấy!

Phu nhân cười khổ nói:

- Thân rơi vào trùng vây, ngoại trừ cá chết lưới rách thì cũng không còn cơ hội nữa.

Ông lão đột nhiên thấp giọng nói:

- Quế phu nhân, bà nhất định phải sống tiếp. Phạm gia...

Phu nhân lắc đầu:

- Ý ta đã quyết.

Bà ta quay đầu nhìn thiếu niên, ôn nhu hỏi:

- Trần Bình An, lá bùa kia thật sự rất quan trọng sao?

Trần Bình An gật đầu.

Phu nhân hít thở sâu một hơi:

- Con giao long già kia kiên quyết không niệm tình, liên tục dùng hai chữ “quy củ” để áp chế ta, nhất định là có chuyện khác thường. Trần Bình An ngươi đã muốn làm gì đó, vậy thì làm đi. Hai người chúng ta sẽ giúp ngươi trì hoãn một chút thời gian, chuyện này cũng không khó.

Trần Bình An lập tức ngồi trong thuyền nhỏ, quay lưng về phía giao long màu vàng, tâm ý liên kết với phi kiếm Mười Lăm vốn là vật một tấc. Rất nhanh từ trong tay áo trượt ra một lá bùa chất liệu màu xanh, giống như trang sách xé xuống từ một quyển sách thánh hiền.

Tay trái của hắn cầm bút, khẽ hà hơi. Nhưng khi cây bút lông “hạ bút hữu thần” kia đưa về phía lá bùa, nội tâm của hắn lại không ngừng rung động. Ngòi bút giống như hai chân người đi đường lõm sâu trong tuyết đọng, một bước nhỏ cũng khó đi. Một hơi chân khí võ phu thuần túy của hắn lập tức bị cắt đứt.

Trước kia mấy lần vẽ bùa bảo tháp trấn yêu và bùa dương khí khêu đèn lên giấy bùa chất liệu màu vàng, Trần Bình An chưa từng gặp phải tình huống này. Hiện giờ hắn lại có cảm giác ngạc nhiên mừng rỡ.

Bất chấp thân chịu nội thương, thần hồn chấn động, Trần Bình An vẫn cố gắng vận một hơi chân khí mới. Cánh tay trầm xuống, ngòi bút không ngừng dịch về phía lá bùa kia.

Ngươi có thể làm gì đó, nhưng nhất định phải đảm bảo, sẽ không làm tình hình trở nên xấu hơn.

Trước ngôi miếu đổ nát ở nước Hoàng Đình, đám trai gái giang hồ trẻ tuổi phục sức hào hoa, vì  sự nhiệt tình trong lòng mà hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng thiếu chút nữa đã phá hư việc lớn của đám luyện khí sĩ chính đạo, để hồ yêu quấy phá nhiều năm thừa cơ chạy trốn. Đây là vết xe đổ của lòng tốt đặt không đúng chỗ.

Tại miếu Thành Hoàng quận Yên Chi nước Thải Y, con gái quận chủ tay chân cột chuông bạc. Mỗi lần ra tay tương trợ đều trong khả năng cho phép của cô, lại có thể giúp Trần Bình An chia sẻ áp lực một cách hợp lý, như vậy rất tốt.

Trần Bình An không ngừng tăng thêm lực lượng năm ngón tay và cánh tay, hô hấp thổ nạp và kiếm khí Thập Bát Đình nhanh chóng lưu chuyển. Một hơi chân khí thuần túy trong cơ thể thế như chẻ tre này, nhất định phải vừa nhanh vừa ổn.

Khí ổn thì thần định, thần định thì bùa linh. Suy cho cùng nhớ tới năm xưa, nung gốm nặn phôi cũng nằm ở một chữ “ổn”, tâm ổn thì tay mới có thể ổn.

Mũi nhọn bút lông cuối cùng chậm rãi chạm đến lá bùa màu xanh, một điểm sáng nhỏ trong nháy mắt tỏa ra, giống như trăng sáng mọc trên biển.

Trần Bình An thờ ơ với chuyện này, tâm thần hoàn toàn chìm đắm trong lá bùa chém khóa kia. Hắn muốn viết đủ tám chữ lên lá bùa màu xanh, “làm gì theo gì, vũ sư sắc lệnh”.

Vào giây phút này, thiếu niên khoanh chân ngồi trong thuyền nhỏ đã hoàn toàn quên mình. Đối diện với một trang sách cổ xưa, tay hắn cầm bút lông, không giống như võ phu thuần túy, cũng không giống như kiếm khách, chỉ giống như một người đọc sách đang chép sách viết chữ giữa sông núi.

Lá bùa này thành hay không thành, vẽ xong rồi nói sau. Giống như Hám Sơn quyền kia, quyền pháp rốt cuộc có cao hay không, trước tiên luyện xong một triệu lần rồi tính.

Hôm nay nếu không làm chút gì đó, Trần Bình An cảm thấy có lỗi với quyền đã luyện, kiếm đã học, rượu đã uống, nhiều người đã quen biết như vậy. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.