Trên mặt biển khe Giao Long, Trần Bình An sững sờ nhìn kiếm tu áo nho tự xưng là đại sư huynh. Thiếu niên nhăn mặt, môi run rẩy, sau đó cúi đầu.
Kiếm tu có cái tên kỳ quái tức giận nói:
- Muốn khóc rồi? Sao đức hạnh lại giống như Tiểu Tề năm đó thế, chẳng trách Tiểu Tề lại chọn trúng ngươi. Nói đạo lý không được, lại đánh không thắng người ta, chỉ biết trốn đi khóc, nước mắt rơi xuống lã chã.
Tả Hữu bỗng nghiêm nghị nói:
- Ngẩng đầu lên!
Trần Bình An ngơ ngác ngẩng đầu.
Tả Hữu chất vấn:
- Vì sao đến phút cuối còn thay đổi chủ ý, không chọn xuất kiếm mà là xuất quyền? Trả lời cho lớn, đừng ấp úng nữa!
Trần Bình An vô ý thức buột miệng nói ra:
- Kiếm thuật quá kém, không muốn làm mất mặt. Quyền pháp tạm được, không đánh ra thì không thoải mái.
- Ta nhổ vào! Với chút quyền ý võ đạo này của ngươi, cũng dám nói là tạm được?
Vẻ mặt Tả Hữu tức giận, quay đầu nhổ một ngụm nước bọt. Y không có phong thái nho nhã như Tề Tĩnh Xuân, cũng không có sự điềm đạm như A Lương. Kiếm tiên tên Tả Hữu này, năm xưa là đệ tử làm trái giáo quy nhiều nhất trong số môn hạ của Văn Thánh, không hề giống như một người đọc sách.
Sâu trong đáy mắt Tả Hữu càng lúc càng tươi cười, nhưng sắc mặt lại chuyển thành lạnh nhạt. Y lại giơ tay lên, ngón cái chỉ về sau người:
- Không nói đến khe Giao Long này, chỉ nói đến tượng thần trên hòn đảo kia. Ta ghét nó chắn đường của ta, liền một kiếm chém nó, ngươi cảm thấy thế nào? Còn mương nước hôi thối này, ta cảm thấy đám nghiệt súc kia chướng mắt, liền dùng kiếm khí rửa nó, ngươi lại cảm thấy ra sao?
Trần Bình An thành thật trả lời:
- Chắc xem như không nói lý lẽ.
Nhưng vừa nghĩ tới người này là sư huynh của Tề tiên sinh, hắn lập tức bổ sung:
- Đúng không?
Tả Hữu cười nhạo nói:
- Ngươi nói chuyện lại khách sáo, cái gì xem như, vốn chính là vậy.
Y dùng lòng bàn tay chống vào chuôi trường kiếm bên hông, hỏi:
- Có biết ta là một thư sinh, vì sao học kiếm còn dụng tâm hơn đọc sách không?
Trần Bình An lắc đầu. Hắn chỉ nghe A Lương và Thôi Đông Sơn thỉnh thoảng nhắc tới người này. A Lương không nói quá nhiều, chỉ nói Tả Hữu là người có kiếm thuật cao nhất trong số đệ tử của lão tú tài. Thôi Đông Sơn thì nghiến răng nghiến lợi, một kẻ khi sư diệt tổ, một kẻ làm trái giáo quy, sư huynh đệ đồng môn năm xưa giống như có thù không đội trời chung. Trong suy nghĩ của Trần Bình An, “họ Tả kia” giống như rồng ẩn trong mây, cao không thể với, không nắm bắt được.
Tả Hữu khoát tay:
- Ở đây không có chuyện của ngươi nữa, sau này tu hành cho tốt, đừng phụ kỳ vọng của Tiểu Tề. Nếu một ngày nào đó ngươi làm sai, không chừng ta sẽ tới tìm ngươi gây phiền phức.
Y lơ lửng trong khe Giao Long, giơ một ngón tay với Trần Bình An:
- Mặc cho cảnh giới của ngươi có cao, cũng chỉ là chuyện một kiếm.
Đối với y, sư huynh dạy dỗ sư đệ là chuyện hiển nhiên. Còn như có đạo lý hay không, trước giờ y cũng lười suy nghĩ. Làm sư huynh vốn là đạo lý lớn rồi.
Ngay lúc này biển mây đột nhiên buông xuống, hiện ra một kim thân pháp tướng cao đến trăm trượng, đó là một đạo nhân trung niên đầu đội mũ đuôi cá:
- Ngươi là kiếm tu Tả Hữu, đệ tử của Văn Thánh? Nghe rất nhiều người đánh giá, kiếm thuật của ngươi là đệ nhất nhân gian. Ngay cả núi Đảo Huyền và Kiếm Khí trường thành cũng có rất nhiều người hâm mộ ngươi.
Tả Hữu ngẩng đầu nhìn:
- Nghe giọng điệu của ngươi, là cảm thấy không phục?
Đạo nhân cao lớn thoải mái cười lớn:
- Kiếm thuật của ngươi đứng thứ mấy, bần đạo vốn không quan tâm, chỉ thấy ngươi chướng mắt mà thôi. Tìm nơi nào đó đánh một trận sảng khoái, thế nào?
Tả Hữu mỉm cười nói:
- Đạo sĩ mũi trâu thối tha ngươi, không nói cái khác, nhưng vận may lại tốt hơn ta, bái Đạo lão nhị làm sư phụ. Tiên sinh nhà ta thì không được, chỉ biết giở một chút công phu mồm mép. Mặc dù tiên sinh nhà ta không bằng sư phụ ngươi, nhưng có một điểm ông ấy mạnh hơn Đạo lão nhị, đó là có một đệ tử như ta. Mười mấy đệ tử của Đạo lão nhị, kể cả ngươi...
Kiếm tu vươn một ngón tay ra, giơ lên cao khẽ lắc lư:
- Không được.
Y vẫn không dừng lại, ngẩng đầu lên:
- Chẳng hạn như ngươi mang ra một pháp tướng lớn như vậy thì sao? Trước kiếm của ta, chẳng phải vẫn... không đủ nhìn?
Không đợi Tả Hữu nói xong, trong biển rộng bỗng nổi lên sóng lớn trăm trượng. Một luồng kiếm khí hùng hậu còn to hơn cả đảo Quế Hoa, giống như cột sáng xông lên trời, trong nháy mắt đánh vỡ kim thân pháp tướng kia.
Chiếc thuyền nhỏ dưới chân Trần Bình An nhấp nhô theo sóng, không ngừng lắc lư. Hắn quay đầu nhìn luồng kiếm khí trắng như tuyết xông đến tận trời kia. Lúc trước hắn cảm thấy một kiếm của Ngụy Tấn miếu Phong Tuyết phá vỡ màn đêm của nữ quỷ áo cưới, đã là cực hạn của phi kiếm trên đời, nhưng tại khoảnh khắc này hắn mới phát hiện, kiến thức của mình vẫn là quá hạn hẹp.
Kim thân pháp tướng vỡ nát, nhưng vẫn có giọng nói như chuông lớn từ không trung rơi xuống:
- Bần đạo không muốn chiếm lợi thế trước ngươi. Có thằng nhóc kia ở đây, hai ta không thể hành động thoải mái được. Không bằng đi đến vùng biển đảo Phong Thần, thế nào?
Chẳng biết từ lúc nào, lão giao long áo vàng bị kiếm khí tràn ngập hơn ba trăm kinh huyệt, vẫn luôn cố gắng chống đỡ không để kinh huyệt nổ tung, nhưng bây giờ đã không còn cơ hội nữa. Đạo nhân cao lớn bản thể cách khe Giao Long ngàn vạn dặm, không biết đã dùng loại thần thông nào, thừa dịp kim thân pháp tướng bị kiếm khí tiêu hủy, từ trong hư không vươn ra một ngón tay trắng như ngọc, ấn vào trán lão giao long.
Trong nháy mắt thân hình lão giao long trở nên khô héo, từ trong ra ngoài, thân thể hóa thành một chùm tro tàn, tan thành mây khói. Chỉ còn lại một bộ trường bào màu vàng rơi xuống mặt biển, cùng với một số thứ nửa bất hủ do nguyên anh ngưng kết thành.
Tả Hữu thấy vậy chỉ thờ ơ, vung tay lên, ném những thứ còn sót lại của lão giao long áo vàng vào trong thuyền nhỏ của Trần Bình An:
- Cất kỹ mấy thứ rách nát này đi. Chuyến này đến núi Đảo Huyền, sau đó là Kiếm Khí trường thành, hãy dựa vào chính bản thân mình.
Trần Bình An khom lưng chắp tay thi lễ.
Tả Hữu gật đầu, thản nhiên tiếp nhận, sau đó ngự gió đi về hướng tây nam xa xôi. Trước khi đi y để lại một câu nói, dư âm lượn lờ, cũng không biết là nói cho mình nghe, hay là nói cho Trần Bình An nghe:
- Trường sinh bất hủ, tiêu dao sông núi, ăn mây uống sương, không ăn ngũ cốc, cũng là khác loài.
Trần Bình An yên lặng ngồi xuống thuyền nhỏ, cất ba thứ Tả Hữu ném đến chân hắn vào trong phi kiếm Mười Lăm. Ba thứ này phân biệt là một bộ trường bào màu vàng, hai sợi râu rồng màu vàng quấn lại với nhau, cùng với một hạt châu lớn khoảng nắm tay. Hạt châu ánh sáng ảm đạm, có màu vàng nhạt.
Trần Bình An nhìn quanh, sóng yên gió lặng, ngẩng đầu nhìn lên, trời trong nắng ấm. Hắn nghỉ ngơi một lúc, sau đó đứng dậy cầm cây sào trúc có vẽ bùa chém khóa thật sự, chèo thuyền đuổi theo đảo Quế Hoa. Mong rằng thuyền đừng chạy một mạch đến núi Đảo Huyền, bỏ mình lại trên biển rộng mênh mông này. Hắn mở to hai mắt, gắng sức nhìn về phía xa.
Kiếm tu kia tiêu sái ngự gió đi xa, không bị trời đất ràng buộc. Đến một nơi ngoài tầm mắt của Trần Bình An, y đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn.
Trong mắt Tả Hữu nhìn thấy là thiếu niên Đại Ly, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một vị cố nhân.
Người nọ từng nói: “Đệ cũng không muốn tìm huynh làm người hộ đạo của Trần Bình An, cũng biết sư huynh quá nửa sẽ không đồng ý. Nhưng đời này Tề Tĩnh Xuân đệ không có mấy bằng hữu, cả thiên hạ đệ cũng chỉ có thể tìm huynh thôi.”
“Cũng chỉ có thể tìm huynh thôi!”
Nghĩ đến câu nói chết tiệt này, Tả Hữu lại cảm thấy khó chịu. Y ngồi xếp bằng lơ lửng trên mặt biển, hai tay nắm lại chống lên đầu gối. Kiếm khí sắc bén trút xuống, nước biển dưới chân quay cuồng kịch liệt.
Luyện khí sĩ trên thế gian đều hâm mộ thiên tài kiếm đạo tư chất xuất chúng, được khen là phôi kiếm bẩm sinh. Còn kiếm tu này lại học kiếm rất muộn, hơn nữa trước giờ không phải là phôi kiếm gì. Sau khi người này xuất thế ngang trời ở Trung Thổ Thần Châu, đã nghiền ép vô số kiếm tu tiền bối. Đối với những kẻ được gọi là phôi kiếm kia, người này ra tay không hề lưu tình, chế nhạo một cách trắng trợn.
Không biết có bao nhiêu thiên tài kiếm đạo thiên phú phi phàm, sau khi chiến một trận với người này, kiếm tâm tan vỡ, đại đạo cắt đứt. Đến nỗi tất cả thiên tài kiếm tu trẻ tuổi ở Trung Thổ, sau khi được người ta khen là phôi kiếm bẩm sinh, đều khó tránh khỏi nghi ngờ, luôn cảm thấy những lời này là đang mắng người.
Kiếm tu này tên là “Tả Hữu”, kiếm thuật trong thiên hạ không ai có thể vượt qua “trái phải”.
Cho dù đang ngơ ngẩn, ánh mắt của Tả Hữu vẫn rạng rỡ như trước. Vừa rồi y cảm thấy cặp mắt trong vắt của thiếu niên, rất giống với sư đệ rắm thối của mình khi còn trẻ. Sư đệ ỷ vào đọc sách thông minh, được tiên sinh nuông chiều, mở miệng là nói đạo lý thánh hiền, xâu chuỗi với nhau hoàn toàn kín kẽ. Nhưng sau khi Tả Hữu thừa nhận tranh luận thua, sư đệ còn phải bổ sung một câu “đệ cảm thấy sư huynh không phải thật tâm chịu thua, như vậy là không đúng”, thật là phiền chết.
Đời này chuyện khiến y cảm thấy phiền nhất, đó là tiên sinh khoe khoang mình đánh nhau lợi hại thế nào, tiếng lật sách cực nhanh của Tiểu Tề, cùng với lời lẽ của Tiểu Tề khi nói đạo lý.
Y chỉ thích tiên sinh hai lần tham gia tam giáo biện luận rầm rộ, khí thế phu tử đứng riêng một cõi, tú tài như mặt trời giữa trưa. Y còn thích Tề Tĩnh Xuân mỗi lần cùng mình đi đến danh sơn sông lớn, sau khi uống rượu sẽ lên cao làm thơ, khiến người ta cảm thấy dù núi có cao, cũng không cao hơn học vấn của người này.
Hôm nay lão tú tài đã không còn bất kỳ đường lui nào, trốn vào trời đất. Tiểu Tề đã không còn ở nhân thế. A Lương cũng đã rời khỏi thế giới Hạo Nhiên. Trước kia hay hôm nay cũng vậy, Tả Hữu vẫn luôn cho rằng tiên sinh và Tiểu Tề, thậm chí A Lương nhìn như tự do tự tại kia, đều sống quá mệt mỏi, không bằng mình đây.
Bởi vì trước giờ y lười nói đạo lý với người khác.
Đánh không lại người ta, có nói đạo lý cũng vô dụng. Đánh thắng được người ta, vậy không cần phải nói đạo lý, có kiếm là được.
Tả Hữu thở dài một tiếng, đứng lên, tiếp tục đi đến đảo Phong Thần ở vùng biển tây nam.
Có mấy lời y cảm thấy gượng gạo, cho nên cũng “lười” nói ra: “Tiểu sư đệ, ngươi nhất định phải thay Tiểu Tề nhìn thế giới này thêm mấy lần.”
Sau này có cơ hội hãy đến thế giới khác xem thử, nhìn khắp các nơi. Tiểu Tề đời này còn chưa ra khỏi thế giới Hạo Nhiên, hắn vốn là người khao khát đi xa nhất trong số đệ tử của tiên sinh, kết quả lại là người ở trong thư phòng và trường học nhiều nhất.
Đời này Tiểu Tề đã khóc mấy lần, y biết rõ, bởi vì đều là lúc còn trẻ bị y đánh cho khóc. Không có cách nào, y nói đạo lý không lại Tiểu Tề, nhưng đánh nhau thì Tiểu Tề lại không thắng được y.
Thằng nhóc, ngươi có thể tưởng tượng, lúc Tề tiên sinh của ngươi khóc lóc đáng thương sẽ như thế nào không?
Tả Hữu cười ha hả, đẩy kiếm ra khỏi vỏ. Mấy chục hòn đảo trên biển gần đó, dù lớn hay nhỏ đều bị cắt ra làm hai.
Nhân gian rất nhàm chán, chỉ đánh nhau mới có thể khiến y cảm thấy hứng thú một chút.
- --------
Trên mặt biển giữa chiếc thuyền nhỏ vội vàng lên đường và đảo Quế Hoa chậm rãi tiến tới, có một ông lão bị thương nặng đang chờ đợi Trần Bình An.
Sau khi Trần Bình An nhìn thấy liền nhếch miệng cười. Đó là ông lão chèo thuyền thần thông quảng đại kia.
Hai người cùng ngồi thuyền nhỏ dạo chơi trên biển, rất nhanh đã bắt kịp đảo Quế Hoa. Quế phu nhân một mình đứng ở bến thuyền, vẻ mặt áy náy nói với Trần Bình An:
- Chuyện hôm nay, ta sẽ trình báo rõ ràng với từ đường họ Phạm. Ơn cứu mạng của Trần công tử, cả đời ta sẽ không quên.
Trần Bình An ý cười đắng chát, lắc đầu nói:
- Tự cứu mà thôi.
Quế phu nhân không biết phải nói gì, thở dài một tiếng, cùng với một già một trẻ sánh vai đi lên đỉnh núi đảo Quế Hoa.
Lão chèo thuyền cần phải tĩnh dưỡng, bèn từ biệt Trần Bình An, trở về chỗ ở của mình. Trần Bình An và Quế phu nhân đi đến viện nhỏ Khuê Mạch. Quế phu nhân do dự một thoáng, giải thích:
- Lúc trước trong trận chiến bảo vệ đảo Quế Hoa, Mã Trí xung phong đi đầu, cũng đã bị thương, sắp tới có lẽ không thể thử kiếm với công tử nữa. Ông ấy nhờ ta chuyển lời, hi vọng Trần công tử thứ lỗi.
- Hôm nay tình hình đảo Quế Hoa có phần tế nhị, ta thật sự không yên tâm để người ngoài tiến vào viện này. Nếu Trần công tử không chê, hãy để ta phụ trách ăn uống sinh hoạt của viện nhỏ Khuê Mạch.
Trần Bình An vội vàng khoát tay nói:
- Không cần, không cần. Cứ giống như trước kia, để Kim Túc mang tới ba bữa một ngày là được. Nếu ở đây có nhà bếp, thực ra ta có thể tự mình nấu cơm làm đồ ăn.
Quế phu nhân mỉm cười cáo từ:
- Ta còn rất nhiều việc phải giải quyết. Trần công tử nghỉ ngơi cho tốt, có chuyện gì cứ trực tiếp dặn dò ta là được. Gần viện này sẽ có một cô gái phục vụ chuyên môn chờ công tử phân phó.
Trần Bình An ngồi một mình trên ghế đá trong sân, bắt đầu nhắm mắt nghỉ ngơi.
Rất nhanh có người gõ cửa, một cô gái phục vụ ôn nhu nói:
- Trần công tử, có hai vị khách đến từ Ngai Ngai châu muốn gặp ngài. Có gặp hay không, Quế phu nhân nói phải xem ý của công tử.
Trần Bình An đứng dậy mở cửa, thấy ngoại trừ cô gái phục vụ, còn có một thiếu niên áo xanh vẻ mặt tươi cười và một bà lão tóc trắng sắc mặt nghiêm túc.
Thiếu niên kia nói thẳng vào vấn đề:
- Ân nhân, ta lên là Lưu U Châu, đến từ Ngai Ngai châu cuối phía bắc. Ta sẽ không vào viện quấy rầy ngài tĩnh tu, chỉ tới để cảm ơn ngài.
Trần Bình An cười nói:
- Được rồi.
Sau đó hai bên không nói gì. Thiếu niên áo trúc tò mò quan sát Trần Bình An, còn Trần Bình An thì nghĩ xem khi nào đối phương sẽ rời đi.
Bà lão phá vỡ sự trầm mặc:
- Lúc trước con giao long áo vàng xuất kiếm với ngươi hai lần. Lần đầu quá bất ngờ, ta không ngăn được. Lần sau thì ta vẫn không ngăn được, trừ khi là liều tính mạng. Nhưng chuyến này ra ngoài, ta còn phải chiếu cố thiếu gia nhà ta. Cho nên chuyện này thiếu gia phải cảm ơn ngươi, còn lão bà hèn nhát ta đây phải xin lỗi ngươi.
Trần Bình An cười cười, chắp tay ôm quyền nói:
- Xin nhận tấm lòng!
Bà lão gật đầu, mỉm cười nói:
- Công tử nhân nghĩa, nếu sau này đến Ngai Ngai châu, nhất định phải tới Lưu gia chúng ta làm khách.
Trần Bình An chỉ cười không nói gì. Bà lão dẫn theo thiếu niên họ Lưu mặc áo trúc tránh nóng cáo từ rời đi.
Hai người đi sát qua vai một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp. Sau khi đối diện với Trần Bình An, cô gái lại cười nói:
- Hóa ra là ngươi.
Trần Bình An cảm thấy khó hiểu, may mà cô gái kia đã xoay người rời đi.
Lúc này Trần Bình An mới trở vào viện. Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu mỉm cười nói với cô gái phục vụ đang lo lắng bất an kia:
- Làm phiền cô nương, sau này nếu có người tìm ta, cứ từ chối giúp ta là được.
Cô gái phục vụ gật đầu.
Hai ngày sau đó, Trần Bình An lần đầu tiên không luyện quyền luyện kiếm, chỉ lật những quyển sách và thẻ trúc kia, phơi dưới ánh nắng đọc nội dung trong đó.
Lúc đêm khuya, Trần Bình An đang nằm trên giường bỗng mở mắt ra, rời giường đi ra khỏi phòng. Hắn nhảy lên nóc nhà, lấy hồ lô nuôi kiếm xuống, bắt đầu uống rượu.
Hắn đột nhiên quay đầu, nhìn thấy một bóng dáng bay lướt đến. Vị khách không mời này tay xách hai vò rượu cũ, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Trần Bình An chân thành cười nói:
- Lão tiền bối, tìm người uống rượu cùng sao?
Chính là người chèo thuyền đã tử chiến không lùi với lão giao long áo vàng. Ông lão thoải mái cười nói:
- Thế nào, chê lão đây lôi thôi à?
Trần Bình An khoát tay nói:
- Nào có.
Ông lão mở nắp vò rượu, ngẩng đầu uống một ngụm sảng khoái, trầm mặc một lúc lâu mới nhẹ giọng nói:
- Đảo Quế Hoa vốn giống như một ao nước, vàng thau lẫn lộn, nhưng đại khái vẫn xem như ngăn nắp trật tự, mọi người không quấy rầy lẫn nhau. Kết quả trải qua đại nạn này, bị sào trúc khuấy loạn một trận, đã trở nên cực kỳ vẩn đục. Trong khoảng thời gian này ngươi ở lại viện nhỏ là đúng, cẩn thận thì vẫn tốt hơn. Mặc dù phần lớn mọi người đều biết là ngươi đã ngăn cản con súc sinh già kia, còn khiến cả khe Giao Long đều yên tĩnh lại, nhưng ta vẫn muốn nói một câu khó nghe, “cho ít thì là ơn, cho nhiều thì là thù”.
Ông ta bất đắc dĩ nói:
- Huống hồ đại đạo tu hành ồn ảo chen chúc, rất nhiều kẻ cũng không muốn nhìn thấy người khác vẻ vang.
Trần Bình An ngẫm nghĩ, gật đầu nói:
- Cũng giống như hàng xóm láng giềng, nhìn thấy nhà khác có tiền sẽ đỏ mắt.
Ông lão thở dài, uống một hớp rượu.
Trần Bình An hỏi:
- Đảo Quế Hoa rốt cuộc là gì, lão tiền bối có thể nói không?
Ông lão cười nói:
- Sao lại không nói được, thực ra chính là chân thân của Quế phu nhân.
Trần Bình An bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Ông lão cười hỏi:
- Vậy ngươi có nghĩ tới không, người trên đảo Quế Hoa là ai?
Trần Bình An thử dò hỏi:
- Người trên núi, luyện khí sĩ?
Ông lão lắc đầu nói:
- Đảo Quế Hoa là một chiếc thuyền, hành khách trên thuyền có thể là ai? Người làm ăn.
Trần Bình An ngẩn người, gật đầu nói:
- Quả thật là vậy.
Ông lão lại hỏi:
- Người làm ăn vào nam ra bắc, mưu cầu cái gì?
Lần này Trần Bình An trả lời rất nhanh:
- Kiếm tiền.
Ông lão thong thả uống một hớp rượu:
- Kiếm tiền để làm gì?
Trần Bình An cười nói:
- Tiêu tiền.
Ông lão cảm khái nói:
- Đúng vậy. Vất vả kiếm tiền chính là để tiêu tiền hưởng phúc, cho nên nhất định phải có mạng tiêu tiền. Luyện khí sĩ và các trường phái tư tưởng trên đời nhiều biết bao.
Trần Bình An gãi đầu, khẽ mỉm cười, bắt đầu uống rượu, lần này uống vừa nhiều vừa nhanh. Hắn dứt khoát ngả người về phía sau, thoải mái nằm trên nóc nhà:
- Lão tiền bối, ta nói với ngài vài lời thật lòng, có thể đừng truyền ra ngoài không? Hơn nữa nếu ta nói rồi, ngài nghe rồi, có thể sẽ hơi phiền phức, không phải chuyện tốt gì...
Ông lão ngồi xếp bằng, thân thể nghiêng tới trước, hai tay lắc lư vò rượu, khiến rượu còn lại một nửa trong vò kêu lên rào rào. Ông ta cười nói:
- Cứ nói đi. Uống rượu rồi, không nói một ít lời say thì thật vô lý, vậy còn uống rượu cái gì? Tiểu tử, đừng thấy ta tuổi tác lớn hơn ngươi nhiều, thực ra lại thiếu suy nghĩ, thiếu cân nhắc. Hơn nữa sống nhiều năm như vậy rồi, nếu không phải muốn gặp sư phụ một lần nữa, ta đã sớm không kiên trì được tới hôm nay. Vả lại có một số việc, ngươi có nói hay không, thực ra ta cũng đoán được một chút. Khi đó ta ở bên cạnh ngươi, nghe được rất rõ ràng. Đây không phải lời say để gạt ngươi.
Trần Bình An chỉ lên trời:
- Trước đây ở quê hương, ta đã gặp được một đạo trưởng trẻ tuổi, khi đó quan hệ còn rất tốt, chính là Lục Trầm kia. Trong trận đại chiến trước đó, hắn đã tính kế ta hai lần, cũng có thể là ba lần. Ta chỉ nói đến hai lần mà ta xác định, một lần là ta “phúc đến thì lòng cũng sáng ra”, viết không được hai chữ “vũ sư”, liền dứt khoát viết thành “Lục Trầm”. Lần thứ hai là lúc một mình đối diện với lão giao long áo vàng, khi đó ta...
Hắn đặt hồ lô nuôi kiếm lên bụng, hai tay gối sau đầu:
- Loại cảm giác đó rất kỳ quái, giống như ta có thể nhìn thấy nghe thấy tâm cảnh, hồ nước nội tâm và tiếng lòng của mọi người. Như lão tiền bối ngài nói, “cho ít thì là ơn, cho nhiều thì là thù”. Khi đó ta phát hiện tám chín phần mười hành khách trên đảo Quế Hoa, hoặc là lạnh nhạt vô cảm, hoặc là cười trên nỗi đau của người khác, thậm chí có người chỉ muốn ta chết tại chỗ, đương nhiên còn có rất nhiều người đố kị...
- Lúc trước ta vẫn không nghĩ ra tại sao lại như vậy, cho đến vừa rồi lão tiền bối ngài nói, nơi này là đảo Quế Hoa, đều là người làm ăn, hơn nữa người người đều muốn sống. Ta cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy rất đúng. Ta lớn đến thế này, chính là vì muốn sống nên mới có thể đi tới hôm nay.
Trần Bình An nhếch miệng cười:
- Ta có một bằng hữu, là một kiếm khách rất tài giỏi. Lục Trầm tính kế ta, ta cũng gài bẫy Lục Trầm, cố ý bảo hắn giúp ta chuyển di ngôn. Lục Trầm hoặc là không để ý tới mặt mũi, giả vờ như không nghe thấy, nếu không thì chỉ có thể chuyển lời cho bằng hữu kia của ta, sau đó bị bằng hữu của ta đánh một trận. Vừa nghĩ đến cảnh tượng này, khi đó ta lại không sợ chết nữa.
Có một số chuyện hắn rốt cuộc vẫn không dám nói ra, bởi vì liên quan đến Tề tiên sinh.
Tề tiên sinh bảo hắn, dù thế nào cũng không nên mất đi hi vọng với thế giới này. Nhưng khi đó trong lòng hắn chỉ có thất vọng.
Có lẽ đây chính là tính toán thật sự của Lục Trầm. Còn cụ thể như thế nào, Trần Bình An chỉ có một loại trực giác mơ hồ.
Lúc này nằm trên nóc nhà, Trần Bình An thở dài nói:
- Muốn không thất vọng với thế giới này, rất khó.
Ông lão uống rượu, chậm rãi nói:
- Ngươi mở miệng là nhắc tới tên của chưởng giáo Đạo gia, còn cả bằng hữu của ngươi có thể đánh... khiến lão già ta trong lòng rung động, không nói với thằng nhóc ngươi nữa. Dù sao năm xưa ta cũng là một lục địa thần tiên, vẫn cần chút mặt mũi này. Ngươi đã nói lời say, vậy trong bụng lão già ta cũng có một ít lời thật lòng, nhất định phải nói với ngươi.
Trần Bình An vừa định ngồi dậy, ông lão đã quay đầu cười nói:
- Cứ nằm là được. Một chút lời oán trách, mấy trăm năm rồi không có ai nghe, không cần ngươi phải nghiêm túc như vậy.
Trần Bình An vẫn ngồi dậy, giải thích:
- Nằm không dễ uống rượu.
Ông lão cười cười, ôm lấy vò rượu, nhìn cảnh đêm trên biển phía xa, ánh trăng sáng ngời đẹp không tả xiết. Ông ta chậm rãi nói:
- Năm xưa ta cũng là một nhân tài xuất chúng trong mắt thế nhân, tính tình tệ hại. Nếu năm đó ta gặp phải ngươi, không chừng sẽ là một trong số loại người khiến ngươi thất vọng. Hôm nay tính tình của ta đã khác trước, nếu không cũng sẽ không ngồi ở đây uống rượu với ngươi.
- Trần Bình An, không bàn đến thiện ác tốt xấu, mỗi người khách trên đảo Quế Hoa đều có điểm đáng để học hỏi. Ngoại trừ chuyện này, không phải chuyện gì ngươi làm đúng, người khác không làm theo nghĩa là không đúng. Không phải chuyện gì ngươi làm sai, người khác làm theo cũng là sai. Nói hơi lòng vòng...
Trần Bình An gật đầu nói:
- Ta hiểu.
Ông lão giơ ngón cái lên, cười nói:
- Đương nhiên, trận chiến lúc trước ngươi làm rất đúng, không tìm ra được khuyết điểm nào.
Trần Bình An cười vui vẻ. Được tán thành bởi người mà mình tán thành, thật là một chuyện đáng để uống rượu. Cho nên hắn uống một hớp rượu lớn, sau đó vẻ mặt tươi cười, thuận miệng nói:
- Lão tiền bối nói rất đúng, ta không nên dùng đạo lý của mình để đánh giá mọi người. Đạo lý của ta có thể đúng, có thể không đúng, có thể đúng nhưng không đúng lắm, còn có thể quá nhỏ... Ha ha, cũng hơi lòng vòng rồi. Đúng không, lão tiền bối?
Ông lão trêu chọc:
- Rất lòng vòng.
Trần Bình An chỉ về phía xa, thiếu niên cả người đầy mùi rượu lắc đầu, xem ra thật sự uống nhiều rồi. Vẻ mặt của hắn không hề che giấu sự vui mừng và kiêu ngạo, cười ha hả nói:
- Lão tiền bối, ta quen biết rất nhiều người tài giỏi. Chẳng hạn như kiếm tiên cực kỳ lợi hại kia, ta vốn có thể gọi y là đại sư huynh. Ta cũng rất lợi hại đúng không?
Ông lão gật đầu cười nói:
- Đúng đúng đúng, đều lợi hại.
Trần Bình An mắt say lờ đờ, quay đầu sang, mơ hồ hỏi:
- Lão tiền bối, lời này của ngài hình như không thành tâm lắm?
Ông lão cười ha hả, chẳng trách mình ở cùng với thằng nhóc này lại rất hợp, đều cố chấp như nhau.
Thiếu niên say ngã về sau, không ngừng lẩm bẩm. Ông lão giúp hắn cất bầu rượu, trong lúc vô tình lại nghe được mấy lời say của thiếu niên. Ông ta gật đầu, cả đêm vẫn canh giữ bên cạnh thiếu niên.
Lời say của thiếu niên là: “Tề tiên sinh, tôi nghĩ rõ rồi. Không nên mất hi vọng với thế giới, ngoại trừ nhất định phải sống tốt, thực ra còn có một ý nghĩa khác. Đó là khi chúng ta có thiện ý với thế giới, lại không được báo đáp bằng thiện ý, thậm chí còn có ác ý, nhưng vẫn không cảm thấy thất vọng, đó mới là hi vọng thật sự. Tề tiên sinh, bây giờ tôi đã nghĩ rõ rồi, nhưng tạm thời còn không làm được. Tôi đã uống rượu, ngày mai sẽ cố gắng...”
Thực ra lão chèo thuyền đã gần năm trăm tuổi, gặp qua vô số người, trải qua vô số chuyện, nghe qua vô số lời, nhưng vẫn cảm thấy lời này của thiếu niên rất có dư vị. Vừa lúc dùng để nhắm rượu, hai vò còn không đủ.
Trong phi kiếm Mười Lăm ở hồ lô nuôi kiếm, có một quyển điển tịch nhập môn Nho gia mà lão sâu rượu tặng cho Trần Bình An. Những văn tự thô thiển trong sách bắt đầu tự mình dạo chơi, cuối cùng trên trang lời tựa xuất hiện những hàng văn tự mới: “Thứ tự. Trang đầu tiên, phân trước sau. Trang thứ hai, xét lớn nhỏ. Trang thứ ba, định thiện ác. Trang thứ tư, thống nhất giữa nhận thức và hành động.”
- --------
Bên bờ một con sông lớn ở Bà Sa châu, trên một vách đá lớn, có hai ông lão áo nho đứng kề vai, một người vai gánh trăng sáng, một người tay cầm mặt trời.
Bàn tay của lão nho cổ hủ lắc lư, xoay chuyển một vầng mặt trời nho nhỏ, cười híp mắt nói:
- Trần Thuần An, ngươi cảm thấy đệ tử mà ta thu nhận này có thiện không?
Văn sĩ nho nhã trên vai có một vầng trăng tròn nhỏ, gật đầu một cái, nhưng không lên tiếng phụ họa.
Lão nho giản dị đành phải tự hỏi tự đáp:
- Thiện, ta thấy rất thiện.
Trần Thuần An hờ hững nói:
- Dù sao da mặt ngươi dày, nói gì cũng được. Hôm nay ngươi suốt ngày cứ “thiện thiện thiện”, phù hợp sao? Chẳng lẽ ngươi đã nhận thua, cảm thấy mình sai, còn tiên sinh nhà ta là đúng?
Lão tú tài cổ hủ lắc đầu cười nói:
- Ài, Trần Thuần An ơi, vì sao như vậy, không phải Trần Bình An đã trả lời ngươi rồi sao? Cùng là họ Trần, bản lĩnh của ngươi tạm thời cao hơn Trần Bình An một chút, nhưng ngộ tính này... Bỏ đi, không nói nữa, không nói nữa, nói ra có khi không còn là bằng hữu.
Trần Thuần An cười nhạt nói:
- Trần Thuần An ta và Văn Thánh ngươi, trước giờ cũng không phải là bằng hữu.
Vẻ mặt lão tú tài hoàn toàn đồng ý, gật đầu nói:
- Đúng vậy, kém vai vế không nói, học vấn cũng cách xa nhau. Giống như lời của người chèo thuyền kia, vẫn cần một chút mặt mũi.
Ông lão thân là gia chủ họ Trần Dĩnh Âm nói:
- Có gì cứ nói thẳng.
Lão tú tài đưa vầng mặt trời kia ra, không nói đùa nữa, giọng điệu có phần nặng nề:
- Hi vọng có thể nhìn thấy ngươi ra tay chậm một chút, càng chậm càng tốt.
Trần Thuần An thu hồi mặt trời, treo nó lơ lửng trên vai, thế là nhật nguyệt cùng tỏa sáng. Ông ta bình tĩnh nói:
- Đều như nhau.
Lão tú tài thổn thức nói:
- Người đọc sách đều như nhau.
- --------
Thế giới Thanh Minh, trên tầng cao nhất của Bạch Ngọc Kinh nằm ở trọng địa trung tâm thế giới. Một đạo sĩ trẻ tuổi đầu đội mũ hoa sen, một tay đặt sau người, tay kia mở rộng hướng lên trên. Y cúi đầu nhìn chăm chú vào lòng bàn tay, chậm rãi đi lại trên lan can cao vút bằng bạch ngọc lấp lánh.
Trong hành lang dưới lan can có hai vị tiên nhân Đạo gia cảnh giới Phi Thăng. Bọn họ nín thở tập trung, lễ độ cung kính, không dám mở miệng quấy nhiễu chưởng giáo đang suy nghĩ.
Đạo nhân trẻ tuổi thu tay, than vãn mất rồi thì thôi. Thân thể của y nghiêng ra bên ngoài, ngã vào biển mây cuồn cuộn bên ngoài Bạch Ngọc Kinh, rơi thẳng xuống dưới.
Hai vị tiên nhân cảnh giới Phi Thăng không hề nhúc nhích, nhìn nhau cười một tiếng, cũng đã quen rồi.