Kiếm Lai

Chương 330: Trần Bình An, ngươi nghe ta nói



Thực ra Trần Bình An cũng hơi bất ngờ, ở núi Đảo Huyền hiếm khi gặp được người biết nói ngôn ngữ thông dụng Bảo Bình châu. Có điều đi xa như vậy rồi, hắn đã biết đạo lý không hỏi họ nhà sư, không hỏi tuổi đạo sĩ. Gặp phải người xa lạ, nếu tùy tiện hỏi thăm đối phương là người phương nào, hình như cũng không ổn thỏa lắm.

Trần Bình An dẫn đôi vợ chồng kia đi vào lầu Kính Kiếm, lặp lại một lần những gì Kim Túc đã nói với hắn. Từ nhỏ trí nhớ của hắn đã rất tốt, những tiên kiếm phỏng chế và tranh của kiếm tiên trong các phòng, chỉ cần để ý thì hắn có thể lập tức nói ra tên họ và lý lịch đại khái.

Dẫn theo đôi vợ chồng tham quan, trong lòng Trần Bình An bỗng sinh ra một ý niệm. Nếu đã dùng kiếm, vậy thì ở lại núi Đảo Huyền thêm một thời gian, ghi chép những kiếm tiên và tiên kiếm trong lầu Kính Kiếm mà mình thích. Sau này trở lại lầu trúc núi Lạc Phách, lúc nhàm chán có thể lấy ra xem.

Giống như những thẻ trúc nhỏ có khắc câu thơ tốt đẹp, đạo lý nhân thế. Lúc phơi dưới ánh mặt trời, cho dù nhìn từ xa, Trần Bình An cũng cảm thấy rất thoải mái, trong lòng ấm áp. Dường như ánh mặt trời không phải chiếu lên thẻ trúc nhỏ và văn tự, mà là chiếu vào trong lòng mình.

Khi sao chép vừa lúc có thể luyện chữ, cũng không biết bút mực giấy của núi Đảo Huyền có đắt không.

Phu nhân trẻ tuổi kia cười nói:

- Trí nhớ của ngươi không tệ.

Trần Bình An dừng suy nghĩ, nhếch miệng cười. Ở trên núi thì chút bản lĩnh như vậy không tính là gì, có lẽ phu nhân này chỉ khách sáo mà thôi.

Lần này Trần Bình An thật sự đã coi nhẹ mình. Bởi vì đôi vợ chồng thị lực rất tốt kia đã xác định, mỗi lần Trần Bình An nhìn về một thanh tiên kiếm phỏng chế, đều giống như đã dự tính trước. Đó gọi là ánh mắt chưa tới, tâm ý đã tới.

Đây là một ranh giới nổi tiếng của kiếm tu, quyết định độ cao cuối cùng, là kiếm tu nho nhỏ bị phi kiếm giam giữ bản tâm, hay là kiếm tiên đại đạo điều khiển muôn vàn kiếm ý.

Đi qua hơn nửa số phòng, Trần Bình An vẫn kiên nhẫn cùng đôi vợ chồng quan sát kỹ càng. Người đàn ông kia từ đầu đến cuối vẫn không lên tiếng, đột nhiên nói:

- Ta đến phía trước chờ các người.

Phu nhân gật đầu, tiếp tục tán gẫu với Trần Bình An. Mặc dù Trần Bình An đã đến lầu Kính Kiếm một chuyến, nhưng ngoại trừ những kiếm tiên lưu danh ngàn đời trên bức tường, hắn gần như không biết gì về Kiếm Khí trường thành.

Còn phu nhân mộ danh mà đến, lại rủ rỉ nói rất nhiều truyền thuyết sự tích về kiếm tiên. Chẳng hạn như lão tổ khai sơn họ Đổng, bội kiếm sở dĩ tên là “Tam Thi”, không phải do ông ta tin phụng Đạo giáo, mà là ông ta từng một mình tiến vào lãnh địa của thế giới yêu tộc, trên đường đã chém chết ba đại yêu năm cảnh giới cao, nhờ vậy mà Đổng gia mới quật khởi ở Kiếm Khí trường thành. Sau đó các đời gia chủ của Đổng gia, gần như đều tự tay chém chết đại yêu cảnh giới Ngọc Phác, thậm chí là cảnh giới Tiên Nhân...

Đã nhắc đến Đổng gia, phu nhân liền hào hứng dẫn Trần Bình An đi tìm thanh tiên kiếm phỏng chế có tên là “Trúc Khiếp” (hòm trúc). Chủ nhân bội kiếm là một vị lão tổ phục hưng của Đổng gia. Khi đó Đổng gia vốn đã hương khói điêu linh, gia chủ bị một đại yêu đánh trọng thương tới chết, trong gia tộc xuất hiện tình huống lúa non chưa chín. Có một vị kiếm tu trẻ tuổi cảnh giới Kim Đan của Đổng gia, kiên quyết mang theo thanh kiếm tổ truyền Nhất Trượng Cao, đi lên con đường chém yêu mà lão tổ đã đi qua.

Khi mọi người đều không coi trọng, vị kiếm tu này một mình một kiếm ra đi. Hai trăm năm sau y trở về Kiếm Khí trường thành, còn đeo một cái hòm trúc, bên trong chứa đầu của một đại yêu cảnh giới thứ mười ba. Mà trước khi đi lên đầu thành, y đã dùng bội kiếm Nhất Trượng Cao gần như vỡ nứt, khắc một chữ “Đổng” lên Kiếm Khí trường thành.

Sau đó người này đã đúc một thanh bội kiếm mới, đặt tên là “Trúc khiếp”. Từ đấy Đổng gia vẫn luôn là một trong số dòng họ lớn nhất Kiếm Khí trường thành.

Sau khi phu nhân biết thiếu niên họ Trần, liền cười hỏi Trần Bình An có chú ý tới thanh “Phi Lai Sơn” kia hay không.

Trần Bình An cười ngượng ngùng, hơi xấu hổ. Bởi vì chủ nhân của thanh tiên kiếm có cái tên kỳ lạ kia cũng họ Trần, cho nên hắn đặc biệt lưu ý, nhớ rất rõ ràng. Trên thực tế chỉ cần là kiếm tiên họ Trần, hắn đều dụng tâm ghi nhớ cả tiên nhân và bội kiếm. Nếu như biết hội họa, hoặc là bên cạnh có họa sĩ ưu tú như ở đảo Quế Hoa, hắn còn muốn trong thời gian tới vẽ hình của những kiếm tiên này đưa về núi Lạc Phách.

Phu nhân mỉm cười chọn ra mấy vị kiếm tiên họ Trần, kể lại những cố sự rung động tâm can của bọn họ cho Trần Bình An nghe.

Kể lại bằng lời nói, chứ không phải mấy câu ghi chép lời ít ý nhiều. Cố sự thường sẽ trở nên rất đặc sắc, giống như những tấm bia đá to lớn, những cây dương liễu lả lướt bên dòng thời gian, người đời sau chỉ cần đứng dưới cây là có thể cảm nhận được bóng mát của chúng. Bên ngoài bóng cây là mưa to gió dữ, một đoạn năm tháng kia cuộn trào sôi sục.

Trần Bình An vốn dự định sau này sẽ không uống rượu nữa, nhưng lại không kìm được uống một hớp.

Cô nương mà mình thích lại không thích mình, đó là một chuyện rất thương tâm. Nhưng trời sẽ không sập xuống, nên sống như thế nào thì vẫn phải sống như thế ấy. Đây là một chuyện mà Trần Bình An đột nhiên thông suốt sau khi trở lại lầu Kính Kiếm.

Nhưng sau khi biết rõ phong thái của nhiều kiếm tiên như vậy, hắn cũng không cảm thấy sự thương tâm của mình là một chuyện nhỏ không đáng kể.

Chuyện này còn khiến hắn khó chịu hơn bị đánh dở sống dở chết ở lầu trúc núi Lạc Phách.

Hai loại khó chịu này không giống nhau. Cái trước chịu đựng qua được rồi thôi, nhưng cái sau lại khó chịu cả một ngày, một tháng, một năm, mười năm, trăm năm, thậm chí có thể cả đời cũng chưa chắc vượt qua được.

Điểm kỳ quái nhất, đó là Trần Bình An suy nghĩ nếu sau này mình thích một cô nương khác, lại càng cảm thấy khó chịu hơn.

Bất tri bất giác, từ lúc đầu Trần Bình An dẫn đường, đến lúc sau phu nhân miêu tả giảng giải, mọi chuyện diễn ra một cách tự nhiên, hai người đều không có cảm thấy có gì không ổn.

Trần Bình An bỗng nhìn thấy người đàn ông kia, ông ta đang đứng ở cửa phòng cuối cùng, mỉm cười nhìn mình và phu nhân. Ông ta không thích nói chuyện, lúc trước đi chung chỉ thỉnh thoảng quan sát Trần Bình An một cái.

Bọn họ bước vào gian phòng cuối cùng, đi tới chỗ giá kiếm Thù Du và U Hoàng. Phu nhân ngạc nhiên “ồ” một tiếng:

- Sao hai vị này lại không có tranh? Nghe nói chủ nhân của Thù Du kiếm là một nam tử rất anh tuấn ở Kiếm Khí trường thành.

Trần Bình An hơi lúng túng, cẩn thận liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, mong đối phương đừng hất đổ lọ giấm.

Không ngờ người đàn ông kia lập tức đáp trả lại:

- Nữ chủ nhân của U Hoàng, cũng là một vị đại mỹ nhân hiếm có trong thiên hạ.

Trần Bình An lập tức cảm thấy bất bình cho phu nhân. Nữ nhân nói đùa thì đã sao? Ngươi là đàn ông thì nên rộng lượng một chút, sao có thể đối đáp gay gắt như vậy?

Phu nhân liếc nhìn người đàn ông của mình, sau đó cười nói với Trần Bình An:

- Lần này cảm ơn ngươi đã dẫn ta đi dạo lầu Kính Kiếm.

Trần Bình An khoát tay nói:

- Không có gì, không có gì, tôi cũng thích tham quan nơi này, mấy ngày tới còn muốn đến đây.

Người đàn ông kia nheo mắt lại nói:

- Nghe nói lầu Kính Kiếm có một kẻ ngốc, thích lau nước miếng cho hai thanh kiếm và giá kiếm này, không phải là ngươi đấy chứ?

Trần Bình An không muốn gây thêm rắc rối, liền giả vờ ngỡ ngàng, ra sức khoát tay:

- Không phải, không phải, tôi làm sao lại ngốc như vậy?

Phu nhân lén đạp lên mu bàn chân của người đàn ông kia, sau đó nói với Trần Bình An:

- Chúng ta phải đi rồi, ngươi có muốn cùng rời khỏi đây không?

Người đàn ông kia đột nhiên hỏi:

- Thấy ngươi cũng là một người thích uống rượu, ngươi có muốn uống không? Ta biết một chỗ tốt để uống rượu, giá rẻ chất lượng tốt, không phải người quen thì không chiêu đãi.

Trần Bình An lắc đầu.

Người đàn ông kia tức giận nói:

- Mời ngươi uống rượu thì cứ uống, ở núi Đảo Huyền còn sợ kẻ gian sao? Hơn nữa ngươi nhìn hai vợ chồng chúng ta xem, có giống như thèm thuồng một thanh kiếm tồi tàn, một hồ lô nuôi kiếm rách nát của ngươi không?

Trần Bình An lại cảm thấy lúng túng, người đàn ông này nói chuyện cũng quá thẳng thắn rồi.

Người đàn ông kia lại bị phu nhân đạp một cái. Phu nhân oán giận nói:

- Là ai nói hận người mời rượu nhất?

Người đàn ông kia không dám cãi vợ mình, bèn trừng mắt nhìn Trần Bình An. Trần Bình An giãn mặt tươi cười với phu nhân, khiến cho ông ta càng tức giận, nhưng đã bị phu nhân kéo đi về hướng cửa phòng.

Ba người cùng rời khỏi lầu Kính Kiếm, bước xuống bậc thềm.

Người đàn ông kia kìm nén cả buổi, hỏi:

- Thật không uống rượu sao? Rượu vong ưu của núi Đảo Huyền, quỷ rượu tiên rượu cả thế giới Hạo Nhiên đều muốn uống. Nghe nói là phương pháp ủ rượu bí truyền do Lễ Thánh Nho gia năm xưa lưu lại, bỏ lỡ sẽ không còn nữa đâu. Thằng nhóc ngươi hãy nghĩ kỹ rồi trả lời ta.

Trần Bình An cúi đầu nhìn hồ lô nuôi kiếm, bên trong không còn lại bao nhiêu rượu hoa quế nữa.

Người đàn ông kia tấm tắc nói:

- Thằng nhóc, với tính cách lề mề chậm chạp này của ngươi, đoán rằng muốn tìm vợ cũng khó.

Một dao này đúng là đâm trúng tim Trần Bình An. Hắn nghĩ thầm, chính vì ta đây không chịu lề mề chậm chạp, cho nên bây giờ mới giống như một cô hồn dã quỷ, hơn nửa đêm còn lang thang ở núi Đảo Huyền. Nếu không thì có lẽ lúc này đang tản bộ ngắm cảnh với Ninh cô nương rồi.

Trần Bình An hừ lạnh nói:

- Không uống rượu! Không vợ thì không vợ!

Đây xem như là lần hiến hoi hắn tức giận.

Trần Bình An dời mắt đi, đối diện với vị phu nhân kia. Sắc mặt của hắn liền tốt hơn nhiều, chắp tay ôm quyền nói:

- Phu nhân, sau này gặp lại.

Phu nhân trẻ tuổi mỉm cười nói:

- Nên nếm thử rượu vong ưu của Núi Đảo Huyền, ngay cả luyện khí sĩ cảnh giới Ngọc Phác bình thường cũng khó cầu một chén. Chúng ta có một chút tình nghĩa với chủ quán ở đó, mới có thể vào quán uống rượu. Nếu ngươi thật sự thích uống rượu thì không nên bỏ lỡ. Ừm, cho dù không thích uống rượu, tốt nhất cũng không nên bỏ lỡ.

Trần Bình An hơi do dự.

Người đàn ông kia bắt đầu cáo trạng:

- Nhìn xem, ưỡn ưỡn ẹo ẹo, bà thích được à? Dù sao ta cũng không thích.

Trần Bình An sầm mặt, nghĩ thầm ta đây cần ông thích làm gì. Thực ra tối nay hắn giống như một kẻ say chưa tỉnh, tính tình thật sự không tốt lắm, dù sao Bồ Tát đất cũng có lúc tức giận.

Phu nhân không để ý tới người đàn ông bụng dạ hẹp hòi kia, vỗ vai thiếu niên trêu chọc:

- Đi, cùng đi uống rượu. Đến lúc đó ngươi cứ việc uống, đừng để ý tới ông ta lải nhải. Trời lớn đất lớn, chén rượu lớn nhất; núi cao sông dài, rượu là sâu nhất.

Trần Bình An gãi đầu, đi theo phu nhân tới trước. Người đàn ông kia đi phía sau bọn họ, quay đầu nhìn lầu Kính Kiếm, khóe miệng nhếch lên.

- --------

Một vị đạo cô núi Đảo Huyền phụ trách trông coi lầu Kính Kiếm, sau khi bị người ta ném ra khỏi lầu, liền đi tới quảng trường dưới chân núi Cô Phong. Cô ta lã chã muốn khóc, nhìn đạo đồng nhỏ đang lật sách, tố cáo tội ác của gã đàn ông kia với sư tôn nhà mình.

Đạo đồng nhỏ lơ đãng nghe xong những lời căm phẫn của đạo cô, hỏi:

- Ngươi không biết hắn là ai sao?

Vị đạo cô cảnh giới Kim Đan ngỡ ngàng lắc đầu.

Đạo đồng nhỏ gật đầu:

- Người không biết thì không có tội, ngươi đi đi.

Đạo cô càng nghi hoặc.

Người đàn ông ôm kiếm ngồi trên cọc buộc ngựa phía sau, giống như cười trên nỗi đau của người khác:

- Dạy không nghiêm là do thầy lười biếng.

Đạo đồng nhỏ tức giận nói:

- Nói bậy, đó là thuyết pháp chết tiệt của Nho gia, nhánh của ta không bao giờ tôn sùng nó. Làm người tu đạo, có khi nào không phải là chuyện của bản thân?

Đạo cô sợ đến run lẩy bẩy, ở yên tại chỗ, ngoan ngoãn vâng lời, không dám nhúc nhích.

Người đàn ông ôm kiếm chẳng những không dừng lại, còn thêm dầu vào lửa, cười đùa nói:

- Chẳng trách trong lầu Thượng Hương, bức tranh của Đạo Tổ lão gia lại treo cao như vậy, cách ba vị chưởng giáo của các ngươi cả vạn dặm.

Đạo đồng nhỏ nhỏm dậy:

- Ngươi muốn ăn đòn?

Người đàn ông ôm kiếm cười ha hả nói:

- May mà ngươi không nói “ngươi muốn tìm chết”, nếu không ta sẽ phải phê bình ngươi nói hươu nói vượn. Giống như A Lương từng nói, con người của ta không có ưu điểm gì khác, chỉ có thẳng tính. Cho nên trong chuyện nịnh hót và vạch trần khuyết điểm của người khác, A Lương cũng nói ta xếp hàng đầu ở Kiếm Khí trường thành.

Đạo đồng nhỏ giận đến nghiến răng nghiến lợi, hai tay đặt sau người, đi lòng vòng trên bồ đoàn lớn kia, lẩm bẩm:

- Ngươi cho rằng mình là A Lương ở bên này sao? Ngươi là một lưu dân sinh trưởng ở bên kia... Nếu không phải sư tôn khuyên ta phải thiện chí giúp người, hôm nay ta đã đánh cho ngươi sưng mặt rồi, mặc kệ ngươi có bị trời đất bên này áp chế nửa cảnh giới hay không. Thắng không vinh quang thì thế nào, đánh cho ngươi một năm không dám gặp người khác, như vậy mới sảng khoái. Đánh cho ngươi giống như sư huynh trên Cô Phong năm đó... đã chướng mắt ngươi nhiều năm rồi...

Đạo cô kia vốn định nhờ sư tôn giúp đỡ, nhưng thấy sư tôn lần đầu tiên nổi giận như vậy, liền hối hận xanh ruột không nên đi chuyến này. Nhất là sau khi sư tôn không cẩn thận tiết lộ một chút thiên cơ, đạo cô cảm thấy cuộc sống của mình sau này ở núi Đảo Huyền sẽ không dễ chịu.

Vị sư bá đại thiên quân trấn giữ trung tâm Cô Phong, có thể sẽ lười để ý tới mình. Nhưng đại đệ tử của ông ta, vị Giao Long chân quân tay cầm phất trần kia, người đứng thứ ba ở núi Đảo Huyền, nổi tiếng là tôn sư trọng đạo, nhất định sẽ làm khó mình đến cùng trời cuối đất, nhất định sẽ...

Đạo cô khóc không ra nước mắt, vì sao mình lại gặp phải một sư tôn không biết bao che như vậy.

Truyện Kiếm Lai được dịch tại Tàng Thư Viện.

- --------

Trên con đường bên ngoài Lầu Kính Kiếm, Trần Bình An ù ù cạc cạc cùng hai vợ chồng đi dạo lầu Kính Kiếm xong, lại ù ù cạc cạc cùng hai người đi quán rượu gì đó uống rượu vong ưu.

Giống như đã qua rất lâu, lại giống như chưa tới một nén nhang, ba người đã đi tới một quán rượu chưa đóng cửa. Quán rượu buôn bán vắng vẻ, trong quán không có một người khách nào, chỉ có một thiếu niên phục vụ nằm trên bàn ngủ gật, cùng với một lão già sau quầy đang trêu đùa một con chim sẻ trong lồng.

Lão chủ quán liếc nhìn hai vợ chồng:

- Khách hiếm, khách hiếm, rượu này nhất định phải lấy ra rồi.

Ông lão liếc nhìn thiếu niên đeo kiếm phía sau hai người, nhíu mày, thở dài một tiếng, cũng không nói gì. Giống như ngại vì tình cảm, cho nên mới mắt nhắm mắt mở.

Ông ta quát một tiếng với người phục vụ lười nhác kia:

- Hứa Giáp! Ngủ ngủ ngủ, sao ngươi không ngủ chết luôn đi! Khách tới rồi, đi mang một vò rượu đến đây!

Thiếu niên tên là Hứa Giáp đột nhiên tỉnh dậy, lau nước miếng, uể oải đứng lên. Hắn khom người mang một vò rượu tới, đặt xuống bàn ba người đang ngồi, ngáp một cái nói:

- Ba vị quan khách, cứ từ từ uống. Vẫn quy tắc cũ, bản tiệm không có đồ ăn.

Phu nhân gật đầu chào, sau đó cười nói với Trần Bình An ngồi ở đối diện:

- Có một hòa thượng rất lợi hại, trong một lần vân du đến đây đã uống rượu vong ưu, khen không dứt lời, tuyên bố “chỉ có rượu này mới phá được Phật trong lòng ta”.

Lão già chủ quán cười nói:

- Chẳng phải sao, lão hòa thượng kia thật sự lợi hại, có lẽ A Lương chém mấy kiếm cũng không phá nổi thế giới một trượng của con lừa trọc đó.

Suy cho cùng vẫn là muốn nói rượu nhà mình lợi hại nhất trên đời.

Trần Bình An ở núi Đảo Huyền nghe được người khác nhắc tới A Lương, trong lòng rất vui vẻ. Cho nên lần này hắn thật sự muốn uống một chút rượu.

Kết quả ông lão lại vỗ lên quầy một cái, nổi giận đùng đùng nói:

- Con mẹ nó, nhắc tới A Lương thì lại tức! Thiếu ta hơn hai mươi vò rượu, cả thiên hạ chỉ có một mình hắn! Trần Thuần An của Bà Sa châu năm xưa, cô gái võ thần trước đây không lâu, còn có những lão già của các phái học thuật trước kia, có ai dám thiếu tiền rượu của ta?

- Chẳng hạn như người đọc sách kia của Trung Thổ Thần Châu, lúc hắn sa sút nhất, chỉ là một luyện khí sĩ cảnh giới Quan Hải nho nhỏ, đã đấu rượu ngâm thơ trăm bài. Đấu rượu gì, chính là rượu nơi này của ta. Nhưng hắn tới tới lui lui ba lần, tổng cộng cũng chỉ thiếu ta bốn năm vò rượu. A Lương là gây nghiệt, còn ta là gặp họa!

Phu nhân chớp chớp mắt với Trần Bình An, giống như muốn nói tính tình lão già này như vậy, cứ mặc kệ lão nói đi, ngươi không cần để ý.

Thiếu niên phục vụ phiền muộn không vui nói:

- Lão già, ông đừng nhắc tới A Lương nữa được không. Vì hắn mà tiểu thư đến nay còn không trở về núi Đảo Huyền, tôi nhớ tiểu thư muốn chết rồi.

Ông lão lập tức nhỏ giọng đi rất nhiều, nói:

- Loại khuê nữ không có lương tâm như vậy, ở lại bên ngoài gây họa cho người khác cũng được.

Mở vò rượu ra, cầm ba cái chén trắng lớn, người đàn ông rót đầy các chén, sau đó dứt khoát nói với Trần Bình An:

- Sau này muốn uống thì uống, không muốn uống thì thôi.

Trần Bình An cẩn thận uống một ngụm nhỏ, không có mùi vị gì đặc biệt, chỉ là mạnh hơn rượu hoa quế một chút, nhưng cũng không đến mức đốt cháy ruột gan. Hắn lại liên tiếp nhấp hai ngụm nhỏ, cổ họng và bụng vẫn không có động tĩnh gì, liền hoàn toàn yên tâm. Hắn đoán rằng rượu vong ưu này có huyền cơ khác, chứ không nằm ở hương vị.

Một vò rượu, sau khi mỗi người uống hai chén lớn thì đã gần tới đáy.

Phu nhân quay đầu mỉm cười nhìn lão chủ quán, muốn thêm một vò. Ông lão nhìn phu nhân tươi cười xinh đẹp, thở dài một tiếng, tự mình mang thêm hại vò rượu tới, nhẹ nhàng đặt lên bàn:

- Ba vò rượu, đều xem như ta mời các ngươi, không ghi vào sổ.

Trần Bình An uống đến sắc mặt đỏ bừng, đầu óc lại linh hoạt sáng trong, dường như không có men say, càng không có vẻ say. Hắn có thể cảm nhận được rõ ràng trạng thái ngà ngà say của mình.

Uống rượu rồi, lại muốn nói chút gì đó. Giống như những tiếng nấc kia, thực ra kìm nén cũng không sao, nhưng rốt cuộc nhổ ra thì mới sảng khoái.

Người đàn ông kia chỉ vùi đầu uống rượu, hoặc là nhìn ra ngoài quán, thần thái bay xa.

Phu nhân dường như thích tán gẫu với Trần Bình An, trò chuyện từ quê nhà của hắn cho đến hai lần đi xa. Trần Bình An không say, cho nên chỉ lựa chọn những người và chuyện có thể nói. Sau đó không biết làm sao lại nhắc đến cô nương kia.

Hắn hạ quyết tâm uống xong bốn chén rượu lớn sẽ ngừng chiến, bèn yên lặng rót cho mình một chén rượu. Hắn không nhắc đến việc đưa kiếm, chỉ nói vì một nguyên nhân mà mình rời khỏi quê hương, tới núi Đảo Huyền một chuyến. Vừa lúc có một cô nương quen biết, nhà của nàng ở Kiếm Khí trường thành. Sau đó hai người gặp mặt một lần, chỉ đơn giản như vậy thôi.

Phu nhân mỉm cười nói:

- Vậy ngươi đã đi rất xa rồi?

Trần Bình An bưng chén, ngẫm nghĩ, lắc đầu nói:

- Không xa, chỉ cần nghĩ đến mỗi bước lại gần hơn một chút, sẽ không cảm thấy xa nữa.

Người đàn ông kia cười nhạt nói:

- Ngươi và cô nương kia quen biết bao lâu, ở chung bao lâu, lại luôn miệng nói thích người ta? Có phải quá tùy tiện rồi không?

Trần Bình An không biết phản bác thế nào, chỉ phiền muộn không vui nói:

- Thích ai, chính tôi cũng không quản được mình. Nếu ông cảm thấy tôi tùy tiện, tôi cũng không quản được ông.

Người đàn ông kia hừ lạnh một tiếng, có lẽ là bị câu này của Trần Bình An làm tổn thương, mấu chốt là thiếu niên còn nói rất chân thành.

Lời đồn trên núi, không biết thật giả. Uống rượu vong ưu, lời nói thật lòng.

Phu nhân an ủi:

- Bị cô nương kia từ chối rồi à? Đừng nản lòng, ngươi có từng nghe nói, giữa một số người đã định trước gặp nhau là đúng đắn, nếu có thể gặp lại là tốt nhất.

Trần Bình An uống một hớp rượu lớn, lờ đờ mơ màng. Nhưng đôi mắt lại trong vắt thấy đáy như khe suối, hài lòng, thương cảm, nuối tiếc, vui mừng đều chảy trong đó, hơn nữa còn sạch sẽ. Hắn lắc đầu cười nói:

- Thích một người, dù sao cũng phải khiến nàng vui vẻ đúng không. Nếu cảm thấy thích ai thì nhất định phải ở cùng với người đó, vậy còn xem là thích sao?

Nói đến đây, nước mắt thiếu niên bỗng chảy ra:

- Tôi chỉ nói ngoài miệng như vậy thôi, thực ra tôi sắp thương tâm đến chết rồi. Tôi chỉ muốn cả núi Đảo Huyền, cả thế giới Hạo Nhiên đều biết tôi thích cô nương kia. Tôi chỉ hi vọng một cô nương như vậy trên đời thích mình...

Nói đến cuối cùng, Trần Bình An đã thật sự say, đến nỗi quên mất mình đã uống mấy chén rượu lớn. Hắn gục đầu xuống bàn, không ngừng lẩm bẩm.

Hắn thậm chí đã quên mình cãi nhau với người đàn ông kia thế nào, thậm chí còn đánh nhau.

Như mộng mà không phải mộng, như tỉnh mà không phải tỉnh. Dưới cơn nóng giận, hắn dường như còn một hơi từ cảnh giới thứ tư tăng đến cảnh giới thứ bảy, từ đó hoàn toàn không còn duyên phận với cảnh giới võ đạo thứ tư mạnh nhất nữa.

Hình như phu nhân còn hỏi hắn, vì cảm thấy bất bình cho cha mẹ của một cô nương mà vứt bỏ tiền đồ võ đạo của mình, có đáng không? Sau này ngươi làm sao trở thành đại kiếm tiên lợi hại nhất trên đời nữa?

Khi đó Trần Bình An trả lời là:

- Thích một cô nương, không phải chỉ nói ngoài miệng. Nếu hôm nay tôi không làm như vậy, nếu các người là cha mẹ của Ninh Diêu, cảm thấy Trần Bình An tôi đến lúc có tiền rồi, tu vi rất cao rồi, trở thành đại kiếm tiên rồi, sẽ vì con gái các người mà bỏ ra những thứ quan trọng sao? Sẽ không đâu... Thích như vậy thực ra không phải là thích, chắc chắn là ngay từ đầu đã gạt người...

Tất cả những chuyện này, Trần Bình An đều không nhớ được.

Sắc mặt lão chủ quán vẫn tự nhiên, ông ta đã thấy quen muôn vẻ nhân gian ngàn năm vạn năm rồi.

Thiếu niên phục vụ ở bên cạnh hứng thú quan sát.

Cuối cùng Trần Bình An hoàn toàn say khướt. Người đàn ông kia nhìn thiếu niên, uống một hớp rượu:

- Ta vẫn không thích thằng nhóc này, tư tưởng bảo thủ, ngốc nghếch, ngập ngừng, không đủ phong lưu, không đủ khí khái. Tư chất còn tạm được, nhưng làm việc tùy tiện, tính tình vừa nhìn đã biết là ương ngạnh. Sau này nếu cãi nhau với khuê nữ, kết quả không ai chịu nhường một bước, phải giải quyết thế nào? Với tính tình khuê nữ kia của ta, sẽ chịu nhận sai sao?

Phu nhân cười nói:

- Nhận sai? Ông cũng biết quá nửa là con gái chúng ta sai trước? Biết thiếu niên chuyện gì cũng sẽ nhường nó?

Người đàn ông kia hơi chột dạ, ủ rũ không nói gì thêm.

Phu nhân đột nhiên mỉm cười nói:

- Nhớ đến, vừa rồi ông nói đứa nhỏ này không đủ phong lưu, là phong lưu của văn nhân thi sĩ, hay là phong lưu rong ruổi khóm hoa?

Lời này ẩn giấu sát ý.

Người đàn ông kia bất chợt đầu óc sáng lên, bưng chén rượu, hào hùng nói:

- Là phong lưu khắc chữ lên Kiếm Khí trường thành!

Phu nhân cười cười.

Người đàn ông kia cười khan một tiếng, tự mình tìm một bậc thang xuống đài:

- Thực ra tiểu tử ngốc này rất tốt, khuê nữ của chúng ta thật sự phải tìm người như vậy.

Phu nhân mỉm cười nhìn ra ngoài quán, bỗng nhiên lẩm bẩm:

- Xin lỗi!

Người đàn ông bên cạnh, con gái Ninh Diêu, Kiếm Khí trường thành, còn có thế giới Hạo Nhiên, bà đều phải xin lỗi.

Sau khi Trần Bình An say ngã, pháp thuật che mắt mà đôi nam nữ thi triển cũng tan thành mây khói. Cô nương mà Trần Bình An thích, vừa giống ông ta, cũng giống bà ta.

Người đàn ông kia ngồi kề vai với phu nhân, nhẹ nhàng cầm tay bà:

- Chúng ta chỉ có lỗi với con gái, không có lỗi với bất cứ ai.

Ông ta đột nhiên cười rạng rỡ, nhìn Trần Bình An:

- Ánh mắt của con gái chúng ta rất tốt.

Phu nhân cười gật đầu:

- Giống tôi.

Người đàn ông kia đột nhiên bất đắc dĩ nói:

- Khuê nữ ngốc thiếu kiến thức này, nói ra câu đó khó như vậy sao?

Phu nhân gật đầu nói:

- Đương nhiên rất khó. Có cô nương nào thích đối phương, lại muốn thiếu niên yêu mến mình thích một cô nương sẽ chết trên sa trường?

Người đàn ông kia ôm trán:

- Lòng vòng chết ta rồi!

- --------

Kiếm Khí trường thành, trên khối đá trảm long đài.

Nàng nằm ở đó, nhẹ giọng nói:

- Trần Bình An, ngươi nghe ta nói, không phải là ta không thích ngươi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.