Thiên kim tiểu thư Hoàn Thục của Trấn Phi Ưng có ý với Lục Đài, Trần Bình An không phải kẻ mù, đương nhiên nhìn ra được.
Còn như lúc hai huynh muội khách sáo nhiệt tình, giữa chân mày lại có vẻ sầu não khó mà che giấu, Trần Bình An cũng nhìn ra được.
Xem ra nơi này ma quỷ quấy phá, gần như không kiêng nể tập kích dân chúng quê mùa, đã mang đến sự lo lắng và quấy nhiễu rất lớn với trấn Phi Ưng. Giang hồ dưới núi, mặc cho ngươi là hào môn đại phái, đối phó với chuyện này vẫn là lực bất tòng tâm.
Nhóm người đi đến lầu chính trấn Phi Ưng. Lầu được xây dựng khí thế nguy nga, tấm biển câu đối là bút tích của danh nhân, thần giữ cửa vẽ màu cao bằng thân người, hai bên trái phải có sư tử bạch ngọc ngồi xổm, tất cả đều thể hiện vinh quang và nội tình của họ Hoàn trấn Phi Ưng năm xưa.
Phòng khách bày tiệc đèn đóm huy hoàng, trong phòng thắp những ngọn nến đỏ to như cánh tay trẻ con, còn trang trí rất nhiều đồ cổ, tranh chữ sông núi cỡ lớn, cùng với bình phong có vẽ hình ảnh của tiên gia.
Trấn chủ Hoàn Dương, phu nhân, lão quản gia Hà Nhai và mấy vị trưởng bối họ Hoàn đang đứng ở cửa phòng khách, nghênh đón hai vị hậu sinh trẻ tuổi lần đầu ghé đến trấn Phi Ưng. Phía sau bọn họ có rất nhiều nhân tài gia tộc và con cháu dòng bên, những người này đều đầy vẻ tò mò với Lục Đài và Trần Bình An, dù sao hiếm khi trấn Phi Ưng bày ra trận thế lớn như vậy.
Lục Đài dùng tiếng lòng nói với Trần Bình An: “Đánh kẻ chạy đi chứ không ai đánh kẻ chạy lại. Ngươi có tin không, nếu họ Hoàn trấn Phi Ưng đủ thông minh, sau khi qua ba hồi rượu sẽ chủ động xin lỗi hai ta.”
Lục Đài rất nhanh lại không nghiêm chỉnh, nhìn ngó xung quanh, nói với Trần Bình An: “Đồ cổ còn không ít, xem ra tổ tiên Hoàn gia trấn Phi Ưng này cũng rất xa xỉ. Đặt dưới chân núi Đồng Diệp châu cũng xem như không tệ. Nếu không phải gặp biến cố, buộc phải co đầu rút cổ ở đây, có lẽ không cần chúng ta lộ diện, bọn họ đã sớm mời tiên sư nước Trầm Hương hoặc quốc gia xung quanh giải quyết đám âm vật kia rồi.”
Trước khi ngồi vào chỗ, Trần Bình An nhạy bén phát giác được sự khác thường của phu nhân trấn chủ. Khí tức trên người bà ta giống như mây mù che phủ, có điều lại là mây đen sương đen, rõ ràng là dính khí tức ô uế. Thoạt nhìn bà ta dung nhan diễm lệ, bảo dưỡng rất tốt, nhưng thực ra nguyên khí suy kiệt, đã sắp dầu hết đèn tắt. Lục Đài thì không nhìn bà ta lần nào.
Dạ tiệc không thể nói là sơn hào hải vị, chỉ là món ăn dân dã với tôm cá tươi, cộng thêm rau quả theo mùa. Từ đầu đến cuối Hoàn Dương đều không phô trương, dáng vẻ rất khiêm tốn. Ngay cả Trần Bình An cũng có thể cảm nhận được, đám con cháu họ Hoàn kia rõ ràng không được tự nhiên. Bọn họ giơ ly uống rượu và hạ đũa gắp thức ăn đều rất miễn cưỡng, thường là khi trấn chủ đề nghị mời rượu mới làm bộ một chút.
Lục Đài đã đoán sai, đến khi bữa tiệc gần kết thúc, trấn chủ Hoàn Dương vẫn không nhắc tới con ngõ kỳ quái nơi hai người trú ngụ. Chỉ nói trấn Phi Ưng là nơi khỉ ho cò gáy, chiếu cố không chu toàn, mong hai vị công tử lượng thứ. Chờ uống xong ngụm rượu cuối cùng, người ngoài lần lượt đứng dậy rời đi, Hoàn Dương và phu nhân bèn tự mình dẫn Trần Bình An và Lục Đài dạo chơi lầu chính.
Mọi người đi tới một khoảng sân trên đỉnh lầu, cùng nhau đứng trên cao nhìn ra xa. Hoàn Thường và Hoàn Thục phân biệt cầm một món lễ vật tới, đều đựng trong hộp gỗ. Hoàn Dương nói đây là đồ cổ tổ truyền của trấn Phi Ưng, không đáng giá nhưng cũng coi như hiếm lạ. Một chút quà gặp mặt, không biểu hiện được sự tôn kính, hi vọng sau này hai vị công tử tới trấn Phi Ưng làm khách nhiều hơn, nhất định sẽ dọn giường chào đón.
Lục Đài xã giao không có sơ suất. Hắn sờ lan can, thầm nói: “Môt nơi tốt.”
Cuối cùng khách và chủ đều vui vẻ chia tay. Hoàn Thục muốn tiễn hai người đến con ngõ kia, nhưng lại bị Hoàn Thường kiếm cớ giữ lại. Mặc dù trong lòng Hoàn Thục bất mãn, nhưng cũng không cố chấp muốn rời khỏi lầu chính, chỉ nhìn theo bóng lưng hai người sánh vai đi trên con đường rộng rãi.
Hoàn Thường nhỏ giọng nói:
- Tà Dương bị thương nặng như vậy, sao em không đến thăm một chút?
Hoàn Thục nhíu mày nói:
- Cha và Hà gia gia đã nói rồi, bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ, lại còn l.ỗ mãng như vậy. Nếu không phải tối nay có tiên sư giá lâm trấn Phi Ưng, làm thế nào giải quyết hỗn loạn đây? Đào Tà Dương đã lớn rồi, còn quản lý nửa số công việc của trấn Phi Ưng, sao lại hành động theo cảm tính như vậy? Chẳng qua là xông pha giang hồ bên ngoài được mấy ngày, cũng không biết trời cao đất dày...
Hoàn Thường nổi nóng nói:
- Bất kể thế nào, Tà Dương cũng là vì trấn Phi Ưng chúng ta mới bị thương nặng, em bớt nói mấy lời mỉa mai đi. Nếu để Tà Dương nghe được, giận dỗi rời khỏi trấn Phi Ưng, cũng không ai có mặt mũi ngăn cản. Em thật sự không biết, những năm qua có bao nhiêu danh môn chính phái nhìn trúng thiên phú tập võ và năng lực kinh tế của Tà Dương sao?
Hoàn Thục bĩu môi:
- Vậy thì miếu nhỏ không chứa được Bồ Tát lớn rồi, trấn Phi Ưng còn có thể làm gì? Khóc lóc cầu xin Đào Tà Dương ở lại à?
Hoàn Thường quay đầu sang, vẻ mặt nghiêm nghị dạy dỗ:
- Hoàn Thục, sao em càng nói càng vô sỉ, chẳng lẽ lương tâm bị chó ăn rồi? Tà Dương và em là người trong nhà, thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, còn là huynh đệ tốt của anh...
Hoàn Thục lần đầu thấy anh trai tức giận như vậy, vành mắt đỏ bừng, cảm thấy uất ức, run giọng nói:
- Nhưng em không muốn gả cho hắn. Hắn thích em, nhưng em không thích hắn, em có cách gì chứ?
Hoàn Thường thở dài, mỗi nhà đều có cái khó của mình, vướng mắc này khó mà tháo gỡ được.
Đêm thu mát mẻ, ngân hà lấp lánh, ánh sao lốm đốm, giống như đều là u sầu của nhân gian.
Tối hôm nay, Trần Bình An và Lục Đài còn chưa đi tới con ngõ kia, trên đường ngoài cửa lớn trấn Phi Ưng đã xuất hiện một vị cao nhân cõi tiên siêu trần thoát tục.
Chỉ có trấn chủ Hoàn Dương và quản gia Hà Nhai cung kính chắp tay, ra cửa nghênh đón. Không khí chẳng hề náo nhiệt, nhưng càng thực tế hơn bữa tiệc nghênh đón hai người trẻ tuổi.
Người nọ đi tới trước mặt, đó là một người đàn ông cao lớn cặp mắt tỏa sáng, dắt theo một con tuấn mã toàn thân trắng như tuyết, nhìn khoảng bốn mươi tuổi, tay cầm phất trần, hông đeo thẻ bài bùa chú gỗ đào, nhẹ nhàng bước đi.
Hai bên yên ngựa của hắn treo hai nhánh cây tùng bách, hết sức kỳ quái. Cây phất trần kia có khắc hai chữ “Khứ Ưu”.
Trấn chủ Hoàn Dương và ông lão Hà Nhai vội vàng chắp tay thi lễ:
- Cung nghênh tiên sư núi Thái Bình.
Người đàn ông trung niên mỉm cười gật đầu nói:
- Không cần khách sáo, xuống núi hàng yêu trừ ma là nghĩa vụ của người trên núi chúng ta.
Không đợi Hoàn Dương lên tiếng, người đàn ông kia đã ngẩng đầu nhìn lên phía trên thành trấn:
- Khí tức âm tà quả nhiên rất nặng. Nếu ta không đoán sai, trấn Phi Ưng chắc là vừa có một cơn mưa lớn. Các ngươi phải hiểu, đó cũng không phải mưa thu bình thường, mà là tà ma quỷ quái chiếm cứ nơi này đang làm phép bày trận, muốn khiến trấn Phi Ưng các ngươi đoạn tử tuyệt tôn.
Ánh mắt của Hoàn Dương và lão quản sự giao nhau. Hoàn Dương chắp tay ôm quyền nói:
- Chỉ cần tiên sư cứu tính mạng của hơn năm trăm miệng ăn trấn Phi Ưng, chúng tôi sẵn lòng lập đền thờ cho tiên sư, còn giao ra thanh bảo đao Đình Tuyết mà tổ tiên vô tình lấy được. Con cháu họ Hoàn sẽ thờ phụng núi Thái Bình và tiên sư ít nhất trăm năm, dùng hết khả năng báo đáp tiên sư.
Người đàn ông kia mỉm cười, lắc lư phất trần:
- Cứu rồi hãy nói, nếu không một thiện duyên tốt đẹp lại biến thành thương nhân mua bán, chẳng phải là cả người đầy mùi tiền sao.
Hoàn Dương vô cùng kích động, khóc không thành tiếng nói:
- Tiên sư cao thượng! Là Hoàn Dương đã thất lễ...
Người đàn ông kia không để ý, dắt ngựa đi tới trước, lộ ra phong thái thần tiên.
Tối hôm nay, lại có một ông lão nhếch nhác đường xa mệt mỏi tới thăm trấn Phi Ưng, thiếu chút nữa đã không được vào cửa lớn. Sau đó Hoàng Thượng nghe tin chạy tới, mới dẫn ông lão vào trấn Phi Ưng, tùy tiện sắp xếp chỗ ở trong một con ngõ. Vẻ mặt Hoàng Thượng áy náy, ông lão lại không để bụng, giữa đêm khuya đi một vòng xem thử, còn nằm lên miệng giếng, ngửi ngửi mùi vị nước giếng.
Sau khi trở về chỗ ở, ông lão bỗng “ồ” một tiếng, mũi chân nhún một cái, từ trong viện lướt lên nóc nhà, ngước mắt nhìn về một nơi, cẩn thận quan sát một lúc. Sau đó ông ta trở vào viện, hỏi:
- Trấn Phi Ưng đã có cao nhân trấn giữ rồi à?
Đạo nhân trẻ tuổi ngẩn người:
- Đệ tử cũng không rõ có phải cao nhân hay không. Chỉ biết hai ngày trước có hai vị công tử trẻ tuổi đến trấn Phi Ưng, một vị phong độ nhẹ nhàng, vẻ ngoài tuấn tú. Một vị khác lưng đeo trường kiếm, không thích nói chuyện lắm.
Ông lão hỏi:
- Lúc trước con và Đào Tà Dương gặp nguy hiểm, hai người kia có ra tay trợ giúp không?
Hoàng Thượng cười khổ nói:
- Là lão quản gia cứu chúng con, hai người kia cũng không xuất hiện.
Ông lão gật đầu:
- Hà Nhai quả thật biết một chút đạo pháp sơ sài, nhưng vẫn kém xa trình độ của lá bùa mà hai người kia dán lên cửa.
Đạo nhân trẻ tuổi ngẩn ra tại chỗ:
- Hai người kia tuổi tác xấp xỉ với con, chẳng lẽ cũng là tiên sư đạo pháp huyền diệu giống như sư phụ?
Ông lão cười nhạo nói:
- Trẻ tuổi thì thế nào, trẻ tuổi cũng có thể dời núi lấp biển, đó mới là tiên sư thật sự. Còn lơ mơ như sư phụ đây, dựa vào tuổi tác tích góp đạo hạnh nhỏ bé, cũng không được tiên gia chân chính trên núi xem là người đồng đạo.
Hoàng Thượng vẫn không tin tưởng lắm, luôn cảm thấy sư phụ là cao nhân ngoài trần thế không màng danh lợi, không thích khoe khoang tu vi thần tiên của mình.
Ông lão không nói gì thêm. So với những tiên gia cưỡi mây đạp gió, ngự gió đi xa, một mớ tuổi của mình giống như chẳng có ý nghĩa gì, chuyện này dù sao cũng không dễ chịu.
Trần Bình An lại dán bùa bảo tháp trấn yêu lên ngoài cửa viện.
Hai người đều không buồn ngủ, bèn ở trong viện tán gẫu. Vẻ mặt Trần Bình An nghiêm túc, Lục Đài vẫn cười híp mắt ngồi trên ghế dựa phe phẩy quạt.
Trần Bình An đang định lên tiếng, Lục Đài bỗng đưa tay ngăn cản:
- Nói rồi thì sẽ không linh nữa.
Lục Đài thay đổi đề tài, trêu chọc:
- Một bộ pháp bào Kim Lễ, hai thanh phi kiếm trong hồ lô nuôi kiếm, một dây trói yêu cấp bậc pháp bảo. Chờ ngày nào đó ngươi bước vào cảnh giới võ phu thứ bảy, vậy còn gì nữa?
Trần Bình An hiểu ngầm cười, thoái mái nói:
- Chua xót trong đó, không cần nói với người ngoài.
Lục Đài thở dài nói:
- Có phải ngươi rất lấy làm lạ, vì sao ta không cảm thấy mình là một kiếm tu?
Trần Bình An bực bội nói:
- Có gì kỳ lạ, không phải là ngươi sợ độ cao à? Ngươi từ thành Lão Long đến núi Đảo Huyền là ngồi đảo Quế Hoa, từ núi Đảo Huyền đến Đồng Diệp châu là ngồi cá voi Thôn Bảo. Vậy ngươi có từng ngồi thuyền cá côn chưa?
Lục Đài đỏ mặt, ném quạt trúc trong tay về phía Trần Bình An. Trần Bình An vươn tay ra, hai ngón tay khép lại nhẹ nhàng xoay chuyển. Quạt trúc như có sợi tơ dẫn dắt, lượn quanh Trần Bình An một vòng, sau đó bay về chỗ Lục Đài.
Lục Đài tiếp lấy quạt trúc, tấm tắc nói:
- Học tập là để ứng dụng thực tế, rất nhanh.
Thuật ngự kiếm của kiếm sư, trên giang hồ có lẽ rất thần bí. Nhưng đối với Trần Bình An đã bước vào cảnh giới võ đạo thứ tư, một pháp thông thì vạn pháp thông.